| Ngày 8 tháng 4 
 Ừm, Simon có lại nhà chơi. Ở lại một lát, chơi vài ván điện 
					tử...rồi cậu đi mất. Thở dài... đi mất đất. Mình không hiểu. 
					Mình đã làm gì sai nào? Có thể tại mình tắm nhiều quá, ai 
					biết được? Mình biết thủ phạm là gì rồi ... cái áo thun ngu 
					xuẩn này! Mình bữa nay mặc áo xanh dương. Đáng lẽ mình đã 
					nên mặc màu đỏ! Ngốc xít! Đỏ là sắc màu tình yêu, ai cũng 
					biết! Màu đỏ làm nổi trội màu mắt nâu của mình, đồng thời 
					cũng tương phản với mái tóc sậm. Nếu mình 'gay' hơn một chút 
					thì mình đã biết rồi. Không thể tin được mình làm hỏng 
					chuyện hôm nay.
 
 Thế, Simon đi về nhà cùng mình ngay sau khi tan học, đúng 
					không? Và mới bước tới cửa vào, mình đã run như điên. Mình 
					bắt đầu thấy căng thẳng và đần ra, mình chắc là cậu cũng 
					nhận ra. Dám cá là cậu nhận ra. Bởi vậy nên cậu không cố làm 
					chuyện gì hết. Trông cậu lại cực kì dễ thương lúc lại nhà 
					mình. Mình cố tình áp sát lại gần cậu lúc hai đứa chơi điện 
					tử, nhưng ngay cả khi chân mình chạm vào chân cậu, cậu không 
					cử động lấy một inch. Mình thiệt tình muốn chúi người tới mà 
					bất ngờ hôn cậu, bạn biết không? Cậu ở gần quá, người cậu 
					thơm thiệt thơm, mà lại đang tập trung hết sức vào trò chơi 
					điện tử, đến nỗi cậu sẽ không nhận ra mình làm chuyện đó cho 
					đến khi đã quá trễ. Nhưng... mình chỉ không làm được. Mình 
					đúng là thằng nhát cáy mà! Mình quả quyết rằng cậu ta đợi 
					mình đi bước đầu tiên. Mình chắc chắn với bạn là vậy. Nếu 
					mình có gan hôn cậu thì chuyện đâu đến nỗi này, và giờ này 
					mình sẽ ngồi đây hí hoái viết xuống buổi chiều nay đã đầy 
					phấn khởi, nóng bỏng và hấp dẫn như thế nào. Thay vì vậy, 
					mình chỉ ngồi đây mà bặm môi tự rủa xả bản thân.
 
 Không công bằng, biết không? Ý mình nói... Simon có thể chủ 
					động trứơc! Mình không biết vì sao 'mình' phải là người có 
					gan. Mình cũng đã thử vật lộn với cậu ấy một chút, lúc cậu 
					đòi về. Mình đoán mình thấy hoảng khi cậu đứng dậy, mang 
					giày. Mình chỉ...không muốn cậu bỏ đi. Nên mình đã... thử cù 
					lét cậu trên giường. Mình đoán lăn lộn chút chút sẽ thu được 
					sự chú ý của cậu. Nhưng không, cậu chỉ phá lên cười. Như thể 
					hai đứa chỉ 'giỡn chơi' với nhau hay gì đó. Rồi cậu nói 
					"Billy...thiệt mà... tớ phải về...". Nhưng cậu vẫn nhìn mình 
					cười, mà lúc đó mình ngồi trên người cậu, và mình thật chẳng 
					muốn để cậu rời đi, và ... sau vài phút, mình đứng dậy, để 
					cậu về nhà. Đáng lẽ mình nên hôn Simon khi ở trên người cậu, 
					giống cảnh trong câu chuyện "Đứa trẻ mới" mắc dịch trên tivi 
					ấy! Câu chuyện ngu ngốc! Cảnh như thế chẳng thể bao giờ xảy 
					ra. Dù sao thì ít ra cũng là với mình.
 
 Mình sẽ nguyền rủa, cắn rứt lương tâm trong thời gian dài, 
					dài nữa. Mình tắm bao nhiêu lần như vậy cũng chẳng được ích 
					lợi gì. Không những thế, mình còn để dành 'chuyện ấy' cho 
					thằng nhóc đó nữa! Giờ mình thấy rạo rực gấp bội và vẫn còn 
					dzin.
 
 Mình sẽ nằm trên giường mà đập đầu vào gối tự tử hay sao đó. 
					Cậu vừa mới ở ngay đây, mà mình lại đi mà làm hư mọi chuyện. 
					Cuộc đời đôi lúc cũng như đống phân không hơn không kém.
 (Hết Phần 11 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					12) |