| Ngày 3 tháng 4 
 Bạn có từng bao giờ phải trải qua một trong những ngày mà 
					mọi thứ đều đảo ngược khi bạn đến trường, giống như có cái 
					gì đó có vẻ như là không ổn lắm? Giống như ai đó gửi ra một 
					thông điệp "Bài trừ Billy!" mà chỉ có một mình mình không 
					nhận được? Ngày hôm nay là như vậy đó.
 
 Ngày hôm trứơc, bạn là đứa trẻ nổi tiếng nhất, thân thiện 
					nhất, được biết đến nhiều nhất ở trường. Rồi ngày hôm sau...bạn 
					lại thấy chính bạn gặp phải toàn những người không muốn mở 
					miệng nói chuyện. Tự nhiên họ nhìn bạn như thể bạn không 
					thuộc về chốn này vậy. Mọi lời nói đùa của bạn đều trở nên 
					vô duyên với họ, và không cần biết bạn muốn ở trong tâm 
					trạng vui vẻ như thế nào, tất cả những người khác chỉ muốn 
					chà đạp bạn xuống tận cùng. Bạn có thể nói hôm nay là một 
					ngày xúi quẩy không? Ừm, đúng vậy. Ngay cả Sam ... thằng bạn 
					thân nhất trên cái thế gian khốn kiếp này, cũng chỉ hoàn 
					toàn không nhận thức được bất kì chuyện gì mình làm bữa nay. 
					Mình sẽ bị trời phạt nếu cứ làm như thằng hề để chọc vui tụi 
					nó. Hay nếu mình tự làm nhục bản thân vì cứ gắng gượng thêm 
					công sức để bắt chuyện với chúng. Nếu chúng nó không được 
					thoải mái, thì thây kệ cha chúng nó, phải không? Hả? Ừm... 
					Đó là kiểu người mình muốn trở thành. Dạng người thành công 
					trên thế gian này mà không màn đến ăn năn gì hết. Nhưng ngay 
					cả việc giả bộ giống như loại người như vậy mình cũng không 
					thể làm được.
 
 Mình thử. Trời ơi, mình thử. Nhưng mình không làm được. Mình 
					không chịu nổi suy nghĩ là có ai đó giận mình. Không hiểu 
					sao nó làm cho mình thấy như mình không phải con người. Suy 
					nghĩ về chuyện này một chút, thật ra trước giờ mình cũng đã 
					từng nói hay làm chuyện gì đó làm người ta buồn lòng. Đấy có 
					thể là một thứ đơn giản như cắt ngang lời nói, hay vô tình 
					dẫm lên chân người khác trên lối đi. Ngay cả nếu như mình 
					không có làm gì sai hết... cũng thật làm mình rất buồn khi 
					nghĩ rằng người ta xì xào nói xấu sau lưng mình. Mình không 
					hiểu sao mình lại để tâm như vậy. Dù cùng một lúc, mình lại 
					mong người khác để tâm hơn. Mình hoàn toàn bị dội bởi những 
					thằng khốn nạn chỉ biết xỉ nhục người chung quanh, hay đánh 
					lộn với người ta, hay ngủ với vợ người ta, hay cướp công 
					việc của người khác hay làm lơ ai đó mà không cảm thấy e 
					ngại tí nào. Ý mình nói, họ có bao giờ hiểu được nỗi đau họ 
					gây ra cho người khác nặng nề như thế nào không? Liệu họ có 
					để tâm chút nào không? Có lẽ họ chỉ tự nhủ với chính mình "Đáng 
					lẽ mình không nên làm vậy, nhưng cuộc đời này chỉ dành riêng 
					cho những việc mình muốn làm, thây kệ cha những đứa nào 
					không thích". Mình tự hỏi. Nghe như xấu lắm, mà mình cũng 
					ghét bản thân khi mở miệng ra nói câu này, nhưng một ngày 
					nào đó, mình hy vọng sẽ trở thành một trong những người ở 
					trên cao để thử một lần cho biết. Một người có khả năng làm 
					người khác đau khổ nhưng lại không màn gì tới. Để có thể cảm 
					nhận được niềm vui mà không hề ăn năn vì bất kì thứ gì. Mình 
					muốn được ích kỉ. Không có chút cảm giác tội lỗi hay nhận 
					thức. Mình thề, nếu có thể tắt đi cái cảm giác mặc cảm khó 
					chịu ấy, mình sẽ làm liền.
 
 Mình lại gặp Simon bữa nay. Và bạn muốn biết gì không? Cậu 
					càng lúc càng dễ thương kể từ khi nỗi nghi ngờ của mình về 
					việc cậu có là gay hay không ló mặt. Bây giờ mình nghía cậu 
					hoài. Và thỉnh thoảng mình thủ dâm cũng nghĩ đến cậu. Cậu 
					thật xinh đẹp! Điều làm mình lo lắng nhất, là chuyện tâm trí 
					mình ngày một trở nên toan tính hơn trong việc tiếp cận 
					Simon thay vì chỉ mơ mộng viễn vông. Thay vào đó, mình vẫn 
					đang tìm một cách để tiếp cận và bắt chuyện với cậu về sex, 
					rồi tiếp đó, sau khi làm cho cậu thấy khó chịu và bực bội 
					trong người, mình sẽ có thể dụ dỗ cậu làm một hay hai 'thí 
					nghiệm' nhỏ. Mình nghĩ đến hàng tá lí do để cậu muốn lại nhà 
					mình chơi, khi tan trường, lúc mẹ mình đi làm. Lí do gì đó, 
					cái gì cũng được, miễn sao cho mình chút thời gian ở riêng 
					với cậu. Mình không chắc làm thế nao có thể lột đồ cậu, 
					khiến cậu hôn mình, tư tưởng mình luôn nhảy cóc từ chỗ cậu 
					nói "Được thôi, tớ sẽ lại nhà cậu" đến chỗ "Ôi bé cưng, tớ 
					thích cách lưỡi cậu kích thích tớ". Nhưng vì một lí do nào 
					đó, mình khá tự tin là bất cứ thứ gì mình tùy cơ ứng biến 
					cũng sẽ giúp mình có kết thúc tốt đẹp. Nói thật, hiện tại 
					mình đã thấy rất phấn khởi rồi!!! Tự nhủ với bản thân là 
					"Wow!!! Mình sắp sửa có bạn trai! Mình sắp được làm tình mỗi 
					ngày, và như thế sẽ tuyệt vời lắm!!!". Mình thường thắc mắc 
					không biết tình dục sẽ cho cảm giác thế nào. Mình không rành, 
					nhưng mình nghĩ về chuyện ấy mọi lúc. Mình chỉ có thể tưởng 
					tượng nó rất tuyệt, rất hưng phấn, hoà nhập xác thịt và cả 
					tâm hồn. Cái cảm nhận cực kì, không chạm vào được của niềm 
					vui trọn vẹn và sự thoả mãn xác thịt. Sự thức tỉnh hoàn toàn 
					của cơ thể và tâm trí, nơi mà không có câu hỏi nào là không 
					được giải đáp. Mình không thể chờ đến lúc XXX Simon!!!
 
 Hehehe, mình biết là hơi bị chủ động, lộ liễu một chút, 
					nhưng mình MUỐN cậu ấy! Simon sẽ rất ngon lành khi ở trong 
					miệng mình! Và cả người cậu nữa. WOW! Mình sẽ liếm từ trong 
					ra ngoài! Và cậu ta sẽ rên to, nói với mình rằng mình là 
					người yêu tuyệt vời nhất cậu chưa từng có! Mình sẽ khiến cậu 
					thấy rất sung sướng. Ok..báo động đỏ! Khi mình không thể 
					viết tiếp vì cuốn tập trở nên 'không cân bằng' trên đùi mình... 
					Đã đến lúc phải 'xả hơi' một chút! Hehehehe! Chắc là mình sẽ 
					thử chuyện đó vào cuối tuần này. Mình sẽ bắt chuyện với 
					Simon để xem cậu có hứng thú không. Chắc vậy! Mình có thể 
					nói. Tốt, tốt! Cuối cùng rồi cũng đến phần sex! Mình THIỆT 
					phấn chấn!
 (Hết Phần 7 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					8) |