Giữa ánh sáng đèn màu chập choạng từng đôi nam nữ tình tứ
quấn chặt lấy nhau như du hồn vào tiếng nhạc Slow êm dịu.
Cái không khí mát lạnh cùng những thứ mùi vị của son phấn,
của rượu, của nước hoa và khói thuốc như hoà quyện với nhau
dịu nhẹ tạo nên nét đặc thù riêng của cái dance hall duy
nhất nơi phố thị này. Như một quy định bất thành văn tự nó
sinh ra từ những kẻ lắm tiền là hãy đến Bar MiMi nếu muốn
tìm vui chốc lát, hãy đến Disco OK nếu muốn mình trẻ lại,
còn để làm tay chơi lịch lãm thì đã có cái vũ trường Hoa Hạ.
Mà muốn làm tay chơi không thể không có tiền!
Tiền đối với Bình không thiếu, Công ty hiện nay của hắn làm
ăn ngon lành ra phết. Đã có tiền thì muốn gì cũng có, mua gì
chẳng được, chỉ có mỗi thời gian là chịu thua. Chẳng ai bán
và chẳng thể mua. Vậy mà đó lại là cái Bình đang thiếu mới
chết chứ! Ba mươi mấy năm chạy theo tiếng gọi của đồng tiền
để rồi hôm nay hắn mới biết là mình đánh mất nhiều quá. Phải
tìm lại thú vui cuộc sống để bù lỗ những gì đã mất. Thế là
chẳng mấy chốc Bình đã trở thành khách quý của những nơi ăn
chơi nức tiếng trong thị xã.
Con nhỏ phục vụ bàn cứ dành sẵn cái bàn kín đáo này cho Bình
như một việc đương nhiên. Có điều con nhỏ thấy lạ là hôm nay
hắn chẳng mua thẻ em nào mà chỉ khui chai rượu làm tì tì một
mình. Nếu vậy lỡ hắn quên tiền tip luôn thì sao? Nguy quá,
phải hỏi kỹ cho chắc ăn!
- Hôm nay anh không chấm được đào nào sao anh Bình?
- Không cần đâu. Anh chỉ muốn yên tỉnh thôi.
Bình nhét tiền vào cổ áo con nhỏ rồi phẩy tay. Hiểu quá rồi.
Từ bây giờ không thấy kêu thì khỏi tới làm phiền ông chủ nữa.
Con nhỏ cám ơn rối rít rồi biến ngay. Thật tình là hôm nay
Bình không hứng thú với mấy con đào son phấn chút nào, trong
đầu hắn chỉ có một hình bóng xinh đẹp nhu mì của người thiếu
phụ vào xin việc ban sáng. Cô ta có nét duyên dáng thục nữ
mà mấy con đào hắn từng chơi không bao giờ có, mấy con nhân
viên trong Công ty thì như đàn gà trước con công, còn con vợ
đanh đá của hắn thì càng tệ hơn, thua xa lắc! Lần đầu tiên
trong đời hắn lại thấy mê mết một người đàn bà trong lần gặp
đầu tiên. Cái này sao mà giống tiếng sét ái tình vậy? Nhưng
hắn hết biết yêu lâu rồi mà! Khó hiểu quá! Bình không biết
ông trời có phải chơi hắn không khi cho hắn có một của lạ
ngon lành như thế mà lại bắt hắn phải ngồi nhìn vì cô ta đã
có chồng!...Nhưng nghĩ lại có chồng cũng đâu có sao! Càng
ngon càng ngọt hơn thôi. Từ trước tới giờ hắn không bao giờ
bỏ qua cái gì mình thích, chẳng gì có thể thử thách được hắn!...
*
* *
Quán nhậu Sáu Râu đêm nào cũng như đêm nấy đều luôn đông
khách. Ở vùng đất nghèo mà công việc chính là làm nông thì
cái gì cũng thiếu thốn nhưng riêng cái khoản thời gian thì
vô cùng thừa thãi. Đó là lý do hay nói đúng hơn là nguyên
nhân giúp cho cái quán bờ kênh này lúc nào cũng đông vui.
Sáu Râu làm mồi nhậu chỉ tầm tầm, rượu thì có lẽ cồn nhiều
hơn men, nhưng được cái giá bèo và lại còn cho thiếu chịu
nên tự nhiên sẽ có nhiều mối khách quen. Bởi cha nào mà
không khoái uống thiếu chứ! Còn đã nợ thì càng phải uống coi
như dằn cọc mà!
Làn gió mát từ con kênh thổi vào như xua đuổi thứ hơi nóng
còn hâm hấp của chiều hè đang bám chặt vào từng thân dừa liu
xiu. Ánh sáng từ cái đèn tròn au au không xua hết được bóng
đêm đang tấn công cái bàn kê cạnh gốc dừa, Trường làm nghe
cái “ót” hết ly rượu rồi chép chép miệng như thòm thèm vừa
rót tiếp ly nữa vừa nói:
- Quyết định vậy đi nghe Sáu. Uống luôn ly này coi như thoả
thuận xong rồi nghe.
Sáu Dĩ lừ đừ cầm ly rượu do Trường đẩy tới không nói không
rằng nốc một hơi cạn sạch rồi vất cái ly bàn đánh cạch.
Trường đứng dậy vỗ vỗ vào vai Sáu Dĩ cười hềnh hệch nói:
- Thôi tao về. Tiền tao sẽ trả, mày cứ uống thoải mái đi
nghe.
Chỉ còn một mình bên chai rượu đế đầy và dĩa cá sặc nướng
lụn vụn Sáu Dĩ lim dim cúi đầu. Cái đề nghị của thằng Trường
tuy ngon lành thật nhưng cũng thấy khó chịu làm sao! Hắn
không hề yêu người đàn bà đó, trước giờ mối quan hệ này chỉ
là một trò vui, là đòi hỏi phải thoả mãn những bức xúc của
dục thể, tuy vậy hắn cũng đã coi như cô ta là người của mình,
giờ thằng Trường lại đề nghị được cùng tham gia xài cái lồn
thuộc sở hữu của hắn hỏi sao không tự ái đàn ông cho được!
Nhưng nếu hắn không chịu thì chuyện thông gian sẽ đổ bể, lúc
đó chỉ có nước bỏ trốn khỏi xứ này luôn, ở sao yên với dư
luận và với thằng Năm Dư, nó tuy say xỉn bệnh hoạn nhưng nó
là thằng cộc tính, mấy cái thằng lầm lì cạy răng không nói
như nó nguy hiểm lắm, nó biết vợ nó ngoại tình với hắn dám
nó thọc huyết thiệt chứ chẳng chơi!
Thằng Trường là một thằng ranh ma giảo hoạt nên mới có biệt
danh là Trường lém, Sáu Dĩ mà không chịu thì nó cũng có cách
khác để “thịt” người đàn bà đó, nó nắm cán mà, muốn ép mấy
hồi! Càng nghĩ Sáu Dĩ càng thấy phải hợp tác với thằng
Trường. Chỉ có vậy hắn mới dấu được chuyện xấu xa này và lại
còn được trừ món nợ đề rất lớn mà hắn đang thiếu Trường. Vả
lại đây là xài chung thì hắn cũng đâu có mất mát gì! Phải
làm thôi! Nhưng sao cứ thấy bực bội quá!
*
* *
Cái cơ thể mịn màng mát rười rượi của Nụ đang áp chặt háo
hức trên da thịt hắn, cái miệng nóng hổi với vành môi mềm
ướt rượt của cô đang tận tình kích thích vật dục hắn làm Sáu
Dĩ tê mê hưng phấn. Nụ bao giờ cũng vậy, luôn tận tình, luôn
nồng nhiệt như một thứ bản chất mà lý trí không bao giờ kềm
chế nổi nên dù hôm nay hơi bị phân tâm Sáu Dĩ vẫn tận hưởng
được những sung sướng đàn ông của mình. Hắn bật dậy lật ngữa
Nụ ra giường hôn vùi lên bờ môi mềm ướt át, đôi bàn tay hắn
loang loáng da diết tận hưởng hết sự trơn mịn, êm ái và mát
rượi của xác thịt cô. Từng phân từng tấc trên da thịt Nụ
được thăm thú kỹ lưỡng bắt cô phải rướn người rên rỉ run bần
bật. Sáu Dĩ tê mê mớm mút vê cái đầu vú xoe tròn cưng cứng
như trẻ con bú vú mẹ, hắn bóp nhào xoa nắn đôi vú sữa mềm
như mỡ đông mà căng đầy nây nẩy từ trên xuống, từ ngoài vào,
từ dưới lên để hưởng thụ sự đàn hồi êm tay của trọn bầu sữa.
Hắn cảm nhận được sự run rẩy thon thót của vùng bụng tròn
đầy mềm múp míp, hắn miết sâu vào đỉnh tam giác sinh dục ấm
nóng giữa đôi đùi non mượt mà, hắn ngất ngây giữa nhục thể
co giật nuồn nuột, những lá thịt non ẩm ướt vây bọc ngón tay
hắn dìu nó lọt sâu vô khe cửa thịt bầu bĩnh đẩy Nụ vào oằn
oại day dứt. Hắn chà xát, hắn mân mê, hắn móc sâu vào dục
thể Nụ bắt đôi chân thuôn dài duỗi dần ra bèn bẹt một cách
bản năng dưới sự mẩy mọng của sự kích thích rồi quắp chặt
cái hông rắn chắc của hắn...
- Em…ức…hết chịu nổi…ứ ư…anh ơi…vào đi anh…hư hư…
Lần đầu tiên Nụ van xin Sáu Dĩ, sự van xin đĩ thoã của một
người đàn bà đã mụ mẫm giữa kích dục khôn cùng mà không được
thoả mãn. Lần đầu tiên bởi vì chưa bao giờ Sáu Dĩ lại chậm
rãi như vầy, chậm rãi xâm chiếm nhưng cuồng nhiệt vầy vọc,
làm sao Nụ biết rằng hắn đang muốn hưởng thụ trọn vẹn những
gì hiện còn thuộc về hắn hoàn toàn…Sáu Dĩ trườn lên theo dục
tính căng tràn, hắn dấn tới trên khuôn bụng phập phồng ấm áp
của người đàn bà, vật dục hắn xuyên qua vòm cửa thịt trơn
ướt chật chội đang mở rộng đón chờ, hắn đẩy sâu ngập lút
trong ống thịt nóng rảy đầy ắp thúc ép tiếng rên rỉ vỡ oà
trên thân xác Nụ…
Tất cả vách thành nhục dục Nụ rung động ray rứt, nhói bỏng
ngất ngây giữa từng cơn miết sâu nóng hực của cây thịt gân
guốc căng cứng khát khao, khoái lạc chất ngất theo mỗi cơn
đau da diết cuộn lên tận đỉnh đầu váng vất, lan ra đầy xác
thịt rã rời...Sáu Dĩ nén chặt Nụ vào mê đắm, miệng hắn, tay
hắn, xác thịt hắn thụ hưởng ngấu nghiến tấm thân nuồn nuột
mồ hôi căng lẳn khoái cảm của cô, càng lúc hắn tưởng như
mình càng bị hút chặt vào da thịt, vào dục thể Nụ…Không còn
thời gian…Không còn không gian…Chỉ có tiếng rên rỉ, tiếng
thở dập dồn, tiếng da thịt đập vào nhau bành bạch ướt nhớp
là tồn tại…
…Hai cơ thể cùng sượng trân căng cứng trong sự cọ xát sinh
dục mạnh mẽ loạn cuồng, cơn chuếch choáng của khoái ngất đã
thúc ép Nụ cong cớn vật vã, cô tưởng như dương vật đàn ông
làm chật kín cả khoang bụng nặng trĩu để rồi tử cung cô ấm
lên dưới dòng chất lỏng phùn phụt phun trào âm ấp…cả người
cô lâng lâng bềnh bồng mê mỏi…
- Hai người đụ sung sướng quá cho tui tham gia với nghe.
Tiếng nói ấy không làm Sáu Dĩ giật mình nhưng với Nụ nó như
một tiếng sét giữa trời quang, nó giằng lấy cô ra khỏi cơn
mê mụ khoái lạc, đẩy cô vào hố băng lạnh toát. Trong nỗi hốt
hoảng bàng hoàng Nụ nhận ra khuôn mặt dài dài khá quen thuộc
của người đàn ông đang kề sát bên mình, nhưng nhất thời cô
không nhớ được hắn là ai, cô quýnh quàng bíu chặt vào lòng
Sáu Dĩ run rẩy tái nhợt như muốn cầu một sự che chở cho hình
hài loã lồ của mình, ánh mắt cô nhìn hắn van lơn cầu cứu.
Sáu Dĩ lắc đầu chầm chậm nói nhỏ vào tai cô:
- Thằng Trường lém nó biết cả rồi…nếu không cho nó thì sẽ lộ
hết em ơi…
Giờ Nụ mới nhớ ra gã là thằng Trường ở ổ đề đầu xóm trên,
chuyện cô ngoại tình với Sáu Dĩ là chuyện tày trời, nếu mọi
người và nhất là chồng cô hay biết thì cô có chết cũng không
xong, lòng cô rối bời, cô không biết phải làm gì, danh dự và
số phận cô không còn nằm trong tay cô nữa. Nụ như con chim
mắc bẫy, cô bàng hoàng chết lặng, Sáu Dĩ quá phũ phàng với
cô khi cùng gã đàn ông kia đẩy cô vào trò nhơ nhớp này, làm
vậy cô có khác gì một con điếm chứ. Nỗi uất ức và sợ hãi xâm
chiếm lấy Nụ, cô không còn ý niệm gì ngoài mong muốn thoát
khỏi sự xấu hổ nhục nhã đang vây hãm cô, cô gào lên nghẹn
ngào:
- Buông tôi ra…thả tôi ra…Không thể nào…Không mà…
Cơ thể Nụ không thể thoát được cái mặt giường dưới thân hình
vạm vỡ nặng trịch của Sáu Dĩ còn đè chặt trên cô, cô không
thể thoát vì sức lực cô đã rời bỏ cô tan theo cuộc hoan lạc
vừa qua. Rồi cạnh Nụ giờ có thêm một khối da thịt đàn ông,
bộ mặt dài kề sát vào để lại một đường liếm lưỡi dài theo
bầu má ướt nhoét, cảm giác kinh tởm mơ hồ làm cô càng nức nở
vẫy vùng.
- Đừng ra vẻ cao quý nữa! Em chỉ là một con đàn bà khát tình
dâm đãng thôi! Có thêm một thằng đàn ông để giải quyết sinh
lý sướng quá rồi còn gì.
Những câu nói của Trường như cú đấm tàn nhẫn vào tâm thức Nụ,
nó bắt cô nhận ra sự hèn hạ của xác thịt mình, Sáu Dĩ vẫn đè
chặt đôi tay giằng co tuyệt vọng. Trường đang nóng đến sục
sôi, cái nóng của một kẻ thị dâm quá lâu, cái nóng của một
con đực thèm giao phối trước cơ thể căng tràn nhựa sống chắc
lẳn óng chuốt vừa trải qua cuộc giao hoan cuồng nhiệt, gã
bấu vào hai bắp đùi Nụ kéo rộng nó ra và dấn hông vào ngăn
chặn sự co quắp của đôi đùi mịn màng ướt nhớp mồ hôi ấy, bộ
sinh dục đã ướt đẫm mẩy cao rộng mở còn nguyên dấu vết ái ân
giờ thuộc về gã. Trường tưởng như đôi múi thịt ướt mềm mở ra
ôm tròn đầu khấc thật sung sướng khó tả, khối thịt trơn nhầy
nóng rảy nhây nhớt vây bọc nồng nàn và miết dọc theo cái
thân cương cứng của dương vật lúc hắn đẩy sâu vào đem lại sự
chuếch choáng đến co giật. Nhát đâm mạnh mẽ đến khôn cùng.
Nụ cũng co giật mà còn dữ dội hơn Trường, cơn co giật hiện
hữu trên tay chân cô, trên sự ưởn cong người day dứt, trên
đôi chân quắp cứng, trên tiếng rên nghèn nghẹn vỡ oà. Sự tự
do muộn màng của đôi tay không thể giúp Nụ làm được gì nữa,
cô đã thuộc về Trường trọn vẹn, cô bất lực để gã nhấn chìm
mình vào cơn mưa lũ của nhục cảm chới với quay cuồng mới mẻ…
Trường không vội vã, không hùng hục như Sáu Dĩ, gã hưởng lạc
như ăn một món ngon. Mà Nụ thì ngon thật, ngon mọi chỗ, ngon
đến nổi Trường phải liếm láp, hôn hít, vuốt ve si mê từ đôi
môi ngon ngọt đến bầu má mịn màng, từ khuôn ngực no đầy tròn
trặn mịn mềm đến cặp mông mòng mọng săn cứng. Mùi hương da
thịt đàn bà, vị mặn của mồ hôi và nước mắt như vây bọc nồng
nàn xúc giác gã. Cách gã làm tình thật là mê say chăm chỉ,
gã làm tình như một con ong muốn hút hết hương nhụy của cánh
hoa thơm, mông gã nhịp nhàng nhổm lên dấn xuống để dương vật
mập mạp đưa đẩy trong âm đạo Nụ cái nào ra cái đó. Dẻo dai.
Sâu lắng. Kéo dài da diết. Sự phản kháng của Nụ vẫn hiển
hiện rõ trong thái độ tiếp nhận xác thịt của cô, tiếng khóc
càng lúc càng tức tưởi giữa tiếng rên rỉ đớn đau, nét kinh
tởm in hằn trên nét hoa nhăn nhíu, đôi bàn tay ghì xé mặt
nệm day dứt. Cô không thể chấp nhận được sự thật thể xác
mình đã bị cưỡng đoạt. Cô không thể chịu nổi cảm giác nhơ
nhớp vây bọc da thịt và tâm thức cô. Mỗi sự đau đớn của sinh
lý như đang nhấn chìm cô vào dòng nước bẩn thỉu đen ngòm,
làm cô mê lịm…Trường không muốn hiểu và không cần hiểu điều
đó, sự cưỡng cầu căng cứng trong nhục dục Nụ chỉ làm gã thêm
khoái lạc, sự oằn ẩy chắc lẳn của cơ thể cô chỉ làm gã thêm
sung sướng…
Trong chốn bồng bềnh của mụ mẫm Nụ không còn khống chế được
xác thịt mình, càng lúc nhục thể Nụ như mềm đi, nở rộng đưa
cô ra khỏi cảm giác ê chề của sự cưỡng đoạt, kéo sinh lý cô
trở về với xúc cảm chất ngất của dục tình còn in đậm trong
da thịt. Dù nét đau đớn kinh tởm vẫn còn ẩn hiện trên khuôn
mặt nhăn nhíu của Nụ nhưng xác thân cô nóng hổi vật vã,
tiếng rên rỉ trở nên rời rã…từng nhịp kéo ra của dương vật
đàn ông như mang theo tinh chất ái tình khỏi bụng người đàn
bà nhỏ giọt xuống mặt nệm nhàu nhúm…
*
* *
Nụ nhận thấy người bạn gái của mình như đã chững chạc hơn
xưa, không còn một cô Phấn luôn khép kín yếu đuối chỉ biết
dựa vào chồng mình như ngày nào. Mái tóc duỗi ngang vai đúng
model rất hợp khuôn mặt thanh tú và bộ veste nhân viên văn
phòng may khéo như tôn cái vẻ đẹp thùy mị thanh thoát lên
nhiều lần. Nếu Nụ mang nét đẹp khoẻ mạnh mặn mà thôn nữ thì
Phấn lại kiều diễm tao nhã đúng chất thị thành. Phấn xoay
một vòng cho Nụ xem dáng rồi hỏi:
- Mày thấy sao hả? Có mới mẻ không?
Nụ mỉm cười:
- Hay lắm. Quá đẹp luôn. Hết giống một bà nội trợ rồi.
- Dù sao đây là lần đầu tiên tao đi làm việc, tao muốn tạo
một hình tượng mới cho mình.
- Đáng lẽ mày nên như vầy lâu rồi. Ra ngoài làm việc, giao
tiếp nhiều hơn sẽ giúp mày rất nhiều.
Phấn ngồi xuống bàn yên lặng một lúc rồi nói nhẹ như hơi
thở:
- Có lẽ mày nói đúng. Tao nên làm vầy lâu rồi.
Thật ra Phấn không hoàn toàn nghĩ như Nụ, sau khi bị thất
thân với gã trưởng công an thị xã Hai Dần vì cứu Tài ra khỏi
lao lý thì mặc cảm tội lỗi luôn đè nặng trong cô, luôn ám
ảnh cô, nó khiến mối quan hệ vợ chồng trở thành khó khăn
lãnh cảm. Việc không thoả mãn cho nhau đã đẩy vợ chồng cô
ngày càng xa cách. Không có Tài thường xuyên bên cạnh nữa
cuộc sống của Phấn càng lúc càng tù túng và buồn tẻ, cô cần
một sự thay đổi, đi làm việc là cứu cánh duy nhất lúc này.
Nụ chợt hỏi:
- Đi làm mấy ngày rồi mày thấy có thích ứng với công việc
thư ký đó không?
- Cũng tàm tạm, vừa làm vừa học mà. Ông Bình chủ tao rất
tốt, ông ấy thường chỉ bảo cho tao rất nhiều thứ.
- Mày cũng may mắn lắm đó Phấn. Không phải ai mới đi làm
cũng thuận lợi như mày.
Nụ thấy mừng cho bạn bao nhiêu thì lòng cô lại càng sầu não
bấy nhiêu, Phấn coi như đã có một tương lai mới còn riêng cô
thì vẫn mù mịt không lối thoát. Trước đây chỉ ngoại tình với
mình Sáu Dĩ thôi cuộc đấu tranh giữa đạo đức và sự khao khát
nhục thể đã vầy vò cô không ngừng, giờ lại còn thêm Trường
lém bước vào cuộc đời cô càng vùi sâu cô vào vũng bùn không
sao rút chân lên được. Cô đã thực sự không còn đường quay
lại…không biết phải làm sao…
(Hết Phần 1 ... Xin mời đón
xem tiếp
Phần 2) |