Năm mười bốn tuổi, tôi đã phải rời làng quê 
                  lên Sài Gòn ở đợ cho gia đình người bác họ xa. 
                  Lẽ ra hôm ấy, mẹ tôi đưa ra bến xe, nhưng vì thằng nhỏ con ông 
                  Chủ Điền đau, nên mẹ tôi không xin nghỉ được, dù từ nhà ra bến 
                  xe chỉ có mấy tiếng. Mẹ tôi khổ tâm lắm, nhưng cũng đành gạt 
                  nước mắt để tôi đi một mình. 
                  Chỉ cần nghĩ phải thức dậy từ ba giờ sáng, lủi thủi một mình 
                  trong đêm tối, nhất là phải qua cái nghĩa địa rộng bát ngát để 
                  ra bến xe, tôi cũng đủ sợ mọc ốc cùng mình. Đã có lúc tôi định 
                  năn nỉ mẹ để được ở nhà, nhưng rồi lại thôi. Gia đình tôi quá 
                  nghèo, mẹ tôi phải đi ở vú, rồi thành người ở giúp việc vặt, 
                  trông con cho gia đình ông Chủ Điền, ngoài ba bữa ăn, mỗi 
                  tháng chỉ được chủ cho hơn chục bạc.Với số tiền ấy không nuôi 
                  nổi bốn chị em chúng tôi. 
                  Gần đến ngày đi, may mắn cho tôi, là mẹ tôi nhờ được người gửi 
                  tôi cho mấy bà làng bên, hàng tuần vẫn lên Sài Gòn cất hàng 
                  mang về bỏ mối. Mấy bà ấy bằng lòng cho tôi đi theo và còn hứa 
                  sau khi mua hàng xong sẽ dẫn tôi tới tận nhà bà bác. Thế là 
                  tôi an tâm lên đường. 
                  Nhà bà bác tôi lớn vô cùng. Bà ăn mặc cũng đẹp nữa. Lúc chưa 
                  gặp bà, tôi không nghĩ là bà trẻ đẹp và sang trọng đến vậy, cứ 
                  như bà Phàn Lê Huê trong tuồng cải lương mà tôi có dịp xem tại 
                  sân nhà ông Chủ Điền, nhân dịp ông làm lễ thượng thọ cho cụ cố. 
                  Bà bác tôi giao tôi cho chị người làm để chỉ bảo công việc cho 
                  tôi. Bà nói : 
                  - Từ nay để con Na (Na là tên thường gọi của tôi, còn trong 
                  giấy tờ tôi tên là Lan) quét dọn, lau nhà, rửa bát và giặt giũ. 
                  Chị chỉ phải đi chợ nấu cơm. 
                  Chị người làm dạ, rồi quay ra ngoắc tôi đi theo. Bà bác nói 
                  tiếp :
                  - Lúc đầu chị phải phụ nó giặt giũ. Đừng để nó làm một mình, 
                  sợ nó chưa quen, hư hết đồ bộ của tôi. 
                  Bà bác ngắm nghía tôi một lúc :
                  - Mười bốn mà trổ mã dữ há. Nó mà được ăn uống đầy đủ, còn lớn 
                  bộn. 
                  Chị người làm mỉm cười :
                  - Dạ, coi bộ nó ngoan và ngon mắt nữa. 
                  Từ hôm đến ở nhà bà bác, tôi dần dần được lột xác. Bà mua cho 
                  tôi mấy bộ đồ may sẵn bán ngoài chợ. Tôi mặc và ngắm suốt cả 
                  ngày. Với tôi như thế là quá đẹp và còn sang trọng hơn những 
                  bộ quần áo vá chằng vá đụp lúc còn ở nhà. Và sang hơn cả bộ đồ 
                  vía tôi mặc ngày Tết. 
                  Bà bác tôi lấy chồng Tây. Ông chồng bà mũi lõ mắt xanh, nhưng 
                  nói tiếng Việt rất rành, người mình thường gọi là Tây lai. 
                  Nghe đâu ông làm ở Sở mật thám (công an). Có lần chị Sáu (chị 
                  người làm) nói nhỏ với tôi ổng làm lớn lắm. Chị còn nói chú 
                  tài kể với chị là thỉnh thoảng trong giờ làm việc, ông xuống 
                  phòng hỏi cung, xem nhân viên làm việc, ổng còn tự tay đánh 
                  người nữa. "Ổng dữ lắm đó". 
                  Nhưng với tôi, bác Nê hiền vô cùng. Bác tên là René, nhưng bác 
                  gái cứ gọi Nê, Nê, riết rồi thành quen. Ai cũng gọi bác bằng 
                  tên ấy, bác cũng không lấy thế làm phiền. Ngày đầu tiên tôi 
                  đến nhà bác, buổi trưa bác về nhà ăn cơm, bác gái gọi tôi lên 
                  chào. Bác Nê ngoắc tôi đến gần, vuốt má tôi, rồi quay qua nói 
                  với bác gái :
                  - Coi bộ con nhỏ ngộ đấy chứ. 
                  Bác gái nguýt chồng. Rồi xổ ra một tràng tiếng Tây xí xố xì xồ. 
                  Bác trai bật cười lớn, gật gật đầu. Rồi coi như không có tôi ở 
                  đấy, bác kéo vợ vào lòng, một tay luồn vào ngực áo bác gái. 
                  Khẽ đẩy chồng ra, bác gái theo chồng vào phòng ngủ. Trước khi 
                  bỏ xuống nhà dưới, tôi còn nghe rõ tiếng bác gái thở hào hển 
                  phía sau cánh cửa. 
                  Chị Sáu đang ngồi trên chiếc đi văng nhỏ kê khuất sau bức 
                  tường phía trái bếp. Thấy tôi bước vào, người tài xế của bác 
                  Nê trai lật đật bỏ tay khỏi vai chị Sáu. Tôi ngó lơ, làm như 
                  không thấy gì. Chị Sáu cười cười, nói chữa thẹn :
                  - Sao Na, bộ mày ở trển coi phim hay sao mà lâu dữ vậy ? 
                  Tôi thật thà :
                  - Phim đâu mà coi. 
                  Nghe tôi nói vậy, chị Sáu và chú tài xế đưa mắt nhìn nhau cười 
                  rú lên. 
                  Những ngày đầu mới đặt chân đến nhà bác, tôi ngu ngơ không 
                  biết ất giáp gì. Nhất là những lời nói bóng gió của chị Sáu và 
                  chú tài. Mẹ tôi, sau hôm nói cho tôi biết tôi may mắn được bác 
                  Nê nhận nuôi, đã dặn đi dặn lại tôi nhiều lần :
                  - Bác con là người thành thị, không như mẹ con mình. Bác trai 
                  lại là ông lớn Tây tà. Mẹ nghe nói họ văn minh lắm. Con lên 
                  đấy phải giữ thân. Cái gì đáng nghe hãy nghe, đáng nhìn hãy 
                  nhìn. Còn thì bỏ qua, ngó lơ.
                  Ở lâu nhà bác, dần dần tôi hiểu ra, những lời chị Sáu nói. Và 
                  tôi cũng hiểu ra những điều mẹ tôi căn dặn. Một buổi trưa, sau 
                  khi rửa chén bát xong, tôi tính mang rổ bát vào bếp cất, thì 
                  tôi thấy cửa bếp đóng chặt. Gọi không nghe tiếng trả lời. Tôi 
                  nghĩ chị Sáu đang thay đồ phía trong, tôi đành đặt tạm rổ bát 
                  dưới gốc cây bưởi, rồi cầm chổi lên nhà trên quét dọn. 
                  Thường thì sau khi bác trai nghỉ trưa xong đi làm, bác gái nằm 
                  nghe cải lương hay ngủ lơ mơ trong phòng, lúc đó tôi mới lên 
                  lầu quét dọn. Nhưng hôm nay cửa bếp đóng, tôi không biết làm 
                  gì, nên đành lên dọn dẹp sớm. Tôi nghĩ, mình làm việc nhẹ 
                  nhàng, chắc cũng không làm vợ chồng bác Nê thức giấc. 
                  Khi quét đến trước cửa phòng vợ chồng bác Nê, tôi nghe thấy 
                  tiếng thì thầm bên trong. Lâu lâu có cả những tiếng rú khẽ. 
                  Tôi ngừng chổi lắng nghe, mà lòng phân vân. Cuối cùng tiếng rú 
                  mỗi lúc một nhanh hơn. Không dằn nổi tính tò mò, tôi rón rén 
                  đến trước cửa phòng cúi nhìn qua lỗ khóa vào trong. 
                  Ở tuổi tôi, tôi chưa biết chuyện vợ chồng là thế nào. Một đôi 
                  khi ở nhà thấy chó, và gà vịt "mắc lẹo" nhau, tôi nhìn thản 
                  nhiên và thản nhiên nghĩ là chúng lấy giống thế thôi. Nếu như 
                  tôi có hồi hộp theo dõi, là để chờ ngày chúng sanh nở tôi sẽ 
                  lượm trứng, hoặc mang chó con đi bán. Chị em tôi sẽ có được 
                  một vài bữa cơm khá hơn mọi ngày. 
                  Nhưng, buổi trưa hôm nay lại khác. Khi nhìn qua lỗ khóa vào 
                  trong phòng bác Nê, tôi biết họ đang làm chuyện vợ chồng. Cả 
                  hai đều trần truồng. Bác Nê gái nằm ngang trên chiếc giường 
                  Hồng Kông bóng loáng, hai chân banh rộng. Còn bác Nê trai quỳ 
                  ở dưới đất, đang cúi xuống bú lồn bác gái một cách say sưa. 
                  Đôi khi chiếc lưỡi của bác trai liếm quanh lồn bác Nê gái như 
                  lưỡi rắn. Thỉnh thoảng bác gái lại nhỏm người dậy, nhìn bác 
                  trai, hai tay ghì chặt đầu bác trai, miệng suýt xoa rồi rú lên 
                  khe khẽ. Lâu lâu, bác Nê trai ngừng lại, ngửng lên nhìn bác 
                  gái cười, như thể lấy hơi. Những lúc ấy, lúc bị ngưng ngang 
                  như vậy, bác Nê gái lại ngồi hẳn lên, nắm tóc bác trai ấn đầu 
                  vào lồn mình. Cứ thế, bác Nê trai vừa bú vừa với tay mân mê 
                  cặp vú bác gái. Chịu không nổi bị hai kích thích cùng một lúc, 
                  phần nửa người phía dưới của bác gái cứ nẩy lên. Hình như bác 
                  cố làm mọi cách để cho lồn của mình ngập sâu vào miệng chồng 
                  hơn. 
                  Rồi cuối cùng, dường như không chịu nổi cơn đòi hỏi, bác gái 
                  nắm tóc bác trai kéo lên phía trên. Theo đà kéo của vợ, bác Nê 
                  trai nằm phủ lên người bác gái. Người nằm trên dập mạnh xuống. 
                  Người nằm dưới hất đít ngược lên, khiến chiếc giường Hồng Kông 
                  đung đưa không ngừng. Tôi có cảm tưởng họ đụ nhau một lúc nữa 
                  chiếc giường sẽ gẫy xụm mất. 
                  Tôi vẫn chăm chú nhìn vào phía trong. Bây giờ bác Nê trai 
                  không còn dập mạnh xuống nữa. Mà, những động tác thật nhẹ 
                  nhàng, thật thong thả. Còn bác gái cũng từ từ nắc mông qua lại 
                  như người sàng gạo. 
                  Đột nhiên, hai chân bác gái như cố banh rộng mãi ra, uốn cong 
                  lên, như muốn cho âm hộ của mình nuốt gọn lấy con cặc của 
                  chồng. Cùng lúc bác trai lại dập xuống lia lịa. Rồi tôi thấy 
                  bác trai trân mình, ghì chặt lấy vai vợ, mông đít giật giật 
                  thật nhẹ. Tôi nhìn rõ như vậy. Sau cùng, bác trai nghiêng 
                  người rời khỏi bụng vợ, nằm xuống bên cạnh. 
                  Cho đến lúc này, tôi mới chợt nhớ đến tôi. Đoạn phim gay cấn 
                  phía trong đã chấm dứt, vậy mà tôi vẫn còn đứng lom khom nhìn 
                  qua lỗ khóa như còn tiếc nuối cảnh đụ nhau của hai người. Mắt 
                  tôi vẫn mở căng, hai bên thái dương giật liên hồi, mặt nóng 
                  hừng hực. Giá như ngay lúc ấy nhìn vào gương, chắc mặt tôi 
                  phải đỏ như gấc. Và, còn điều này nữa, không biết từ lúc nào 
                  bàn tay phải của tôi đã luồn vào trong quần, ngón giữa nằm sâu 
                  trong âm đạo. Lòng bàn tay tôi ướt nhẹp một chất nước nhờn 
                  nhờn. Còn tay kia, tôi chống vào khung cửa phòng để giữ cho 
                  thân mình khỏi đập vào cánh cửa. 
                  Tôi đứng yên như vậy một lúc, mắt dáo dác nhìn quanh như sợ 
                  người bắt gặp. Đến khi thấy xung quanh vẫn yên lắng, tôi mới 
                  rút ngón tay và rồi cả cánh tay ra khỏi quần, đưa lên ngắm 
                  nghía. Chất nước nhờn nhờn vẫn còn nguyên trong lòng bàn tay 
                  tôi. Tôi đã chảy nước lồn khi nhìn trộm vợ chồng bác Nê đụ 
                  nhau trong phòng. 
                  Thật nhẹ, thật nhẹ, để khỏi gây tiếng động tôi rón rén rời dãy 
                  nhà trên, xuống bếp. Cửa bếp bây giờ cũng đã mở, tôi lật đật 
                  băng ngang qua, vào nhà tắm. Khi tôi vừa đẩy cánh cửa buồng 
                  tắm thì cũng vừa lúc chị Sáu mở rộng cánh cửa nhà bếp toan 
                  bước ra. Nhanh trí, tôi đẩy vội cánh cửa nhà cầu. Chị Sáu nhìn 
                  tôi vẻ ngạc nhiên :
                  - Mày làm gì như bị ma đuổi vậy Na ?
                  Tôi nói láo :
                  - Em đau bụng quá. 
                  Nói dứt, tôi lách mình vào trong nhà cầu, đóng ập cửa lại. Vì 
                  nhà cầu và nhà tắm xây cạnh nhau, dành cho người làm, nên chị 
                  Sáu không nghi ngờ gì. Thoát được đôi mắt chị Sáu, tôi thở 
                  phào nhẹ nhõm. Tôi bật đèn nhà cầu, cởi quần dài và quần lót 
                  đưa lên mắt quan sát. Chiếc quần dài không sao. Nhưng chiếc xì 
                  líp còn hằn rõ một khoảng ướt bằng lòng bàn tay. Tôi đâu ngờ 
                  chỉ dòm trộm mà nước lồn của tôi lại ra quá trời như vậy. 
                  Không hiểu khi được đụ, nó còn ra nhiều đến đâu. Thực tình, 
                  cơn thèm muốn còn rần rật trong người tôi. Mu lồn tôi còn nóng 
                  hôi hổi. Mặc dù chưa được gần đàn ông bao giờ, nhưng tự nhiên 
                  tôi biết rằng nếu như có được đụ, cơ thể tôi mới hết bứt rứt. 
                  Nhưng tôi là một con bé mới lớn, dưới mắt mọi người trong nhà 
                  này, thì ai thèm để ý đến tôi. Chứ nói gì đến chuyện đụ đéo. 
                  Năm chín tuổi đi chăn trâu cho nhà cụ Giáo trong xóm trong, 
                  tôi thường nghe mấy thằng con trai thả trâu chung cánh đồng cỏ 
                  chửi nhau. Hễ cứ mở mồm cãi nhau là chúng không quên câu đụ má 
                  mày, hay đồ đụ đéo. Nghe riết đâm nhàm tai, tôi cũng chỉ nghĩ 
                  đó là câu chửi, vậy thôi. Nhưng hôm nay thấy vợ chồng bác Nê "làm 
                  nhau" trong phòng, tự nhiên tôi hiểu rõ hai chữ ấy. 
                  Đang lan man hồi tưởng lại cảnh xẩy ra trong phòng vợ chồng 
                  bác Nê, và suy nghĩ xem làm cách nào để hạ cơn thèm khát đang 
                  vò xé tôi, thì chợt có tiếng gõ cửa nhà cầu rầm rầm, khiến tôi 
                  giật thót người, rồi tiếng chị Sáu the thé bên ngoài :
                  - Mày làm sao mà lâu vậy Na ? Bộ xỉu ở trong ấy rồi hả ?
                  Tôi cuống lên đáp :
                  - Không, không?xong rồi?xong rồi. Em ra đây. 
                  Vừa đáp, tôi vừa mở chốt cửa. Chị Sáu đứng phía ngoài cửa nhà 
                  cầu, mắt mở lớn nhìn tôi :
                  - Trời, mày trúng gió hay sao mà mặt mày xanh lè, xanh lét vậy 
                  Na. Để chị xoa dầu, cạo gió cho. 
                  Tôi lính quýnh :
                  - Đâu có sao. Em đau bụng chút xíu, mà hết rồi. 
                  Mặc cho tôi nói vậy, chị Sáu vẫn ấn chai dầu vào tay tôi, bắt 
                  tôi xoa vào lỗ rún. Tôi đành làm theo cho chị khỏi nghi. Có lẽ 
                  trong lúc đang nghĩ lan man trong nhà cầu, tiếng động cửa và 
                  tiếng hét của chị Sáu làm tôi đổi sắc mặt. Cũng may. Chứ nếu 
                  không, thấy mặt mũi tôi đỏ gay, chị Sáu thế nào cũng hiểu ra, 
                  thì bể hết. 
                  Chú tài xế từ ngoài bước vào, trên người chú còn độc chiếc 
                  quần xà lỏn. Chú vừa vuốt nước ướt sũng tóc, vừa cười cười :
                  - Đau bụng thì lấy bụng chườm, chứ có gì đâu mà la tống lên 
                  vậy. Chườm kiểu ấy hết lẹ. 
                  Chị Sáu hét lên :
                  - Nó con nít biết gì mà ăn nói bậy bạ. Có im đi không ! 
                  Chú tài xế vẫn không ngớt tiếng cười. Rồi thản nhiên tiến vào 
                  phía chiếc đi-văng, chỗ nằm của chị Sáu, lấy quần áo vứt phía 
                  cuối giường ra mặc. Và, còn lấy cả gương lược của chị Sáu chải 
                  đầu, nhổ râu nữa. Nhìn cử chỉ tự nhiên của chú tài, rồi lại 
                  nhìn chị Sáu, thấy vẻ tươi mát toát ra từ người chị, tôi hiểu 
                  ngay. Thì ra cặp này cũng vừa diễn màn cụp lạc với nhau xong. 
                  Nhà trên, vợ chồng ông chủ. Nhà dưới chị người làm với chú tài 
                  xế. Nghĩ đến đó, bàn tay phải của tôi tự động định luồn vô 
                  trong quần. May sao tôi kìm giữ được. Thay vì thọc tay qua cạp 
                  quần vào trong, tôi vờ xoa bụng và nhăn nhó :
                  - Vẫn còn đau lâm râm, chị Sáu ơi. 
                  Chị Sáu ái ngại bảo tôi :
                  - Lên trển nằm nghỉ đi. Mọi việc để chị lo cho. 
                  Tôi vừa dạ nho nhỏ, vừa nhăn nhó tiếp và bỏ đi. Lúc sắp bước 
                  qua cửa nhà bếp, tôi liếc thấy chú tài đứng phía sau chị Sáu, 
                  một tay quàng qua vai chị nắn nắn trước ngực. Còn một tay vòng 
                  qua hông, đưa xuống dưới đáy quần. Chị Sáu khẽ hất đít ra phía 
                  sau, đẩy chú tài ra, mặt hất về phía tôi. Làm như không nhìn 
                  thấy gì, tôi cắm cúi bước lên nhà trên. Vào chỗ giường của tôi 
                  và nằm xuống. 
                  Trước kia, chỗ này là chỗ chứa mấy thứ lặt vặt chưa dùng tới, 
                  mà bác Nê gái mua trữ sẵn. Từ ngày có tôi, nó được biến thành 
                  một căn buồng nhỏ. Tôi ngủ ở đó. Khoang gầm cầu thang này khá 
                  lớn, kê một cái đi văng nhỏ mà còn rộng, phía trên có sẵn một 
                  ngọn đèn điện nhỏ. Bác Nê còn cho tôi một tấm nệm và một tấm 
                  vải hoa lớn giăng ngang phía ngoài làm cửa che. Với tôi, như 
                  thế là quá sang. Mẹ tôi ở đợ nhà ông Chủ Điền chỉ có tấm phản 
                  và manh chiếu cũ. Có được manh chiếu cũng là do cậu Út con ông 
                  Chủ Điền thường đòi ngủ với vú để sờ tí. Mẹ tôi làm vú sữa 
                  nuôi nó từ bé, nên mặc dù bây giờ chỉ còn là người làm chuyện 
                  vặt trong nhà, nhưng nó vẫn quấn quýt bên mẹ tôi hơn mẹ ruột 
                  của nó. 
                  Từ chỗ tôi nằm, qua tấm vải hoa, tôi nhìn ra ngoài rất rõ. Chả 
                  là trong tối ngoài sáng mà. Tôi thấy bác Nê trai ra xe đi làm. 
                  Ít khi bác tự lái xe lấy, thành ra đương nhiên trong nhà này 
                  có hai cặp thường " làm ăn với nhau". 
                  Bác Nê trai đi làm được một lúc, thì bác gái xuống nhà. Lúc đi 
                  ngang chỗ tôi, bác có ghé vào, vén tấm màn đứng nhìn một lúc. 
                  Tôi giả vờ ngủ. Chắc bác tưởng tôi ngủ thật nên để mặc. Bác 
                  xuống nhà dưới hối chị Sáu sửa soạn sẵn, đợi chú tài quay lại 
                  thì hai người lên chợ Bến Thành. 
                  Tôi không phải chờ lâu đã nghe tiếng còi xe gọi cửa. Bác Nê 
                  gái và chị Sáu theo nhau ra khỏi nhà. Rồi tôi nghe tiếng lách 
                  cách của vòng xích khóa cửa và tiếng xe hơi đi xa. Không chậm 
                  trễ, tôi ngồi nhỏm dậy phóng xuống nhà bếp. Tôi phải tìm cách 
                  trấn áp cơn bứt rứt của cơ thể tôi, chứ nếu không, tôi nghĩ nó 
                  có thể nổ tung ra mất. 
                  Suốt hai tiếng đồng hồ chờ đợi, sau khi nhìn trộm qua ổ khóa, 
                  cơn bứt rứt trong tôi, khi có khi không, khiến nhiều lúc tôi 
                  khổ sở vô cùng. Có khi tôi tự chửi rủa mình hư đốn, nhìn cảnh 
                  "vợ chồng" làm chi để đến nỗi giờ như con khùng. Tôi đã cố 
                  quên, cơn bứt rứt lắng dịu được một chút. Nhưng rồi đâu lại 
                  vào đấy. Hình ảnh trần truồng của hai người, tiếng rên la, 
                  những cử động ưỡn hất, dập dập liên hồi, nhất là hình ảnh con 
                  cặc của bác Nê lúc được bác gái kéo phủ lên mình, nó giật giật 
                  khiến bác phải dùng tay nắm lấy nó đẩy vào lồn bác gái, tôi 
                  không làm sao quên được. 
                  Tôi cũng muốn có một con cặc của ai đó đút vào lồn tôi ngay 
                  bây giờ. Nhưng nhà vắng hoe. Cũng có lúc tôi cầu khẩn giá như 
                  bác Nê trai bất thần trở về nhà lúc này, tôi sẽ không ngần 
                  ngại gì mà không năn nỉ bác đụ tôi, rồi sau đó mọi chuyện ra 
                  sao cũng được. Bác gái có giận đuổi tôi về quê, tôi cũng chịu. 
                  Tôi lục tung nhà bếp cũng chẳng biết để làm gì. Tôi tìm gì ở 
                  đấy tôi cũng không biết. Một đứa gái nhỏ nhà quê như tôi đâu 
                  có biết trong bếp có rất nhiều thứ giúp tôi làm dịu cơn nứng. 
                  Phải mãi sau này, khi đã biết mùi đàn ông, tôi mới thấy tôi 
                  ngu dốt. Ngoài cơ thể người đàn ông, trong nhà có không biết 
                  bao nhiêu thứ có thể giúp tôi qua cầu. 
                  Hôm đó lục trong bếp thấy không có gì xài được, tôi cả gan lục 
                  cả rương áo quần của chị Sáu. Cũng chịu thua. Cuối cùng tôi 
                  nghĩ xài thử trái dưa leo vậy. Nhưng nó to quá, làm sao ! Tôi 
                  lựa trái nhỏ nhất, một đầu teo nhọn. Ở quê tôi, không bao giờ 
                  chúng tôi phải ăn trái dưa leo quắt như trái dưa tôi đang cầm 
                  trên tay. 
                  Mang trái dưa lên chỗ nằm, loay hoay mãi tôi cũng không biết 
                  xài làm sao. Trái dưa thì quá to. Trong khi lỗ lồn của tôi nhỏ 
                  xíu. Ngẫm nghĩ một chút, tôi mang trái dưa đi rửa. Trái dưa 
                  ướt, cộng với sự cố gắng của tôi, chất nước nhờn từ trong lồn 
                  tôi lại ứa ra, và tôi thành công. Đầu nhỏ của quả dưa leo đã 
                  lọt vào nằm trong lồn tôi. Tôi nắm chặt đầu còn lại, nhắm mắt 
                  ấn đầu kia vào càng lúc càng mau. Thỉnh thoảng, tôi mở bừng 
                  mắt nhìn trái dưa, vì tôi sợ nó lọt nguyên con vào trong thì 
                  rồi đời. 
                  Tôi sung sướng với trò chơi nhét trái dưa vào lồn. Không biết 
                  như vậy bao lâu, tôi chỉ biết rằng tôi tiếp tục thụt trái dưa 
                  cho đến khi mệt quá tôi mới chịu ngừng và thở hắt ra. Dù vậy, 
                  như vẫn còn tiếc rẻ, tôi vẫn để trái dưa giữa hai đùi, kẹp 
                  chặt lấy nó và ngủ thiếp đi.
                  Tôi hoảng hốt ngoài vùng dậy khi nghe tiếng bác Nê gái ở ngoài 
                  sân. Tôi lật đật mặc quần mà quên mất trái dưa leo. Đến lúc 
                  kéo lưng quần lên, tôi mới giật mình, lượm vội trái dưa, nhét 
                  xuống dưới nệm, rồi hấp tấp chạy ra phụ chị Sáu đưa đồ vào bếp. 
                  Trưa hôm sau ăn cơm xong, tôi dọn dẹp, rửa chén bát thật lẹ, 
                  tính lên nhà trên dòm trộm lỗ khóa nữa. Nhưng lúc mang rổ bát 
                  từ phía hông dãy nhà bếp ra, tôi thất vọng. Hôm nay cửa nhà 
                  bếp không đóng. Đã thế, chú tài lại mang ghế ra ngoài dưới 
                  bóng mát của cây bưởi, quạt phành phạch. Tôi tức điên lên, mà 
                  không biết phải làm sao. Chị Sáu đang ngủ lơ mơ trong bếp. Tôi 
                  hết chạy ra lại chạy vô rồi đứng nhìn quanh. Chị Sáu nhướng 
                  mắt lên hỏi tôi :
                  - Sao không đi ngủ đi. 
                  Tôi đáp :
                  - Nóng quá ngủ gì nổi. 
                  (Hết Phần 1 ... Xin xem tiếp
                  
                  Phần 2)