Tôi đang ngủ trưa, thì bị điện thoại réo vang
dựng dậy, để nghe một tin dữ, mà suốt đời tôi có nằm mơ cũng
không bao giờ nghĩ đến. Nê chết thảm. Cả một đoàn xe bị bọn
khủng bố phục kích giết hết. Tôi như người mất hồn, không còn
biết xoay trở ra sao. Cuối cùng tôi chợt nhớ đến chị Liễu, tôi
đánh điện khẩn cho chị
Nơi xa xôi này, ngoài Nê và mấy người em họ của Nê hiện ở Pháp,
tôi đâu còn ai thân thích.
Chị Liễu nhận được điện đã cùng chồng đến với tôi trong chuyến
bay sớm nhất. Gặp chị, tôi nhảy bổ vào lòng chị khóc ngất. Tất
cả với tôi là một biến cố lớn, kinh khủng, khi tôi vừa ở tuổi
hai mươi bốn. Một tuổi đời còn quá trẻ cho một đời người.
Sau khi chôn cất Nê xong, vợ chồng chị Liễu đưa tôi về Pháp.
Chồng chị Liễu khuyên tôi ở lại với hai người. Xoa thật tội,
mới có mấy năm xài bạch phiến mà trông khác hẳn đi. Anh ta
không còn ham muốn chuyện xác thịt nữa. Chị Liễu cũng rất ngán
ngẩm về cuộc sống chồng vợ giữa hai người, nhưng tôi nhất định
đòi về Việt Nam. Vì, dù sao về bên ấy tôi còn mẹ và các em. Ít
nhất, tôi cũng còn những người cùng chung một ngôn ngữ, tập
tục, sẽ dễ sống hơn.
Không giữ tôi ở lại được, vợ chồng chị Liễu hết lòng lo mọi
thủ tục cho tôi hồi hương. Cũng nhờ quen biết nhiều, chồng chị
Liễu đã nhờ được bạn bè lo cho tôi đầy đủ quyền thừa kế với
thời gian nhanh nhất.
Tôi chia cho các em Nê một phần gia tài. Còn bao nhiêu tôi gửi
vợ chồng chị Liễu lo chuyển dần về cho tôi. Thực ra, nếu chỉ
trông mong vào đồng lương thì gia sản của vợ chồng tôi chẳng
có là bao. Chúng tôi có một sản nghiệp khá là nhờ Xoa giúp cho
Nê có phần trong những dịch vụ buôn lậu bạch phiến từ trước.
Mặc dù vậy, phần ăn xài, phần chia cho các em của Nê, tôi cũng
không còn lại là bao.
Về đến nơi, tôi thuê bao nguyên một chuyến xe về quê thăm mẹ
và mấy đứa em. Mẹ tôi nhờ mấy mẫu ruộng, giờ đã có của ăn của
để. Ba đứa em tôi, đứa lớn đã có gia đình, đứa em gái kế thì
phụ với mẹ trong việc ruộng rẫy. Chỉ còn thằng út may mắn được
ăn học nên.
Tôi về thăm mẹ được nửa tháng, đã lại tính chuyện ra đi. Hơn
mười năm sống tại thành thị, con người tôi đã đổi khác. Tôi
không còn chịu nổi những cảnh thiếu thốn nơi thơn quê, mà thực
ra với mẹ và mấy đứa em tôi thì quá đầy đủ, quá mãn nguyện.
Nhất là tôi không thể nào chịu nổi cảnh tối thui, cả nhà quây
quần bên ngọn đèn nhỏ, xung quanh ếch nhái kêu đến sốt ruột.
Phần khác tôi nhớ Nê. Tôi nhớ Nê theo đúng nghĩa đứng đắn của
một người vợ nhớ một người chồng đã quen hơi bén tiếng. Và,
phải thú thật rằng tôi cũng nhớ đến những cơn thôi thúc đòi
hỏi xác thịt của một người đàn bà mới ngoài hai mươi còn rất
sung sức, mà từ mấy tháng nay tôi đã lãng quên.
Mười năm, lúc nào tôi cũng có Nê ở bên. Đêm ngủ có chồng ở bên
cạnh. Mở mắt ra có những cái ve vuốt âu yếm. Chúng tôi không
những thuộc hơi hướng, mà còn thuộc cả những cử chỉ của nhau
suốt mười năm ân ái.
Tôi đã biết nhiều người đàn ông khác qua những tuần lễ hoan
lạc, nhưng cho đến lúc này, chưa một người đàn ông nào, ngoài
Nê, có thể làm cho tôi thỏa mãn xác thịt. Tôi đang nứng lồn,
chỉ cần Nê ôm tôi ve vuốt nhè nhẹ là tôi đã cảm thấy cơn thèm
khát dịu đi một phần. Như vậy làm sao tôi có thể chịu được
những gã trai quê mùa như Bảy Xệ, Cu Mít, như Hai Phòng. Những
gã trai tuy có thân thể cường tráng nhờ cầy sâu cuốc bẫm từ bé,
nhưng lại không biết những kiểu làm tình của dân thành thị,
một thứ rất cần thiết, một thứ không thể thiếu trong đời một
người từng được nếm những mùi vị ấy như tôi.
Đối với bọn họ, những gã trai làng ấy, không thể có gì khác lạ
là leo lên bụng vợ, nhấn cặc vào lồn vợ nhấp nhấp vài cái là
xong. Để rồi lại chờ đợi đến lần sau.
Đối với họ, miễn họ được thỏa mãn cơn thèm khát là đủ, họ
không bao giờ để ý, hoặc không bao giờ lại có ý nghĩ tìm hiểu
xem người đàn bà nằm dưới bụng họ đã thỏa mãn chưa. Mà, nếu
như người đàn bà vì quyền lợi của mình mà nhắc nhở, mà đòi hỏi,
chắc chắn trăm phần trăm là họ sẽ nghĩ người đàn bà đó đã hư
hỏng, đĩ thõa, mới thốt lên những lời ngoài dự tưởng của họ
Với họ, với nếp suy nghĩ, với nếp sống in hằn trong tim óc,
thấm trong xương tủy, thì trong gia đình người đàn ông là trên
hết, là chồng chúa vợ tôi. Chỉ có người đàn ông được quyền đòi
hỏi, được quyền đụ, còn người đàn bà, người vợ, thì không.
Mẹ tôi cũng muốn giữ tôi ở lại với bà, muốn tôi yên phận với
làng quê, kiếm một tấm chồng biết đi sau con trâu, hoặc một gã
giáo làng, một ông chủ tiệm tạp hóa nào đó. Mọi việc với bà
giản dị như buổi sáng thì phải có mặt trời, buổi tối phải có
trăng sao.
Một lẽ nữa khiến mẹ tôi muốn giữ chân tôi ở lại bên bà, là bà
vẫn sợ tai tiếng, vẫn mang mặc cảm con gái lấy Tây. Mặc dù có
nhờ vậy, bà và mấy đứa em tôi mới thoát cảnh nghèo túng năm
này qua năm khác. Và, không bao giờ còn cảnh phải mang thân đi
ở đợ kiếm miếng cơm thừa nuôi thân. Và, cũng nhờ tôi lấy Tây,
thằng con út của bà mới được ăn học. Chứ không như những đứa
trẻ khác trong làng, suốt đời chăn vịt, chăn trâu. Mười sáu,
mười bảy tuổi đã ngất ngưởng bên ly rượu đế, với đôi mắt đờ
đẫn, với khuôn mặt và nụ cười ngờ nghệch. Để rồi lớn lên lại
chỉ cơm nhà lồn vợ, đầu óc lại chỉ mưu mơ làm sao được đội
khăn đóng áo dài ngoài mâm trên, bàn trước, trong những kỳ lễ
hội của làng xã.
Không, nhất định tôi không thể nào lại lộn đầu đi xuống, úp
mặt lật cỏ kiếm miếng ăn. Tôi phải kéo mẹ và mấy đứa em tôi,
nhất là thằng Út ra khỏi cảnh tối tăm mà bố mẹ, và trước nữa
ông bà tôi đã chịu đựng.
Bởi vậy, sang đến tuần lễ thứ ba là tôi đã lại ra đi. Mẹ tôi
không dám giữ, nhưng nước mắt ngắn, nước mắt dài đưa tôi ra
tận bến xe. Đi bên mẹ, tôi nhớ lại cảnh mười mấy năm trước,
tay tôi ôm bọc quần áo,
đi như chạy ra ngoài ngã ba làng, để chờ mấy bà buôn chuyến mà
mẹ tôi gửi gấm đưa giúp tôi lên nhà chị Hà. Tôi còn nhớ như
mới ngày hôm qua, lúc đi ngang qua nghĩa địa, nghe tiếng cú
kêu trên cây so đũa gần đó, tôi sợ đến muốn té xỉu. Tôi sợ
muốn hét lên, nhưng miệng há ra mà không thốt thành tiếng. Đứa
bé khốn khổ là tôi lúc ấy, cần có mẹ an ủi, thì mẹ lại vì cậu
ấm con ông Chủ Điền, vì miếng cơm mà không đưa tiễn tôi được.
Bây giờ tôi đã lớn, đã có nanh có vuốt để lăn vào đời thì lại
có mẹ đi tiễn một bên.
Lên Sài Gòn lần này tôi đành thuê một phòng trong khách sạn ở
đỡ. Căn nhà cũ chị Hà đã bán. Tôi cũng không thể ở với chị
được, vì nơi chị ở bây giờ là một ngôi đền thờ phượng, suốt
ngày đàn trống cho mấy bà đồng bóng nhảy nhót.
Gần ba bốn tháng trời ăn ở không, tôi không biết làm gì cho
hết ngày giờ. Nên suốt ngày nằm dài trong khách sạn đọc tiểu
thuyết, hoặc chui đầu vào các rạp xem phim.
Suốt mấy tháng ăn ở không, tôi thèm đàn ông kỳ lạ. Nhưng thèm
thì thèm, tôi không thể đi kiếm mấy tên lạ hoắc về ăn nằm với
họ được. Tôi đành thủ dâm để bớt cơn đòi hỏi tình dục. Đến lúc
này tôi mới thấy hai quả bóng có đổ thủy ngân bên trong, vật
thủ dâm của đàn bà Nhật mà chị Liễu cho hồi nọ, có công dụng
tuyệt vời. Nhưng rồi xài mãi cũng thấy chán. Mà, cơn đòi hỏi
của một người đàn bà đã biết đàn ông không thể nào nguôi trong
tôi, khiến tôi phải nghĩ ra những kiểu thỏa mãn mới. Thế là
tôi ra phố mua một chiếc gương soi lớn, loại gương vẫn dùng
trong nhà tắm hoặc gắn trên tủ áo, mang về phòng. Tôi phải nói
dối người quản lý khách sạn là mua để gửi về quê. Tôi cũng âm
thầm đi mua thêm mấy ngọn đèn làm dụng cụ trang bị cho trò
chơi của tôi. Sau khi buông kín rèm các cửa sổ, cài chặt cửa
ra vào, tôi bật điện tất cả những ngọn đèn có sẵn trong phòng
và mấy ngọn đèn tôi mới mua về. Căn phòng ngủ của tôi sáng rực
như sân khấu cải lương. Rồi tôi cởi quần áo, ngồi dạng hai
chân soi lồn vào gương, tôi dùng chuối nhét vào lồn thủ dâm.
Với ánh điện và tấm gương lớn, tôi có thể nhìn rõ từng sợi
lông mọc nơi kín. Dĩ nhiên tôi có thể vừa thủ dâm, vừa say sưa
nhìn mình đang tự thỏa mãn. Với cách ấy, tôi cũng thỏa mãn
được cơn nứng của tôi.
Một hôm, vừa đi coi phim về thì được người quản lý khách sạn
báo cho biết chị Hà đến tìm. Tôi lật đật quay ra kêu xe đến
gặp chị. Chị Hà cho biết khoảng một tuần nữa, chị Liễu về tới.
Xoa mới chết hồi đầu năm. Lo mọi chuyện xong chị cũng rời Pháp
về nước. Nghe tin chị Liễu sắp về tới, tôi mừng rỡ vô cùng.
Chẳng hiểu sao tôi và chị đều thấy quí mến nhau, nếu không
muốn nói là chúng tôi coi nhau như ruột thịt.
Tới ngày hẹn, tôi và chị Hà thuê một chiếc xe ra phi trường
đón chị Liễu. Thấy chị từ trên máy bay bước xuống mặt mày tươi
rói, không ai bảo là chị vừa góa chồng. Chị Liễu hỏi tôi :
- Em ở đâu ?
Tôi nói tên khách sạn nơi đang cư ngụ, rồi tiếp :
- Ở như vậy đỡ phiền mọi người, thủng thẳng rồi tính.
Chị Liễu đồng ý :
- Em tính vậy cũng phải. Ở trường hợp chị, chị cũng làm như em
thôi.
Tôi đưa chị Liễu về ở chung với tôi. Vừa bước vào phòng nhìn
quanh một vòng, chị Liễu đã nheo mắt cười :
- Bộ "ăn chay" hả ?
Tôi cũng cười đáp :
- Tu gần năm nay rồi chị ơi.
Chị hỏi :
- Sao vậy ?
-Em đâu quen ai, mà mấy người lạ, em không hứng. Gặp mấy tên
gà chết soọc soọc vài bái đã đầu hàng, thì thà không có còn
hơn. Giá ở Sài Gòn cũng có bọn đĩ đực như ở Pháp cũng đỡ. Xong
là xong. Đằng này tự đi kiếm, mấy ổng tưởng mình có giá hoặc
đeo cứng lấy mình thì phiền.
Chị Liễu cười :
- Con nhỏ thật là khó tính, thà nhịn thèm, còn hơn mang bực
vào mình. Kể cũng khá.
- Thì cũng đâu có nhịn hẳn. Không ăn mặn, thì cũng xài đồ chay
qua ngày chứ có cai hẳn đâu.
Chị Hà và chị Liễu cùng phì cười. Chị Hà còn trợn mắt dọa tôi
:
- Mi ăn nói bậy bạ có ngày?thượng mã phong cho coi. Ai lại đồ
chay dành cho những kẻ tu hành, mà mi dám ví với chuyện bậy ba
Tôi cũng trợn mắt, làm bộ bắt bẻ lại chị Hà :
- Có chị đầu óc đen tối, nghĩ bậy bạ thì có. Em cũng "tu đạo",
nên cũng xài đồ chay chứ có khác gì ai đâu.
Nghe tôi nói, chị Liễu cười sằng sặc. Còn chị Hà thì vừa nhăn
mặt vừa ký đầu tôi :
- Thôi thôi, chịu thua bà rồi. Bây giờ bà thành tinh rồi.
Chị Liễu tiếp :
- Chị Hà coi, tối ngày nó ăn ở không, vùi đầu vào ba thứ sách
truyện ăn đụ, không bậy bạ sao được.
Tôi nháy mắt :
- Mấy chị độc gieo tiếng ác cho người ta không hà. Em tu hành
hẳn hoi. Các tín đồ đều kêu em là bà đạo dụ và đạo ù ù cả đó.
Chị em lâu ngày mới gặp lại, ngồi tán láo với nhau một lúc rồi
chị Hà lật đật ra về. Chị Liễu cố nài giữ :
- Làm chi mà lật đật giữ vậy. Mấy năm nay ba chị em mình mới
gặp lại nhau đủ mặt, chị ở chơi với tụi này vài bữa.
Chị Hà lắc đầu :
- Ý, đâu được. Tôi đi lâu, không ai trông nom nhang đèn, mấy
bả tới coi sao được. Vả lại?vả lại?
Thấy chị Hà ngập ngừng mãi không dám nói hết ý, chị Liễu hỏi
tới :
- Vả lại?làm sao. Chị kẹt công chuyện gì à ?
Tôi chọc chị Hà :
- Chị kẹt?với thằng nhỏ. Không về sao được.
Chị Hà thật thà :
- Làm gì có thằng nhỏ nào đâu mà kẹt.
Tôi nhìn chị Liễu :
- Chị tính không kẹt thằng nhỏ là gì?mà chị ấy còn chối. Hôm
nay cuối tuần, kép của chị ấy trốn vợ đến với chị ấy. Mà khi
ổng đến, không mang theo thằng nhỏ?lấy gì xài.
Nói xong, tôi phá lên cười. Chị Liễu cũng ôm bụng cười đến
chảy cả nước mắt. Làm chị Hà đỏ bừng mặt, rượt đánh tôi. Tôi
chạy tới núp sau lưng chị Liễu :
- Chị đánh thầy?tu đạo, tội nặng lắm à nghe. Rước kép về du hí
nơi đền thờ đã là một tội rồi, giờ lại đánh thầy "tu đạo" bị
mắc tội lãnh cảm à nghe. Lúc đó là chim teo, hết đụ luôn.
Đến nước này thì chị Hà chịu thua tôi. Chị vừa lắc đầu, vừa mở
cửa phòng bước ra. Khi cửa đóng lại rồi, chị Liễu mới quay qua
nhỏ giọng hỏi tôi :
- Bộ chị ấy có chồng mới à ?
Tôi lắc đầu :
- Chồng con gì đâu. Dựa qua dựa lại ấy mà. Ông kép của chị ấy
hiện đang làm lớn, nghe đâu tới chức bộ trưởng lận, nhưng chị
ấy dấu, không nói ổng ở bộ sở nào, sợ ổng mang tiếng, nhưng mê
bói toán và đồng bóng hết xẩy. Tuy bề ngoài ổng ra vẻ theo
thời để được chức lớn, nhưng ổng vẫn không bỏ đồng cốt được.
Mà cả hai thứ bói bài và đồng cốt thì chị Hà đều có đủ bộ. Ổng
đã mê, mà bà vợ của ổng còn nặng cân hơn ổng gấp bội. Qua chị
Hà kể lại thì sở dĩ ổng tin bói toán đồng cốt cũng là do ảnh
hưởng nơi bà vợ già.
Chị Liễu ngắt lời :
- Sao lại vợ già, vợ trẻ. Bộ ổng nhiều vợ lắm sao ?
- Không, ổng chỉ có một bà. Nhưng vì bà ấy già hơn ông ấy gần
hai chục tuổi, nên em gọi là vợ già.
Chị Liễu trợn mắt :
- Thiệt không bà ? Hay bà lại đía đi !
Tôi gật đầu :
- Em nói thiệt mà. Chị Hà kể em nghe. Bà vợ ông kép của chị Hà,
trước kia là mẹ một người bạn học của ổng. Một hôm, ông kép
của chị ấy đến nhà tìm bạn tính rủ đi chơi, nhưng ông bạn đi
đâu đó. Bà mẹ ông bạn giữ ông ta lại hỏi han việc học hành thi
cử. Rồi không hiểu bằng cách nào mà bà ta dụ thằng bạn của con
mình bằng lòng cho bả đụ. Chị tính coi, con trai mới lớn, còn
trinh, giờ tự dưng được biết cái lồn ra sao, đụ là thế nào, cu
cậu sướng rơn. Thế là từ hôm đó, ăn quen, nhịn không quen, cu
cậu bị đến thăm bạn hoài?mà lần nào như lần nấy, thằng bạn đều
đi mất tiêu. Thì ra bà mẹ tên bạn của ổng cứ đến kỳ hạn lại
tìm cách đẩy con ra khỏi nhà. Lúc thì đi thu hụi, lúc thì thay
mẹ đi chồng hụi cho người ta. Đứa con hiếu thảo tưởng đâu giúp
mẹ đỡ vất vả, để trả ơn mẹ nuôi nấng mình lớn khôn, trong khi
cha mê lồn khác, bỏ bê mẹ con không đoái hoài tới.
Nhưng ăn vụng hoài cũng có lúc bị bể. Bả ham đụ, còn ông kép
thì đâu biết trời trăng mây nước gì, nên cứ húc đều đều, chẳng
biết đâu mà kiêng cữ. Thế là dính trấu. Bụng bả càng ngày càng
lớn. Thằng con biết chuyện, hắn đã không giận mẹ thì chớ lại
kiếm tên bạn chơi cha mình dộng cho thằng bạn một trận, rồi
khăn nói bỏ đi. Vắng kỳ đà cản mũi, cặp đào kép "má con" này
càng lộng. Ông kép gần như đến ở hẳn nhà đào để?dưỡng thai.
Cái dòng nhịn ăn lâu ngày, lại có thai càng đòi hỏi dữ. Cậu
kép ngày càng xanh xao, lờ đờ. Thế là gia đình cậu biết, làm
tan hoang một trận, bắt cậu kép về dùng xích, xích lại ở một
góc nhà.
Khổ nỗi, không gì mạnh bằng hơi lồn. Các cụ đã chẳng từng bảo
: "Văn chương chữ nghĩa bề hề, thần lồn ám ảnh làm mê mẩn
người" là gì. Bị cùm một tuần, cậu kép muốn cuồng lên, cậu bèn
phá xiềng, bẻ xích, xách quần áo đến ở luôn nhà đào. Bố mẹ cậu
tính bắt về, cậu một hai đòi tự vận, thế là ông bà phải thua
cậu con trai độc nhất. Vì, sợ làm găng, cậu chết thật, thì hết
người nối dòng.
Rồi, câu chuyện cũng êm, khi mợ đào già liền ba năm sản xuất
được bốn tên con trai.
Chị Liễu hỏi :
- Cái gì mà ba năm bốn đứa ?
Tôi cười :
- Có gì đâu mà chị cho là lạ. Hai năm hai đứa, còn một năm
sanh đôi là được chứ lạ ở chỗ nào.
- Ừ hén. Mình chẳng để đái gì, nên quên hết trơn à. Thế rồi
câu chuyện ra sao nữa.
- Rồi bố mẹ "ông thần" cũng công nhận nàng dâu. Vì dù già,
nhưng máy tốt, đẻ toàn con trai. Hai ông bà đâu còn sợ mai này
chết đi không có đứa chống gậy, không có đứa cúng kiếng nữa.
- Còn cha bạn của ổng ?
- Thì cũng huề tiền. Tuy hắn không ở chung, nhưng vẫn liên
lạc. Nghe đâu sau hắn vô ngành ngoại giao, đi ngoại quốc rồi.
Bây giờ bà vợ già ngoài bảy mươi, chỉ còn mê đồng bóng, chứ
không còn mê "chim" nữa. Thả cho ông chồng được tự do. Cũng vì
tò mò theo vợ đi hết đền kia, chùa nọ, nên cũng mới mê đồng
bóng, gặp và cặp kè với chị Hà.
- Mà hai người có lấy nhau luôn không ?
- Không lấy nhau, nhưng cũng gần như thế. Ông ta thỉnh thoảng
bỏ nhà đến ở với chị Hà dăm ba ngày, một tuần lễ, rồi lại về.
- Bà lớn không ghen hả ?
- Ghen gì nổi nữa mà ghen. Bả?biết thân bả già, hưởng đủ rồi.
Nên mặc ổng. Miễn là hàng tháng ổng vẫn chu cấp đầy đủ. Đấy là
chưa kể bả dựa hơi ổng làm ăn áp phe hà rầm. Và, nhờ thế của
ổng mà anh em họ hàng nhà bả ai cũng khá giả. Cũng làm ông
kia, bà nọ do ổng cất nhắc, nâng đỡ.
- Vậy thì cũng được.
- Được quá đi chứ. Nói nào ngay, hồi đầu bả cũng tính bầy đặt
ghen tuông, nhưng ổng hăm làm mất mặt ổng là ổng bỏ, mới chịu
thôi đấy chứ. Bù lại ổng mua một miếng đất, xây cả chục căn
nhà lầu, để bả cho thuê kiếm bạc, thế là xong.
Chị Liễu đứng lên cắt ngang câu chuyện :
- Thôi, để chị tắm rửa, thay quần áo, rồi hai đứa mình đi ăn
một bụng đã, mọi chuyện tính sau.
Tuy nói vậy, nhưng, khi tắm rửa xong trở ra, tôi không thấy
chị mặc quần áo, mà trên mình chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn.
Rồi, chị tới nằm bên tôi, vừa kéo tôi lại gần, vừa giựt cuốn
truyện ra khỏi tay tôi, quăng xuống sàn nhà, thì thầm :
- Thèm quá. Đừng đi ăn nữa. Lát sai tụi bồi nó mua về phòng
ăn.
(Hết Phần 7 ... Xin xem tiếp
Phần 8)