| Ngày 2 tháng 4 
 Mình có một giấc mơ thật kì lạ đêm hôm qua! Ừ thì, cũng 
					không lạ lắm, chỉ khác thường. Và lẽ dĩ nhiên đó là giấc mơ 
					về Jamie! Mình nghĩ đến nước này mình đã có thể chính thức 
					phân loại Jamie vào hàng ngũ của những thứ ám ảnh mình. Sao 
					cũng được, trong mơ, chỉ có mình và cậu ấy ở trong khu chợ, 
					và tụi mình đi mua sắm này nọ. Rồi cậu cứ cười cợt này nọ 
					những trò chơi điện tử về sex trong cửa hàng Spencer Gift. 
					Những games điện tử như "Thuốc kích thích" hay "Trò ba người". 
					Điểm đáng buồn là, không có chút gì đả động tới sex ở trong 
					giấc mơ. Nhưng khi tỉnh dậy, mình thấy mọi thứ ở bên ngoài 
					thật xinh đẹp. Ý mình nói, mình chắc chắn là Jamie Cross "thẳng", 
					mà nếu cậu không phải, chắc hẳn cậu đã dễ dàng tìm được một 
					thằng gay dễ thương hơn mình để ngủ với. Thở dài...nhưng 
					mình không thể không yêu cậu. Và mình GHÉT điều này!!! Trời 
					ơi, mình ghét như vậy! Tại sao? Bởi vì làm sao nếu cậu ấy 
					không thích mình? Làm sao nếu cậu chỉ thích con gái? Nếu lúc 
					cậu cho mình cơ hội để thành tình yêu định mệnh của cậu, rồi 
					lại kiếm thấy một đứa dễ thương hơn? Grrr! Mình ước phải chi 
					mình có thể bằng cách nào đó kiểm soát được tình cảm của con 
					tim, nhưng mình KHÔNG THỂ! Chính như vậy mới làm mình bực 
					muốn chết! Cũng bởi vì mình trước sau gì cũng bị tổn thương! 
					Đơn giản là mình yêu đứa con trai đó bằng tất cả trái tim, 
					mà nếu cậu ấy không có cùng chí hướng, thì mình phải làm sao? 
					Mình chỉ việc "đóng cửa con tim" lại hả? Bộ được sao? Chuyện 
					gì sẽ xảy ra nếu suốt đời này mình không bao giờ yêu được 
					một người nào khác hơn là yêu cậu? Vậy mình phải làm gì? Rồi 
					có khi nào mình phải chết đơn độc một mình, sau khi bỏ ra 
					suốt cuộc đời để tìm kiếm một đứa chỉ dễ thương bằng phân 
					nửa của Jamie? Mình không nói xạo, mình từng khóc khi tự hỏi 
					đây có phải là cơ hội và hạnh phúc duy nhất của mình không, 
					hay cũng chỉ là một mơ tưởng viễn vông chẳng bao giờ thành 
					sự thật. Thở dài...đôi lúc mình rất ghét cảm xúc này.
 
 Có phải mình thiệt bị ám ảnh không? Thỉnh thoảng mình cũng 
					thắc mắc. Mà những người nói là mình bị ám ảnh...họ có hiểu 
					được tình yêu chân chính là như thế nào? Một tình yêu không 
					màn đến thời gian. Một tuần, mười tuần, mười tháng, mười năm. 
					Chẳng ăn nhầm gì nếu bạn thật sự yêu ai đó. Con tim mình 
					cũng không phân biệt được phải trái. Nó không thấy sự nguy 
					hiểm khi yêu một người không có hứng thú với mình. Nó không 
					hiểu được sự mạo hiểm trong đó, hay những hậu quả theo sau 
					lời từ chối. Giống như là đói bụng vậy. Khi bạn đói thiệt là 
					đói, bao tử bạn không muốn nghe bất kì lí lẽ nào. Nó không 
					muốn vướng víu tới chi tiết hay hậu quả hay nghi ngờ hay lo 
					sợ gì hết. Nó chỉ cần biết những thứ nó muốn, liên tục thúc 
					đẩy bạn cho đến khi bạn cung cấp cho nó những thứ nó cần. Đó 
					là cảm giác khi yêu một cách vô vọng. Chỉ được nhìn vào cái 
					vật xinh đẹp, hoàn hảo đó, nhưng lại hoàn toàn ở xa tầm tay. 
					Nhưng dù biết vậy, bạn cũng cố thử với tới nó. Như thể muốn 
					chạm tay vào mặt trăng. Mình thật hi vọng mình có thể hoặc 
					thuyết phục cậu đáp lại tình yêu của mình, hoặc tìm ra 
					phương thuốc chữa trị virus cho căn bệnh yêu đơn phương này.
 
 Mình có nói với bạn là mình chưa hề có suy nghĩ nào trong 
					đầu về Jamie mà không dính dáng tới làm tình một cách trực 
					tiếp hay gián tiếp không? Mình muốn cậu đến nỗi mình có thể 
					nếm được mùi vị của cậu khi mình bước ngang qua. Nhịp thở 
					mình thì ngưng lại, và mình cảm nhận được lực hút mãnh liệt 
					từ cậu, kéo mình thật mạnh, chỉ để chạm tay vào người cậu. 
					Mà, một phần nào đó trong mình lại cảm thấy mình không xứng 
					được chạm vào cậu. Mình thấy sợ. Có thể bạn nghĩ mình chỉ 
					thấy căng thẳng trong khi chỉ việc nói với cậu ấy là mình 
					yêu cậu. Nhưng không phải dễ như vậy. Thành thật mà nói, 
					mình hiện giờ đang thấy hạnh phúc khi thương thầm Jamie, cảm 
					nhận được sung sướng tột độ mà chỉ cần nhìn cậu cười. Mình 
					biết là cảm xúc của mình không được đáp lại, mà mơ ước của 
					mình hoàn toàn không phải "thật" theo nghĩa chính xác của nó. 
					Nhưng... niềm vui khi nghĩ rằng cậu có khả năng là gay, rằng 
					cậu cũng có thể đang nghía mình, thật to lớn! Tình yêu thật 
					vĩ đại, mà lẽ hiển nhiên, đó cũng là thứ mình đang tìm kiếm, 
					nhưng mình cũng không phủ nhận cảm giác tội lỗi khi không 
					biết cậu thật sự nghĩ như thế nào. Những người chỉ sống vì 
					kết quả chính xác sẽ nói "Làm liển bây giờ đi chứ đừng ngu 
					ngốc mà không làm gì cả". Những ai nói như vậy là đã quên đi 
					niềm vui thật sự mà tình yêu có thể mang lại cho họ. Niềm 
					vui mà sự mập mờ, nụ cười e thẹn và những cái liếc nhìn lén 
					có thể cung cấp. Quả là tuyệt vời đối với mình. Mình yêu cái 
					cảm giác này. Mình không vội. Cứ mặc họ muốn làm tình với 
					chừng 30 người để rồi hy vọng rằng họ kiếm được định mệnh 
					của họ trong số những người đó. Mình thà chờ đợi thêm để tìm 
					một người mình thật sự yêu. Một người mình có thể đợi cho 
					đến phút giây cuối cùng. Người luôn làm mình phải đoán biết. 
					Mình thích như vậy lắm.
 
 Tốt, mình dự tính bữa nay chỉ toàn viết về Jamie nhưng hình 
					như không phải. Và mặc dù mình khởi đầu câu chuyện ngày hôm 
					nay thực sự vui vẻ, có vẻ như niềm vui đó đã xuống cấp thành 
					một cái gì đó đáng buồn chán. Thế tại sao mình không kết 
					thúc ngay tại đây, khi tâm trạng vẫn còn kha khá. Ngủ ngon!
 (Hết Phần 6 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					7) |