Thế là, một tháng rưỡi hè đã trôi qua. Đối
với trời đất, một tháng rưỡi hay bốn mươi ngày thật chẳng có ý
nghiã gì. Đối với một đời, một tháng rưỡi cũng có thể như là
một chấm nhỏ trên một trang giấy lớn không đáng kể vào đâu.
Nhưng đôi khi, cái thời gian quá ngắn nguỉ một ngày, một tháng
không đáng kể đó, lại có thể là một đoạn đời quan trọng nhất
của một người. Sự quan trọng ít nhất cũng đã xảy ra cho hai
người đó là Trương Tú và Miêu Quán Anh.
Lễ hỏi đã chính thức được cử hành. Trước khi hết hè, đi Đài
Bắc để theo học đại học, hầu như ngày nào Trương Tú và Miêu
Quán Anh cũng gặp nhau. Tình cảm của họ đối xử với nhau thật
khắng khít, tinh khiết chân thành, tương thân tương kính. Buôỉ
sáng hôm đó nắng trong và đẹp, chiếu sáng lấp lánh trên tàn
những cây bạch dương. Như thường lê. Trương Tú đến nhà Quán
Anh, rủ nàng đi dạo. Trương Tú gặp Quán Anh nơi hoa viên. Nàng
ngồi trên một băng ghế đá, vẻ mặt rạng rỡ. Quanh nàng là những
khóm lan tím ngát
hương. Miêu Quán Anh đang đọc một tờ tuần báo văn nghệ, thấy
Trương Tú, Quán Anh mỉm cười. Nụ cười của nàng đẹp hơn cả
những đóa hoa chung quanh, rạng rỡ hơn cả nắng trong buôỉ sớm.
- Quán Anh!
- Anh Trương Tú!
- Anh đến mời em đi dạo. Em có rảnh không?
- Anh dư biết rằng bây giờ là tháng hè, cả anh và em đều có
nhiều thì giờ rảnh rỗi. Em đang coi một tờ báo văn nghê.
Trương Tú coi tờ báo, nói với Quán Anh
- Tờ Văn Nghê. Mới mỗi ngày một gía tri. Anh nghe nhiều người
nhận định nó là một tờ báo tiêu biểu cho phong trào văn học
trẻ ngày nay.
Miêu Quán Anh gật đầu:
- Em cũng nghĩ thế, em mới đọc qua và thấy có nhiều bài hay
lắm. Em là một trong những độc giả trung thành của tờ báo
Trương Tú mỉm cười
- Đó là dấu hiệu đáng mừng, một niềm khích lệ thật sự dành cho
những người hoạt động văn nghệ thật sự trong xứ.
Vừa nói chuyện với qua những tựa đề chính. Chàng ngừng lại một
bài thơ và khẽ reo lên.
- À, có một bài thơ của bạn anh, bài thơ "Lan Tím Tình Sầu
Miêu Quán Anh nhìn Trương Tú
- Tác giả bài thơ này là bạn anh, anh Trương Tú?
Trương Tú gật đầu
- Anh Vương Long là bạn thân nhất của anh. Cùng học với anh
một lớp. Anh ta là một người có tài làm thơ và hát hay nhất
trường. Ánh mắt của Miêu Quán Anh rực sáng trong khi đưa mắt
xem vội bài thơ
- Bài thơ hay lắm, Quán Anh, em đã đọc chưa?
Miêu Quán Anh gật đầu
- Em đã đọc và còn đọc kỹ hơn nữa là khác, anh Trương Tú ạ
Đúng như lời anh vừa nhận định, "Lan Tím T`inh Sầu là một bài
thơ hay. Thấy anh tiết lộ là bạn thân với tác giả, em vừa chợt
có ý nghĩ là một hôm nào đó, anh mời anh ta lại đây chơi.
Chẳng biết có gì bất tiện không? Và anh ta có chịu nhận lời
mời không anh Trương Tú nhi?
Trương Tú phấn khơi?
- Anh tin là anh Vương Long sẽ nhận lời mời đến đây. Anh cũng
đang mừng mà chợt nhận thấy anh Vương Long đang đạt dần tới
ước nguyện thành công của anh ta. Bằng chứng là thơ của anh
Vương Long đã được tờ Văn Nghê. Mới chọn đăng và được một nữ
độc giả khả ái như em khen ngợi.
Miêu Quán Anh mỉm cười
- Nếu như anh Vương Long nhận lời mời, thì anh ta là một thi
sĩ đầu tiên đến nhà nàỵ..
- Anh bảo đảm là anh Vương Long sẽ lại, với anh, Vương Long ít
khi từ chối một điều gì.
Quán Anh tỏ ra chú ý về tình bạn giữa Vương Long và Trương Tú.
- Anh và anh Đỗ Vương Long quen biết nhau lâu chưa?
- Từ ngày cùng học chương trình Cao Trung. Nhưng tình bạn
giữa anh và Vương Long chỉ thân thiết từ hơn năm nay thôi. Anh
ta nghèo nhưng là một người có tài và có chí. Quen biết anh
Vương Long dễ chịu lắm. Anh ta tế nhị và có lòng.
Miêu Quán Anh cười
- Anh Trương Tú ạ, cứ nghe anh nói thì Vương Long là một người
rất đáng để ta quen biết. Là một người có đầy đủ mọi đức tính
để anh cảm mến phải không?
Trương Tú gật đầu
- Em nói không sai đâu Quán Anh ạ! Sau này quen biết với Vương
Long rồi em sẽ thấy lời anh nói là đúng. Miêu Quán Anh đưa tay
vuốt nhẹ một bông lan tím, đôi mắt nàng mơ mộng
- Chắc loại hoa lan tím mà anh Vương Long tả trong bài thơ là
loại lan này.
Rồi nàng khẽ ngâm
Nhìn hoa như thể nhìn người
Sắc lan tím đỏ như ngời máu tim
Quán Anh ngước mặt nhìn Trương Tú, nàng tiếp lời
- Màu hoa lan này đỏ tím, anh Đỗ Vương Long tưởng như màu máu
của tim. Chắc anh Vương Long có một kỷ niệm gì buồn về loại
hoa lan này.
Trương Tú thở dài
- Anh Vương Long ít khi dấu anh một chuyện gì. Nhưng chuyện
này thì chưa thấy anh ta nói tới. Cũng có thể là Vương Long
muốn giữ riêng tư nên không nói cho anh nghe. Nhưng trong thâm
tâm thì anh tin rằng đây chỉ là chuyện tưởng tượng của Vương
Long. Anh ta còn có nhiều chuyện phải lo nghĩ hơn là một
chuyện thất tình.
Miêu Quán Anh lắc đầu
- Em lại nghĩ khác anh, bài thơ rất tha thiết chân thành,
không thể là chuyện tưởng tượng đâu.
Bất chợt , Quán Anh đứng dậy
- Mình vào nhà đi anh. Nắng đã lên cao rồi ...
8
- Mừng cho anh đã thành công anh Vương Long
Theo với câu nói là cái xiếc tay thật mạnh của Trương Tú,
Vương Long ngỡ ngàng nhìn bạn
- Anh Trương Tú, anh nói chuyện gì thế? Tôi có gì đáng mừng
đâu?
Trương Tú mỉm cười
- Để tôi nói lý do cho anh nghe. Này nhé, thơ anh được chọn
đăng trong tờ Văn Nghê. Mới là thành công nhất. Bây giờ, có
người đọc thơ của anh, thích được gặp mặt làm quen với anh, đó
là thành công thứ hai. Cả hai sự kiện xaỷ ra đều đáng khích lệ
cho sự nghiệp văn chương của anh sau nàỵ Điều đó không đáng
mừng à?
Vương Long mỉm cười
- Bài thơ của tôi được chọn đăng trên báo là một khích lệ thì
là đúng rồi. Nhưng còn chuyện có độc giả muốn gặp tôi thì làm
gì có.
- Vậy mà có đấy. Một nữ độc giả sau khi đọc bài thơ của anh,
muốn được diện kiến với anh, anh có bằng lòng cho người đó gặp
không?
Vương Long ngẩn người vì ngạc nhiên, chàng hỏi bạn
- Thật có người muốn gặp tôi vì bài thơ đó hả anh?
Giọng Trương Tú đầy nhiệt tình
- Đúng vậy, cô gái rất mong đựơc gặp anh. Và vì tôi đã hứa là
cố gắng mời anh, nên cô ta hy vọng lắm.
Nghe Trương Tú nói, Vương Long đâm ra ngần ngại
- Nhưng, quả thật đây là một sự bất ngờ và đáng lo cho tôi.
Anh cũng dư hiểu rằng tôi không có kinh nghiệm cho những lần
tiếp xúc như thế này. Tôi ngại rằng với sự vụng về của tôi sẽ
làm anh mang tiếng.
Trương Tú mỉm cười
- Không đâu, cô gái đó là một thiếu nữ đáng mến, chân thật cơỉ
mở và tự nhiên. Cô ta là ... bạn thân nhất của tôi mà, anh
đừng có ngại
Sau một phút suy nghĩ Vương Long nhận lời
- Tôi nhận lời vì muốn chìu theo ý anh. Cô ta muốn gặp tôi vào
lúc nào?
- Ngay bây giờ tôi sưả soạn đến cô ta đây. Anh bằng lòng đi
ngay với tôi chứ?
- Cũng được anh ngồi chơi chờ tôi một chút nhé
Vương Long thay chiếc aó mà chàng cho là sạch sẽ tươm tất nhất.
Hai người bạn nắm tay nhau ra cổng.
Ba mươi phút sau, họ ngừng lại trước cổng một toà biệt thự
khang trang, sang trọng. Bức tường nguy nga màu trắng ẩn mình
dưới hàng bạch dương xanh lá.
- Mình đến rồi đây
Vương Long tặc lưỡi lắc đầu
- Nhà sang trọng quá. Chưa bao giờ tôi bước vào một ngôi nhà
sang trọng như thế này
Trương Tú không trả lời bạn, chàng tự nhiên đẩy cổng bước vào.
Qua lối mòn soỉ trắng, đến hoa viên nơi tận cuối vườn, hai
người cùng thấy một thiếu nữ mặc aó trắng, đang lui cui chăm
sóc những khóm lan có màu tím đỏ, Trương Tú gọi
- Quán Anh ... Quán Anh ...
Cô gái ngửng đầu lên nhìn
- Ồ, anh Trương Tú
Nàng có vẻ bối rối, tay vuốt lại mái tóc xõa vai. Mắt liếc
xuống chiếc áo ngủ mỏng manh đang mặc, gót chân đỏ hồng vì đi
đất, má nàng ửng đỏ. Không để cho Trương Tú giới thiệu hay
Vương Long chào hỏi, nàng nói ngay
- Mời hai anh vào nhà chơi, chờ Quán Anh một chút nhé
Rồi Quán Anh chạy vụt vào nhà, Trương Tú nói với Vương Long
- Mình vào phòng khách
Vương Long bước theo bạn mà hồn phách như lạc ở trên mây. Quả
thật chàng không thể nào ngờ, không biết là chàng đang tỉnh
hay mơ. Quán Anh đúng là người con gái áo trắng mà chàng đã
gặp trong đêm văn nghê. Và suốt cả hơn một tháng qua, tâm trí
chàng đã hằn tưởng nhớ. Đã tưởng như nàng chỉ là mây trắng
xuất hiện trên nền trời xanh, thoáng qua rồi bay đi mất biệt.
Ấy thế mà bây giờ chàng được gặp lại nàng. Được gặp vì nàng đã
đọc bài thơ tưởng nhớ của chàng do chính nàng là nguồn rung
cảm! Vương Long tưởng như bước đi theo Trương Tú mà không muốn
vững. Chàng bị rúng động toàn thân. Bước vào phòng khách, ngôì
xuống chiếc ghế salon sang trọng, rộng rãi và êm thấm, tâm trí
Vương Long vẫn còn xao động bàng hoàng. Chàng phải cố gắng lắm
để giữ cho vẻ mặt bề ngoài một sự thản nhiên không xúc động.
Hai phút sau Quán Anh trở ra phòng khách
- Quán Anh, đây là anh Vương Long mà em mong muốn được làm
quen
Chỉ Quán Anh, Trương Tú tiếp
- Còn đây là Quán Anh, Miêu tiểu thư, một nữ độc giả yêu thơ
của anh.
Hai người cúi đầu tương ngộ, bốn mắt gặp nhau, Vương Long bỗng
rùng mình chột da. Chàng nghĩ tới bài thơ và tự hỏi, không
hiểu thật sự nàng mời chàng đến đây vì cảm thích bài thơ hay
nàng có một ý khác. Liệu nàng có biết rằng bài thơ đó chàng
làm ra chỉ vì nàng? Liệu trong những câu thơ đó, đã có một câu
nào lỡ xúc phạm đến nàng và hôm nay nàng mời chàng đến đây là
để nói vài lời nghiêm khắ'c. Nhưng rồi khi gịong nói của Miêu
Quán Anh cất lên, đã đánh tan tất cả những thắc mắc lo âu
trong lòng Vương Long
- Mời hai anh ngồi. Có anh Trương Tú làm chứng cho lời nói của
em. Sự viếng thăm của anh bữa nay thật là một vinh hạnh cho tệ
trang này.
Trương Tú cười
- Quán Anh nói rằng anh là thi sĩ đầu tiên bước vào nhà này
Vương Long xua tay
- Anh và cô Quán Anh đừng gọi tôi là thi sĩ. Tôi đang tập làm
thi sĩ thì đúng hơn.
Giọng Quán Anh đầy nghiêm khắc khích lê.
- Anh đã là thi sĩ rồi. Và theo ý riêng của Quán Anh thì anh
là người có chân tri thật sự mới đúng. Quán Anh đã đọc bài thơ
"Lan Tím Tình Sầu” của anh, nó làm Quán Anh xúc động bồi hồi.
Trái tim Vương Long lại đập nhịp. Chàng không hiểu nàng nói
câu đó là tình ngay hay còn một ẩn ý gì khác.
Quán Anh tiếp lời và câu nói của nàng càng làm cho Vương Long
bối rối thêm
- Mặc dù bữa nay mới được diện kiến cùng anh, nhưng nhờđã được
đọc bài thơ, nên Quán Anh cảm tưởng đã được quen biết anh cả
mấy tuần lễ nay rồi. Có lẽ, sự đồn g điệu, cảm tưởng quen
thuộc của Quán Anh là do ý thơ của anh, gợi ra tình yêu thích
loài hoa lan tím. Một thứ hoa mà Quán Anh thích nhất trong
những loài hoa.
Trương Tú tiếp lời
- Hẳn nào mỗi lần gặp em ở ngoài vườn là mỗi lần thấy em quanh
quẩn bên những khóm hoa lan. Hồi nãy khi anh và Vương Long đến
đây hình em đang săn sóc những cành hoa lan thì phải?
Quán Anh gật đầu
- Đúng vậy, anh có thấy không, những khóm lan lúc nào cũng
tươi tốt, chăm sóc cẩn thận là do sự thích thú chăm sóc của em
mà rạ Đúng ra, ba mẹ giao cho em chăm sóc cho cả khu vườn,
nhưng vì mê hoa lan tím, nên em bỏ bê những khóm hoa khác.
Người hầu gái bưng nước trà ra mời khách. Trương Tú chợt hoi?
Quán Anh
- Quán Lâm, Quán Vi và hai bác đâu rồi sao không thấy hở Quán
Anh?
- Ba mẹ và hai em của em đã đáp xe lưả về Đài Bắc từ chiều hôm
qua, chiều nay mới về, ở nhà chỉ còn có em và Muối An thôi.
Mời hai anh dùng nước.
Câu chuyện tiếp tục vui vẻ tự nhiên. Có một lúc Quán Anh và
Trương Tú trao đôỉ những mẫu chuyện riêng. Hai người có vẻ
tương đắc với nhau lắm. Tự nhiên, Vương Long thấy như đau nhói
nơi tim. Tới lúc đó chàng mới chợt nhớ ra là chàng chưa biết
một chút gì về sự liên hệ tình cảm giữa Trương Tú và Quán Anh.
Hai người là gì với nhau?
Họ quen biết nhau với tư cách gì? Bất ngờ Trương Tú quay qua
phía Vương Long
- Anh Vương Long, Quán Anh yêu cầu anh hát một bài, anh không
nỡ từ chốI chư"?
Vương Long bối rối
- Hát ngay bây giờ và ở đây sao?
- Có sao đâu? Anh coi đây như là nhà anh, đừng có khách sáo mà
Quán Anh buồn .
Quán Anh gật đầu tán thành ý kiến của Trương Tú
- Anh Trương Tú nói đúng đó
Nhưng Vương Long vẫn lưỡng lự.
- Tôi thấy ngại quá... Vả lại, thật tình thì tôi hát cũng
chẳng hay gì.
Quán Anh mỉm cười
- Trương Tú nói rằng anh có gịong ca hay nhất trường. Chẳng
mấy khi may mắn được gặp anh như thế này, nên Quán Anh mong
được thưởng thức tài nghệ của anh.
Quán Anh không hề nhắc tới đêm văn nghệ chính nàng cũng đã từn
g được thưởng thức gịong ca của chàng. Chính nàng cũng đã xúc
động vì giọng ca đó, và đã từng tung hoa lên tán thưởng chàng.
Sự làm lơ của Quán Anh, làm như thật sự chưa bao giờ được nghe
chàng hát khiến Vương Long thắc mắc khó hiêủ. Nàng đã quên hay
cố tình không muốn nhắc tới?
Thấy Vương Long ngồi ngẩn ra nghỉ ngợi, Quán Anh tiếp lời
- Quán Anh vừa có ý nghĩ này chắc anh sẽ thích thú hát mà
không còn ngần ngại nữa.
Nàng đứng dậy hoi? Trương Tú
- Anh Trương Tú, anh có chơi vĩ cầm được không?
- Cũng tàm tạm được ...
- Vậy thì hay lắm, anh kéo vĩ cầm, em đánh dương cầm, còn anh
Vương Long thì hát
Quán Anh đi lại phía chiếc dương cầm để nơi phòng khách. Nàng
lấy cây vĩ cầm đưa cho Trương Tú rồi ngồi xuống trước đàn,
không cần hỏi ý kiến, dạo ngay khúc nhạc đầu của nhạc phẩm
"Bản tình ca muôn thươ?", nhạc phẩm mà Vương Long đã trình
diễn trong đêm văn nghê.
Trương Tú lựa nhịp và bắt tiếng vĩ cầm theo, Vương Long cũng
cất tiếng hát. Giọng chàng trầm ấm ngọt ngào. Chan hòa với
tiếng dương cầm lảnh lót của Quán Anh, tiếng vĩ cầm réo rắc
của Trương Tú.
Mộng khó bền
Ngàn năm vương vấn
Mắt thẵm mông lung
Vì em vĩnh viễn
Sương tuyết đầy hồn, ôm ấp tương tư
Mòn đời lê gót viễn du
Tìm em chẳng gặp hoang vu ngút hồn
Nhạc tình còn vọng
ca khúc xôn xao
Ngập tràn thấu tận trăng sao
Bài ca muôn thưở em nào có hay
Lạc cung sầu khúc
Lạc bước trần gian
Mòn con mắt thẳm ngút ngàn
Thoáng bay theo gío lời vàng bặt âm
Mây trắng bay về núi
Chim bay moỉ cánh rồi
Mắt người tình lạnh xa xôi
Trăm năm hạnh phúc môi cười vỡ tan
Lạnh lùng em bước sang ngang
Còn anh châu ngọc, hai hàng lệ rơi
Dứt bản nhạc cả ba nhìn nhau, sung sướng trong dư âm não nề
của nhạc khúc. Quán Anh phát biêủ ý kiến
- Chúng mình quả thật là ba tay kỳ phùng địch thủ, có thể
thành lập một ban tam ca.
Đôi mắt long lanh, Quán Anh nhìn Vương Long nói tiếp
- Em mong rằng từ nay anh sẽ năng cùng anh Trương Tú đến đây.
Sau bài hát, tình cam? giữa ba người càng trở nên tự nhiên
thân mật hơn. Quán Anh mời hai chàng ra coi vườn hoa, xem cách
nuôi chim bồ câu của nàng. Bằng một giọng líu lo như chim oanh
buôỉ sáng, Quán Anh giaỉ thích cho hai chàng nghe, cẩn thận
như nữ hướng dẫn viên nói với du khách. Nàng thao thao kể tên
các thứ hoa, mỗi thứ mang một ý nghĩa, một đặc tính riêng. Thứ
hoa này có mùi thơm dịu dàng mà lâu tàn, thứ khác có mùi hương
ngây ngất nhưng một năm chỉ nở bông một lần... Nàng kể ra từng
mùa của mỗi loại hoa ... Nàng nói cách để giống, nàng nhớ từng
thời gian của mỗi loại hoa mấy ngày thì nở, bao lâu thì tàn.
Nàng nói thao thao, duyên dáng, dễ dàng hấp dẫn.
Càng nghe Quán Anh nói, Trương Tú, Vương Long càng ngạc nhiên.
Cả hai chàng cùng không thể ngờ đựơc Quán Anh lại có kiến thức
hiêủ biết tường tận các loại hoa như thế. Nàng quá sành soỉ,
thông minh và có trí nhớ hơn người.
Vừa dạo vườn vừa nghe Quán Anh nói, Vương Long có cam? tưởng
như chàng đang lạc bước vào bồng lai tiên cảnh, có hoa thơm cỏ
lạ, có đàn nhạc du dương va nhất là có nàng tiên nữ Quán Anh
thập phần duyên dáng dịu dàng.
Trọn cả buôỉ sáng chàng như nhấp phải men say, chàng say hương
thơm của hoa, của lá, say trời xanh, nắng đẹp, say tiếng nói
líu lo như chim hót của Quán Anh. Chàng say, say ngất ngây,
say hết cả. Và, nếu như không có Trương Tú ở bên, chàng dám
nghĩ chàng đang nằm mộng giữa ban ngàỵ..
9
Trên đường trở về, tâm tình chàng khác hẳn với lúc đi. Một nỗi
hạnh phúc, thoả nguyện tràn ngập hồn chàng. Sự gặp lại bất ngờ
người thiếu nữ tuyệt vời mà chàng hằng say mê tưởng nhớ từ mấy
tuần qua đã đặt vào hồn chàng biết bao nhiêu hứng thú. Vương
Long nghĩ thầm trong trí
- Thật là một mối duyên tao ngộ, tưởng như là ở trong giấc
mộng. Nhưng nó đã xaỷ ra thật sự, chắc chắn không phải là mình
đang ngủ mơ.
Tiếng Trương Tú đi bên cạnh hỏi
- Anh Vương Long, theo sự nhận xét của anh thì Quán Anh có
phải là một cô gái dễ mến không?
Vương Long mỉm cười
- Anh nói chưa đúng, Quán Anh phải là một cô gái tuyệt vời!
Nụ cười cũng nở trên môi Trương Tú
- Câu nói của anh khiến tôi hài lòng sung sướng, bơỉ vì không
có gì sung sướng cho bằng khi nghe những người thân thiết của
mình ca ngợi lẫn nhau.
Hồi sáng khi mới đến nhà Quán Anh, đã có lúc Vương Long thắc
mắc không hiêủ cương vị tình cam? giữa Quán Anh và Trương Tú
là gì? Lúc đó chàng đã muốn lựa lời hỏi thăm Trương Tú nhưng
thấy không tiện ... Và sau đó, maĩ vui với nỗi đắm say rạo rực
trong lòng mình do sự gặp gỡ nàng gây ra, chàng đã quên mất sự
thắc mắc đó. Bây giờ chợt nghe Trương Tú nhắc đến tình thân,
chàng mới chợt nhớ ra. Chàng hỏi bạn
- Này anh Tú, câu nói của tôi nếu như có thể gọi là tò mò, thì
anh
cũng bỏ qua cho nhé. Tôi mong được biết sự quen biết giữa anh
và Quán Anh là gì?
Trương Tú ngừng lại, nhìn thẳng Vương Long, nụ cười trên môi
chàng rạng rỡ
- Tôi quên chưa nói ra để anh mừng cho tôi. Quán Anh là vị hôn
thê của tôi đó, chúng tôi vừa làm lễ hỏi được nưả tháng nay.
Nếu như có sự việc gì ghê gớm nhất xaỷ đến cho cuộc đời chàng
thì phải noí rằng đó chính là lời tiết lộ vừa rồi của Trương
Tú. Chàng có cam? tưởng như ngang đầu có một tiếng sét nổ tung
trời làm cho tâm trí chàng u mê váng vất, trái tim chàng ngừng
đập. Trong một thoáng thật nhanh, chàng mê đi, trời đất quay
cuồng tối sầm. Nhưng chàng kịp tỉnh lại ngay để mà đứng vững,
để cho khoỉ té quỵ, để nhìn thấy đôi môi của Trương Tú còn
đang mấp máy, như tiếp tục giaỉ thích một điều gì.. Nhưng
chàng chỉ nhìn thấy đôi môi Trương Tú mấp máy mà không thể
nghe đựơc gì. Lạ một điều là chàng vẫn còn có thể đứng vững và
Trương Tú không nhận ra nỗi kinh hoàng tuyệt vọng đang xâm
chiếm hồn chàng.
Trương Tú quay gót, tiếp tục đi. Như một cái máy chàng bước
theo bạn, nhưng đầu óc chàng vẫn còn quay cuồng, tâm trí u mê.
Những lời Trương Tú nói chàng không hiêủ gì nữa. Cho tới một
lúc Trương Tú chợt dừng lại, hốt hoảng
- Anh làm sao thế?
Hai tay chàng ôm lấy ngực mặt tái xanh
- Tự nhiên tôi thấy choáng váng mặt màỵ..
Trương Tú đưa tay đỡ ngang vai bạn
- Anh thấy thế nào, có cần tôi đưa anh đi bác sĩ không?
Vương Long xua tay
-Không cần. Tôi chắc là mấy đêm rồi tôi thức khuya, sáng giờđi
bộ nhiều nên mệt. Để ngồi nghỉ một chút sẽ đỡ ngay.
Trương Tú dìu bạn đến mộ t gốc cây, họ cùng ngồi xuống. Chàng
dựa mình vào thân cây, cố giữ cho tinh thần được sáng suốt,
hầu kềm hãm niềm tuyệt vọng trong lòng.
Trương Tú lo lắng săn sóc cho bạn, trong khi Vương Long nhắm
mắt lai định thần. Một lúc sau đầu óc chàng đã bớt quay cuồng,
chàng đứng dậy
- Mình về thôi
- Ngồi nghỉ một chút nữa đi, anh đã đỡ mệt chưa?
- Tôi khoỉ hẳn rồi
- Vậy thì mình về, để tôi cùng đi với anh tới nhà, mình nên đi
thong thả tốt hơn
- Khoỉ cần, tới ngã ba kia mình có thể chia tay. Anh cũng nên
về nhà nghỉ trưa một chút, trời nắng quá.
- Không tôi sẽ chẳng an tâm nếu không đưa anh về tới nhà
Trầm ngâm một chút Trương Tú hỏi bạn bằng giọng lo âu
- Anh có thường bị như vậy không?
- Anh hỏi tôi bị như vậy là bị cái gì?
- Thì cái bịnh choáng váng của anh đó. Tôi thấy ngại cho anh
quá.
- Tôi chỉ bị mệt một chút thôi, anh thấy rằng tôi ngồi nghỉ có
năm phút là khoỉ rồi, có gì đâu mà ngại
Trương Tú hỏi lại
- Nhưng anh có thường bị như vậy không?
Vương Long lắc đầu
- Không, đây là lần đầu tiên tôi bị như vậy
Trương Tú thở dài
- Dù là lần đầu tiên, anh cũng phải lưu tâm tới sức khoẻ, tôi
thấy ngại cho anh là vì tôi nghe các y sĩ nói, những người tự
nhiên bị choáng váng xây xẩm mặt mày là những người không
thiếu máu thì cũng bị đau tim. Hồi naỷ thấy mặt anh xanh nhợt,
có lẽ anh phải đi bác sĩ để người ta khám bệnh cho anh.
Vương Long mỉm cười, nụ cười thiểu não. Chàng không trả lời
Trương Tú, lặng lẽ bước đi. Quả thật chàng bị đau tim. Trái
tim chàng vừa bị thương tổn nặng nề. Trương Tú nào hiêủ, các y
sĩ nào hiêủ, nào có tài năng chữa được căn bệnh âm thầm đau
đớn này cho chàng.
Trương Tú tiếp tục nói
- Dù đây là lần đầu tiên anh cũng phải lưu tâm, sức khoẻ là
cần thiết nhất, sức khoẻ baỏ đảm cho tương lai. Nếu như
anh bị đau ốm, sức khoẻ bị yếu kém, anh sẽ không còn làm được
gì.
Hai người đã về tới cổng nhà Vương Long, Trương Tú nhìn thẳng
vào mắt bạn
- Anh đừng xem thường triệu chứng bị đau vừa rồi, bây
giờ anh nên vào nhà nghỉ ngơi, đừng làm chuyện gì cả, sáng mai
tôi sẽ lại thăm anh, nếu tiện tôi sẽ cùng đi với anh tới y sĩ.
Nếu như anh chưa có sẵn tiền, tôi sẽ đem theo cho anh mượn.
Nhưng anh phải đi y sĩ khám bệnh để yên lòng theo đuôỉ sự học
và sự nghiệp trong những ngày sắp tới. Chỉ còn một tháng nữa
là hết hè, chúng mình sẽ lên Đài Bắc.
Vương Long ngập ngừng
- Anh đừn g quá lo cho tôi như thế, lòng tốt của anh làm tôi
aí ngại
- Nếu như anh ái ngại thì anh đã coi thường tình bạn của chúng
mình
- Không, chẳng bao giờ tôi dám coi thường tình bạn, nhưng mà
anh bận tâm vì tôi quá là một điều không nên. Anh có công việc
riêng của anh chứ? Vả lại chuyện lên Đài Bắc để tiếp tục theo
đuôỉ việc học, chú tôi chưa trả lời dứt khóat là có thể giúp
tôi được nữa hay không, tuần sau ổng mới trả lời.
Trương Tú lắc đầu
- Tôi đã nói là anh cứ yên tâm lên Đài Bắc, đừng ngại gì cả.
Vấn đề ăn ở, đằng nào tôi cũng phải mướn phòng, anh sẽ ở chung
với tôi. Sách vỡ anh khoỉ cần mua, tôi có sách và anh em mình
dùng chung cũng được. Về ăn uống tôi dùng gì anh dùng đó, anh
em có san sẻ cùng nhau mới quý. Anh chỉ phải lo có tiền đóng
học phí mà thôi.
Vương Long thở dài
- Anh tốt lắm. Tôi chưa thấy một người bạn nào tốt như anh,
nhưng mànhững bận tâm mà anh dành cho tôi, anh để tôi suy nghĩ
đã. Từ nay tới ngày lên Đài Bắc cũng còn cả tháng nữa mà.
Tuy nói thế, Vương Long biết trước là chẳng bao giờ chàng chịu
mang ơn Trương Tú nhiều như thế...(Hết Chương 3 ... Xin xem tiếp
Chương 4) |