Cuộc tao ngộ đặc biệt đó là gút mắt của câu chuyện đời tôi
sau này, tôi sẽ kể sau. Chuyện một chàng thanh niên dễ
thương là một sinh viên Y khoa do sự đưa đẩy
huyền bí ctía ớịnh mệnh đã nhẩy xổm vào đời tôi, đã mau
chóng trớ nên thân thiết với tôi sau một cuộc gặp gỡ ngắn
ngủi đầy bất thường diễn ra trên đồi thông sau bụi cây. Lúc
đó với sự khát khao tình dục trong tôi, người con gái đang
tuổi dậy thì đã thủ dâm, và do ảnh hưởng mạnh mẽ của bản
năng tình dục đang đà phát triển mạnh mẽ trong thân thể một
người thanh niên khỏe mạnh như Dũng, chứng kiến tôi thủ dâm
rồi sau đó nổi hứng thủ dâm trong lúc ôm tôi mà đã không lợi
dụng cơ hội đè tôi ra như bao người tầm thường khác có thể
đã làm. Nhưng không, cử chỉ cao thượng biết kềm hãm mình nhu
Dũng ngày đó đã gây ấn tượng lớn vào tâm hồn tôi làm tôi đâm
ra cảm mến chàng, và nhận thấy rằng chính nhờ sự hiểu biết
nhiều về tính dục của chàng vì đang học ngành Y nên Dũng đã
có thể chế ngụ được ban năng thú vật của mình trong người để
không có những hành động thô bạo, lỗ mãng xúc phạm quá đáng
đến tôi. Nhiều lúc nghĩ lại tôi tự hỏi giả dụ lúc đó Dũng
đầu hàng cuộc phấn đấu gay go trong nội tâm chàng, để bản
năng che lấp hẳn lý trí để ra tay phá hoại trinh tiết tôi,
thì không hiểu đời tôi sẽ ra sao? Càng nghĩ tôi càng thấy
quý trọng Dũng, tình cảm chân thật tôi dành cho Dũng ngày
càng lớn mạnh, và tôi cũng ý thức hết sức rõ ràng rằng bọn
đàn ông con trai không phải ai cũng là là hạng "thú vật" như
phần đông đàn bà thường nghĩ sai về họ. Chính sự quý mến và
kính trọng dành cho Dũng, đã thúc đẩy tôi quyết định theo
học ngành Y khoa như chàng.
Vào một bữa ăn cơm tối, trong khi cha mẹ tôi đang trao đổi
những mẩu chuyện về thời thế thì đột nhiên cha tôi quay sang
hỏi tôi về việc học hành và đã chọn phân khoa nào chưa. Tôi
ngần ngừ chưa biết có nên nói cho cha mẹ biết cái ý định
thầm kín của mình không. Mặc dù mới đậu xong hạng Ưu tú tài
hai ban A nhưng mẹ tôi chỉ muốn tôi thi vào ngành sư phạm để
ra trủờng làm cô giáo. Nhìn ánh mắt của cha mẹ đang chờ câu
trả lời, tôi đành phải tiết lộ ý định sẽ chọn ngành Y khoa.
Chưa kịp dứt lời. mẹ tôi đã lên tiếng chống đối kịch liệt,
bà đưa ra những cớ này nọ và dĩ nhiên không phải là hoàn
toàn vô lý nào là con gái chỉ nên học vừa đủ để
có bằng cap thôi chứ không cần học cao hơn nữa. Các bạn nên
nhớ là tôi đang ở giữa thập niên 50. Xã hội Việt Nam vẫn còn
bảo thủ, vẫn quan niệm vai trò của phụ nữ chỉ thu hẹp trong
phạm vi mái ấm gia đình, lo cho chồng con, chứ không khuyến
khích đàn bà xông xáo ngoài xã hội. Nếu có một vài phụ nữ
nào tỏ ra thích bon chen với nam giới ngoài đời thì cho dù
có gặt hái được mức độ thành công nào đi nữa, cũng vẫn bị
nhìn với con mắt không được thiện cầm, đôi khi còn bị hiếp
đáp.
Tuy nhiên, cha tôi lại tỏ ra hớn hở ra mặt, vì trong thâm
tâm ông thất vọng về chuyện mẹ tôi không sinh cho ông được
mụn con trai nào nên khi thấy tôi có tham vọng khá lớn, ông
có vẻ phấn khởi lắm. Cha tôi lên tiếng bênh vục và khuyến
khích tôi nên tập trung tinh thần nhiều hơn nữa vào việc học
hành vì muốn vào trường Y thì phải trải qua những kỳ thi
tuyển hết sức gay go. Mẹ tôi vẫn tiếp tục ngăn cản và tôi
lại phải năn nỉ mẹ, nhắc khéo là tôi hiếu học, đã đậu hạng
Ưu, tú tài hai ban A, nặng về môn Vạn vậthọc nên tôi dưsứcđể
thi vào trường Y khoa nếu không thì uổng.
Mẹ tôi trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lại đổi chiêu nói là
tình trạng tài chánh gia đình lúc này không cho phép tôi học
cao hơn. Mọi người trong bàn ăn đều biết mẹ tôi đang nói dôí.
Chị Nga liếc tôi nháy mắt một cái rồi mỉm cười khinh khỉnh.
Mọi người thùa biết rằng ông nội tôi thừa hưởng gia tài rất
lớn của tổ tiên để lại, rất nhiều đất đai cò bay thẳng cánh.
Cha tôi là con một và đang thừa hưởng những lợi tức canh tác
từ bao nhiêu năm nay đã tạo cho gia đình tôi một cuộc sống
sung túc nhất nhì vùng này.
Thấy không khí bắt đầu căng thẳng, tôi sắp buột miệng lên
tiếng chiều theo ý định của mẹ để ghi danh thi vào đại học
Sư Phạm, thì cha tôi lên giọng tỏ ra uy
quyền của một gia trưởng, một người cha, một người chồng
nhìn thẳng vào mặt mẹ tôi nói rằng đã dứt khoát cho phép tôi
được theo đuổi ngành Y khoa, tôi sẽ được gửi lên Sài Gòn để
chuẩn bị kỳ thi sắp đến và không còn điều gì để bàn cãi nữa
cả.
Sáng hôm sau tôi thức giấc sớm hơn thường lệ, nghĩ đến một
chân trời rộng mở trước mẩt, nghĩ đến cái tham vọng sẽ tlở
thành một nữ bác sĩ. Từ bấy lâu nay cuộc sống có vẻ hơi
phóng khoáng tự do, tính ham thích đọc sách, thích tò mò tìm
hiểu về khoa học đã biến tôi thành một con bé lập dị trong
con mắt của hàng xóm láng giềng, vì hầu hết con gái ở vùng
tôi khi vừa đến tuổi cập kê chỉ biết nghĩ đến chuyện lo tìm
một tam chồng để có con, để có một mái g~a đình và chôn chân
suết đời ở một nơi. Tôi cảm thấy mình được may mẩn hơn những
bạn gái cùng lứa tuổi, có lẽ vì tôi được lớn lên trong sự
chiều chuộng nuông chiều của cha tôi, hầu như muốn gì được
nấy, nên tôi đã phát triển vững vàng một cá tính độc lập,
một tinh thần tự do suy nghĩ và hành động theo kiểu cách văn
minh Tây phương. Ngày hôm qua, tôi đã được toại ý trong việc
chọn lựa hướng đi cho sự nghiệp tương lai
của mình và tôi tự tin rằng trong tương lai không bao xa,
tôi cũng sẽ đươc toại nguyện trong việc lựa chọn người bạn
đời tâm đầu ý hiệp, một người bạn đời hợp với ý nguyện của
mình.
Tôi thấy thương cảm cho những người con gái kém may mắn khác,
nói gì đâu xa ngay chị Nga tôi đang phải chịu những dằn vặt
khổ tâm, những chua xót bẽ bàng chỉ vì thiếu hẳn những hiểu
biết đúng đắn về cái thân thể trời cho của mình, không kiểm
soát nổi những bản năng sinh lý mà thượng đế đã ban phát cho
mình. Càng nghĩ tôi càng thấy tôi được sinh ra dưới một ngôi
sao sáng, và quyết tâm sẽ học hành đến nơi đến chốn nếu
không chắc cũng sẽ rơi vào cái quỹ đạo oái oăm, u ám sầu
thảm đang giamhãm biết bao phận phụ nữ bất hạnh chỉ vì thiếu
học
vấn.
Chiều nay rảnh rỗi không biết làm gì tôi quyết định đi lên
đồi thông mong gặp lại Dũng. Tôi không đi lang thang như mọi
lần nữa mà tiến thẳng đến chỗ Dũng nằm
đè lên mình cách đây mấy hôm. Từ xa tôi đã thấy bóng dáng
một ngủời đang ngồi dưới gốc một cây thông trông giống Dũng,
người mà tôi đang mong đợi. Tự nhiên tim tôi thót lại, dường
như nó đập hụt đi một nhịp rồi lấy đà đập thình thịch trong
lồng ngực. Mắt vẫn không dời bóng dáng ấy, chân tôi rảo bước
thật mau. Đúng rồi! Dúng là Dũng rồi, tôi tự nhiên mừng rỡ
và hớn hở. Khi bước tới trước mặt Dũng, tôi chỉ dám mỉm cười
giơ tay ra bắt chứ không dám nhìn vào mắt chàng. Dũng cũng
thế, giơ tay bắt lại tôi và nói cho tôi biết rằng trong mấy
ngày qua,
chiều nào chàng cũng ra đây ngồi hy vọng gặp tôi. Chúng tôi
lại ngồi cạnh bên nhau nói hết chuyện này sang chuyện khác,
tôi cũng báo cho chàng biết dự định tương lai của tôi là trở
thành một nữ bác sĩ.
Từ đó trở đi chúng tôi bắt đầu hẹn nhau vào những giờ giấc
mà cầ hai đều rảnh rỗi, không vướng bận chuyện gì Dần dà,
chúng tôi gặp nhau rất thường xuyên. Tình cảm chúng tôi dành
cho nhau có tính cách như hai người bạn, giữa chúng tôi có
sự tương kính lẫn nhau nên chúng tôi rất tự nhiên như khi
ngồi sát bên nhau, xác thịt không hề cảm thấy bị thôi thúc.
Sau vài lần trò chuyện thông cảm nhau tôi mến Dũng nhiều hơn.
Những lần sau này không biết Dũng thế nào chứ riêng tôi,
nhiều lúc nắm tay nhau trò chuyện, tôi cảm thấy nứng hết sức.
Nước nhờn cứ rỉ rả rịn ướt cả quần lót. Những lúc đó không
hiểu sao tôi lại không có cái ước muốn được Dũng đè xuống cạ
cạ con cặc cứng ngắt của chàng vào giữa hai đùi như lần đầu
gặp nhau. Những giây phút mà nhu cầu tình dục cảm thấy cấp
bách như thế tôi vẫn có cảm tưởng là người mà tôi hiến dâng
trinh tiết không phải Dũng mà là một người đàn ông nào đó,
một người hoàn toàn xa lạ. Kỳ thật! Có lẽ Dũng quá dễ thương,
quá dịu dàng.
Dù muốn dù không thì đạo lý á Đông cũng có ảnh hưởng phần
nào đến nhân cách của tôi, bao nhiêu phen đã ngăn chận không
cho phép tôi được nổi loạn vào những lúc mà bản năng xác
thịt bất chợt khuấy động mạnh tâm tư tôi. Chẳng phải riêng
gì tôi mà đại đa số phụ nữ Việt Nam đều chịu ầnh hưởng khá
nặng nề của những tiêu chuẩn luân lý đạo đức bao gồm trong
bốn chữ "Tam Tòng Tứ Đức".
Xã hội ViệtNam ta trong thập niên 50, các tiểu thuyết gia
cho dù có muốn khai thác về khía cạnh dục tính của nữ giới
thì bao giờ cũng cố gắng hướng sự đòi hỏi~ xác thịt, nhu cầu
được thỏa mãn sinh lý cua phụ nữ chúng tôi vào những lý
tưởng tình cảm cao quý, chứ không dám công khai dùng ngòi
bútkhuyến khích chúng tôi phải nổi loạn, phải dám đứng lên
đòi xã hội phải công nhận, phải tôn trọng cái quyền thiêng
liêng mà chính Thượng đế ban phát cho chị em phụ nữ chúng
tôi ngay từ lúc mở mắt chào đời, toàn thể xã hội đều ngấm
ngầm khuyến khích phụ nữ phải chịu khó kềm chế cái bản năng
tính dục lại càng nhiều càng tốt, vì họ e ngại nề nếp xã hội
sẽ bị đảo lộn lung tung beng lên nếu chúng tôi quậy. Ngược
lại,
nam giới lại được xem như có đặc quyền tự do năm thê bẩy
thiếp, tự do thỏa mãn nhu cầu sinh lý theo những cung cách
riêng cua họ, những tiêu chuẩn luân lý đạo
đửc bất công như thế thực ra chỉ là một bức tường kiên cố
được dựng lên để kềm chếchặt chẽ giới phụ nữ chúng tôi.
Từ khi biết được thế nào là khoái lạc tình dục do cái lần
thủ dâm đầu tiên trong bồn tắm và nhờ lãnh hội được những
kiến thức phong phú khi đọc những quyển sách về cơ thể học,
càng ngày tôi càng tin rằng những người phụ nữ thực sự thông
minh nếu muốn hưởng thụ tối đa sự khoái lạc do thể xác đem
lại, thì phải biết dứt khoát dẹp bỏ những ý nghĩ hủ lậu, .những
lý tưởng thoạt nghe thì rất cao quý nhưng thực chất chỉ có
tính cách đạo đức giả, và người đàn bà nào mà không có can
đảm làm một cuộc cách mạng tình dục cho chính bản thân mình,
cương quyết tự mình giải phóng nhu cầu xác thịt của chính
mình thì trước sau gì cũng sẽ mắc phải chửng lãnh cảm. Tôi
nghĩ rằng khi làm tình với người.mình yêu, chúng ta phải
hoàn toàn thư giãn, hoàn toàn buông xả, mở rộng các dây thần
kinh cảmgiác ra để đón nhận những cọ sát tuyệt vòi khi quá
hứng tình muốn nói bậy, nói tục nói tằn thì cứ việc tuôn ra.
Tôi và Dũng gặp nhau gần hai mươi lần và sau những câu
chuyện lý thú, những trao đổi kiến thức hào hứng dần dần
chúng tôi không còn chuyện gì nữa để nói cho nhau nghe. Ngồi
lặng lẽ bên nhau mà không biết nói gì khiến cho không khí
giữa chúng tôi trở nên gượng ép, không được thoải mái tự
nhiên nữa. Có lần Dũng nắm chặt tay tôi rồi rụt rè xin phép
được sờ đôi nhũ hoa. Tôi bực mình vô cùng, trong bụng rủa
thâm "Sao không đè đại đi mà còn hỏi, sao mà nhát thế" Trong
khi Dũng vì nể tôi nên không dám tự tiện làm ẩu, xin phép
rồi mà cứ nhìn chòng chọc vào mắt tôi chờ đợi một sự ban ơn,
một biểu lộ cho phép. Tôi tỉnh bơ không tỏ thái độ khuyến
khích mà cũng không phản đôí, vì bề gì tôi cũng phẫi giữ
thếgiá của mình một chút chứ, chầng lẽ người ta vừa lên
tiếng là đáp ứng lại ngay sao? Mặc dù trong bụ ng tôi rất
mong Dũng lấy can đảm bóp vú tôi hay chồm đại lên đè tôi
xuống, thì tôi sẽ sẵn sàng buông xuôi ngay tức thì. Nhưng
Dũng vẫn án binh bất động, ánh mắt tỏ vc khẩn cầu, tôi cảm
thấy thương một anh chàng ngốc nghếch, nhưng cũng cảm thấy
quá bực dọc ncn hất mạnh tay chàng ra, không cho phép chàng
sờ mó gì cả.
(Hết Phần 4 ... Xin mời xem tiếp
Phần
5) |