Hinh Vân Phi, người Thuận Thiên, thích đá,
thấy đá đẹp, không tiếc tiền mua giá cao. Tinh cờ đánh cá ở sông,
có vật vướng vào lưới, lặn xuống lấy thì được một tảng đá bề
ngang bảy thước, bốn mặt long lanh, núi non trùng điệp kỳ tú.
Hinh mừng lắm, như bắt được của báu. Trở về lấy gỗ đàn hương tía
chạm thành cái đế bày ở đầu bàn. Mỗi khi trời sắp mưa thì các lỗ
đá đùn mây, nhìn xa như bông đùn kín lỗ hổng.
Có nhà thế hào nọ, đến cửa xin cho xem, đoạn trao ngay cho một
đứa đầy tớ khoẻ mạnh vác lấy, quất ngựa đi mất, Hinh không làm
thế nào được, chỉ dậm chân uất ức mà thôi. Ðứa đầy tớ vác đá đến
bờ sông nghỉ vai ở trên cầu, chợt tuột tay, đá rơi xuống sông.
Nhà hào phú giận, lấy roi đánh đầy tớ, rồi bỏ ngay tiền ra, thuê
người lặn giỏi, tìm đủ cách mò lên được, rút cuộc không thấy đâu
cả. Từ đó,người mò đá ngày ngày kéo đến đầy sông, mà chẳng ai
thấy được.
Sau đó, Hinh đến chỗ đá rơi, nhìn dòng sông mà than thở thì thấy
nước trong suốt đáy, tảng đá vẫn ở dưới đó. Hinh mừng quá, cởi
áo lặn xuống, ôm đá lên. Về nhà rồi không bày ở nhà sảnh nữa,
dọn sạch phòng trong, đặt ở đó.
Một hôm, có một ông cụ gõ cửa xin xem đá. Hinh nói thác rằng đã
mất đã lâu. Cụ cười mà rằng:
- Ở phòng khách không có sao?
Hinh bèn mời vào phòng khách, để chứng tỏ là không có thực. Vào
đến nơi thì rõ ràng tảng đá này ở trên kỳ, ngạc nhiên không biết
nói sao.
Ông cụ vỗ vào tảng đá nói rằng:
- Ðây là vật cũ của nhà tôi, mất đã lâu, vẫn còn ở đây à? Nay đã
thấy xin cho lại.
Hinh quẫn quá, bèn tranh với ông cụ làm chủ tảng đá.
Ông cụ cười mà hỏi:
- Ðá là của nhà ông, lấy gì làm bằng?
Hinh không trả lời ra sao được. Ông cụ nói:
- Tôi thì biết rõ, trước và sau tảng đá có chín mươi hai lỗ,
trong lỗ lớn có năm chữ: Thanh Hư Thiên Thạch Cung .
Hinh xem kỹ, trong lỗ ấy quả có hàng chữ nhỏ như hạt gạo, rán
hắt sức nhin mới có thể thấy được; lại đếm lỗ, đúng như số ông
cụ nói; Hinh không trả lời được, nhưng cũng cố chấp không chịu
đưa. Ông cụ cười mà nói rằng:
- Của nhà ai mà ông đòi làm chủ ư?
Chắp tay vái chào đi ra. Hinh tiễn ra đến ngoài cửa, quay vào
thì đá đã biến đâu mất. Hinh vội đuổi theo, thấy ông cụ thủng
thỉnh bước đi cũng chưa xa, chạy tới kéo vạt áo mà van xin. Ông
cụ nói:
- Lạ chưa, tảng đá bảy thước, há có thể cầm lấy giấu trong tay
áo hay sao?
Hinh biết là thần, cố kéo về nhà, quì xuống van xin. Ông cụ bèn
hỏi:
- Ðá đó thực là của nhà ông hay là của nhà tôi?
Hinh đáp:
- Quả là của nhà cụ, chỉ xin cụ dứt tình mà cho tôi.
Ông cụ nói:
- Ðã vậy thì đá vẫn ở đó.
Vào đến phòng trong thì đá vẫn nguyên chỗ cũ. Ông cụ nói:
- Của báu trong thiên hạ nên để cho người biết quý . Ðá này có
thể tự chọn lấy chủ, tôi cũng mừng. Nhưng nó vội xuất hiện, ra
mắt hơi sớm, ma kiếp chưa trừ, tôi thực muốn mang nó đi, đợi ba
năm nữa mới đem tặng ông. Nếu muốn giữ nó ngay thì phải giảm
tuổi thọ ba năm, nó mới có thể ở mãi với ông được. Ông có bằng
lòng không?
Hinh đáp:
- Bằng lòng.
Ông cụ bèn lấy hai ngón tay đặt vào một lỗ đá, thấy đá mềm như
bùn, theo ngón tay mà vít kín lại. Lần lượt vít ba lỗ. Ông cụ
nói:
- Số lỗ trên đá là tuổi thọ của ông.
Xong rồi từ biệt mà đi. Hinh hết sức giữ lại, ông cụ nhất định
từ chối; hỏi họ tên, cũng không nói, rồi đi ngay.
Ðược hơn một năm, Hinh có việc đi vắng, đêm có kẻ trộm vào buồng,
chẳng lấy cái gì, chỉ lấy tảng đá mà mang đi. Hinh về tiếc tưởng
chết, dò hỏi thuê tìm, tuyệt không ra vết tích. Ðược vài năm,
tinh cờ vào chùa Báo Quốc, thấy có người bán đá, thì ra là vật
cũ của minh, bèn nhận lấy. Người bán đá không chịu, nhân đó vác
đá đến cửa quan.
Quan hỏi:
- Lấy gì làm bằng?
Người bán đá nói đúng số lỗ. Hinh hỏi còn gì khác nữa, người bán
đá không nói được. Hinh bèn nói năm chữ trong lỗ, với ba vết
ngón tay, lý ngay được tỏ.
Quan toan phạt đánh người bán đá, người ấy khai là mua ở chợ mất
hai mươi đồng vàng, bèn tha.
Hinh lấy được đá về, lấy gấm bọc lại, cất vào trong rương, thỉnh
thoảng mới lấy ra ngắm nghía một lần, đốt trầm trước rồi mới lấy
đá ra.
Có ông thượng thư nọ đem một trăm đồng vàng đến mua. Hinh bảo:
- Dẫu là vạn lạng, cũng không đổi .
Thượng thư nổi giận ngầm lấy việc khác mà hãm hại. Hinh bị bắt,
lo cầm bán hết điền sản chạy vạy. Thượng Thư nhờ người bắn tin
cho con Hinh là muốn lấy đá. Con thưa với Hinh.
Hinh bằng lòng chết theo đá, không chịu bỏ. Vợ bàn riêng với
con, dâng đá cho Thượng Thư. Hinh ra khỏi ngục mới biết, chửi vợ
đánh con, nhiều lần toan thắt cổ chết, người nhà đã biết mà cứu
thoát. Một đêm nằm mơ thấy một người đàn ông đến, tự xưng là
Thạch Thanh Hư, bảo Hinh chớ buồn:
- Chỉ tạm biệt nhau hơn một năm thôi, ngày hai mươi tháng tám
sang năm, lúc tờ mờ sáng, có thể đem hai quan tiền đến cửa Hải
Ðại chuộc về.
Hinh được mộng, mừng rỡ, ghi cẩn thận ngày tháng. Còn tảng đá ở
nhà thượng thư cũng mất vẻ kỳ lạ, không còn đùn mây nữa, lâu dần
cũng coi thường. Năm sau thượng thư có tội, bị cách chức rồi
chết.
Ðúng ngày hẹn, Hinh đi đến cửa Hải Ðại thì gia nhân quan thượng
thư ăn cắp tảng đá đem ra đó, tìm người để bán, nhân đó Hinh bỏ
hai quan tiền mua được về.
Về sau, Hinh sống đến tám mươi chín tuổi, tự sắm sửa quan quách,
lại dặn con, hễ minh chết thì lấy đá chôn theo. Ðến khi mất, con
vâng lời trối, chôn đá vào trong mộ. Ðược độ nửa năm, kẻ trộm
đào mộ lấy đá đi. Người con biết nhưng không tìm hỏi ở đâu được.
Qua hai năm, cùng đầy tớ đi trên đường, chợt thấy hai người mồ
hôi nhễ nhại, chạy theo, ngửa mặt lên không đưa tay vái và nói:
- Hinh tiên sinh, tha cho chúng tôi, hai đứa lấy đá đi chẳng qua
bán được bốn lạng bạc mà thôi.
Bèn bắt trói lại, đưa đến quan, quan hỏi tên liền phục tội ngay.
Hỏi đến đá, thì nói là bán cho người họ Cung. Lấy đá đến, quan
cầm xem rất thích, muốn chiếm, bèn sai cất vào kho. Viên lại vừa
nâng tảng đá lên thì bỗng rơi xuống đất, vỡ làm mười mấy mảnh,
ai nấy đều thất sắc. Quan cho cùm hai tên trộm, ghép vào tội
chết.
Con Hinh nhặt các mảnh đá rồi lại đem chôn vào mộ như cũ. |