Hồi xưa, kỹ nghệ làm những vật dụng cho người, 
                  nhất là cho các bà thủ dâm chưa được phát triển mạnh. Nếu có 
                  chăng nữa thì chỉ có ở ngoại quốc, chứ tại nước mình thì hầu 
                  như phải do sáng kiến của mọi người. Và chị Liễu đã tự chế ra 
                  con cặc giả, bằng vật liệu giản dị, nhưng cũng hấp dẫn không 
                  kém. Chị dùng một cái bong bóng dài, loại trẻ con thổi chơi, 
                  dồn hột é vào trong rồi mang ngâm nước. Hột é gặp nước nở ra 
                  làm căng đầy trái bong bóng, dùng chỉ cột chặt đầu kia lại thế 
                  là chị đã có một con cặc giả để tự thỏa mãn mình. Một con cặc 
                  giả thuộc loại "hiện đại" mà tôi đã thấy hôm Xoa dùng, được 
                  đúc bằng mủ cao su trắng nguyên chất của vợ ông chủ đồn điền 
                  cao su Dầu Tiếng. Nhưng tiếc thay, chỉ có hai cái, mà chị ấy 
                  giữ làm của riêng. Chỉ chỗ thân tình lắm chị ấy mới cho mượn, 
                  rồi lại đòi lại. 
                  Tiếc rằng người đàn bà xứ mình dù ham chuyện tình dục đến đâu, 
                  cũng còn thói e thẹn, dấu diếm. Có của lạ không dám phổ biến 
                  rộng rãi, nhất là không biết cách khai thác trên khía cạnh 
                  thương mại, nên ít người được biết đến sáng kiến độc đáo ấy.
                  
                  Có lần chị Liễu tâm sự với tôi, cho chó đụ mãi cũng chán. 
                  Những lúc nứng lên, bất kể vật gì có thể làm cho mình thỏa mãn, 
                  làm cho mình hết nứng, mình cũng không từ. Nhưng rồi nghĩ lại 
                  đụ nhau với chó thật là kỳ cục. Dù nó có được huấn luyện giỏi 
                  cách mấy thì nó làm sao bằng người thật được. Vì ôm ấp một 
                  người đàn ông, dù cù lần như Not những ngày đầu, mình cũng còn 
                  cảm thấy rung động, vì dù sao cũng còn hơi người, còn những 
                  tiếng rên rỉ của con người bên tai mình. Còn với con chó thì 
                  không. Đụ nó hoàn toàn như là thủ dâm mà thôi. Chỉ lợi điểm 
                  duy nhất là không bao giờ sợ nó mang chuyện riêng ra khoe với 
                  mọi người là đã được ngủ với bà chủ. Tôi hỏi chị Liễu :
                  - Chị vừa nói những ngày đầu Not cù lần là sao ? Bộ trước chị, 
                  anh ta chưa biết đàn bà hay sao? 
                  - Đâu có, trước khi ăn ở bên chị, hắn cũng đã biết đàn bà rồi. 
                  Nhưng người thượng họ không như người mình. Hai vợ chồng ăn 
                  nằm với nhau, người chồng đút cặc vào lồn vợ xong, là nằm chịu 
                  trận, cho đến khi nào xuất tinh ra là leo xuống. 
                  - Bộ họ không biết kiểu cọ gì sao ? 
                  Chị Liễu cười :
                  - Làm gì có. Trừ vài tên đi lính tiếp xúc với bọn điếm dưới 
                  xuôi thì may ra. Chứ những thanh niên suốt đời ở rừng ở bản 
                  rồi lại lấy vợ người Thượng thì ngu thấy bà. Đến như chỉ vẽ 
                  cho cách nhấn cặc vào thật mạnh rồi rút ra từ từ mà còn làm 
                  mãi mới được. Rồi đến màn bảo nó vừa hôn mình, vừa nhấn cặc 
                  vào, rồi rút ra, nó nhớ hôn môi, thì phía dưới lại không động 
                  đậy. Mà nhớ màn động đậy lại quên hôn môi. Đến màn bắt nó bú 
                  lồn mình cũng thế, nó không chịu, kêu dơ, đấy là nó đã thấy 
                  mình cùng tắm rửa với nó rồi. 
                  Tôi cười :
                  - Rồi chị bỏ qua mục ấy sao ? 
                  - Ngu gì mà bỏ uổng vậy. Mình phải tập cho nó dần dần. Lúc đầu 
                  chị tắm xà phòng thơm, rồi xức nước hoa, nhưng nó cũng chỉ 
                  chịu hít ngửi chứ nhất định không chịu bú. Chị phải bắt chẹt 
                  nó bằng cách kích thích cu cậu cho đến lúc thật nứng lên, 
                  nhưng không cho đụ, mà bắt nó phải bú mình rồi mới cho thỏa 
                  mãn. Vậy mà thằng đó thật lì, nó cũng chỉ chịu dùng lưỡi liếm 
                  láp sơ sơ, càng khiến mình phát khùng lên. Chị đánh, đạp nó 
                  cách gì nó cũng vẫn vậy. 
                  - Sao chị không bú nó trước. 
                  - Thì cuối cùng phải áp dụng cách đó. Tại lúc đầu mình cứ chăm 
                  chăm dạy nó cách bú liếm mình, mà quên làm cho nó, nó tưởng 
                  mình khinh nó, bắt nó làm cái việc mà người nó cho là xỉ nhục.
                  
                  - Bộ nó nói với chị như vậy hay sao ?
                  - Mãi về sau nó mới nói ý nghĩ của nó lúc đó cho mình hay. Chứ 
                  lúc ấy chị tức ói máu. Chừng chị chợt nhớ ra, đè nó xuống bú 
                  cặc nó, anh chàng vừa sướng vừa cảm động, thế là tự động nó 
                  xoay đầu lại, bắt mình nằm lên trên, bú lấy bú để. Suốt ngày 
                  hôm ấy chị đòi nó đụ mình, nó lại cứ nhất định đòi bú lồn chị. 
                  Thật tức cười. Nó bảo bú lồn sướng hơn, kích thích hơn đụ 
                  - Chắc về sau quen mùi, anh chàng đòi ăn lia chia ? 
                  - Không, nó biết giữ phận nó lắm. Thế mình mới càng thương. 
                  Chị biết nhiều khi nó muốn mình bú cặc nó, nhưng nó vẫn không 
                  dám nói ra. Mà chỉ tự động bú lồn mình, rồi kéo tay mình để 
                  mình mân mê cặc nó mà thôi. Mỗi lần như thế, chị biết nó muốn 
                  gì, chị chiều theo nó, nó rên ư ử lên vì sướng. 
                  Theo thông lệ, tối nào Not cũng vào phòng ngủ của chị, xem chị 
                  có cần giữ nó lại không. Nếu hôm nào không được khỏe, có kinh, 
                  hay Xoa đòi sang với chị, thì chị bảo nó ra ngoài. Nhưng lần 
                  ấy có kinh, chị vẫn giữ nó lại. Khi nó ve vuốt chị, thấy phía 
                  dưới u lên một cục, nó bảo : "Thôi để tôi ra ngoài cho bà chủ 
                  nghỉ." Chị nắm tay giữ nó lại : "Không sao, Not cứ ở lại đây 
                  với tôi." Nghe chị nói, nó ngơ ngác không hiểu. Chị khẽ kéo 
                  tay nó bảo nằm xuống giường, rồi kéo quần nó ra bú cặc nó, nó 
                  cảm động lắm. Được thỏa mãn rồi, nó ôm chầm lấy chị đi vòng 
                  quanh phòng, vừa đi vừa tung tung chị lên như người ta vẫn đùa 
                  với con nít vậy. Có lần Not nói với chị : "Người Kinh đụ sướng 
                  quá." Chị cười : "Sau này có vợ, Not dạy cho vợ nó biết đụ 
                  giống người Kinh." Nó lắc đầu : " Tôi không cần lấy vợ Tôi ở 
                  đây hầu hạ bà suốt đời." Not là con lớn, không lấy vợ, sao có 
                  con thờ cúng bố mẹ sau này. Tội với Giàng chết." 
                  Tôi ngắt lời chị Liễu :
                  - Giàng là cái gì vậy, chị ? 
                  - Giàng là ông Trời. Người Thượng họ kêu ông Trời là Giàng.
                  
                  Chị Liễu tiếp :
                  - Nghe chị nói thế, nó bảo : "Tôi lắm anh em, đứa khác có con 
                  cúng bố mẹ là được." 
                  - Tội anh Xoa, có vợ phây phây như vậy, mà súng lại bị liệt.
                  
                  - Tội khỉ gì. Tự chả ham đụ bậy. Có vợ rồi lâu lâu muốn đổi 
                  món thì cũng đâu có sao. Khốn nỗi cứ thấy lồn là mắt sáng lên, 
                  bất kể người ta có chồng con hay chưa, đụ cho bằng được mới 
                  nghe. Đụ như vậy sức voi cũng thua nữa là người. Người đã lớn 
                  tuổi, làm sao mà so sánh với René được. 
                  - Vua chúa ngày xưa có tiền của nhiều, sướng thật, tha hồ ăn 
                  đồ bổ, nên cung tần mỹ nữ cả bầy, mấy chả đụ hoài có sao đâu.
                  
                  - Ở đấy mà không sao. Em có thấy mấy chả sống được đến sáu bảy 
                  mươi tuổi bao giờ đâu. Đều là cỡ bốn năm mươi là hui nhị tì 
                  rồi. Mấy cha đời nhà gì ấy, chị quên mất rồi, mới năm mươi 
                  tuổi đã về hưu làm thái thượng hoàng. 
                  - Vậy mà chị vẫn ở bền với anh Xoa. 
                  - Hồi ảnh mới bị bất lực, chị chán đời quá, đã tính bỏ phứt 
                  cho rồi. Nhưng suy đi tính lại, cơ nghiệp này cũng có phần 
                  đóng góp xây dựng của chị, nếu giờ mình bỏ chả, chỉ được chia 
                  một phần, trong khi đứa khác nhảy vô hốt trọn một cách ngon ơ, 
                  có phải mình ngu không. Vả lại ảnh cũng biết lỗi nên vẫn 
                  khuyến khích chị tìm người ưng ý mỗi khi cần thỏa mãn đòi hỏi 
                  xác thịt. 
                  Tôi ở chơi với chị Liễu một tuần lễ. Tính ra cũng sắp đến ngày 
                  Nê xong công việc. Tôi ngỏ ý muốn về Sài Gòn. Chị Liễu năn nỉ 
                  tôi ở chơi thêm với chị một tuần nữa. Chị bảo :
                  - Có em lên chơi, chị em mình hợp tính hợp nết nhau, chị đỡ 
                  buồn. Những ngày trước chị lủi thủi một mình. Hết đi ra đụng 
                  con chó, đi vào gặp ông chồng nằm bên bàn đèn thuốc phiện, 
                  chán ngắt. 
                  Tôi hỏi chị Liễu :
                  - Thường em thấy những người ghiền thuốc phiện, ông nào cũng 
                  gầy ốm, dơ dáy. Sao anh Xoa vẫn mập ú vậy chị ? 
                  - Chỉ những người ghiền không có tiền phải hút loại thuốc dở, 
                  thuốc xái, tức là loại thuốc người ta hút một lần, lấy cái tàn 
                  trộn thêm tí thuốc mới vào thì mới hại người. Còn như chồng 
                  chị và những người giàu, tiền bạc của cải quá trời, họ chỉ hút 
                  thuốc loại tốt - không những không gầy ốm mà lại còn mập ra. 
                  Hơn nữa có chị chăm sóc, nên ảnh vẫn tắm rửa luôn, thì làm sao 
                  dơ dáy được. Chỉ phải cái khoản kia là dở. Lúc nào thằng nhỏ 
                  cũng xìu xìu ển ển, thấy mà phát tức. 
                  Thấy chị Liễu năn nỉ quá, tôi ở chơi với chị thêm ba ngày nữa 
                  là vừa chẵn mười ngày, rồi nhất định đòi về Sài Gòn. Lần này 
                  biết không thể giữ được nữa, chị Liễu đành chịu. Buổi tối ngày 
                  thứ mười, sau khi ăn cơm xong, chị Liễu rủ tôi vào phòng ngủ 
                  sớm, lấy cớ ngày hôm sau tôi phải đi đường xa nên cần giữ gìn 
                  sức khỏe, bỏ mặc Xoa với bộ bàn đèn thuốc phiện của anh ta.
                  
                  Khi vào đến trong phòng, chị Liễu mở một ngăn tủ, trong tủ 
                  đựng quần áo của chị, lấy ra hai chiếc hộp nhỏ lót nhung, bên 
                  trong mỗi hộp đựng hai quả bóng nhỏ bằng bạc bóng loáng, hai 
                  quả bóng này được nối với nhau bằng một sợi dây nhỏ xíu. Mới 
                  thoáng nhìn tưởng đâu nó là một vật dùng để trang sức. 
                  Chị Liễu đưa hai cái hộp tặng tôi và gửi biếu chị Hà. Khi chị 
                  nói rõ công dụng của hai quả bóng này, tôi mới hiểu ra. Đó là 
                  dụng cụ để thủ dâm của người đàn bà Nhật Bản. 
                  Theo chị Liễu kể lại thì có đến hàng trăm năm trước đây, người 
                  đàn bà Nhật Bản, mà nếu chỉ nhìn bề ngoài lúc nào cũng mang vẻ 
                  trang trọng quý phái trong chiếc áo Kimono truyền thống, tưởng 
                  đâu không bao giờ họ chịu tham dự những trò chơi thủ thuật nào 
                  khác ngoài chuyện ân ái bình thường giữa vợ chồng. Vậy mà 
                  những người đàn bà ấy đã chế ra một kỹ thuật thủ dâm, cho đến 
                  nay vẫn chưa có một vật dụng nào ăn đứt được nó, vì nó vừa gọn, 
                  vừa kín đáo. Kín đáo đến độ dù có một người nào đứng kế bên 
                  rình xem cũng không biết được người đàn bà Nhật ấy có đang thủ 
                  dâm hay không. 
                  Vì, khác với những vật dụng thủ dâm khác như con cặc giả bằng 
                  cao su, trái chuối, củ cà rốt, trái dưa leo hay túi hột 
                  é..v..v..khi người đàn bà muốn dùng để thỏa mãn cơn nứng lồn, 
                  đều phải dùng tay nắm lấy vật đó và đưa vào lồn nhấn vô, kéo 
                  ra. Còn với hai quả bóng Nhật Bản này, người muốn thủ dâm, chỉ 
                  việc bỏ hẳn vào trong âm đạo là xong. 
                  Hai quả bóng thủ dâm, có thể có nhiều kích cỡ khác nhau, tùy 
                  theo người xử dụng muốn. Nhưng trung bình thì nó chỉ lớn bằng 
                  viên bi bọn con nít vẫn chơi. Một quả rỗng ruột, quả kia có đổ 
                  một ít thủy ngân bên trong. Khi một cô gái hay một người đàn 
                  bà Nhật muốn thỏa mãn cơn thèm khác tình dục mà không có chồng 
                  hay người bạn trai ở bên, họ chỉ việc lấy hai quả bóng ra đút 
                  vào âm đạo. Quả rỗng đưa vào trước, tiếp theo là quả có thủy 
                  ngân. Khi cho vào xong, người đàn bà hay cô gái nằm xuống 
                  giường, hoặc ngồi đu đưa trên ghế xích đu. Lúc nàng quay nhẹ 
                  người , thủy ngân chạy tới, chạy lui trong quả bóng ngoài, đều 
                  đặn thúc cho quả bóng rỗng nằm phía trong dội vào cổ tử cung. 
                  Những nhịp rung được truyền ra suốt dọc âm đạo, âm vật, âm môi, 
                  và truyền vào đến tận niệu đạo. Đôi khi người đàn bà Nhật vừa 
                  làm công việc nhà, việc bếp núc, vừa tận hưởng những cơn cực 
                  khoái này đến cực khoái khác hàng giờ mà vẫn không bị những 
                  người xung quanh thấy mình đang thủ dâm. Nghe chị Liễu kể xong, 
                  tôi hỏi chị :
                  - Sao chị Liễu biết rõ về lai lịch của quả bóng thủ dâm này 
                  quá vậy ? 
                  - Thì chị có nó, đã dùng nó, nên chị biết rõ về nó chứ sao.
                  
                  - Bộ ở nước mình có bán sao ? 
                  - Không, vợ một nhân viên tòa đại sứ nước ấy tặng chị đấy. Họ 
                  cho chị mấy hộp bóng này lận. Và, kể lai lịch của nó cho chị 
                  nghe. 
                  - Chị cho em một hộp là được rồi. Chị còn phải để lại cho chị 
                  dùng nữa chứ. 
                  - Chị còn mà, em cứ giữ đi. Em còn trẻ, phòng hờ những lúc 
                  chồng vắng nhà, thì dùng đến nó. Vả lại dù được thỏa mãn cơn 
                  đòi hỏi tình dục bằng hình thức thủ dâm nào chăng nữa chị cũng 
                  không thấy kích thích bằng được người đàn ông ôm ấp. Chị thích 
                  trước khi được đụ phải được hưởng phút đê mê của bàn tay người 
                  đàn ông xoa bóp nhè nhẹ trên mu lồn, được vuốt ve nơi mồng đóc, 
                  nơi môi lớn và môi nhỏ. Thú thực Not chết chị tiếc vô cùng.
                  
                  Nghe chị Liễu tâm sự, tôi thấy tội cho chị, nên vội tìm lời an 
                  ủi :
                  - Em chắc rồi thế nào chị cũng tìm được người kín đáo như Not.
                  
                  - Chị cũng mong như vậy. Được một người thấp hơn mình càng tốt. 
                  Thấp như Xoa, chỉ mới là tạm được thôi. 
                  Tôi tròn mắt nhìn chị :
                  - Chị cao lớn như vậy mà lại muốn một người bạn trai lùn xủn à 
                  ? 
                  Chị Liễu cười :
                  - Đúng. Phải thấp lùn. Làm sao người ấy chỉ cao đến ngực mình 
                  là hết xẩy. 
                  Tôi vẫn ngu ngơ :
                  - Sao kỳ vậy. Em không hiểu ý chị 
                  Chị Liễu ôm lấy tôi như người chị ôm đứa em nhỏ :
                  - Em của chị mới lớn, mới biết mùi đàn ông, nên chưa có kinh 
                  nghiệm về thỏa mãn xác thịt. Để chị nói cho em nghe. Người đàn 
                  bà ngoài âm hộ, có phải nơi kích thích nhất là cặp vú của mình, 
                  phải không ? 
                  - Vâng. 
                  - Nếu như bây giờ em có một người chồng cao lớn như chồng em 
                  chẳng hạn, thì khi hai người làm tình, anh ta làm sao có thể 
                  vừa đụ mình lại vừa bú vú mình được. Hắn cao lớn, nằm đè trên 
                  người mình rồi, làm sao có thể cúi xuống vú mình được. Còn nếu 
                  như dùng một tư thế, có thể thích hợp cả hai nơi, thì người họ 
                  sẽ phải cong, phải lệch cho vừa cả trên, cả dưới, cái sướng sẽ 
                  bị giảm đi. Như vậy, có người chồng hay người tình thấp lùn 
                  hơn mình, khi hai người đụ nhau, đầu anh ta cao hơn vú mình 
                  một chút, như vậy có phải miệng anh ta vừa vặn ngậm đầu vú 
                  mình không. Bây giờ em thử tưởng tượng xem, mình vừa được bú 
                  một bên vú, vừa được đụ, còn vú bên kia được bàn tay anh ta 
                  xoa bóp nhè nhẹ, còn sướng khoái nào hơn. Sướng đến ngất xỉu 
                  đi ấy chứ. Phải không cô bạn nhỏ? 
                  Nghe chị Liễu nói về người chồng hay người tình thấp lùn hơn 
                  mình, tôi phục lăn. Quả thật phải là người đã sống nhiều, đã 
                  biết nhiều về đàn ông như chị Liễu, mới có được kinh nghiệm 
                  quý báu như vậy. 
                  Năm thứ ba, kể từ ngày tôi lấy René, tôi đã dự hai tuần lễ 
                  hoan lạc. Một tại nhà Nê, một tại Gò Dầu, Tây Ninh, nơi một 
                  người bạn trong nhóm thân nhất của Nê làm trưởng đồn quan thuế 
                  tại đây. 
                  Tuần lễ hoan lạc tại Gò Dầu, không có gì đặc sắc nên tôi không 
                  nhắc đến. Nhưng, tuần lễ hoan lạc năm thứ ba tại đồn điền cao 
                  su Dầu Tiếng, là một tuần lễ đáng ghi nhớ. 
                  Vợ chồng người chủ đồn điền cao su Dầu Tiếng là người Pháp 
                  chánh cống, nhưng nói tiếng Việt không thua người bản xứ. Ông 
                  chủ đồn điền theo bố mẹ sang Việt Nam khi ông mới hai ba tuổi. 
                  Một vài năm sau vì sự an nguy đến tánh mạng của đứa con trai 
                  cưng, bố mẹ ông ta gửi ông về quê hương xứ sở cho ông bà nội 
                  nuôi. Ngoài hai mươi tuổi ông lại sang Việt Nam với tấm bằng 
                  kỹ sư lâm sản, và bắt đầu lao vào khai thác cây cao su. 
                  Mải mê với việc làm giàu, mãi đến năm gần 50 tuổi , ông ta mới 
                  lập gia đình. Bà vợ kém ông ta hai mươi bảy tuổi. Là bạn chí 
                  thiết của Xoa nên ông ta cũng theo nghiệp đi mây về gió, nghĩa 
                  là cũng ghiền thuốc phiện. Chỉ khác chồng chị Liễu một điều là 
                  thời gian thâm niên nghiện hút kém hơn Xoa, nên ông ta không 
                  đến nỗi "súng chỉ địa" như chồng chị Liễu, nhưng mỗi lần muốn 
                  cho súng đạn của ông ta đủ sức xung trận, bà vợ phải tốn nhiều 
                  công phu. Tức là mỗi khi muốn chồng có thể thỏa mãn cơn thèm 
                  khát xác thịt của mình, bà vợ phải mân mê, ve vuốt con cặc của 
                  chồng hàng giờ đồng hồ nó mới đủ cương cứng để chiều theo ý 
                  mình. Nhưng bù lại bà ta được hưởng từ cơn sướng ngất này đến 
                  cơn sướng ngất khác. Vì, tuy không bị xuội lơ ngay, nhưng nó 
                  như một cái xác lạnh, mặc cho bà vợ xoay vần, đổi kiểu cách 
                  nào nó cũng cứ trơ ra. Và, khi xuất tinh, tất cả tinh khí 
                  không đầy cái vỏ hến nhỏ nhất. 
                  Dĩ nhiên, cũng như chị Liễu, bà ta cũng được ông chồng làm lơ 
                  để kiếm người thỏa mãn xác thịt. Nhưng khổ một nỗi bà này lại 
                  dâm quá cỡ. Chị Liễu kể với tôi rằng không một người đàn ông 
                  nào ở được với bà đến nửa năm. Vì, bà ta như một mảnh đất khô 
                  cằn, tưới nhiều nước chừng nào, nước bị hút khô chừng nấy. Bà 
                  ta có thể không cần ăn vài ngày, nhưng không thể bỏ đụ một 
                  đêm. Mà một đêm đâu phải chỉ một hai cái. Giá chót cũng là bốn 
                  lần một đêm. Nếu như vì một lẽ gì đó, như đến kỳ kinh nguyệt 
                  chẳng hạn, phải nghỉ đụ, bà ta sinh bệnh ngay. 
                  Một người sức lực như Nê, thường một đêm cũng chỉ đụ hai lần 
                  là cùng. Hôm nào nứng bậy, đụ nhau ban ngày, thì kể như đêm đó 
                  nghỉ hưu, hoặc chỉ một cái nữa mà thôi. Cũng vì dâm quá độ như 
                  vậy, nên nhân hàng ngày xem công nhân thâu hoạch cao su nguyên 
                  chất, bà ta mới cho tiền một tên thân tín, dùng cao su đúc nên 
                  hai con cặc giả như đã nói đến ở trên. 
                  Được chủ tin cậy, nhân để lập công, tên nhân viên Tàu lai đã 
                  thuê thợ làm khuôn hình con cặc để cho chủ được vừa ý. Nhưng 
                  hơn một năm nay, chị Liễu nói, bà ta không còn quí con cặc giả 
                  bằng cao su đó nữa. Bả cũng không còn cưng con chó Danois. Mà, 
                  quí thứ khác. Món quà mới đó là con Ngựa Hồng. Đúng ra con 
                  ngựa có bộ lông màu hồng rất đẹp. 
                  Không giống như con chó Danois biết đụ người. Con ngựa của bà 
                  chủ đồn điền cao su Dầu Tiếng là một con ngựa thuần túy. Nhờ 
                  tình cờ phát hiện ra tật bẩm sinh của nó mà bà ta mê nó còn 
                  hơn mê người tình. Nhưng, mặc dù đã được chị Liễu rỉ tai cho 
                  biết, hôm gặp nhau tại tuần lễ hoan lạc được tổ chức tại đồn 
                  điền của bà ta, tôi cũng không thấy có điều gì khác lạ nơi con 
                  ngựa hồng đó. Nếu có điều lạ chăng, là bà ta gần như không 
                  tham dự cùng mọi người tuần lễ hoan lạc, mà chỉ thích cưỡi 
                  ngựa. 
                  Suốt ngày trên mình ngựa. Tôi và mọi người đều nhận thấy như 
                  thế. Mọi người cho rằng tại bà ta ham mê môn thể thao vô hại 
                  này, nên không thiết đến chuyện gì khác. Thì cứ nhìn bà ta mặc 
                  một chiếc váy ngắn liền cả áo, hai tay hở nách, chân đi ủng 
                  ngắn đồng màu với bộ áo, cũng thấy con người đặc biệt ấy là 
                  một con người hâm mộ Môn cưỡi ngựa, một môn thể thao quí phái 
                  ấy đến chừng nào. 
                  Nhưng chị Liễu thì lại khác, chị được chính bà ta tâm sự, kể 
                  về lai lịch con ngựa, nên chị biết rằng đằng sau vẻ đẹp thể 
                  thao ấy còn có một điều thầm kín khác. 
                  Một hôm đi chơi quanh vùng, để tìm xem có chàng trai nông dân 
                  nào hạp nhãn thì đem về du hí, bà chủ đồn điền đã thấy tại sân 
                  một ngôi nhà nọ, có một con ngựa to cao đang ăn thóc. Theo 
                  người chủ ngựa cho biết con ngựa đó thuộc giống ngựa Mông Cổ 
                  do quân đội Nhật mang vào trước đây. Mặc dù đã lai giống, 
                  nhưng con ngựa này vẫn cao lớn vô cùng. Ông ta mới mua, định 
                  cho chạy xe thổ mộ. Bà chủ đồn điền thấy con ngựa đẹp, xin 
                  được mua lại con ngựa đó. 
                  Khi mang ngựa về đồn điền, cưỡi chơi một vài lần, bà ta thấy 
                  ngay rằng con ngựa này có một cái bướu trên lưng. Và, cái bướu 
                  đó đã giúp bà những cơn khoái ngất khi cưỡi nó. Vì mỗi lần 
                  ngựa tung vó, thì cái bướu lại đập vào chỗ kín của bà. Đặc 
                  biệt nơi cái bướu ấy, đám lông lại cứng hơn đám lông ở những 
                  nơi khác. Thế là từ đó, bà ta ham mê cưỡi ngựa. 
                  Khi bà chủ đã phóng ngựa xa con mắt của mọi người làm công 
                  dưới quyền, bà ta không ngần ngại lột xì líp cất vào cái túi 
                  con bên mình ngựa. Cùng với bước phi của con ngựa gù, trên 
                  những thửa đất trồng cao su của đồn điền, đám lông cứng và cái 
                  bướu của con ngựa không ngừng thúc vào mu lồn bà chủ những cơn 
                  thống khoái. Bà chủ có thể cúi xuống ôm chặt lấy cổ ngựa, áp 
                  sát mu lồn vào cái bướu, mặc cho ngựa chạy theo ý nó. Ngoài 
                  cái bướu, bà ta còn phối hợp cho tăng thêm phần thỏa mãn cơn 
                  dâm dật không cùng của bà bằng cách nhét con cặc giả vào lồn. 
                  Cái bướu của con ngựa và con cặc giả đã khiến bà không còn 
                  biết những gì xẩy ra ở xung quanh. 
                  Ngựa chạy nhiều thì ngựa mệt, nhưng bà chủ đồn điền thì không 
                  bao giờ biết mệt. Bà càng cưỡi ngựa thì cơn thèm khát của bà 
                  càng tăng. Trước, chỉ có buổi chiều mát mẻ, các công nhân đã 
                  hết giờ làm về nghỉ, bà mới lên ngựa. Giờ thì bất kể sáng trưa 
                  chiều tối, bà không rời yên ngựa nữa. Bà như một chiến sĩ thời 
                  xưa suốt đời trên lưng ngựa. 
                  Những người phu cạo mủ cao su có thể thấy bà chủ phi ngựa 
                  ngang qua nơi họ làm việc, gió làm tốc chiếc váy ngắn lên, 
                  phơi rõ phần mông đít trắng hếu của bà chủ. Bà chủ không mặc 
                  quần lót bên trong, nhưng chuyện đó chẳng hề gì. Cũng như tên 
                  nài ngựa mỗi chiều có bổn phận tắm và cho ngựa của bà ăn có 
                  thắc mắc vì sao ngoài mồ hôi, tại phía cái bướu và tại bộ yên 
                  cương lại có một lớp nước dinh dính làm kết đám lông, làm ướt 
                  loang phần mặt bộ yên bằng da cá sấu, cũng không có gì quan 
                  trọng. Chỉ cần bà chủ thỏa mãn. Chỉ cần lồn của bà sau một 
                  ngày cưỡi ngựa không còn nóng hầm hập, không còn mấp máy nơi 
                  môi lớn, môi nhỏ như đang đòi ăn. Và, chỉ cần các chàng trai 
                  khôi ngô quanh vùng không còn bị bà đeo cứng tán tỉnh, cho đến 
                  khi chịu cởi quần áo cùng bà leo lên giường, đắm chìm trong 
                  những lần đụ, những kiểu đụ suốt đêm, đến nỗi họ thấy bóng 
                  dáng bà từ xa đã chạy trốn, như quân gian lẩn mặt công an là 
                  được. Tôi cười nói với chị Liễu :
                  - Chị hay thiệt, chi kêu suốt năm suốt tháng sống heo hút 
                  trong đồn điền, vậy mà chuyện gì chị cũng biết. 
                  Chị Liễu cũng cười :
                  - Không có gì hay với dở hết. Rồi em cũng sẽ như chị, cũng sẽ 
                  biết hết. Em thấy không, trong cái đám gọi là đầu xỏ của chính 
                  quyền và những tay chủ nhân các đồn điền, các hãng buôn lớn ở 
                  đây có được mấy người, do vậy họ dễ quen nhau, rồi trở nên 
                  thân nhau. Họ tự tạo cho mình một giới khác với dân địa 
                  phương, hơn nữa, họ cần dựa vào nhau để sống còn, để pha?t 
                  triển cơ ngơi làm ăn, để hốt bạc, nên mọi chuyện xẩy ra, họ dễ 
                  tâm sự với nhau. Rồi người nọ nói đến tai người kia, nên gần 
                  như là không ai không biết chuyện của nhau. Chuyện chị, vợ ông 
                  chủ đồn điền cao su Dầu Tiếng đa dâm cũng vậy. Chỉ trừ có hai 
                  người không rõ chuyện của bà ta là em và ông chồng của bả.
                  - Em vì là mặt mới, còn ông chồng bả không lẽ không biết thành 
                  tích của bà vợ ?
                  - Có thể ông ấy biết, nhưng ổng lờ đi. Hoặc ông ấy cho là 
                  chuyện thường. 
                  Đang nói chuyện, chợt chị Liễu ngừng lại, vì vừa thấy bà chủ 
                  đồn điền Dầu Tiếng phi ngựa trở về. Vì, hôm nay là ngày chót 
                  của tuần lễ hoan lạc được tổ chức ở đây, nên bà chủ buộc phải 
                  về sớm. Chị Liễu vừa cười, vừa giơ tay vẫy vẫy bà chủ đồn điền 
                  :
                  - Jeane ! Về sớm hả. Còn lâu mới đến giờ ăn tối mà. 
                  - Phải tắm rửa, nghỉ ngơi chứ. 
                  Jeane, tên bà chủ đồn điền Dầu Tiếng, vừa cười vừa đáp lời 
                  bạn. 
                  - Lần này tôi quyết đoạt giải thưởng mới được. 
                  - Với ai ? Với Ngựa Hồng hả ? 
                  Jeane nghe chị Liễu hỏi đùa, cất tiếng cười sằng sặc : 
                  - Cũng được chứ sao. Nó xứng đáng lắm đó. 
                  Chị Liễu bảo tôi :
                  - Em có muốn nếm mùi ngựa hồng không ? Cưỡi thử nghe. 
                  Tôi lắc đầu :
                  - Thôi chị, em đâu có biết cưỡi ngựa. Mà kỳ quá hà. 
                  - Kỳ gì mà kỳ. Để chị lấy ngựa kèm cho em cưỡi thử. 
                  Nói xong, không đợi tôi có ưng hay không, chị Liễu bảo Jeane, 
                  cho chị mượn con ngựa :
                  - Tôi sẽ cùng cưỡi với cô bạn nhỏ này. 
                  - Tuyệt diệu. 
                  (Hết Phần 5 ... Xin xem tiếp
                  
                  Phần 6)