| Nhìn cách ăn mặc của Hùng tôi biết chàng thuộc loại con nhà 
					giàu và chàng kể chuyện gia đình cho tôi nghe một cách thân 
					tình. Hùng có nói đến một nữ danh ca đang cặp "Cô ấy ngủ hay 
					ngáy" và nói đến một vũ nữ có hạng. "Cô hay đi đái đêm làm 
					anh mất ngủ", tôi dặn lòng phải coi chửng cái anh chàng này, 
					chớ vội sa vào vòng tay chàng làm nhân tình thứ một trăm lẻ 
					mấy... và không biết mình có tật gì xấu để anh chàng kể lể.
					
 Mặc dù nghĩ vậy nhưng tôi rất thích Hùng. Thỉnh thoảng đang 
					lúc nól về những người đàn bà qua đời nìmh chàng lại nói "Giá 
					mà anh kiếm được người con gái nào cỡ hơn mười sáu tuổi mà 
					còn trinh, thì anh sẽ cho nàng hưởng cái vinh dự biết đến 
					một người đàn ông đầu đời ra sao. Đàn ông phải đúng nghĩa là 
					đànông là phải mạnh, phải hùng ngay cả trên giường cũng vậy. 
					Nhưng đó chỉ là chuyện hoang đư~ng. Làm sao mà kiếm được 
					người đẹp mà còn trinh trong cái thành phố sa đọa này". Tôi 
					thấy ghét Hùng. Câu nói này chạm tự ái tôi quá chừng. Tôi 
					thấy xấu hổ giùm người thanh niên tmớc mặt và cả cho tôi.
 
 Có một điều Hùng nói làm tôi phân vân mãi là chàng cho biết 
					có thấy tôi với Dũng một vài lần ở đâu đó rồi; chàng thao 
					thao bất tuyệt là có để ý đến tôi, nhưng vì lòng tự trọng 
					không muốn giụt đào của người khác. Thái độ Hùng coi tôi như 
					là một thứ nhân tình hay gái bao của Dũng làm tôi bực mình. 
					Không biết là Dũng có tâm sự gì với ai để họ đồn đãi ra 
					ngoài hay vì cái đầu óc dơ bẩn của Hùng đã có ấn tượng như 
					thế.
 
 Tôi xua đuổi ý nghĩ không đẹp về Dũng vì tôi biết rất rõ con 
					người của chàng. Dũng là người tốt, trong suốt những ngày 
					tháng làm bạn với Dũng, chưa hề có lần nào chàng làm tôi 
					buồn, hay làm hại đến tôi như quý độc giả cũng biết là Dũng 
					chưa hại đời con gái của tôi cho đến giờ phút cuối, vì chàng 
					là một người tốt, một người rất yêu thương và biết bảo vệ 
					thanh danh cho tôi. Còn về ý nghĩ thứ hai trong đầu, tôi cám 
					ơn là Dũng đã để tôi còn con gái để chứng minh rằng điều 
					Hùng nghĩ về tôi là sai bét. ."Chứng minh?" Không bao giờ, 
					chửng minh cho cái
					thằng cha này sao?
 
 Ngồi một lát thấy đã tối trời, tôi xin phép ra về. Hùng nài 
					nỉ mời tôi đi ăn ở Dại ThếGiới, Chợ Lớn. Tôi từ chối viện cớ 
					là không ăn mặc đủ tiêu chuẩn vào nhà hàng sang trọng đó, 
					nhưng Hùng đã nói sẽ thu xếp để chúng tôi ăn ở một phòng 
					riêng trong nhà hàng, không có ai làm phiền chúng tôi. Sau 
					cùng tôi đồng ý.
 
 Khi đến nơi, tôi thích thú trước lối tiếp đãi của các người 
					hầu nhà hàng sang trọng này ? Người Xì Thẩu bước ra xum xoe 
					đón Hùng. Nhìn tôi rồi quay sang Hùng, hắn nói:
 "Thưa ông, phòng Hồng Nhung như thuởng lệ chứ!"
 Tôi thất vọng vì biết mình không phải là người đầu tiên Hùng 
					dẫn vào phòng này. Phòng Hồng Nhung được trang trí rất đẹp, 
					nền trảl thảm đỏ. Trong phòng chỉ có một bàn ăn trải khăn 
					trắng, ly tách trên bàn toàn là thủy tinh đắt tiền, dao 
					muỗng toàn bằng bạc chạm trổ rất đẹp và trên bàn có một lọ 
					hoa hồng nhỏ tươi thắm. Ở một góc phòng có một bộ salon băng 
					da trông đẹp và có vẻ thuận tiện. Tôi nghĩ thầm thật là tiện 
					cho Hùng làm trò khỉ.
 Một bữa ăn sang trọng với đủ các sơn hào hải vị được dọn ra, 
					người hầu bàn rút lui để chúng tôi một mình với nhau. Hùng 
					gắp cho tôi đủ món, bát tôi ăn và cp uông lượu champngne. Ăn 
					xong, Hùng dẫn tôi đến ngồi ở ghế soia viện cớ là để nói 
					chuyện thoải mái hơn.
 
 Rượu champngne làm tôi hơi chuếnh choáng ngất ngây, nhưng 
					cũng đủ tỉnh táo nhận biết mọi sự chung quanh. Hùng bắt đầu 
					hôn nhẹ lên trán, tóc tôi rồi đi vòng
					qua sau gáy, hít mùi thơm tóc xong một tay bắt đầu thám hiểm 
					khắp người, sắp dở những ngón nghề ra. Tôi kháng cự - chỉ 
					bằng lời thôi chứ không đẩy ra. Tôi nhất định sẽ cho hẩn một 
					bài học như đã tính toán trong đầu.
 Hùng vừa hôn gáy vừa lay tay kéo phẹc ma tuya xuống, xong 
					kéo áo đầm tôi xuống để lộ nguyên khoảng vai trần trắng muôt 
					và vù ng thịt đầy đặn trước ngực vun cao lên. Hùng run rẩy 
					mớ hung cái nịt vú tôi và cặp vú bung la. Hùng ngẩn người 
					xong đè tôi hôn ngấu nghiến trong khi tay mân mê đầu vú hồng 
					như son của tôi. Đến lúc này, tôi xô Hùng ra giẫy nẩy:"Đừng anh Hùng, em không phải loại con gái như vậy."
 
 Nhưng Hùng vẫn tỉnh bơ cúi xuống hôn lên khoảng da thịt mát 
					thơm mùi trinh nữ của tôi. Miệng bắt đầu tìm đầu núm vú đỏ 
					như son và mút mạnh. Ngoạm một miếng lớn vào miệng. Thụt 
					người xuống khoảng dưới, tay tìm kiếm cổ chân tôi rồi tìm 
					đến quần lót lột ra để lộ đôi chân dài líếm hết mọi chỗ lên 
					đến đùi. Hai tay sờ vuốt hai bên háng nơi phần da thịt cảm 
					nhạy của tôi. Tôi kẹp chặt hai đùi lại nhưng bàn tay mạnh mẽ 
					của Hùng đã bạnh đùi tôi ra. Những ngón tay quỉ quái bắt đầu 
					di chuyển khắp vùng cỏ non rậm rạp. Khi gần đến giới tuyến 
					cuối cùng của tôi định thọc ngón tay vào, tôi la lên:
 "Đừng anh Hùng? Đau em?"
 Tôi rán la lên giữa những trận hôn như bão táp của Hùng. 
					Nghe tôi la Hùng nhẹ tay hơn một chút. Chàng vọc ngón tay 
					lên xuống dọc theo kẽ hở của mép âm hộ
					giữa những vùng lông đen dày và mướt. Bây giờ thì tôi lại 
					lên cơn muốn được phá trinh nhưng vì tự ái bởi những câu 
					Hùng nói ìúc chiều nên nhất định giữ mình bằng được Tôi còn 
					trẻ, còn nhiều thời giờ, vội gì.
 Những ngón tay Hùng rà rà mồng đốc, tôi phản đối nhưng Hùng 
					lờ đi tiếp tục rà. Tôi lướn người lên nhớ đến những ngón tay 
					thần kỳ của Dũng, tuy nhiên làm bộ kêu đau để Hùng ngưng lại, 
					nhưng ngón tay Hùng bắt đầu thám hiểm vào trong một chút nơi 
					mà chưa người đàn ông nào sờ mó dến, nơi có khoảng thịt mềm 
					và mọng, Hùng định thọc vào sâu hơn nữa nhưng đau quá, tôi 
					bật khóc.
 
 Hùng ngưng lại rồi định thọc vào chút nữa. Tôi hét lên. Hùng 
					ngưng tay mở tròn mắt nhìn tôi coi tôi giở trò
 gì đây? Sao lại kêu đau khi Hùng sờ mó:
 "Em điên à ! Anh không mtlốn bị mang tiếng hiếp em.
 Anh chưa hiếp ai bao giờ" Hùng nhăn mặt nói tiếp
 "Ngoài kia thiclu gì đàn bà sẵn sàng ngã vào vòng tay anh. 
					Bộ em bị bệnh điên hay sao vậy?"
 Tôi rán chặn tiếng khóc nói:
 "Không phai vậy đâu anh Hùng... tại em không quen làm cái 
					này. Em... em còn con gái."
 "Còn con gái?"
 Hùng cười ngặt nghẽo:
 "Vậy sao?"
 Và kéo mạnh đùi tôi ra, thọc tay vào tiếp, tôi hét lên kỳ 
					này đau thật sự. Chàng giật mình vì tiếng hét của tôi, Hùng 
					ngưng tức thời và đồng thời cũng nhận thấy phần thịt nơi âm 
					hộ tôi chắc nịch khó lọt đút tay vào. Hùng không tin là 
					chuyệr có thật nên chưa buông tôi ra vội, dùng ngón tay sờ 
					nắn kỹ càng phần mép ngoài rồi đến mép trong âmhộ. Đưa nhẹ 
					thử ngón tay vào nhưng không sâu lắm đủ để chàng thấy vách 
					âm hộ với những thớ thịt vung đầy quả thật khép kín.
 Bây giờ Hùng thay đổi thái độ không còn cái vẻ khó thương 
					vừa rồi, ngạc nhiên và hơi quê một chút. Hùng đỡ tôi ngồi 
					dậy, sửa lạl áo đầm tôi ngay ngắn. Ngồi cạnh bên tôi, chàng 
					lấy khăn lau nước mắt cho tôi, năn nỉ xin lỗi đủ lời:
 "Tội nghiệp em tôi!" Giọng Hùng trầm xuống "Suýt nữa là anh 
					đã hại đời em rồi' Anh đâu ngờ ở ngay giữa phồn hoa đô thị; 
					nơi đầy lẫy cạm bây và sa đọa này lại
					có người con gái còn trinh như em. Anh xin lỗi đã nghĩ bậy 
					về em. Thú thật, em là người đầu tiên anh gặp còn trinh và 
					cũng có thể là người cuối cùng."
 Tôi không trả lời, Hùng tiếp:
 "Bây giờ thì em nên về vì anh còn đang hứng, đang nổi cơn 
					thèm đàn bà. Em nấn ná lại đây lâu khó mà thoát khỏi tay anh 
					lần nữa." Chàng cười mắt có đuôi "Anh còn phải đi kiếm coi 
					có cô bạn gái nào rảnh tối nay để còn giải quyết vấn đề. Anh 
					thành thật nhưvậy đó em có giận không?"
 Tôi vội vàng:
 "Không, không, anh cứ tự nhiên. Em không nghĩ gì cả Emcũng 
					xin lỗi là đã không thỏa mãn anh được. Mình có thề coi nhau 
					như bạn được không anh Hùng?"
 "Dĩ nhiên, dĩ nhiên mà cưng?" Vẫn giữ nụ cười ranh mãnh trên 
					môi chàng tiếp "Anh sẽ ở quanh quẩn bên em đợi khi nào em 
					thất thân với ai xong anh nhào vô."
 Tôi nguýt dài:
 "Anh này kỳ ghê ?"
 Xong luống cuống khi cái móc xu cheng vì lúc nãy cài vội đã 
					bung ra. Hùng ngắm tôi vụng về móc nịt vú trước mặt, thấy 
					tôi loay hoay mãi, chàng chịu không nổi
					quỳ xuống úp mặt vào vùng ngực của tôi rên:
 "Tuyết ơi, em tuyệt vờl quá ? Anh mấl bao nhiêu tiền cũng 
					được để ngủ với em một đêm. Anh cũng có thể giết thằng bạn 
					thân nhất của anh để giành cho được em... nhưng thôi có ích gì..."
 Hùng nói liên miên cho đỡ tức:
 "Anh biết em không phải là loại người có thể mua bằng tiền 
					được, và anh thì là người dùng tiền để mua tất cả những gì 
					anh thích. Em biết không? Tù lúc anh lên
					mười sáu tuổi, đàn bà chỉ là trò chơi đối với anh vì họ sẵn 
					sàng dâng hiến cho anh vì gia đình anh có tlền. Mãi đến hôm 
					nay anh mới thật sự nhìn đời với một con mắt khác hơn."
 Hùng sửa bộ ngay ngắn, nhìn đồng hồ đeo tay, mặt đăm chiêu 
					một giây đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Tuyết... Anh 
					biết em sẽ cho là anh khùng tới nơi nhưng anh cũng xin hỏi... 
					em muốn làm vợ anh không? Ngay bây giờ! Được không em?"Mắt chàng sáng rực lên. Tôi ngả đầu củời ngặt nghẽo.
 Tự ái được vuốt ve và biết mình đã thắng, đã chiếm thế 
					thượng phong nên đổi thái độ mau chóng:"Anh điênrồi...," và lay tay vò đầu Hùng "Anh là một người 
					đàn ông dễ thương. Em mà không kềm được là mê anh liền. 
					Nhưng anh không nghĩ là cầu hôn một người con gái xa lạ 
					không biết gì về gia thế người ta, nhỡ gặp người không tốt 
					nhận lời rồi anh tính sao? Em mà không có những kỳ vọng khác 
					thì em sẽ cặp tay anh đi tìm người chứng hôn cho mình ngay 
					tức khắc. Vả lại, lấy chồng giàu em sẽ trở nên làm biếng."
 Tôi đứng dậy vuốt lại áo đầm cho ngay ngắn:
 "Em rất mến anh nên cho anh biết luôn. Gia đình em nghèo lắm, 
					cha mẹ chỉ cho đủ tiền ăn học thôi, nếu em muốn có thêm tiền 
					thì em sc nhận lời anh nói hồi nãy là ngủ với anh để lấy 
					tiền. Chừng nào em muốn bán mình, em sẽ tìm anh, chịu không?"
 
 Tội nghiệp mặt Hùng lại nghệt ra thêm một lần nữa vì thái độ 
					thay đổi mau chóng của tôi. Mới đây' kêu khóc ầmĩ năn nỉ xín 
					tha mạng bây giờ dám giỡn mặt như vậy.
 
 Chàng đứng dậy nhìn vào mặt tôi:
 "Em bán trinh cho anh ngay bây giờ được không?"
 Giọng chàng êm như ru, chụp lấy hai vai tôi, nhắm mầt, thở 
					những hơi thở nóng vào má, vào mắt tôi:
 "Một triệu. Anh cho em một triệu đồng ngay bây giờ.
 Một người con gái tuyệt vời như em bao nhiêu tiền là đủ. Bán 
					cho anh đi? Bán mình cho anh đi em.""Thôi đi anh Hùng. Chuyện này không giản dị vậy đâu. Em cũng 
					chưa cần tiền. Nghĩ đến chuyện này cũng đú làm em nổi da gà. 
					Hơn nữa, anh để em suy nghĩ lại.
 Thôi mình về, em cho phép anh đến thăm cuối tuần khi em học 
					bài xong với điều kiện là phải đàng hoàng."
 Thế là Hùng đã đến đón tôi ngay chiều ngày hôm sau khi tôi 
					ra cóng tlường. Hùng nhắc lại chuyện hồi hôm qua và cho biết 
					chàng vẫn chưa bỏ ý định mua cái ngàn vàng của tôi, và tôi 
					cũng chưa có ý định muốn bán.
 (Hết Phần 11 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					12) |