Tôi rời nhà bà chủ lái xe ra về khi trời đã tối hẳn. Thực ra,
tôi đã muốn về sớm hơn, nhưng bà chủ cứ giữ lại dây dưa. Một
hai bà cứ bắt tôi ở lại ăn cơm chiều rồi mới thả cho về.
Chẳng lẽ lại từ chối, nhất là khi vừa mới hứa nhăng hứa cuội
và tôn vinh bà ta lên đến hàng vật tổ, rồi vừa ăn xong chưa
kịp chùi mép đã vội đánh bài chuồn, coi sao được. Cho nên dù
trong lòng phấp phỏng, luôn đánh nhịp cha cha cha, tôi vẫn
phải muối mặt xàng xê ở lại với bà ta cho đủ trót thì phải
trét.
Bữa cơm tối bà xào mì cho ăn với đầy các món làm tăng
cholesterol, như tôm còn nguyên vỏ, cua lột, tim, gan đủ thứ,
thú thực là đang mất sức cũng thấy được bù đắp liền. Tôi lái
xe trên đường mang nỗi băn khoăn trong lòng. Hoang mang về
gặp anh bạn thì phải ăn làm sao nói làm sao về cái sự trễ
nải của tôi.
Thế mà khi nghe tiếng xe đùng đùng như người già lên cơn
suyễn ngoặt vào ga ra, anh bạn đã ra đón tận cổng. Anh thản
nhiên như biết sự thể phải vậy vậy rồi, nên chỉ hỏi tôi cho
có lệ : cậu cơm nước rồi chứ nhỉ. Tôi tẽn tò gật đầu.
Cả hai quay vào nhà, anh đi trước, tôi theo sau. Mắt tôi cứ
díp lại vì buồn ngủ. Anh bạn vẫn làm lơ, để mặc và nói như
nói với ai : cái đám bà chủ này vẫn thế, ai đến làm dứt ruột
chẳng cho về. Việc thì chỉ vài giờ là xong, nhưng bà cứ sa
đà hỏi chuyện nên kéo lây ít là hai ngày mới hoàn tất. Rồi
chẳng đợi tôi ừ hử, anh bạn lại nhắc luôn : mai cậu cứ đi
làm tiếp một mình cho xong đi.
Thú thực là tôi phục anh sát đất. Chẳng những anh không
phiền hà việc tôi la cà về trễ mà còn a tòng với tôi cho
chuyện ngày mai. Lại thêm, không rõ anh đã nhận ra vẻ uể oải
buồn ngủ của tôi chưa, mà anh bảo tôi vào rửa ráy qua loa
rồi ra uống cà phê với anh một chút.
Tôi líu ríu nghe lời, thiệt ra chẳng cần rửa cũng được,
nhưng có hắt thêm chút nước lên bộ mặt chần vần của tôi để
xua đi cơn buồn ngủ cũng vẫn tốt thôi. Chứ còn ở đằng bà chủ
thì tôi cũng đã tắm rửa đầy đủ sau khi qua cơn mê với bà. Có
điều gần lúc về, bà lại ỉ ôi muốn cùng tôi làm một lần vu
sơn nữa, nhưng tôi lánh bằng cách chỉ góp sức xào khô đùa
vui với bà thêm một chặp. Tôi sợ quá đam mê khi về lái xe
loạng quạng, phu lít gọi thêm phiền.
Hai đứa tôi ngồi đối mặt nhau ởø bàn. Hai ly cà phê đen đặc
sánh bốc khói thơm phúc. Anh bạn hớp một ngụm và ê a kể hết
các việc ở nhà. Buổi trưa, Bonita sang không thấy tôi, đã
vặn hỏi anh. Khi nghe nói anh bạn để tôi tự đi làm một mình
thì cô bé có vẻ thắc mắc : mày để nó đi, rủi làm không xong,
chủ com plen thì sao. Anh bạn phải trấn an với con nhỏ : mày
đừng lo, thằng bạn tao nó lanh lắm, nó còn là bực thầy của
tao nữa. Chẳng những nó làm trót lọt công việc mà có khi còn
được lòng chủ, từ lần sau họ chỉ muốn nó đến làm thôi. Nó ở
đây lâu, chắc tao thất nghiệp quá. Con nhỏ cười rích rích
như con dế gáy.
Đến lúc ăn, con bé cứ lăng xăng đòi anh bạn phải để dành
phần cho tôi. Anh bạn gạt đi, cho biết là tôi không về trưa,
nhưng con nhỏ cứ cản : biết đâu nó làm xong việc sớm. Anh
bạn bật cười phì phì, văng cả miếng thức ăn trong miệng ra.
Con nhỏ trách anh bạn : mày chỉ lo ăn hổng nghĩ gì tới bạn
bè hết.
Xong bữa, con nhỏ lưu lại nghỉ một lát. Nó nằm chèo queo với
anh bạn trên nệm. Anh bạn ôm nó vào lòng, sờ soạng sao cũng
ô kê, nhưng hễ lấn sang phần sân đã chia cho tôi là nó hất
tay hổng chịu. Nó nói : mày hổng được ăn gian. Chính mày đã
thuận chia cho bạn nửa phần đất trên người tao thì mày chỉ
được sở hữu thứ gì thuộc về mày, còn của nó là thuộc về nó.
Anh bạn tôi bò lăn ra cười thích thú. Tuy nhiên, anh cũng
tuân thủ lời con nhỏ mà chỉ chiếm hữu phía đất của anh. Anh
vần vò mân mê một bên vú con nhỏ, hít, hửi, ngậm, bú, mút,
liếm đủ kiểu, con nhỏ để mặc cho anh hưởng thỏa thuê. Anh
hôn môi nó, con nhỏ cũng đáp lại thành khẩn. Anh thọc tay
vào xoa, nghịch, rờ mó, móc máy, kéo giãn và buông ra cái
mép chim con nhỏ, nó cũng ừ ào. Lâu lâu bị nhột thì nó cũng
trân qua trân lại chút xíu.
Anh bạn ngoáy riết cũng thấy nước nôi rịn ra. Anh lấy ngón
tay banh cái mép ra và xoáy xoáy như cạo ống xi lanh xe làm
con nhỏ muốn điếng. Anh tằn mằn day cái hột le thì con nhỏ
cứ co rúm người lại mà kẹp chặt lấy ngón tay anh, rồi cứ cà
inh cà ang xàng cái lồn cho cái hột le sát sàn sạt vào làm
cho nhỏ nứng đỏ mặt.
Vậy mà khi anh muốn ăn lòn qua cái mép bên kia là con nhỏ
ghịt tay chặn liền. Nó la tá hỏa lên : hổng được, mày muốn
ăn gian. Tao đã nói chỗ đó là của thằng bạn mày, tao phải
giữ để dành cho mình nó. Cái gì bên mặt là của mày, cái gì
bên trái là của nó, hổng có lộn xộn của nhau.
Thằng bạn tôi vốn trây nên làm ngặt con nhỏ : vậy chớ mày
chỉ có một hột le thì thằng nào rờ, thằng nào đừng. Con nhỏ
cũng hổng vừa, nó trả lời răm rắp : thì đứa nào rờ xong
nhường cho thằng kế, còn không thì hai thằng rờ úp chung
nhau. Anh bạn lắc đầu chịu thua.
Cũng buổi trưa, anh bạn hỏi thăm con nhỏ có bị thằng cha ghẻ
cắn đứt vú nữa hôn. Con nhỏ nói không, nhưng lại nói thêm :
dẫu cho tao có bị cắn thì mày cũng đừng mong kiếm chuyện xin
thoa thuốc đỏ để loạng quạng rờ một chút đỡ ghiền đâu nghe.
Đến nước này thì anh bạn tôi đưa hai tay lên xin hàng, với
tâm phục khẩu phục. Con nhỏ dạng chưn tèn bẹt ra mà hối anh
bạn : nè tao đặc ân cho mày rờ lần chót, mày muốn làm gì thì
đại đi để tao dìa, chả sắp tỉnh rồi. Mụ nội chả, dìa thế nào
chả cũng đòi đụ thiếm xực cái nữa rồi mới chịu dọt. Tội
nghiệp bà già lại bị chả bắt chàng hảng lồn ra cho chả vọc
và thọc đau thấu tử cung thì chả mới đụ thấy đã.
Được lời như cởi tấc lòng, anh bạn lột phăng cái váy lên cao,
nâng hai giò con nhỏ gác vào vai và rúc đầu vô mà cắn, mà bú
lồn con nhỏ. Con nhỏ khoái quá, lăn lộn và vùng vằng, nhưng
cứ trịn nguyên cái lồn vô sát lưỡi anh ta. Anh lợi dụng đưa
luôn hai bàn tay bóp cả hai cái vú con nhỏ. Con nhỏ la oai
oái : đọ, được cái này là quay sang cái khác, đồø ăn gian,
bỏ bớt một bên vú tao ra.
Anh bạn tôi dù có trời gầm cũng hổng nhả nên cứ vừa bú lồn
vừa bóp ngấu bóp nghiến hai vú con nhỏ. Con nhỏ vừa nhột ở
trên, vừa nhột ở dưới, đung đưa vắt vẻo như bị nhốt trong
cái võng, cà oặt cà ẹo uốn mình liên tiếp. Anh bạn bú lồn đã
rồi lia lưỡi liếm luôn xuống vùng hậu môn con bé.
Khi buông ra, con nhỏ muốn hụt hơi. Nó vội vàng kéo váy áo
thẳng lại, hấp ta hấp tấp giống bị ma rượt. Nó hối hả xua
bàn tay la bái bai rồi dông tuốt. Mặt anh bạn còn chèn nhoẹt
khí của con nhỏ. Anh thẫn thờ như tiếc rẻ.
Anh kể chuyện lại, thêm nhờ chất cà phê làm cho tôi tỉnh ngủ
ra. Tôi còn chưa biết mở lời như thế nào thì anh bạn cà kê
thêm : cậu thấy con nhỏ bắt đầu say cậu rồi đó. Nói thiệt là
nếu trưa này con nhỏ có bị cắn rách chỗ nào thì chỉ có cậu
nó mới để cho xức thuốc. Cậu giỏi à nha, tớ xun xoe giúp nó
bao lâu rồi mà nó có để ý gì nhiều. Có lẽ tại cậu khéo nịnh
phụ nữ nên đánh cú nào trúng ngay hồng tâm của mấy mẹ tức
thì.
Tôi định kể lại công việc ngày nay, nhưng anh bạn cứ doãi ra,
tránh cho tôi khỏi bị lúng túng. Anh vờ vịt xoay sang chuyện
khác, nói những sự việc đâu đâu. Duy chỉ có một lần, anh ấy
nói đưa đà : chỗ cậu làm, bà ấy hay bắt chuyện lắm. Sống một
mình buồn nên có ai đến là kể lể dứt hổng ra. Lần nào tớ đến
săn sóc vườn cho nhà bả là cũng kéo mấy ngày mới hết. Sớm
thì cũng 2 ngày, còn cứ sa đà thì đến tuần lễ cũng chưa xong.
Thế đó, nhưng ngày nào cũng có “ típ “, vừa có tí tiền, vừa…
Anh ừ ầm buông xuôi.
Mãi tới lúc này tôi mới nhận ra việc anh quẳng tôi đến đó
một mình là đều có hậu ý. Thì anh đã chẳng bảo bữa nào sẽ
giới thiệu cho tôi một chỗ làm ngon lành đó sao. Tự dưng tôi
thấy thú vị, nghĩ thầm trong bụng : cha nội này siêu đẳng,
hèn chi ổng cứ giúi tôi đi một mình.
Trời khuya dần. Cơn mệt mỏi thấm mạnh, vì tôi vừa trải qua
một cơn đấu vật trên giường với bà chủ nhà, lại thêm một lần
phục vụ bằng tay, bằng miệng nên rã rời hết cả. Tôi cố giữ
mà vẫn cứ phải ngáp dài mới đã. Anh bạn biết ý nên bảo tôi :
cậu đi ngủ cho lại sức, mai lại đến làm tiếp cho xong việc
bỏ dở. Cậu lại đi một mình, tớ còn bải hoải, muốn nghỉ dưỡng
một hôm.
Tôi khép nép bò vào cái nệm, không cần giữ lịch sự thêm làm
gì. Vừa lăn đùng ra là tôi ngáo luôn.
(Hết Phần 8 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
9) |