Tôi không ngờ buổi phỏng vấn diễn ra nhanh và kết quả như
vậy. Tôi đến văn phòng hãng gặp một nhân viên trực. Tôi nói
qua về việc nộp đơn xin việc tại job fair ra sao. Cô soạn
lấy đơn của tôi, dặn vào phòng số 2 cạnh đó để gặp người
phỏng vấn.
Tiếp tôi là một ông trạc đã lớn tuổi, nhìn xem xét tôi qua
loa, rồi hỏi dăm điều ba chuyện và ký vào một mảnh giấy giới
thiệu tôi trình diện bin đinh B nhận việc. Ông cũng dặn tôi
trước khi đến chỗ làm, ghé qua phòng nhân viên để được chụp
ảnh, cấp thẻ và khóa ám số ra vào bin đinh.
Tôi làm mọi thủ tục mất chừng 30 phút, sau đó lần mò đi tìm
bin đinh B. Dây chuyền ca trưa đã vào bàn làm, tiếng máy dập
chạy rầm rập, máy hàn hoạt động kêu xèo xèo. Tôi hỏi thăm,
mọi người chỉ cho tôi người supervisor mà tôi phải ra mắt để
được giao việc và chỉ chỗ dây chuyền của tôi.
Người supervisor đang chỉ dẫn công việc cho một người nào đó,
lưng quay về phía tôi. Mặc dù vậy tôi vẫn nhận ra cái dáng
quen quen từ phía sau, nhưng nhất thời tôi chưa nhớ là đã
gặp ở đâu.
Đó là một người nữ, dáng không ra thon thả, nhưng cũng không
ra sồ sề, vả lại cũng khó xác định được là còn trẻ hay lớn
tuổi. Tiếng rì rào của máy xen lẫn tiếng lách cách của các
parts đưa đẩy trên mặt bàn cho tôi thấy vẻ chăm chú của mọi
người vào trách nhiệm của mình, khiến tôi cũng thấy phải
nghiêm trang đứng chờ tới khi người xếp nói chuyện xong.
Đến khi nghe tiếng chỉ dẫn ngưng, tôi trang trọng đưa giấy
tờ của tôi cho người nữ trưởng nhóm tôi sắp trở thành nhân
viên dưới quyền. Người phụ nữ đưa tay đón tờ giấy của văn
phòng, nhưng chưa kịp xem qua đã thốt lên một tiếng ồ đầy
ngạc nhiên, sửng sốt.
Mọi người chợt ngưng công việc, nhìn về phía chúng tôi,
tưởng đã xảy ra chuyện chi. Chừng thấy người supervisor đưa
tay chặn lên miệng, mắt mở tròn, họ đoán ra giữa bà/cô ấy
với tôi chắc là có sự quen biết nhau từ trước nào đó.
Chính tôi cũng thích thú và ngạc nhiên không kém. Tôi ngỡ
mình đang nằm mơ nên cũng tròn xoe mắt ra nhìn. Trời, có
đúng thực vậy chăng ? Vì người mà tôi phải gọi là xếp của
tôi không ai khác hơn là Bonita.
Nàng mừng rối rít, luôn miệng kêu lên " oh, my god ". Giá
như không phải là nơi làm việc đông người thì có lẽ cô nàng
đã ôm chầm lấy tôi mà tỏ vẻ mừng rỡ dữ lắm. Tuy vậy cô nàng
cũng nhắc đi nhắc lại tên tôi và tự hỏi " có phải thực là
mày không ? "
Tôi chỉ còn biết gật đầu xác nhận vì cũng quá xúc động. Còn
Bonita thì nói tiếp : ôi quả đất tròn thiệt mà, tao hổng dè
còn được gặp lại mày. Tao tưởng không còn bao giờ có phút
giây này nữa chứ.
Nói có bấy nhiêu, rồi nàng bảo tôi : thôi được, mày vào dây
chuyền này đi. Giờ nghỉ break, tụi mình sẽ có dịp hỏi han
nhau nhiều. Mọi người thấy sự thân mật của Bonita với tôi
nên ai cũng có chiều vì nể, tưởng rằng tôi là bạn thân chí
cốt gì của xếp, nên ai cũng mau mắn chỉ vẽ công việc cho tôi.
Tôi tham gia công việc mà đầu óc cứ nghĩ mung lung. Những kỷ
niệm với Bonita quay cuồng trước mắt, có lúc tôi như lảng ra,
ngưng tay không làm, khiến dây chuyền nhảy qua một công đoạn,
người đồng nghiệp phải vội nhắc nhở tôi.
Họ nghĩ tôi mới nhận việc còn chưa quen nên khựng, họ bèn
sắp xếp với người line leader để cắt người phụ với tôi cho
công đoạn không bị nhảy sót. Tôi gật đầu cám ơn tất cả.
Làm được hai tiếng, chúng tôi có 15 phút nghỉ xả hơi, mọi
người ra break room ăn miếng bánh, uống chút nước, có người
đi lấy cà phê uống cho khỏi buồn ngủ, rồi từng tốp quen biết
tựu lại tán gẫu với nhau.
Tôi ngồi riêng một góc vì chưa quen biết ai. Bonita chạy ra
nháo nhác tìm, rồi ngồi xuống cạnh tôi. Cô nàng chẳng e dè
gì, tìm nắm lấy bàn tay tôi mà hỏi dồn : sao mày tệ thế, bỏ
đi mà chẳng từ giã tao một lời. Tao nghe bạn mày nói con vợ
mày xuống lôi mày về liền, nhưng tao ở sát bên, ít gì mày
cũng cho tao biết với chứ. Tao hỏi xin địa chỉ mày, nhưng
bạn mày không cho, nói là con vợ mày khó và ghen lắm, đừng
tìm hỏi han mà xảy chuyện không hay.
Nàng nói nhỏ nhẹ vừa đủ hai đứa nghe. Tôi gật đầu xác nhận
lia lịa. Bonita vẫn chưa buông tha : trời ơi, ghen gì mà
ghen ác nhơn vậy. Chứ bộ người Việt mày không cho phép chồng
có bạn bè sao ? Mà chắc mày cũng ẩu lắm nên bà bắt gân được
mới ghen.
Tôi cun cút cúi mặt xuống như ngầm nhìn nhận cái lỗi tày
trời của mình. Vị thế mới của tôi bây giờ là một nhân viên
thuộc quyền của Bonita, cho nên dù sao tôi cũng không thể
bừa phứa như dạo trước.
Tôi ké né không dám vồn vã với nàng. Bonita có vẻ bực khi
thấy tôi quá dửng dưng. Nàng nói hơi gắt lên : mày làm sao
lạ vậy. Mới xa nhau vài tháng mà mày làm mặt lạ với tao. Hay
là mày chê tao không đáng làm bạn với mày.
Nói rồi, cô nàng vụt đứng lên, định bỏ đi. Tôi phải trì giữ
tay nàng lại và lí nhí xin lỗi. Tôi nói mà như nghẹn trong
họng : xin thông cảm, vì bây giờ chúng ta ở vào một vị trí
hoàn toàn khác trước rồi.
Chẳng những Bonita đã không ưng với ý kiến của tôi mà trái
lại cô nàng còn to tiếng lên : mày nói khác là sao, với tao
mày suốt đời vẫn là bạn, chỉ có mày chê bỏ rơi tao, chứ còn
tao lúc nào cũng nhớ đến mày.
Nàng giận nói lớn quá nên mọi người quanh đó đều liếc xéo
nhìn tôi. Tôi lại phải giải thích : dù gì bây giờ Bonita
cũng là xếp, tôi nghĩ giữa hai ta phải có một cái lề quí
trọng, chứ không thể luông tuồng như ngày trước.
Bonita càng giận hơn. Nàng đập tay xuống bàn, giận dỗi. May
thay chuông báo hết giờ vang lên, mọi người rục rịch trở lại
chỗ làm. Tôi tiu nghỉu đứng lên, Bonita nói vói theo một câu
: tao sẽ còn nói lại mọi việc với mày cho tới khi nào sự
giải thích khiến tao nghe hợp lý. Mày sẽ không thoát được
tao đâu, tao nhất định giữ mày làm việc ở ca tao, mày đừng
mong xin đổi sang bin đinh nào khác.
Tôi nghe mà cảm thấy rợn người.
Ba line trở lại tiếp tục công việc, mỗi line đều do một
leader trực tiếp điều động, theo dõi và uốn nắn các sai phạm
khi có. Bonita là supervisor cả 3 line, nên di chuyển thoăn
thoắt không ngừng.
Bonita rất chăm chú và lo lắng cho tôi, nên cô nàng nhờ cậy
cả leader lẫn những công nhân trong nhóm giúp đỡ tôi tích
cực. Nhờ thế, tôi được sắp vào vị trí thứ 3 của công đoạn,
là nơi tiếp nhận board, sau khi đã xong phần đầu bắt sang
phần kế mà công việc của tôi đơn giản là gắn 2 con chip vào
board rồi chuyển sang cho người khác làm các phần khó khăn
hơn.
Công việc làm đều đều nên dễ gây nản và sai sót, chỉ cần một
chút lơ là hay đãng trí là board bị vấp ngay. Nhiều khi làm
đã đời, nhưng đến người kiểm lại thấy có chỗ hư là phải trở
lại làm từ đầu đến cuối.
Phần lớn các công nhân làm lâu ngày nên ỷ y và có tính cách
" cha chung không ai khóc " nên làm việc miễn cưỡng và cho
có. Họ dành thì giờ vừa làm vừa tán góp chuyện với nhau.
Thôi thì mọi chuyện thượng vàng hạ cám từ đâu và của bất cứ
ai đều được các bà, các cô ghi nhận và đem ra tán phét với
nhau đang khi làm.
Phải nói là các bà thấu suốt mọi điều, từ cô nào cặp cậu nào,
rồi tay này đang gò quyến rũ người kia. Họ nói với nhau khá
to để mọi người trong line đều nghe cho chóng hết thì giờ.
Các bà, các cô bàn tán nhiều về một cô Ấn hay Phi gì đó và
rì rầm về vẻ lừ đừ của cô này khi vào làm việc. Họ đánh giá
cô này bị ông chồng đòi hỏi quá sức, đi làm về đã quá mệt
nhọc mà vẫn phải cung ứng sinh lý cho chồng ưng ý nên lúc
nào cũng lử đử lừ đừ như thiếu ngủ.
Không rõ các bà, các cô thu thập được tin tức ở đâu mà xem
chừng phê phán một cách chắc nịch như chính họ cùng ở chung
một nhà với cô gái mà hiểu rõ vậy.
Bonita quá dễ dãi nên để mặc mọi người làm cứ làm, nói
chuyện với nhau sao cũng được miễn việc xong thì thôi. Vả
chăng các bà, các cô cà kê với nhau bằng tiếng mẹ đẻ nên cô
nàng có hiểu gì đâu mà cản ngăn. Có điều bàn tán gì thì bàn,
nhưng tuyệt nhiên là lánh xa không dám đả động gì về Bonita
cả. Có khi cũng tại thấy Bonita quá thân mật với tôi nên họ
tránh né chăng, còn biết đâu trước kia họ cũng chẳng tha gì
cô.
Hai tiếng đồng hồ kế tiếp lại hết, mọi người được nghỉ lâu
hơn vì là giờ lunch break. Bonita lấy ngăn thức ăn ở tủ
lạnh, đem hâm ở microwave và ra ngồi cạnh tôi.
Vừa ăn cô vừa kể với tôi về gia đình cô. Cô nói thêm về
chuyện tên bố ghẻ hành hạ cô thâm độc sau ngày tôi xa nàng
như thế nào. Cô kể rất nhỏ, sợ mọi người bên cạnh nghe được,
tuy vậy tôi vẫn đùng đùng nổi giận. Mắt tôi long lên sòng
sọc khiến Bonita phải rợn người. Cô nàng phải đặt tay lên
bàn tay tôi để trấn an. Cô nói van lơn : mọi chuyện hết rồi.
Má tao chết sau mấy ngày thiếu thuốc, còn thằng mất dạy
chẳng làm được gì khi tao nhất định bỏ đi. Hắn định khống
chế tao, nhưng tao đe dọa trình báo với police, nên hắn thúc
thủ.
Bonita nhắc lại ngày đau thương của cô. Tên bố ghẻ mua hay
xin đâu được điếu xì gà còn nguyên. Hắn về đốt hút bặp bặp,
độn một cục ở bên mép. Bà mẹ cô năn nỉ xin chia một hai hơi,
thằng mất dạy đã không cho còn đạp liên tục vào bụng bà. Má
cô ngã quị xuống, do mấy hôm đã thiếu ăn, thiếu thuốc nên
phều phào van xin, hắn vẫn làm lơ.
Hắn bấy giờ còn đang lo hành Bonita. Hẳn nhiên là hắn đã bắt
cả hai mẹ con lột truồng ra như từ trước đến giờ. Rồi hắn
dùng dây trói tay lẫn chưn Bonita giống con heo bị bó rọ
trước khi đem vào lò mổ.
Hắn cứ bặp xì gà một chặp thì lại nhét điếu thuốc vào lồn cô
bắt cô phải vận dụng hai cái mép thế nào giống như hắn hít
thuốc vậy. Bonita không sao làm được thì hắn hét lên và đánh
đập cô.
Cô vùng vẫy nhưng làm sao tránh thoát được. Trái lại, cô ngã
chổng kềnh ra như người bị mắc lưới, quơ quào tay chưn loạn
xạ lên. Cô cà ển cà ển bật lên bật xuống như con lật đật,
thằng mả mẹ khoái chí bò nhoài ra cười. Hắn ghịt đùi Bonita
lại, rồi nghiến răng nghiến lợi xoáy nhét điếu xì gà vào sâu
trong cửa mình cô.
Đuôi tăm cắm sau đuôi xì gà mục đích cho thông khói đâm tía
lia vào phần thịt mềm trong lồn khiến Bonita như bị lưỡi hái
xóc vào đau tím ruột. Cô oằn oại rên lên, tiếng rên của cô
làm cho thằng bất nhân càng đằn cô ra mà ngoáy vào sâu thêm
nữa.
Hắn vừa nhét vừa nhìn bà già Bonita mà chọc : mày bặp thay
cho bả đi. Thà cho cái lồn mày hít xì gà còn hơn là cho cái
miệng thúi của con mẻ ngậm. Tội nghiệp bà má, thèm ghiền
nước mắt nước mũi đổ tèm lem, cứ chắp tay lạy hắn như tế
sao. Hắn dùng chưn mà đạp xô ra, còn tay hắn thì cứ ngoáy
điếu thuốc bắt Bonita bặp.
Hắn ngoáy lâu lâu thì lại rút điếu thuốc ra ngậm hút mấy
hơi. Khí lồn Bonita lểu nhểu dính trên điếu thuốc, nhưng hắn
liếm mút rồi đặt vào miệng nhấm nháp và khen : mẹ mày, khí
gì ngọt tổ nội, ngon. Hắn hút rồi lấy điếu thuốc ra mân mê
giữa hai ngón tay, thoa cho khí trải dài theo điếu thuốc và
búng tàn lên lồn cô nàng.
Hắn làm rất từ tốn, nhưng vô cùng độc địa. Có khi hắn rê rê
điếu thuốc sát vào cửa lồn đốt mấy sợi lông loăn xoăn khét
lẹt mà hỏi cô : lông mày thơm không. Như cái máy, Bonita cứ
phải gật lia lịa, chứ nếu không là hắn hút và nhét đầu thuốc
đang chay dở vào tuốt luốt trong lồn cô thì chịu sao thấu.
Mả mẹ thằng mất dạy. Hắn sưu tầm, học hỏi ở đâu những trò
quái ác ma mãnh đó để bắt cả hai mẹ con cô phải chịu đựng
nỗi thống khổ triền miên. Dạo này hắn không còn thiết đụ bà
già nữa, hắn chê là lồn bả teo như hũ mắm thúi, nên hắn cứ
sục Bonita bất kể ngày đêm.
Hắn đụ cô lần nào cũng lâu lắc, lật lên lật xuống mấy phen,
lúc thì đè cô ở lưng chừng cái ghế, bỏ thõng hai giò xuống
đất và hắn đặt cái bàn tọa chè bè của hắn ngấu nghiến chà
sát rạt lồn cô. Cô bị cấn bởi chỗ lồi lõm của ghế và chịu
sức nặng dâm ô của hắn thiếu điều ngộp thở.
Hắn đụ nửa chừng chợt ngưng rồi rút cặc dái ra dính đầy khí
nhớt bắt Bonita ngậm vô cho hắn nắc tiếp. Hắn nắc mà còn bắt
cô phải bụm hai tay bóp cho miệng thót lại để ôm sát cặc hắn
thì hắn mới chịu.
Cái ghế quá chật, lại bị tay dựa ngăn cản nên Bonita phải
nằm vẹo cả cổ mới có sức chịu. Hắn tấn hai chưn dưới đất cứ
ghịt nắc như điên, tay còn vòng ra phía sau ngoáy vào lồn cô
đau điếng.
Xui cho hắn, lần đó hắn thụi bà già dữ quá nên bả dậy hết
nổi. Hắn phải đưa bả vô bịnh viện nói láo là bả bị cảm và
té. Hắn cấm Bonita không được tố cáo, hắn dọa sẽ giết cô khi
cảnh sát điều tra. Cô nàng đến nước này chẳng còn biết sợ
nữa, nên ngả giá với hắn là phải để cô ra đi sau đám tang bà
mẹ thì cô sẽ tha tội cho hắn. Tên bố ghẻ gật đầu chấp nhận.
Bonita nói xong, có vẻ an tâm, nhưng tôi thì lồng lộn giận
dữ. Tôi trừng trừng nhìn cô mà đay nghiến : đáng lẽ ra thì
giờ này mẹ cô còn sống với cô. Bạn tôi và tôi đã bao lần
khuyên cô gọi 911 để người ta sắp đặt cho gia đình cô một
cuộc sống ổn thỏa, nhưng cô đã sợ hão huyền nên hậu quả là
như thế đó. Mẹ cô mất đi, cô còn hào hiệp để cho thằng khốn
nạn đó thoát khỏi lưới công lý, thế mà cô thấy yên tâm sao.
Bonita không ngờ tôi phẫn uất đến thế. Cô đẫm nước mắt tràn
trề, không dấu diếm lau chùi đi. Cô muốn xoa dịu sự phẫn nộ
của tôi, tôi bóp lấy cả bàn tay tôi, tha thiết van xin : dù
sao má tao mất đi cũng yên phận, có thưa gửi ra cũng không
cứu bà sống lại được, vả lại cả thân tao cũng thoát khỏi đọa
đày, thế chẳng là tốt rồi sao.
Tôi hất tay Bonita ra, mắt vẫn đỏ ngầu tia giận dữ. Bonita
run lên vì sợ. Mọi người quanh quanh thấy tôi vùng vằng với
Bonita nên có vẻ khiếp. Còn Bonita cứ khép nép nín thinh.
Thấy tội nghiệp, tôi vội hạ giọng hỏi cô : còn các vết
thương ở trên người lúc này thế nào rồi. Như phản xạ, Bonita
định đưa tay cởi áo ra cho tôi xem, nhưng chợt nhớ lại đang
ở chỗ làm, nên tay ngượng ngùng đứng lại ở vạt áo. Cô lí nhí
nói : sau đó tao lấy chồng, cũng may anh ta có tí tiền nên
đưa tao đi retouch lại, vậy mà cũng không xóa hết các vết
sẹo. Anh ấy ở với tao được ít lâu rồi mang nhiều mặc cảm sao
đó, lại cũng xa tao. Cuộc đời mà, Bonita vừa như than, vừa
như xúc động.
Bonita toan kể tiếp đoạn đời của cô thì chuông lại reo hết
giờ. Cô vội vàng kết thúc để còn lo trở vào công việc. Cô
chỉ nói vói theo : hiện giờ tao vẫn độc thân, sẽ còn nhiều
lúc tao sẽ kể cho mày biết về sự thay đổi của tao. Tôi gật
đầu với tâm trạng nặng nề của một tâm sự vừa gieo vào trong
hồn tôi còn tươi rói mà đầy những vết xước. Tôi cảm thấy
thương và tội cho Bonita.
Tôi trở về dây chuyền với khuôn mặt đăm chiêu, rầu rầu.
Những đồng sự tôn trọng sự nghiêm trang của tôi nên bảo nhau
làm giúp phần của tôi khi thấy tôi lơ đãng không bắt kịp
công đoạn. Đó là cách họ cám ơn ngầm Bonita, người
supervisor luôn nâng đỡ và che chở cho họ.
(Hết Phần 17 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
18) |