| Làn gió mát từ dòng kênh thổi bay làn tóc 
					Phấn bết vào má, cô gạt mớ tóc loà xoà ra nhìn vẻ mặt thẩn 
					thờ của Nụ thở dài. Một tháng qua Phấn không ra khỏi nhà như 
					một kẻ trốn lánh sau buổi chiếu kinh hoàng mà cả đời cô 
					không thể nào quên, cái buổi chiều đầy ô nhục hãi hùng gây 
					cho cô những vết thương khó thể xoá nhoà trong tâm trí và cả 
					xác thịt cô. Không ngờ trong một tháng ấy Nụ còn chịu nỗi 
					thương đau nặng nề hơn cô, một nỗi đau mất chồng, mất người 
					yêu thương nhất, một nỗi đau cô phụ. Phấn không về kịp dự đám tang của Năm Dư, cô không kịp làm 
					người bạn thân mà Nụ rất cần trong lúc ấy, cái chết của Năm 
					Dư là một thảm kịch của đời người, cái chết mà còn rất lâu 
					người ta mới có thể quên được. Phấn không quen Sáu Dĩ, Phấn 
					càng xa lạ với Trường, Phấn sẽ không thể nào hiểu được tại 
					sao lại xảy ra một cuộc ẩu đả đầy máu trên bàn nhậu để rồi 
					hai người phải chết còn một người thì hiện vẫn hôn mê trong 
					bệnh viện. Phấn không biết phải an ủi người bạn gái như thế 
					nào vì cô chỉ là người ngoài cuộc.
 - Người ta bảo anh Năm đã ra tay trước, ảnh thật không nghĩ 
					cho mày, ảnh thật không thể hiểu nổi, đã nhậu vào rồi lại...quậy 
					như vậy…
 Nụ lắc đầu nhìn trâng trối làn nước dập dềnh như nổi sóng 
					của dòng kênh khi nước về, cô nghẹn ngào:
 - Chính ảnh nghĩ cho tao…nên ảnh làm vậy…ảnh yêu thương tao 
					lắm…ảnh là người chồng tốt nhất trên đời…
 Phấn ngạc nhiên hỏi lại:
 - Ảnh làm vậy là vì mày sao? Tại sao?...Tại sao hả Nụ?
 Nụ tựa đầu vào vai người bạn gái sụt sịt, nét mặt cô đầy đau 
					thương dằn vặt khó tả.
 - Híc…Tất cả là lỗi của tao…là lỗi của tao…
 - Sao lại là lỗi của mày? Nói đi Nụ. Chuyện này sự thật là 
					thế nào?
 Nụ lau nước mắt chảy dài trên má nhìn Phấn như muốn tìm thấy 
					sự đồng cảm.
 - Chuyện bắt đầu…từ 4 tháng trước…tao bị cưỡng hiếp lúc về 
					từ nhà mày…hôm đó…
 Câu chuyện của Nụ làm Phấn bàng hoàng xúc động, cô không thể 
					ngờ người bạn gái mình lại gặp nhiều chuyện đau xót không 
					kém gì mình, một gã đàn ông không rõ mặt đã giở trò cưỡng 
					hiếp, một gã đàn ông hèn hạ đã thừa cơ dụ dỗ, một gã đàn ông 
					gian manh đã ép buộc đồi bại…chính những gã đàn ông đốn mạt 
					đã làm những người phụ nữ chân chất như Nụ, yếu đuối như cô 
					phải ô nhục, phải đau khổ, phải tan nát gia đình…Sự đồng cảm 
					thân phận làm nước mắt Phấn tuôn rơi, cô khóc thương cho bạn, 
					cô khóc hận cho mình…
 Nụ chợt lấy từ túi áo một mảnh giấy đã nhàu đưa cho Phấn và 
					nói tiếp trong tiếng khóc:
 - Đây là giấy khám bệnh của anh Năm…Anh ấy đã giấu tao…Anh 
					ấy bị bệnh sơ gan kỳ cuối mày biết không…
 Phấn cầm tờ giấy mà không đọc được gì, nước mắt đã làm những 
					dòng chữ trở nên nhập nhoà, bàn tay cô nắm chặt bàn tay lạnh 
					ngắt của Nụ.
 - Ảnh làm tất cả…để giải thoát cho tao…ảnh không muốn làm 
					gánh nặng…ảnh muốn tao có thể làm lại cuộc đời…Phấn ơi…Tao 
					nhớ anh Năm quá…Tao hối hận quá…
 Nụ gục đầu vào vai Phấn khóc như một đứa trẻ, rốt cuộc trên 
					đời này vẫn còn một người đàn ông tốt đến thế! Lòng Phấn 
					thắt lại. Nụ dù sao cũng còn có một người đàn ông có thể vì 
					cô ta mà sống chết còn cô thì chẳng có ai…chỉ mình cô đối 
					diện với cuộc đời mình…Làn gió trên mặt kênh vẫn nhẹ thổi 
					mơn man nhưng sao Phấn lại thấy lạnh buốt cả người…
 
					**   *
 Trong lòng Tuấn lúc này không có cảm giác nôn nóng chờ đợi 
					trước giây phút bước vào cuộc tầm hoan như bao lần khác, hắn 
					còn bận nghĩ cách hoàn thành yêu cầu của Phấn. Từ xưa đến 
					nay hắn chưa từng tôn trọng những người đàn bà có thể lên 
					giường với hắn, nhưng lần này thì khác. Khác quá xa! Phấn 
					tìm đến hắn không bằng sự lụy cầu, không bằng sự giả dối, cô 
					tìm đến bằng một sự trao đổi sòng phẳng mà không phải người 
					đàn bà nào cũng có thể làm được. Khi một người đàn bà đoan 
					trang đã chấp nhận hy sinh như vầy thì không thằng đàn ông 
					nào nỡ chối từ. Nhất là một kẻ tự cao tự đại như hắn càng 
					không thể!Tuấn không thể hiểu hết sự căm thù của Phấn đối với vợ chồng 
					Bình vì hắn là người ngoài cuộc. Và hắn cũng chẳng cần biết! 
					Phấn chịu làm nhân tình của hắn thì hắn phải giải quyết yêu 
					cầu của cô thật tốt. Chỉ vậy thôi!
 Phấn bước ra từ phòng tắm với mỗi cái khăn lông quấn ngang 
					ngực, cô như hiện thân của nữ thần tình ái, xinh đẹp, khiêu 
					gợi, sạch sẽ, tươi mát, đầy tình tứ…Phấn đến trước Tuấn định 
					ngồi xuống trong lòng hắn nhưng hắn đưa tay cản lại nói nhỏ:
 - Em cho anh nhìn rõ cơ thể em đi…
 Phấn thoáng hồng đôi má, hai bàn tay cô ngường ngượng đưa 
					lên gút khăn giữa ngực, cái khăn lơi ra rơi xuống sàn, Tuấn 
					dậm dựt trước toà thiên nhiên loã lồ ngời ngợi dưới ánh đèn 
					trước mặt, hắn ngồi thẳng dậy với ánh mắt hau háu dán vào bộ 
					ngực no tròn rún rẩy phập phồng khiêu khích với hai đầu núm 
					chõi cao ra hai bên rắn rỏi, ánh mắt hắn lướt xuống vòng eo 
					thon thả và cái hông nở rộng đầy dục vọng, hắn dừng lại nơi 
					gốc đùi nở nang săn chắc đang khép sát nhau, hắn săm soi vào 
					bờ mu e ấp mà dúm lông mềm mượt không phủ che được hết. Cơ 
					thể Phấn không xa lạ gì với hắn nhưng nó luôn hút chặt hắn 
					mãnh liệt, đôi tay hắn mơn nhẹ theo tấm thân mịn màng mát 
					rượi của cô, tấm thân ấy như run lên nuồn nuột bởi sự xấu hổ 
					không kìm nén được. Hắn hiểu mà! Đối với Phấn hắn vẫn còn xa 
					lạ lắm! Cái đêm điên cuồng ở Sài Gòn cô nào biết hắn, cô đã 
					bị thuốc kích dục làm mê mụ mà! Nhưng hôm nay xúc giác và 
					tâm hồn cô hoàn toàn tỉnh táo để đón nhận hắn giống như một 
					sự bắt đầu mới lạ, hỏi sao không xáo động ngượng ngùng. Tuấn 
					xoa tay trên khuôn bụng phẳng tròn không tỳ vết của Phấn 
					suýt soa:
 - Em đẹp lắm…Em mềm mại lắm…Tuyệt quá…
 Tuấn hôn vùi vào bụng Phấn, những cọng râu nhu nhú trên mặt 
					hắn cọ lên nhột nhạt làm cô nhót cả bụng lại, hai bàn tay 
					nham nhám trôi theo cái hõm giữa lưng và mông cô rồi hưởng 
					thụ sự căng tròn đầy mọng của đôi bờ mông một cách say sưa, 
					đôi môi hắn cắn mớm quanh vùng bụng tiến dần vào vùng cấm kỵ 
					làm Phấn phải bật nấc lên thon thót. Đôi bàn tay lại vuốt 
					ngược trở lên theo tấm lưng trần mịn láng để vòng ra nâng đỡ 
					đôi bầu vú phập phồng, hai bàn tay mềm của Phấn bấu vào hai 
					cổ tay hắn như muốn mượn nó chịu đựng sự mềm nhũn của cơ thể 
					mình, hai bàn tay nhẹ nhàng bóp lại đẩy cô rướn cao chất 
					ngất, sự rụt rè không còn tồn tại trên thể xác cô, chỉ còn 
					run rẩy và buông thả nôn nao...Tuấn không hề thích làm tình 
					với một nhục thể đàn bà vô hồn hay quá căng cứng vì sợ hãi, 
					làm tình đối với hắn là trò chơi nồng nàn xúc cảm, mấy cái 
					trò dùng thuốc mê hay cưỡng hiếp hắn chẳng bao giờ xài. Hắn 
					thích nhìn người đàn bà đi vào hứng tình trước khi hưởng thụ 
					và dĩ nhiên hắn biết cách làm họ mẩy ra rạo rực, hôm nay 
					Phấn cũng không thoát khỏi trò chơi ấy của hắn, khi lên đến 
					mặt giường đầy êm ái cô đã chìm ngập đến không thở nổi giữa 
					vô vàn con sóng nhột nhạt rậm rực bức rức đổ ập vào da thịt, 
					cô không cảm nhận được nụ hôn môi, cô chỉ còn nhận thức nhịp 
					điệu nhột quắn rần rật xộc lên trên lưỡi mình dưới cái lưỡi 
					người khác phái, ngực cô nóng hực dưới bàn tay đàn ông để 
					từng cơn đau dịu nhẹ mà rưng rức xoay vần theo sự thắt 
					nghiến rồi nở bung ra của hai bầu vú, luồng rưng rức ấy quần 
					tụ vào hai đầu vú bâng khuâng đến se cứng… Tuấn quần thảo 
					Phấn bằng sự vui thú thật sự, hắn giải quyết từng điểm nhạy 
					cảm của xác thịt cô một cách điêu luyện và dứt khoát, hắn 
					bắt cô phải nóng dần lên theo cường độ dục tính của hắn, hắn 
					muốn nhận rõ những thay đổi hiển hiện trên da thịt của cô. 
					Mặt Tuấn trượt dài theo hai bờ đùi mịn mướt như lụa vì hai 
					tay hắn đang bận bóp vú, không có rảnh! Thằng nào chê bú lồn 
					là dơ chứ hắn thì vô cùng khoái! Có gì sướng cho bằng được 
					áp mặt lên khối da thịt ấm nóng mềm múp míp đang phập phồng 
					thon thót! Có gì ngon cho bằng được nếm những lá thịt non 
					mỏng mảnh âm ấp giữa môi răng! Có gì tê mê cho bằng khi cái 
					lưỡi lọt vào vòm miệng thịt liếm láp lên cục thịt nhỏ e ấp 
					nong nóng!...Tuấn bú nuốt, đánh lưỡi trên cánh cửa sinh dục 
					Phấn thật ngon lành như đang ăn một bữa thơm ngon, hai bắp 
					đùi cô kẹp lại giần giật và bụng cô oằn lên như muốn dứt hắn 
					ra làm hắn phải bấu vào hai đùi cô giữ lại, hắn thích thú 
					với những tiếng rên rỉ mang đầy hơi thở dập dồn của cô, hắn 
					ngất ngây với những giọt tanh tanh nhơm nhớp bắt đầu són ra 
					từ giữa bờ khe hé nở trộn lẫn vào nước bọt của hắn. Tuấn bật 
					dậy thọc nhanh hai ngón tay vào cái nơi mà miệng hắn vừa 
					ngấu nghiến, hắn thụt thật nhanh, thụt thật cuồng nhiệt, 
					thụt đến Phấn phải vật vã, thụt đến thân mình cô ưởn cong 
					lên trân cứng, thụt cho đến khi lòng bàn tay hắn ướt sũng 
					nhây nhớt. Phấn như trong cơn sốt ngầy ngật rùng mình bởi sự 
					thoa vuốt ướt nhoét cả bẹn của bàn tay Tuấn, sức nặng của 
					phần dưới cơ thể đàn ông len vào giữa đôi chân trống trải 
					đem đến sự chờ đợi nôn nao, đầu dương vật to tròn cưng cứng 
					như nông rộng cửa mình mẩy cao của cô ra đầy ray rứt, cái cú 
					xuyên phá ngọt lịm đến tận cùng, sự đầy ắp nén căng đến ngay 
					sau cơn nhói bỏng từ ngoài đến tận tử cung đã đẩy Phấn lên 
					tận đỉnh váng vất chuếch choáng, từng lúc…từng lúc cái vật 
					làm đầy căng bụng cô hiện hình rõ rệt đến từng sợi gân theo 
					sự cọ xát day dứt, những vách thành đầy dục cảm của cửa mình, 
					của âm đạo cô hấp thụ đủ đầy sự đau đớn đầy khoái cảm ngất 
					ngây…
 Tuấn cảm nhận rõ rệt sự xuất tinh của người đàn bà làm hắn 
					suýt không kềm nén được, hắn nặng nhọc sửa lại tư thế nằm 
					hẳn lên người Phấn, hắn nhẹ nhàng âu yếm thân mình ướt đẫm 
					mồ hôi mềm nhũn của cô từ từ dìu cô trở về từ cơn mê ngất, 
					hắn nhẹ nhàng đẩy kéo dương vật một cách mơn man chờ cơn 
					thắt nghiến qua đi…Tuấn đê mê đưa người đàn bà vào cơn sóng 
					dập dềnh của trò chơi chưa kết thúc…từng giọt…từng giọt nóng 
					ấm ứa trào rơi lên mặt nệm…chiếc giường lại chầm chậm rung 
					lên dập dồn rộn rã…
 **   *
 Tiếng lục đục của bàn ghế và tiếng cửa sắt kéo roàn roạt đã 
					đánh thức Cường, dù không coi đồng hồ nó cũng biết đã 5 giờ 
					sáng vì cái hàng bánh canh của bà Năm Béo bên nhà đối diện 
					quanh năm suốt tháng luôn mở cửa đúng cái giờ này. Cái không 
					khí buổi tờ mờ sáng có lẽ là thứ không khí dễ chịu và thanh 
					tao nhất trong ngày ở cái khu xóm nhỏ đông đúc và ồn ả này, 
					nó vươn vai hít thật sâu khoan khoái như tận hưởng vội vã 
					những thứ thanh tịnh trong lành hiện có vì những thứ đó sẽ 
					mau chóng tan biến theo nhịp sống hối hả ngoài kia. “Giờ là lúc hàng tạp hoá của ông Ba Tàu mở cửa đây, chị 
					Hương trọ ở nhà dưới sẽ hò hét mấy đứa nhỏ dậy chuẩn bị đi 
					học, thật tội nghiệp bọn chúng! Còn sớm quá mà!” Cường cười 
					thầm cho cái guồng máy sinh học chính xác đều đặn đến nhàm 
					chán của những cư dân ở đây, mọi thứ như được lập trình sẵn 
					cứ thế mà vận hành.
 Cường dậy xếp mùng mền gọn ghẽ rồi vào nhà tắm đánh răng rửa 
					mặt, lẽ ra nó không cần dậy sớm thế này vì phải đến bảy giờ 
					rưỡi nó mới phải đi học, trường thì ở phố dưới kia đi chút 
					xíu là tới, đâu có gì phải vội. Nhưng đã hai tuần nay Cường 
					tự nhiên lại muốn dậy sớm, nói đúng hơn là từ khi cái quán 
					cà phê - sinh tố nhỏ bên kia đường mở ra là nó không thể ngũ 
					trễ hơn. Cái hôm mà Cường gặp mặt người đàn bà chủ quán ấy 
					lần đầu tiên nó đã cảm thấy như cuộc sống mình bị đảo lộn 
					hoàn toàn, nó bắt đầu không còn thiết gì học hành, nó bắt 
					đầu trằn trọc hàng đêm, nó bắt đầu biết uống cà phê buổi 
					sáng, rồi cả chiều và tối cũng uống luôn như một người ghiền 
					cà phê hạng nặng. Nhưng kẹt là cái Cường ghiền đâu phải cà 
					phê, uống nhiều quá chỉ tổ nổi mụn tùm lum! Nó ghiền cái 
					khuôn mặt xinh xinh mặn mà, nó ghiền đôi mắt đen láy luôn ẩn 
					ức u buồn, nó ghiền cái dáng vóc cân đối căng tràn nhựa sống 
					của người đàn bà chủ quán. Chưa bao giờ con tim một thằng 
					con trai mới lớn như Cường lại rung động như vậy trước người 
					khác phái, sự rung động không hẳn chỉ là tình yêu mà còn là 
					niềm ham muốn của tố chất đàn ông vừa nẩy nở trong nó…
 Vừa bước ra cửa Cường đụng ngay thân hình cao lớn lực lưỡng 
					của ông anh rể. Từ khi chị của Cường bị bệnh mất đi thì anh 
					Chiến đem nó về nuôi ăn học như đứa em ruột của mình, ở bên 
					ngoài kia anh rể nó dữ dằn đúng kiểu của một đàn anh xóm chợ 
					ra sao thì không biết biết nhưng ở nhà này anh ấy chưa từng 
					đối xử nặng nhẹ với nó bao giờ. Có lẽ vì nó là em của người 
					vợ mà Chiến thương yêu nhất trên đời. Chiến chỉ nhìn Cường 
					một cái rồi hỏi:
 - Đi uống cà phê sáng phải không?
 - Dạ.
 - Đừng có ghiền cà phê quá. Không tốt đâu.
 - Dạ.
 Chỉ nói bao nhiêu đó thôi là đủ rồi, mạnh ai nấy đi. Nhiều 
					khi Cường nghĩ mình không phải là thằng lầm lỳ ít nói, chỉ 
					tại ông anh rể lây cái tính đó cho nó thôi.
 **   *
 Nếu không vì chán và tức thằng chồng ăn chơi, nếu không vì 
					bị bỏ bê thì Hồng đã không nhập vào cái hội bài bạc này. Nếu 
					không vào cái hội này thì Hồng đã không gặp những người đàn 
					bà cũng có tiền, có cuộc sống sung túc nhưng luôn thấy cô 
					đơn lẻ loi. Ở cái thời buổi mà người ta có thể tự nhiên giàu 
					lên đột ngột sau bao năm chân lấm tay bùn thì chuyện những 
					anh nhà giàu mới sa đà vào ăn chơi, quên mất vợ cái con cột 
					là chuyện bình thường. Tuy đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng Hồng 
					lại là người trẻ nhất trong hội, mà cái thứ đàn bà sồn sồn 
					hồi xuân chẳng có việc gì làm, chẳng có chồng chăm sóc thì 
					bài bạc không đâu có đủ, phải có một thằng đàn ông giải 
					quyết thiếu thốn tình cảm chứ! Mà phải loại càng trẻ, càng 
					khoẻ mới ngon!Lâu nay cái vụ bồ bịch này Hồng đâu có nghĩ tới, cô cũng sợ 
					mang tiếng lắm, cũng sợ gia đình tan nát lắm. Nền tảng đạo 
					đức xã hội đã có từ xa xưa tự nó gắn liền với người phụ nữ 
					xứ ta từ khi mới ra đời, nó khống chế mọi suy nghĩ hành 
					động, nó bao bọc xúc cảm bằng cái thứ gọi là tiết hạnh. 
					Nhưng cái bức màng bao bọc ấy cũng yếu ớt lắm, nó có thể 
					rách bất cứ lúc nào! Và hiện tại bức màng của Hồng đang 
					rách! Nó rách nhẹ nhàng. Nó rách khá nhanh chỉ sau vài tuần 
					quen với cái thằng Thắng này! Cái thằng vừa lực sĩ vừa bô 
					trai mà bà bạn trong hội giới thiệu.
 Phải nói là Hồng oải quá rồi, thất vọng quá rồi. Lúc cơn 
					ghen tức vì tự ái đã đi qua sau khi hành hạ con tình địch 
					Hồng chợt nhận ra mình làm vậy chỉ là vô ích. Bình đã không 
					còn tha thiết gì cô nữa thì không có con nhỏ này cũng sẽ có 
					con nhỏ khác, đánh ghen đến chừng nào mới xong! Mà càng quậy 
					lên thì càng chẳng được gì! Bỏ cuộc luôn! Ai muốn làm gì làm 
					còn thấy nhẹ nhõm hơn! Nhờ vậy mới có thằng lực sĩ!
 Hồng áp mặt vào lồng ngực cuồn cuộn thịt rộng lớn ấm áp của 
					Thắng tê mê theo những âm điệu du dương tình tứ của bản 
					Slow, mang tiếng là nhảy đầm chứ thật ra cô đâu biết nhảy và 
					không cần phải nhảy. Nhạc kiểu này, đèn kiểu này, làm chuyện 
					khác vừa lãng mạn vừa thú vị hơn. Hai bàn tay thằng lực sĩ 
					sao mà khéo léo quá, cái chỗ nào nó vuốt tới là chỗ đó cứ 
					khoan khoái làm sao, người hắn cứ cạ tới cạ lui trên đầu 
					ngực mà cách tới mấy làn vải Hồng vẫn thấy nhồn nhột tê rân. 
					Còn cái chỗ đó thì hết biết! Hắn đâu thèm cạ, hắn ép dính 
					lên bụng cô một cục tổ chảng, chưa cương lên mà cở đó hỏi 
					con đàn bà nào chịu nổi đây trời! Cái cách hắn hôn cũng vô 
					cùng ngây ngất, miệng hắn dồn sâu liên tục như đang ăn đôi 
					môi cô, lưỡi hắn dính vào lưỡi cô rân rân tới óc, một nụ hôn 
					hút chặt như muốn rút hết sinh khí trong người cô ra chuếch 
					choáng. Chỉ đứng một chỗ mà lắc kiểu này mà sao vẫn cứ thấy 
					mệt, mệt đến hổn hển, mệt hết muốn đi được. Dù đã có hai mặt 
					con lớn bộn, dù đã nửa chừng xuân, Hồng vẫn bị những đường 
					lả lướt của thằng thanh niên làm mê mết, không phải chỉ vì 
					hắn điệu nghệ mà còn vì đã lâu lắm rồi chưa ai âu yếm cô thế 
					này. Hôm nay đến vũ trường cùng thằng kép trẻ Hồng muốn chọc 
					giận thằng chồng là chính, vậy mà thằng chả không có mặt mới 
					tức! Đã vậy bức màng tiết hạnh lại rách thêm quá mạng!
 **   *
 Nụ xếp lại mấy cái ly cho ngay ngắn, chiều hôm nay trời lại 
					khá oi bức như lại muốn mưa, nghe nói ở đâu đó có áp thấp 
					nhiệt đới thì phải chứ mùa này làm gì còn mưa!Cả tháng nay Nụ thật sự tất bật đến không còn thời gian về 
					thăm nhà, cũng may nhà nội rất thương mà lo cho bé Mai, con 
					Lan lâu lâu lại dẫn nó lên thị xã thăm mẹ nên cô cũng thấy 
					rất an ủi. Cái quán tuy nhỏ nhưng buôn bán cũng không tệ, 
					nhưng vì chưa có lời bao nhiêu nên Nụ không dám mướn thêm 
					người phụ bán, một mình cô lo hết mọi chuyện. Có nhiều lúc 
					mệt đến bã người nhưng Nụ vẫn thấy vui, cô vui vì mình đã có 
					một sự nghiệp nhỏ của riêng mình, cô vui vì thu nhập ổn định 
					hơn so với ngày xưa cất gánh trái cây từ thôn lên thị xã 
					bán.
 Cắt xong trái đu đủ để vào tủ kiếng Nụ lau sạch tay rồi múc 
					cà phê cho vào mấy cái phin để sẵn, cô phòng hờ lỡ khi có 
					khách gọi thì chỉ cần đổ nước sôi vào là xong. Ngoài đường 
					trời bắt đầu âm u, mấy cơn gió lùa cuốn cát và rác vụn chạy 
					tung tăng trên mặt đường, những chiếc xe gắn máy lao đi vội 
					vã như muốn trốn tránh cơn mưa sắp rơi xuống. Hai người 
					khách duy nhất trong quán kêu tính tiền rồi tất bật ra về, 
					Nụ đang thu dọn mấy ly sinh tố thì thấy cái dáng cao gầy với 
					cái cặp trên tay quen thuộc bước vào. Sao không quen cho 
					được! Cái cậu học trò này ngày nào không đến uống cà phê, có 
					khi ngày 2 cữ, khi thì 3 cữ, uống riết rồi thành khách ruột 
					luôn. Nụ cười mỉm:
 - Cường muốn uống đá hay đen?
 - Cho em ly đá.
 Nụ biết thằng Cường này không phải là người sành uống cà 
					phê, hôm nào có tiền thì uống cà phê đá, hôm nào hẻo quá thì 
					uống cà phê đen, đã vậy nhiều khi cô lỡ tay bỏ nhiều đường 
					ngọt như chè nó cũng uống tỉnh bơ, không thấy khiếu nại gì 
					cả!
 Ngồi sau quầy đợi cà phê thấm cạn qua phin Nụ biết ánh mắt 
					thằng Cường len lét nhìn mình. Một người đàn bà từng trải 
					như cô sao không biết thằng học trò nhỏ hơn mình gần chục 
					tuổi muốn gì, nghĩ gì. Nụ nhận thức được sự ham muốn tò mò 
					trong ánh mắt Cường, đó là thứ tình cảm vụng dại vừa rụt rè 
					vừa háo hức xao động của người con trai mới lớn, cái thứ 
					tình cảm mà ngày xưa Năm Dư từng dành cho cô…Có điều ngày ấy 
					chồng cô không có sự táo tợn như Cường, con trai thôn quê 
					luôn là vậy, đâu giống con trai thành thị.
 Mưa bắt đầu rơi lác đác, hơi đất bốc lên nồng nồng dưới 
					những giọt mưa đầu tiên, một cái gì đó nặng nề nhưng dễ chịu 
					len vào lòng Nụ. Người ta bảo “mưa lâu thấm đất”, dù ở đây 
					đâu có bao nhiêu đất để mà thấm, nhưng lòng Nụ thì lại cảm 
					thấy nó thấm sâu vào mặt đường nhựa, thấm vào từng viên gạch 
					vỉa hè. Cơn mưa ngoài kia giống như đôi mắt cậu học trò ngồi 
					đây, từng ngày, từng chút một, thấm vào lòng người đàn bà cô 
					quạnh sự rung động nhè nhẹ của những hoài niệm…
 **   *
 Cái thằng Thắng quả thật khó đoán! Mới khi nãy ở dưới kia 
					hắn còn dịu dàng đến thế, còn điệu nghệ đến thế mà khi vừa 
					vào phòng đã như con hổ đói. Mà có vẻ hắn đói thiệt! Đói đến 
					muốn ăn thịt Hồng. Hắn thật biết tận dụng thời cơ, trong lúc 
					Hồng còn hừng hực vì men rượu và phấn khích hắn tấn công 
					không thương tiếc. Hắn không cho Hồng kịp thở, làm sao mà 
					thở nổi dưới cái gọng kìm lực sĩ của hắn chớ! Cái lồng ngực 
					rắn chắc cuồn cuộn thịt của hắn nén chặt đến tưng tức hai 
					bầu vú, ấy là chưa kể cách hắn hôn, ngồm ngoàm, nghiến ngấu 
					đến đau cả vành môi, tê rần đầu lưỡi. Trong cơn bốc đồng này 
					vòng tay đàn ông càng mạnh mẽ càng làm Hồng ngây ngất, có 
					bạo lực một chút mới gọi là đủ đầy thú tính mà! Cái thằng 
					khôn ngoan là ở chỗ đó!Cái thằng này chẳng biết thế nào là bộ đồ hàng hiệu, hắn lột 
					kiểu này chỉ có nước đem bỏ thùng rác, cái gì cởi không được 
					là hắn xé toạc ra, hở được chút da thịt nào ra là hắn bập 
					ngay chỗ đó nhột nhạt đau rưng rức. Khi trần truồng Hồng 
					càng rộn rực. Hắn làm như không cưỡng được trước món thịt 
					vừa mịn màng vừa nở nang mềm mại mà lại thơm tho phưng phức 
					của Hồng. Mà thật ra cô cũng đâu quá tệ! Tuy không săn chắc 
					thuôn thả như bọn gái trẻ nhưng từ vú đến mông chỗ nào cũng 
					mây mẩy đầy ắp mỡ màng, chỉ nói hai bầu vú thôi cũng đủ bóp 
					đã tay rồi nói chi còn bao nhiêu chỗ khác tròn căng mum múp 
					giống vậy. Bàn tay to bè của Thắng bụp ngay vào cái chỗ mà 
					lâu nay hắn còn chừa lại để dành, dĩ nhiên cái chỗ kín đáo 
					đó nếu chưa tới lúc mà mó vô dễ ăn tát tai lắm chứ chẳng 
					chơi! Hắn thộp vào hơi mạnh làm Hồng muốn nhẩy dựng lên. Bàn 
					tay hắn hơi nhám đã vậy còn bóp cứng miết sần sật thì có thứ 
					thịt non nào chịu nổi cho được, huống chi đó là nơi cực kỳ 
					mẫn cảm, nếu không quàng cứng cái cổ thằng lực sĩ thì có lẽ 
					Hồng đã khụy xuống sàn. Cái thằng làm kiểu này thì tiết hạnh 
					rách tuốt luốt hết rồi, làm sao cái cơ thể bấy lâu không có 
					đàn ông ân ái của cô không sôi sục lên dưới sự vần vò của 
					hắn…
 Trời đất quay mòng mòng, lưng Hồng mát lạnh trên mặt nệm êm 
					ái, hơi rượu nồng nặc, rượu chảy òng ọc vào miệng cô, rượu 
					tưới đầy lên da thịt cô, rượu càng làm cô mê mụ không còn 
					biết trời trăng gì ngoài cơn sốt nóng hầm hập của tình dục, 
					cơn nhột nhạt rưng rức từ trò liếm láp như muốn làm sạch da 
					thịt ướt đẫm rượu của thằng lực sĩ mang lại làm cô quay 
					quắt.
 Cái miệng nóng hổi của Thắng đã bập ngay vô giữa bẹn ướt 
					nhẹp của Hồng, vẫn kiểu ngồm ngoàm nghiến ngấu đói khát đến 
					đau như rứt từng mảnh thịt, mỗi khi cái lưỡi hắn xoay tròn 
					suốt dáng hình cánh cửa sinh dục làm cô phải giật nẩy lên tê 
					điếng. Nóng quá! Nhột nhạt quá má ơi! Kiểu này hắn muốn…giết 
					người mà! Hắn mà không chịu đâm vào mới đúng là chết thiệt, 
					chết tức tưởi!
 Cái xác thịt ngồn ngộn mỡ màng của Hồng đang mẩy ra ướt đẫm 
					thế này thì chỉ có thằng ngu mới không sục dương vào, mà cái 
					thằng đâu có ngu, nó chuyên nghiệp quá mà! Nhát đâm quá dữ 
					dội, quá sâu đến mức cả người Hồng như muốn hất tung lên, 
					hai cơ thể đã kết dính với nhau như sam, mặt nệm êm ái giúp 
					cho từng cú sục cái nào ra cái nấy, thốn đến hết chỗ nói và 
					cũng sướng rân hết chỗ nói! Hình như cặp vú núng nẩy tưng 
					tưng khoẻ khoắn của Hồng làm thằng lực sĩ sướng mắt nên hắn 
					bập càng lúc càng nhanh. Ôi hết còn biết đau là gì, đầy ắp 
					cái nóng rát ngập ngụa làm cơ thể Hồng trân cứng. Khoái lạc 
					vô bờ nâng Hồng bay bổng lên chín tầng mây, làm tan rã xác 
					thịt cô…
 Trong cơn mê mụ của khoái ngất Hồng như uống hết no nê sự 
					thoả mãn của thằng thanh niên…tất cả cảm giác ấy chợt như 
					không có thực vì khúc thịt lại trở vào cứng nóng mạnh mẽ như 
					không từng thoả mãn…sự cuồng nhiệt vẫn còn đó phủ kín xác 
					thịt Hồng, vẫn ngấu nghiến giằng cô ra khỏi cơn váng vất trở 
					về với cuộc chơi mê mỏi…Hồng lại thêm một lần khoái ngất, 
					sung sướng và mệt rã rời…
 Không thể biết là lần thứ mấy cái nóng rát của sự cuồng dại 
					bóp nghẹt lấy xác thịt Hồng, cái cảm giác dòng chất lỏng 
					thoả mãn của đàn ông bơm đầy trong bụng lại lần nữa trở về 
					làm cô co giật…nhưng rồi nó lại như không hiện thực vì bụng 
					cô lại đầy ắp căng cứng từ ngoài vào trong…cô thực sự 
					mệt…mệt đến không còn chút sức lực…mệt đến ê ẩm cả nhục 
					thể…cô không còn đủ sức để đáp ứng theo từng cơn day nghiến 
					của sinh lý…sự cọ xát dập dồn trong âm đạo như đang diễn ra 
					trong giấc mơ…cô không còn cảm giác gì nữa giữa màn sương 
					lãng đãng của cơn mê lịm…
 **   *
 Rốt cuộc thằng khốn Trường lém lại không chết, gã đã không 
					bị tử thần bắt đi như Sáu Dĩ, gã lại trở về để làm khổ Nụ. 
					Cả trăm triệu! Số tiền khổng lồ ấy là đòi hỏi đền bù cho cái 
					thể xác tật nguyền của gã, cái thể xác mà không biết vô tình 
					hay cố ý chồng Nụ đã làm nó mất đi khả năng làm nhục đàn bà. 
					Cả trăm triệu là một số tiền mà lúc này Nụ không thể nào gom 
					góp nổi dù cô có thời gian hơn một tuần gom góp, chỉ ba bốn 
					chục triệu để làm ăn mà cô còn phải dành dụm bao năm mới có, 
					nhà cửa vườn tược thì không thể bán vì những thứ đó thuộc về 
					nhà chồng, thuộc về bé Mai. Trước đây khi Năm Dư còn sống Nụ 
					còn không dám để lộ chuyện ô uế của mình ra, huống gì nay 
					cái chết của chồng cô có một phần xuất phát từ đó hỏi sao cô 
					chẳng lo sợ, cô sợ không vì danh dự sẽ mất hết, cô sợ không 
					vì sự đàm tiếu của thiên hạ, cô sợ vì sẽ mất con, mất bé 
					Mai. Gia đình anh Năm không bao giờ chấp nhận được một người 
					con dâu lăng loàn gây nên bao điều đau khổ cho gia tộc, chắc 
					chắn họ không cho cô nuôi bé Mai, giọt máu duy nhất mà anh 
					Năm để lại trên đời này. Làm sao Nụ có thể xa đứa con gái 
					thương yêu của mình, cô không thể mất nó…Cả ngày nay Nụ đóng cửa quán lo chạy vạy khắp nơi, cô đi tìm 
					Phấn nhưng lại không gặp, cô về thôn tìm tất cả nhà người 
					quen một cách vô vọng, thật sự họ cũng chẳng khá giả gì hơn 
					cô, nhưng nghe cô bảo là đang khó khăn nợ nần thì họ cũng 
					gom góp kẻ ít người nhiều cho cô được năm, mười triệu. Đó là 
					nét đẹp của tình làng nghĩa xóm, của mỗi tâm hồn người nông 
					dân cần cù chân chất. Món tiền quyên góp ấy cộng với tất cả 
					số tiền còn trong tay cũng chỉ được gần phân nửa đòi hỏi của 
					Trường mà thôi…Nụ thật không còn biết phải làm sao…
 **   *
 Hồng chết lặng đến không còn nhận thức về thực tại. Tất cả 
					các thứ cảm xúc sợ hãi, uất ức, đau khổ, nhục nhã đã hoà 
					trộn thành một khối nặng nề đè nghiến lên tim cô. Những hình 
					ảnh từ cái CD-ROM mà thằng con lớn quăng vào mặt cô khi nãy 
					cứ ngang nhiên hiển hiện trên màn hình như một lời chửi 
					mắng, một sự chà đạp trên nhân phẩm cô. Thật khốn nạn mà! 
					Tại sao chúng làm như vậy! Tại sao chúng bày trò bẩn thỉu 
					này với cô! Thì ra cái đêm thác loạn ở vũ trường là một cái bẫy, là một 
					âm mưu đã dàn dựng từ lâu. Đêm đó làm tình với Hồng không 
					chỉ mình thằng khốn Thắng mà có đến 5 thằng khác, chúng thay 
					nhau hành dục với cô như những con thú, giờ cô mới hiểu sao 
					cô đã mê lịm gần cả một ngày, giờ cô mới hiểu sao có quá 
					nhiều tinh dịch đàn ông nhây nhớt khắp nơi trong ngoài cơ 
					thể. Nhưng đó không phải là những gì nhục nhã nhất, bỉ ổi 
					nhất! Lúc ấy cô không để ý đến ánh đèn trần choá mắt, ánh 
					đèn ấy chính là để chúng quay phim lại tất cả những trò đồi 
					bại, chúng quay không thiếu thứ gì, chúng quay khuôn mặt 
					nhăn nhíu phờ phạc của cô thật kỹ lưỡng nhưng không quay rõ 
					mặt bọn kia, chúng quay như một cuốn phim con heo thật thụ 
					đủ góc độ, chúng quay trọn vẹn cơ thể mê lịm tênh hênh ướt 
					đẫm của cô, chúng banh chân cô ra quay rõ cái bộ sinh dục nở 
					rộng đầy ắp tinh dịch đàn ông sau cuộc truy hoan…Giờ tất cả 
					những hình ảnh ấy đang nằm đầy trên cái gọi là Internet, giờ 
					tất cả những hình ảnh ấy nằm đầy ngoài đường trên các đĩa 
					VCD in lậu, và đáng tủi hổ nhất là nó đã in hằn trong tâm 
					khảm những đứa con cô…Làm sao cô còn có thể nhìn mặt ai…Làm 
					sao cô có thể đối diện với những người thân của mình….Dù cô 
					có chết đi thì nỗi nhục này không bao giờ gột rửa cho 
					sạch…Thế là hết…Tất cả đã hết thật rồi…
 (Hết Phần 5 ... Xin mời đón 
					xem tiếp
					Phần 
					6) |