| 
              
              
                
                  | Trời quá khuya. Tôi rời nhà Hội với cái đầu chuếnh choáng 
					của một người vừa dự qua tiệc rượu. Chân bước đi lâng lâng 
					như không còn bám trên mặt đất. Một chút sương muối lãng 
					đãng rơi trên thành phố đèn vàng. Tôi lái xe chầm chậm cho 
					tâm hồn lắng xuống. 
 Tới nhà, tôi lẳng lặng cho xe vào ga ra. Lần mò men theo một 
					hành lang nhỏ để về phòng ngủ. Mở nhẹ cửa, tôi thấy vợ tôi 
					nằm ngủ thật sâu. Chiếc đèn đêm soi một chút ánh sáng trên 
					khuôn mặt hiền từ của cô. Tôi xúc động kéo tấm chăn đơn xộc 
					xệch lên đắp cho vợ. Cô nàng mở choàng mắt nhìn, thấy tôi, 
					cô nũng nịu trách yêu : em chờ anh lâu quá, mới ngủ quên đi.
 
 Bao giờ cũng thế, vợ tôi không hề ngầy ngà chuyện đi sớm về 
					khuya của tôi. Nàng chỉ nhỏ nhẹ căn dặn : thời buổi bây giờ 
					si đa, si điếc nhiều lắm, anh có vui chơi cũng nên cẩn thận 
					nghe anh. Những lần như thế, tôi mang tràn đầy ơn vợ, tự hứa 
					với lòng sẽ xa lánh thói trăng hoa. Thế nhưng tôi vốn là 
					người yếu đuối. Bao nhiêu lần dơ tay thề ngầm trước vợ, vậy 
					mà cứ bước chân ra là đã quên tuốt mất liền.
 
 Vả chăng, tôi có là thiên thần họa may mới tránh nổi, chứ cỡ 
					Bonita hay Hội luôn lẩn quẩn ở cạnh chưn thì có là trời mới 
					khỏi rơi vào lưới tình lồng lộng đó. Thế là tôi cứ tự an ủi 
					và đánh lừa mình bằng lời phân tích những phụ nữ đến với 
					mình đều là người gốc thanh sạch cả, có phải gái làng chơi 
					lang chạ đâu mà lo.
 
 Có khi tôi lại còn tự khen mình đã làm một việc nghĩa. Người 
					ta thiếu thốn, cần tình yêu, mình đến ban bố cho người ta 
					một chút yêu đương, chia xẻ cho nhau một tí ti ân ái là quí 
					quá rồi. Cả cô ta cả mình đều thấy trút đi của thừa trong tế 
					bào cho nhẹ. Tôi còn chống chế là muốn giữ gìn cho vợ tôi 
					khỏi hùng hục phụng sự những đòi hỏi sinh lý của tôi là khác.
 
 Nhiều phen nằm cạnh Bonita, tụi tui đã đem tâm sự ra giãi 
					bày với nhau ráo nạo. Bonita một mặt khuyên tôi đừng bỏ lơ 
					một hạnh phúc trong tầm tay vì vợ tôi thật đáng quí, một khi 
					đã đổ vỡ thì chẳng còn tìm ra ai xứng đáng hơn nữa, thế 
					nhưng tôi áp vào là cô nàng tạp tạp xuôi lơ.
 
 Tôi vẫn nói với Bonita : gái Mễ như mày thật là đẹp, thật là 
					sexy, dòm cô nào hơ hớ mới lớn lên là chỉ muốn vồ nhai ngấu 
					nghiến. Vú ra vú, mông ra mông, ưỡn ẹo thấy mà ham. Nhưng 
					tao chẳng hiểu sao cô nào cứ sinh được một đứa con là thù lù 
					cả đống, trông nặng nề như cái thùng tô nô. Bonita cười hích 
					hích thú vị với nhận xét khôi hài của tôi. Cô ta gật đầu trả 
					lời : mày nhận xét khá đó. Có lẽ tại bọn gái tao trước kia ở 
					quê nhà thiếu nhiều thứ, nên bước chân được tới đất này hết 
					giữ kiêng khem nữa. Các món ăn tạp của đất Mỹ này chúa là 
					chứa đầy chất cholesterol, bơm vào lục phủ ngũ tạng phụ nữ 
					bọn tao hầm bà làng thứ tăng mập, ai không nhịn được là cái 
					hông phát phì nhanh chóng. Rồi cái bụng xệ ra, cái vú đùn 
					xuống, cái hông độn cục, tao có những con bạn không còn nhịn 
					nổi, cứ thấy miếng ăn là thèm, ra mút một tí, vào ngậm một 
					tẹo, cái mồm quen liếm láp rồi, để không thấy thiếu gì đâu.
 
 Tôi bật cười hỏi chọc Bonita : nhịn hổng được thì thay vì 
					dùng miệng trên lấy miệng dưới mút mát, liếm láp thế vô, có 
					được hôn. Bonita xỉ vào trán tôi mà mắng : đồ quỉ, tao nói 
					chuyện đứng đắn, mày cứ đem chuyện tục đía vào. Tôi còn cố 
					gân cổ lên cãi : chứ không ư. Mày xem phụ nữ Việt Nam tao có 
					mấy người tròn quay như cối xay hay u nu như hột mít đâu. 
					Trái lại, các cô các bà cứ mình hạc xương mai, trường túc 
					bất tri lao, thế nên đàn ông con trai lũ tao mới chỉ hùng 
					hục biết có cơm nhà lồn vợ.
 
 Bonita vẫn ớn cái lối nói huỵch toẹt của tôi, nên cô nàng 
					kêu lên : khiếp, mày ăn nói chẳng kiêng, chẳng cữ gì cả. Tôi 
					lại phang luôn : ấy thà nghĩ sao cứ thành thực khai báo là 
					vậy, cho nó nhẹ tội. Chứ mặt ngoài cứ vờ đạo đức như ông bụt, 
					mà chị em hớ hênh ra là mấy bố lấm lét nhìn muốn nổ con 
					ngươi luôn. Còn vợ mình thì cái gì của ẻn là của mình, các 
					ông có rúc vào lồn vợ cũng có chi là xấu.
 
 Bonita cứ phải khen vuốt đuôi : tao biết rồi, mày trung 
					thành với vợ mày, vậy mà cứ bám váy tao như đỉa đói. Cô nàng 
					cười hề hề châm biếm tôi. Tôi vênh mặt lên : thì cũng tại 
					mày đẹp làm chi, làm bộ chó, tao có chia xẻ chút đỉnh với 
					mày thì cả mày lẫn tao cùng sướng chia hai, chứ bộ tao có 
					dành sướng một mình đâu.
 
 Bonita chắp tay vái vái tôi : tao thua, tao thua. Sau đó, 
					hai đứa đền bồi cho nhau bằng những cái hôn nồng, những cái 
					vuốt ve, vật lộn nhau ra trò đến bò lết cả ra. Chừng mệt lè 
					lưỡi thì lăn ra cùng nhau ngáo.
 
 Độ này Bonita có hơi hám tôi nên trông tươi tắn hẳn ra. Ngực 
					cứ câng câng như được bơm silicon hay đặt vào bên trong túi 
					nước muối. Tôi vần vò thấy đã điếu bàn tay. Còn khi áp môi 
					vô hun hay bú thì chao ôi như thiên đường đang trước mặt. 
					Tôi vùi đầu vào hít miết hơi hướm cô ta, lăn tròn trên khối 
					thịt vun cao như đang làm cục bột dẻo. Vú chẳng có sữa mà bú 
					hả hê vẫn không no, hèn chi thấy không nhịn được.
 
 Nghịch vần ngực đã rồi thì lại xem, lại phá chỗ khe nước 
					láng lênh. Nếu ở trên là đồi mộng mơ thì ở dưới lại là rừng 
					êm dịu. Bảo sao đàn ông chẳng bao giờ thấy chán, vua quan 
					hay cùng đinh gì thì cũng ra ngẩn vào ngơ. Đến các bậc chân 
					tu mà yếu lòng cũng gục đầu lả quị khi thấy cái tổ con tò vò 
					nó lấp ló dưới quần. Chao ơi, đã có lắm anh hùng hào kiệt 
					cũng chỉ ví tí sò lông mà phiêu tàn danh tiếng.
 
 Tôi thì đành rồi, bởi chưng tôi là con người yếu đuối. Thấy 
					đàn bà con gái là thương, từ thương nên thấy ai buồn khổ là 
					không sao chịu nổi. Chả cần bà hay cô phải giọt vắn, giọt 
					dài, chỉ nội thấy đôi mắt nàng thăm thẳm nhìn lên, nét đau 
					thương lờ mờ nơi khóe miệng, và những sợi tóc mây biếng chải 
					quên cài là lòng tôi đã rối lên tựa tơ vò đùn cục.
 
 Tôi chăm chăm han hỏi cho rõ nguồn cơn, tọc mạch đi tìm một 
					tâm sự để rồi bằng tay, bằng miệng, bằng vuốt ve, tôi đốt 
					tan những buồn tủi của nàng. Vợ tôi cứ trách tôi về cái tội 
					bao đồng, nhưng có đời nào tôi ngoảnh mặt làm thinh khi có 
					người bên tôi vẫn còn khổ đau, day dứt.
 
 Hỡi em, người vợ đầu gối tay ấp của anh. Hãy thông cảm cho 
					lòng anh sớm rung động. Hãy cho anh được một dịp an ủi những 
					sầu khổ nơi người. Anh có lang bạt đi đâu thì cuối cùng vẫn 
					xem em là tổ ấm cuối cùng tìm đường quay trở lại. Còn trên 
					con đường vung vít của anh, lỡ anh có một lần đam mê đem của 
					đi bỏ bớt cho người, em hãy xem cả em cả anh, ta cùng chia 
					nhau làm bố thí cho những người đang thiếu thốn.
 
 Anh dù có đâm đầu vào Bonita hay Hội trong loáng thoáng mây 
					bay thì đó cũng chỉ là một chút vẩn vơ của một ngày trời 
					nhiều gió. Sá gì em chuyện đắm đuối yêu đương, em xem anh 
					nào có lơ làng với em mỗi khi vừa giã từ họ quay về mái nhà 
					cũ.
 
 Những điều suy nghĩ trên đây tôi chẳng dấu diếm bất cứ ai. 
					Tôi nhất nhất đem ra nói hết với Bonita, với Hội mỗi khi tôi 
					tạt ngang qua du hí với họ. Được cái chả ai thấy ghen tương, 
					bởi vì Bonita hay Hội đèu nhận ra người ghen phải là chính 
					vợ tôi, mà cô ấy đã không ghen thì các nàng lấy cớ gì để 
					gườm nguýt nhau cơ chứ.
 
 Sau này, tôi bớt xén chút đỉnh đồng lương phụ trội của tôi, 
					để khi thì sắm cho Bonita món này món khác, khi thì dấm dúi 
					mua cho Hội cái áo, cái khăn. Tất cả vừa là quà mà cũng vừa 
					là một phương tiện để giúp tôi dễ đi vào con đường đem lại 
					sự tiêu khiển cho nhau khi gần gụi.
 
 Kho phát vật liệu của tôi trở thành phòng khám bệnh lúc nào 
					không hay. Ngặt cái tôi chỉ khám và trị bệnh cho các bà, các 
					cô chứ còn cỡ các ông, các anh thì tôi chịu. Bởi vì bằng tốt 
					nghiệp của tôi là trị các bệnh đàn bà nên thuốc của tôi giúp 
					các bà ể chồng hay có chồng mà ba trật ba trợt thì tôi lấp 
					đầy ngon lành tất. Chả thế, dần dần các bà cứ cố tranh nhau 
					vào nhận cơ phận tôi giao, Hội lúc đầu có hơi hậm hực, sau 
					thấy cũng lơ là cho chị cũng vui mà em cũng vui. Chỉ có tôi 
					là mệt bò nhoài ra vì mất sức.
 
					Hết |  |