Ngày 21 tháng 3
Trước khi cảm thấy có lỗi về chuyện này, mình cũng nên lên
tiếng trước là mình thật sự có tính đến chuyện đem cuốn nhật
kí vào trường bữa nay. Thiệt mà! Mình chỉ... sơ ý để quên nó
ở nhà thôi. Ok, ok, có thể là mình không có sơ ý để quên.
Nhưng giờ cũng chưa phải lúc mình bắt đầu xách theo trái tim
và tâm hồn mình mọi lúc mọi nơi. Không cần phải gấp, còn
thiếu gì thời gian. Thôi, nói nhiêu đó cũng đủ rồi. Có tin
vui!!! Thử đoán xem bữa nay ai nói chuyện với mình??? Đoán
đi!!! À mà khoan, làm sao bạn biết được, bạn là cuốn tập muh!!!
Rõ chán! Là Jamie Cross!!! Trên đường đi vào lớp, mình thấy
cậu ấy hắt xì, nên mình nói "Bless you!", và rồi cậu ấy quay
lại nhìn mình... NHÌN MÌNH... rồi nói "Cảm ơn!". Bình thường
thì chuyện cảm ơn chẳng có gì đặc biệt, nhưng mà đây là
Jamie Cross bằng xương bằng thịt!!! Thiên thần tóc vàng, mắt
xanh, đẹp trai và cực kì dễ thương, niềm khao khát của mọi
đứa con trai và những thằng gay kín trên trái đất này! Mình
sướng muốn phát điên! Ok, bây giờ mình bắt đầu có suy nghĩ
giống tụi con gái rồi, nhưng cũng chẳng sao! Con trai cũng
có cảm giác vậy. Tụi con trai cũng cảm thấy phấn khởi với
những chuyện vụn vặt như mọi người khác thôi. Mình đâu cần
thiết phải cứng rắn trong chuyện này. Mình cũng có quyền
được cười khúc khích hay thở gấp khi nhìn thấy người mình
thương chứ. Jamie hấp dẫn nên mình thương cậu ấy, chỉ đơn
giản vậy thôi. Hy vọng ngày mai cậu lại hắt xì nữa!
Bữa nay mình có nói chuyện với Simon. Simon là một đứa thông
mình, trí thức, có đầu óc, đeo kiếng này nọ, và cực kì dễ
thương, nhưng cũng chẳng ai thèm để ý đến việc đó tại không
ai thích giao du với Simon. Mình chẳng bao giờ hiểu được tại
sao mọi người lại lạnh lùng với cậu như vậy. Chắc tại cậu
không biết cách ăn mặc, thành ra tụi kia không muốn chơi.
Mình thường thắc mắc làm sao khiến một người thì được coi là
thánh trong khi người khác lại bị khinh rẻ ở cái chốn này. Ý
mình là, giống như chẳng có tiêu chuẩn gì hết? Có phải về
ngoại hình? Hay tính cách? Hay tài chính? Thành tích thể
thao? Tiêu chuẩn lúc nào cũng đổi, mà chẳng có ngày nào như
ngày nào. Và nếu ai đó không thay đổi kịp thời theo trào lưu,
người đó sẽ chịu cảnh lên voi xuống chó nhanh đến chóng mặt.
Mình đã từng chứng kiến vài trường hợp như vậy... Sao cũng
được, mình lâu lâu cũng có nói chuyện với Simon chút chút,
nhưng tụi mình chỉ mới trở thành bạn cách đây vài tháng thôi.
Thật ra... mình hơi xấu hổ về việc này... nhưng mình có lần
mơ thấy Simon. Một buổi tối, chẳng có lí do gì cả. Cậu chỉ...
ở đó... trần truồng... và sẵn sàng... và mình nghĩ chẳng cần
phải kể thêm chi tiết cũng đủ biết chuyện gì diễn ra sau đó.
Thành ra gặp mặt cậu ở trường buổi sau đối với mình cũng hơi
là lạ. Mình nghĩ mình kết bạn với Simon với hy vọng sẽ được
ngủ với cậu một ngày nào đó. Hehehehe, mình quả là một thằng
dâm tặc. Nhưng cũng hay, Simon thật ra cũng là một đứa bạn
tốt.
Bữa nay mình phải ở nhà một mình, tại Sam bị phạt ở lại
trường. Hahaha, có khi mình cũng chẳng hiểu nổi nó. Làm sao
nó lại nghĩ nó có thể quăng đôi giày của Jimmy LaPlane lên
trên nóc nhà??? Nó thì nghịch ngợm nhưng đôi khi mình cảm
thấy nó hơi quá đáng, nếu bạn hiểu ý mình nói gì. Mà thật ra
thì ai cũng vậy thôi, đúng không? Sao cũng được, mình về nhà
đã gần hai chục phút rồi mà vẫn chưa thủ dâm nữa. Đúng rồi...
Có gì thắc mắc không? Mình 14 tuổi... và mình thủ dâm! Hơn
một lần mỗi ngày! Thủ dâm vui hơn là làm bài tập, nó vừa
giúp mình thư giãn vừa tập thể dục, tăng cường sự phối hợp
ăn khớp giữa mắt và tay, nâng cao khả nâng tập trung cùng
trí tưởng tượng và sáng tạo, mà nó cũng giúp con nít tập
tính tự giác lau chùi. Đó là cách giáo dục hoàn hảo nhất cho
một đứa con trai đang lớn như mình. Cho nên... Xin lỗi nha,
bây giờ mình phải kiếm một cái vớ cũ để hô biến một lát...
Jamie, mình tới đây, babe... Gặp lại sau!
Billy.
Ngày 22 tháng 3
Tuyệt! Mình đọc lại những ngày vừa qua chỉ thấy toàn thủ dâm,
nghía trai với tưởng tượng nhăng nhít. Có phải là tệ không
chứ? Chẳng biết nữa, nhưng nhiều khi mình chẳng thấy mình
"gay" chút nào. Nghe khó tin thiệt nhưng mà đó là sự thật.
Mình thức dậy, đến trường học, cũng làm một người bình
thường như mọi người. Thì mình có nghía trai hơi bị nhiều
một chút, mà mình nghĩ đến chuyện làm tình cũng nhiều...
Nhưng đâu phải cuộc sống mình chỉ có thế. Ừ thì, mình cũng
chưa từng làm chuyện đó, nên nói chính xác thì tình dục
không dính dáng gì tới cuộc sống của mình. Có lúc mình thấy
chẳng có chuyện gì to lớn. Giả sử mai mốt mình thú nhận
chuyện của mình (Đừng có mà nghĩ đến chuyện đó, Billy!!!),
chẳng lẽ mình sẽ trở thành một người khác? Chẳng lẽ mình sẽ
nói chuyện khác đi, đi đứng kiểu khác, thay toàn bộ tủ quần
áo, đi ngoài đường với con 'bíp' lọt ra ngoài hay chân mang
guốc? Thôi, chắc mình nên hài lòng với cuộc sống bình thường
hiện giờ là được rồi.
Sam chắc là lại gặp rắc rối với ba mẹ về vụ bị phạt lần
trước rồi, nên có vẻ mình lại có thêm một ngày ở nhà một
mình nữa. Cũng hay. Hiện giờ mình không có hứng lắm. Không
hẳn là chán, cũng không phải là vui. Chỉ là một trong những
lúc mà bạn muốn làm cái gì đó... nhưng lại hoàn toàn không
có ý kiến là làm cái gì. Giống như mình muốn, nhưng lại
không có đủ hăng hái để làm. Mình chắc là khi lớn sẽ không
còn cảm giác này nữa. Ít ra thì cũng hy vọng như vậy. Thật
bực khi nghĩ vậy là bình thường. Bữa nay không có gì để nói.
Lại phí hết một trang nhật kí! Cũng không hẳn. Mình nghĩ mọi
thứ đều có tầm quan trọng riêng của nó. Ai biết được, một
ngày nào đó , khi mình đọc lại, lại thấy việc mình ghi lại
những chuyện như vầy là đúng. Đôi lúc đọc lại những giây
phút phân vân, không giải thích được, với cái nhìn khác cũng
hay hay. Gặp sau!
Billy.
(Hết Phần 2 ... Xin mời xem tiếp
Phần
3) |