| Điều tôi rất ngạc nhiên là từ lúc tôi được anh bạn gửi đến 
					làm các việc cho bà chủ, chưa một lần nào tôi bị hỏi nguyên 
					do tại sao anh bạn tôi không đi. Trái lại, bà chủ còn xem 
					như đó là một việc đương nhiên, ai làm cũng được. 
 Mấy bận tôi cố ý nói xa nói gần để bà chủ hiểu về việc đó, 
					nhưng chỉ nhận được lời đáp trả không ăn nhập gì của bà. 
					Theo ý bà, ai làm cũng thế thôi miễn là công việc xong xuôi, 
					như ý, còn tiền nong không trả cho người này thì cũng trả 
					cho người khác thế thôi.
 
 Trái lại, bà ưu ái tới ngồi xem tôi săn sóc khu vườn, hồ tắm, 
					nhổ cỏ, thu vén lối đi mà cứ tiếp chuyện đẩy đưa, hỏi han đủ 
					thứ. Trời nắng nóng, bà sợ tôi đau đầu, ton ton vào nhà, đem 
					ra cho cái mũ lát rộng vành, một hai bảo tôi đội lên. Bà ỉ ê 
					kể lể đó là cái nón ông chồng mua trước đây trong một chuyến 
					đi du lịch, giờ hai người đã thôi nhau, ông ghét cũng chẳng 
					muốn đem theo.
 
 Khi thấy tôi đội xong sau mấy lần nấn ná từ chối, bà cười, 
					khen đẹp trai đấy chứ. Tôi hơi ngượng, nên sắc hồng ửng lên 
					trên má, bà nguýt tôi một cái sắc lẻm và chọc : đàn ông con 
					trai mà hơi tí mắc cỡ, thấy ghét.
 
 Nhìn tôi chăm chú làm, bà đề nghị nghỉ tay chốc lát. Tôi ngỏ 
					ý cố làm cho xong, bà lại bảo không hề gì, đó là tại bà muốn 
					vậy, chớ đâu tại lỗi ở tôi. Tôi sợ dây dưa công việc, ngày 
					này kéo qua ngày khác, vừa trở ngại cho anh bạn, vừa tốn kém 
					cho bà, nhưng bà cười xề xòa : điều ấy có đáng chi.
 
 Buổi trưa, bà dọn cơm cho ăn, tiếp nước cho uống, ngồi trong 
					nhà mát lạnh, mắt tôi sụp xuống, lim dim buồn ngủ. Bà bồi 
					luôn một câu : anh có thấy mệt mỏi cứ ngồi chơi thư thả một 
					lúc, chờ nắng dịu bớt làm tiếp cũng được.
 
 Rồi bà lôi hết chuyện chồng, chuyện con ra kể, than van là 
					sống một thân một mình nhiều lúc cũng buồn. Thú thực, nghe 
					bà kể tâm hồn tôi bị giao động thì ít, mà lởn vởn thấy dáng 
					bà xàng xê qua lại trước mắt thì thấy xung động rất nhiều.
 
 Cứ nghĩ đến giờ này, anh bạn tôi ở nhà đang vừa ăn vừa 
					nghịch ngơm Bonita là lòng tôi chộn rộn lung tung. Bàn tay 
					đâm ra ngứa ngáy, chỉ tẳn mẳn muốn có cái gì đó sờ vào cho 
					bớt nỗi lao xao trong người.
 
 Chèn đéc ơi, bà chủ có vô tình hay cố tình với tôi không, mà 
					sao bà cứ dung dăng dung dẻ, coi tức rực. Cái áo lụa hồng 
					thấp thoáng của bà được cái quạt trần quay vù vù, thổi lên 
					những dợn sóng sao mà nôn nao hết biết. Tà áo bay lăn tăn, 
					khơi mở hơi rộng, các khuy bấm đơm cách khoảng nhau, nó phập 
					phồng kín hở, cho tôi thấy màu da nơi ngực bà trắng pha hồng 
					ngọt lịm. Rồi cái áo nịt cũng màu hồng lấp ló, như mời gọi, 
					như vuốt ve, nó ôm gọn cặp vú đầy đặn của bà mà tôi đoán là 
					vẫn còn săn chắc và êm ngon lắm.
 
 Tôi muốn đưa cặp mắt lảng đi chỗ khác, tránh nhìn vào nơi 
					khêu ngợi đó mà như bất lực. Còn bà thì cứ nhỏn nhoẻn cười, 
					không hẳn lả lơi, không hẳn nghiêm trang, cứ như con chuột 
					bạch thập thò cửa hang trêu chú mèo đang lim dim chờ sấn sổ 
					tới.
 
 Thú thực, tôi là người đã có vợ, đã từng ôm ấp tinh nghịch 
					với Bonita từ ngày xuống đây đi làm, thế nhưng trước bà chủ, 
					tôi vẫn là cậu học trò tò mò vừa lớn lên, còn mang nhiều háo 
					hức. Tôi cứ ví mình là người khát bị đưa ra nhử trước một 
					bình nước mát lạnh ở trên cao. Sợi dây cột bình nước có tính 
					đàn hồi, song mỗi khi tôi vươn tay với thì bình nước lại bị 
					rút trở lên cao vút.
 
 Bà chủ cứ lởn vởn đứng lên ngồi xuống ở chiếc ghế cạnh tôi, 
					mùi hương đàn bà, mùi thơm da thịt, mùi áo quần tỏa ra man 
					mác, càng quần tôi tới tấp, làm cho tôi bải hoải cả chưn tay. 
					Hổng lẽ tôi phải van xin bà để cho tôi được yên thân, mong 
					bà đừng hành hạ tôi nữa hay sao.
 
 Cuối cùng thì bà cũng vặn hỏi tôi : anh có biết xem chỉ tay 
					không ? Chưa đợi tôi đáp câu hỏi, bà đã xòe bàn tay ra nhờ 
					tôi xem hộ. Tôi nào có biết cóc khô gì về bói toán, nhưng 
					cũng nương dịp này muốn nắm được bàn tay bà cho hạ bớt cơn 
					hỏa dục.
 
 Thấy bà đưa bàn tay trái, tôi a thần phù nói theo kiểu học 
					lóm ở đâu : nam tả, nữ hữu, bà đưa bàn tay mặt tôi mới 
					nghiệm ra được. Bà có vẻ tấm tắc chịu “ thầy “, vội thay bàn 
					tay liền.
 
 Tôi xăm xoi cầm lấy tay, lật qua lật lại, nắn trong sờ ngoài, 
					xoa lên xoa xuống, rồi tôi phán đại : da tay ấm, gò vệ nữ 
					cao, lòng bàn tay trũng sâu, tượng trưng là người tình cảm, 
					thương người, có đức ân của phụ mẫu, những đường chỉ rõ là 
					mạng vững, ngón thuôn dài là tính tình phóng khoáng.
 
 Tôi lại bảo bà đưa bàn tay trái để xem về người phối ngẫu ra 
					sao, bà cũng lẳng lặng đưa. Tôi nói nhăng, nói cuội là số 
					hai người không hợp nhau phải chia tay thì bổn mạng mới vững. 
					Việc này thì rành rành ra đó rồi, vậy mà bà chủ cứ khen rối 
					rít là tôi có tài, nói trúng phóc.
 
 Xong tôi lại xin xem khuôn mặt, chân tóc để đoán tiếp vận 
					hạn của bà. Nhất nhất bà đều nghe theo. Tôi vén gáy, sờ lên 
					da cổ, thoáng thấy một nốt ruồi son tôi gáy te te về số giàu 
					ẩn của bà. Hổng dè mà bà tin ngay đáo để, chả hiểu trước giờ 
					bà có biết gì về cái nốt ruồi son đó chăng, mà bà chưng hửng 
					làm như lần đầu được tôi khám phá ra vậy.
 
 Tôi hít hà ở khoảng sau gáy của bà, đầu óc lâng lâng vì cái 
					hơi hướm bừng bừng toát ra từ đó. Tôi không kềm nổi sự yếu 
					đuối của mình nên nhẹ hôn lên chỗ thơm tho đó. Bà đã chẳng 
					phản đối thì thôi, lại còn gạ gẫm tôi xem tiếp, có tìm được 
					thêm mốt ruồi son nào khác nữa chăng ?
 
 Tới đây thì tôi bắt đầu quay mòng mòng cái đầu. Tôi mở toang 
					đôi mắt như dò hỏi phải làm chi đây. Nhưng đã lỡ thì tôi 
					đành ướm hỏi tới luôn : tôi đoán e không trúng lắm, nhưng 
					nếu phía giữa cổ và ngực bà mà có một nốt ruồi son nữa thì 
					sau này bà có phước lớn, được con cái nuôi khi về già.
 
 Tưởng là bà sẽ thoái lui, ai dè bà tự nhiên vạch áo lên tìm 
					cái nốt ruồi mắc dịch do tôi đề ra xem có hay không. Tôi 
					chết điếng như trời trồng, mắt tòe loe như bị cây nhọn chống 
					lên, không sụp xuống được nữa.
 
 Da bụng và thân mình bà chủ trắng và trong ngần như ngọc, 
					mềm như nhung, hai trái đào tiên vun lên láng lẫy. Cái nịt 
					ngực theo hơi thở lên xuống ôm gọn lấy bầu ngực trông ngon 
					như bàn tay tôi đang úp vào giữ sự tròn trịa nơi đôi vú của 
					bà.
 
 Tôi say sưa nhìn với vẻ thèm thuồng. Nếu đừng sợ trơ trẽn, 
					có lẽ tôi phải nuốt nước bọt cho dằn sự háo hức vừa nhóm lên. 
					May đâu ở đó có lạc thêm một nốt ruồi nữa. Đúng là thánh 
					nhân đãi kẻ khù khờ, tôi thầm cám ơn thằng bạn tù mắc dịch 
					đã tán phét với tôi những ngày hai thằng bị nhốt hồi cải tạo 
					để bây giờ tôi ba hoa phét lác, chẳng may trúng phong phóc 
					mới kinh.
 
 Tôi buột miệng khen bà một phát : chị có bộ ngực đẹp quá, 
					tôi nhìn mà mê mẩn. Bà chủ hứ một cái, nhưng cũng qua loa có 
					lệ : anh khen làm tôi mắc cỡ muốn chết, nó xấu òm nên ông 
					chồng tôi mới bỏ. Tôi không chờ bà nói nhiều hơn, đã lấp 
					liếm theo : xin lỗi, ông ấy dại quá, chứ trường hợp tôi thì 
					dù chị có đuổi hất đi, tôi vẫn bám chặt hổng buông.
 
 Chị lẳng lơ nhìn tôi, rồi bẽn lẽn dang ra xa. Tôi tấn công 
					luôn : chị xa ông ấy chắc nhiều lúc cũng thấy buồn. Cuộc đời 
					sao đa đoan, người ước hổng được, người có lại bỏ đi.
 
 Sẵn trớn đang khi không được tín nhiệm là bậc coi tướng số 
					đại tài, tôi trổ ngón dê tiếp theo. Tôi biểu bà chủ để tôi 
					xoay tới xoay lui, xăm xoi xem nét người, dáng đi, dáng đứng 
					của bà để đi kỹ hơn vào nghề nghiệp của tôi.
 
 Tôi cầm bàn tay bà xoay chuyển bà đi vòng quanh, lúc làm bộ 
					vô tình dựa vào mông, lúc tình cờ xem chỗ hông, lúc lại nắn 
					chỗ vai, bà nhẫn nại làm theo, không một chút e dè, phản đối.
 
 Nhìn nhỏ, phán đoán một hồi, tôi hẳn nhiên dở giọng khen líu 
					lo. Tôi ca cẩm cái tướng bà sang, khổ người thanh tú, chỉ 
					phải là gò má hơi mỏng nên nhận chịu lận đận ở đời. Bà gật 
					gù, xem ra chịu lời “ thầy “ một nước.
 
 Tới mức này thì tôi lúng túng thiệt. Tôi ngập ngừng cầm tay 
					bà và đưa lên miệng hôn. Tôi lắp bắp : xin lỗi, chị đẹp quá, 
					đẹp mọi mặt, khiến tôi không giữ được. Chẳng biết có phải vì 
					cảm động bởi lời khen của tôi không, bà chủ dựa vào người 
					tôi im lặng.
 
 Tôi đưa tay ve vuốt bờ vai bà, kéo dài xuống cánh tay, xoa 
					xoa trên tấm lưng phía ngoài áo và dừng tới dừng lui chỗ sợi 
					giây có khóa cài của áo nịt bà đang mặc. Bà ngả hẳn vào tôi, 
					mắt dươm dướm ướt. Tôi hôn lên vùng tóc, hôn lên vai, lên cổ, 
					lên má rồi tiến dần về đôi môi đang hé mở của bà.
 
 Nụ hôn của tôi xê dịch rất chậm rãi, thăm dò và e ngại. Chỉ 
					đến khi hai cặp môi va chạm lấy nhau thì tôi thấy bà chủ như 
					lả người ra. Tôi ngấu nghiến hôn vào đôi môi ấy, giống người 
					lâu ngày tìm lại được chất hương xưa.
 
 Bà chủ cũng hôn lại tôi đắm đuối. Bàn tay tôi đã đặt lên 
					trước ngực áo bà từ lúc nào, những ngón tay đang vân vê bên 
					ngoài chiếc áo nịt cương cứng ấy. Tôi vẫn say sưa hôn và lần 
					tìm những chiếc khuy bấm tách dần ra khỏi chiếc áo. Tôi đặt 
					hẳn bàn tay lên cái áo nịt đang bày trọn trước tôi.
 
 Vẫn hôn, vẫn sờ soạng, trong khi bàn tay còn lại đang lần ra 
					phía sau lưng tìm cái khóa để mở ra. Khi chiếc nịt đã nới 
					lỏng, tôi hơi dịch người bà chủ ra để gỡ chiếc áo lên khỏi 
					đôi vú và kê ngay mũi vào hít lấy hít để.
 
 Tôi lần lượt hít một bên ngực, còn bàn tay thì xoa và mân mê 
					phía vú trống bên kia. Bà chủ nhướn người lên đón nhận ân 
					tình của bàn tay và sự hít hà đó. Tôi xoe xoe cái núm cho 
					đến khi cương cứng lên và cũng đưa môi mút chùn chụt trên 
					cái vú của bà.
 
 Thời gian trôi qua ra sao, không một ai trong hai người để ý 
					đến. Chỉ thấy một sự êm ấm đang tỏa vào sưởi nồng hai người, 
					nhận chìm đi bao nhiêu nỗi buồn, cay đắng mà số phận đời đã 
					gieo lên trong hai đứa.
 
 Tôi quên bẵng đi người vợ của tôi, quên bẵng luôn Bonita. 
					Cái chất anh hùng rơm của tôi hoàn toàn tan biến hết để chỉ 
					còn hưởng thụ những gì đang khỏa lấp giữa buổi trưa mệnh số 
					này.
 
					(Hết Phần 5 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					6) |