Hôm ấy là ngaỳ chúa nhật. Nắng đầu hạ không
oi nồng mà chỉ chiêú nhẹ nhàng. Nắng như chưa tỉnh giấc xuân,
nắng trải daì trên cây lá trong vườn, trừ những khoảnh sân
được các tán cây dầu, hoặc lùm trúc che phủ. Những hàng liễu
xanh rũ lá bên hồ không đủ chặn các giọt nắng lăn tăn trên
nước. Nắng lấp lánh, nhảy nhót trên lá sen, trên mặt hồ, trên
thảm cỏ, trên cả con đường trải sỏi trắng phau.
Trúc Vỹ ngồi bên hồ sen.
Nàng mặc chiếc aó cánh mỏng để lộ chiếc cổ thon trắng. Chiếc
váy đầm maù hồng, càng nổi bật trên khung cảnh ở đây. Ngồi
trên mỗi tảng đã' nhô ra trên hồ sen, hai tay bó gối, đôi haì
đỏ nằm lăn trên cỏ như hai đóa hoa mồng gà nở giữa cỏ xanh, cô
bé vẫn ngồi đó.
Bên cạnh Trúc Vỹ là quyển Quốc văn lớp 12 và một xấp taì liệu
luyện thi đại học. Đúng ra là Trúc Vỹ đang học baì. Vì tôí
qua, cô giaó Bảo Lâm bận việc, cô có điện thoại đến xin nghỉ
một buổi và hẹn sẽ dạy bù lại vào sáng nay. Trong điện thoại
cô giaó có dặn dò Trúc Vỹ hôm nay phải học thuộc lòng baì "đàm
cung" trong "Lễ Ký", va cô sẽ hỏi một số câu để Trúc Vỹ giải
thích.
Ngay từ sáng sớm, Trúc Vỹ đã mang sách ra đây, nàng định sẽ cố
học để không phân tâm, Trúc Vỹ dặn dò nội và vú Ngô là ngoại
trừ cô giaó ra, không cho bất cứ một ai ra đây quấy rầy nàng.
Nhưng rồi, sau đâý mặt trơì thức dậy, anh' náng nhảy nhót trên
lá sen, những hạt sương long lanh trong nắng, mâý đoá hoa sen
đang hé nụ.. Tất ca như một phep' lạ thần kỳ, hé môi mỉm cười
với nàng. Tât' cả những thứ naỳ làm cho đầu óc Trúc Vỹ như
loãng ra, không thể nào tập trung chú ý được. Tât' cả khiến
cho Trúc Vỹ bị lôi cuốn một cach' thích thú. Sự nhiệm mầu và
sinh động của đơì sống, với nàng có sức cuôn' hút đặc biệt.
rồi con Mực nhảy tơí. Hình như nó không biết đến caí lệnh cấm
"không được quâý râỳ". Nó chạy đến bên Trúc Vỹ, caí thân hình
của nó to lớn như một con bê. Bộ lông mươt', hâm hấp nóng
trong nắng. Nó vẫy vẫy đuôi mừng rỡ, làm Trúc Vỹ không thể
không buông quyển sách xuôn'g để ôm lâý nó. Một đôi mắt "dã
thú" nhưng lại tràn ngập tình người. Mực thích được ve vuốt và
phục tùng. Chính caí đó làm Trúc Vỹ thích thú, và Trúc Vỹ bắt
đẫ`u nói chuyện với con Mực. Nó năm` daì trên bãi cỏ nhưng đầu
lại tựa lên đuì của Trúc Vỹ.
Qua lơì chỉ dẫn của vú Ngô, khi Bảo Lâm đến bên bờ hồ sen thì
nàng trông thấy một bức tranh tuyệt mỹ: Aó và tóc của Trúc Vỹ
đang bay phất phơ theo gió, khuôn mặt nhỏ nhắn với nụ cười
rạng rỡ của cô nàng đẹp như mơ. Hoa sen đang đua nở, còn liễu
thì lay theo gió. Cỏ non xanh tươi với người đẹp...
Bất giác Bảo Lâm thở daì. Rõ ràng, Trúc Vỹ đang tận hưởng trọn
vẹn caí kỳ diệu của cuộc sống. Cuộc sống thực mà như mơ. Còn
Lâm? Ta sắp mang đến một thực tế rất đỗi bình thường! Một thực
tế sẽ phá vỡ thế giơí mộng mơ tươi đẹp của cô bé.
Bảo Lâm bước tơí. Con Mực giật mình, nhỏm dậy. Nó hướng về
phiá Bảo Lâm với caí ve thân thiện. Dù sao qua hơn hai thang'
làm quen, con vật naỳ đã trở thành bạn rồi. Bảo Lâm vỗ nhẹ đầu
nó mâý caí như ngầm nói:
- Nào đi chỗ khác chơi đi Mực, đừng quâý râỳ ta với cô chủ của
ngươi nữa.
Con chó như hiểu ý, nó quay đi, nhưng không đi xa lắm, chỉ đến
dươí rặng liễu, rồi năm` xuống, hai cẳng trước duỗi daì, đẵ.t
mõm lên đâý.
Trúc Vỹ đứng dậy, tà vaý phất phơ. Nàng đẹp một cách kiêu sa,
nụ cười điểm trên môi. Bảo Lâm thầm nghĩ:
- Ðẹp! Đẹp quá! Trẻ tuổi, đẹp lai giaù có thế naỳ thì coi như
Trúc Vỹ có đủ cả mọi thứ rồi còn gì nữa.
Bảo Lâm vừa cười vừa nói:
- Ồ! Trúc Vỹ, em đã chọn được "Điểm học" rất lý tưởng!
Nàng đảo mắt nhìn quanh. Đây là lân` đầu tiên Bảo Lâm đến đây
giữa ban ngaỳ. Khu vườn quá rộng, bao quanh ngôi nhà, hồ sen
naỳ năm` ở phiá sau ngôi biệt thự. Bên cạnh hồ sen không có
cây cổ thụ nhưng lại rất nhiêù hoa và những tảng đá lớn. những
cánh hoa đủ maù sắc năm` chen nhau trên cỏ.
- Cô mơí đến ạ!
Trúc Vỹ chaò khẽ. Nụ cười vẫn trên môi. Dươí anh' nắng nhạt,
khuôn mặt Trúc Vỹ đẹp rạng rỡ. Cô bé nói như giải thích:
- Em đã ra đây từ sáng sớm.
- Tôi biết chuyện đó rồi! Nội em vừa cho tôi biết răng` trơì
vừa tờ mờ sáng là em đã ra đây. Nội bảo em đã ôn baì mâý tiếng
đông` hồ.
Khuôn mặt Trúc Vỹ đỏ hông`, cô bé có vẻ ngượng ngập:
- Vâng em ra đây rất sớm, em định học nhiêù thứ nhưng mà học
chưa được bao lâu thì có nhiêù điêù khiến em bị phân tâm. Em
nghĩ là chắc em cũng chưa học được nhiêù, thưa cô.
Nữa rồi! Lại có những lý dọ.. Tom' lại là Trúc Vỹ sẽ không
thuộc baì? Bảo Lâm hỏi:
- Thế caí gì đã chi phối tâm trí em thế?
-đạ...mặt trơì mọc. rồi hoa sen nở. những cành liễu lay động
trong gió. Con Mực nó cười với em.
- Chó mà biết cười ư?
- Vâng, nó biết chứ.
Trúc Vỹ đáp một cach' ngây thơ. Khuôn mặt cô bé tươi nhứ đóa
hoa hông` buổi sáng.
- Thế rồi còn gì nữa?
Trúc Vỹ nói nhỏ:
-đạ.. Còn nhiêù thứ rất dễ thương. như những hạt sương cứ lăn
trên lá, tiếng chim sẻ hot' trên cành cao. Những chú caò caò
nup' trong lá lén nhìn em, rồi con Mực nó nói chuyện với em
nữa.
- Thôi đủ rồi!
Bảo Lâm ngồi xuống cỏ, cầm những quyển sách lên. Nàng cố tạo
cho mình một nét mặt nghiêm vì rõ ràng Bảo Lâm đã bị những lý
do không đâu của Trúc Vỹ làm cho tâm hôn` nhạy cảm của nàng bị
xao động. Caí giọng nói nhẹ nhàng như ru của con bé khiến
người khó tanh' đến đâu cũng khó mà tức giận. Nhưng dù gì thì
cũng không thể yêú mêm`. Phải xiết chặt một chút. Bây giờ đã
là đầu tháng năm, chỉ còn hai tháng nữa là kỳ thi vào các
trường đại học sẽ bắt đầu. Bảo Lâm chỉ còn có vỏn vẹn saú mươi
ngaỳ. Vậy mà không thấy một kết quả nào đáng kể.
Bảo Lâm bảo Trúc Vỹ:
- Bây giờ em haỹ mang baì sử ra đây, đọc tôi nghe.
Trúc Vỹ có vẻ miễn cưỡng, ngồi xuống trước mặt Bảo Lâm, tay
lật sách, Bảo Lâm ngăn lại:
- Ðừng mở sách, em đo,c thuộc lòng cho tôi nghe.
Trúc Vỹ ngẩng lên nhìn bâù trơì, những chiếc răng nhỏ nhắn của
cô gaí cắn nhẹ lên môi. Cô suy nghĩ thật lâu mơí bắt đầu đọc.
Trúc Vỹ có lẽ đọc hết ra chữ, cứ ngập ngừng mãi. Cuôí cùng cô
ta thở daì:
- Thưa cộ.. Sao người xưa họ lắm chuyện như vậy? Cách nói của
họ cầu kỳ, đâỳ điển tích, điển cố.
- Hình như thế.
- Thế tại sao chúng ta sống ở thơì đại naỳ lại phải học cách
nói chuyện phức tạp xưa cũ đó làm chi?
- Bộ giaó dục muốn em nhận thức được tư tưởng trong câu chuyện
chứ đâu phải học cac'h nói của người xưa.
Như sực nhớ ra điêù gì, Bảo Lâm hỏi:
- Thế em hiểu nội dung của câu chuyện nói về caí gì không?
Trúc Vỹ lắc đầu một cách thành thật:
- Em thấy cứ ông naỳ viết thế naỳ, viết thế nọ maĩ, em nhức cả
đầu.
Bảo Lâm nói:
- Nhưng tôi đã giải thích cặn kẽ rồi!
Nhưng rồi suy nghĩ một chút, nàng thấy là phải thay đổi cách
dạy.
- Cũng tại tôi không đúng, tôt' nhất là phải dẫn giải toàn bộ
cau chuyện cho em rõ, thay vì câu nệ vào từng câu, từng chữ.
Thôi bây giờ em chú ý nghe nhé. Tôi sẽ kể nội dung câu chuyện
cho em rõ, rồi giải nghĩa từng đọan sau.
Bảo Lâm ngồi ngay ngắn lại, tay vòng qua gối bắt đầu giảng
giải tại sao lại có chuyện vua cha và ba đứa con trai của ông
đã lập mưu ám hại nhau vì một ngôi baú.
Bảo Lâm chưa kể hết, đã thấy Trúc Vỹ rùng mình:
- Tại sao ta lại học chi những thứ như vậy? Cuộc sống naỳ có
bao nhiêu điêù tốt đẹp. Bao nhiêu caí đáng yêu, đang' quí? Sao
lại học chuyện ganh ghét. Con định giết cha, cha giêt' con làm
gì. Cuộc sống hoà bình trên quả đất không hay hơn sao?
- Nhưng đâý là sự kiện lịch sử đã xảy ra. Nó có thât. Cân`
phải tìm hiểu ý nghĩa của nó.
- Con người đã sống xaú xa vậy ư? Kem' hơn cả cây cỏ.
Bảo Lâm trố mắt nhìn Trúc Vỹ. Vừa xúc động vừa kinh ngạc. Chợt
nhiên Bảo Lâm thấy hiểu ra. Sách vở đôí với Trúc Vỹ quả thật
khó hiểu và phức tạp, vì con người của Trúc Vỹ quá đơn giản và
hiên` lành. Đơn giản đến độ không chấp nhận được sự hiềm tỵ
nho nhỏ, huống hồ chi nói đến chuyện tranh chấp giữa anh với
em, giữa cha với con, những chuyện tranh quyên` đoạt lợi.
Trúc Vỹ có thế giơí riêng, có triêt' lý sống và đạo lý riêng
của nàng. Trong thế giơí đó chỉ toàn chuyện tốt lành, không có
điêù ác điêù xâú. Vậy thì, ta dạy cho cô bé naỳ caí gì? Dạy
những điêù xa lạ hàng trăm năm, vô nghĩa với Trúc Vỹ. Dạy Trúc
Vỹ học để Trúc Vỹ có được một mảnh bằng đại học? nhưng mảnh
bằng đó có giup' ích được gì cho Trúc Vỹ chứ?
Bảo Lâm như ngẩn ra nhìn cô gaí. Trúc Vỹ cuí đầu nói lí nhí:
- Xin lỗi cô. Đúng ra em không nên thắc mắc mâý chuyện đó. Có
lẽ vì không thuộc baì nên em hay vòng vo. Hay là để em đọc lại.
Có thể sẽ thuộc.
Bảo Lâm đưa tay ngăn lại:
- Thôi không cân` nữa.
Nàng im lặng một lúc rồi nói tiếp:
- Tôi đang suy nghĩ điêù em vừa nói đấy, em có caí lý của em
đó chứ. Câu chuyện naỳ không còn thích hợp với thơì đai chúng
ta. Mà naỳ, hình như em còn có một cô giaó khác kèm các môn
toán, lý, hóa cho em nữa phải không?
Trúc Vỹ ngập ngừng:
- Vâng.
- Thế những môn đó em học ra sao?
Trúc Vỹ yên lặng. Bảo Lâm hỏi tiếp:
- Chắc cũng không khá cho lắm?
Trúc Vỹ thở daì nói:
-đạ! Mâý caí chữ X và chữ Y lúc nào cũng như đối lập với em.
Công thức thì khó nhớ quá. Học maĩ không thuộc. Cô Nguyễn giaó
viên dạy toán cho em, bảo là em chỉ như một con bup' bê.
Bảo Lâm ngạc nhiên:
- Bup' bê?
- Vâng. Bup' bê có caí vỏ bên ngoaì đẹp lắm, nhưng trong đầu
chỉ có rơm với cỏ.
Trúc Vỹ nói xong cuí xuống sờ lấy mâý bông hoa đỏ trên cỏ.
- Em nghĩ, có lẽ cô ấy rất ghét em. thế còn cô? Cô có ghét em
không?
Bảo Lâm nói:
- Không! tôi không hề ghét em, nói đúng hơn, tôi rất thích em.
Trúc Vỹ ngẩng lên, cảm động:
- Cô không thấy là em ngu lắm ư?
Bảo Lâm nói:
- Thật ra thì em cũng không ngu lắm đâu. Em biết độc lập suy
nghĩ, có oc' phân tích, vậy thì không ngu được. Có thể em quá
khôn nữa là khác. Có điêù biện pháp giaó dục naỳ hình như
không còn thích hợp với em.
Bảo Lâm nhìn Trúc Vỹ. Cô nàng đang đuà với những cánh hoa maù
đỏ. Lâm chợt nghĩ, hay là Trúc Vỹ giống như những cánh hoa đó?
Nó chỉ nở cho riêng nó, chứ không cho người khác. Có ai ngắm
hay không cũng mặc.
- Trúc Vỹ, em có thật sự muốn vào đại học không?
Trúc Vỹ yên lặng.
- Em nói cho tôi biết đi!
Trúc Vỹ lặng lẽ lắc đầu.
- Như vậy tai sao em cứ phải thi mãi như vậy?
Trúc Vỹ thở daì nói:
- Ðó là ý của cha. Cha không chịu nổi chuyện em thi rớt. Cha
thông minh, năng động như vậy, không hiểu sao lại có một đứa
con gaí ngu dốt như em. Nhưng mà cô ạ, cha làm thâỳ, con bán
sách cũng là chuyện bình thường thôi phải không cô?
Trúc Vỹ nhìn lên, rồi chợt nhiên hoảng hốt:
- Ồ! đến rồi kià.
Bảo Lâm không hiểu:
- Ai? Ai đến?
- Cha đâý!
Bảo Lâm quay lại. Đúng là ông Ta. Thắng. ông ta đang từ bụi
trúc đi qua baĩ cỏ hướng về phiá nàng và Trúc Vỹ. Hôm nay mặc
dù là ngaỳ nghỉ, ông vẫn chỉnh tề trong bộ âu phục thẳng nếp.
Bảo Lâm vội đứng dậy. Làn đầu tiên, Bảo Lâm thấy ông Thắng ban
ngaỳ. Dươí những tia nắng ấm, ông Thắng không trẻ như lúc dươí
anh' điện maù trang trí. Nàng có the trông rõ những nếp nhăn ở
dươí đuôi mắt, ở trên môi ông. Nhưng thật lạ lùng, những nếp
nhăn đó lại không khiến ông ta xâú đi mà chỉ tạo nên nét già
dặn, chín chắn vững chãi của một nhà thông thaí.
- À!
Ông Ta. Thắng cười, như một thoí quen đưa tay lên nâng cao cặp
kính.
- Hai thâỳ trò cô kiêm' được một điểm học lý tưởng quá hở.
Nhưng mà nắng càng lúc càng gắt, hai người không thấy nóng ư?
Trúc Vỹ đứng lên, cười với cha:
- Không nóng đâu cha ạ.
- Thế cha có phá rôí chuyện ôn baì của con không?
Ông Ta. Thắng hỏi con gaí rồi cuí xuống nhìn những quyển sách
trên cỏ. Bảo Lâm yên lặng nhìn hai cha con ông Ta. Thắng rồi
chợt nhiên nói:
- Trúc Vỹ, hôm nay chúng ta học bâý nhiêu đó đủ rồi, em xếp
sách vở rồi vào nhà nghỉ đi, tôi có chuyện cân` nói riêng với
cha em.
Ông Ta. Thắng có vẻ ngạc nhiên nhìn Bảo Lâm:
- Cô là thâỳ boí ư?
Bảo Lâm ngạc nhiên:
- Sao thế?
Ông Ta. Thắng nhìn Bảo Lâm cười nói:
- Làm sao cô biết được là tôi ra đây định nói chuyện với cô?
Bảo Lâm cười:
- Thì ông cứ coi như tôi sẽ hành nghề thâỳ boí vậy.
Trúc Vỹ cuí xuống lượm mâý quyển sách. Con Mực cũng chạy đến
vẫy đuôi. Trúc Vỹ liếc nhanh về phiá Bảo Lâm rồi nhìn về phiá
cha. Nàng biết câu chuyện mà cô giaó và cha cô sắp nói đương
nhiên là có dính dấp đến nàng. Hơi lo lắng, nhưng rồi Trúc Vỹ
cũng cùng chó Mực bước vào trong.
Nhìn theo bóng Trúc Vỹ trên lộ trải sỏi, Bảo Lâm nói:
- Ông có một đứa con gaí tuyệt vời.
Ông Ta. Thắng với nụ cười nhẹ:
- That vậy ư? Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé? Tôi đã dặn
vú Ngô làm thêm phân` ăn, để giữ cô lại dùng cơm trưa nay, dù
gì bây giờ cũng gân` 12 giờ rồi.
Bảo Lâm không biết làm gì khác hơn. Nàng cùng ông Ta. Thắng
bước dọc theo con đường trải sỏi. Hai bên đường là hoa: hoa
phù dung, hoa nhaì, hoa hông`... đang tỏa hương thơm ngát.
Vườn hoa naỳ có nhiêù loại hoa quá.
Ông Ta. Thắng chợt nói:
- Cô định hỏi tôi điêù gì?
Bảo Lâm giật mình quay lại:
- Muốn nói với ông điêù mà ông muốn hỏi.
Ông Thắng nhìn Bảo Lâm với nụ cười:
- Cô Lâm naỳ, tôi nghĩ là cô chọn nghề luật thì hay hơn làm cô
giaó đâý. Nhạy bén như cô, sẽ dễ thành luật sư giỏi thôi.
Bảo Lâm đề cập thẳng vân' đề:
- Tôi nghĩ là ông khoan nói về phản ứng nhạy bén. Tôi biết ông
cân` gặp tôi là vì chuyện khác. Có phải ông định hỏi tôi về sự
tiến bộ của Trúc Vỹ sau hai tháng học, phải không? Gân` kề
ngaỳ thi rồi. Khả năng thi đậu của Trúc Vỹ được bao nhiêu chứ?
Triển vọng thi đậu như thế nao?
Ông Ta. Thắng gật gù:
- Thôi được, cô đã giup' tôi đặt câu hỏi rồi, thế cô thấy sao?
Bảo Lâm nhìn lên:
- Ông cân` Trúc Vỹ thi đại học lắm ư? Ông đã biết cô ấy rất
khó đậu. Tại sao cứ bắt cô ấy phải đối đầu với sự thất bại maĩ
thế?
Ông Ta. Thắng đứng lại, nhìn thẳng vào mắt Bảo Lâm:
- Cô nói sao? Đó là cau trả lơì của cô đâý ư? Ý cô muốn nói
trình độ nó quá kem', không đủ khả năng vào đại học? Tất cả
công lao bâý lâu nay dạy kèm của cô cũng chỉ có nghiã là vô
ích thôi sao?
Bảo Lâm nói:
- Trình độ nó không kem', nhưng mà việc dạy kèm của tôi rõ là
vô ich', không tác dụng.
Nàng đứng lại tựa người bên bụi trúc:
- Ông Thắng, tôi nghĩ là ông hiểu con gaí ông hơn tôi.
Ông luật sư nói nhanh:
- Ðương nhiên là tôi hiểu! Nêú ý cô muốn nói là chaú nó ngu
thì tôi được xin phep trả lơì là chaú nó không kem' lắm, traí
lại, nói không phải khen, nó còn thông minh nữa là khác.
Bảo Lâm cắt ngang:
- Không! không. Ông hiểu lầm rồi! Đúng, Trúc Vỹ rất thông
minh, không những thông minh thôi mà con`nhạy cảm. Cô ấy hiên`
lành, trong trắng, ngây thơ một cách dễ thương. Tôi dạy ở
trong trường, cũng có rất nhiêù học trò giỏi và dễ thương như
vậy, nhưng thú thật chưa thấy ai dễ thương như nó. Một cô bé
đơn giản, thật thà. Tôi bị lôi cuôn' trước sự trong trắng đến
độ ngây thơ của cô ấy. Thú thật với ông đây là lân` đầu tiên
tôi có cảm giác như vậy.
Ông luật sư nhìn thẳng vào mắt Bảo Lâm, ông e dè:
- Cảm on lơì khen ngợi của cô! Tôi mong răng` những lơì vừa
nói của cô là thật.
Bảo Lâm gật đầu:
- Tôi đã nói thật đâý chứ.
Ông Ta. Thắng đứng lại nhìn nàng, thắc mắc:
- Vậy thì tại sao cô lại cho là chaú nó không thể vào đại học?
Bảo Lâm quả quyết:
- Bởi vì cô ấy không muốn như thế!
Ông Ta. Thắng có vẻ ngạc nhiên:
- Không thể được. Tôi đã nói chuyện với nó rồi cơ.
Bảo Lâm hỏi ngay:
- Ông đã nói hay ông ra lệnh? Ông có biết không, trong lúc nói
chuyện ông hay vô tình ra lệnh hơn là tâm tình. Vì vậy với
Trúc Vỹ cũng thế, nhiêù khi ông tưởng là ông đã nói chuyện với
con gaí thật ra là ông đã ra lệnh. Tinh' của Trúc Vỹ thì yêú
đuôí, rụt rè. Nó lại sùng baí ông, kính nể ông nên không bao
giờ dám phản kháng. Mặc dù Trúc Vỹ không thích học, nhưng vẫn
phải vì ông mà học. Không muốn thi văn phải thi. Cô ấy có đủ
ca cá tinh' riêng, nhưng trước mặt ông vẫn không dám bộc lộ cá
tinh'.
Luật sư Thắng nhiú maỳ:
- Cô định trách tôi ư?
Bảo Lâm lắc đầu:
- Không dám.
- Không dám à? Thế cô vừa nói gì thế? Cô mơí vừa kết án tôi là
ngược đaĩ con gaí tôi bằng tinh thần.
- Ông Thắng, nhiêù lúc quá yêu cũng có thể tạo nên sự ngược
đaĩ.
- Hở?
Ông Ta. Thắng lại chau may, ông có vẻ giận nhưng rồi đôi maỳ
kia lại giãn ra thật nhanh.
- Thôi được rồi, coi như là tôi ra lệnh cho con gaí tôi phải
thi đai học đi, nhưng cô cho tôi biết chuyện ra lệnh kia tôt'
hay xâú? Xâú lắm ư?
- Ðương nhiên đó là vì muốn tốt cho con.
- Và chuyện đó cũng đâu ngoaì trình độ của nó.
- Vâng.
- Cô cũng cho là nó thông minh kia mà?
- Vâng.
- Thế tại sao nó lại học là vì tôi? Nó chịu học chứ?
- Vâng.
- Nó vừa thông minh vừa chịu học, tại sao cô bảo là cô có dạy
cũng vô ích?
Bảo Lâm nhìn ông Ta. Thắng, rồi chợt cười phá lên:
- Tai sao cô cười?
Bảo Lâm nói:
- Xin lỗi ông luật sư nhé! Trúc Vỹ đâỳ thông minh và chịu học
thật. Nhưng cô ấy không nhớ baì vở đâu. Thật tôi không biết
phải giải thích với ông chuyện đó ra sao? Tôi nghĩ ông là cha
Trúc Vỹ, đương nhiên bằng trực giác ông nắm được điêù đó.
Ông Ta. Thắng có vẻ suy nghĩ:
- Tôi phân` nào hiểu được ý cô. Nhưng cô Lâm ạ, con tôi dù sao
rồi nó sẽ lơn', nó sẽ phải sống một cách độc lập, tôi muốn nó
vào đại học, học nên người nó có thể sống một cac'h tự chủ như
cô vậy.
- Như tôi?
Ông Thắng nói:
- Vâng. tôi rất quý cô. Tôi thích cô. Nhất là bản tích độc
lập, cứng cỏi. Cô biết nhiêù thứ. Cô nói năng kheó leó, phản
ứng nhanh nhẹn.
Bảo Lâm lác đầu nói:
- Ông đã lầm rồi! Tất cả những thứ đó, tôi nào có học được ở
đại học đâu? Mà là học ở trường đơì, một trường đơì đâỳ đau
khổ, đâỳ trắc trở.
Bảo Lâm hướng mắt về phiá cành truc' trên cao.
- Ông đừng bao giờ để Trúc Vỹ giống tôị thế gioí của cô ấy là
thơ mộng, là tờ giâý trắng, là thần thoại là cổ tích. Nó đẹp
lắm. Ông cân` phải trân trọng nó và nhiệm vụ của ông haỹ giup'
Trúc Vỹ hưởng được cuộc sống hạnh phuc' đó.
Ông Ta. Thắng chăm chú nhìn Bảo Lâm. Lân` đầu tien ông hiểu
được nhiêù thứ về Bảo Lâm. Ngoaì những khó khăn về vật chất,
Bảo Lâm còn có một quả tim yêu, đâỳ tình người. Nhưng tình cảm
dễ làm cho con người khổ hơn vui thôi. Ông không biết Bảo Lâm
quý Trúc Vỹ cỡ nào. Nhưng ông hiểu là không thể tiếp tục về đề
taì học của Trúc Vỹ nữa. Ông nắm lâý tay Bảo Lâm hướng về phiá
nhà nói:
- Thôi chúng ta đừng nói chuyện đó nữa nhé. Bây giờ vào nhà.
Chúng ta đã đến giờ ăn. Cô cũng cân` phải mập ra một tí. Tôi
mong là sẽ được cô đến đây dùng cơm luôn.
Bảo Lâm không lên tiếng phản đôí. nàng lẳng lặng đi theo ông
luật sư vào nhà. Nàng đi dật dờ như một chiếc bóng.
4
Hai tháng nay nhờ số tièn lương hậu hĩnh của luật sư Thắng trả
cho việc dạy kèm ở tư gia, Bảo Lâm đã kiêm' được người làm phụ
công việc cho cha. Bà này, mỗi buổi sáng tám giờ đến và maĩ
tám giờ tối mới rời nhà. Bà lo công viec lặt vặt trong nhà.
Sáng nay bà đến trễ, Bảo Lâm tự pha sữa cho me bịnh không ngờ
caí ly bị vỡ cứa vào tay nàng một caí.
Bước vào phòng tắm, Bảo Lâm mở vết thương ra, vêt' cứa vừa sâu
lại vừa rộng, nàng lâý bông và băng vải ra quân' vội vết
thương, xong, thay aó bước ra ngoaì. Hối hả vậy mà cũng gân`
tám giờ sáng.
Rời nhà, Bảo Lâm thẳng bước về phiá trạm xe buýt.
Trơì nóng quá. Muà hè ở đây vừa mơí sáng là mặt trơì đã leo
lên tận maí nhà. Caí nắng như muốn thiêu đốt mọi vật. Nắng
choí chang đã làm Bảo Lâm hoa mắt. nàng sửa lại chồng sách
trong tay, tựa lưng vào cột đèn nghỉ một chút cho đỡ mệt. Có
một caí gì đó làm đầu như nặng ra, làm cơ thể như chao đảo,
toàn thân nàng mệt mỏi một cac'h lạ kỳ.
Bảo Lâm chưa lâý lại được thăng bằng, thì chợt có tiếng rú của
tiếng xe tăng tốc đô. Quay lại, nàng đã thấy chiếc xe gắn maý
lạí bởi một người đàn ông trẻ đang lao thẳng về phía nàng. Bảo
Lâm giật mình muốn tránh. Nhưng không kịp. Thôi rồi! hôm nay
quả là một ngaỳ xui xẻo, Bảo Lâm nghĩ. chiếc xe thắng két một
tiếng, rồi nó dừng lại chỉ cách Bảo Lâm có mâý phân. Bảo Lâm
bàng hoàng chưa kịp nhìn kỹ, thì có tiếng cười:
- Sao thế? Giat mình ư? Làm gì mặt maỳ taí mơ taí mét vậy? Sợ
à?
Bảo Lâm up' những quyển sách vào ngực, nhìn kỹ thì ra là Từ
Sâm. Mâý ngaỳ nay, không hiểu sao sang' nào Bảo Lâm cũng gặp
Từ Sâm. Có lẽ vì Công ty Xây dựng của cậu ấy ở gân` đây. Thỉnh
thoảng, Từ Sâm cũng đến nhà đoì đưa Bảo Lâm đi làm, nhưng nàng
nghĩ con gaí mà ngồi sau xe con trai thì kỳ quá, nên cứ khăng
khăng từ chôí. Từ Sâm cũng không ep'. Nhưng mỗi lân` Bảo Lâm
đến trạm xe buýt, thì Từ Sâm cũng chạy chầm chậm theo một
quãng đương`. Bảo Lâm không vui nói:
- Bậy thật! Cậu cứ làm như trẻ con không bằng, tôi tưởng chừng
săp' gặp tai nạn đến nơi!
Từ Sâm cười, nu cười của anh chàng rất tự nhiên. Nắng như lâp'
lanh' trong anh' măt'.
- Xin lỗi nhé! Bảo Lâm không tin tưởng taì nghệ lạí xe của tôi
ử không lẽ tôi có thể đụng Lâm được à?
Rồi nhìn vào đồng hồ, Từ Sâm nói:
- Hôm nay chắc Lâm trễ giờ mất rồi.
- That vậy ư?
Bảo Lâm bôí rôí bước nhanh, cố gắng tơí trạm xe buýt càng
nhanh càng tốt.
- Nêú bây giờ mà Lâm còn ở đây chờ xe buýt nữa thì chắc là
phải trễ thật. Thôi lên đây bảo đảm chỉ mươì phut' sau là Lâm
sẽ đến trước cổng trường ngay.
Bảo Lâm nhìn Từ Sâm hơi do dư. Sâm thấy vậy vội keó canh' tay
Bảo Lâm về phiá xe.
- Ui da!
Bảo Lâm bất giác hét lên vì Từ Sâm đã vô tình nắm trúng canh'
tay đau của nàng. Từ Sâm taí mặt, buông lỏng cánh tay Bảo Lâm
ra.
- Làm sao thế?
Chàng đã nhìn thấy vét maú loang ra cả aó. Từ Sâm keó Bảo Lâm
đến gân`, keó tay aó lên cao, maú rịn ra ngoaì lớp băng vải.
Từ Sâm rùng mình, chưa kịp phản ứng thì Bảo Lâm đã lảo đã?o
nói:
- Từ Sâm, tôị.. tôi săp' ngất xỉu đâý!
Từ Sâm giật mình nhảy xuống xe. Một tay đỡ lâý Bảo Lâm, tay
kia keó xe vào sát lề đường. Chàng thấy không thể chậm trễ
được, vội vẫy tay gọi taxi. Keó Bảo Lâm lên xe, Từ Sâm nói như
ra lệnh:
- Lên nhanh, tôi đưa Lâm đến bệnh viện.
Bảo Lâm lưỡng lự:
- Nhưng tôi còn phải lên lớp.
- Không lớp liếc gì cả.
Từ Sâm hét và đẩy Bảo Lâm lên taxi.
Ngồi tựa lưng vào nệm mà Bảo Lâm vẫn thấy choáng váng, tứ chi
đau nhoí, đau đến chảy nước mắt được. Tuy vậy nàng vẫn không
quên chiếc xe gắn maý của Từ Sâm ở vệ đường:
- Cậu Sâm.
- Gì thế?
- Còn chiếc xe, cậu chưa khoá. Coi chừng mất trộm đâý.
- Mặc nó!
Từ Sâm nói và leo lên xe ngồi cạnh Bảo Lâm. Chiếc xe lướt
nhanh.
Bảo Lâm nghĩ có lẽ anh chàng đang giận ta. Ta đã làm anh ta
trễ giờ mất. Bảo Lâm biết công việc của Từ Sâm khá quan trọng.
Kiến trúc sư mà! Có lẽ những bản vẽ kia vẫn còn để trong cốp
xe? Bảo Lâm thở daì, cố giữ vẻ bình thản nói:
- Cậu Sâm! Thật có lỗi, tôi đã làm cho cậu bị trễ giờ mất.
Maý điêù hoà không khí trong taxi khiến nàng cảm thấy dễ chịu
hơn.
- Thật ra thì vết thương không nặng lắm đâu, cậu haỹ để tôi
xuống xe đi dạy, khỏi phải đến bệnh viện làm gì.
Từ Sâm quay lại quắc mắt:
- Cô nói it' một chút có được không? Tại sao lại bị thương
nặng như vậy?
- Tôi bị té.
- Cha mẹ của Lâm không hay biêt' gì ư?
Từ Sâm nói, nhưng rồi chợt nhớ ra hoàn cảnh của Bảo Lâm nên
ngưng lại.
Bảo Lâm thì tựa đầu vào ghế. Lúc naỳ có caí gì bềnh bồng trong
đầu, khiến nàng cảm thấy buồn ngủ. Tối qua không ngủ được,
sáng nay lại chưa ăn gì, rồi lại gặp chuyện bị thương. Hèn gì
chẳng yêú chẳng mệt mỏi sao được. Bảo Lâm chợt thấy muốn có
một chỗ nào đó năm` nghỉ một lúc, có lẽ khỏe hơn chứ bây giờ
không phải chỉ có sự mệt mỏi ở thể xác, mà còn cả ở tinh thần.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một bệnh viện, Bảo Lâm được đưa
vào trong.
Ngồi trước mặt bác sĩ, Bảo Lâm mới nhớ ra, nói với Từ Sâm.
- Tôi không có mang tiên` theo.
Từ Sâm nói nhanh:
- Ðừng lo, tôi có đây.
Bác sĩ đã mở lóp băng vaỉ lộn xộn của Bảo Lâm ra, ông chau
maỳ. Vết thương thật rộng, đang rỉ maú. ông quan sát kỹ rồi
nói:
- Thế naỳ làm sao cô ấy không đau cho được? Còn mâý mảnh thủy
tinh li ti năm` trong vết cắt naỳ.
Bac' si nói xong quay qua bảo Từ Sâm:
- Cậu ra ngoaì ngồi chờ một chút, chúng tôi cân` một khoảng
thơì gian để rửa vết thương và gắp mảnh chai ra. Có lẽ còn
phải may thêm khoảng mươì muĩ. rất tiếc. Canh' tay đẹp thế naỳ
mà phải mang sẹo.
Từ Sâm bước ra khỏi phòng tiểu phẫu. Như vậy là Bảo Lâm không
thể lên lớp sáng nay rồi. Chàng vội gọi dây nói đến trương`
của Bảo Lâm xin phép, rồi lại gọi sang Công ty xây dựng xin
cho mình nghỉ một ngaỳ.
Từ Sâm ngồi ở phòng chờ. Hơn một tiếng đồng hồ sau, mơí thấy
Bảo Lâm bước ra với bác si.
Từ Sâm được dặn dò:
- Mai nhớ đưa cô ấy lại thay băng. một tuân` lễ sau thaó chỉ.
Còn thuốc thì bốn giờ uống một lân`. Nếu tôí không bị sốt thì
coi như không có gì đáng sợ nữa. Còn nêú không thì làm ơn gọi
điện thoại cho tôi nghen.
Bác si ghi cho Bảo Lâm số điện thoại với một đống thuốc uống.
Ông ta còn nói thêm:
- Cô cân` phải nghỉ ngơi, nhớ không nên đe va chạm them vào
vết thương. Cũng không nên đụng nước. Bằng không vết thương mà
sưng vấy lên thì caí sẹo nở to ra đâý. À! Cũng phải đề phòng
cả nhiễm trùng nữa đâý.
Từ Sâm trả tiên` viện phí xong, hai người bước ra ngoaì. Mặt
Bảo Lâm vẫn xanh xao, Từ Sâm nghĩ có lẽ Bảo Lâm đau lắm, chàng
nói:
- Tôi xin phep' cho Lâm nghỉ hôm nay, thành thử đừng phải bận
tâm gì về chuyện dạy dỗ nữa. Bây giờ để tôi đưa Lâm về nhà
nhé?
Bảo Lâm nói nhanh:
- Thôi khỏi cân`! Tôi không thể về nhà bây giờ, làm thế cha
tôi sẽ lo lắng.
Bảo Lâm nhìn quanh rồi nói tiếp:
- Cậu Sâm, cậu biết nơi nào có thể ngồi lâu được không? tôi
cân` tìm một chỗ ngồi đến tan giờ dạy học mơí về nhà được.
Từ Sâm nhìn nàng không đáp, vẫy tay gọi một chiếc taxi. Mươì
phút sau, họ đã có mặt ở một quán an Tây có tên là "Lan Tâm".
Chọn một góc vắng, họ ngồi xuống. Anh' sáng vừa phải, ghế nệm
êm, khung cảnh thỏai maí khiến Bảo Lâm thấy dễ chịu.
Trên tương` là một bức họa lơn', vẽ một thiêú nữ cỡi ngựạ trên
bàn baỳ một chậu thủy tinh, trên có đóa hoa hồng tươi maù đỏ.
Bảo Lâm ngồi tựa lưng vào ghế, chưa bao giờ Bảo Lâm bước chân
vào nơi sang trọng như vậỳ. Có chăng chỉ một lân`. Đó là lân`
cuôí cùng chia tay với La Dũng. Nhưng chỉ là một quán cà phê
nhỏ. Bảo Lâm còn nhớ La Dũng đã nắm chặt đôi tay nàng với
những lơì thề thiêt' tha:
- Tối đa là hai năm, Bảo Lâm! Hai năm nữa anh sẽ trở về. Dù có
thi đậu hay không thi đậu, anh cũng phải trở về, anh không thể
sống xa em. Bảo Lâm, em hiểu không, cứ nghĩ đến cảnh sống mà
thiêú em, anh buồn muốn chét.
Còn, còn nhiêù nữa, La Dũng đã nói với nàng những lơì mật ngọt
như vậy.
thế mà hai năm đã trôi qua. Không phải hai năm. Bây giờ đã là
4 năm rưỡi. La Dũng không quay lại, Dũng cũng không chêt' mất.
Traí lại, La Dũng đã sống một cuộc sống đâỳ hạnh phúc. Chàng
đã cươí vợ. Tât' cả những lơì thề non hẹn biển trở thành lơì
nói chơi.
Chuyện trăm năm như một ảo ảnh.
Tình yêu! Tình yêu! Tình yêu là gì?
Bảo Lâm thầm nghĩ phải chăng chỉ là caí mà các nhà văn muá bút
để lường gạt người đọc thôi? Giữa thơì đại tên lửa naỳ, cuộc
sống thay đổi đến độ chóng mặt thì tìm đâu ra một tình yêu
chung thủy?
Chợt nhiên, Bảo Lâm cảm thấy có hai hàng nước mắt lăn xuống
má.
Trên bàn, trước mặt có ly cafe đen. Ly cafe đã nguội mang ra
từ bao giờ thế? Bảo Lâm ngẩn ra. Rồi nàng lại thấy có người
keó ghế đến ngồi sát bên cạnh nàng. Nắm lâý canh' tay không bị
thương của nàng. Một giọng nói thanh niên, một giọng nói trẻ
và ấm:
- Có đau lắm không? Có cân` uống thuốc giảm đau không? Bác sĩ
nói là Lâm sẽ thấy nhức nhối lắm, uống thuốc đi chứ?
Bảo Lâm giật mình, nàng như mơí tỉnh giấc, quay trở về thực tế
sau giấc mộng xa xăm. Bảo Lâm mở to mắt ra. Nàng phát hien Từ
Sâm đã keó ghế từ vị trí đôí diện đến cạnh bên nàng. Anh chàng
đang nhìn nàng với đôi mắt to. Đôi mắt có chút lôi cuốn và
đang nhìn nàng rất lạ. Lâu lắm rồi, Bảo Lâm cũng đã gặp anh'
mắt giống như vậy. Đúng rồi! Anh' mắt của La Dũng. Bảo Lâm
giật mình, hoàn toàn trở về thực tế. Bảo Lâm luống cuống, cố
rút tay ra khỏi tay Từ Sâm nhưng không được. Nàng nói:
- À, cậu Sâm. tôi khỏe lắm, không thấy đau đớn gì cả. Cậu yên
tâm.
Bảo Lâm lại cố rút tay ra nhưng vẫn không được. Từ Sâm nhìn
trừng trừng vào mắt Bảo Lâm, giọng nói của cậu ta có caí gì đó
đổi khác:
- Ðừng nên thế! Tai sao lúc nào Lâm cũng như muốn trốn lánh
tôi? Tai sao vậy? Giữ khoảng cách để làm gì? Không cho tôi caí
diễm phúc được chăm sóc chiêù chuộng Lâm à?
Bảo Lâm bôí rôí. Trơì đất! chuyện gì săp' xảy ra đây? Không,
không được. Hôm nay xảy ra bâý nhiêu chuyện, đủ rồi. Đầu oc'
như muốn nổ tung rồi. Không thể suy nghĩ, phân tích gì nữa
được. Mọi thứ đang đau. Ta không có quyên` nghĩ khác được.
Bảo Lâm lưỡi như cứng ra, môi như khô lại, nàng cố gắng nuôt'
nước bọt nói nhỏ nhẹ:
- Cậu Sâm, cậu nên tỉnh taó một chút nào! Cậu còn trẻ tuổi!
Tôi lúc nào cũng coi cậu như em. Cậu biết đâý, nêú em tôi còn
sống, nó cũng bằng cỡ tuổi cậu.
Mặt Từ Sâm đỏ hẳn, chàng nói nhanh, giọng nói có vẻ xúc động:
- Nhưng tôi đâu phải là em của Lâm đâu? Lâm cao lắm là lớn hơn
tôi hai tuổi thôi! Khoảng cac'h thơì gian như vậy đâu lơn'
lắm? Bảo Lâm, đừng hòng nói với tôi là Lâm hoàn toàn không
hiểu vì sao, tôi cứ tìm cách xuất hiện trước cửa nhà của Lâm.
Cũng đừng cho rằng, hoàn toàn không hiểu vì sao tôi cứ quan
tâm lo lắng. Cứ tìm maĩ lý do để gân` gũi Lâm. Tôi muốn nói
với Lâm răng`....
Bảo Lâm hoảng hốt, cố rut' tay và thu người vào ghế:
- Ðừng! Đừng... Cậu đừng làm tôi sợ, cậu Sâm, cậu còn trẻ. Có
thể cậu chưa hiểu được cậu đang làm gì. Hãy quên đi, cậu Sâm.
Đừng nói đến chuyện đó nữa, bằng không, một ngaỳ nào đó cậu
lơn' lên, cậu trưởng thành, cậu sẽ thấy hôí hận về những gì
cậu vừa nói với tôi.
Từ Sâm mở trừng trừng đôi mắt. rồi tự nhiên nhắm nghiền lại.
Hình như cậu ta đang cắn nhẹ môi. Từ Sâm ngã người ra sau một
chút. đã có một khoảng cách nhỏ. Khuôn mặt Từ Sâm không còn đỏ
mặt nữa mà taí đi. Lập tức Bảo Lâm hiểu rạ nàng đã khiến cho
Từ Sâm thấy tổn thương. Từ Sâm bị chạm tự aí.
Bảo Lâm bôí rôí, đặt tay mình lên tay Từ Sâm, Bảo Lâm nói như
giải thích phân bua:
- Cậu thấy đó cậu Sâm. Cậu không hiểu được tôi đâu.
Ngừng một chút, nàng tiếp:
- Tôi bây giờ già rồi. Tôi không xứng đáng với cậu nữa.
Từ Sâm cắt ngang:
- Thôi đừng nói gì hết!
Khuôn mặt chàng có nét giận hơn` của trẻ con, chàng hất tay
Bảo Lâm ra rồi thọc tay vào tóc với caí vẻ nũng nịu của tre
con trông rất dễ thương.
Từ Sâm vừa lắc đầu vừa nói:
- Tôi hiểu rồi, Lâm không coi tôi ra gì ca, Lâm cho tôi chỉ là
một đưá con nít, chưa trưởng thành chưa biết suy nghĩ. Lâm khi
dễ tôi. Chưa bao giờ tôi nhận ra điêù ấy và thấm thiá như lúc
naỳ.
Bảo Lâm vội vã nói. Nàng cũng không hiểu tai sao mình lại nói
như vậy:
- Không phải vậy đâu, hoàn toàn không phải.
Từ Sâm buông tay xuống nhìn thẳng Bảo Lâm:
- Không phải sao? Có nghĩa là Lâm không coi tôi là đứa con
nít, phải không? tôi dù sao cũng hai mươi bốn tuổi rồị tôi
cũng đã đi làm đã có một vi trí trong xã hội nhất định. Nói
tom' lại, tôi đã trưởng thành, đã có nghề nghiệp, có trình độ
và nhận thức rõ ràng những gì mình đang làm. Vậy thử còn gì
nữa, Lâm haỹ cho biết đi! thế nào mơí gọi là trưởng thành chứ?
Từ Sâm nhiú maỳ suy nghĩ. Đôi mắt chàng như van lơn, như câù
khẩn nhìn Bảo Lâm:
- Lâm haỹ nói đi! Lúc Lâm nói chuyện tình yêu với La Dũng, bâý
giờ hắn bao nhiêu tuổi?
Bảo Lâm mở to mắt. Nàng cảm thấy ngột ngạt khó thở. Nàng muốn
nói với Từ Sâm:
- Cậu Sâm! Cậu biết không? Chính vì có chuyện La Dũng mà tôi
không muốn lầm lỡ không muốn sa chân một lân` nữa. Cậu không
hiểu đâu. Cậu không hiểu vì sao tôi lại sợ tuổi trẻ như vậy,
và vì sao tôi lại già thế naỳ. Tất ca cũng chỉ vì tình yêu, vì
nỗi đau.
Đầu oc' Bảo Lâm lúc naỳ lan man bao ý nghĩ. Bất giác nàng nói:
- Cậu Sâm naỳ!
Bảo Lâm tiếp tục rất khẽ:
- Thuốc giảm đau cậu để đâu, cho tôi. Tôi cảm thấy đau quá,
đau quá...
Lập tức, ngón đon` khỏa lấp được hữu hiệu ngay. Từ Sâm như gác
mọi chuyện qua một bên, vội vã tìm trong đống thuốc ra viên
thuốc Bảo Lâm cân`.
Từ Sâm nhìn Bảo Lâm. Viên thuốc được uống ngay với nước lọc.
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Bảo Lâm, Từ Sâm chợt như hối hận.
Lòng chàng buồn rươì rượi. Đúng ra không nên, không nên nhắc
đến tên La Dũng. Bảo Lâm đang bị đau vết thương ở tay, ta đành
lòng nào lại nhắc đến vết thương ở tim nàng. Rõ thật tàn nhẫn!
Bảo Lâm tựa đầu vào ghế nói:
- Bây giờ cậu hãy cho tôi nghỉ một chút nhé. Chuyện kia để hôm
khác sẽ bàn đến, lúc nào tôi khỏe, tôi không còn đau, chúng ta
sẽ có dịp bàn lại.
Từ Sâm nói nhanh:
- Lỗi tai tôi cả. Bảo Lâm nói đúng, tôi rõ ràng chưa trưởng
thành. Tôi còn ích kỷ ngang ngạnh. Chưa biết cách chiêù
chuộng, chăm sóc.
Từ Sâm có vẻ đau khổ về những gì mình làm không đúng lúc đã
qua.
Bảo Lâm ngồi đâý, ngồi yên. Trong phút giây nàng chợt thấy
lòng mình thoáng một chút xúc động, nhưng nàng vẫn im lặng.
5
Cuộc đơì thường có nhiêù dữ kiện đôi khi không giải thích nổi
và bất ngờ thường hay dồn dập đến cùng một lúc. Chuyện đó cũng
xảy ra với Bảo Lâm.
Bệnh của mẹ đang ở trạng thaí "tỉnh", đột ngột biến sang trạng
thaí "động", thật ra thì cũng không phải bất ngờ, vì ngay từ
đầu, bác sĩ đã từng cho ông Vĩnh Tú, cha Bảo Lâm và nàng biết:
- Nêú quý vị không đưa bà ấy vào viện tâm thần bệnh sẽ càng
lúc càng nặng. Bước đầu chỉ là ảo giác tưởng tượng. Nhưng càng
lúc sự tưởng tượng đó sẽ mang lại nguy hiểm. Bắt đầu nói nhảm,
rồi đến đanh' người, đập phá đồ đạc, la hét. Caí gì cũng có
thể xảy ra, vì vậy quý vị nên tỉnh taó một chút, suy nghĩ sáng
suốt một chút. Đưa bà ta vào viện tâm thân` trị liệu thì hơn.
Chứ đừng quá thương yêu bà ta mà nấn ná để ở nhà, tôi baó
trước sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Cha con Bảo Lâm không phải là không tỉnh taó, không biết suy
nghĩ. Có điêù họ không đành lòng để bà Tố Trinh, me. Bảo Lâm,
vào nhà thương điên. Ở đâý có nhiêù hình ảnh mà tình cảm gia
đình không thể chấp nhận được. Đó là chưa kể lúc mơí bệnh, lúc
mơí bệnh bà Tố Trinh tỏ ra rất hiên` lành. Bà chỉ ngồi lẳng
lặng, suy tưởng nhớ tiếc đến đưá con trai đã mất. Hành vi như
vậy nào có gì nguy hiểm đến ai! rồi sau đó, không hiểu nghe ai
nói, bà biết được chuyện mình sẽ bị đưa vô nhà thương điên.
Thế là bệnh trở nặng ngay. Bà bệnh không phá phách mà chỉ là
một sự đột qụy. Đôi chân yêú dân`. Đi đâu cũng cân` phải có
người diù. Mơí hôm trước, bác sĩ đến khám, cho biêt' cơ thể
không hề có bệnh gì ngoaì vân' đề tâm thần. Chính tâm thân`
tác động làm bà đột qụy. Lúc tỉnh bà thường năn nỉ cùng chồng:
- Anh Tú, em đã sống chung với anh hơn hai mươi năm. Anh hãy
thề đi! Thề là sẽ không bao giờ đưa em vào nhà thương điên
nghen.
Tình cảm, sự trung hậu, và lương tâm con người đã bắt ông Vĩnh
Tú thề. Ông hứa, và năn nỉ mọi người đừng nhắc đến chuyện đưa
bà vào nhà thương điên nữa.
Công việc nhà bây giờ rất bận rộn. Bảo Lâm tất bật với việc ở
trường, việc đi dạy kèm. Người giup' việc chỉ làm những viêc.
nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. Vì vậy, để tiện việc chăm sóc,
thuốc thang cho vợ, ông Vĩnh Tú đã xin về hưu non. Tưởng mọi
việc sẽ êm, nhưng rồi bệnh của vợ ông càng luc' càng nặng ra.
Không biết bát đầu từ bao giờ, Bảo Lâm đã trở thành mục tiêu
la chửi, đây nghiến của bà. Con người bình thường cũng thế
thôi, cũng cân` phải có đôí tượng nào đó để trút bỏ những uất
ức, bực doc., đè nén. những bực dọc đó có thể là sự bất man~
trong sự nghiệp, sự cạnh tranh, giành giật, hay là kẻ thù,
tình địch hoặc một kẻ gai mắt.
Tại sao bà ghét Bảo Lâm? Có thể phat' xuât' từ quan niệm trọng
nam khinh nữ, cũng có thể vì lúc đầu Bảo Lâm đã đồng ý để Bảo
Hoà em trai nàng được giải phẫu và vì thế mà đã không sống
được?
Mặc dù biết tâm trí mẹ không bình thường, nhưng Bảo Lâm vẫn
không làm sao giấu được sự đau khổ khi bị mẹ trút cơn giận dữ.
Rất nhiêù lân`, nàng đã khoc' vì chuyện naỳ. Và cũng rất nhiêù
lân`, nàng tự hỏi vì sao mẹ lại ghét bỏ nàng đến độ như vậy.
Có lân` tuyệt vọng, Bảo Lâm đã hỏi cha:
- Cha ơi! Con có phải là con ruột của me con không? Hay chỉ là
một đưá con nuôi? Có lẽ chỉ có Bảo Hoà là con ruột!
Ông Vĩnh Tú đã trừng mắt nhìn Bảo Lâm và nàng chưa bao giờ
thấy cha giận dữ như vậy.
- Tại sao con có thể nói vậy được chứ? Dù sao mẹ con cũng đang
bệnh, con phải hiểu và bỏ qua. Không lẽ cả con cũng điên ư? Ai
lại để ý đến lơì nói của người điên bao giờ!
Câu nói của cha khiến Bảo Lâm bừng tỉnh. không thể suy nghĩ
bậy bạ, Bảo Lâm không còn thắc mắc và chỉ âm thầm chấp nhận sự
daỳ vò đây nghiến của me. Nhưng Từ Sâm lại baỳ tỏ tình yêu, đó
là một sự bất ngờ. Vì dù Bảo Lâm quen với Từ Sâm đã lâu, nhưng
trong mắt Bảo Lâm, Từ Sâm vẫn là một đứa nhỏ mơí lơn', một đưá
em trai. Và đã có một khoảng thơì gian hình như Bảo Lâm đã
quên bẵng như không biết đến con người đó. Bây giờ đột nhiên
Từ Sâm lại đột ngột xuất hiện, với tình cảm vồn vã gân` như
ngây thơ, Từ Sâm đã baỳ tỏ nỗi lòng của mình. Rõ ràng chuyện
naỳ mơí rôí rắm đã gây cho Bảo Lâm một tí xaó trộn.
Nhưng mà chuyện đó cũng không làm Bảo Lâm bất ngờ hơn chuyện
khác. Đó là sự xuât' hiện của La Duy Trâm. La Duy Trâm là em
gaí của La Dũng, nhỏ hơn Dũng bốn tuổi, khi Bảo Lâm gặp La
Dũng trong buổi lễ đón sinh viên mơí và họ đã yêu nhau. Lúc
Bảo Lâm vừa chân ướt chân raó bước vào ngưỡng cửa đại học thì
La Dũng đã là sinh vien năm thứ ba. Còn Duy Trâm, một cô nữ
sinh trung học mươì bảy tuổi. Bâý giờ tuy mơí lơn', nhưng Duy
Trâm đã là trung tâm điểm chú ý của bao nhiêu chàng trai. Duy
Trâm rất giống anh. Nàng có sức hấp dẫn lôi cuôn' lại nói năng
nhỏ nhẹ. Duy Trâm rất đẹp, một vẻ đẹp lồ lộ toát ra quanh
người. Duy Trâm có một cuộc sống khá sôi nổi, không hiểu vì
Duy Trâm còn ngây thơ quá không, mà Bảo Lâm lại thấy Duy Trâm
như đuà giỡn với bạn bè khác phaí, đặc biet là hay nhởn nhơ
như con cá vàng trong chuyện tình cảm. Với ai cô bé cũng tỏ ra
mềm mại để chinh phục. Vì vậy, cả đám con trai đến bu quanh
lâý cô.
Còn chuyện học hành của Duy Trâm thì không lâý gì sáng sủa
lắm. Với cô, tôt' nghiệp được cấp III đã là may mắn. Biêt' sức
mình Duy Trâm không vào đại học mà chọn nghề hát. Thế là đi
làm ca sĩ, cũng được lên truyên` hình, cũng được mâý tay đạo
diễn haó sắc lăng xê. Kể ra, giọng hát của cô không có gì đặc
biệt, cô được người ta chú ý trước hết là bởi sắc đẹp và cach'
ăn mặc. Mỗi khi lên sân khâú biểu diễn, Duy Trâm ăn mặc khá hớ
hênh, theo lối học đoì phô trương thân thể nửa kín, nửa hở như
mâý cô đaò bên Tây nên bị ban bảo vệ thuần phong mỹ tục cấm
hát. Buồn chán it' hôm, Duy Trâm tức giận bỏ nghề nhảy qua làm
diễn viên điện ảnh. Ít lâu sau, Bảo Lâm được tin Duy Trâm đi
đóng phim cho một hãng phim lơn' ở thủ đô.
Trong khoảng thơì gian naỳ, La Dũng tốt nghiep đại học, cũng
đã thi hành xong nghĩa vụ quân sự. Đó cũng là lúc lễ đính hôn
đơn giản giữa La Dũng và Bảo Lâm được tổ chức. Ngaỳ vui, Dũng
và Lâm nhận được bưu thiếp của Duy Trâm đanh' đi từ thủ đô,
với những dòng chữ ngắn gọn như sau:
"Mong anh chị suốt đơì yêu nhau
Tình yêu vạn tuế"
Khi nhận được những lơì chúc mừng, cả hai người đêù thích thú.
Lúc bâý giờ Duy Trâm đang đóng một phim gì đó ở tận thủ đô.
Phim sau mấy ngaỳ khai trương, không ăn khách lắm, sau đó lại
bị cấm chiêú do tính chất lạm dụng phim tình dục của nó. Như
vậy cũng có nghĩa là Duy Trâm không có duyên với cả điện ảnh.
Và từ khi La Dũng ra nước ngoaì, rồi lâý vợ, mối dây liên hệ
giữa Bảo Lâm và gia đình ho. La gân` như cắt đứt. Gân` ba năm
nay, có thể nói hâù như Bảo Lâm chẳng có tin tức gì về Duy
Trâm. Thỉnh thoảng, đọc baó điện ảnh Bảo Lâm cũng không thấy
nói gì tơí Duy Trâm. Nên hình dáng của Duy Trâm gân` như biến
mất trong cuộc sống bận rộn của Bảo Lâm.
Vả lại, do hoàn cảnh đau yêú của me, Bảo Lâm phải luôn đôí đầu
với bao nhiêu chuyện phức tạp, nên Bảo Lâm quên hẳn mất Trâm.
Đùng một caí, Duy Trâm lại xuât' hiện.
Hôm ấy là ngaỳ thứ hai kể từ khi Bảo Lâm bị thương. Vết thương
còn nhức khiến Bảo Lâm vô cùng mệt mỏi. Đung' ra phải nghỉ
thêm một ngaỳ, nhưng vì Bảo Lâm sợ cha lo nghĩ nhiêù không
tốt. Vả lại, sắp đến kỳ thi cuôí năm, Bảo Lâm phải ôn thi cho
học sinh nên Bảo Lâm vẫn đến trương` như thường.
Hết tiết thứ tư, Bảo Lâm vừa ôm sách ra khỏi phòng học thì có
một học sinh vào thưa:
- Thưa cô, cô có khách.
Bảo Lâm giật mình tưởng chừng là Từ Sâm, vì Từ Sâm đã nói trưa
nay sẽ tơí đưa nàng đến bệnh viện taí khám và thay thuốc.
Nhưng khi Bảo Lâm ra, nàng không khỏi ngỡ ngàng, người tìm
nàng là một cô gaí lạ.
Bảo Lâm không nhận ra Duy Trâm ngay, vì cô bới tóc cao và tết
loăn xoăn theo từng lọn nhỏ theo kiểu người châu Phị mắt tô
đẫ.m, lông mi giả, phấn trát đâỳ, bên cạnh đó là chiếc aó đầm
đỏ bó sát người, cổ hở chỉ caì ở nút số ba nên để lộ bộ ngực
tron` đâỳ quyến rũ.
Duy Trâm bước tơí cười với Bảo Lâm:
- Ồ! Chị Bảo Lâm. Chị quên tôi rồi sao?
Bảo Lâm chăm chú nhìn, rồi sực nhớ ra:
- À! thật tình nhìn không ra, cô thay đổi nhiêù quá, đẹp hơn
trước nhiêù!
- Chị nói khiến em nổ phồng muĩ cả lên!
Duy Trâm cười nói, nàng bước tơí định nắm lấy tay Lâm, Bảo Lâm
sợ trúng tay đau, nên rút tay ra sau, Duy Trâm ngạc nhiên hỏi:
- Chị làm sao thế? không muốn tôi chạm đến à?
- Không phải.
Bảo Lâm gượng cười, rồi đưa canh' tay bị thương lên cho Duy
Trâm nhìn thấy:
- Tay tôi đang bị đau nên sơ. Trâm chạm phải thôi.
Duy Trâm vòng tay qua nắm cánh tay không bị đau của Bảo Lâm,
vừa bước vừa nói:
- Bảo Lâm, chị vẫn giống như ngaỳ trước, không có gì thay đổi,
chỉ hơi gâỳ một chút. Nhưng gâỳ là mốt hiện nay đâý. Chị hay
thật, em làm đủ mọi cách mà nào có gâỳ đi được đâu.
Bảo Lâm cười nhẹ:
- Tôi thấy Trâm như thế là vừa người rồi, không mập lắm đâu.
Nghe nói Trâm đang đóng phim ở thủ đô mà, về đây bao giờ thế?
- Tôi về đây lâu rồi.
Duy Trâm dáp bằng một giọng thật trong, thật đàn bà. Duy Trâm
đã lôi cuốn biết bao người đàn ông bằng giọng nói chết người
đó. Hai người vừa đi vừa nói chuyện có vẻ thân mật hơn trước.
- Chị Lâm, em hỏi thật chi nhé: Tai sao chuyện của chị với anh
Dũng lại tan vỡ thế?
Bảo Lâm chau maỳ, nàng cũng không muốn ai nhác đến caí tên đó
lúc naỳ:
- Tôi cũng không biết, có lẽ vì Dũng tìm được một người đàn bà
khác tâm đầu ý hợp hơn tôi.
Duy Trâm làm ra vẻ bất mãn than vãn:
- Hừ, làm sao bằng được chị Caí bà đó chằn lắm, lăng nhăng
lắm. Em cũng không hiểu tại sao anh Dũng lại có thể lâý một
người như vậy được?
Bảo Lâm hỏi với một chút hồi hộp:
- Làm sao cô biết? Họ đã về đây rồi à?
Duy Trâm đáp:
- Chưa! Nhưng tôi đã trông thấy ảnh. Mà anh Dũng có viết thư
hỏi thăm chị nữa đó, chị Lâm ạ. tôi nghĩ có lẽ anh ấy chưa
quên chị, vợ anh Dũng dữ lắm, hai vợ chông` cứ hục hặc nhau
mãị đầu năm nay mẹ tôi có sang ở ba tháng, lúc về, người cứ
luôn mồm nhắc đến chị thôi. Ồ, chị Lâm, đúng ra thì chị cũng
thấy đâý, anh Dũng quá tệ với chị nói rõ hơn là gia đình tôi
có lỗi với chị. Nhưng chị cũng đừng vì chuyện của anh Dũng mà
tuyệt giao với gia đình tôi. Chị cũng biết là cả nhà tôi từ
cha đến mẹ, ai cũng mến chị Vả lại, biết đâu rồi tình cũ không
rủ cũng tơí!
Duy Trâm vừa nhún vai vừa nói tiếp:
- Biết đâu anh Dũng lại ly dị vợ, trở về đây, và chúng ta lại
trở thành người nhà của nhau, phải không?
Bảo Lâm lại nhìn Duy Trâm. không lẽ Duy Trâm đến đây chỉ để
đóng vai thuyết khách là minh giải cho Dũng. Bảo Lâm cảm thấy
nghi ngờ những lơì phê bình của Duy Trâm về bà chi dâu. Chằn
quá, lại lăng nhăng cỡ nàỏ cùng lắm là như Duy Trâm thôi chứ
gì?
- Cô Trâm, xin hỏi thật, cô tìm đến tôi có việc gì?
- À! Chị cũng thấy đâý, sau khi hủy hợp đồng với hãng phim,
tôi năm` nhà, ở không hoaì cũng chán, nên định tìm một việc gì
để làm, nên...
Bảo Lâm ngac nhiên
- Cô định nhờ tôi tìm việc làm cho cô? Cô định làm cô giaó ư?
Duy Trâm nói:
-đĩ nhiên là không phải vậy. Với người như tôi làm sao có thể
làm cô giaó được chứ?
Bảo Lâm nhìn Duy Trâm, dù sao cô ta cũng tự đanh' giá được
mình.
- Thế thì tìm tôi làm gì? Duy Trâm cũng hiểu là môi trường tôi
tiếp xúc chỉ là môi trường học thôi.
Họ đã ra đến ngoaì cổng. Duy Trâm chợt nói:
- Chúng ta đi ăn cơm trưa nhé? vừa ăn vừa nói chuyện cũng
được.
Bảo Lâm do dự:
- Tôị..
Nàng ngẩng lên, vừa kịp bắt gặp Từ Sâm đang từ bên kia đường
bước qua.
- Tôi còn phải đến bệnh viện thay băng.
Bảo Lâm chỉ vào vết thương nói tiếp:
- Tôi bị mảnh thủy tinh cắt đứt khá rộng, nhưng mà Trâm cân`
tôi điêù gì, cứ nói ngay ra đi. Nêú giup' được, tôi chẳng nề
hà gì.
Duy Trâm vừa cười vừa nói:
- Thôi được, tôi nói, tôi nghe nói là chi có quen với ông luật
sư nổi tiếng là Ta. Thắng phải không?
- À!
Bảo Lâm ngac nhiên chưa kip nói, thì Duy Trâm tiếp:
- Chi có biết ông ta rất nhiêù uy thế không?
Bảo Lâm nói, thoáng có một chút bực dọc trong lòng:
- Thế ư?
Maý năm nay không có liên hệ gì với nhau, chuyện hôn nhân gẫy
đổ, Bảo Lâm đã nghĩ là giữa nàng và gia đình ho. La đã hoàn
toàn ngăn cách. Ai ngờ chỉ một việc Bảo Lâm quen với luật sư
Thắng, gia đình của La Dũng cũng biết, và còn định lợi dụng
mối quan hệ đó nữa.
Bảo Lâm nói:
- Caí đó tôi không biết. Tôi chỉ có trách nhiệm dạy kèm baì vở
cho con gaí ông ấy, còn ngoaì ra tôi không biết gì về ổng cả.
Duy Trâm vừa định nói thêm điêù gì, thì Từ Sâm đã đứng trước
mặt hai người. Từ Sâm tò mò nhìn Duy Trâm. chàng tưởng đâu bạn
đồng nghiệp của Bảo Lâm, nên có phần ngaì ngại:
- Sao xong chưa? Chúng ta đến bệnh viện nhé?
Bảo Lâm ngac nhiên nhìn Từ Sâm:
- Sao? Còn xe gắn maý của cậu đâu?
Từ Sâm cười giả lả:
- Tôi nói Bảo Lâm đừng giận nhé?
- Làm sao chớ?
- Xe đã mất, kẻ gian đã lâý mất.
Bảo Lâm không vui:
- Ðâý cậu thấy không? Tôi đã bảo là đừng bao giờ bỏ xe ngoaì
đường. Thế còn mấy bản thiết kế thì sao?
- Ðương nhiên là mất luôn.
Bảo Lâm thở daì:
- Ồ! Tất ca tại tôi hết.
Từ Sâm nói:
- Thôi bỏ đì đừng nhắc tôí nữa! Nêú không mất caí cũ thì làm
gì có caí mơí.
Bảo Lâm nói:
- Cậu nói như giaù lắm đâý. Còn mấy bản thiết kế thì sao? Công
trình vẽ hết mấy ngaỳ trơì.
Từ Sâm cười:
- Vì vậy, tôi phải bỏ cả một buổi sáng nay ngồi vẽ, nhờ vậy mà
đột nhiên cảm hứng lại đến. Tất cả mọi vấn đề tồn đọng mà hôm
trước không giải quyết được, chợt nhiên tìm ra đáp số cả. Kết
quả là tôi có bản thiêt' kế tuyệt vơì. Ông giám đốc trông thấy
còn phải ca ngợi. Tôi đã nói rõ rồi mà. Nêú caí cũ không mất
thì làm gì có caí mơí.
Duy Trâm tằng hắng một tiếng, tron` mắt nhìn Từ Sâm, rồi nói
với Bảo Lâm:
- Bảo Lâm, sao chi không giơí thiệu gì hết vậy? Đây là...
Bảo Lâm như nhớ ra, nhìn Duy Trâm rồi nhìn Từ Sâm.
- À! tôi xin giơí thiệu với Sâm đây là cô Duy Trâm. Còn Duy
Trâm đây là Từ Sâm.
- Chaò anh.
Duy Trâm đưa tay ra cho Từ Sâm bắt lâý. Từ Sâm quay lại. Bây
giờ chàng mơí nhìn rõ Duy Trâm. Một khuôn mặt đẹp, một thân
hình bốc lửa. Từ Sâm chợt thấy lúng túng, mặt nóng ran.
- À! Chị Trâm. Chị cũng là giaó viên ở đây à?
Duy Trâm lâý tay che miệng. Mắt cô ta chớp chớp với Từ Sâm:
- Anh trông tôi giống cô giaó lắm ư?
Từ Sâm càng bôí rôí:
- À! vậy ra không phải, cô là...
- Tôi là em chồng của chi Bảo Lâm!
Duy Trâm nói. Giọng êm như ru. Từ Sâm kinh ngac:
- Chị nói sao?
Duy Trâm lặp lại với một nu cười, một nụ cười khiêu khích và
đâỳ sức quyến rũ:
- Tôi nói tôi là em chồng của chị Bảo Lâm. không tin anh hỏi
chi Lâm xem?
Từ Sâm quay lại nhìn Bảo Lâm, khiến nàng phải nói:
- Ðừng có nói chơi như vậy. Cô ấy là em gaí của La Dũng đâý.
Từ Sâm gục gặt đầu.
- À!
Chàng quay lại nhìn Duy Trâm, thì ra Bảo Lâm vẫn con qua lại
với nhà ho. La, hèn gì Bảo Lâm chẳng từ chôí sự kết thân với
chàng. Có lẽ Bảo Lâm vẫn còn yêu La Dũng. Bảo Lâm vẫn còn mong
một ngaỳ nào đó La Dũng sẽ trở về, dù hiện nay người ta đã có
vợ, Từ Sâm chăm chú nhìn Duy Trâm, suy luận và đoán định xem
La Dũng hấp dẫn cỡ nào!
Duy Trâm nói:
- Ồ! không lẽ chúng ta lại đứng dươí nắng thế naỳ nói chuyện
ư? Anh... Anh gì quên rồi?
Từ Sâm cười tươi:
- Sâm, Từ Sâm.
Duy Trâm nói, giọng thật quyến rũ:
- À... Anh Sâm. Caí tên anh khá đẹp, giống như con người anh.
Anh đẹp trai theo kiểu đàn ông, lịch sự, phóng khoáng.
Từ Sâm thấy như bay bổng. Đột nhiên có người con gaí đẹp, rất
đẹp, đến và khen ngợi sự đẹp trai của mình. Có nên tin đó là
sự thật không?
Duy Trâm tiếp:
- Tôi biết là quý vị còn phải đến bệnh viện, nhưng mà chúng ta
ăn cơm trưa xong đến bệnh viện cũng đâu có muộn gì? Đi nhé?
tôi mời đâý. Đù gì tôi cũng đoí rồi!
Không thể để con gaí mơì con trai dùng cơm được! thế là Từ Sâm
nói nhanh:
- Tôì mơì, để tôi mơì chớ?
Duy Trâm nhìn Từ Sâm với caí nhìn thật bén:
- Anh mơì à? được rồi, tôi không dám giành với anh đâu. Dù gì
anh cũng là đàn ông. Thế naỳ nhé, bên kia đường có một quán
cơm Tây, không khí ấm cúng mà thức ăn cũng ngon. Chúng ta sang
đâý đi, bảo đảm là quý vị sẽ haì lòng.
Thế là cả ba keó nhau vào quán.
Đúng như điêù Duy Trâm nói, ở đây không khí rõ ấm cúng. Cách
baỳ trí lịch sư. Bảo Lâm ngac nhiên. Nàng dạy học ở đây đã mâý
năm mà chẳng hề biết có một quán ăn lịch sự thế naỳ, trong khi
Duy Trâm lại rất rành rẽ.
Bồi bàn đã mang thức ăn ra. Từ Sâm để Duy Trâm chọn thức ăn
trước. Cô ta gọi món cơm càri, một cà phê. Bảo Lâm hiểu Duy
Trâm cố tình muốn chọn món rẻ tiên` nhất nên bắt chước chọn
theo. Từ Sâm hỏi:
- Mâý người định tiết kiệm cho tôi à? Sao không gọi bit'-tết?
Ở đây họ quảng caó món bít-tết kỹ lắm cơ mà.
Duy Trâm nói với Từ Sâm:
- Ngoaì anh ra ai dám gọi caí món beó bở đó! Anh có vẻ khỏe,
chững chạc. Tôi rất thích những người có nước da đồng như anh.
tôi ghét những anh con trai có nước da trắng mét, hoac những
anh chàng nói chuyện như gà maí eo ẻo la lả anh hiểu chứ? Anh
Sâm.
Bảo Lâm lạ lùng nhìn Duy Trâm. Cô nàng có vẻ thật tự nhiên.
nàng quay sang Từ Sâm xem thử phản ứng của anh chàng thế nào.
Từ Sâm cười một cách khoaí chí. Khuôn mặt trẻ thơ của anh như
đực ra. Anh sướng rơn, lúng ta lúng túng.
Bảo Lâm chợt thấy buồn cười. Nàng ngồi ngả lưng ra sau ghế,
lâý chiếc bật lửa trên bàn bốc lên rồi thả xuống. Bảo Lâm thầm
nghĩ màn kịch meò vờn chuột đang bắt đầu đây! Bảo Lâm hiểu Duy
Trâm. Duy Trâm không ác ý. Duy Trâm chỉ hành động theo bản
năng. Nàng thích đuà giỡn với đàn ông con trai. Caí đó chỉ để
thỏa mãn caí bản tính thích chinh phục. Nhất là...có thể Từ
Sâm thì ngơ ngác như nai tơ, còn cô nàng lại quá từng trải,
không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây.
Duy Trâm đã lầm tưởng Từ Sâm là người yêu của Bảo Lâm, vả lại,
caí thoí quen cướp đoạt người yêu của bạn với cô là một việc
làm thích thú. Duy Trâm đang giương bẫy ra, chờ con mồi bị
sập.
Từ Sâm chọn món bít-tết và một ly rượu vang. Theo yêu cầu của
Từ Sâm, Duy Trâm cũng đóng góp gọi thêm một ly "cho vui". Còn
Bảo Lâm? nàng chỉ cười nói:
- Anh đã biết là tôi không biết uống rượu, vả lại rượu cũng
không tốt lắm đôí với vết thương của tôi, maú lại có thể chảy
ra do tim đập quá mạnh.
Từ Sâm đồng ý:
- Ðúng như vậy.
Rượu mang ra, Duy Trâm nâng ly lên cụng với Từ Sâm. Có rượu họ
nói chuyện thật cởi mở. Khi Duy Trâm biết được Từ Sâm là con
trai duy nhất của tỉ phú Ngô Trọng Nhàn thì mắt nàng như sáng
hơn, long lanh hơn. Nàng cố nhìn Từ Sâm say đắm hơn:
- Tôi biết ngay mà. Vừa trông thấy anh là tôi biết ngay anh
không phải là loại tầm thường. Từ cách ăn nói, cử chỉ, đến
phong độ. tôi biết anh phải loại thượng lưu nhất xứ.
Câu chuyện đang vui. Hết ly naỳ, lại tiếp vaì ly khác. Từ Sâm
như say khướt. Chỉ có mâý ly rượu mà chàng thấy trơì đất như
lăn quay. Nụ cười của Duy Trâm đẹp, đẹp mê hồn. Bảo Lâm ngồi
đâý cũng nhận ra sức lôi cuốn của Duy Trâm. Mỗi cử chỉ của
Trâm đêù ngập đâỳ nữ tính. Trâm giống như một bó hoa viên mãn,
một bó đuốc rực rỡ.
Bảo Lâm yên lặng ăn phần cơm của mình. nàng thầm nghĩ, gã con
trai hôm qua gây phiên` hà tình cảm cho nàng, hôm nay có lẽ
không còn là vấn đề Bảo Lâm phải bận tâm nữa. Nhưng không hiểu
vì sao, cách được giải thoát phiên` phức kia lại không làm Bảo
Lâm vui. Traí lại, nó làm Bảo Lâm có caí cảm giác bức rứt khó
chịu. Không phải nàng ghen nhưng đàn bà ai lại không ích kỷ,
dù biết nàng không thể yêu Từ Sâm được. Và Bảo Lâm cảm thấy
vết thương ở tay như đau hơn. Nàng chỉ mong cho bữa an chóng
qua để nàng sớm vào bệnh viện nhờ bác sĩ thay băng.(Hết
Chương 2 ... Xin xem tiếp
Chương 3) |