| Tiếng violon réo rắc thật phù hợp với cái 
					không gian vốn rất lãng mạn của nhà hàng, đây là lần đầu 
					tiên Phấn đến một nơi vừa sang trọng vừa ấm cúng như vầy, 
					lúc đầu cô hơi ngại vì thấy mình cứ quê quê làm sao, nhưng 
					rồi cô cũng mau chóng thấy thoải mái và tự tin hơn. Tất cả 
					cũng nhờ có Bình. Đi bên cạnh một người lịch lãm như Bình cô 
					không còn mặc cảm tự ti. Bình khéo léo, đỉnh đạc như đúng 
					phong cách của một người làm ăn lớn. Bình trở về bàn với cái mobile phone trong tay và nét mặt 
					thất vọng. Vậy có nghĩa là người khách đã không đến được. 
					Bình nói:
 - Ông Tuấn xin lỗi chúng ta. Ông ấy có chuyện gấp không thể 
					tới.
 Phấn cũng thấy thất vọng, đây là lần đầu tiên cô được đi 
					tham dự một bữa cơm ngoại giao, cô đã chuẩn bị rất kỹ từ tài 
					liệu cho đến luyện tập cách ứng xử vậy mà tất cả đã thành 
					công cốc. Bình nhận ra điều đó ở Phấn nên cười nói:
 - Dù sao cũng đã đến đây rồi, sao không ăn nốt bữa ăn ngon 
					lành này chứ! Đúng không cô Phấn?
 - Ông nói phải, thức ăn ngon thế này bỏ thật uổng lắm.
 Trong bữa ăn đêm nay Phấn như hiểu thêm được người chủ của 
					mình, đâu phải lúc nào cũng có một cuộc trò chuyện thoải mái 
					ngoài công việc thế này, mấy nhân viên khác nói Bình rất 
					nghiêm khắc và khó chịu nhưng cô lại không cảm nhận được 
					điều đó. Bình vui vẻ hoạt bát, không kiểu cách, Phấn cảm 
					thấy ông ta cũng dễ gần gũi lắm.
 - Tôi rất ngưỡng mộ ông, ông thật là một người tài năng, 
					giỏi giang.
 Bình chợt chau mày như cảm thấy lời khen ấy của Phấn không 
					thể thuộc về hắn, nét cười tắt lịm trên vành môi. Bình thở 
					dài:
 - Tài năng. Giỏi giang thì có ích gì chứ! Tôi vẫn là kẻ thất 
					bại trên đường đời. Thất bại vô cùng!
 Phấn ngạc nhiên thấy vẻ sầu não bất chợt của Bình, một sự tò 
					mò bắt cô hỏi lại:
 - Tôi thấy ông có rất nhiều tâm sự. Tôi đã nói sai gì sao?
 - Không…Cô không nói gì sai cả. Chỉ tại tôi có chút cảm xúc 
					thôi. Chuyện gia đình đó mà!
 Nhìn Phấn giây lâu rồi Bình chậm rãi nói:
 - Chuyện vợ chồng nhiều khi khó nói lắm. Cô sẽ không hiểu 
					đâu vì cô hạnh phúc, cô có người chồng thương yêu cô. Tiền 
					bạc không mua được tình cảm, điều đó đúng với chính tôi, vợ 
					tôi…cô ấy…
 Bình lắc đầu đầy vẻ chán chường, dù hắn không nói ra nhưng 
					Phấn cũng đoán được người đàn ông này đang có những rạn nứt 
					tình cảm với vợ mình, một mối đồng cảm chợt đến trong lòng 
					cô, nó gợi cho cô sự chua xót mơ hồ, thì ra không chỉ mình 
					cô mới bị tình cảm làm đau khổ, Bình cũng như vậy. Tình cảm 
					con người sao mà mong manh dễ vỡ đến như thế, không thể điều 
					khiển, không thể cầm nắm, dễ đến và cũng dễ đi…
 
					**   *
 Nụ kéo cái thùng các tông ở gầm giường ra, bên trong toàn là 
					quần áo trẻ con và mấy cái mền, cô thò tay vào bên dưới đáy 
					thùng lôi ra cái hộp bánh bằng thiếc, trong hộp là số tiền 
					cô dành dụm bấy lâu nay. Dạo này người ta hay nói tới chuyện 
					gửi tiền ở ngân hàng, nghe nói vừa có lời mà lại an toàn hơn 
					bỏ ở nhà. Nói thì nói vậy thôi chứ cái thói quen cất dấu 
					tiền như đã thành một nếp cũ hình thành từ chiến tranh và từ 
					nền văn hoá nông nghiệp bao đời truyền lại, đâu có bỏ dễ vậy. 
					Nụ đếm tiền xong thở phào nhẹ nhõm. Vậy là cô đã có gần đủ 
					tiền để mở một quán sinh tố nhỏ trên phố chợ, cô sẽ đỡ phải 
					bôn ba ngày nào cũng đi bán trái cây hàng mấy cây số. Thật ra gia đình đâu phải quá nghèo, có mảnh vườn, có cái 
					nhà nhỏ, nhưng tất cả gia sản này là do nhà chồng cho, dù 
					sao cũng không thuộc về Nụ, hoa lợi từ mảnh vườn chỉ đủ 
					trang trải các chi phí thường xuyên, nói dại chứ nếu lỡ xảy 
					ra chuyện gì thì túng bấn vô cùng. Nụ cất kỹ hộp tiền và 
					thùng các tông vào chỗ cũ, cô nghĩ thầm “Nhất định mai phải 
					đem gửi ngân hàng thôi, số tiền đã lớn quá không thể mạo 
					hiểm!”
 Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Nụ búi tóc lên vừa đi ra vừa nói:
 - Lan phải không em? Chờ chị chút.
 Vừa mở cửa ra Nụ sững người vì bộ mặt dài dài quen thuộc mà 
					cô không bao giờ muốn gặp tại nhà mình. Trường lém đứng đó 
					dưới ánh nắng xế chiều cười hì hì nhăn nhở. Nụ sợ hãi nhìn 
					qua khung cửa, cũng may là giờ này ngoài đường vắng người vì 
					nắng còn gay gắt quá. Nụ đúng là có tật giật mình nên bối 
					rối đến lú lẫn, thật ra đâu có gì phải sợ như vậy, nhưng 
					không biết sao cô hoàn toàn mất phương hướng.
 Trường lém vừa cười mỉm vừa nói:
 - Nếu em sợ người ta thấy sao không để anh vô nhà đi.
 Gã nói vậy cho vui chứ không mời gã cũng đã bước thẳng vô 
					nhà. Cô đóng sập cửa lại nhìn gã ấm ức.
 - Sao anh lại tới đây? Anh làm vậy có phải muốn hại chết tôi 
					sao hả!
 Trường tiến sát tới trước Nụ tỉnh rụi:
 - Sau hôm ở nhà thằng Sáu em trốn mất tiêu làm bọn anh nhớ 
					quá. Em không tới thì anh phải tìm em thôi.
 Nụ ngẩng nhìn gã uất lên :
 - Mấy người quá đáng lắm, tôi đâu phải là con điếm. Sao 
					không chịu để tôi yên chứ!
 - Chúng ta đã là bộ ba ăn ý mà, em muốn bỏ rơi bọn anh vậy 
					coi sao cho được.
 Lúc này lòng Nụ rối như tơ vò, cô vừa sợ, vừa tức, vừa lo 
					lắng…Cô chỉ muốn tống tiễn gã ôn thần đi càng nhanh càng tốt. 
					Bây giờ không phải lúc nói chuyện với gã.
 - Muốn nói gì thì lát nữa gặp ở nhà Sáu Dĩ đi. Giờ anh hãy 
					đi khỏi đây mau lên. Chồng tôi có thể về bất cứ lúc nào! Con 
					gái tôi sắp đi học về rồi…
 Trường lém chống hai tay vào cửa như muốn nhốt Nụ lại suýt 
					soa:
 - Thấy em thì con cặc anh nó chào cờ rồi, đi đâu có được! Em 
					giúp anh hạ nó xuống đi.
 - Đây là nhà tôi!...Tôi không thể làm vậy…
 - Em không thể nhưng anh có thể. Chỉ có em sợ lộ chuyện chứ 
					anh đâu có sợ.
 Nụ biết rõ hoàn cảnh của mình hơn bất cứ ai khác, nếu cô 
					không đồng ý thì thằng này vẫn cứ làm bậy vì gã biết cô đâu 
					dám làm toáng lên, cô sợ đến run lẩy bẩy, sợ đến đứng không 
					nổi. Cô không phải sợ sự xâm phạm nhục thể, cô sợ con Lan có 
					thể sang chơi, cô sợ Năm Dư bất ngờ về nhà…Cô sợ vì không 
					thể làm chủ được chuyện gì, cô sợ đến muốn khóc.
 - Đừng mà…tôi sẽ đến chỗ mấy anh…tôi sẽ làm tất cả những gì 
					anh muốn…nhưng không phải ở đây mà…
 - Ở đây có cảm giác mới mẻ mà em. Hì Hì…
 - Đừng…xin anh…ức…
 Tiếng cầu khẩn của Nụ tắt nghẹn bởi nụ hôn của Trường, hai 
					cánh tay cô muốn xô ra nhưng vòng tay gã đã xiết lại, đôi 
					cái lưỡi như dán lấy nhau, cô vùng vằng nhưng cô bất lực, 
					cái thứ bất lực mang tính lệ thuộc, cái thứ bất lực bối rối 
					quýnh quàng. Khi Trường vừa lôi Nụ vào buồng vừa cố cởi áo 
					cô thì Nụ càng hoảng loạn trì kéo van xin, ánh mắt cô không 
					rời được cánh cửa đóng im ỉm, cô tưởng như cánh cửa kia có 
					thể bị mở ra bất cứ lúc nào dù cái chốt đã gài lại. Trường 
					xộc bàn tay vào sau làn áo xổ nút kéo trật áo ngực Nụ lên ôm 
					lấy bầu vú vần vò, cô suýt soa rướn người đi ẩy ra kêu khẽ 
					nghèn nghẹn:
 - Không…Không mà Trường…
 - Hình như con gái em sắp đi học về…Em định kéo dài thời 
					gian cho nó thấy sao vậy em?
 Trường đánh đúng vào điểm yếu của Nụ lúc này, người cô từ từ 
					nhũn đi không còn chống chõi nữa, ánh mắt rơm rớm nước mắt 
					của cô nhìn gã trâng trối, gã cười hể hả lôi thẳng cô vô 
					buồng…
 Chất dịch rỉ ra từ đầu khấc to tròn như mũ nấm của dương vật 
					Trường như dính nhớp trên lưỡi Nụ, không hề có cảm giác ngon 
					lành như xưa kia cô từng bú mút cho Sáu Dĩ, không có thứ đam 
					mê phấn khích khi cái thân dương vật nở to dõng cứng trong 
					vòm miệng mà cô từng cảm nhận. Nụ làm việc cật lực, hối hả 
					như một nhiệm vụ trên khúc thịt ngắn nhưng mập mạp của 
					Trường, cổ họng cô, lưỡi cô không ngừng bú nuốt như muốn 
					thúc ép gã xuất tinh càng nhanh càng tốt mặc kệ mùi lông hôi 
					hám và tinh dịch ngai ngái xâm chiếm xúc giác cô. Trường 
					ngây ngất trong cơn rạo rực rân rân của dục thể căng trào, 
					gã đâu có cho Nụ đạt được ý nguyện, gã biết tận hưởng nhưng 
					cũng biết lúc nào nên dừng lại, gã dằng dương vật ra khỏi 
					miệng của cô, gã kéo xốc thân thể trần truồng của cô dậy, gã 
					ép chặt cô xuống giường, gã hôn vùi đôi môi cô thều thào hổn 
					hển:
 - Làm gì…gấp vậy em…chúng mình còn nhiều thời gian mà…
 Cái miệng gã, đôi tay gã ngấu nghiến khắp khuôn ngực thơm 
					tho no đầy, khắp tấm thân mịn nõn, gã tìm đến đầu núm vú xoe 
					tròn danh dảnh, gã liếm láp, gã bú mút, gã nhào nắn, gã đem 
					lại cho Nụ những xúc cảm nhột nhạt rậm rực, những tái tê đau 
					đớn râm ran bắt cô phải suýt soa rướn cao ray rứt. Hơi nóng 
					của khát dục tiến sâu xuống khuôn bụng mềm rộng mở phập 
					phồng nôn nao, xoay vần quanh gốc đùi trống trải, nó ập vào 
					giữ bẹn đẩy muôn vạn luồng dậm dựt nhột quắn bâng khuâng xộc 
					thẳng lên đỉnh đầu, lan toả khắp cơ thể, quần tụ vào những 
					đỉnh thầm kín mẫn cảm của cơ thể Nụ khiến cô phải rên rỉ 
					giần giật bức rức. Trường kềm chặt cơn cong cớn của thân 
					dưới Nụ để bộ sinh dục cô đón nhận đầy đủ sự vầy vọc của cái 
					miệng gã, chiếc lưỡi như một con rắn nhỏ ẩm ướt cạ quanh 
					dáng hình bầu bĩnh của đôi múi thịt, cuốn lấy những mẩu thịt 
					non mẫn cảm, gã bú mút, gã dấn sâu da diết bằng một thứ đam 
					mê nóng bỏng. Trường luôn mê đắm với một thể xác đàn bà nồng 
					nàn hưng phấn, chỉ có một xác thịt đàn bà nôn nao rộn rực 
					gọi mời mới đem lại những khoái sướng mang tính chiếm hữu, 
					dù cho chỉ là một cuộc trao đổi mua bán cũng không ngoại lệ, 
					Nụ thì không phải là thứ đàn bà của mua bán, cô là một quà 
					tặng vô giá mà ông trời ban cho gã, tâm thức cô chối bỏ gã 
					nhưng nhục thể cô phải căng cứng hiến dâng. Dương vật Trường 
					xuyên vào vùng sinh dục ướt đẫm của Nụ ngọt lịm, gã nén chặt 
					trọn vẹn tấm thân êm nuột của cô xuống nệm để thân dưới gã 
					nhịp nhàng hành dục, gã thích nhất kiểu làm tình này vì gã 
					có thể hưởng trọn sự phập phồng núng nẩy của khối xác thịt 
					bên dưới mình, gã có thể nhìn rõ được nét nhăn nhíu trên 
					khuôn mặt xinh đẹp của người tình, gã có thể cảm nhận đủ hơi 
					thở nặng nhọc và tiếng rên rỉ thoát ra từ đôi môi người đẹp. 
					Trường bịt chặt tiếng rên rỉ của Nụ bằng vòm miệng thèm 
					thuồng, gã bay bổng váng vất trên cái khối da thịt êm ái 
					trơn mịn nồng nàn đang nâng đỡ thể xác hắn, dương vật hắn 
					như đang bị nhốt chặt phủ vây trong vách thịt nóng rảy của 
					vùng sinh dục Nụ, bị bám chặt da diết, bị cuốn hút ướt đẫm…
 Trường cảm giác được sự no lẳn sượng sùng trong nhục dục 
					căng đầy khoái cảm của Nụ, cái cảm giác đó chưa bao giờ gã 
					nhận được từ trước đến nay, chỉ lần này thôi, chỉ lúc này 
					thôi, càng lúc cảm giác ấy càng quắp chặt thúc hối nhục dục 
					gã đến không chịu nổi, nó như một lời cầu khẩn vô thức của 
					xác thịt Nụ, như một sự trông chờ giải thoát của nỗi lo sợ 
					mơ hồ xấu hổ…Gã hối hả giữa chất ngất quay cuồng làm chiếc 
					giường phải rung lên bần bật, dương vật gã như bị âm đạo 
					người đàn bà nghiến chặt kéo rút cơn khoái lạc của gã vào 
					ống thịt lầy nhầy nóng bỏng, cơn sóng thoả mãn đến thật 
					chuếch choáng khi những gì dồn ứ trong cơ thể bơm ra từng 
					cơn nhẹ nhõm, gã hoà vào cơn rùng mình co giật của người đàn 
					bà cho đến giọt cuối cùng…
 Trường thở hổn hển hôn lên khuôn mặt phờ phạc của Nụ thều 
					thào:
 - Hôm nay em làm anh sướng quá xá…Chơi ở nhà em quả rất đặc 
					biệt…vừa hồi hộp vừa đã vô cùng…
 Nụ xô gã ra gượng dậy nói:
 - Anh thoả mãn rồi thì cút mau đi…Cả hai người đều là lũ 
					khốn nạn…chỉ biết chèn ép tôi…
 Trường chợt nghĩ ra một ý hay, gã cười khì ôm vai Nụ nói nên 
					một sự thật phũ phàng:
 - Chỉ thằng Sáu thôi. Nó dâng em cho anh mà. Thật ra anh chỉ 
					nói đùa doạ chơi vì thấy em với nó thậm thụt gì đó ở thị xã 
					thôi, anh có biết gì đâu, nào ngờ nó khai ra hết và nó đồng 
					ý trao đổi để trả món nợ đề của nó.
 Nụ giật mình quay ngoắt nhìn Trường, nét bàng hoàng, uất hận, 
					xấu hổ hiện rõ trên mặt cô…
 **   *
 Hôm nay Phấn thật vui vì vừa tham gia cùng Bình bàn được vụ 
					làm ăn đầu tiên trong vai trò thư ký Giám đốc của mình, cô 
					thấy mình đã thật sự đi đúng hướng đến tương lai, nếu giờ 
					này có Tài bên cạnh cô sẽ cùng chồng san sẻ niềm vui này, 
					hạnh phúc biết bao! Vừa bước vào nhà Phấn thấy Tài ngồi yên lặng bên bàn cùng 
					chai rượu đã vơi gần nửa, cô hết sức vui mừng:
 - Anh đã ăn cơm chưa mà lại ngồi uống rượu như vậy? Em nấu 
					cơm cho anh nghe. Em có chuyện hay lắm kể cho anh nghe nè.
 Tài lừ lừ nhìn vợ rồi khàn giọng:
 - Cô cũng còn quan tâm đến thằng này sao? Tôi tưởng cô có 
					niềm vui mới quên mẹ nó thằng chồng này rồi.
 Thái độ và lời nói ấy của Tài như gáo nước lạnh hất thẳng 
					vào Phấn làm cô ấm ức:
 - Anh nói vậy là ý gì? Anh lấy cớ đi hàng nhiều quá bỏ mặc 
					em ở nhà một mình em đã không trách anh sao anh còn móc ngéo 
					em như vậy là sao?
 Tài nốc cạn ly rượu trừng ánh mắt vằn đỏ gằn giọng:
 - Phải! Vì tôi bỏ cô cô đơn nên cô đi tìm thằng khác mà hú 
					hí chứ gì! Hừ…Lúc nào cũng ăn mặc đẹp đẽ, chưng diện ra trò 
					rồi đi đêm hôm mới về vậy mà cứ chối bai bải. Cô tưởng tôi 
					đui hả?
 Trong cổ Phấn như có cái gì đó chặn lại thật khó thở. Chưa 
					bao giờ Tài có thái độ thế này với cô, đã giận dữ vô cớ lại 
					còn vu oan cô lang chạ. Cô tức đến muốn khóc, cô tức tưởi:
 - Anh câm miệng đi…sao anh lại vu oan cho tôi…
 Tài bật dậy hai bàn tay nắm chặt run run trông chẳng khác 
					cái hôm anh ta đâm thằng khốn Tư Lắm định cưỡng dâm Phấn. 
					Chỉ khác là hôm nay trên tay Tài không có con dao đẫm máu!
 - Vậy chứ thằng nào vừa đưa cô về. Xe hơi bóng lộn, sang 
					trọng quá mà!
 - Đó là ông chủ của tôi…híc…chúng tôi chỉ đi bàn chuyện làm 
					ăn thôi…
 - Bàn mãi rồi lên giường chứ gì! Tôi biết thừa rồi! Cô không 
					hề thoả mãn với tôi vì cô đã có thằng kia cho ăn no đủ rồi.
 - Tôi không có…Không có mà… - Phấn ôm mặt gào lên tức tưởi.
 - Cô có dám nói mình chưa từng làm chuyện có lỗi với tôi 
					không? Hả?
 Phấn không thể trả lời, làm sao cô có thể trả lời điều đó! 
					Đúng là cô đã có lỗi với Tài nhưng tất cả cũng chỉ vì anh ta 
					mà ra, tại sao lại đối xử với cô như vậy! Sự uất ức cùng cực 
					làm cô không chịu nổi vung tay tát vào mặt Tài nhưng anh ta 
					đã gạt tay cô ra thật mạnh làm cô ngã dúi. Vừa đau vừa tức 
					khiến cô khóc oà lên nức nở. Tài bỏ đi để lại một tiếng chửi 
					làm lòng Phấn nát tan nhục nhã “ Đồ đĩ ”.
 **   *
 Rượu đã vơi nhưng men rượu lại bốc lên hừng hực theo tiếng 
					cười nói hể hả, Bình bao giờ cũng nể nang Tuấn, cái gì thì 
					thằng cha này cũng vẫn cứ hơn hắn. Đô con hơn hắn, trẻ hơn 
					hắn, quyền lực hơn hắn, làm ăn giỏi hơn hắn, ăn chơi dữ hơn 
					hắn. Nhưng cũng may vì Tuấn có cái mặt rỗ chằng chịt nên 
					không bảnh bằng hắn, đó cũng là một sự an ủi mà! Kéo con đào 
					bên cạnh vào lòng rồi Tuấn xộc thẳng tay vào trong cổ áo 
					khoét sâu của con nhỏ mò mẫm bầu vú căng tròn làm nó nhột 
					cười khúc khích, Bình cười sằng sặc:- Mới nửa chai sao mà sung sớm vậy cha nội!
 Tuấn hôn cái chóc vào cái má phấn của con đào xua tay:
 - Mấy hôm nay bận quá không “thịt” con nào, thèm muốn chết. 
					Ai như ông. Không có đào cũng còn con vợ mỡ màng xài đỡ.
 - Ông thích thì tặng ông luôn. Hì Hì. Còn thêm quà khuyến 
					mãi nữa.
 - Thằng cha Thánh nào đó đã nói “Vợ bạn không ăn được”. 
					Nhưng đào nhí thì khác à nghe! Bởi Thánh đâu có dạy vụ đó. 
					Phải không?
 Cả hai cùng cười khùng khục, mấy con đào cũng cười theo dù 
					tụi nó đâu có uống bao nhiêu và cũng chẳng có gì đáng cười 
					cả! Tuấn kéo con đào đứng lên lừng khừng nói:
 - Ở chơi nghe. Tôi lên trển trước.
 - Tự nhiên đi.
 Tuấn đâu có cần quàng cổ con đào vì nó tự ôm eo hắn cứng 
					ngắt, bàn tay thừa quá thôi để tạm vô cái mông tròn căng của 
					nó vậy! Ra tới cửa, thằng receptionist chẳng cần phải hỏi 
					han gì cứ việc thảy cho cái chìa khoá. Quen quá mà!
 Bình lắc đầu cười khì uống nốt phần rượu còn lại trong ly, 
					ánh mắt hắn chợt dừng lại nơi một cặp đang ôm nhau sát rạt 
					trên sàn nhảy, khuôn mặt thằng kép trông rất quen! Khuôn mặt 
					nằm trong mấy tấm ảnh mà thằng “chó săn” đưa cho coi. Rõ 
					ràng là kẻ tình địch trong lòng Bình, kẻ ngáng đường trong 
					cuộc chinh phục mỹ nhân của hắn. Ông trời coi vậy mà cũng 
					biết điều thiệt! Chắc ổng thương hắn đã bỏ bao nhiêu tiền 
					của công sức vào vụ này nên cho hắn một cơ hội ngàn vàng. 
					Rất nhanh trong đầu hắn có ngay một kế hoạch tuyệt vời. Dân 
					làm ăn phải vậy mới ngon! Bình quay sang hỏi con đào:
 - Thy Thy, em có biết thằng cha kia không? Anh thấy nó lạ 
					mặt lắm!
 Nhìn theo hướng chỉ của Bình con đào Thy Thy chề môi:
 - Cả tuần nay thằng chả mò tới mấy lần rồi. Em có từng tiếp 
					chả một lần. Trùm lắm.
 Bình cười phì vỗ vỗ vô cái đùi tròn lẳn của con đào hất hàm 
					hỏi:
 - Nếu anh bảo em “đi” với nó đêm nay và làm cho anh thêm một 
					việc, nếu làm giỏi sẽ có 10 triệu. Em có làm không?
 Mắt con đào trợn tròn kinh ngạc nhìn Bình, con nhỏ có lẽ 
					không tin ở tai mình nữa! Cỡ như con nhỏ sang lắm đi khách 
					một đêm được chừng mấy trăm. Cái xứ này đâu phải như trên 
					Sài Gòn mà một đêm có vài triệu, với lại tầm con nhỏ thì đâu 
					đủ tư cách lên đó. Bán bia ôm thì có phần nó! Mà bia ôm thì 
					có hơn gì ở đây, cái vụ 10 triệu này không nhận mới là ngu!
 **   *
 Trên màn hình chỉ còn mỗi một màu xanh nhợt nhạt, chiếc quạt 
					máy quay vù vù như cố gắng làm hết nhiệm vụ của mình để xua 
					đi không khí ngột ngạt tù túng một cách tuyệt vọng. Dù bóng 
					đêm bắt đầu buông xuống nặng nề nhưng Phấn không hề nghĩ đến 
					chuyện mở đèn, ánh sáng từ màn hình lờ mờ soi rõ nét mặt 
					thẩn thờ đỏ ửng vì men rượu còn nguyên vết nước mắt của cô, 
					trong lòng cô lúc này mang đầy đau khổ chán chường uất hận, 
					con tim cô tưởng chừng không còn muốn đập, lạnh toát…Tại sao Tài lại đối xử với cô như vậy? Tiếng chửi “ Đồ đĩ ” 
					của Tài luôn vang vọng trong tai Phấn, nó tàn phá chút ân 
					tình mong manh còn sót lại, nó phỉ báng tình yêu mà cô dành 
					cho chồng, nó là nỗi nhục xót xa không thể xoá nhoà. Rõ ràng 
					cô không có lỗi! Cô đã mất cả danh dự và tiết hạnh không 
					phải do cô muốn vậy, cô chỉ là một nạn nhân của một tên đốn 
					mạt, cô không hề phản bội Tài, cô đã cố gắng níu kéo mối 
					tình đang rạn vỡ. Vậy mà Tài lại đi lấy một người đàn bà 
					khác! Nếu sáng nay người đàn bà tên Thy Thy ấy không tìm đến 
					đây để sỉ vả Phấn, đến để cho cô biết cô ta là vợ mới của 
					Tài, đến để đưa cuốn băng video mang đầy hình ảnh hoan lạc 
					của bọn họ như một bằng chứng thì cô vẫn chỉ là một kẻ bị 
					lừa dối tin vào tình yêu thánh thiện, vào tình chồng nghĩa 
					vợ. Người đàn ông mà 8 năm qua Phấn luôn tin yêu đã phản bội 
					cô, cô chẳng còn gì ngoài con tim tan nát, căm hận xót xa…
 Phấn như không cần biết người mà cô mở cửa cho vào nhà là 
					ai, cô loạng choạng trở về chỗ ngồi như chỉ có nơi đó là chỗ 
					bảo bọc duy nhất lúc này của cô. Bình tỏ vẻ như lo lắng:
 - Cô làm sao vậy? Sao không mở đèn? Cô không sao chứ? Công 
					tắc ở đâu để tôi mở đèn dùm cô?
 - Không cần đâu… - Giọng Phấn nghèn nghẹn mệt mỏi.
 Bình đến ngồi xuống ghế salon cạnh Phấn nhìn cái chai rượu 
					đế trên bàn rồi hỏi:
 - Cô uống rượu sao Phấn? Cả ngày hôm nay cô không đi làm và 
					cũng không trả lời điện thoại. Có chuyện gì vậy? Cô hình như 
					đã khóc?
 Phấn không trả lời, cô chỉ tựa đầu vào lưng ghế nhìn lên 
					trần nhà, Bình đặt tay lên mu bàn tay mịn mát của cô như 
					quan tâm an ủi:
 - Thấy cô như vầy tôi lo quá. Có chuyện gì hãy nói cho tôi 
					biết đi. Tôi sẽ làm tất cả để giúp cô. Nói tôi biết đi Phấn!
 Phấn từ từ nhìn Bình, ánh mắt đỏ hoe rân rấn lệ đầy u uất vô 
					thần, rồi cô chợt nói:
 - Ông thấy tôi thế nào?...Tôi xấu xí lắm phải không?...Tôi 
					tồi tệ lắm phải không?...
 Bình xua tay rồi ngọt ngào:
 - Không! Cô đẹp lắm. Cô là người đàn bà quyến rũ lắm. Bất cứ 
					người đàn ông nào cũng rất ngưỡng mộ cô.
 Phấn như một kẻ uất ức khôn cùng, cô túm hai bàn tay run rẩy 
					vào vai áo Bình gào lên:
 - Vậy tại sao người ta lại bỏ tôi…Tại sao người ta thà đi 
					kiếm người đàn bà khác mà không thèm ngó ngàng gì tôi…Tại 
					sao…
 Tiếng khóc lại trào lên nức nở, cô gục mặt vào ngực áo Bình 
					mà khóc, cô luôn là thế! Yếu đuối! Không thể che dấu được 
					cảm xúc của mình! Bình mỉm cười vuốt ve mái tóc Phấn nói nho 
					nhỏ bên tai cô:
 - Đừng khóc nữa. Những kẻ phản bội như thế không đáng để cô 
					phải khóc đâu. Có tôi ở đây tôi sẽ lo lắng cho cho cô mà. 
					Nín đi Phấn.
 Phấn chợt ngẩng mặt lên nhìn Bình run giọng:
 - Ông có…thích tôi không?
 Bình kinh ngạc nhìn Phấn, hắn gật nhanh đầu nói:
 - Có…Tôi rất yêu cô...
 Bình càng bất ngờ hơn khi Phấn choàng lấy cổ hắn ban cho hắn 
					nụ hôn môi đầy vị mặn của nước mắt. Sao không ngạc nhiên cho 
					được! Cái này đâu có trong kế hoạch! Hắn đến đây hôm nay là 
					để làm người đàn ông mã thượng an ủi người đàn bà bị phụ rẫy 
					đang đau khổ kia mà! Hắn muốn có cả thể xác và trái tim của 
					người đẹp chứ không phải thú vui chốc lát.
 Đàn bà thật không hiểu nổi! Dạn dày như Bình mà cũng không 
					hiểu nổi! Tự nhiên lại quá dễ như thế này! Tự nhiên lại dâng 
					hiến khơi khơi có chết không chứ! Nhưng đôi môi sao mềm ngọt 
					thế! Khuôn ngực êm êm cưng cứng nén lên người làm ruột gan 
					nó cứ sôi sùng sục. Kiểu này không ra tay dám khí tồn tại 
					não điên luôn chứ chẳng chơi!
 Vòng tay Bình xiết lại để nụ hôn lưỡi sâu đến ngất ngây tận 
					đáy, hắn cảm thấy có gì đó vô cảm lẩn trong sự cuồng nhiệt 
					của Phấn, không có sự nồng nàn của hiến dâng, cô như một kẻ 
					mộng du trên nhục cảm của mình. Một thoáng xúc động len qua 
					con tim rộn rã đam mê của Bình, đôi bàn tay hắn miết theo 
					tấm thân mềm mại của Phấn, lướt nhẹ trên bộ ngực mơn mởn vun 
					cao rồi trôi quanh cái eo thon thả, miệng hắn mơn man đặt 
					khắp khuôn mặt xinh đẹp, cắn nhẹ vành tai, cuốn sâu vào gốc 
					cổ thanh tú. Hắn chưa bao giờ như vậy với đàn bà, hắn chậm 
					rãi, hắn tỉ mỉ, hắn thật sự muốn Phấn hiểu ra sự tồn tại của 
					hắn!...Hơi thở Bình đầy hưng phấn còn hơi thở của Phấn như 
					nén lại, hàng nút áo đã xổ tung tự bao giờ cuốn hút người 
					đàn ông đi vào làn da trơn mịn như xa tanh thơm tho mát 
					rượi. Run rẩy…sượng sùng…lả lơi…mê đắm ngập đầy trên xác 
					thịt Phấn thúc ép dục tính dâng trào ngùn ngụt, ép chặt đôi 
					thân xuống nệm ghế chật chội. Áo ngực lơi ra trong tiếng nấc 
					đàn bà để bộ ngực nẩy nở đủ đầy no tròn nây nẩy thoát khỏi 
					sự gò ép bật ra choáng ngợp, hai bầu vú cùng đôi đầu núm 
					tròn vo không ngừng rún rẩy mềm mại theo nhịp thở dập dồn 
					của Phấn như gọi mời, như khiêu khích, Bình tê mê vuốt ngược 
					đôi quả đào tiên ấy vê tròn bóp nhẹ, cái cảm giác mịn màng 
					và đàn hồi mây mẩy giữa cơn day dứt của cơ thể cô làm hắn 
					ngất ngây sung sướng. Sự vướng víu giữa đệm ghế nhỏ hẹp 
					không làm việc trút bỏ những mảnh vải trở nên khó khăn vì 
					chướng ngại duy nhất chỉ nằm ở phần dưới hai thân thể, mà 
					việc cởi một bộ đồ bộ thì đơn giản vô cùng với Bình! Cơn mưa 
					môi chùn chụt cùng đôi tay mơn trớn của hắn cứ trôi dần 
					xuống phủ vây khuôn bụng thon thót ấm mềm, móc vào cả hai 
					cái lưng quần, trụt đôi quần qua khỏi bờ mông nở nang tròn 
					trặn rồi trút bỏ nó khỏi đôi chân dài thuôn nuột, trọn vẹn 
					cơ thể tuyệt mỹ gần như loã lồ nổi bật giữa không gian mờ ảo 
					làm hắn phải co giật. Bình nhanh chóng đè nhẹ một bên đùi 
					buông thả của Phấn xuống khỏi ghế để vùng mu bầu bĩnh với 
					những sợi lông mềm phủ kín hai bên bờ khe huyền ảo mẩy ra lồ 
					lộ, bàn tay hắn háo hức miết vào cửa mình ẩm ướt hâm hấp non 
					mềm đẩy thân thể cô ưởn cao suýt soa day dứt, hắn ngậm lấy 
					đầu vú dảnh cao trước mặt bú mút nhẹ nhàng khi hai ngón tay 
					vê tròn những mảnh thịt non móc dần vào khe thịt nóng rực 
					mẫn cảm của cô…
 Ướt đẫm, đó là cảm giác Bình nhận được từ hạ thể của Phấn…
 Nóng ngốt, đó là cảm giác Bình có được từ da thịt của Phấn…
 No căng, đó là biểu hiện của một xác thịt đàn bà sẵn sàng 
					đem lại khoái lạc cho tình nhân…Bình nằm úp chụp hẳn lên cơ 
					thể êm ái trơn mịn đã rơm rớm mồ hôi rộn rực của Phấn, hai 
					đùi hắn len vào giữa đẩy rộng đôi đùi cô ra, hắn ngoạm lấy 
					đôi môi như đoá hoa ướt mềm kề bên thơm ngát, dương vật hắn 
					rà lên và ấn mạnh, cái âm đạo mềm và trơn nhẫy của cô không 
					cản được dương vật hắn chui lút vào trong, dương vật hắn như 
					bị mút chặt giữa khối thịt nóng rảy mềm nhũn và ẩm ướt của 
					âm đạo đàn bà, hắn ngây ngất hôn hít khuôn mặt hoa xinh đẹp 
					cùng da thịt thơm tho đắm mình trong bể hoan lạc…Xác thịt 
					Phấn dù đã từng biết đến hai người đàn ông trong đời nhưng 
					vẫn không thoát khỏi cái vỏ bọc tiết phụ đem lại thứ cảm 
					giác sung sướng khó tả…tròn trĩnh…cứng cáp…no đầy…nồng nàn 
					da diết khiến cuộc giao hoan càng thêm chất ngất. Đầu cô rơi 
					hẳn ra khỏi ghế chơi vơi bắt hai phần da thịt càng thêm dính 
					chặt choáng ngất. Kinh nghiệm trăng hoa đã làm cho Bình 
					không thua kém đám thanh niên trai trẻ, hắn biết cách kéo 
					dài sự thoả mãn bằng những cái kéo đẩy dương vật chậm rãi 
					nhưng mạnh mẽ trong âm đạo của Phấn, hắn biết tư thế làm cho 
					âm đạo thít cứng vào dương vật tạo sự cọ xát trọn vẹn và sâu 
					lắng hơn khiến một người đàn bà non nớt với trụy lạc như cô 
					đón nhận tất cả sự bức rức với những cơn oằn quẩy kéo dài 
					vật vã, hắn biết cách hưởng lạc và bắt lạc thú đi vào sâu 
					lắng…Bình bay bổng lâng lâng giữa cơn căng cứng ngất ngây, 
					dương vật hắn dấn ngập trong cơ thể Phấn nén chặt hạ thể cô 
					xuống nệm, cơn vỡ oà của khoái lạc đẩy sâu tinh dịch hắn vào 
					khoang bụng cô ngập ngụa…
 Phấn không cảm thụ được những tia nước mát mẻ từ cái vòi hoa 
					sen tưới đẫm da thịt mình, cô thẩn thờ co ro chìm sâu trong 
					sự hổn loạn của tâm thức, một người đàn ông nữa đã đi vào 
					thể xác cô, nếu trên chiếc ghế salon nơi quán Karaoke ngày 
					trước là sự cưỡng đoạt mang đầy đau đớn ô nhục thì trên 
					chiếc salon hôm nay lại là sự dâng hiến cũng đầy nhớp nhúa 
					và tủi hổ. Phấn không thể kềm chế được mình, cô đã để những 
					ý niệm điên cuồng khống chế cô, cô dâng hiến cho Bình bằng 
					tất cả nỗi uất hận, khổ đau, chán chường, phó mặc. Nếu Tài 
					coi cô là con đĩ thì cô sẽ làm một con đĩ, Tài hoan lạc với 
					người đàn bà khác thì cô càng phải hoan lạc với người đàn 
					ông khác, không có Tài cô vẫn có những người đàn ông khác 
					thay thế trên giường của mình! Không cần tình yêu vì thứ ấy 
					đã chết rồi! Cái gì gọi là danh tiết, gọi là chung thủy cô 
					đã đánh mất từ lâu rồi! Cô muốn trả thù người đàn ông phụ 
					bạc bằng chính sự nhuốc nhơ của thể xác mình…Sau cơn điên 
					loạn của xác thịt giờ cô đã được gì?...Sau cuộc truy hoan 
					đầy dục cảm giờ cô đã còn gì?...Phấn không biết! Và cô không 
					muốn biết!...
 (Hết Phần 2 ... Xin mời đón 
					xem tiếp
					Phần 
					3) |