Bình không hề nhìn lên. Từ xưa đến nay hắn
chưa từng làm vậy khi nói chuyện với người khác. Nhưng hôm
nay không còn như xưa nữa! Trong hắn đâu còn niềm kiêu hãnh
để ngẩng cao đầu. Hắn là kẻ bại trận, hắn đã bại dưới tay
một người đàn bà. Thế mới nhục!
- Cái Công ty mà tôi ký hợp đồng mua số sữa đó thực chất là
một Công ty ma. Mọi thứ chứng từ đều là giả mạo. Tại tôi quá
tin vào thằng đó, tôi quá tin vào mối quan hệ làm ăn hàng
chục năm qua với nó. Chính thằng Tuấn đã gài bẫy tôi, chính
nó đã giới thiệu tôi Công ty đó, tại tôi ngu nên không thể
trách ai…Ông Thanh! Tôi chấp nhận chịu hình phạt của pháp
luật. Nhưng tôi không muốn tên khốn đó tiêu diêu tự tại. Tôi
cần ông giúp.
Thanh gạt điếu thuốc vào cái gạt tàn rồi lắc đầu, khuôn mặt
của anh ta trầm tư uể oải.
- Ông Bình! Nói thật chuyện của ông tôi không thể giúp gì.
Tôi sắp bị điều chuyển công tác rồi. Ông đợi gặp người kế
nhiệm của tôi đi.
Bình ngẩng lên nhìn Thanh bằng đôi mắt nhiều xúc cảm, giọng
của hắn tự nhiên lạnh đi:
- Chính vì ông sắp bị điều đi nên tôi mới xin gặp ông! Ở cả
cái Huyện này, Tỉnh này tôi không tin ai cả. Tất cả đều có
mối quan hệ không tầm thường với thằng Tuấn. Tôi biết ông bị
điều đi vì có quá nhiều người không muốn ông tồn tại ở nơi
này, ông không cùng phe với họ, vì vậy tôi tin ông.
Thanh rít một hơi thuốc rồi cười khảy chán chường:
- Ông đã biết tôi là kẻ bị cô lập, tôi có thể làm gì chứ? Bỏ
đi.
Bình nắm chặt tay trên mép bàn cười gằn:
- Cái đó ông không cần lo. Luật chơi tôi rành quá mà. Tôi đã
điều tra hết mọi chuyện. Chỉ cần ông chịu đứng ra làm, ông
sẽ có đủ bằng chứng và nhân chứng để không ai có thể chối
cãi được. Thuê sát thủ giết người, gian lận thương mại, hối
lộ, buôn lậu đều đầy đủ. Khi việc này thành công, không
những ông không bị điều chức mà còn có thể nắm quyền ở đây.
Thanh nhìn Bình thật lâu như muốn tìm hiểu kỹ suy nghĩ hiện
tại của hắn, anh ta bình tỉnh hỏi:
- Cái tôi thiếu là người hậu thuẩn, người giúp tay. Có thể
tìm ở đâu chứ?
- Ông không biết trên đời có cái gọi là ganh ghét không? Có
cái gọi là ham muốn quyền lực không? Tiền tôi cũng còn không
ít, ông sẽ có số tiền đó. Một người thông minh như ông chắc
cũng biết dùng nó ở những người nào rồi phải không?
Mặt Thanh như giãn ra, nét hưng phấn hiện rõ trong mắt anh
ta. Thanh như đã hiểu cái cơ hội mà Bình đem lại cho anh ta.
- Sau vụ này ông có điều kiện gì?
Hỏi như vậy mới đúng là dân làm ăn chứ! Bình đâu còn tha
thiết chuyện gì nữa. Gia đình thì tan nát cả rồi. Sự nghiệp
càng thê thảm hơn, tội làm ăn gian dối, tội ngộ sát đủ cả.
Thoát sao nổi! Nhưng hắn vẫn có một điều kiện. Điều kiện từ
sự hối hận muộn màng.
- Tôi làm chuyện này chỉ là để trả thù. Nhưng không phải
không có điều kiện. Tôi muốn ông cứu giúp một người đàn bà…Cô
ta tuy tòng phạm, nhưng cô ta chỉ là một nạn nhân đáng
thương của số phận…Cô ta tên Phấn…*
* *
Chiến ra dấu Nụ ngồi xuống rồi đẩy một cái túi du lịch nhỏ
đến trước cô, cái túi ấy rất quen thuộc đến mức cô biết ngay
bên trong nó đựng gì, trong túi là số tiền cô đã đem giao
cho Trường. Giờ số tiền ấy lại trở về đây, nó ở ngay trước
mắt cô, nó là tất cả những gì cô đã có và đã mất. Nụ ngẩng
nhìn Chiến không biết nói gì hơn giữa cơn xúc động khôn cùng,
đôi mắt cô rưng rưng. Chiến vẫn lạnh lùng:
- Số tiền này là của cô. Nó phải ở nơi này.
Thắc mắc trong lòng Nụ chợt bật ra cửa miệng không kềm được:
- Sao ông lại lấy được nó về đây? Tên khốn đó không bao giờ
bỏ qua đâu, nó là một thằng gian manh, nó sẽ lại tìm đến đây
thì sao?
- Nó không còn cơ hội đến quấy rầy cô đâu. Mãi mãi không còn
cơ hội.
Thật đơn giản và dễ hiểu, chỉ bấy nhiêu thôi Nụ cũng cảm
nhận được sự sắt máu, cảm nhận được tên Trường đã gặp chuyện
không hay rồi. Nếu tên khốn đó chết lại là một cái may cho
Nụ vì như Chiến nói cô sẽ không còn bị quấy rầy nữa. Đàn bà
không bao giờ hài lòng với những câu trả lời chưa rõ ràng,
cái gì cũng phải hỏi cho ra lẽ:
- Vậy tên khốn hiện giờ ra sao rồi? Hãy cho tôi biết đi, đã
xảy ra chuyện gì rồi?
Chiến nhìn Nụ thật lâu, ánh mắt thường khi sắc lạnh giờ như
dịu dàng thân thiết. Đôi môi hắn chợt mỉm cười đầy chua
chát:
- Nó thấy cuộc đời không còn ý nghĩa gì nên nó tự nhảy sông
tự tử rồi. Chết dưới nước cũng mát thây hơn.
Cái thằng đó đâu có tự khơi khơi đi tự tử vậy! Rõ ràng có
người ra tay! Nụ biết người đó là ai. Lòng Nụ lúc này không
thấy cảm xúc trước một vụ giết người như ngày Năm Dư và Sáu
Dĩ chết, không phải vì cô thấy thằng Trường không đáng sống
trên đời này nữa mà vì cô cảm động với tấm chân tình của
Chiến nhiều hơn. Không phải người đàn bà nào cũng gặp may
mắn là có người đàn ông chịu giết người vì họ. Nhưng đời Nụ
đã có hai người vì cô làm chuyện ấy…
*
* *
Ở chốn phố thị này không bao giờ có được phút giây tĩnh
mịch, sự ồn ào náo nhiệt chỉ đôi lúc lặng đi thưa thớt rồi
lại trở về như giá trị đích thực của nó. Tuy vậy trong thời
khắc này lòng Nụ lại thật tĩnh lặng đến mức không còn cảm
nhận được ngoại vật đang ồn ả ngoài kia. Dưới ánh đèn khuôn
mặt xương xương khắc khổ của Chiến thật nhiều cảm xúc. Chưa
bao giờ Nụ thấy một người đàn ông rơm rớm lệ, chỉ lần này
thôi, một người đàn ông đã cho cô biết họ cũng có thể khóc.
Câu chuyện của Chiến về nỗi đau mất vợ của mình thật là cảm
động. Có lẽ chính Chiến cũng không hiểu sao mình lại kể cho
người đàn bà trước mặt mình nghe, phải chăng đó như là một
sự bào chữa cho lỗi lầm trong quá khứ? Nhưng thật tình hắn
không nghĩ vậy, trước Nụ hắn chỉ muốn nói hết nỗi lòng mình
như một lời tâm sự, hắn chưa từng tâm sự với ai, nhưng sao
lại trước Nụ hắn không thể kềm lòng. Trong Nụ như có hình
bóng của người vợ năm xưa. Hồn hậu. Nồng nàn. Những ngày qua
Chiến chợt nhận ra mình có cảm giác thân thiết kỳ lạ với
người đàn bà này, cái cảm giác đó không phải là thứ tiếng
sét ái tình, nó đã tồn tại rất lâu trong tâm thức, trong thể
xác hắn. Trước đây hắn không cảm nhận được nhưng từ khi gặp
Nụ nó mới thật sự hiển hiện rõ rệt. Có lẽ trong những phút
giậy cuồng loạn ngày ấy nó đã tồn tại lẫn khuất trong hối
hận và xúc cảm…
Bàn tay mát lạnh của Nụ đặt trên tay Chiến như một lời tha
thứ, như một thứ cảm thông làm lòng hắn xao động, hắn chợt
như trốn chạy chính bản thân mình. Hắn từ từ đứng dậy không
nhìn Nụ lặng lẽ bỏ đi. Nhìn theo dáng Chiến lầm lủi đi xa Nụ
chợt nhận ra một mối hoài thương dâng ngập trong lòng…Thật
ra Nụ không hề thấy hận Chiến vì vụ cưỡng hiếp ngày xưa, đêm
hôm trước khi đã nói hết những uất ức trong lòng ra cô đã
nhận thấy vẻ đau khổ trong mắt người đàn ông ấy, rồi hôm nay
cô lại nhìn ra một con tim biết yêu thương, tôn trọng và
nhân hậu bên trong vẻ ngoài hung dữ. Những gì xảy ra là do
cô tự mình gây ra, Chiến chỉ là người gợi mở bản chất thực
của con người cô, sự ám ảnh cuộc cuộc cưỡng hiếp không phải
là thứ ám ảnh của sự ô nhục mà nó là sự ám ảnh của một
khoảnh khắc cô cảm nhận được giá trị đích thực của bản năng
mình…Cái cảm giác bên Chiến thật an toàn và ấm áp, cái cảm
giác như một thứ lệ thuộc đã ẩn sâu trong tiềm thức Nụ từ
cái ngày cô thuộc về hắn…
*
* *
Nụ không hiểu sao mình lại đến đây, chính đôi chân cô đã đưa
cô trở về nơi hoang vắng này. Chính cái không khí nhộn nhịp
của những người hạnh phúc đang chuẩn bị đón Giáng Sinh nơi
phố thị đã làm cô thấy mình thật cô độc. Những cây thông giả
với những quả cầu óng ánh chỉ làm lòng cô se lạnh, những
tiếng nhạc Giáng Sinh vui tươi và êm đềm chỉ làm con tim cô
thổn thức. Đâu là mái ấm gia đình. Đâu là niềm vui hoà hợp.
Tất cả chỉ như khối không khí lãng đãng lung linh không hình
thù, không sao cầm nắm lấy…
Nụ nhìn lên bầu trời cao vút lấp lánh ánh sao như một tấm
màn nhung đỏ sẫm đính kim cương, cô nhiều khi không hiểu tại
sao trời đêm nơi đây lại có cái màu đó, nó còn buồn hơn cả
màu đen u ám, nó như màu máu đã cô đặc nhạt nhoà theo thời
gian…Tiếng chân đến sau lưng làm Nụ giật mình quay lại.
Chiến đứng cách đó không xa như một pho tượng lừng lững nhìn
cô như ngạc nhiên ngỡ ngàng. Con tim Nụ chợt đập dồn kỳ lạ.
Như một định mệnh, đêm nay cả hai người đều tìm đến đây, tìm
đến cái nơi mà lẽ ra không ai còn muốn nhắc đến…
Gió se se lùa vào chòi vịt bỏ hoang mang chút hương nồng của
mùi rạ mới, không một tiếng sét, không một tiếng nước đổ như
trút, chỉ có tiếng mái lá xao xác và tiếng thở của hai con
người trong bóng mờ. Những bước chân của Chiến tiến tới. Nụ
không hề bỏ chạy. Cái định mệnh lại một lần nữa chứng minh
nó là hiện hữu. Vòng tay Chiến kéo Nụ vào, cô không vùng
vằng, cô không muốn thoát, miệng hắn đã ngoạm vào vành môi
mọng ướt nôn nao, lưỡi hắn lùa vào vòm miệng chờ đón, hai
bàn tay cô tỳ cứng vào lồng ngực vạm vỡ bấu chặt, môi nhay
lấy môi, lưỡi móc vào lưỡi, quay cuồng chất ngất…Chiếc áo
lơi ra, vai áo trật xuống, bàn tay chai sạn đam mê miết vào
thịt da mềm mẩy mịn như lụa nõn, đôi môi Nụ thật mềm và ướt
át, đôi má cô hóp sâu như bị hút đến tận cùng, hơi thở dập
dồn nén chặt trong đôi lồng ngực choáng ngất…Cả cái áo chẳng
còn nơi nào ở lại, nịt vú chỉ còn là một thứ lùng nhùng, đôi
môi tự do của Nụ đổ trút những nhịp thở gấp gáp dồn ứ, đầu
cô ngã ra sau ngây ngất, bàn tay Chiến tê mê vê nắn trên đôi
bầu vú nõn nuột căng tròn núng nẩy, thật dịu dàng và cũng
thật rộn rực như muốn làm nó nở căng ra, mặt hắn úp chụp
trên khuôn ngực thơm tho, môi hắn chiếm trọn đầu núm vú,
lưỡi hắn vê quanh gốc núm như muốn tìm thứ se cứng đang dần
dần hình thành, cả người Nụ rướn cao giần giật, đôi tay nàng
vò rối đầu hắn…Nụ bấu hai tay vào cây cột chòi cố chống chõi
với sự bủn rủn của xác thịt, cái quần chỉ còn là một đống
dúm dó cuộn tròn dưới đôi chân nuột nà run rẩy, hai bàn tay
Chiến đã ấp tròn trên cặp mông căng mọng kéo mạnh bụng cô
vào sát hơn cho mặt hắn ép vào làn da bụng phẳng mềm mum múp
của cô. Nụ đã rên rỉ. Nụ đã suýt soa. Nụ đã nhoai đi day
dứt. Đôi môi Chiến như đang muốn rứt từng mảnh thịt non tê
tái. Cái lưỡi Chiến ướt đẫm nhột nhạt rân rấn cuốn sâu vào
nhục dục căng cứng của cô. Sự khao khát của Chiến truyền qua
từng lớp thịt da lan toả giần giật rậm rực khắp tấm thân
nóng ngốt của Nụ, nhục thể cô căng trĩu, những cơn rùng mình
dậy lên rộn rực…
Tấm áo mong manh không đón nhận được hết đôi thân trần
truồng trên nền đất, Nụ không còn cảm thấy sự sần sùi của
nơi mình nằm xuống, chỉ có sự nặng trịch đến muốn ngạt thở
của khối da thịt nóng hổi đè chặt trên mình là hiện
hữu…Chiến nhét khúc thịt cương cứng gân guốc vào rãnh mình
nở rộng ướt đẫm của Nụ, cái đầu khấc tù tù lọt qua vòm miệng
thịt ngọt lịm để rồi cả dáng hình mập mạp dài ngoằng đâm lút
vào âm đạo nhót chật nóng rảy của xác thịt cô. Tiếng rên của
Nụ oà lên mang đầy đớn đau khoái lạc, người cô giật khẽ quắp
chặt như để bộ sinh dục mình nuốt trọn hình hài dương vật
đàn ông…Chiến sung sướng tận hưởng cái xác thịt hiến dâng đã
từng thuộc về mình, hắn chậm rãi kéo đẩy dương vật trong âm
đạo lầy nhầy nóng bỏng mút chặt khít khao. Hai tay hắn mạnh
mẽ vuốt ve cái cơ thể đàn bà nẩy lên vật vã dưới từng nhịp
hành dục, hắn nhồi lấy cặp vú no căng núng nính rung rinh
rắn rõi, hắn cảm giác dương vật mình bị cơ thịt của âm đạo
Nụ thắt lấy đến muốn xuất tinh, hắn lòn hai tay dưới hai
khuỷ chân cô đỡ cao hai chân cô lên để sự co thắt trở nên
dịu nhẹ hơn…
Chiến nóng ngốt đê mê tận hưởng từng giây phút lạc thú vô bờ
trên xác thịt Nụ đi dần vào chín tầng sung sướng, từng giọt
mồ hôi của hắn nhỏ giọt lên da thịt trơn tuột mồ hôi của cô,
hắn cúi hẳn lên người cô bấu cứng đôi bờ vai ngà ngọc hì hục
thụt nhanh dương vật làm tiếng rên rỉ vỡ toang dã dượi, tinh
dịch trong người hắn dồn căng lên bơm mạnh vào khoang bụng
của cô đem lại sự ngây ngất lâng lâng tận đỉnh đầu. Chiến
không muốn rời khỏi thân Nụ, hắn muốn tận hưởng tận cùng sự
khoái ngất của cô, dương vật vẫn ghim chặt trong bụng cô
trong tiếng thở hào hển của hai người, khuôn mặt Nụ như lịm
đi, tay chân cô buông xoãi bất động, nước nhờn mang theo
tinh dịch lợn cợn ri rỉ tươm ra nhểu nhão nhỏ xuống mặt đất…
Nụ rúc người vào cơ thể đàn ông nồng ấm, cô áp mặt vào lồng
ngực phập phồng vạm vỡ như tìm cảm giác ấm áp dễ chịu của ái
tình. Cô mỉm cười khi có ý nghĩ hơi kỳ quặc “Người đàn ông
này đã khai phá mình nên ông trời bắt mình phải thuộc về anh
ta mãi mãi”. Trong giây phút này cô không còn cảm thấy đơn
độc, một cảm giác an toàn vây phủ lấy cô thật đắm say…Chính
Nụ cũng không thể hiểu nổi thứ tình cảm tự nhiên đến rất bất
ngờ này, cô chỉ biết một cảm giác lệ thuộc luôn tồn tại
trong cô khi bên cạnh Chiến, cô chỉ cảm thấy hương vị đàn
ông của hắn rất thân quen, thứ hương vị nồng nàn của Năm Dư,
thứ hương vị đậm đà của Sáu Dĩ…và cả thứ hương vị mới mẻ chỉ
có ở riêng mình hắn…
- Còn Cường thì sao hả anh? Chúng mình như thế này em sợ nó
không vui..
Chiến vuốt ve bắp tay Nụ cất giọng trầm lắng:
- Anh cho nó lên Sài Gòn học rồi. Ở nhà người chị họ. Tình
cảm của nó dành với em có lẽ chỉ là thứ đam mê tuổi mới lớn.
Rồi nó sẽ quên mau thôi.
- Em hy vọng là vậy!
*
* *
Đêm Giáng Sinh thật an lành, cái an lành đó như tự nó xuất
hiện trong lòng người chứ không phải do đất trời tạo nên,
tiếng nhạc từ khắp mọi nơi, khắp mọi nhà mang âm điệu vui
tươi, mang âm giai trầm lắng như đưa lòng người vào chốn
lâng lâng của đêm Thánh vô cùng…Giáng Sinh không thuộc riêng
về một ai, không thuộc riêng về những con chiên, Giáng Sinh
là của mọi người như là thiên ý của Chúa Trời muốn vậy…
Nhìn dòng người nườm nượp đi chơi trên phố Phấn cũng thấy
một chút niềm vui ẩn hiện trong lòng mình. Trong lúc này
lòng cô thật tĩnh lặng thanh tịnh, mọi chuyện đã đi qua,
những chuyện buồn đã đi qua, chỉ còn một thoáng xót xa cô
quạnh. Tuấn rồi cũng bị bắt, bị đưa về Sài Gòn kết án, lẽ ra
cô cũng là một tòng phạm trong vụ gia đình Bình, trong vụ
mấy thằng khốn hiếp cô bị giết, nhưng không hiểu sao chẳng
ai nhắc tới điều đó. Bình cũng không nhắc đến cô, Tuấn cũng
không nhắc đến cô, không một lời khai, không một bằng chứng
nào buộc tội cô. Cô như không tồn tại trong quá khứ hỗn độn
đau buồn đó…
Nếu không gặp người Phó Chủ tịch Huyện tên Thanh thì Phấn đã
tưởng ông trời thấy cô quá khổ đau, quá vầy vò rồi nên tha
thứ cho cô, sự thật không phải vậy! Thanh đã cho cô biết
chính Bình, chính Tuấn không muốn kéo cô vào cuộc, với những
tội lỗi tự tay mình làm ra họ đã nhận đủ rồi, họ không thể
làm hại thêm cuộc đời cô. Rốt cuộc họ tuy xấu xa nhưng vẫn
là những người đàn ông thực thụ, ít ra trong lòng họ cô là
một phần đời nhiều kỷ niệm, trong lòng họ vẫn có một thứ
tình cảm không rõ hình hài…
Bàn tay mềm mại đặt lên vai Phấn, Nụ đã đến ngồi cạnh bên cô
cùng nhìn dòng người xuôi ngược trên đường, bên sân nhà đối
diện có một cái hang đá rất đơn sơ với những bức tượng nhỏ
xíu của Đức Mẹ, của Chúa Hài Đồng lại toả sáng rất đẹp dưới
những ánh đèn nhấp nháy. Phấn nhìn rất lâu rồi nói:
- Tao biết anh Tài hiện đang ở dưới quê nội. Mấy đứa em nói
ảnh buồn lắm chẳng thiết làm ăn gì, tối ngày chỉ ru rú ở
nhà. Tao định về đó tìm ảnh.
- Mày có định nói hết sự thật với ảnh không?
- Tao sẽ kể hết mọi chuyện, với anh Tài tao không muốn dấu
chuyện gì. Chính vì giấu nhau mà tao và ảnh mới tới nông nỗi
này.
Nụ nắm chặt tay bạn lo lắng:
- Lỡ anh ấy không tha thứ cho mày thì sao? Thôi đừng kể hết…
- Anh Tài giận tao, chửi mắng tao vì anh ấy rất yêu tao, anh
ấy đã từng đả thương người cũng vì tao, tình yêu ấy là thứ
tình yêu mà tao bấy lâu nay không nhận thức đúng đắn về nó.
Nếu anh ấy không tha thứ cho tao thì tao đành chịu. Nhưng
nếu không nói ra hết có thể mối quan hệ của chúng tao sẽ lại
thành thứ ám ảnh ngăn cách ngày xưa.
Nụ vuốt tay bạn cảm thông nói:
- Mày đã chín chắn rất nhiều. Tao tin vợ chồng mày sẽ đoàn
tụ vui vẻ hơn xưa. Chừng nào mày đi Long Xuyên.
- Ngày mai tao sẽ đi, tao không muốn kéo dài nữa, mấy ngày
qua tao luôn nghĩ đến ảnh.
Nụ ôm vai Phấn im lặng, cô hy vọng bạn mình sẽ đoàn tụ vì cả
hai còn rất yêu thương nhau. Còn cô thì chưa thể có một gia
đình ấm cúng, gần đây có nhiều chuyện căng thẳng quá, hàng
loạt quan chức trong thị xã bị tố cáo tham nhũng, trong đó
có Trưởng công an thị xã là Hai Dần, Chiến có nhận bảo kê
cho mấy nhà hàng quán bar qua tay Hai Dần nên ít nhiều liên
lụy, chưa kể vụ cái chết của Trường lém cũng còn đang trong
vòng điều tra. Chiến đã phải lánh mặt một thời gian. Tuy chỉ
có mấy ngày ngắn ngủi bên nhau nhưng Nụ hoàn toàn hiểu rõ
Chiến là người đàn ông cuối cùng của đời mình, những ngày
ngắn ngủi nhưng nó là một thời gian trăng mật thực sự mà ở
đoạn đường đời long đong vừa qua cô chưa hề nếm hưởng, bên
Chiến cô cảm thấy như mình vừa được ngoi lên từ vũng sâu cô
lạnh để đón nhận hơi ấm của ánh mặt trời. Giờ xa Chiến dù
chỉ là một thời gian nhưng cô thấy rất buồn, buồn nhưng
không cô quạnh, cô chỉ còn biết chờ đợi, cô đã quyết định
chọn Chiến thì cô sẽ nhất định chờ hắn về…
*
* *
Ngoài đường đã vắng người đi lại, chỉ còn thưa thớt vài
chiếc xe chạy vội, trời đêm nay hơi se lạnh như một không
khí mùa đông hiếm hoi đang dần về ở vùng đất nam Việt này,
có lẽ đó là chút ít hương vị của cái Tết Dương Lịch đang đến
gần. Nụ xếp gọn bàn ghế định đóng cửa quán, cô chợt thấy một
người đang vội chạy vào, một người có cái dáng lỏng khỏng
quen thuộc. Nụ ngạc nhiên vì thằng Cường sao lại ở đây, lẽ
ra nó đã đi Sài Gòn từ mấy hôm trước mới phải!
Cường thở phì phò vì phải chạy nhanh, nó đứng lại trước Nụ
nhìn cô bằng một ánh mắt khó diễn tả. Nụ ngại ngùng. Cô ngại
ngùng vì hiện tại cô là người của anh rể nó. Cô ngại ngùng
vì không biết phải đối xử sao với một người mình đã từng ôm
ấp cận kề, đã từng có chút rung động cô phụ. Chính vì ngại
ngùng nên càng phải nói:
- Sao em còn ở đây? Sao em còn tìm chị? Anh Chiến không phải
đã nói rõ với em rồi sao?
Những tiếng xưng hô “chị, em” đã trở về như muốn nói lên cái
khoảng cách hiện tại của hai người. Mặt Cường đầy thất vọng
và buồn, nó không trả lời, nó chỉ nhìn như muốn ghi nhớ thật
kỹ khuôn mặt xinh đẹp mặn mà mà nó từng mê đắm, nó không trả
lời nhưng nó hỏi, giọng nói không cảm xúc:
- Tại sao? Cường muốn Nụ trả lời. Cường không muốn ai khác
giải thích.
Chỉ nội cách Cường xưng hô cũng đủ nói lên tâm trạng của nó
bây giờ. Nụ thật khó xử. Rõ ràng nó còn chưa hiểu hay nói
đúng hơn là chưa chịu hiểu giữa hai người đã có một vách
ngăn thực sự, cái vách ngăn của tình yêu với hình bóng
Chiến. Nhưng nó nói cũng không sai. Chuyện này chính Nụ phải
là người giải thích, chính Nụ phải mở cái gút này vì cô là
người thắt gút.
- Chị và anh Chiến là thật lòng yêu nhau, có lẽ em lấy làm
lạ sao bọn chị lại tiến nhanh đến như vậy, đó là một câu
chuyện rất dài khó thể nào nói hết. Tuy chỉ nhận ra nhau
chẳng bao lâu nhưng thật sự mối dây liên lạc này đã tồn tại
từ rất lâu…Đối với cả hai người nó thật sự rất lâu rồi…Chị
đối với em chỉ là chút xúc động nhất thời. Chị nghĩ em cũng
vậy…Chúng ta không thể nào. Chúng ta có nhiều khoảng cách
quá…tuổi đời…suy nghĩ…cảm xúc…Quá nhiều em có biết
không?...Chị đã chịu nhiều đau khổ. Chị không muốn sống mãi
với những thứ vu vơ và không bền vững…Nếu em thương chị thì
hãy quên chị đi, hãy để cho mỗi người có cơ hội của riêng
mình…Cường…em giúp chị đi…
Cường nghe Nụ nói mà mặt cứ nhăn lại như đau đớn lắm. Nụ
càng nói càng xúc động nước mắt rưng rưng. Lòng Cường như se
lại đầy cảm xúc, nó không phải là kẻ không hiểu chuyện, nó
hiểu hết, nó cảm nhận hết. Nó đứng lặng đó không nói gì và
không phản ứng gì, nó muốn bỏ đi, nó muốn rời xa Nụ ngay lúc
này để cô không còn khó xử và bi thương, nó muốn đi nhưng
đôi chân không cất bước được, bản tính cố chấp đã bắt nó
đứng lại…
Cánh cửa sắt kéo lại nhưng Cường còn ở trong nhà, Nụ nhìn nó
ngỡ ngàng không hiểu. Cô tưởng nó chịu đi về nhưng nó ở lại.
Chính tự tay nó đóng cửa. Giọng nó run run:
- Có lẽ sau này…mình không gặp nhau nữa…Đêm nay Cường muốn
giữ lại chút kỹ niệm ngọt ngào…Nụ ôi…xin cho Cường lần cuối
bên Nụ…
Đòi hỏi đó vừa quá đáng mà cũng vừa không quá đáng! Tấm thân
Nụ đã dành trọn cho Chiến nhưng cái mối tình xốc nổi này
không thể nói bỏ là bỏ ngay được. Nụ hiểu sự luyến tiếc của
mối tình si dại đầu đời trong lòng Cường. Nhưng sao có thể…
Vòng tay Cường choàng lại. Nụ vội quay lưng cự tuyệt. Nhưng
vòng tay vẫn đam mê khoá chặt người cô. Hơi thở nóng phả kín
gáy cô. Khuôn mặt ấm vùi lên gốc cổ. Thều thào. Đứt quảng.
- Đừng từ chối…Cường…Xin Nụ mà…Nụ ơi…Chỉ một lần này nữa
thôi…
Đôi môi Cường cắn quanh vành tai lượn lờ gáy nõn, đôi bàn
tay nó miết quanh đôi bầu vú, cơ thể nó áp chặt vào lưng Nụ.
Cô hoàn toàn lúng túng không biết phải làm sao. Cô không
muốn nhưng cô không dám chối từ...Tâm thức cô xáo trộn rối
bời…Nụ hiểu rõ nút áo mình đã lơi ra…Nụ biết rõ hành trình
của đôi bàn tay ấm nóng trên làn da thớ thịt…Những cơn đau
thăn thắt dịu nhẹ lại quần tụ trên hai bầu vú…
Cường vuốt ngược hai bầu vú trần trụi đầy ắp trơn mịn trong
đôi bàn tay kéo theo cơ thể Nụ rướn lên ray rứt, nó se lấy
núm vú, nó vuốt ve khuôn bụng mềm mại, nó áp chặt vào tấm
lưng thon thả nồng ấm…Cường như muốn ghi nhớ tất cả xác thịt
Nụ trong các giác quan mình, nó thật chậm rãi, nó thật từ
tốn, và cũng rất khát khao. Nó đưa Nụ dần dà xa cánh cửa khi
những âm thanh tình ái bắt đầu lên tiếng, bàn tay nó đã luồn
trong lưng quần Nụ ôm tròn bộ sinh dục cô đưa cô vào rạo rực
say nồng…Nụ đã bị sự khát khao của Cường hoàn toàn khống
chế, cô không kềm nén được những luồng phấn khích trào lên
da thịt, cô suýt soa, cô rên rỉ, cô ngột ngạt lâng lâng…
Chiếc áo lại là mảnh vải cuối cùng rời khỏi thân thể Nụ, hai
tay cô chống chõi với sức nặng của bủn rủn muốn ép cô lên
mặt quầy hàng đầy ly tách, những nụ hôn chùn chụt thấm đẫm
tấm lưng cô, vòng ôm từ phía sau càng quắp chặt vào phía
trước loang loáng miết sâu da diết, đôi bàn tay càng áp dính
vào những vùng mẫn cảm, sự xoa nắn, sự vuốt ve, sự vầy vọc
chiếm trọn dục thể cô…
Cường hổn hển ấn nhẹ cái đáy lưng ong xuống để cặp mông căng
tròn nhổm lên cao mọng, dương vật nó nhét vào cửa bụng trơn
ướt múp cao giữa đôi đùi hé mở của Nụ từ dưới mông, nó tê
rân đẩy ngập hết vật dục của mình vào bụng cô như nhát đâm
ngọt lịm...Khi đôi đùi không mở rộng thì âm đạo như càng
nhót chật làm sự cọ xát trở nên da diết hơn và dĩ nhiên đem
lại khoái lạc nhiều hơn, từng nhịp dập dồn dấn cao chất ngất
để lại cho không gian tĩnh lặng tiếng da thịt, tiếng rên rỉ
và tiếng thở ngất ngây…Cường như không muốn chấm dứt quá
nhanh những phút giây thần tiên cuối cùng trên xác thịt Nụ,
nó dịu nhẹ đẩy đưa trong vòm bụng thiên đường, nó nhịp nhàng
nhào bóp cặp vú no căng đầy dục cảm, nó cảm nhận nước nhờn
của cô chảy ra rất nhiều nhỏ cả lên đùi nó…
Các cơ thịt trong âm đạo Nụ làm như đang bóp nghiến lấy
dương vật Cường đẩy nó đi vào tột đỉnh của cơn sướng khoái
vô bờ, nó bóp mạnh hai vú cô kéo mạnh cô ưởn cong ra sau,
bụng cô như giãn ra giữ chặt lấy dương vật nó kéo theo dòng
tinh dịch từ trong người nó dồn ra bơm phùn phụt đầy thoả
thê vào cơ thể cô, nó mệt mỏi và nhẹ nhõm đổ gục trên tấm
lưng ướt đẫm của cô, nó úp mặt vào bờ vai tròn ngà ngọc thì
thầm:
- Cám…ơn…chị…Em sẽ nhớ mãi…giây phút này…Em sẽ chúc phúc cho
chị mãi mãi…
Cường từ từ rút dương vật ra, bụng Nụ thắt lại, tinh dịch
đầy ứ trong bụng cô són ra nhây nhớt, cô mệt mỏi lấy bàn tay
bụm vào bẹn như sợ nó nhểu xuống sàn và khụy xuống nền gạch
lạnh giá…
*
* *
Nụ xếp lại mâm trái cây cho ngay ngắn rồi lấy mấy nén nhang
để sẵn, bé Mai ngồi xem kịch ông Táo với con Lan cứ cười
khúc khích. Đêm cuối năm thật là tĩnh mịch, giờ này mọi
người đều đoàn tụ trong nhà để chờ giờ phút chuyển giao của
đất trời thiêng liêng. Xưa kia có Năm Dư lo chuyện cúng kiến
giao thừa nhưng sau này chỉ mình Nụ lo toan mọi chuyện, thôi
thì một mâm trái cây cũng đủ rồi! Trên con lộ nhỏ vài người
vội vã đi, đó là những người phải đi làm những công việc
không có thời gian nghĩ ngơi vừa xong việc, trong đó có vài
cô gái còn chưa kịp tẩy trang vì vừa tiếp xong người khách
cuối cùng ở những quán cà phê, quán bar trên thị xã đang tìm
về gia đình để sum vầy đêm trừ tịch…
Nụ chống tay lên cằm nhìn ra cửa đầy suy tư, phải chi có vài
tiếng pháo lẹt đẹt lùng đùng thì có lẽ cái không khí Xuân
sắp đến sẽ thêm nhiều nao nức rộn rã! Chứ yên lặng như vầy
thì buồn tẻ quá. Thật ra dù không tiếng pháo nhưng sự náo
nức từ không khí mùa Xuân mới vẫn lan toả làm người ta thấy
vui vui dễ chịu, cái không khí ấy nó như tự dâng lên từ mặt
đất, từ ngọn cây chiếc lá, từ mọi sự vật. Thật lãng đãng.
Thật ấm áp.
Chỉ còn không lâu nữa là đến 12 giờ đêm, nhiều nhà đã bày
bàn và mâm cúng ra sân, Nụ cũng bưng mâm trái cây ra đặt lên
cái ghế và thắp ngọn đèn dầu. Cái cửa rào hình như lay động,
Nụ ngẩng lên, một cái bóng dáng lừng lững quen thuộc đứng
trước cô. Nụ bật đứng thẳng dậy, cửa rào mở ra và Chiến bước
vội vào buông rơi cái túi xách, cô mừng như một đứa trẻ lao
vào lòng hắn, đôi vòng tay xiết lấy nhau nồng ấm, cô ghì
xiết dấn sâu vào lòng người mà cô đã chờ đợi hơn một năm
qua. Một năm chờ đợi, một năm xa cách, một năm nhớ nhung đã
không còn làm cô thấy ngượng ngùng trước bao đôi mắt thiên
hạ đang nhìn kinh ngạc…
Bầu trời như rất cao trong vắt dưới những ánh pháo hoa ở rất
xa mừng đón Giao Thừa, mùi nhang trầm thơm ngát, con Lan len
lén đến thắp nén nhang nhún vai cười tủm tỉm liếc nhìn hai
người yêu nhau trao nhau nụ hôn đắm đuối giữa đất trời…
HẾT
Friday, July 14, 2006 11:56 PM
Harry Hồ & Bút Chì
|