Ngày 10 tháng 4
Không có ý định viết lách gì bữa nay. Có khả năng sẽ lại ân
hận, tự đay nghiến bản thân về thất bại ngày hôm trước. Mình
trông thấy Simon hôm qua và hôm nay, hơi hơi hy vọng là cậu
ta sẽ tỏ ra 'thân mật' với mình hơn sau màn lăn lộn hôm kia.
Nhưng không. Cũng vẫn là Simon trước giờ. Dù vậy, cậu nói
cậu đã thấy vui, nên mình cho rằng đây là điểm cộng. Không
phải một điểm lớn, nhưng dù gì vẫn là điểm cộng. Ai biết
được, có khi chỉ tại cậu ấy mắc cỡ. Xem chừng mình có thể
thử lại vài lần nữa vào tuần sao, lúc cậu lại nhà mình chơi.
Để xem. Nhưng không hiểu sao mình ngờ ngợ liệu cậu có đồng ý
trở lại nhà mình không, khi mình cư xử như người gỗ vậy.
Ừm, thằng Sam dạo này có thám thính chút đỉnh dùm mình về
đứa con gái trong vòng nghi vấn, và có vẻ như đấy chắc chắn
không phải Célia. Mặc dù nhỏ từng nói nhỏ nghĩ mình 'trông
cũng bảnh trai chán'. Sẵn tiện chú thích luôn, đây là thuật
lại y chang từng chữ một. Ừm, ít ra thì đó là những gì thằng
Sam hiện có thể cung cấp cho mình biết. Thành thật mà nói,
mình đoán dù sao thì nhỏ cũng thích mình. Nhưng nhỏ không
phải là đứa con gái mình đang muốn đề cập đến. Thành ra cuộc
điều tra vẫn được tiếp tục... Mặt xấu là...mình không nghĩ
đến hậu quả việc tìm ra người đó. Ý mình nói, hễ thằng Sam
hay ai đó nói cho mình biết đó là ai... mình sẽ phải, kiểu
như, đưa ra quyết định liền tức khắc. Hoặc là mình sẽ nói "Được,
tớ sẽ cặp với cậu" để mọi người khác vẫn nghĩ rằng mình 'thẳng'.
Hoặc là mình nói "Không, tớ xin lỗi", chà đạp nhỏ xuống thềm
xi măng. Trời, sau mọi cái ngắm nghía đắm đuối rồi tơ tưởng
mơ ước của mình đối với Jamie Cross, mình không thể tưởng
tượng được nếu cậu ta chỉ nói "Không". Làm sao nếu mình làm
vậy với một người nào khác? Làm sao nếu nhỏ đó chuyển sang
căm ghét mình? Tuyệt, thật tuyệt, làm như mình chưa có đủ
buồn bực, bây giờ lại gánh chuyện này lên vai. Bây giờ mình
không biết là mình muốn biết hay không muốn biết. Nếu mình
làm tan vỡ trái tim đứa con gái này, chuyện này sẽ theo ám
mình trong thời gian dài, dài lắm đây! Khoảng chừng... ba
tuần hay gì đó! Mình sẽ mang danh hiệu "kẻ vô tình" dán ở
trên trán, cho đến khi có ai đó quyết định thử vận may. Và
ai biết chừng nào chuyện đó sẽ xảy ra?
Khỉ thật! Mới nghĩ ra điều này! Giả sử mình đá con nhỏ, rồi
bị đặt tên là "thằng khốn nạn nhẫn tâm xé con tim người ta
ra làm nhiều mảnh vụn", rồi đến tai Simon? Cậu ta sẽ bỏ cuộc
về mình, mà đi ngủ với người khác! Ặc! Ok! Phải nghĩ nhanh
ra cách giải quyết! Nhiệm vụ cần thực thi trong vòng bảy
ngày tới...Mình cần dụ Simon trở lại nơi này, rồi xoay sở
làm sao để cậu ít nhất cũng phải hôn môi mình trước khi mình
tìm ra đứa con gái nào để ý mình. Mọi sự trong vòng khẩn
trương! Phải đi đây. Mình phải gọi điện cho Simon tối nay,
nói ngọt với cậu một chút, để cậu đồng ý lại đây. Rồi mình
sẽ ra tay.
Gặp sau!
Ngày 11 tháng 4
Tạm thời vẫn ổn. Chưa có tin tức gì mới về nhỏ đó. Mặc dù
Melissa có nói với mình là nhỏ thích tóc mình lắm. Nên cứ
dùng mấy ngón tay mân mê tóc mình mãi suốt chặng đường đi
trên hành lang trường. Bạn chẳng thể nào biết cảm giác đó dễ
chịu như thế nào! Hehehe! Dù nhỏ chỉ là một đứa con gái thôi!
Mình nghĩ mình đang phát triển mầm mống cho sở thích kì quặc
này. Rất đã! Sao cũng được, mình khá chắc chắn rằng con nhỏ
kia không phải Melissa. Melissa thuộc dạng nhạy cảm, sến,
nhưng không phải với ai cũng vậy. Mình đoán nhỏ chỉ là một
người cực kì đáng mến. Dù sao đi nữa, cũng chỉ là bạn không
hơn. Mà cũng không hẳn thân được như thế... có vẻ giống như
"một người mình có thể nói chuyện trong phòng học" hơn.
Thành ra, người phụ nữ bí ẩn ấy vẫn còn đang lẩn trốn, điều
đó có nghĩa là mình có thêm thời gian để dụ dỗ Simon lại nhà
thêm lần nữa. Mình không biết nên làm gì khác lần này, nhưng
thiệt tình mình cũng tính đến chuyện chỉ nói "Kệ cha nó!"
rồi chọt liền lưỡi mình vào cuống họng Simon ngay cái giây
phút cậu xách cặp mông nhỏ xinh ấy bước qua cửa vào phòng
ngủ mình. Mình muốn nghĩ rằng mình có đủ can đảm như thế
nhưng chẳng hiểu vì sao mình thấy nghi ngờ bản thân. Có thể
mình lại nảy sinh sự gan dạ này ngay sau khi cậu chuẩn bị
quay trở ra khỏi căn phòng. Xem chừng mình có nhiều tự tin
hơn khi bị lạc trong đám mây mù sợ hãi. Nghe có vẻ tức cười
nhỉ...
Thôi thì tạm dẹp cái vấn đề phức tạp đầy áp lực ấy sang một
bên...
Bây giờ mình sắp ra ngoài khu đồi gặp thằng Sam và phải cố
thuyết phục khéo nó đừng có dính sâu vào công cuộc săn lùng
nhỏ con gái huyền bí ấy nữa. Mình không thể chỉ lại đó rồi
bảo "Đừng có đi hỏi vòng vo nữa!" mà mình lại chưa muốn nó
tìm ra con nhỏ đó. Mình cần thêm vài ngày để hạ gục Simon
cái đã. Chúc mình may mắn đi, hỡi nhật kí thông thái của
mình. Gặp lại sau!
Ngày 12 tháng 4
Hừm... có vẻ như mình đã phạm sai lầm cực lớn, đi bảo Sam
rút lui trong vụ án 'nhỏ con gái bí ẩn'! Lúc hai đứa đang ở
khu đồi ngày hôm qua, mình cố hết sức để bãi nhiệm nó ra
khỏi nghĩa vụ đào sâu tin tức, nhưng vừa ra vẻ như mình
không thèm quan tâm. Hừm, xem ra thằng Sam lại hiểu lầm rằng
mình đang buồn bực vì nó vẫn chưa tìm ra được đó là ai,
thành ra giờ đây nó làm việc cật lực gấp đôi để giúp mình!
Ặc! Mình chỉ muốn nó ngưng lại! Mình không muốn có bạn gái!
Đừng, đừng, xin đừng ép mình phải có bạn gái! Mình muốn một
cậu con trai! Có lẽ mình nên phái nó đi kiếm cho mình một
thằng đực rựa thay vì vậy. Nếu may mắn, nó sẽ quay trở lại
với thầy dạy thể dục.
Ngoài nỗi bực dọc vì ngày càng đâm sâu vào sai lỗ (hehehe,
biết không, mình không có ý nói bậy! Nhưng đọc nghe tếu tếu!)
với vụ nhỏ con gái ấy.... có chuyện khác xảy ra ngày hôm qua
mà mình thật sự không chuẩn bị sẵn tâm lí. Ý mình nói, nó
chỉ xuất hiện trong đầu mình, rồi từ chối biến đi. Sam cùng
mình đang ngồi trên đỉnh đồi, tranh luận, rồi nó khen mình
vài câu nhằm làm mình thấy dễ chịu hơn về việc tìm ra con
nhỏ thích mình. Rồi, đột nhiên khi không mình nhìn sang nó,
lại thấy một con người lạ lẫm xinh đẹp ngay trước mắt. Mình
biết, mình biết... nó đối với mình chẳng khác gì như người
anh, em trai. Nhưng ... như thể đó là cái giây phút vàng son
mà trong mắt mình, nó tự nhiên trở thành cậu trai đẹp trai
nhất trên thế gian này. Nghe điên rồ, và cầu trời đừng để
cho thằng đó đọc được những dòng này, nhưng đó là sự thật.
Tóc, mắt, quần áo, cử động cơ thể, lồng ngực, đôi môi, cổ
của nó.... mọi thứ trên người Sam dường như phối hợp tuyệt
vời với nhau hôm đó mà không vì nguyên nhân nào cả. Và mình
không sao ngăn được cái ý muốn ôm chầm lấy thằng bạn thân.
Cả trái tim cùng tâm trí mình đều bắt tay đồng ý, cùng nói "Đúng
vậy, Billy... đây chính là nó. Là đứa con trai mày cần".
Suốt buổi chiều hôm qua mình ngơ ngẩn vì nó, tự hỏi không
biết cảm giác ra sau nếu mình được hôn nó dù chỉ một lần.
Điểm đáng sợ nhất là Sam không làm gì khuyến khích điều này
hết. Nó chỉ tình cờ xảy ra. Nhưng hôm nay... khi thức dậy,
gặp Sam ở trường, cảm xúc lạ lùng ấy biến mất tiêu. Tan biến
vào hư không, đến nhanh, đi cũng nhanh. Có thể đó chỉ là cảm
xúc bất chợt chỉ nảy ra trong một buổi chiều duy nhất, sau
đó lại trở về năm sâu trong những nơi tối tăm nhất của tâm
trí mình, cùng với 'tình một đêm' và các thứ tình cảm nhăng
nhít, bồng bột, đại loại như thế, và chúng chỉ trở thành
niềm hối hận khi mà việc đã lỡ rồi. Mình sẽ xem chuyện này
do rối loạn hóc môn tuổi dậy thì, coi nó như giây phút điên
rồ đã một đi không trở lại vậy.
Về phần hôm nay, không có gì đặc biệt. Không có gì khiến
mình phải chú ý. Đầu óc mình quá rối bời bởi chuyện thằng
Sam, đến mức mình nghĩ mình nên để mọi chuyện còn lại vào
cuối danh sách những điều cần lưu tâm vậy. Hy vọng rằng mình
đã không bỏ lỡ điều gì thú vị. Gặp sau!
(Hết Phần 12 ... Xin mời xem tiếp
Phần
13) |