Ngô Từ Sâm mơí tậu được một chiếc xe mơí. Đó
không phải là loại xe hai bánh mà là bốn bánh, hiệu Toyota
Corona. Chiếc xe được mua bởi tiền mẹ và các chị cho. Đúng ra
lúc đầu như lời ông anh rể nói:
-đù gì thì cũng mua xe, không mua thì thôi mà mua thì nên chọn
loại tốt một chút như Mustang chẳng hạn.
Nhưng Từ Sâm thật thà bảo:
- Lâý tiền của quí vị mua xe là một điêù áy naý. Với em có xe
chạy được là tốt rồi. Riêng phần tiền đó coi như tôi mượn, bao
giờ bán được bản quyền thiết kế đồ án, tôi sẽ hoàn trả lại,
mong quí vị đừng tính tiền lãi là được rồi.
Như vậy, Từ Sâm đã mua chiếc Corona thay vì Mustang, dù sao Từ
Sâm cũng còn ngheò. Có chiếc xe hơi đã là điêù quí! Chị Thúy
Bình nói:
- Thôi đủ rồi, đủ rồi! đã xuất tiền mua xe cho cậu, ai lại còn
ý định đoì lại chứ? Eo ơi! lại còn tính lãi xuất nữa! Vả lại,
cậu cũng đừng nghĩ chúng tôi bỏ tiền ra mua xe bốn bánh cho
cậu là cưng cậu đâu. Chẳng qua vì chúng tôi không yên khi thấy
mẹ cứ thấp thỏm, cứ niệm Phật mỗi lần thấy cậu keó chiếc xe
gắn maý cà tàng ra chạy thục mạng giữa rừng xe thành phố. Ngaỳ
nào cậu về trễ một chút là cổ mẹ daì ra. Cũng may là chiếc xe
môtô của cậu bị lâý cắp, chúng tôi mới có dịp mua xe hơi cho
cậu. Cậu có bổn phận nối dõi tông đường cho nhà ho. Ngô. Cậu
là cục vàng sống. Nêú cậu là người hiểú thảo, thì cậu chịu khó
lạí xe kỹ một chút, chạy chậm một chút, cho bà mẹ tôi yên tâm
là được rồi.
Từ Sâm lè lưỡi với bà chị cả:
- Như điêù chị nói thì chiếc xe naỳ, không phải là mua cho em
mà là mua cho mẹ? Vậy thì em khỏi phải hoàn tiền lại, cũng
không cần cảm ơn nữa phải không? Sớm biết thế naỳ, em đã mua
ngay chiếc Mustang có phải hách hơn không!
Thúy Du chen vào:
- Cậu muốn Mustang à? Tôi thấy cậu thích Mercedes hơn chứ?
Từ Sâm nhún vai:
- Không, không. Tôi không thích đâu. Loại xe đó dành cho quan
chức cao cấp, cho mâý ông già ham tỏ ra bệ vệ, cần có taì xế
đon' đưa. Tôi mà ngồi trong chiếc Mercedes không chừng người
ta lại tưởng tôi là taì xế còn khổ hơn, đâu còn "làm ăn" gì
được.
Cô gaí út đứng cạnh nãy giờ gop' ý:
- Thật đâý, nhìn mặt anh là thấy giống như bác taì thôi.
Từ Sâm trợn mắt:
- Ðừng có nói xâú tao nhé.
Thúy Bình thay đổi đề taì, cô nghiêm chỉnh nói:
- Thôi đừng có cà rỡn nữa. Xe đã keó về rồi, mà mi có bằng lạí
chưa chứ?
Từ Sâm móc ví ra:
- Sao lại chưa? Bộ chị quên rồi sao? Năm học thứ ba ở đại học,
em thi lâý bằng laí. Bâý giờ cha đã cương quyết không cho mua
xe, làm em bực mình vô cùng.
Thúy Du nói:
- Cha không cho mua là đúng. Cha sợ cậu học đoì thoí công tử
bột. Ai đơì mới là sinh viên mà baỳ đặt có xe hơi riêng.
Thuỳ Tâm nguýt Từ Sâm một caí, nói với Thúy Du:
- Hứ! vậy chứ bây giờ chị nhìn anh Sâm xem. Không phải công tử
bột thì là gì chứ? mặt còn búng ra sữa kià.
Từ Sâm bước tơí keó lâý tóc mai của Thuỳ Tâm.
- Ối trơì! Mi ganh à? được bao giờ tao kiếm đủ tiền sẽ mua cho
mi một chiếc xe khác!
- Cám ơn, xe của anh đi không còn chưa đủ tiền phải nhờ đến
hai bà chị tôi, còn nói như anh tết mới có.
Từ Sâm nói tỉnh bơ:
- Thì tơí phiên em phải nhờ anh chứ?
Thúy Bình và Thúy Du không làm sao nhịn cười. Hôm nay là ngaỳ
chúa nhật, cả hai cô gaí nhà ho. Ngô đêù có mặt ở nhà. Lê Vinh
thì sẵn dịp mang xe đến cho Từ Sâm.
Tự aí làm Từ Sâm xaú hổ, nhưng rồi caí không khí vui tươi cũng
đẩy caí xâú hổ đó đi thật xa.
Có xe, ngay sáng sớm, Từ Sâm đã nhảy lên laí vòng vòng qua các
khu phố gần đâý hơn hai mươi vòng. Bây giờ, sau bữa cơm trưa,
Từ Sâm lại thấy ngứa ngaý, chàng chỉ muốn nhảy phóc vào xe
chạy một leò nữa. Đến tìm Bảo Lâm vậy, cùng cô ấy đi hóng mắt.
Nhưng rồi Từ Sâm lại thấy ngạị chàng sợ thaí đô. "lạnh lùng kẻ
cả" của Bảo Lâm. Bảo Lâm cũng không vui trước món quà hậu hĩ
của bà chị cho Từ Sâm. Nghĩ tơí Bảo Lâm, chợt Từ Sâm cảm thấy
như lâu lắm rồi mình không hề gặp người con gaí đó. Không có
xe gắn maý mọi chuyện trở nên khó khăn. Bảo Lâm, một cô gaí
khó hiểu. Với caí bè ngoaì yêú đuôí, dễ khiến người đôí diện
xúc động, Bảo Lâm lại có một bản tính cứng rắn, cao ngạo, làm
cho người ta lại thấy nhỏ bé trở lại khi đôí diện với cô.
Đang lúc do dự, Từ Sâm nghe có tiếng chuông cửa reo, rồi chị
giúp việc bước vào nói:
- Cậu ba ơi! Caí cô bới tóc cao hôm nào đến tìm cậu nữa kià.
Duy Trâm! Chợt nhiên Từ Sâm thấy mình như vớ được vàng. Nêú mà
muốn có một cô gaí đẹp ngồi cạnh trên xe để hóng mắt, thì
không ai thích hợp hơn Duy Trâm. Thế là Từ Sâm quyết định sẽ
laí xe đưa Trâm ra ngoại ô hóng gió.
Hôm nay Duy Trâm trang điểm thật đậm. với chiếc aó hở vai maù
đỏ, để lộ chiếc cổ và bờ vai trắng lộ cả con rãnh nhỏ trước
ngực, trông thật hấp dân~ vô cùng. Duy Trâm lại mạc vaý mỏng
cùng maù, một trang phục khêu gợi! Cả người Duy Trâm là một
thanh nam châm nóng bỏng.
Duy Trâm vừa ngồi vào xe là nói:
- Ồ tuyệt quá!
Nàng hướng mắt ra cửa xe, gió thổi tung những sợi tóc ngắn làm
khuôn mặt của nàng trở nên man dại kiểu cô đaò Brigitte Bardot.
- Từ Sâm, anh oai quá. Tôi không ngờ anh lại biết laí xe, mà
lại laí giỏi thế naỳ. Sao không đi chơi.
Từ Sâm ngẩn ra:
- Nam San ở đâu?
- Nam San là baĩ tắm mới được mở. Ít người biết đến lắm, vừa
sạch vừa vắng. Ta đến đâý bơi đi? Hy vọng chuyến đi sẽ làm anh
vui lòng.
Từ Sâm hỏi:
- Nhưng đi ngả nào? Lúc còn sinh viên hình như tôi có đến qua
đâý một làn bằng taù hỏa, chứ không đi bằng đường bộ.
Duy Trâm chỉ:
- Anh đi ra xa lộ, xong quẹo qua là đến. Đi đường naỳ nhanh
nhất.
Từ Sâm do dự nói:
- Nhưng bây giờ đã hai giờ rồi. Đi mâý tiếng mới đến đâý? Tối
có trở về kịp không? Vả lại, chúng ta nào có mang theo aó tắm
đâu?
Duy Trâm nói như kêu lên:
- Ối trơì! Anh thật kheó lo. Aó tắm thì đến đâý mua thiêú gì?
Duy Trâm nhích người tơí sát Từ Sâm hơn, hơi thở của Trâm gần
như phả vào mặt Từ Sâm.
- Anh chưa rời vú mẹ được ư? Ba mẹ dặn mỗi tối phải về nhà
trình diện à? Bằng không bị đét đít, no đon` ư?
Từ Sâm ngồi thẳng lưng. Chàng cảm thấy tự aí đâỳ mình, nhủ
thầm:
- Ta đã ra trường, đã đi làm. Đường đường một đấng trượng phu
thế naỳ, độc lập thế naỳ, sao lại còn ràng buộc với cha mẹ?
Khi dễ ư?
Từ Sâm nhấn ga cho xe tăng tốc, quẹo qua con lộ mới mở hướng
thẳng về phiá xa lô.
- Ðược rồi ta đến Nam San.
Duy Trâm cười rạng rỡ:
- Thế chứ? thế mới tuyệt. Môĩ lần trơì nóng là tôi nghĩ ngay
đến chuyện tơí bờ biển bơi một leò cho nó sướng.
Duy Trâm đặt tay lên vai Từ Sâm:
- Anh hết sẩy. Anh biết không, anh đẹp trai vô cùng, muĩ thẳng
nè, cằm bạnh nè, rất đàn ông, giống Alain Delon. Anh có biết
không? Ngay từ năm mươì bốn tuổi tôi đã yêu Alain Delon.
Từ Sâm cảm thấy người như phiêu diêu, lúc nào cũng vậy, ở gần
bên Duy Trâm, Từ Sâm cũng cảm thấy như đang ở trên mâỵ đặc
biệt lúc naỳ lại được ngồi sát bên nàng, nghe tiếng nói êm như
ru của nàng, Từ Sâm càng bay bổng.
Từ Sâm cười nói:
- Vậy mà bà chị thứ hai lại chê tôi xâú. Chị ấy bảo là tôi có
caí miệng xâú nhất, rộng tàng hoạc.
Duy Trâm nói như giải thích:
- Ðàn ông miệng rộng mới sang chứ? Đâu phải đàn bà đâu mà phải
miệng nhỏ. Anh xem ảnh mâý taì tử đóng phim xem, có người nào
miệng nhỏ đâu? Tôi hả? tôi thì chỉ thích loại đàn ông miệng
rộng thôi. Miệng rộng mới hấp dẫn.
Từ Sâm ngẩn ra, chưa ai nói cho chàng biết chuyện đó. Chàng
quay sang nhìn Duy Trâm. Đôi mắt cô ta như hai vì sao lấp lánh
đang chăm chú nhìn chàng. Ánh mắt đó làm cho Từ Sâm thấy bối
rối.
Chiếc xe bắt đầu leo lên dốc nuí. Do chưa có kinh nghiệm laí,
nên Từ Sâm không dám nghĩ vẩn vơ nữa. Chàng tập trung đầu óc
quan sát con đường phiá trước mặt. Duy Trâm ngồi cạnh tựa lưng
vào ghế mắt nhìn thẳng ra phiá trước, và bát đầu hát nho nhỏ.
Từ Sâm vừa laí xe vừa nghe hát, quên cả thơì gian, không gian.
Quên hết mọi thứ, chỉ có tiếng hát và muì nước hoa là hiện
thực, còn tất cả là mơ, là mộng.
Xe đã bắt đầu thả dốc xuống baĩ biển. Trước mắt là biển khơi
vô tận. Nước biển như một tấm thảm xanh trải daì vô tận.. Ở
tận tít chân trơì nhấp nhô những con taù trắng. Nắng lấp lánh
trên sóng nước. Sóng biển rì rầm trên đá, bọt nước bắn lên như
những vụn tuyết. Đàn hải âu từ trên không từng đàn bổ nhaò
xuống nước bắt cá. Gió biển mát rượi từ ngoaì khơi thổi lại dễ
chịu vô cùng. Từ Sâm cho xe chạy sát mé nước. Duy Trâm đã
ngừng hát, nàng ngồi duỗi chân, nói như reo lên:
- Ồ! Biển! Biển tuyệt quá! Biển dễ thương vô cùng, nhất là
những baĩ cát trắng. Biển rì raò, biển đang hát.
Giọng nói của Duy Trâm thật ngây ngô, thật trẻ thơ làm Từ Sâm
bất giác quay lại nhìn.
Cuôí cùng họ cũng đến được Nam San. Bâý giờ đã năm giờ chiêù.
Nắng trên baĩ biển vẫn còn nóng, họ mua aó tắm, mua khăn rồi
đi xuống biển. Từ Sâm phải ngẩn ngơ khi nhìn thân hình Duy
Trâm. Trong chiếc aó tắm hai mảnh maù đen, với thân hình Vê.
Nữ bốc lửa, Duy Trâm thật lôi cuốn, thật hâp' dẫn. Nàng lúc
này như một traí taó chín mọng.
- Xuống tắm đi chứ, ông làm gì ngẩn ngơ vậy?
Duy Trâm vừa nói vừa keó tay Từ Sâm chạy bay xuống biển:
- Bộ xưa tơí giờ ông chưa hề thấy đàn bà mặc aó tắm ư?
Từ Sâm như chợt tỉnh. Thấy mình rõ cù làn, nhìn Duy Trâm,
chàng hiểu ngay, cô nàng đang thích thú với caí tần ngần do dự
của chàng. Họ keó nhau xuống nước, một cơn sóng to đang ập
vào, keó họ lên cao rồi đẩy xuống. mình hai người đã sũng
nước, không hẳn thế mà cả mặt và tóc cũng đêù ướt. Hai người
nhìn nhau cười. Sóng lại đổ ập vào. Sóng xô ngã Duy Trâm, đẩy
nàng vào lòng Từ Sâm. Tấm thân khêu gợi của nàng tì sát vào
ngực Từ Sâm làm chàng thấy như có luồng nước nóng chảy khắp
thân. Từ Sâm vội buông Duy Trâm ra và giống như chú cá nuộc,
chỉ trườn tơí một caí chàng đã vượt một khoảng xa.
Từ Sâm bắt đầu bơi. Từ bơi ngửa, bơi ếch, đến bơi tự do. Làn
da rám nắng của chàng bắt đầu ửng đỏ dươí nắng chiêù. Có tiếng
Duy Trâm kêu phiá sau:
- Sao anh lại bỏ rơi tôi một mình vậy?
Từ Sâm quay lại bên Duy Trâm:
- Sao cô không bơi?
- Em không biết bơi, em đến đây chỉ để giỡn nước thôi.
- Ồ! Cô không biết bơi thật à?
Duy Trâm nói một cách nũng nịu:
- Vâng! Anh dạy em bơi được chứ? Con trai mà chả biết nịnh đầm
chút nào.
Lời của Duy Trâm khiến Từ Sâm thấy mình đàn ông hơn. Chàng bắt
đầu dạy Duy Trâm bơi. Một cuộc dạy bơi thế nào ấy, tấm thân
mềm mại của Duy Trâm trong tay Từ Sâm làm tim chàng cứ đập
mạnh. chàng cảm thấy dễ chịu, ngây ngất trước caí diễm phúc
mình đang có trong tay. Rồi mặt trơì cũng từ từ lặn, ráng
chiêù làm mặt bể như ửng đỏ. Nhân viên cấp cứu đã thổi coì,
yêu cầu mọi người lên bờ.
Từ Sâm ngạc nhiên:
- Sao thế? Họ không cho bơi nữa à?
Duy Trâm bước lên bờ, keó theo Từ Sâm:
- Vâng, vì trơì tối rồi. Anh không thấy là biển tối đen rồi ư?
Từ Sâm như sực nhớ ra:
- Chết rồi! Ta phải thay đồ nhanh, còn phải trở về thành phố
nữa.
- Sao vậy?
Duy Trâm vòng tay qua ôm lâý người Từ Sâm, bộ ngực nàng kề sát
người Từ Sâm, hình như nó đang phập phồng, phập phồng.
- Tối nay ta không về thành phố được đâu.
Từ Sâm vẫn không hiểu:
- Sao lại không về được?
- Anh không biết à? Con đường này rất nguy hiểm, đường thì
quanh co, dốc lên dốc xuống, lại không có đèn đường. Ban đêm,
xe hàng lợi dụng đường vắng phóng xe chạy ẩu. Lúc trưa chạy
qua, anh không thấy nó gồ ghề khúc khuỷu sao? Đó là chưa nói
anh mới học laí xe, chưa quen. Em sợ lắm. Em không dám để anh
đưa về thành phố trong đêm tối thế naỳ đâu.
Từ Sâm có vẻ bối rối:
- Không về rồi làm sao? Ngaỳ mai tôi còn phải đi làm. Vả lại,
ở nhà ba mẹ sẽ hoảng lên tưởng là ngay trong ngaỳ đầu laí xe
tôi đã gặp tai nạn. Tại cô không biết, mẹ tôi đụng tí là bà ấy
sẽ đi baó cảnh sát ngay. Rồi suốt đêm nay bà ấy sẽ không chợp
mắt vì lo lắng.
- Có gì khó đâu? Anh gọi dây nói về nhà cũng được vậy? Anh baó
cho gia đình biết là anh đang ở baĩ biển Nam San, không về nhà
kịp. Nói ở nhà xin phép sở cho anh nghỉ một hôm, có đơn giản
như vậy mà cũng không biết, khổ quá, ông công tử bột, lần đầu
tiên xa vú mẹ ơi!
Duy Trâm nói rồi nhìn thẳng Từ Sâm:
- Tôi nghĩ là, nêú mẹ anh biết chuyện anh định bỏ ra bốn tiếng
đồng hồ laí xe vượt nuí trong đêm tối thế naỳ chắc chắn người
sẽ muốn anh ở lại ngủ, sáng mai về còn hơn.
- À!
Từ Sâm như hiểu ra, nhưng vẫn chưa hết bối rối:
- Nhưng mà tối nay ta sẽ ngủ ở đâu?
- Ở đây thiêú gì chỗ ngủ. Ta có thể mướn một biệt thự nhỏ qua
đêm.
Duy Trâm nói rồi nhìn lên hỏi:
- Anh đã từng thấy cảnh người đi đánh cá lúc ban đêm chưa?
- Ðánh cá đêm à?
Từ Sâm hỏi mà không để tâm, vì chàng mải tính toán xem có nên
quay xe về thành phố không.
- Nam San là một bến cá, vì vậy ở đây phần lớn dân sống bằng
nghề câu bắt cá biển. Tối anh ra ngoaì naỳ xem, trên bãi biển
mênh mong sẽ có rất nhieù điểm sáng nhỏ, đó là ghe câu họ dùng
đèn để dụ bầy cá. Những điểm sáng naỳ giống như những vì sao
trên trơì, lung linh đẹp vô cùng.
- Thật vậy ư?
- Thật chứ, nêú không tin tối nay anh cứ ra đây xem sẽ thấy
ngay.
Từ Sâm không còn suy nghĩ gì hết. Lúc naỳ chàng có vẻ phó mặc
chiù theo ý muốn của Duy Trâm.
- Thôi được, chúng ta đi đặt phòng rồi đi gọi dây nói luôn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Từ Sâm đã liên lạc được điện thoại với
gia đình. Sau đó họ đi đặt phòng nghỉ. Ở đây khách sạn được
cất thành từng căn nhà nhỏ. Mỗi căn là một túp lêù nằm riêng
rẽ ẩn mình trong vườn cây, khung cảnh thật hữu tình, Từ Sâm
lâý chià khoá, mở cửa ngôi nhà vừa mướn. Chàng chựng lại ngay,
phòng chật hẹp với hai chiếc giường đơn nằm sát nhau và một
buồng tắm nhỏ. Không có gì khác nữa hết. Từ Sâm ngần ngừ một
chút, nói:
- Ðể tôi đi mướn thêm một phòng khác cho Trâm nhé?
Duy Trâm ngồi xuống giường nhìn Từ Sâm nói:
- Sao anh lại xaì sang như vậy? Bộ anh muốn tôi một mình ngủ
trong một ngôi nhà à? Anh nghe tíêng gì bên ngoaì không? tiếng
gió hú, tiếng sóng biển rồi côn trung` keu rền rỉ. Tôi sợ ma
lắm, tôi không ở một mình đâu. Ô hay, anh naỳ khờ quá!
Từ Sâm nhìn Duy Trâm lúng túng:
- Vậy thì... vậy thì... Sâm không biết phải giải quyết làm
sao.
Lúc bâý giờ khuôn mặt của chàng có vẻ đần độn lắm.
- Làm sao bây giờ đây?
Duy Trâm đứng lên vỗ vai Từ Sâm nói:
- Sao anh lại thắc mắc như vậy? Ở đây có hai caí giường cơ mà?
Chúng ta mỗi người sẽ ngủ một caí, tôi tin tưởng anh là được
rồi.
Từ Sâm không nói gì nữa, mặt chăm chăm nhìn Duy Trâm. Cô nàng
vẫn mặc chiếc aó tắm hai mảnh thật nhức mắt. Từ Sâm không biết
trong tình trạng naỳ, bản thân chàng có dám tin tưởng chính
mình không nữa là.
Duy Trâm lại lên tiếng:
- Nhờ anh ra ngoaì xe lâý hộ quần aó em vào được không? mình
mẩy em toàn là muối và cát không à, em cần phải tắm lại một
chút.
Từ Sâm như giat mình, thấy mình khù khờ vô cùng. Chàng vội
bước nhanh ra ngoaì. Con đường rất rộng, xe có thể chạy vào
đậu ngay trước cửa nhà. Thế là Từ Sâm cho xe vào tận bên
trong, rồi mở cửa lâý quần aó của hai người mang vào.
Vừa đẩy cửa bước vào, Từ Sâm lại ngẩn ra, tiếng nước chảy
trong nhà tắm. Bộ aó bikini của Duy Trâm lại nằm vắt trên
giường. Thì ra cô ấy đã đi tắm. Từ Sâm khép cửa lại, bước tơí
cửa sổ keó rèm cho kín đaó một chút. Trong nhà tắm có tiếng
hát nho nhỏ, hoà với tiếng nước chảy.
Từ Sâm đứng yên lặng, lắng nghe baì hát rời rạc, lắng nghe
tiếng nước chảy, mà đầu lại tưởng tượng đến những hình ảnh đâu
đâu. Những hình ảnh trong phòng tắm!
Rồi tiếng hát ngừng lại, có tiếng hỏi vọng ra của Duy Trâm:
- Anh Sâm, anh có ở ngoaì đâý không?
Từ Sâm giật mình, như người vừa bị bắt gặp qủa tang vừa làm
điêù gì xâú hổ, chàng đỏ mặt lúng túng nói:
- Có, có có đâỵ.. tôi sẽ mang quần aó cô vào ngay.
Từ Sâm vừa nói xong lại giât mình. Không biết có nên mang quần
aó Duy Trâm vào đâý không. Nhưng vừa lúc đó, cửa phòng tắm
xịch mở, Duy Trâm bước ra một cách thật tự nhiên.
Từ Sâm trố mắt, trên mình Duy Trâm chỉ có một chiếc khăn tắm
mỏng. Nó lại không đủ lớn để che hết cơ thê? Duy Trâm. Caí nửa
kin', nửa hở lại càng quyến rũ, lôi cuôn' chàng. Từ Sâm như
ngẩn người ra, mắt mở to, tim thì đập mạnh, mà cổ lại rát
bỏng.
- Ồ!
Duy Trâm mỉm cười bước xuống, lâý tay vò vò maí tóc của Từ
Sâm, bàn tay không còn giữ được khăn làm một phần khăn lại bị
lệnh đi.
- Xem naỳ, tóc anh đâỳ cát với cát, sao lại không vào nhà tắm
xối nước đi?
Từ Sâm ấp ung':
- Vâng, vâng!
Từ Sâm không hiểu có nên cởi aó đi vào nhà tắm như cô ta
không. Thật tình chàng thấy không đủ can đảm. Từ Sâm quơ vội
aó sơ-mi và quần daì định đem theo vào phòng tắm. Duy Trâm keu
lên:
- Ồ! anh làm gì thế? Anh mang quần aó vào trong đó làm gì? Chỗ
đâu để?
Từ Sâm giật mình nhìn kỹ, mới thấy caí nhà tắm nhỏ xiú, nền
tráng xi măng, trên lợp lá, không có lâý chỗ móc aó cũng như
móc khăn.
- Anh vào đâý trước đị tắm xong gọi một tiếng, là em sẽ mang
khăn vàọ được chứ?
Từ Sâm gật đầu, lúng túng đặt quần aó lên giường. Chàng mặc
quàn đuì đi vào nhà tắm. Vặn voì bông sen xả nước tắm mà Từ
Sâm vẫn không xua được bao ý nghĩ hỗn tạp trong đầu. Tắm thật
lâu, chìm mình trong caí mắt lạnh của nước nhưng Từ Sâm vẫn
chưa lâý lại được bình tĩnh.
- Anh Sâm, anh tắm gì mà lâu thế?
Từ Sâm vội nói:
- Xong rồi, xong rồi đây!
Mở cửa một khe hở nhỏ, Duy Trâm đã đưa khăn vào. Tiếc một
điêù, chiếc khăn vừa mỏng lại vừa nhỏ, Từ Sâm choàng phần
dươí, mà vẫn không thấy "an toàn" chút nào. Ra khỏi phòng tắm,
Từ Sâm càng bối rối hơn. Duy Trâm đang nằm trên giường, hình
như không mặc quàn aò, chỉ cuộn mình trong tấm chăn mỏng thôi.
Duy Trâm nói:
- Xin lỗi nhé, em buồn ngủ quá, em chợp mắt chút đây.
Từ Sâm trừng mắt nhìn Duy Trâm, nhìn tấm chăn mỏng. Bây giờ
muà hè, mặc dù không có gắn maý lạnh nhưng không hiểu sao,
không khí trong phòng lại ngột ngạt quá, nóng quá. Dươí tấm
chăn mỏng kia, đường nét cơ thể của Duy Trâm vẫn lồ lộ, nhất
là phần đuì. Maù trắng của thân thể nổi bật bên cạnh maù đỏ
của chăn.
Từ Sâm nuốt nước bọt bước tơí, ngồi trên giường riêng của
mình. Hai caí giường cách nhau có một tấc. Duy Trâm nằm đâý,
hai tay để sau gaý. Phần vai trần nằm ngoaì chăn. Chợt nhiên,
Duy Trâm lại mở mắt ra, bằng caí nhìn như khiêu khích, cô nói
giọng lững lờ:
- Anh... anh đi làm gì thế?
Mắt Từ Sâm như trợn trừng, chàng rụt rè đưa tay qua sờ nhẹ lên
vai Trâm, lên cô? Trâm.
Duy Trâm cũng không kem', vòng tay qua bá lâý cô? Từ Sâm keó
chàng về phía mình. Từ Sâm thụ động xê dịch người qua giường
Duy Trâm. Đầu cuí xuống thấp. Mồ hoi trên lưng chàng đọng hột.
Nóng quá...nóng quá...
Chợt có tiếng hỏi của Duy Trâm:
- Anh... Anh đã từng trải rồi chứ?
Từ Sâm đỏ mặt, không dám thú nhận sự thật, chàng chỉ yên lặng.
Duy Trâm nhìn Từ Sâm với caí nhìn khiêu khic'h:
- Chưa phải không? Anh càng phải trân trọng nó. Con trai bây
giờ giống anh hiếm lắm đâý. Anh nên giữ đến ngaỳ thành hôn.
Duy Trâm nói mà thân hình lại loay hoay chờ đợi.
Trễ quá rồị.. Trễ quá rồị. Đột nhiên Từ Sâm không kềm chế nổi,
chàng cuí xuống...tìm kiếm...tìm kiếm...tìm kiếm...
Từ Sâm nghe bên ngoaì cửa có tiếng gió thổi, tiếng lá reo,
tiếng sóng biển, tiếng côn trung` rả rích và cả tiếng traí tim
mình đập thình thịch. Tất cả những âm thanh đó như nuốt chửng
lâý chàng, đẩy chàng đắm mình chìm trong cơn mê muội.
9
Tối qua Bảo Lâm ngủ không yên giấc. Nàng cứ maĩ nằm mơ. Khuôn
mặt của cha mẹ, em trai, bác sĩ... như cứ chờn vờn trước mặt.
Bảo Lâm quay trở về saú năm về trước. Lúc bác sĩ Chung thảo
luận với gia đình, là có nên giảỉ phẫu Bảo Hoà hay không? Mẹ
thì cương quyết phản đôí, cha lưỡng lự, chỉ có một mình Bảo
Lâm là đồng ý. Vì Bảo Lâm hiểu, nêú không giải phẫu thì sớm
muộn gì Bảo Hoà cũng chết. Chết một cách đau đớn. Giải phẫu
may ra còn có hy vọng. Thế là Bảo Lâm phải chịu biết bao đây
nghiến của mẹ, và còn nhiều điêù dồn dập khác xảy ra đôí với
nàng.
Bảo Lâm trở mình, trơì nóng quá, lại không có một chút gió,
khắp người mồ hôi vã ra như tắm. Bảo Lâm lâý tay vuốt trán,
trở gối ru giấc ngủ. Giấc ngủ chập chờn và cơn ác mộng khác
lại ập đến. Những khuôn mặt mới lại xuất hiện: Tạ Thắng, Trúc
Vỹ, Từ Sâm, La Dũng, Duy Trâm... Bảo Lâm khổ sở lắc đầu xua
đuổị...
- "Trưa nay tôi sẽ đón em"
- "Không được trưa nay tôi có hẹn".
- "Có hẹn? Thôi tôi đi vậy."
Rồi Tạ Thắng đóng sâm` cửa lại, đóng thật mạnh. Chiếc xe lao
vút, Bảo Lâm ngẩn ngơ nhìn theo. Nhưng oaí ăm thay, trưa hôm
ấy Từ Sâm nào có đến. Một thanh niên ham chơi đâu có nhớ tơí
lời hưá...
Bỗng có tiếng reng reng. Thật vậy, tiếng reo rất to. Bảo Lâm
giật mình tỉnh giấc, mới biết điện thoại kêu vang. Điện thoại
kêu trong đêm, một điêù tối kỵ, ồn aò có thể làm mẹ thức giấc.
Nhưng điện thoại được thiết kế cũng vì mẹ thôi. Bác si đã từng
cảnh caó Bảo Lâm rằng trong nhà có người bệnh như mẹ thì cần
phải có điện thoại, để bất cứ giờ phút nào, bất cứ tình huống
nào, cũng có thể liên hệ với bệnh viện, với bộ phận cấp cứu.
Điện thoại là sợi dây liên hệ sống còn.
Bảo Lâm nhỏm dậy nhắc ống nghe, nhìn vào đồng hồ. Mới năm giờ
mươì phút sáng, sao lại có điện thoại sớm thế naỳ? với giọng
ngaí ngủ, kèm theo hơi bực dọc, nàng hỏi:
- Alô! Ai đâý?
- Bảo Lâm đâý phải không?
Một giọng nói thật trẻ, thật quen thuộc. Bảo Lâm giật mình
hoàn toàn tỉnh ngủ hẳn.
- Từ Sâm?
Từ Sâm đap', giọng nói có vẻ đặc biệt:
- Vâng, tôi đây! Xin lỗi Lâm nhé.
- Có chuyện gì thế?
- Lâm có thể ra ngoaì một chút được không?
- Ngay bây giờ à?
Từ Sâm nói:
- Phải, tôi đang ở ngoaì naỳ đây, trạm điện thoại công cộng
trước ngõ của Lâm đây.
Bảo Lâm ngạc nhiên:
- Ngay đầu ngõ? Cậu biết bây giờ là mâý giờ không?
- Biết chứ, năm giờ mươì phút sáng. Tôi đã laí xe đi suốt đêm
từ Nam San về đây.
- Từ Nam San? Cậu nói gì thế?
Từ Sâm nói như van xin:
- Thì Lâm cứ ra đây. Ra đây đi, tôi sẽ kể hết mọi thứ cho
nghe. Điện thoại công cộng một pit-tông chỉ sử dụng được có ba
phút, tôi chỉ có hai caí ở đây thôi, tôi chờ nghen.
- Ðược rồi tôi ra ngay.
Bảo Lâm vội đặt ống nghe xuống, hất chăn qua một bên, nàng
bước xuống giường, vội vã rửa mặt, thay chiếc robe vàng viền
nâu. Vết thương trên tay đã lành, để lại chiếc thẹo lớn, giống
như con rít nằm vắt ngang trên tay. Bất giác Bảo Lâm nhớ đến
caí hôm Từ Sâm trễ hẹn không đến. Mới đây mà đã hai tuần không
gặp mặt Từ Sâm.
Bảo Lâm cắm cuí bước ra cửa, khep' cổng lại. Nàng thấy ngay Từ
Sâm đang đứng đợi dươí một cột đen` đường. Bên cạnh anh chàng
là một chiếc xe du lịch.
Bảo Lâm ngạc nhiên hỏi:
- Xe của ai thế?
Từ Sâm mở cửa xe và nói:
- Xe của tôi, chị cả và chị hai hun` lại mua cho. Lâm lên xe
đi, chúng ta nói chuyện trên xe tiện hơn. Được chứ?
Bảo Lâm ngoan ngoãn chui vào xe. Muì nước hoa nồng nực. Xưa
tơí giờ, Bảo Lâm chưa sử dụng nước hoa nên không biết đây là
loại nào, có điêù muì rất quen thuộc, đương nhiên không phải
là của chị em nhà ho. Ngô rồi. Tuy con nhà giaù, nhưng Thúy
Bình với Thúy Du it' khi sử dụng đến muì thơm nhân tạo. Vậy
thì... Bảo Lâm chợt hiểu, chỉ có Duy Trâm thôi.
Bảo Lâm nghĩ, từ lúc giơí thiệu Duy Trâm cho Từ Sâm là Bảo Lâm
không còn thấy Từ Sâm săn đón nàng nữa. Bảo Lâm quay lại khẽ
liếc về phiá Từ Sâm, khuôn mặt anh chàng buồn râù râù. Tại sao
vậy? Bị Duy Trâm trửng giỡn đem ra làm trò đuà ư? Có lẽ Từ Sâm
đã nếm muì meò vơn` chuột. Bảo Lâm cắn nhẹ môi yên lặng.
Bên ngoaì cửa xe, trơì đã sáng, sương mù đang tan. Bảo Lâm
nghĩ hôm nay có lẽ nắng ấm, một ngaỳ đẹp troì, Từ Sâm không
nói gì hết, đột nhiên nổ maý xe. Bảo Lâm ngạc nhiên:
- Ồ! Cậu làm gì vậy? Cậu định đưa tôi đi đâu?
Từ Sâm hơi chau maỳ nói:
- Tôi chỉ muốn tìm một chỗ vắng người một chút. Yên tâm, tôi
không để Lâm trễ giờ dạy đâu. Tôi sẽ đưa Lâm trở về trường
trước tám giờ.
Bảo Lâm nhìn Từ Sâm cười cười:
- Thứ bảy tuần trước là đã nghỉ hè rồi. Tôi không cần phải đến
trường nữa. Sao dạo naỳ đầu óc cậu để ở đâu vậy?
Từ Sâm nhìn Bảo Lâm bức rứt:
- Thế à? tôi nghĩ là... tôi bận quá không để ý gì hết, lại sai
lầm, lại lỡ hẹn. À, vết thương hôm trước của Lâm lành chưa?
Bảo Lâm nhìn thẳng về phiá trước:
- Lành rồi, chỉ cần thơì gian và biết cách chữa trị là mọi vết
thương đêù lành.
Từ Sâm nhìn xuống tay Bảo Lâm:
- Ðồng ý, nhưng dù sao vẫn để lại vết thẹo?
Bảo Lâm thấy tức cười. Nàng cảm thấy trong lời nói của hai
người vừa rồi như có chất chứa một ẩn dụ.
Từ Sâm ngừng bên cạnh một hồ nước. Ở đây cảnh trí hoang vu,
cay cỏ rậm rạp. Ngoaì tiếng chuông chuà vọng lại và tiếng nước
chảy róc rách đâu đó, hâù như không còn gì nữa hết. Bảo Lâm mở
cửa xe, không khí thoáng hơn.
Nhìn dáng Từ Sâm có vẻ đau khổ. Bảo Lâm hỏi:
- Cậu gọi tôi ra đây làm gì?
- Tôi nghĩ là... tôi vừa phạm phải một tội lỗi khó tha thứ.
- Sao?
Từ Sâm nói, đầu cuí xuống:
- Trưa hôm qua, Duy Trâm đến tìm tôi. Lâm cũng biết là mâý hôm
nay Trâm cứ đến tìm tôi. Hết gọi dây nói đến công ty, lại trực
tiếp tơí nhà. Chúng tôi thường dung` cơm chung, thỉng thoảng
keó nhau đi khiêu vũ. Trâm nhảy rất khá, điệu nào cũng biết
hơn cả tôi.
Bảo Lâm nói:
- Vâng! Ai chứ Trâm thì tôi biết, cô ấy rất lịch thiệp, lanh
lợi, có nghệ thuật giao tiếp. tôi nghĩ có lẽ anh đã có được
những ngaỳ vui vẻ.
Từ Sâm thành thật nói:
- Vâng, có một lúc như thế. Nó giống như khi ta uống rượu hay
hút thuốc nhiêù, chợt nhiên thấy mọi thứ đêù như bay bổng, mơ
mơ màng màng và quên bẵng hết mọi thứ. như quên chuyện hứa đưa
Bảo Lâm đi thay thuốc cho vết thương.
Bảo Lâm khẽ nói:
- Tôi có trách gì cậu chuyện đó đâu? Vả lại, tôi cũng đóan
được có chuyện gì rồi.
Bảo Lâm chợt nhiên cảm thấy buồn buồn. Chính vì nhớ caí hẹn
của Từ Sâm mà nàng đã từ chối một caí hẹn khác. Ngay từ khi
Duy Trâm xuất hiện, Bảo Lâm đã linh cảm chuyện naỳ sẽ keó theo
nhiêù phức tạp. Vì không có người đàn ông nào Duy Trâm muốn mà
thoát khỏi tay nàng. Bảo Lâm không phải buồn vì mất Từ Sâm,
nàng chỉ buồn một chút vì tự aí bị tổn thương. Có lẽ đó là một
sự ganh tị rất đàn bà.
Bảo Lâm bình thản nói:
- Cậu không cần phải xin lỗi tôi. Tôi xem cậu như một đứa em,
chỉ cần cậu sống vui vẻ thoải maí là tôi rất vui rồi.
Từ Sâm trừng mắt nhìn Bảo Lâm:
- Lâm nói thật đâý chứ?
- Dĩ nhiên là nói thật.
Từ Sâm yên lặng, ngả người ra sau ghế, mắt nhắm lại, rồi thở
daì. Bảo Lâm không hiểu hỏi:
- Cậu làm sao thế? Hôm nay cậu có vẻ lạ quá.
Từ Sâm cắn răng:
- Tôi đã mong là khi gặp tôi, Lâm sẽ lớn tiếng mắng nhiếc một
trận. Lâm phải tức, phải cho tôi một tát tai hay một quả đấm.
Vậy mà thất vọng quá... Lâm lại còn chúc mừng cho tôi.
Bảo Lâm cười nhạt:
- Tôi đâu phải trẻ con. Vả lại, Từ Sâm, cậu có quyền hưởng thụ
niêm` vui trẻ tuổi của cậu, caí đó không có gì xâú cả.
- Thế Lâm có biết tôi từ đâu về không?
Bảo Lâm nói ngay:
- Thì từ Nam San! Cậu đã cho tôi biết ban nãy, it' ra cũng
phảị..
Từ Sâm cươp' lời:
- Bốn tiếng đồng hồ.
- Bôn' tiếng đông hồ? Vậy cũng có nghĩa là cậu phải chạy từ
giữa khuya.
- Ðúng thế! Trơì nóng quá, chúng tôi đến Nam San bơi. Rồi trơì
sụp tối, cô ấy bảo là đường quá nguy hiểm vào ban đêm, nên
khuyên tôi ngủ lại. Chúng tôi mướn một ngôi nhà nhỏ. Tôi cũng
không ngờ nó lại chỉ có một phòng. tôi định mướn thêm một căn
phòng khác. Cô ta nói là cô sợ mạ thế là.. thế là... Ồ! tôi
không biết nói như vậy là đúng không. Vì thực ra, cô ấy cũng
đa khuyên bảo tôi nên giữ gìn. Nhưng tôi không kiềm chế được.
Tôi không giữ được mình. Rõ ràng là tôi thất bại. Sau đó tôi
thiếp đi, rồi tỉnh dậy. Có lẽ khoảng mươì hai giờ khuya. Tôi
mở mắt ra nhìn, thấy Trâm ngủ mà vẫn cười. Một nụ cười chiến
thắng. Tôi ngồi dậy và chợt hiểu ra. Tôi như bị tạt một gaó
nước lạnh vào đầu. Tôi biết một cách rõ ràng là tôi chỉ là một
thằng con nít mới lớn, một thăng` ngu, bị người ta đem ra đuà
như một thứ đồ chơi. Tôi tự hỏi: chuyện gì đã xảy ra, có phải
vì tình yêu không? rồi tự mình trả lời: không, không phải,
hoàn toàn không phải. Nhất là khi tôi ngồi dậy, nhìn dáng cô
ta nằm. Tôi chợt thấy kinh tởm xâú xa làm sao! Một người đàn
ông trước khi ôm được người đàn bà trong vòng tay, họ khao
khát mê hoặc, nhưng khi đã đạt được mục đích rồi, lại thấy ghê
tởm. Như vậy là sao? Tại sao? Có một điêù tôi hiểu rõ hơn ai
hết là tôi đã trúng kế. Nói vậy, chắc cũng không công bình
lắm, ai bảo tôi nhảy vào? Chính tôi cơ mà? tôi chợt thấy ghê
tởm chính mình. Bâý lâu nay, tôi cứ ngây thơ, tự hưá sẽ cố
gắng giữ mình. Tôi đã giữ được như vậy, phần lớn vì bản tính
nhút nhát, rụt rè. Vì tôi tin tưởng là linh hồn và thể xác là
một. Phải giữ cho nó thuần khiết. Thế mà tối qua, tôi đã để
cho mọi thứ bị hủy hoại ca. Tôi vừa giận vừa tức, tôi đang bị
mặc cảm phạm tội. Tôi không hiểu sao mình lại có thể chung
đụng dễ dàng như vậy. Thế là, tôi đanh' thức cô ta dậy, bảo
mặc quần aó vào và laí xe một mạch về đây. Bảo cô ta ở nhà cô
ta và chạy đến tìm Lâm ngay, tìm Lâm để nói hết.
Bảo Lâm nhìn Từ Sâm. Câu chuyện chàng kể làm nàng đỏ mặt:
- Sao lại kể chuyện naỳ cho tôi nghe, và để làm gì?
- Vì Lâm đã từng nói là tôi chưa trưởng thành!
- Thế à?
Bảo Lâm bối rối, trong khi Từ Sâm có vẻ thành khẩn:
- Lâm nói đúng đâý. Tôi không cưỡng lại được thử thách, cám
dỗ, tôi chỉ là một đứa con nít, mong là Lâm hãy tha thứ cho
tôi, thông cảm những bồng bột của tôi.
Bảo Lâm ngồi yên, mắt hướng về con suối nhỏ. Tiếng nước chảy
róc rách. Bảo Lâm thấy thật bình thản:
- Cậu Sâm, cậu vẫn còn ngây thơ lắm.
- Lâm nói thế là sao?
- Cậu nói mâý chuyện đó cho tôi nghe, rồi cậu lại yêu câù tôi
tha thứ. Cậu nghĩ tôi là caí gì của cậu chứ?
Từ Sâm ngần ngừ một chút nói:
- Tôi biết là Lâm biết Lâm đã từng biết từ lâu là tôi xem Lâm
như .....
Bảo Lâm vội cắt ngang:
- Cậu đừng đề cập đến hai chữ "tình yêu" nhé! Bằng không cậu
phạm phải lỗi lầm khác như cậu đã phạm tối qua, cậu sẽ ân hận
đâý.
Từ Sâm mở trừng mắt trong khi Bảo Lâm tiếp:
- Cậu hãy nghe tôi nói điêù naỳ cậu Sâm: cậu chưa phải là đã
yêu tôi. Tôi nói chữ "yêu" đúng nghĩa giữa hai người - Trai và
gaí đâý. Cậu hãy bình tĩnh suy nghĩ coi đúng không? Cậu "kính
trọng" tôi nhiêù hơn là yêu tôi. Và tôi đã lắng nghe cậu giống
như một tin' đồ Thiên Chuá đi xưng tội, còn tôi là linh mục.
chuyện đó không phải là tình yêu.
Từ Sâm bực dọc:
- Bảo Lâm, cộ..
Bảo Lâm cắt ngang:
- Hãy để tôi nói hết. Cậu Sâm, tôi cho cậu biết, tôi là người
đã yêu và được yêu. Mặc dù mối tình đó không keó daì được bao
lâu, nhưng phải nói cho cậu biết là lúc đó chúng tôi yêu một
cách rất thực lòng, rất say đắm. Tình yêu trai gaí không phải
chỉ là sự nhung nhớ lẫn nhau, mà con là sự ngưỡng mộ, âu yếm,
chăm sóc, mê hoặc... phải có cả caí "nhất nhật bất kiến như
tam thu hề", còn cậu, cậu đâu có những caí đó với tôi đâu?
Từ Sâm ngẩn ra thật lâu, mới miễn cưỡng nói:
- Lam` sao Lâm biết là không có?
- Nêú có, cậu đâu chỉ để cho Trâm lôi cuốn một cách dễ dàng
như vậy?
Bảo Lâm thở daì nói tiếp:
- Nêú có, tim cậu còn chỗ đâu để chứa đựng thêm bóng hình
khác. Cậu đâu thể xa cách tôi những hai tuần lễ mà không màng
nhớ đến, trong khi người ta yêu nhau một ngaỳ không gặp mặt
như ba năm xa cách kia mà.
Từ Sâm vội đáp:
- Lâm phải biết là tôi bị mê hoặc, một sự mê hoặc nhất thơì,
không phải là tình yêu, và chính vì thế mà tôi đã xin Lâm tha
thứ cho.
Bảo Lâm nói:
- Tôi thì tha thứ cho Sâm từ lâu rồi. Tôi nói những điêù đó ra
không phải để trách móc Sâm mà chỉ là để giải thích, thế nào
là tình yêu. Cậu Sâm, cậu còn quá ngây thơ, đơn giản và hiền
lành quá. Cậu chưa yêu nên chưa hiểu cặn kẽ thế nào là yêu.
Cậu tưởng là cậu đã yêu tôi, thật ra thì tình cảm mà cậu dành
cho tôi, chẳng qua chỉ là một thứ tình cảm bao trum` mà Sâm đã
dành cho Thúy Bình, Thúy Du và Thuỳ Tâm. Khác một chút là tôi
không phải là chị em ruột của cậụ nói khác đi, tình cảm đó như
một sự pha trộn giữa tình chị em và tình bạn. Chỉ có thế thôi.
Cậu nghĩ cho kỹ sẽ thấy ngay, trong quá trình trưởng thành của
môĩ người đêù có một số bí mật. Những bí mật đó không tiện kể
lại cho cha mẹ chị em nghe, chỉ có thể ke lại cho ban bè. Và
tôi, tôi là một người bạn được Sâm coi như là tốt. Cậu đã coi
tôi như một thứ tri kỷ và không giâú giếm gì tôi.
Từ Sâm cuí đầu nhìn chiếc tay laí trước mặt, lòng bâng khuâng.
Lời nói của Bảo Lâm có caí gì rất đúng mà không đúng. Không
hiểu sao Từ Sâm lại thở daì:
- Tóm lại là trong mắt Lâm, tôi chẳng có lâý một ký lô nào cả?
Lâm không dành được cho tôi tí ti tình cảm nào cả ư?
Bảo Lâm đỏ mặt, nói một cách thật lòng:
- Không hẳn, vì có lúc cậu đã làm cho tôi cảm động đâý chứ!
- Bao giờ thế?
- Lúc mà...thôi không thể nói đâu.
Bảo Lâm lắc đầu nói:
- Nêú có caí lúc đó đi chăng nữa, thì tôi cũng nghĩ là
cậụ..cậu yêu rất cuồng nhiệt nhưng đơn giản. Tình thương của
tôi dành cho cậu còn cao hơn cả tình yêu.
- Nghĩa là... tôi đã làm cho nó bị tan vỡ?
- Không. Thế mới đúng, tình yêu khác với sự cảm thông và
thương hại.
Bảo Lâm chợt vỗ nhẹ lên đuì Từ Sâm nói:
- Cậu Sâm, cậu nghe tôi nói naỳ.
- Thế nào?
Bảo Lâm ngập ngừng nói:
- Tốt nhất cậu nên tránh xa Trâm một chút. Tôi sợ là...
- Sợ gì?
- Sợ là cậu sẽ trở thành một con cá beó. Cậu không thấy là cô
ấy đang thả câu sao? Đừng để bị mắc câu. Tôi sợ cậu không đủ
bản lĩnh trước sức cám dỗ của cô ấy.
Từ Sâm có vẻ râù rĩ. Bảo Lâm cười khuyến khích:
- Ðừng có nản như vậy? Tôi dám cá là một ngaỳ nào đó, sẽ có
một cô gaí làm cậu thật sự xiêu lòng, và bâý giờ cậu sẽ hiểu
thế nào là tình yêu. Lúc đó, cậu sẽ cảm ơn những điêù tôi nói
hôm nay. Thật đâý cậu Sâm ạ, ngaỳ đó rồi sẽ đến.
Từ Sâm cắn môi yên lặng.
Bảo Lâm nhìn vào đồng hồ, nhanh quá, mới đây mà đã chín giờ
rưỡi. Nàng giật mình, có lẽ ở nhà cha đang lo không biết Lâm
đi đâu, nàng vội vỗ lên tay Từ Sâm nói:
- Nhờ cậu đưa hộ tôi về nhà, bằng không cha tôi không biết tại
sao tôi đột nhiên bị mất tích thì nguy quá.
Từ Sâm thở daì, cho xe nổ maý. Trên đường về, cả hai không nói
với nhau lời nào cả. Thỉnh thoảng, Từ Sâm có liếc sang Bảo
Lâm. Nàng ngồi đâý, nghiêm nghị, bình thản như không có chuyện
gì xảy ra. Bảo Lâm nói đúng, rõ ràng chàng đã aí mộ, chiêm
nguõng, sung` baí quá, nhưng caí đó không hẳn là tình yêu.
Chợt nhiên, Từ Sâm có cảm giác mình giống như con nhộng. Qua
một đêm mà mọi sự đã đổi khác. Nhộng đa biến thành bướm. Bảo
Lâm đẹp, trang nhã, đứng đắn, còn Duy Trâm, Trâm giống như một
thực thể lôi cuôn', đoì hỏi thoả mãn. Nêú so sanh' cả hai, thì
rõ ràng Duy Trâm phải như "phần xác" còn Bảo Lâm là phần
"hồn".
Xe đã chạy tơí hẻm nhà Bảo Lâm, đột nhiên nàng đưa tay ngăn
lại. Bảo Lâm nói:
- Cậu hãy ngừng xe ở đây.
Từ Sâm không hiểu nhưng cũng thắng lại. Chàng hỏi:
- chuyện gì thế?
Từ Sâm hướng mắt theo caí nhìn của Bảo Lâm. Trước cửa nhà nàng
có một chiếc Mercedes maù đen. Chuyện gì xảy ra thế? Bệnh me.
Bảo Lâm trở nặng, xe đến để đưa đi bệnh viện ư? Nhưng nêú thế
tại sao sử dụng xe Mercedes?
Trong lúc Từ Sâm còn phân vân không hiểu chuyện gì, thì Bảo
Lâm đã bước xuống. Từ Sâm không yên tâm laí xe tấp vào lề, rồi
cũng bước theo. Đến gần Từ Sâm mới thấy, trên xe còn có một
bác taì, mặc đồng phục trắng. Ai vậy? Không lẽ một tay có maú
mặt nào đâý đến tìm Bảo Lâm?
Cửa mở rộng, Bảo Lâm bước tơí gần chaò bác taì xế rồi lách
mình vào trong. Không hiểu sao Bảo Lâm thấy tim như đập mạnh.
Vừa tơí nhà, Bảo Lâm đã thấy cha đang đứng nói chuyện với Trúc
Vỹ. Hôm nay Trúc Vỹ mạc aó trắng, tóc xõa daì. Nàng đang đứng
quay mặt vào trong nhà nên không thấy Bảo Lâm.
- Nhờ ông nói lại với cô giaó là con có đến đây, con sẽ mang
thêm nhiêù hoa nữa cho cô giaó.
Bâý giờ Bảo Lâm mới để ý thấy rằng sân đâỳ hoa từ Cúc, Thược
dược, Mãn đình hồng, Tiên đan... ca Kim trản hoa nữa. Bảo Lâm
gọi:
- Trúc Vỹ!
Trúc Vỹ quay đầu lại, mắt long lanh:
- Cô giaó.
Lập tức cô bé bước tơí nắm chặt tay Bảo Lâm với nụ cười:
- Em cảm on cô, cảm ơn cô vô cùng, nhưng tại sao cô không đến
nhà em chơi? Mặc dù cô không còn dạy, nhưng em vẫn nhớ cô quá.
Không phải chỉ một mình em mà cả nhà em đâý. Nội nè, vú Ngô
nè... Cha em bảo mang một số hoa naỳ đến cho cô. Người nói
đừng quên chậu Kim trản hoa đâý.
- À!
Bảo Lâm nhìn hoa với một chút cảm xúc, lộ hẳn tren mặt. Trúc
Vỹ đã mang mâý chậu hoa đến trước mặt nàng, trong đó có một
chậu hoa có lá như cỏ nhưng lại maù vàng anh, Trúc Vỹ đặt chậu
hoa naỳ cạnh chậu hoa kim trản và nói:
- Ðây là chau Kim ngũ thảo. Cha bảo em mang đến cho cô. Không
hiểu sao cha em đã tìm được ở đâu một quyển sách nói về hoa,
cha bảo Kim ngũ thảo tượng trưng cho sự cao ngạo, còn Kim trản
hoa lại có nghĩa không tốt, nó tượng trưng cho sự biệt ly. Lúc
đầu cha nói, thôi đừng đem cho cô Kim trản hoa. Nhưng sau đó
không biết suy nghĩ thế nào, người lại bảo em mang theo, nhưng
dặn là phải đặt kim ngũ thảo và kim trản hoa cạnh nhau. Em
không hiểu cha làm vậy với ý nghĩa gì. Em hỏi, thì cha nói:
Cha muốn xin lỗi cô. Và nêú cô nhận cả hai chậu hoa naỳ có
nghĩa là cô đã chấp nhận lời xin lỗi đó...
Giọng nói của Trúc Vỹ liú lo như chim:
- Vậy thì cô nhận đi nhé. Cô biết đâý... Cha em tuy hơi cao
ngạo, nhưng ông ấy rất tốt. Chưa bao giờ em thấy cha chịu
xuống nước xin lỗi ai cả. Nhưng với cô thì hoàn toàn khác, cô
là một ngoại lệ. như vậy, đủ thấy tình cảm của cha dành cho cô
như thế nào rồi. Cô đừng giận cha em nữa nhé!
Bảo Lâm ngẩn ra, thật sự ngẩn rạ nàng nhìn hai chậu hoa trước
mặt. Điêù đó có nghĩa là: "Giã biệt nhé! Cao ngạo!"
Bảo Lâm nhìn Trúc Vỹ, lòng chợt bối rối. "Giã biệt! Cao ngạo!"
ông ta muốn gì? luật sư Thắng đã thâú hiểu ý nghĩ của ta, thấy
được caí thaí độ phản kháng của ta, sự trịch thượng của ông
ấy! Xin lỗi! ông ta mà cũng biết xin lỗi nữa ử không! Sự cao
ngạo là một chứng bệnh bất trị, rõ ràng như thế, và cũng chính
vì thế mà luật sư mới phảí Trúc Vỹ đến đây.
Bàn tay Trúc Vỹ vẫn nắm lâý tay Bảo Lâm. Chiếc aó daì thướt
tha của cô bé bay bay trong gió. Maí tóc daì, đôi mắt đen
nhánh kia đang nhìn Bảo Lâm với sự thich' thú:
- Cô không giận ba em nữa chứ? Cô nhận cả hai chậu hoa kia
nghe? Cha nói chỉ cần em mang đến là chắc chắn cô sẽ không từ
chôí.
- Tai sao vậy?
- Bởi vì...
Trúc Vỹ keó daì giọng nói một cách thỏa mãn:
- Vì cô tốt, cô yêu em, cô không muốn em maĩ va đầu vào thất
bại.
Bảo Lâm giật mình, nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô bé mà yên
lặng. Không phải chỉ có nàng mà có một người đứng ở phiá sau
cũng đang ngẩn ngơ. Đó là Từ Sâm. chàng có cảm giác như đang
lạc vào một thế giơí không thực. Ở đó có cô tiên nữ giữa khung
trơì ngập đâỳ nắng mai, đâỳ tiếng chim hót. Cô tiên nữ đã làm
traí tim chàng xao xuyến, bàng hoàng, một niềm xao xuyến rất
thánh thiện như đức tin, hoàn toàn khác với những xao động khi
chàng đứng trước Duy Trâm.(Hết
Chương 4 ... Xin xem tiếp
Chương 5) |