Thế là hết! Niềm vui, niềm hy vọng vừa le lói
lên một chút vào buôỉ sáng, đã tắt chết ngay vào buôỉ trưa.
Chia tay với Trương Tú ở ngoài ngõ, luỉ thuỉ trở về phòng
riêng, chàng có cảm tưởng như sự sống, linh hồn của chàng vừa
đôỉ mới, một nôỉ đôỉ mới đầy tuyệt vọng đắng cay.
Quả thật, trong câu chuyện tình cảm của chàng, như có một định
mệnh đã an bài. Tại sao? Cả trăm ngàn người con gái mà chàng
đã nhìn thấy, đã tiếp xúc, chàng lại không để ý, không đem
lòng vương vấn tương tư, mà với Quán Anh chàng chỉ thoáng gặp
vào một buôỉ chiều, chỉ thoáng thấy phong dáng của nàng thôi,
chàng đã đem lòng thương yêu? Tại sao có biết bao nhiêu người
con gái không là hôn thê cua? Trương Tú, mà lại là Quán Anh? Ý
tưởng đó lởn vởn ray rứt tâm tư chàng suốt cả buôỉ chiều. Dầu
sao thì tự thâm tâm chàng cũng biết được hai điều thật rõ:
chàng đã say mê Quán Anh. Và, Quán Anh là hôn thê cua? Trương
Tú, một người bạn thân nhất, tốt nhất của chàng. Vậy thì chàng
sẽ phải cố quên Quán Anh. Nhưng quên bằng cách nàỏ Đó là câu
hỏi mà chàng không tìm được câu trả lời. Tự cổ chí kim, cũng
không có ai có thể tìm được một câu trả lời cho dứt khoát.
Ngay khi nghe Trương Tú tiết lộ, niềm hân hoan hy vọng trong
lòng chàng vụt tắt. Chàng có ngay một cảm giác mong manh, cuộc
đời chàng đang đứng tự trên cao, đang đầy hy vọng đột nhiên bị
rớt xuống một vực thẳm tối đen. Tương lai của chàng rồi sẽ ra
sao? Chàng không dám nghĩ tới nữa. Chàng cũng có một cảm giác
mất hết cả hăng say, mơ mộng để phấn đấu xây dựng tương lai.
Chàng thấy cuộc đời của chàng như là một canh bạc mà chàng đã
dồn tất cả vốn liếng để đánh một ván to và ván bạc đó đã thua.
Ôi chàng mất hết tất cả, chàng chẳng còn gì. Tình yêu thật là
kỳ lạ , thật là quái gỡ. Từ sáng tới trưa, từ trưa tới chiều
chỉ trong một ngày thôi, đã đưa dắt tâm trí chàng đi từ thái
cực này đến thái cực kiạ Đã cách biệt như từ Nam cực đến bắc
cực. Nó đã làm thay đôỉ tâm hồn chàng, làm biến đôỉ thể xác
chàng. Suốt cả buôỉ chiều, tâm tư chàng như rơI vào một khoảng
hư không, thể xác chàng mệt moỉ chán chường. Nỗi buồn như
thiêu như đốt tâm can. Chàng đi ra đi vào, muốn làm một cái gì
cho khuây khoả. Nhưng tâm trí chàng trở nên nóng naỷ bực bội
chẳng có thể còn làm được cái gì. Chàng lấy sách ra đọc, những
hàng chữ như nhaỷ múa, trí óc chàng mờ mịt. Có lúc trên trang
sách chàng như nhìn thấy nụ cười, ánh mắt cua? Quán Anh. Như
nhìn thấy phong dáng nụ cườI đầy tin tưởng vào tương lai cua?
Trương Tú. Một mặc cảm thua xúc kém cõi khiến chàng vừa buồn
phiền não ruột vừa óan hận đắng cay. Số phận, tư cách chàng
quả thật không có được một phần ngàn may mắn so với Trương Tú.
Mặt trời dần khuất phương tây. Ngọn đèn nhỏ thắp sáng căn
phòng chàng như một yếu điêm? sáng lên trong đêm tối, như nôỉ
cô đơn nôỉ bật trong lòng chàng.
Thế rồi suốt cả tuần lễ, chàng như một kẻ mất hồn khiến cho
mọi người phải ngạc nhiên. Nhất là Trương Tú. Chàng lo ngại
nhìn thấy Vương Long tỏ ra sa sút cả về thể xác lẫn tinh thần.
Trương Tú hoàn toàn không biết gì về nỗi thất vọng cay đắng
trong lòng Vương Long. Chàng tưởng rằng Vương Long bị đau,
thêm vào sự lo âu về tài chánh nên càng thúc dục và an uỉ trấn
an bạn. Nhưng mà Trương Tú càng lo âu bao nhiêu, càng khiến
cho Vương Long aí ngại buồn khổ bấy nhiêu. Tâm sự đó làm sao
chàng có thể thổ lộ cho Trương Tú hay? Nên chàng càng ngậm
đắng nuốt cay trong lòng thì Trương Tú lại càng lo âu ái ngại
cho bạn.
Vào sáng chủ nhật, nghĩa là vừa đúng một tuần sau ngày hai
người đến nhà Quán Anh, Trương Tú muốn giúp Vương Long tìm vui
khuây khoa? Nên đến rủ Vương Long
- Tôi thấy cả tuần lễ nay hình như anh không chịu ra ngoài.
Lần nào đến thăm anh, cũng thấy anh nằm trong phòng. Anh nên
đi dạo cho tâm trí được thảnh thơi. Sự sút kém của anh khiến
tôi lo sợ.
- Cám ơn anh, nhưng tôi đã xin anh đừng bận tâm về tôi quá như
vậy. Lòng tốt của anh càng khiến tôi ái ngại không biết lấy gì
đền đáp lại tình cảm của anh.
- Anh hiêủ sai rồi, những câu nói của anh đã đụng chạm tới
tình bạn của chúng ta. Những lời tôi nói với anh, những công
việc nếu như tôi có làm được cho anh, đó không phải là lòng
tốt mà là bôn? phận của tình bạn bè. Sáng nay tôi muốn mời anh
đi dạo với tôi anh có bằng lòng không?
Vương Long gật đầu
- Tôi vui thích được đi với anh, nhưng mình đi đâu bây giờ?
Không cần suy nghĩ Trương Tú nói ngay
- Đến nhà Quán Anh, tôi đã hẹn nàng là sáng nay tôi sẽ đến.
Nếu như có anh nữa sẽ vui như chủ nhật tuần trước
Vương Long bối rối
- Ơ, đến nhà Quán Anh, đến nhà Quán Anh...
- Sao? Anh không thích?
Không muốn làm bạn phật lòng chàng tìm lời thoái thác
- Không phải vậy đâụ Được đến nhà Quán Anh với anh thì thích
nhất rồi. Nhưng tôi ngại mình vừa đến tuần trước, tuần này lại
đến ngay thì làm phiền Quán Anh quá
- Tôi chắc là nàng sẽ vui thích chứ không phiền hà gì đâu. Hôm
qua nàng có nhắc tới anh và nói với tôi là khi nào tiện mời
anh lại chơi
Thật ra tự trong tâm thâm, không còn ước muốn gì, không còn
điều gì vui thích hơn đối với chàng khi nghĩ tới được nhìn
nàng cười, được nghe nàng nói. Dù là những câu nói giọng cười
vô tư không maỷ may hiêủ một chút trắc ẩn tâm tư chàng. Chàng
vẫn coi đó là một hạnh phúc tuyệt vời. Nhưng chàng vẫn cương
quyết từ chối.
- Dù được nàng nhắc nhở, tôi cũng không nên đến thăm nàng vào
buôỉ sáng nay. Tôi không muốn nàng nghĩ tôi lợi dụng lòng tốt
của nàng
- Ồ! anh đừng nói vậy chứ. Nàng mà nghe được câu nói vừa rồi
của anh, nàng sẽ buồn lắm, nghĩ rằng tình cảm của nàng dành
cho anh đã bị tổn thương.
Vương Long khổ sơ?
- Quả thật câu nói của tôi quá vụng về, có trời chứng giám tấm
lòng của tôi, tôi không hề có một chút nghi ngờ lòng tốt của
nàng và của anh dành cho tôi. Dù sao, sáng nay tôi không thể
đến nhà nàng được. Anh đã hẹn với nàng thì anh nên đến để nàng
mong. Gặp nàng anh haỹ cho tôi gơỉ lời hỏi thăm là đủ
Trương Tú thở dài
- Quả thật tôi buồn vì anh không cùng tôi đến thăm Quán Anh
sáng nay. Nhưng thôi, mình đừng tiếp tục chuyện này nữạ..
Ngừng lại một ch'ut, Trương Tú tiếp
- Chỉ còn ba tuần lễ nữa là các trường đại học trên Đài Bắc
bắt đầu khai giảng. Chú anh đã cho anh biết ý định của chú
chưa?
- Rồi, điều tôi nói ra chắc anh sẽ mừng cho tôị..
- Chú đã bằng lòng cho anh lên Đài Bắc tiếp tục sự học?
Vương Long gật đầu
- Vâng , nhưng ông cho biết là không thể hoàn toàn lo hết cho
tôi được. Tôi sẽ phải tự túc một phần...Dù sao thì tôi cũng sẽ
đi Đài Bắc và tìm cách xoay sở saụ.. Tôi sẽ cố gắng kiếm một
việc gì đó để làm kiếm tiền thêm. Một việc thích hợp với kha?
Năng của tôi và tôi còn có thì giờ để đeo đuôỉ sự học
Niềm vui tràn ngập trong lòng Trương Tú, những lời tiết lộ cua?
Vương Long đã cho chàng cảm tưởng như vừa biết được kết quả
của một kỳ thi. Từ hai tháng qua, chàng vẫn lo cho Vương Long
vì hoàn cảnh mà bỏ ngang sự học. Trương Tú quả thật là một
người bạn tốt, một ngườI có lòng biết lo cho bạn bè. Trương Tú
nắm chặt tay Vương Long, giọng khích động
- Tôi mừng thật! Như vậy là tôi đã yên lòng một phần. Anh em
mình sẽ cùng đi Đài Bắc.
Vương Long chớp mắt cảm động vì cử chỉ nhiệt thành cua? Trương
Tú. Chàng muốn nói một câu để biểu lộ lòng cảm kích biết ơn
đối vớI bạn, nhưng chàng nghẹn lờị.. Chàng nhìn thẳng vào mắt
bạn và nhận ra đôi mắt đó thật sáng, thật nhân ái bao la.
Trong đôi mắt đó chàng bỗng thấy như có ẩn chứa không phải là
hình ảnh phản chiếu của chàng, mà là hình ảnh cua? Quán Anh.
Và hơn lúc nào hết, chàng cảm thấy sự kết hợp giữa hai người
mà chàng thương mến nhất đời, quả thật là một sự kết hợp nhiệm
màu, một sự kết hợp hoàn toàn tuyệt haỏ. Họ thật xứng đôi vừa
lứa, mà nếu như đem ra so sánh chàng sẽ chỉ là con số không.
Chàng sẽ không thể nào đem lại hạnh phúc cho nàng bằng Trương
Tú.
Tự nhiên hai dòng lệ từ từ chaỷ ra trong khóe mắt Vương Long,
chàng vội chớp mắt quay đi
- Tôi tệ quá, đã không cầm được lệ, ngoài những giọt lệ vừa
chaỷ ra, tôi chẳng còn biết lấy gì để biêủ lộ tâm tình của tôi,
quí mến anh không biết là dường nào...
11
Kể từ hôm đọc được bài thơ, được gặp lại Đỗ Vương Long, Quán
Anh cảm thấy tâm hồn nàng lại xao động lạ lùng. Trước kia, lần
đầu tiên được nghe chàng hát, cảm xúc vì khuôn mặt lời ca của
chàng, nhưng cảm xúc rạo rực đã chỉ thoáng qua, như một cơn
gío lạ thoáng qua mặt hồ, gợn sóng rồi lắng chìm khi nàng vâng
lời cha mẹ nhận Trương Tú là người chồng tương lai. Thành thật
mà nói, dưới mắt Quán Anh, Trương Tú không phải là một thanh
niên tầm thường. Chàng tế nhị, nhân từ, hoạt bát và có tương
lai. Nàng cũng có cảm tình không ít đối với Trương Tú, nàng đã
tìm được niềm vui, mộng tưởng những lúc bên chàng. Nhưng mà
sau buôỉ sáng chủ nhật gặp lại Vương Long, những lần kế tiếp ở
bên Trương Tú, nàng vẫn cảm thấy vui, nhưng niềm vui đó hình
như không trọn vẹn. Nàng cảm thấy như thiếu thốn một cái gì,
như ân hận hốI tiếc một điều gì.
- Ta có đang xúc phạm một điều gì lầm lẫn chăng? Ta có đang xử
sự không phải với Trương Tú chăng?
Đôi lần Quán Anh đã tự hỏi lòng sau những lúc bất chợt nàng tự
nhận ra là nàng đã nghĩ quá nhiều tới Vương Long.
- Ồ mình tệ quá. Nhất định là mình có lỗi rồi. Mình sẽ không
còn xứng đáng với Trương Tú, nếu như mình còn để cho ý tưởng
cứ maĩ suy nghĩ về Vương Long. Mình phải xua đuôỉ hình ảnh
Vương Long ra khoỉ tâm trí. Mình không có quyền nghĩ tới nữa.
Tuy biết như thế, mà hình ảnh Vương Long vẫn cứ chập chờn
trong tâm trí nàng. Những hình ảnh đó đến thật bất ngờ, và bị
xua đuôỉ thật tàn nhẫn. Nhưng rồi nó vẫn đến vẫn hiện ra làm
nàng ray rứt khổ sở..
- Mình phải làm gì, phải làm gì đây? Không thể để tình trạng
này kéo dài thêm được. Dù một phút một giâỵ.. Mình phải cương
quyết phải dứt khoát. Mình phải tìm ra một lối thoát. Nếu
không mình sẽ bị rơi xuống vực sâụ.. Mình sẽ không còn mặt mũi
nào để nhìn Trương Túnữa.
Thế rồi, Quán Anh tưởng rằng tìm ra lối thoát bằng chính tấm
lòng nhiệt thành của nàng được hun đúc vun bồi nhiều hơn đối
với Trương Tú.
Nàng hy vọng là nàng chỉ có một trái tim nhỏ bé và khi nàng đã
quyết dâng hiến cho ai, người đó sẽ được. Trương Tú đã là hôn
phu, là chồng tương lai của nàng. Và đã được hai bên tác thành
bằng một lễ hỏi. Nàng chỉ sẽ yêu Trương Tú, trái tim nhỏ bé
của nàng sẽ chỉ dâng trọn cho chàng. Trong hai tuần lễ kế
tiếp, Quán Anh tìm ra được sự quyết tâm. Nàng vui vẻ thật sự
mỗi khi Trương Tú đến. Nàng chân thành vui vẻ ngồi trò chuyện
bên chàng. Tự nhiên nàng trở thành liếng thoắng hồn nhiên.
Điều đó khiến Trương Tú vui vẻ thêm và chàng đã nói ra điều
chàng nhận biết
- Mỗi khi gặp em, được nghe em nói anh có cảm tưởng như được
gần guĩ, được nghe chim hót buôỉ sáng đầu xuân. Sự tươi trẻ
hồn nhiên của em chắc chắn sẽ là một nguồn hạnh phúc tuyệt vời
cho tương lai chúng mình sau này.
Quán Anh đã trả lời Trương Tú
- Nếu như em có thể đem lại nguồn vui cho anh, thì đó là điều
mong ước nhất của em trong hiện tại. Cầu trời cho lòng ước
nguyện của em đạt thành...
Nàng chân thành như thế, nàng thành thật và quyết tâm xây dựng
hạnh phúc tương lai với Trương Tú như thế. Vậy mà nàng vẫn
không thoát khoỉ hình ảnh cua? Vương Long ám ảnh nàng. Và thật
là tai hại, mỗI khi gần guĩ Trương Tú, vô tình nghe chàng nhắc
đến Vương Long, trí tò mò hiêủ biết về Vương Long của nàng
bỗng nhiên nỗi dậy, nàng không thể kềm hãm hỏi về cuộc sống,
tâm tình cua? Vương Long.
Trương Tú đã thành thật tự nhiên kể, bằng một giọng nhiệt
thành quí mến, chàng không dấu diếm nàng một điều gì về Vương
Long, kể cả sự túng thiếu. Chàng tin tưởng nàng sẽ như chàng,
sẽ quí mến Vương Long hơn trong hoàn cảnh thiếu hụt. Và quả
thật như thế, nàng nghe chàng kể về Vương Long bằng một sự chú
tâm đặc biệt. Và chàng cũng đã nhận ra nét ái ngại biêủ lộ ra
trong đôi mắt nàng. Thật có trời mới biết Trương Tú đã sung
sướng biết bao nhiêu khi nhận ra Quán Anh cũng đã như chàng tỏ
ra có cảm tình với Vương Long. Thật có trời mới biết, mỗi khi
Quán Anh nghe Trương Tú kể về Vương Long, nàng sung sướng biết
ngần nào và lo âu sợ hãi cho chính long nàng biết là bao
nhiêu.
Thời gian thấm thoát trôi qua, với niềm hân hoan và sợ hãi
trong lòng Quán Anh. Ba tháng hè đã sắp hết. Vương Long và
Trương Tú sẽ lên Đài Bắc học. Còn nàng cũng sẽ trở lại trường,
trở lại với sách vở, với sự bận rộn thường ngày của một nữ
sinh, nàng hy vọng trong những ngày sắp tới nhờ sự bận rộn đó,
tâm trí nàng sẽ bớt dằn vặt suy tư hơn... Nhưng thật ra, ngày
mai cuộc đời nàng sẽ ra sao? Con đường đã được vạch sẵn, mà
nàng vẫn cảm thấy còn mù mịt lo âu.
12
- Anh Vương Long, Quán Anh mời anh chủ nhật này ghé lại nhà
nàng chơi, trước khi chúng mình cùng đi Đài Bắc
Vương Long nhíu mày suy nghĩ, từ hôm đến nhà nàng, và sau đó
biết nàng là hôn thê cua? Trương Tú, chàng đã quyết định là sẽ
cố tránh không gặp lại nàng. Nhưng lần này trước khi đi Đài
Bắc để đeo đuôỉ sự học cả năm, nàng lại có lời mời mà trước
khi đi không đến từ giả nàng, không có một lý do chính đáng
nào để từ chối thì thật là bất tiện bất nhã. Do vậy , dù cho
sợ haĩ khi gặp lại nàng, dù cho vết thương lòng có đau đớn
hơn, chàng cũng phải nhận lời.
Chàng gật đầu trả lời Trương Tú
- Vâng tôi sẽ cùng anh đến tạm biệt nàng
- Gặp lại anh chắc nàng sẽ mừng lắm. Nàng vẫn thường nhắc và
hỏi thăm về anh luôn. Trong sự nhắc nhở như có ngầm trách là
anh đã không chịu đến thăm nàng.
Ngừng một chút Trương Tú tiếp
- Tôi phải thoái thác rằng dạo này gặp nhiều chuyện bận rộn,
nên anh không thể đến thăm nàng được. Nhưng tự trong thâm tâm
tôi cũng không khoỉ ngạc nhiên về sự dè dặt và thay đôỉ của
anh.
- Anh thấy tôi thay đôỉ gì?
- Tôi thấy anh dạo này ít nói, ít hăng say bàn tính chuyện
tương lai. Anh lại ốm hơn trước. Tôi vẫn không mất sự lo ngại
về sức khoẻ của anh. Tuy nhiên, chỉ còn có ít hôm nữa là đến
ngày lên đường, hy vọng là khung cảnh mới, sinh hoạt mới sẽ
làm anh thay đôỉ.
- Anh nói đúng đó. Tôi đang mong tới ngày ra đi, để cho tình
trạng dễ chịu hơn
- Anh đang gặp chuyện gì không vừa ý ở đây?
Vương Long nhìn bạn ngập ngừng
- Vâng... Nhưng đây là một câu chuyện tôi không thể thố lộ
được với bất cứ ai. Tôi mong rằng sự dấu diếm này sẽ không làm
anh phiền lòng, nghĩ là tôi thiếu thành thật với anh.
Trương Tú mỉm cười
- Nếu như anh cảm thấy sự buồn phiền đó cần giữ riêng tư thì
anh cứ giữ lại
Sau khi Trương Tú ra về, còn lại một mình chàng lại cảm thấy
lo âu. Chàng nghĩ tới chủ nhật này sẽ lại thăm nàng. Chẳng
biết gặp nàng tâm trí chàng sẽ ra sao. Có giữ nỗi sự bình tĩnh
để che dấu sóng gío trong lòng chàng. Chàng sẽ nói gì với
nàng, sẽ xử sự ra sao?
Thế rồi ngày chủ nhật đã đến, Trương Tú đến tìm chàng
- Quán Anh đang chờ chúng ta. Tôi đã đề nghị với nàng một
chương trình của ngày hôm nay và nàng đã chấp thuận.
- Anh đã đề nghị với nàng những gì?
- Mình đến Bắc Lâm cắm trại
- Ồ! như vậy thì tuyệt thú rồi, nhưng làm sao mà đi?
- Mình thuê xe ngựa không chừng giờ này bác phu đã đánh xe đến
nhà Quán Anh.
Vưà đi hai người cùng truyện trò vui vẻ. Thật ra Trương Tú vui
vẻ nhiều hơn. Còn chàng có vui cũng chỉ là vui gượng. Chàng
còn cả trăm ý nghĩ vẩn vơ lo lắng trong lòng.
Đúng như Trương Tú dự đoán. Người phu xe đã đến, yên cương sẵn
sàng chờ đợi. Quán Anh cũng đã sưả soạn xong chờ hai chàng nơi
phòng khách. Cái phút lo sợ nhất cua? Vương Long là ánh mắt
đầu tiên của chàng sẽ gặp lại ánh mắt Quán Anh. Trước đó chàng
cứ lo âu sợ haĩ, là trong giây phút đó, chàng có đủ sức để giữ
được sự lễ độ tự nhiên không? Nhưng rồi cái giây phút đó đã
tớI và thật là đáng mừng, chàng thấy lòng chàng chùng xuống,
chàng nhìn nàng và không lộ một chút bối rối nào.
- Quán Anh
- Anh Vương Long!
- Quán Anh vẫn mạnh khoẻ chứ?
- Cám ơn anh, Quán Anh vẫn bình thường, còn anh?
Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào mắt chàng. Chàng chưa kịp trả lờI
nàng tiếp ngay
- Quán Anh thấy anh xanh xao và ốm hơn lần gặp trước nhiều.
Anh có đau không?
Vương Long bối rối
- Sự thật thì tôi cũng có bị đau mất mấy hôm
Đôi mày của nàng hơi cau lại như ẩn chứa những ý nghĩ xót
thương
- Vậy mà anh Trương Tú không nói cho Quán Anh hay, đê? Quán
Anh đến thăm anh!
Trương Tú và Vương Long nhìn nhau, cả hai cùng bối rối
- Chỉ tại tôi đau mà không ra đau nên Trương Tú không biết đó
thôi.
Quán Anh thở dài
- Vậy mà nhìn sắc diện, Quán Anh có cảm tưởng là anh đau nặng
lắm chứ. Có phải vậy không anh Trương Tú?
Trương Tú gật đầu
- Tháng trước trên đường ở đây về, Vương Long bị xây xẩm mặt
mày ở dọc đường. Đó là một triệu chứng không tốt. Tôi đã
khuyên anh đi y sĩ nhưng anh không chịu đi.
- Anh phải biết lo tới sức khoẻ chứ. Quán Anh mong rằng nếu
như anh thấy trong người không được bình thường anh nên nghe
lời anh Trương Tú.
- Cám ơn Quán Anh và Trương Tú. Chỉ tại tôi biết bịnh trạng
của tôi không có gì nên tôi mới không đi y sĩ.
Nói xong chàng quay mặt đi nơi khác, cố dấu sự xúc động vì
những câu nói ân cần của nàng. Chàng nhủ thầm
- Nàng lưu tâm tới mình như vậy ửNàng còn nhớ lần trước gặp
nhau, sắc diện của mình khá hơn hôm nay ư? Tại sao nàng lại
lưu tâm tới mình như thế? Nàng để ý đặc biệt tới mình hay đó
chỉ là thoí quen, lòng tốt của nàng đối với hết cả mọi người
mà nàng quen biết?
- Thôi mình đi chứ?
Vương Long giật mình thoát ra khoỉ cảm xúc suy tư. Chàng trả
lời Trương Tú
- Vâng mình đi là vừa
Quán Anh đã sưả soạn sẵn một gói xôi gà, mấy chiếc bánh bao,
bình nước để dùng vào bưã trưa. Cả ba cùng ra xe trực chỉ phía
rừng Bắc Lâm...(Hết Chương 4 ... Xin xem tiếp
Chương 5) |