Ngày 23 tháng 3
Ok, từ giờ mình sẽ ngưng làm bộ là sẽ đổi ý về chuyện này.
Dứt khoát là mình sẽ không đem cuốn tập này vào trường! Hôm
nay mình thấy quyển tập của Jimmy bị cô văn tịch thu trong
lớp. Nó đang vẽ cái gì đó, chẳng chết chóc ai hết, vậy mà bả
giựt cuốn tập của nó rồi còn nỡ lòng làm thằng nhóc quê bằng
cách treo bức tranh nó vẽ lên trên bảng cho đến cuối tiết
học! Trời! Như vậy đâu phải là cách giáo dục thích đáng mà
chỉ làm người ta thấy nhục nhã thêm thôi. Tưởng tượng lúc
mình đem cuốn nhật kí vào lớp mà cũng bị bả làm như vậy? Rồi
sau đó? Bả sẽ vừa hủy hoại cuộc đời mình, vừa nói "Xin lỗi,
nhưng đáng lẽ em phải chú ý nghe tôi giảng lần thứ n về cách
thức bỏ dấu chấm phẩy trong câu văn!". Cám ơn nhiều, con mụ
khốn kiếp! Mình thề là trường học chẳng có gì tốt, nếu chẳng
phải vì đó là nơi bạn bè mình tụ tập dưới một mái nhà.
Mình vừa phát hiện một điều lạ khiến mình phải băn khoăn.
Trong lớp khoa học có một con nhỏ tên Celia mà mình hầu như
chẳng bao giờ để ý đến, cho đến bữa nay... Mình cam đoan là
nó nhìn mình. Ý mình muốn nói là thật sự "nghía" mình. Lúc
đầu mình cũng chẳng nghĩ gì, nhưng sau vài lần bắt gặp nó
quay sang nhìn mình hoài, mình bắt đầu thấy khó chịu. Mình
suýt mở miệng hỏi coi nó nhìn cái khỉ khô gì. Thế rồi mình
lại nghĩ khác. Mình thắc mắc có thể con nhỏ đó, nó thích
mình. Không phải là "THÍCH mình", chỉ "thích mình" thôi.
Cũng có thể mình nằm trong danh sách những đứa con trai có
thể lên giường với nó cũng không chừng. Mình thì không nghĩ
mình khêu gợi gì ráo, ngoại trừ vài lời khen ngợi ngớ ngẩn
của tụi con gái trong trường, hay là mấy câu như "Thằng này
lớn lên sẽ đào hoa lắm" từ những người bà con xa (Mà đối với
mình thì ai mà chẳng xa). Mà như có cái gì đó nhá lên trong
mình khi nghĩ về việc mình cũng nằm trong mơ tưởng hàng ngày
của con nhỏ. Hehehe, chắc là mình cũng trổ mã rồi. Cho dù
chỉ là một đứa con gái nhưng mình thấy cũng hay hay.
Nhắc đến mơ tưởng trăng sao, mình lại thấy Brandon trong thư
viện bữa nay. Mình thề, chắc là cậu ấy đóng đô luôn trong
này. Mình mong việc cậu ấy trình diện ở thư viện cũng như
mong việc mặt trời mọc mỗi buổi sáng.Và lúc nào mình cũng
tìm được hàng ghế tốt để nhìn cậu rõ hơn. Kì thật, mình chưa
hề nói chuyện với Brandon bao giờ, như lại như bắt buộc phải
nhìn cậu ấy. Ngắm nghía cậu từ xa cứ như la xem cầu truyền
hình trực tiếp. Như thể...sẽ mất hay nếu mình để Brandon
biết sự có mặt của mình. Brandon có thể trông đẹp trai mà
không cần phải làm ra vẻ. Tuyệt vời một cách tự nhiên. Một
ngày nào đó mình thật sự sẽ bắt chuyện với cậu nhiều hơn.
Điện thoại reng. Chắc là Sam gọi cho mình, than phiền về
chuyện nó bị cấm cung thêm bao lâu nữa. Đi đây!
Billy.
Ngày 24 tháng 3
Bạn có thấy là mình không hề nhắc đến cái tên Jamie chút nào
trong suốt hai ngày qua không? Không, không phải mình quên.
Mình chỉ không muốn lắp đầy cuốn tập này bằng những lời
huênh hoang khen ngợi Jamie đẹp trai thế này, Jamie đẹp trai
thế kia. Mình đang tìm một cách thích hợp để miêu tả tình
cảm của mình với cậu ấy nhưng vẫn chưa thành công. Mình thấy
Jamie trên lối đi ở trường ít nhất mỗi ngày một lần, thỉnh
thoảng vào bữa trưa nữa, lúc đó mọi giác quan của mình đều
tập trung vào cậu ấy. Mình thấy bối rối về mọi thứ. Mình
không thể mở miệng mà không run rẩy từ trong ra ngoài. Những
lúc mà Jamie đi ngang qua người mình, mình hít thật sâu, như
muốn hít được mùi cơ thể cậu ấy, và nín thở càng lâu càng
tốt để giữ nó lại trước khi nó bay mất. Thở dài... không ổn
chút nào. Ý mình nói, nếu một lúc nào đó, Jamie bắt chuyện
với mình, mình sẽ không kiềm được mà hôn cậu. Chỉ có thể vậy
thôi, muốn tránh cũng không được. Là lỗi của cậu, ai bảo cậu
đẹp trai quá làm chi. Mặc dù vậy, cũng có khi mình muốn
không nghĩ về Jamie nhiều như vậy. Đó là những khi mình nhắc
tên Jamie 5,6 lần khi nói chuyện với người khác, làm người
ta cảm thấy đầu óc mình có vấn đề. Lúc thì suy nghĩ về Jamie
cho mình cảm giác đê mê mà bất kì thuốc kích thích bất hợp
pháp nào cũng không có được. Lúc lại khiến mình buồn thật
buồn. Jamie là cả thế giới của mình, không vì một nguyên
nhân hiển nhiên nào ngoại chuyện cậu trông thật hấp dẫn. Có
lúc cậu làm mình cảm thấy bất lực, và mình chỉ ước sao không
cần phải lo nghĩ, sợ cảnh bị cậu đánh đập, hất hủi, vừa cười
cợt với ý nghĩ có thằng pêđê thích mình. Mình thề là chẳng
ai có thể hành hạ mình được như kiểu của Jamie.
Có vẻ như Sam chỉ bị có 3 ngày cấm cung trong nhà. Nếu xoay
xở khéo, nó có thể chỉ chịu ở nhà ngoan ngoãn chừng 2 ngày.
Ba mẹ nó hơi hiền, đôi lúc cũng dễ dãi với nó quá. Nhưng mà
này, thằng bạn thân của mình sắp được giải phóng, nên mình
cũng chẳng có lí do gì để phàn nàn. Nó nói nó có tin mừng
cho mình, nhưng nó muốn gặ mặt ở khu đồi mới chịu nói. Mình
không chắc là mình có nên mừng hay không nữa. Với Sam, "tin
mừng" có thể là mọi thứ từ việc kiếm được một đồng xu từ năm
1985 cho đến chuyện khám phá ra nơi Jimmy Hoffa được chôn
cất. Nên mình nghĩ cũng không nên suy nghĩ nhiều về chuyện
đó cho đến lúc nó nói với mình. Từ giờ đến lúc đó mình sẽ
làm bài về nhà và nghe nhạc trên kênh truyền hình MTV. Mai
gặp! Tạm biệt!
Billy.
(Hết Phần 3 ... Xin mời xem tiếp
Phần
4) |