Những tia nắng chiều lọt qua khe cửa sổ như
bị nhốt kín trong gian buồng nhỏ mờ tối đầy những âm thanh
hoan lạc. Những tiếng hôn hít chùn chụt, những tiếng da thịt
xoắn nhau như trăn quấn, những tiếng rên rỉ nén chặt, những
tiếng thở phì phò nao nức không xuất phát từ trên giường mà
là từ đầu giường. Nếu không có vòng tay Trường giữ ngang
lưng, nếu không có cái thành giường làm nơi chống tay thì Nụ
đã không thể đứng nổi trên cái chân duy nhất còn chõi trên
sàn, cô không đứng nổi vì rã rời bủn rủn, cô không đứng nổi
vì cái chân kia phải gác lên tay Trường để cái mu sinh dục
ưởn hất ra thẳng hàng với cây thịt đang nông tròn nó hì hục
ra vào dồn dập…sự tươm ướt trên vành môi thịt bị nông tròn
chảy dài thành dòng trên bờ đùi của Nụ…Càng lúc dục cảm Nụ
như càng nghiến sâu dữ dội khi cơ thể cô không còn gượng nổi
khụy xuống dồn hết sức nặng xác thịt cô vào cái cọc thịt
đóng ngập trong âm đạo mình…choáng váng…chất ngất…
Suốt thời gian qua, chiều đến, cứ hễ Năm Dư đi khỏi là
Trường lại đến bắt Nụ chìu gã. Chỉ trừ những hôm nào cô mệt
quá hoặc gã bận việc thì thôi, còn không thì cứ phải “làm
một cái” gã mới chịu đi. Càng ngày Nụ càng nhận rõ sự trụy
lạc của Trường và càng ngày bản thân cô càng sa đọa, cô biết
đến những thứ cảm giác tình dục mà không phải người đàn bà
nào cũng có cơ hội nếm trải, những thứ cảm giác đau đớn
khoái lạc từ những kiểu làm tình mà những đa số những người
chồng không bao giờ dám làm với vợ mình. Sự sa đọa của xác
thịt càng làm thay đổi nhiều hơn xúc cảm tình dục của Nụ, nó
giúp cô dễ chấp nhận sự đòi hỏi của đàn ông nhưng nó lại làm
cô càng mang đầy mặc cảm tội lỗi…
Trường căng cứng thụt nghiến mấy cái thật sâu trong âm đạo
Nụ rồi rút nhanh dương vật ra ấn cô xuống bơm phùn phụt đám
tinh dịch nhểu nhão lên mặt cô đầy khoan khoái. Nụ như biết
nhiệm vụ của mình há miệng ngậm lấy khúc thịt còn giần giật
của gã để mút sạch những giọt tinh dịch còn rỉ ra…
Trường vừa len lén rời khỏi nhà thì thấy thằng Sáu Dĩ đứng
chình ình trước mặt, cái thằng chẳng nói tiếng nào chụp tay
gã lôi đi vào một góc vắng giận dữ nói:
- Đ.M. Mày dám gạt tao! Mày nói mày biết hết. Mẹ! Mày dám
gài tao hả?
Trường giằng ra khỏi tay Sáu Dĩ nhếch môi khinh khỉnh nói:
- Đúng là tao chẳng biết cặc gì hết! Tại mày tự khai ra rồi
tin lời tao thôi! Ai biểu mày ngu ráng chịu!
- Đ.M. Mày giỏi lắm! Mày biến tao thành thằng khốn bán đứng
con Nụ. Nó đến chửi tao. Nó không thèm nhìn mặt tao nữa! Mày…
Trường nhìn bộ mặt đỏ ké vì giận của Sáu Dĩ và hai nắm tay
run run như muốn đánh gã hồi lâu rồi mỉm cười nói:
- Tao thấy hình như mày không phải giận tao gạt mày mà sợ
tao giành ăn con Nụ một mình thôi! Nói mẹ ra đi còn bày đặt!
Đây là một cuộc mua bán. Tao xoá nợ cho mày rồi còn đòi gì
nữa!
- Tao ghét nhất thằng nào gạt tao. Tao không tha cho mày đâu…
- Mày cứ làm ùm lên đi nếu muốn chết chùm cả đám. Đàn bà
thôi mà mày làm gì như cha chết vậy? Con Nụ…
Trường chợt im bặt ra dấu cho Sáu Dĩ nhìn ra con lộ nhỏ bên
kia, Năm Dư đang vừa quẹo ra, dáng khật khưỡng như đã khá
say. Trường rất nhanh trí cười hềnh hệch với Năm Dư nói:
- Mày nhậu về đó hả Năm? Làm tao với thằng Sáu còn định kiếm
mày tới quán Sáu Râu làm một chầu nữa chớ!
- Phải…Phải… - Sáu Dĩ lúng túng.
Năm Dư không nói gì chỉ lừ đừ nhìn hết thằng này đến thằng
kia rồi đi tiếp về nhà. Tính Năm Dư là vậy! Nhậu vô rồi nó
càng lầm lì, Thánh nó cũng không chào nói gì hai thằng này
chứ! Khi Năm Dư đã đi khuất sau hàng dâm bụt Sáu Dĩ gầm gừ:
- Tao không để yên chuyện này đâu Trường lém! Đ.M. Mày chờ
đó!
- Mày hăm doạ tao hả Sáu. Tao sợ quá đi. Để tao coi mày làm
gì được tao.*
* *
Năm Dư không nói gì, anh ta chỉ yên lặng ăn cơm, ánh mắt anh
như vô thần không hề nhìn Nụ hay bé Mai cái nào. Từ hôm qua
đến giờ Năm Dư cứ lạnh lẽo như thế làm Nụ càng lo sợ, dù
quan hệ của vợ chồng từ rất lâu không nồng nàn nhưng đối với
cô thì Năm Dư luôn ân cần chăm sóc, anh luôn là một người
chồng, người cha tốt. Vậy mà…
Dỗ bé Mai ngũ xong Nụ về buồng, Năm Dư vẫn còn ngồi tựa đầu
giường tay cầm điếu thuốc cháy dỡ dáng suy tư trầm mặc, cô
hết nhịn nổi phải lên tiếng:
- Anh làm gì vậy? Có chuyện gì thì cứ nói ra đi! Anh cứ làm
như không có mẹ con em kiểu này em khó chịu lắm anh biết
không!
Năm Dư chỉ đưa mắt nhìn Nụ rồi lại quay đi nhìn lên trần nhà
không nói gì. Trong thoáng chốc đó Nụ nhận ra một nét đau
khổ ẩn hiện trong mắt chồng, cô ngồi xuống giường nhìn chồng
không biết phải nói gì, sự yên lặng thật nặng nề khó thở.
Cuối cùng chất đàn bà trong Nụ trỗi dậy phá tan im lặng:
- Đã là vợ chồng bao năm có vui buồn gì cũng san sẻ cho nhau.
Em không muốn nhìn thấy anh như vậy đâu anh Năm…
Năm Dư thấy vợ bắt đầu rơm rớm nước mắt thì không còn giữ
được sự im lặng, anh luôn thương yêu người vợ tần tảo của
mình. Giọng Năm Dư trầm xuống:
- Chúng ta ly dị đi!
Nụ bàng hoàng trước những lời chồng mình vừa thốt ra, nó như
nhát dao cứa mạnh vào tim cô bỏng rát. Cô không cầm được cơn
xúc động đến bật khóc, cô chồm tới chụp vào bàn tay nắm chặt
của chồng kêu lên:
- Không…sao anh làm vậy…anh Năm…anh chỉ nói giỡn thôi phải
không…anh…
- Tui biết mình làm gì! Tui là gánh nặng cho em! Em cần phải
có người đàn ông khác!
- Em không cần ai cả…em không thấy anh là gánh nặng…đừng bỏ
em mà anh Năm…
Năm Dư nắm lấy bàn tay mềm mại của Nụ lắc đầu giọng nghèn
nghẹn:
- Anh biết hết rồi…Chuyện em và bọn thằng Sáu Dĩ…
Nụ như bị giáng một đòn mạnh choáng váng tức thở, mặt cô tái
nhợt không còn chút huyết sắc, rốt cuộc mọi chuyện đã vỡ lỡ,
cô như người vừa rơi mạnh xuống đất đau nhói không dậy nổi…
Tiếng khóc của Nụ làm không khí trong gian buồng nhỏ càng
thêm nặng trĩu, tiếng khóc của ân hận, của khổ đau khôn cùng...
- Em chỉ yêu có mình anh…híc...em không hề yêu ai hết…híc…chỉ
vì một chút yếu lòng em đã…em có lỗi với anh…anh Năm ôi…hãy
tha thứ cho em…
- Có phải chúng ép em không?
Nụ chỉ khóc vùi, tất cả những chuyện xảy ra như một tiền
định, cô đã bị đưa vào vòng xoáy của cuộc đời cay nghiệt,
bắt cô hứng chịu những khổ đau, ô nhục và cả khoái lạc bản
năng. Cô không hề dối gạt Năm Dư, tình yêu cô dành cho chồng
là không đổi…không hề thay đổi…
*
* *
Mùa này mà vẫn còn mưa, không phải thứ mưa lất phất, mưa lác
đác, mà là một cơn mưa thật sự. Cái vùng đất phương Nam luôn
là thế, chợt nắng, chợt mưa, không hề báo trước. Mây đen đầy
trời, những hạt mưa rơi lộp độp không dứt làm không khí trở
nên mát mẻ dễ chịu. Phấn thu dọn những đồ đạc riêng tư của
mình rồi nhìn lại lần cuối căn phòng mà mình đã từng có
những ngày sống bằng thứ tình yêu xác thịt thật sự với Bình,
với kẻ đã đem cô làm món hàng trao đổi cho tên khốn nạn
Tuấn. Đã ba ngày qua từ khi ở Sài Gòn về Phấn đã chìm trong
đau khổ chua xót chán chường, cô hận những người đàn ông đã
phản bội, đã lừa gạt, đã chà đạp cô. Ba ngày làm cạn khô
nước mắt trong cô, làm cho cô nhìn rõ thân phận mình…
Chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đã bật tung thật mạnh làm Phấn
giật mình thót tim, ba bốn người xộc vào phòng, đó là một
người đàn bà khoảng bốn mươi hơi đẫy đà ăn mặc sang trọng và
ba thằng thanh niên trông rất cô hồn. Người đàn bà đó không
ai xa lạ chính là vợ của Bình vì Phấn đã từng gặp mặt mấy
lần ở Công ty, một nỗi sợ hãi mơ hồ chạy lan qua người làm
cô chết điếng. Người đàn bà nhìn Phấn trừng trừng nghiến
răng:
- Con đĩ giựt chồng người đây rồi! Rốt cuộc tao đã tìm được
mày! Mày và thằng chồng mắc dịch của tao tưởng trốn ở đây
không ai hay biết sao hả?
Rõ ràng là bà ta dẫn người đến để đánh ghen, trong sợ hãi
lòng Phấn chợt phẫn nộ khi nghĩ đến Bình, cô nghèn nghẹn:
- Tôi và tên khốn đó không còn quan hệ gì cả…Bà hãy về hỏi
thằng chồng bà đã làm gì với tôi rồi hãy nói…
- Mày còn lẻo lự với tao hả con đĩ? Cả tháng nay thằng chả
không thèm về nhà, vợ con cũng không thèm nhìn mặt rõ ràng
là bị thứ đĩ dại mày mê hoặc rồi còn ở đó chối bai bải…
Mỗi một tiếng “đĩ” đập vào tai Phấn như một nhát dao đâm vào
tâm thức cô đau nhói, cơn phẫn uất đã đến cực điểm khiến cô
phải gào lên:
- Câm miệng đi…Bà không có quyền chửi tôi là đĩ…Bà tự về mà
giữ thằng chồng khốn nạn đó đi…Đừng cho nó đi hại người nữa…
Người đàn bà đã lồng lộn lên nhào đến Phấn như một kẻ điên
túm lấy tóc cô đay nghiến:
- Mày nói tao không biết giữ chồng hả con khốn! Mày trả treo
hả!...
Phấn vừa tức vừa đau cũng chống trả lại. Hai người đàn bà
giằng co cấu xé nhau khiến tóc tai rũ rượi, áo xống xốc xếch
có lẽ làm mấy thằng cô hồn thấy vui vui nên tuy cùng phe với
vợ Bình nhưng chúng vẫn cứ khoanh tay cười khì khì, không
thèm can thiệp! Phần thắng sẽ thuộc về ai cũng quá rõ rồi,
nội tính chuyện lấy thịt đè người chứ chưa kể sức mạnh của
cơn ghen tuông mù quáng cũng đủ biết Phấn thua cái chắc.
Nhìn thấy bà vợ của Bình thi triển đủ chiêu thức khỉ cắn mèo
cào một cách bài bản vầy hỏi sao thằng chồng chẳng ớn quá bỏ
theo gái cho được!
Cuộc chiến sắp phân định thắng bại, khuôn mặt xinh đẹp của
Phấn tái nhợt in hằn mấy dấu tát tai, mắt cô đỏ hoe rơm rớm
nước mắt, áo váy cô trễ tràng rách bươm, trên bắp tay trắng
trẻo hiện rõ mấy vết cào rướm máu. Thấy Phấn bị như vậy tự
nhiên mấy thằng cô hồn thấy thương quá xá! Một bông hoa xinh
đẹp bị vùi dập kiểu này sao không xót của chứ! Nên khi con
dao rọc giấy sáng loáng xuất hiện trong bàn tay của người
đàn bà mấy thằng phát hoảng, ba thằng nhào tới chụp lấy
người đàn bà lôi ra, một thằng tóc hoe người chắc đậm giật
con dao khỏi tay cô ta nói:
- Chị Hồng! Đừng rạch mặt nó mà!
Hồng đang điên chửi ngay:
- Mẹ! Tụi bây ăn tiền của tao sao đi bênh con đĩ ngựa đó hả?
- Tụi em đâu có bênh vực cho nó! Có điều không cần ra tay
nặng vậy đâu, chị cho tụi em xử kiểu khác đi! Bảo đảm nó sợ
tới già luôn.
Hồng nhận ra ánh mắt hau háu của mấy thằng cô hồn nhìn dán
vào Phấn đang gượng dậy trên sàn là hiểu ngay mấy thằng này
muốn gì, phải công nhận khi xoã xượi như thế này Phấn trông
rất khiêu gợi hỏi sao mấy thằng không nứng cho được! Ngồi
xem tụi nó thịt con đĩ vừa hả giận vừa khỏi ra tay cũng đâu
có tệ! Hồng chỉ mặt thằng tóc hoe hậm hực:
- Mày nói đó nghe! Làm coi không ngon tao không trả tiền
đâu!
- An tâm đi chị hai! Nghề tụi em mà! Hì Hì.
Phấn nghe chúng nói chuyện và thấy ánh mắt mấy thằng cứ lướt
dọc người cô thì cô hiểu bọn chúng muốn gì, cô hét lên thất
thanh định chạy tung ra cửa nhưng một bàn tay cứng ngắt túm
lấy vai cô giật mạnh lại. Căn phòng kín đáo dành cho hành
lạc không để lọt được tiếng kêu cứu khản lạc của cô ra
ngoài. Thân gái một mình lại vừa mệt mỏi sau trận chiến vừa
qua khiến Phấn không thể chống lại những bàn tay nhám nhúa
phũ phàng giằng xé áo váy cô, những mảnh vải vụn vằn lăn
tròn trên sàn nhà, dù cố hết sức níu giữ cô vẫn bị lột sạch
trần truồng, hoang sơ nhồng nhộng. Lũ khốn như muốn vui đùa
với người đàn bà hoảng loạn tuyệt vọng, tấm thân tuyệt mỹ
của Phấn hết ngã vào vòng tay này rồi lại rơi vào đôi tay
khác như một trò tung hứng quay quắt, cô kêu cứu hãi hùng
quơ loạn đôi tay yếu ớt, cô xô đẩy, cô chống chõi giữa những
thân đàn ông cường tráng đang từng lúc vây chặt lấy cô,
những bàn tay thèm khát sờ vuốt vào mông, thộp lên vòm ngực,
dấn vào bụng dưới, bấu lên da thịt chẳng thể nào xua đuổi
được. Sinh lực Phấn hoàn toàn kiệt quệ giữa cuộc kháng cự
không cân sức, trần nhà quay cuồng trong mắt cô, cả người
như bay bổng chới với trên những đôi tay rắn chắc rồi rơi
tõm xuống mặt nệm lạnh toát. Tay chân Phấn bị căng rộng ra
tênh hênh trống trải phơi trọn cơ thể đầy đặn ngồn ngộn đang
lấm tấm mồ hôi thật tươi mát hứa hẹn bao khoái lạc đê mê cho
lũ khốn, những cái mõm háu đói liếm láp hôn hít khắp khuôn
mặt cô, áp cứng lên làn môi mềm mại bịt chặt tiếng kêu khóc,
những bàn tay thô nhám như lũ sam bấu dính lên làn da thớ
thịt mịn nõn nhào bóp tái tê, dấu vết vầy vò in hằn trên đôi
bầu vú no tròn căng mọng, bộ sinh dục cô là mồi ngon của sự
vồ vập bú mút, của những ngón tay thọc sâu đau đớn…thật ghê
tởm, thật ô nhục đến phát cuồng…
Giữa hai chân bèn bẹt của Phấn đã có một thân dưới đàn ông
lông lá với dương vật dõng cứng bóng nhãy đến tởm lợm, rồi
tấm thân cô áp chặt vào da thịt đàn ông nóng hực, cô bất lực
giữa sự đè chặt nhoai đi như muốn giũ bỏ cơ thể nặng trịch
ra khỏi người mình, cô khóc tức tưởi vô vọng, cô nhận rõ sự
xâm phạm của đầu dương vật đàn ông vào cửa mình không sao
chối bỏ, rất nhanh sau đó cơn đau rát chiếm trọn cả vùng
sinh dục như vừa bị một cây sắt nóng rãy xuyên vào làm cô
phải gào lên, nó hất tung cô vào nhớp nhơ nhức nhối…Xác thịt
Phấn đã rời bỏ cô dâng cả cho bọn thú…dương vật đàn ông nóng
rảy day nghiến dồn nén cô vào nỗi đau nhơ nhớp của thể xác
và tinh thần, nó bắt cô phải giẫy giụa, phải rên xiết, phải
tức tưởi oằn oại…cô không còn thở nổi giữa những khối da
thịt cường tráng vây chặt hỗn độn, da thịt cô căng ra giữa
cơn mưa vầy vọc loạn cuồng…
Phấn nuốt cái cảm giác lợm tởm kinh người trào lên trong
lồng ngực sau sự xuất tinh của khúc thịt nằm sâu trong bụng
cô, sự trống trải đến bất ngờ khi khoang bụng không còn bị
lèn căng làm cô co giật rùng mình, thể xác mê mỏi cạn kiệt
của cô nhẹ hẫng đầy giải thoát rồi lại bị một cơ thể đàn ông
khác úp chụp lên nặng trĩu, các cơ thịt cô lại co giật trong
sự đau đớn do khúc thịt mới căng tràn sinh lực đâm sâu vào
cơ thể mang lại. Lần này cuộc hãm hiếp còn tàn nhẫn hơn, âm
đạo cô bị chày nện dồn nén thật man rợ hối hả, cả khuôn ngực
cô thắt nghiến khôn cùng, tiếng rên rỉ không còn thoát khỏi
miệng cô, cả người cô tan rã ra vô thức…
Hồng tuy vô cùng căm ghét người đàn bà đang bị hãm hiếp trên
giường kia nhưng những gì diễn ra trước mắt cũng làm cô ta
thấy sợ, thứ sợ hãi rất đàn bà từ khúc thịt mập gân guốc
cùng cái bìu săn tròn nằm giữa háng thằng thanh niên đang
đút ngập trong cửa bụng Phấn không ngừng kéo ra đâm vào một
cách tàn bạo, mỗi cái thúc ngập tận gốc của nó đã đẩy bật cả
mông của người đàn bà lên khỏi nệm, mỗi cái kéo ra của nó
lôi theo đôi mảnh thịt non đỏ bầm của âm đạo, tất cả quá
kinh tởm thú vật. Khi cái thằng đó thoả mãn rời khỏi cơ thể
đẫm mồ hôi mê lịm của Phấn thì thằng cuối cùng đã nhảy ngay
vào, khúc thịt hắn đen thui và có cái đầu khấc to như mũ nấm
nhét vào khe thịt còn nở rộng nhoe nhoét của cô ta, khi khúc
thịt ấy đâm vào một dòng nước xám đục sền sệt đã đầy ắp
trong bụng Phấn sau hai cuộc giao cấu ứa ra nhểu nhão nhỏ
giọt xuống nệm, cơ thể cô ta lại co giật, cái trò kéo ra đâm
vào lại diễn ra như chày máy tàn nhẫn khiến Hồng không muốn
xem nữa đứng lên bỏ đi thẳng ra ngoài với một mối cảm thông
mơ hồ về thân phận đàn bà…
(Hết Phần 4 ... Xin mời đón
xem tiếp
Phần
5) |