Hình ảnh và giọng hát của chàng nam sinh ca
sĩ thoáng vương trong tâm hồn Miêu Quán Anh như hình ảnh của
một cơn mộng. Và, cho dù hình ảnh đó có đẹp tới đâu thì cũng
chẳng có ai lại đi hy vọng sẽ đựơc gặp lại một lần nữa. Chẳng
có ai điên dại tới độ đi ôm giấc mộng thoáng qua mà sống suốt
đời. Miêu Quán Anh đã không thể nào hy vọng rằng trong cuộc
đời của nàng, sẽ có một dịp tương ngộ lại chàng nam sinh ca sĩ
đó. Nàng cũng chẳng thể nào kỳ vọng rằng cuộc đời sẽ dành cho
nàng nhiều thuận tiện may mắn hơn, để những tình cảm vừa mới
nhen nhúm mơ hồtrong tim nàng, nó sẽ có thể nảy nở rõ ràng hơn.
Thế nên, sự viếng thăm của cha con Trương Tú đã đến thật vừa
đúng lúc. Nó cất đi cho Miêu Quán Anh sự thiếu vắng cô đơn. Nó
đem đến cho Miêu Quán Anh một bông hoa mà nàng đang muốn có.
Sợi giây liên kết giữa hai gia đình, sau một thời gian bị mất
liên lạc, nay trở nên thân thiết hơn bao giờ. Ông Trương Hồng
và Miêu Tôn gặp nhau thường như mỗi ngày, như đê? bù đắp lại
mười mấy năm hai người xa cách nhau vì hoàn cảnh. Trương Tú
cũng thường theo cha đến nhà ông bà Miêu Tôn. Do đó chàng cũng
thường gặp được Miêu Quán Anh. Qua vài tuần tiếp xúc, một tình
bạn chân thành đã nảy nở giữa hai người. Quả như lời ông Miêu
Tôn đã nói, Trương Tú là một thanh niên có tương lai.
Chàng đẹp trai, tươi trẻ mà điềm đạm. Chàng học giỏi và nhất
là chàng sẽ là người duy nhất được thừa hưởng gia tài sự
nghiệp to lớn của cha, nếu như sau này ông Trương Hồng không
còn hoạt động hoặc qua đời. Nhưng trên hết tất cả danh vọng,
tiền tài mà cuộc đời đã dành sẵn cho tương lai Trương Tú, Quán
Anh nhận thấy, chàng cũng là một thanh niên đáng mến. Trương
Tú có một bản lãnh riêng và trong những câu chuyện trao đổi,
Quán Anh nhận thấy chàng là một con người có nhiều khoan dung
độ lượng, hiểu biết và nhân từ. Đó là một thanh niên lý tưởng,
để cho những thiếu nữ chưa chồng vào tuổi Miêu Quán Anh phải
mơ ước.
Ông Trương Hồng và Miêu Tôn, nhất là bà Miêu Tôn nhận thấy
tình cảm giữa Trương Tú và Miêu Quán Anh nẩy nở tương đồng rất
hài lòng. Và, cho dù chưa có một buổi lễ chính thức, bà Miêu
Tôn đã coi Trương Tú như con rể trong gia đình. Ca? Trương Tú
và Miêu Quán Anh đã biết lời giao kết của cha mẹ khi xưa. Đều
biết được những sắp đặt dự trù, mong ước của cha mẹ, thế nên,
họ trao đổi tâm tình, tìm hiểu lẫn nhau trong niềm tương kính.
Cả hai như đã cùng nhìn thấy tương lai của nhau, thấy con
đường mà họ sẽ đi. Cả hai cùng như cảm thấy hài lòng. Một buổi
tối ông Trương Hồng đề nghi.
- Tôi thấy hai cháu nó có vẻ tương đắc với nhau, tôi muốn tiến
hành một lễ hỏi chính thức trước. Chờ ba năm nữa, cháu Trương
Tú đỗ xong đại học, ra trường rồi sẽ làm đám cưới, anh chị
nghĩ sao?
Ông Miêu Tôn cười
- Anh tính thế nào cũng được. Tôi thấy tuị nó không phản đối
là tôi mừng rồi. Cái mộng mười bảy năm trước, mong được làm
ông sui của tôi với anh đã thành.
Ông Trương Hồng cũng cười đắc chí
- Anh mừng nhưng chắc không mừng bằng tôi đâu. Tất cả hy vọng
cuộc đời của tôi sau này đều kỳ vọng vào cháu Trương Tú. Tôi
không may phải sống cảnh gà trống nuôi con, chỉ có mình nó để
nối dõi tổ tiên, sự nghiệp sau này. Nó không bị anh chị và
cháu Quán Anh chê bỏ là tôi thấy toại nguyện rồi.
Bà Miêu Tôn góp lời
- Bác Trương cứ nói quá lời. Chứ, cháu Quán Anh nó được cậu
Trương Tú để ý tới và bác không nỡ chê là may mắn cho phần nó
rồi.
Ông Trương Hồng cười vang
- Những lời chị nói khiến tôi cảm động. Nhưng thôi, bao giờ
thì anh chị cho phép tôi đem đồ sính lễ lại đây?
- Tùy anh ..
Bà Miêu Tôn ngắt lời chồng
- Mình nên coi ngày đàng hoàng
- Vâng, mình phải coi ngày cẩn thận. Ở nhà có sẵn tấm lịch nào
không hở chị?
Thế rồi, ngày đám hỏi được chọn lựa kỹ lưỡng. Những cánh thiệp
hồng được gửi đi, đẹp như những cánh bướm, chính thức liên kết
sợi giây cầm sắc giữa hai dòng ho. Trương - Miêu.
5
Vì có một giọng ca thiên phú, nên Đỗ Vương Long đựơc bạn bè
yêu mến, được các giáo sư khuyến khích va giúp đỡ. Họ nói rằng
nếu như chàng thích và cố gắng trao luyện tài nghệ, sau này
chàng có thể trở thành một danh ca. Trở thành một danh cả Đối
với Vương Long đó không phải là niềm mơ ước tối cao của chàng.
Chàng thích trở thành một văn sĩ hoặc một thi sĩ hơn. Nhưng dù
sao, sự việc được tự do ra vào phòng âm nhạc, được phép xử
dụng hết cả mọi nhạc khí của nhà trường, từ cây dương cầm cổ
quý gía đến những cây vĩ cầm, tây ban cầm đã làm cho chàng
thích thú và cũng lưu tâm tới việc trao dồi âm nhạc. Vương
Long trở thành một ca sĩ hát hay nhất của trường. Và, trong
mọi sinh hoạt văn nghệ, chàng đều góp mặt, baỏ đảm tài năng và
sự xuất sắc. Tổ tiên Vương Long vốn là những danh gia giầu có.
Nhưng tới đời cha của Vương Long thì sự may mắn không còn. Sau
một biến cố thời cuộc, sự nghiệp tan tành. Cha Vương Long lại
không phải là một người có tài sáng nghiệp. Thế nên, bất cứ
một chuyện làm ăn nào mà ông tính toán, nhúng tay vào đều thất
bại. Chán nản và phẩn chí, ông quay ra say sưa tối ngày rồi bỏ
đi mất biệt. Vương Long được mẹ sinh ra trong tình cảnh không
biết người cha phiêu bạt phương nào, còn sống hay đã chết. Và,
sau này lớn lên, chắc chắn là chàng không thể biết được mặt
mũi của cha. Năm lên sáu thì bà mẹ qua đời trong một cơn bạo
bệnh. Vương Long được một người chú không con, có một xưởng
mộc đem về nuôi. Người chú hy vọng là sau này Vương Long sẽ
thay ông nối nghiệp, sẽ là người nhan đèn thờ phụng ông sau
khi vợ chồng ông đã qua đời. Sống trong tình thương của chú
thím, tuy được đối xử tử tế như con, được cắp sách đến trường
đi học như những đứa trẻ khác, Vương Long vẫn mang một nỗi
buồn, một mặc cảm của đứa trẻ mồ côi. Ngoài những giờ học,
những khi tập nhạc và giúp đỡ cho chú trông coi xưởng mộc một
chút, Vương Long thường tìm an uỉ trong những đoạn văn, vần
thơ mà tự chàng sáng tác ra. Chàng mơ tới một khung trời mà ở
đó, chàng sẽ trở thành một con người nổi danh, một thi sĩ được
quí chuộng. Những bài thơ Vương Long sáng tác, chàng thường
gửi đăng vào những số báo đặc biệt của nhà trường. Nhiều baì
thơ đựơc bạn bè thích, các vị giáo sư cũng hài lòng và khuyến
khích. Họ cùng nhận ra khả năng sáng tác thi văn của Vương
Long, cũng đáng khuyến khích như giọng ca của chàng. Có thể
một tương lai tươi sáng đang chờ đợi Vương Long. Cho chàng
thóat được hoàn cảnh tầm thường, thoát ra khoỉ cái xưởng mộc
của ông chú.
Vương Long hăng say làm việc theo với những dự tính của chàng.
Nhưng Vương Long cũng sống thật cô đơn. Chàng có nhiều người
quý mến, yêu thích giọng hát của chàng nhưng không hiểu được
tâm tư, cuộc sống của chàng. Vương Long chỉ có một người bạn
thân, một người bạn hết mình với chàng. Một người bạn mà theo
Vương Long, là một con người hoà nhã, quảng đại với bạn bè, có
tấm lòng vị tha và đôi mắt nhiệt tình. Người ấy không ai xa lạ
chính là Trương Tú. Trương Tú và Vương Long cùng học chung một
lớp. Trong niên học cuối cùng vừa qua, cả hai đều đô? Cao
Trung, sửa soạn thi vào đại học. Là bạn thiết với nhau, Trương
Tú thấy Vương Long nhà nghèo lại có khiếu về văn chương nên có
lòng giúp đỡ. Chàng bỏ tiền ra mua những sách hay, những tác
phẩm gía trị của các danh nhân thi sĩ về cho Vương Long mượn
đọc. Tuy tiếng là cho mượn, nhưng thật ra Trương Tú mua những
sách đó là chỉ vì Vương Long. Cũng vì thế, Trương Tú vừa là
bạn, vừa là người gợi khởi mà cũng là nguồn cung cấp kiến thức
cho Vương Long. Trong sự giao tiếp chung của xã hội, người ta
thường lựa chọn, phân chia giữa kẻ giầu với người nghèo, giữa
giai cấp nọ với giai cấp kia. Nhưng trong tình bạn Vương Long
và Trương Tú, họ đã gạt bỏ được những thứ tầm thường đó ra
ngoài. Thời gian còn học năm cuối cùng của chương trình Cao
Trung, ngoài những lúc bận việc riêng tư, hai người thường gặp
nhau, cùng nhau đi dạo, vui đùa. Tương lai của Trương Tú thì
đã rõ ràng và được baỏ đảm vì nhà chàng giầu, có thừa phương
tiện để sửa soạn cho tương lai.
Còn Vương Long trái lại, sự học của chàng không biết có thể
kéo dài được tới đâu. Bước đường còn quá dài và nhiều gian
truân. Ông chú của Vương Long tuy có lòng nhưng nghèo. Có thể
là ông sẽ không còn cung cấp phương tiện cho Vương Long được
học vào bất cứ lúc nào, để bắt chàng ở nhà, phụ những công
việc trong xưởng mộc của ông. Theo đuổi sự học hành trong nỗi
lo âu hồi hộp đó, đôi khi Vương Long
không tránh được sự chán nản, ngã lòng. Những lúc đó, Trương
Tú lại lựa lời an uỉ bạn.
- Anh Vương Long ạ, anh chẳng nên ngã lòng. Thật ra, tương lai
của anh sẽ sáng suả hơn hết tất cả những bạn bè cùng lớp của
chúng ta. Anh có khiếu về văn chương, về âm nhạc. Một triệu
người chưa chắc đã có một người có năng khiếu như anh. Chỉ cần
anh cố gắng trau dồi kiến thức một chút, trao luyện thêm về sự
sáng tác là anh có thể đạt được sự thành công.
Vương Long cảm động nắm chặt lấy tay bạn
- Cám ơn những lời khích lệ của anh, anh Trương Tú a. Nhưng
anh biết đó, dù đã quyết tâm đeo đuổi sự nghiệp văn chương,
nhưng tôi chưa chắc đã có phương tiện hay thời giờ đủ để đeo
đuổi được. Ngoài vấn đề phải có tiền để theo đuổi sự học, có
khi tôi còn phải kiếm một việc làm để kiếm miếng ăn nếu như
chú tôi thôi không thể cung cấp hoặc nuôi tôi được nữa. Anh
biết đó, chú tôi quá nghèo lại đã gìa. Gần như ông không thể
xốc vác những công việc nặng nhọc trong xưởng mộc được nữạ Ông
thường than với tôi là công việc vì thiếu người trông coi, rất
kém.
Trương Tú vẫn cố gây niềm tin cho bạn
- Nhưng dù sao thì anh cũng không được ngã lòng. Sự thể tới
đâu sẽ tính tới đó. Ngoài chú anh ra, anh cũng còn bạn bè và
các thầy của chúng ta nữa chứ.
Vương Long cười buồn
- Các thầy rất tốt với tôi, còn bạn bè thì có anh là người
thân thiết hơn cả. Nhưng chẳng lẽ tôi lại chịu nhận sự nhờ vả
sao, nếu thật như có người muốn giúp đỡ?
- Anh ngại gì mà không nhận?
- Tư cách tự lập cho đời mình, anh Trương Tú a. Nếu như chú
tôi là người thân thiết ruột thịt không thể giúp tôi đựơc nữa,
thì tôi sẽ làm việc trong xưởng mộc, và sẽ không nhận bất cứ
một ân huệ nào của bất cứ ai. Dầu sao thì cũng chưa phải là
lúc đê? Nói tới chuyện này.
Thế rồi niên học dần qua. Và, đã tới ngày bãi trường ...
6
Nhà trường tổ chức lễ phát giải thưởng cuối năm, có chương
trình trình diễn văn nghê. Mọi thứ đã được sắp đặt chu đáo. Vì
có giọng hát phong phú nhất trường, nên Vương Long được sắp
xếp cho một màn trình diễn đơn ca.
Buổi tối trước giờ trình diễn, các quan khách, phụ huynh học
sinh đến thật đông, đầy cả sân trường. Trong số nữ tân khách,
Vương Long đã bị dung mạo tuyệt vời của một giai nhân thu hút.
Nàng chừng mười bảy mười tám tuổi, với bộ y phục trắng, nàng
đứng tựa lưng vào một cột trụ gần sân khấu, đôi tay duỗi xuôi
ra đằng trước, với vẻ thoải mái, tự nhiên mà thơ ngây tươi
trẻ. Chiếc mũ vành to, cũng mang sắc trắng cùng với màu áo của
nàng, hờ hững che trên những lọn tóc đen bỏ xõa ngang vai.
Khuôn mặt trái xoan, thanh tú và cao cả như dung nhan của các
vì tiên nữ trong truyện cổ tích. Hai mắt nàng to đen, lấp lánh
mà trầm mặc, huyền aỏ mà trong sáng, diụ dàng mà đoan trang.
Giữa cảnh sắc huyên náo và rực rỡ của một đêm liên hoan, nàng
đứng chung mà tưởng như đứng riêng biệt một mình. Nàng ở giữa
mà tưởng như trên cao hết cả. Vẻ thanh tú cao sang của nàng,
hầu như chẳng có cái gì có thể làm cho lu mờ tan biến. Vì chỉ
có một số ít ghế ngồi dự khán dành cho những quan khách quan
trọng, nàng cũng như một số đông khán giả, phải đứng coi trình
diễn từ đầu tới chót chương trình. Vương Long đứng ngây người
trước sắc đẹp diễm tuyệt của cô gaí. Trong ý nghĩ, trong tâm
trí chàng, Vương Long tự nhủ chưa bao giờ chàng được nhìn
thấy, được chiêm ngưỡng một dung nhan tuyệt vời như thế. Sắc
đẹp của nàng đã thu hút mất hồn Vương Long. Chàng đứng ngây
người sững sờ, chết lặng như tượng gỗ. Quên hết mọi sự chung
quanh, để chỉ còn nhìn thấy có nàng trong không khí tưng bừng
nhộn nhịp của cả một đêm văn nghê. Cho tới khi một bàn tay đập
mạnh lên vai chàng tiếng vị giáo sư sắp xếp giới thiệu chương
trình thúc dục
- Sưả soạn đi, tới phiên anh rồi đó, Vương Long.
Vương Long giật mình, trở về với công việc của chàng. Rồi
chàng được giới thiệu với khán giả. Chàng bước ra sân khấu mà
tưởng như đi trong mơ. Vẫn với tâm trạng tuyệt vời do dung
nhan của người thiếu nữ áo trắng tạo ra, Vương Long đứng trước
diễn đàn mà tưởng như váng vất, khán giả như lu mờ chẳng còn
thấy ai. Vì mọi sư. chú ý của chàng đều dành cả vào người
thiếu nữ aó trắng. Vương Long cảm thấy chàng cất tiếng hát lên
là để dành riêng tặng nàng, để riêng một mình nàng nghe. Chàng
hát hay tới nỗi ngoài cả sự tưởng tượng của chính chàng. Dứt
bản nhạc tiếng vỗ tay rào rào nổi lên. Khán giả yêu cầu Vương
Long trình diễn thêm một nhạc phẩm nữa. Vương Long tiếp tục và
khi bài hát thứ hai được ngân dài, cao vút ở câu cuối, tiếng
vỗ tay và những lời tán thưởng lại vang lên. Rồi, những bông
hoa từ dưới khán đài tới tấp tung lên. Trong số những người
tung hoa tặng chàng, Vương Long nhận ra người thiếu nữ đưa tay
lên đầu, gỡ khoỉ mái tóc của nàng ra một bông lan tím. Nàng
tung lên tặng chàng. Trái tim Vương Long đập nhịp muốn nhaỷ
bung ra ngoài. Mạch máu chàng muốn vỡ tung! Trong ý nghĩ xôn
xao ngây ngất, niềm phấn khởi say mê nung đốt lòng chàng.
- Nàng tặng hoa cho mình! Nàng tán thưởng tiếng hát của mình!
Ôi nếu như cuộc đời có thể thành tựu, nếu như những giấc mơ có
thể trở thành sự thật, thì suốt đời mình sẽ chỉ hát cho riêng
nàng nghe.
Vương Long cúi đầu cám ơn khán giả. Rồi, giữa những màu sắc
rực rỡ của các bông hoa, Vương Long lượm lên bông hoa lan tím.
Thật, chẳng biết làm sao diễn tả bằng những lời gì để có thể
nói lên cho được sự sung sướng, niềm phấn khơỉ trong lòng
Vương Long khi chàng ấp ủ đóa hoa mỏng manh, xinh xắn trong
lòng bàn tay. Mùi hương thoảng nhẹ làm chàng ngây ngất, tưởng
như mùi hương đó chính là hương thơm vương vất từ mái tóc đen
huyền, bỏ xõa của nàng mà ra. Trong niềm ngây ngất vui sướng
đó, Vương Long chỉ có được một điều rõ ràng: lòng chàng tràn
ngập hân hoan. Và, niềm hân hoan đó, lại là một niềm hân hoan
mới mẻ chưa bao giờ chàng có.
Trở về nhà, Vương Long nâng niu, để bông lan tím trên kệ sách
đầu giường. Chàng có cảm tưởng như tất cả phòng chàng đều toả
ngát hương thơm của đóa hoa lan nhỏ bé. Phút chốc chàng thấy
căn phòng nhỏ, nghèo nàn của chàng trở thành gía trị đáng yêụ
Đó mới chỉ là dư hương của một đóa hoa cài trên mái tóc! Ôi đó
chỉ là một cơn mộng thoáng qua!
Nghĩ tới đêm văn nghệ trình diễn, nghĩ tới hương sắc của người
con gái áo trắng vô tình chàng được chiêm ngưỡng, Vương Long
nghĩ tới nó như là một cơn mộng. Một cơn gío mát thoáng qua
trong một buổi trưa hè khô cằn của tâm hồn. Có thật chăng, chỉ
còn lại đóa hoa lan tím mỏng manh, qua ngày thứ hai đã bắt đầu
héo úa. Quả thật, cuộc đời đã có những cuộc tương ngộ lạ lùng,
những lần gặp gỡ định mệnh mà nỗi éo le, trớ trêu nhất đã dành
cho tình cảnh của Vương Long. Nó đã đem đến cho chàng đầy đủ
cả sự ngất ngây, rạo rực, bâng khuâng và tuyệt vọng cho tâm
hồn.
- Nàng là ai? Tên nàng là gì? Vương Long nào có biết!
- Nàng là người hay là tiên nữ giáng trần? Chàng tưởng như
không thể biết chắc được?
- Nàng đến từ đâu và sau buổi dự khán văn nghệ đó, nàng đi đâủ
Ôi nếu như mà chàng biết được chỗ ở của nàng! Nếu như mà chàng
được gặp lại nàng, nếu như chàng được quen nàng!
Một tuần lễ trôi qua, tâm hồn chàng mỗi ngày mỗi thêm nặng
triũ vì những suy tư về nàng. Nỗi nhớ thương, vọng tưởng và
tuyệt vọng dằn vặt tâm tư, tưởng như càng lúc càng chồng chất,
chới với không thể nào khuây khoả được, thì một đêm hồn thơ
trở giấc, chàng ngồi vào bàn, nhìn cành hoa tím nhỏ héo tàn mà
tưởng như còn ngợp ngát hương. Chàng sáng tác ra một bài thơ,
với tựa đề "Lan Tím Tình Sầu. Suốt đêm, chàng rạo rực say mê
với bài thơ không ngủ. Sáng hôm sau, Vương Long chép lại bài
thơ gởi cho một tuần báo văn nghệ với hy vọng được chọn đăng.
Sau khi gởi bài thơ đi rồi , tâm hồn Vương Long mới bớt đi một
phần nào suy tư dằn vặt, nhưng không phải vì thế mà chàng đã
bớt vương vấn ngất ngây.(Hết Chương 2 ... Xin xem tiếp
Chương 3) |