Thuận Thiên Mỗ Sinh , nhà nghèo , gặp phải
năm đói kém theo cha đi đất Lạc kiếm ăn . Tánh chàng rất độn ,
mãi 17 tuổi mới viết chữ thành hàng lối , nhhưng được bộ mặt
lịch sự trai , khéo pha trò , tài nghề viết thư từ , cho nên ai
cũng tưởng là chàng học giỏi lắm , nhhưng không dè bên trong
rỗng tuếch .
Không bao lâu , cha mẹ kế tiếp qua đời , chàng trơ trọi một mình
, phải làm nghề gõ đầu trẻ ỡ Lạc , để kiếm ăn độ nhựt .
Lúc đó trong xóm có người con gái mồ côi , họ Nhan , dòng dõi
một nhà học giỏi . Khi người cha còn , thường dạy nàng học , chỉ
đọc qua một lượt là nhớ nằm lòng . Ngoài mười tuổi , học làm thơ
, người cha nói :
- Nhà ta có nữ học sĩ , tiếc không được đội mũ thôi .
Vì thế ông rất mực yêu quí , chỉ mong kén được một người chồng
quý hiển cho con . Sau lúc ông qua đời , bà mẹ nàng vẫn ôm cái
chí lớn đó . Nhưng đeo đuổi ba năm cũng chẳng toại nguyện , kế
bà ấy cũng mất . Có người khuyên nàng lấy chồng học trò , nàng
cũng đồng ý , nhưng cũng chưa kén được ai .
Vừa lúc mụ hàng xóm leo tường qua , nói chuyện với nàng , trong
tay cầm một giấy viết chữ gói chỉ thêu , nàng mỡ ra xem , thì là
chữ của Mỗ Sinh viết gởi bạn ở lối xóm . Nàng xem đi xem lại ,
khen ngợi chữ tốt . Mụ nọ dòm biết ý tứ , nói nhỏ :
- Ấy là một chàng đẹp trai , cũng mồ côi như cô , tuổi ngang như
cô, nếu cô bằng lòng thì tôi mách chàng cậy mối đến là xong .
Nàng lẳng lặng không nói chi .
Mụ nọ về ngỏ ý với chồng . Người bạn lối xóm vốn chơi thân với
chàng , đem chuyện ấy nói , chàng bằng lòng lắm , nhân có chiếc
vòng vàng của mẹ để lại , bèn cậy người đem đến làm lễ vấn danh
và xin cưới liền .
Vợ chồng như cá nước duyên ưa , hết sức vui vẽ . Ðến bửa được
thấy văn bài chồng làm , nàng phì cười và nói :
- Văn với minh dường như hai người , thế này biết đời kiếp nào
thi đổ ?
Từ đó sớm hôm khuyên đốc chàng học , nghiêm khắc như thầy đối
với học trò . Tối đến , nàng chăm đèn ngồi , tự cất tiếng học ê
a , học trước để làm gương cho chồng ; học mãi đến canh ba mới
nghĩ .
Như vậy được hơn một năm , văn chương thi cử của chàng đã hơi
thông , nhưng đi thi khoa nào cũng rớt . Thân danh lận đận ,
sinh sống lại nghèo , tự nghĩ tình cảnh buồn tênh , bất giác hu
hu khóc lóc .
Nàng phát cáu , mắng nhiếc to tiếng :
- Trời để cho mình làm đàn ông thật uổng . Nếu để cho tôi bỏ
khăn yếm , thay đổi làm con trai , thì tôi coi sự thi đổ dễ như
trò chơi vậy .
Chàng đang buồn rầu héo gan héo ruột , nghe vợ nói khoác như vậy
, quắc mắt giận nói :
- Mình là đàn bà , chưa được bước chân đến chổ thi cử bao giờ ,
mới tưởng công danh phú quí như chuyện xuống bếp múc nước hay
nấu cháo vậy . Nếu cho mình được làm đàn ông thì rồi cũng lận
đận rớt lên rớt xuống như ai , chứ tài giỏi gì ?
Nàng cười :
- Mình đừng nên giận , tôi nói thiệt đó . Ðến khoa thi này , tôi
sẽ cải trang mà đội tên mình vô trường thi , nếu quả thật tôi
cũng lận đận rớt lên rớt xuống như mình thì xin khoét mắt không
dám coi rẻ thiên hạ nữa .
Chàng cũng cười và nói :
- Khanh chưa biết nổi cay đắng bên trong ra sao , nên muốn nếm
thử . Ðã muốn vậy thì cứ làm , nhưng tôi chỉ sợ chân tướng lộ ra
bị làng xóm cười chê mà thôi .
Nàng trả lời :
- Tôi nhất định làm thiệt không phải giả bộ đâu . Còn nhớ thường
ngày mình nói tổ tiên có nếp nhà cũ ở đất Yên , vậy tôi xin cải
trang làm con trai đi theo mình về ở đó , giả làm em mình , làng
xóm biết đấy là đâu .
Chàng nghe theo . Nàng liền vô buồng bịt khăn mặc áo nam tử đi
ra hỏi chồng :
- Mình xem tôi có làm con trai được không nào ?
Chàng nhìn vợ quả thật là một thiếu niên đẹp trai , trong lòng
mừng rỡ , lập tức đi chào lới xóm để về cố hương . Những người
chơi thân đều có quà tặng , mua một con ngựa đở chân , cùng vợ
lên đường .
Người anh con nhà bác của chàng còn sống thấy hai em về , cùng
trẻ đẹp , hết sức vui mừng sớm hôm chăm nom giúp đở . Lại thấy
hai em thức khuya dậy sớm chăm chỉ học hành , lòng thêm yêu quí
, thuê một thằng bé để hầu hạ riêng . Nhưng buổi tối , chàng
đuổi thằng bé về .
Mỗi khi trong làng có đám cưới đám giổ gì mời thĩnh , duy có anh
(anh đây tức là chàng) ra mặt , còn em chỉ ngồi học trong buồng
, đến nổi về làng đã nữa năm mà ít người được trông thấy mặt .
Có người nào ân cần xin cho giáp mặt thì anh từ chối hộ . Người
ta xem văn bài của em hay quá , lấy làm kinh hải . Có kẻ xông
vào tận nơi thì em chỉ cái chào qua loa , rồi ẩn mặt ngay .
Những người được thấy dung nhan , đều hâm mộ tán dương , vì thế
tiếng tăm vang dậy , mấy nhà quyền quí tranh nhau , muốn gã con
gái cho . Người anh con bác đem chuyện ấy bàn tính , em chỉ
nhoẻn cười , cố nài ép thì nói :
- Thề lập chí trèo lên mây xanh , không thi đậu thì không lấy vợ
.
Gặp kỳ thi hạch tại tĩnh , anh em cùng đi thi . Anh lại rớt . Em
đậu số một , rồi thi Hương đậu Cử nhơn thứ tư , qua năm sau đậu
luôn tấn sĩ .
Trào đình bổ đi tri huyện Ðồng thành , việc cai trị giỏi dang ,
lần lần thăng Chưởng Ấn Ngự Sữ ở Hà Nam , giàu có ngang bậc
vương hầu . Rồi viện cớ bệnh tật xin về quê quán hưu dưỡng .
Quan khách đến thăm đầy ngỏ , đều từ tạ không tiếp .
Từ lúc học trò cho tới khi quý hiển , không hề nói tới sự cưới
vợ , khiến ai cũng lấy làm lạ . Sau khi về hưu , dần dà có nuôi
thị nữ hầu hạ . Người ta nghi chắc có sự tòn ten với mấy ả này ,
nhưng người chị dâu để ý dò xét , tuyệt nhiên không có sự gì ám
muội .
Minh trào mất ngôi , trong nước đại loạn ,bấy giờ mới tự thú với
chị dâu :
- Thú thiệt với chị , em không phải là đàn ông , mà chính là vợ
của Tiểu lang đó . Vì thấy chồng học lôi thôi thi mãi chẳng đậu
, em phát cáu tự làm cho biết tay . Bấy lâu giấu diếm hồi hộp ,
chỉ lo đở bể ra , bị nhà vua triệu vô tra hỏi thì thiên hạ cười
chết .
Chị dâu không tin . Bèn tháo giày vớ đưa bàn cẳng cho xem , bấy
giờ chị mới chưng hửng , nhìn trong giày thấy lót đầy bông gòn
và vải . Từ đó , nàng trở lại làm đàn bà , còn chức hàm của vợ
thì chàng lãnh lấy .
Hồi nào tới giờ , nàng không hề chửa đẻ , bèn ra tiền mua hầu
cưới thiếp cho chồng , và nói :
- Phàm ai làm nên giàu sang cũng mua hầu có thiếp để tư phụng
cho sướng thân . Riêng tôi làm quan trải mười năm , chỉ vò vỏ
một mình , thế thôi . Mình phước gì mà được hưỡng hầu non gái
đẹp như vầy chớ ?
Chàng cười và nói bỡn :
- Thì mình lựa chọn lấy ít cậu đẹp trai để chúng hầu hạ , như
kiễu Sơn Âm công chúa , em Tống phế đế ngày xưa vậy , có sao ?
Xin mình cứ việc .
Người đồn nhau câu chuyện ấy làm một trò cười .
Lúc ấy , cha mẹ chàng được ơn vua truy tặng mấy lần . Các hàng
văn thân đến mừng , đều tôn chàng là quan Thị ngự , nhưng chàng
hổ thẹn về sự nhận chức hàm do vợ làm nên , cho nên suốt đời cam
làm anh học trò tầm thường , đi ra chưa từng dùng võng lọng bao
giờ.
Hết |