|
COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
|
 |
|
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
|
 |
|
BIỆT LY ƠI CHÀO MI |
|
Tác giả: Quỳnh Dao |
|
[Chương
1][Chương
2][Chương
3][Chương
4][Chương
5][Chương
6][Chương
7][Chương
8] |
|
Chương 8 |
|
 |
Buổi tối, Bảo Lâm đang ở nhà Tạ Thắng. nàng
đang cùng chàng thảo luận một số vấn đề quan trọng. Từ hôm nhà
trường khai giảng đến giờ, sáng nào Bảo Lâm cũng có giờ dạy.
Nàng chỉ rảnh được buổi chiêù và tối. Đó là giờ phút để gặp
Thắng. Nhà Bảo Lâm quá hẹp, mẹ lại tính khí thất thường. Vì
vậy, muốn nói chuyện thoải maí chỉ còn có cách là đến nhà
Thắng. Thường thì chiêù tối, Trúc Vỹ cũng ít khi có mặt ở nhà.
Lúc gần đây Từ Sâm lại baỳ chuyện dạy Trúc Vỹ nhảy đầm, hướng
dẫn Trúc Vỹ đọc sách làm vườn và tiú tít cùng nhau vun trồng
cây cỏ, nên Trúc Vỹ bận rộn luôn.
Tối nay, theo dự tính cũng như mâý hôm, Từ Sâm sẽ đến, vậy mà
không hiểu sao đã tám giờ hơn cũng không có mặt. Điện thoại
baó cho biết lý do cũng không. Trúc Vỹ sốt ruột ngồi trong
phòng khách cùng nội chơi cờ domino chờ đợi. Chỉ có Bảo Lâm và
Tạ Thắng tâm sự nơi thư phòng. Tạ Thắng nói:
- Anh định thế naỳ nhé, hai mươi tháng mươì hai chúng ta làm
lễ cươí. Anh đã xem lịch rồi, hôm ấy nhằm ngaỳ tốt lắm. Mặc dù
không mê tin' nhưng anh phải làm theo lời mẹ. Vả lại, lúc ấy
gần Noel cũng tiện. Bảo Lâm, anh nghĩ là em chẳng còn lý dó gì
để keó daì nữa. Em thấy đâý, em cũng hơn 20 rồi, nhưng quan
trọng hơn là anh, anh đã khá lớn tuổi. Nếu keó daì thêm mâý
năm nữa sợ chú rể sẽ đầu tóc bạc phơ, em có chịu không?
Bảo Lâm cắn nhẹ môi có vẻ suy nghĩ:
- Anh kheó lo, em chỉ sợ nhanh quá vì em còn một số vấn đề
phải lo. Bây giờ đã quá nửa tháng 11 rồi, chỉ có một tháng để
lo, sợ không kịp.
Tạ Thắng cắt ngang:
- Chẳng có gì để em lo lăng' cả. Quần aó cươí, nữ trang lễ
phục. Tất cả anh sẽ lo đủ cho em trong vòng mươì ngaỳ. Anh sẽ
điện thoại cho một nhà may nổi tiếng, họ đến đây đo cắt cho em,
em thấy sao?
Bảo Lâm nói:
- Anh đừng gấp gáp như vậy. Chuyện em lo lắng ở đây không phải
là chuyện aó quần, nữ trang. Em cũng~ không cần phải tổ chức
rình rang. Em chỉ cần một tờ giá thú là xong, linh đình chỉ
cho mệt, anh thấy thế nào?
Tạ Thắng phản đoí:
- Không được, anh phải tổ chức một lễ cươí linh đình. Để mọi
người biết là anh đã cươí em. Nhưng phải biết ngaỳ tháng cho
rõ ràng chứ vì còn phải in thiệp, hẹn nhà hàng, mướn ban nhạc.
Tạ Thắng quay sang Bảo Lâm:
- Em còn suy nghĩ gì nữa chứ? phải chăng còn giận chuyện "vườn
Sen". Em thấy đâý, anh đã cho Tú Mẫn nghỉ viêc. Anh đã giải
thích và em đã tha thứ cho anh rồi cơ mà.
- Không phải chuyện đó?
- Vậy thì chuyện gì?
Tạ Thắng nhìn thẳng vào mắt Bảo Lâm như để tìm kiêm' những ý
kiến của nàng. Cuôí cùng Bảo Lâm nói:
- Ở đây có vấn đề của cha và mẹ em. Em nghĩ là sau khi em đi
lấy chồng, nhà cha mẹ em hẳn đơn chiếc lắm.
Tạ Thắng nhìn Bảo Lâm rồi vòng tay qua ôm lấy người vợ chưa
cươí:
- Hay là chúng mình rươc' cha mẹ về đây ở luôn?
Bảo Lâm lắc đầu, Tạ Thắng hỏi:
- Tại sao không được? Nhà chúng ta rộng raĩ thế naỳ. Trúc Vỹ
lại sắp lấy chồng. Đem cha mẹ về em yên tâm, mà mẹ anh cũng có
bạn.
Bảo Lâm cắt ngang:
- Anh cũng biết như vậy là không được mà. Không lẽ anh không
hiểu tính của cha em? Tuy ngheò nhưng cha tự aí lớn lắm. Cha
không bao giờ chịu về nhà con rể ở đâu. Hơn nữa mẹ em không
bình thường, biết lúc nào bà ấy nổi cơn lên, phiền phức lắm.
- Nhưng sức khoe của mẹ em lúc naỳ đỡ lắm rồi mà. Lần trước,
nghe bác sĩ nói là sức khỏe mẹ em đã ổn định và phát triển
theo chiêù hướng tốt. Vả lại, bà ấy bây giờ đâu còn hận em nữa.
- Nhưng bác sĩ cũng đâu xác định là mẹ em đã hôì phục. Ông ấy
chỉ nói là cần có một caí gì đó thay thế, thay thế tình yêu
của mẹ dành cho Bảo Hoà. Chúng ta kiêm' ở đâu ra? Có chăng sau
naỳ khi chúng ta có con nhỏ.
Bảo Lâm chợt cười thẹn thùng tiếp:
- Rõ ràng là gần đây mẹ không còn hận em nữa. Hôm qua mẹ còn
nắm lấy tay em nhìn vết sẹo trên đó và khóc. Mẹ hiểu chính bà
đã gây nên vết seọ. Em biết mẹ vẫn còn thương em, mẹ biết em
sắp lấy chồng, mẹ không muốn mất em. Anh có hiểu không?
- Vì vậy anh mới nói là đưa mẹ em về sống chung với chúng mình.
Bảo Lâm lắc đầu:
- Không được, em đã nói rồi, cha em sẽ không chịu, vả lại còn
mẹ anh.
- Mẹ anh à? không bao giờ người phản đôí.
- Em biết, nhưng mà những người lớn tuổi sống gần nhau thường
dễ nói chuyện xung đột, mẹ em lại bệnh. Nếu có chuyện gì xảy
ra chắc chăn' cả hai chúng ta đêù không vui. Thường chuyện bất
hoà của hai vợ chồng đêù bắt nguồn từ người khác. Anh không
thấy đó là chuyện phổ biến sao?
Tạ Thắng nhìn Bảo Lâm:
- Anh không ngờ em nghiên cứu về cuộc sống hôn nhân kỹ thế. Em
đúng là một chuyên gia giaó dục gia đình ít ra cũng về mặt lý
thuyết. Em nói đúng, anh đa từng theo dõi bao nhiêu vụ án.
Phần lớn tranh chấp vợ chồng đêù bắt nguồn từ những người thân
chung quanh, của vợ hoạc chồng.
Bảo Lâm nhăn mặt:
- Chính vì vậy mà em không muốn cha mẹ em về sống với chúng
mình. Nhưng em cũng không đành lòng sống xa họ. Anh nghĩ xem,
em lấy chồng rồi ông bà già sẽ sống ra sao?
Tạ Thắng có ve bối rối:
- Vậy thì phải làm sao đây? Không lẽ em ở vậy không lấy chồng?
Hay là em muốn anh phải ở rể nhà em?
Bảo Lâm phì cười, nàng lưỡng lự một chút rồi nói:
- Anh Thắng, em có ý kiến naỳ. Không hiểu anh chấp nhận được
không?
- Thì em cứ nói ra xem, Nếu có thể được là anh chấp thuận ngay.
- Anh Thắng naỳ, anh đa đến nhà em. Ngôi nhà em đang ở khá cũ
kỹ, nó lại không phải là nhà của cha mà là của nhà nước cấp
khi cha em còn đi làm. Bây giờ cha đã nghỉ viêc, đương nhiên
nó sẽ bị thu hồi. Lúc gần đây em thấỵ..
Bảo Lâm ngập ngừng nói:
- Khu vực gần nhà anh họ đang xây chung cư, chia lô ra bán.
Tiền hưu của cha em có khoảng ba ngàn đồng có thể mua được.
Tạ Thắng cắt ngang:
- Thôi được rồi, anh biết em định nói gì rồi. Em cũng đừng đề
cập đến tiền hưu của cha em, ngaỳ mai chúng ta sẽ đến đó coi
nhà. Được sẽ chọn một căn trước cha mẹ em đến ở. như vậy em có
thể gần guĩ thăm viếng. Được chứ? không còn gì nữa chứ gì?
Chúng ta có thể cử hành hôn lễ vào ngaỳ hai mươi tháng 12 được
chứ?
Bảo Lâm nói:
- Khoan đã, anh chưa hiểu rõ ý của em. Anh phải biết là nếu
cha em biết ngôi nhà này là của anh mua cho, chắc chăn' người
sẽ không ở. Con người cha em xưa nay như vậy, không bao giờ
chịu để cho người khác thiệt thoì. Nên em thấy cần phải sử
dụng số tiền hưu của cha. Em đã hỏi rồi, những căn nhà ở đây
trị giá mươì triệu 200 ngàn nhưng có thể mua bằng hình thức
trả gop'. Bây giờ em muốn nhờ anh chỉ cần anh nói với ông chủ
thâù là khi gặp cha em thì nói chỉ cần trả đợt đầu là 300 ngàn
thôi, phần tiền còn lại góp daì hạn. Như vậy em có thể dùng
tiền dạy học môĩ tháng của mình trả tiền nhà. Chuyện đó chúng
ta chỉ làm cha em an lòng thôi. Chứ em biết dù gì cũng phải
nhờ anh. Còn chuyện nữ trang, quà cươí, em thấy hao tốn của
anh nhiêù quá, em không cần gì nhiêù. Anh cho em một chiếc
nhẫn gọi là trao duyên được rồi.
Tạ Thắng nhìn Bảo Lâm. Chàng cảm thấy Bảo Lâm đáng yêu làm sao.
Một yêu câù nhỏ như vậy mà Bảo Lâm cũng thấy xâú hổ đến đỏ ca
mặt. Thắng ôm Bảo Lâm vào lòng hôn lên má nàng:
- Mai chúng ta sẽ đi mua nhà. Không có gì em phải bận tâm. Còn
về nhẫn cươí thì em cứ yên tâm, anh không mua chiếc lớn lắm
đâu, chỉ năm cara thôi. Anh tặng em chiếc nhẫn kim cương. Bởi
vì chỉ có kim cương mới bền vững với thời gian thôi.
- Nhưng mà... Nhưng mà...
- Không có nhưng gì hết. Anh nhât' định là lễ cươí sẽ cử hành
20 thang 12.
- Nếu anh chu toàn một viêc cho cha mẹ em an cư trước ngaỳ đó,
thì em đồng ý.
- Anh bảo đảm với em chuyện đó.
- Chắc chăn' chứ?
- Phải chăn' chăn'. Bằng không anh mất vợ thì sao?
Lời Thắng chưa dứt, thì chuông điện thoại reo vang. Tạ Thắng
chụp lấy điện thoại, lắng nghe, rồi cười nói:
- Từ Sâm đâý à? Sao cậu không gọi thẳng ra phòng khách? Trúc
Vỹ đang chờ cậu từ chiêù đến giờ. Nếu không đến được phải baó
trước cho nó nghe, kẻo nó mong mòn cả mắt đâý.
Giọng Từ Sâm có vẻ lo lắng:
- Không phải! Con không phải điện thoại đến để tìm Trúc Vỹ mà
tìm Bảo Lâm. Bác ơi, có chị Bảo Lâm ở đâý chứ? Con có chuyện
cần nói.
Tạ Thắng chau maỳ, trao maý cho Bảo Lâm thắc mắc:
- Cậu Từ Sâm muốn nói chuyện với em, không biết cậu ấy có
chuyện gì mà cậu cần gặp em gấp gáp như vậy.
Bảo Lâm hôì hộp đỡ lấy ống nghe. Lập tức nghe bên đầu dây bên
kia có hỏi:
- Chị Bảo Lâm đâý phải không?
- Vâng, tôi đây.
- Chi Lâm nghe đây; tôi có chuyện bối rối lắm, tôi không muốn
Trúc Vỹ hay cha cô ấy nghe. Lâm biết không, tôi khổ lắm, tôi
sắp chết tơí nơi, nếu không giải quyết được chắc tôi phải tự
sát.
Bảo Lâm chau maỳ:
- Có chuyện gì cũng phải từ từ, đừng có nóng vội làm liêù.
- Tôí hôm qua, sau khi đưa Bảo Lâm và Trúc Vỹ về, tôi quay lại
nhà. Lâm biết tôi gặp gì không? Có người đứng đợi tôi trước
cửa nhà, đó là Duy Trâm. Cô ấy cho biết là...
Bảo Lâm rùng mình đóan được điêù mà Từ Sâm sắp nói đến. Từ Sâm
nói không ra hơi:
- Cô ta nói là đã có thai. Tôi đã thảo luận tìm cách giải
quyết. Tôi sẵn sàng bỏ tiền ra cho Trâm. Sẵn sàng nhờ bác sĩ
trục caí thai đó, nhưng Trâm không chịu. Cô ấy bảo không cần
tiền, cũng không muốn phá thai vì như vậy là tội lỗi. Cô ấy
muốn có con và muốn có tôi. Cô ấy bắt tôi tìm gặp Trúc Vỹ, Bảo
Lâm, bây giờ tôi phải làm sao đâỷ tôi đang muốn phát điên lên
đây! tôi nghĩ, là nếu để cô ta gặp Trúc Vỹ, thì coi như mọi
thứ châm' hết, nên tôi điện thoại tìm Lâm, nhờ Lâm nghĩ giúp.
Có cách nào giúp tôi không? Chẳng le vì một phút bồng bột, mà
tôi phải đem cả đơì ra trả ử tôi không thể cươí Duy Trâm. Nếu
phải lấy cô ấy thà chết còn sướng hơn.
Bảo Lâm cắt ngang:
- Cậu Từ Sâm! Cậu đừng có hành động gì nông nổi nhé. Chuyện
naỳ khá phức tạp, ngoaì cả khả năng giải quyết của tôi. Cậu
cần phải được sự giúp đỡ của cả người khác. Tôi thấy không thể
không nhờ đến ý kiến của luật sư Thắng được.
Từ Sâm nói như hét:
- Ðừng, từ xưa tơí giờ ông ấy coi tôi như một chàng thanh niên
hiền lành trong trắng. Nếu bây giờ để bác ấy biết tôi xâú xa
như vậy, làm sao bác có thể chấp nhận tôi làm con rể của bác.
Bảo Lâm liếc nhanh về phiá Tạ Thắng nói:
- Ông ấy sẽ chấp nhận. Cậu có nghe rõ không? Chuyện naỳ cần
phải giải quyết nhanh chóng và dứt khoát. Gia đình cậu cũng
như gia đình luật sư Thắng đều là những gia đình có tên tuổi ở
xứ sở naỳ. Chuyện càng đe lâu sẽ càng không tốt. Nếu để nổ lớn
ra, hậu quả sẽ thế nào cậu biết rồi chứ?
Từ Sâm có vẻ khổ sở:
- Ồ, tôi không nghĩ đến điêù đó. Có điêù tôi không hiểu sao
Duy Trâm cũng biết là tôi không yêu cô ấy, vậy mà nàng buộc
tôi để làm gì? cuộc sống hôn nhân như vậy làm gì có hạnh phúc.
Tôi sẽ căm thù cô ta suốt đơì, tôi cũng sẽ không yêu đứa bé đó,
tôi có ngờ là sẽ có con đâu?
Bảo Lâm cát ngang:
- Ðừng nói những điêù đó lúc naỳ. Đó là một baì học lớn, để
sau naỳ cậu rút kinh nghiệm, còn bây giờ phải vắt óc ra mà
nghĩ, để còn tính.
Từ Sâm hét:
- Còn gì mà rút kinh nghiệm nữa? Một lần là tởn tơí già rồi
chị ơi!
Bảo Lâm nói:
- Thôi được rồi,Từ Sâm, cậu đừng la hét gì hết. Bây giờ cậu
nghe tôi nói naỳ. Duy Trâm đang bức bách cậu, chuyện naỳ cậu
không thể không thú thật với luật sư Thắng, ông ấy có kinh
nghiêm nắm vững yêú tó pháp lý. Trâm khó có thể qua mặt ông ấỵ
bây giờ việc làm đầu tiên là cậu nên điện thoại sang phòng
khách, baó cho Trúc Vỹ biết là tối nay cậu bận sẽ không đến,
để cô ấy đi ngủ sớm, rồi độ 10 giờ cậu sẽ...
Bảo Lâm suy nghĩ một chút nói:
- Cậu sẽ đến đây, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc tìm cách gỡ.
Ồ! mà không. Hay là thế naỳ... Cậu đang ở nhà hay ở đâu đâý?
Từ Sâm đáp:
- Không phải ở nhà. Tôi đâu dám điện thoại từ nhà đâu? Cha tôi
mà hay được thì ông sẽ bằm nát tôi ra đâý. Hiện giờ tôi đang ở
một quán ca phe.
- Ðược rồi, cho tôi biết số maý đi, tôi thảo luận với luật sư
Thắng một lúc sẽ cho biết kết quả sau.
Bảo Lâm lấy giâý bút ra ghi lấy số điện thoại.
- Bây giờ, cậu điện thoại cho Trúc Vỹ, bảo cô ấy đi ngủ đi.
Cậu không muốn để cô
ấy biết gì cả chứ?
Từ Sâm có vẻ khổ sở:
- Vâng, nhưng mà... rồi bác Thắng có giận tôi không?
- Ðương nhiên là ông ấy sẽ giận, nhưng tôi chắc là ông ấy sẽ
tha thứ.
- Chắc như thế?
- Chắc.
Bảo Lâm gác maý. Tạ Thắng chăm chú nhìn nàng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra với hắn vậy?
Bảo Lâm chậm raĩ nói:
- Hắn phạm phải saì lầm mà rất nhiêù người đàn ông phạm phải.
Caí sai lâm` đó anh cũng từng mắc..
Tạ Thắng cắt ngang:
- Ðược rồi! Tôi hứa sẽ không giận, không trách gì Từ Sâm cả,
ổn chứ. Bây giờ haỹ kể cho anh nghe cậu chuyện như thế nào.
- Vâng.
Bảo Lâm bắt đầu kể từ chuyện quen biết nhau Từ Sâm với Duy
Trâm, mối liên hệ giữa Trâm và Lâm. Rồi đến chuyện Duy Trâm ru?
Từ Sâm đi Nam San tắm biển ngủ đêm... bây giờ Trâm đã mang
thai và Trâm bắt Sâm phải cươí.
Tạ Thắng ngồi yên suy nghĩ, sau đó chàng nhìn lên, mặt có vẻ
khó chịu.
-đuy Trâm là em gaí của La Dũng phải không?
- Vâng.
Tạ Thắng gật gù:
- Ðây đúng là một chuyện phức tạp. Cô gaí đó coi như là bạn
của em, thì đương nhiên em phải hiểu rõ tính nết của cô ta,
mục đích của cô ta chứ? Đã cố tình quyến rũ trai mới lớn sao
lại để cho có con? Mục đích là gì? Hôn nhân ử một cuộc hôn
nhân không cần tình yêu? Làm gì có chuyện kỳ vậy?
- Khoan đã...
Một tia sáng loé trong đầu Bảo Lâm.
- Anh có biết là mục tiêu đầu tiên của cô ấy là bảo em giơí
thiệu anh cho cô ta. Sau đó, khi biết Từ Sâm là con trai của
đại doanh thương Ngô Trọng Nhàn, mục tiêu mới được thay đổi.
Em nghĩ là điêù mà cô ấy đeo đuổi, là tiền taì danh vọng chứ
không phải là để quyến rũ đàn ông suông. Như vậy trên một khiá
cạnh nào đó, Duy Trâm và bà chu? "vườn Sen" có sở thích giống
nhau.
Tạ Thắng có vẻ áy naý:
- Em làm ơn nói chuyện trong chủ đề thôi, đừng đi ra ngoaì
được chứ?
Bảo Lâm nói:
- Em nói chuyện đúng trọng tâm đâý chứ? Anh có biết không, lần
đầu tiên em biết về Lynh là qua miệng của Duy Trâm.
Tạ Thắng lẩm bẩm:
- Ðúng là thứ chết tiệt!
Bảo Lâm ngẩng lên nhìn Thắng:
- Xin lỗi anh. Thật ra em cũng không ro ý định của Duy Trâm.
Em nghĩ, anh đã từng phân tích, tâm lý của Mỹ Liên, hẳn anh sẽ
hiểu rõ Duy Trâm hơn. Biết đâu Trâm chẳng yêu Từ Sâm như Lynh
yêu anh vậy?
Tạ Thắng đỏ mặt:
- Thôi mà tha cho anh đi, sao em cứ ghép chuyện hai người đó
lại với nhau hoaì vậy?
Bảo Lâm có vẻ suy nghĩ:
- Ðược, em không nói nữa. Duy Trâm năm nay 25 tuổi. Đàn bà đến
tuổi naỳ thường phân vân, không biết mình có còn sức lôi cuôn'
không?
Bảo Lâm nhìn Tạ Thắng:
- Xin lỗi anh nhé. Nhưng em phải dẫn lời của anh là có nhiêù
người đàn bà muốn chứng tỏ sự hấp dẫn của mình vẫn còn mạnh,
nên họ tìm cách lôi cuôn' thanh niên trẻ hơn, như trường hợp
của Lynh.
- Bảo Lâm, sao em cứ giương đông kích tây maĩ?
- Anh lầm rồi, em đang tìm cách giải quyết chuyện Từ Sâm đâý
chứ. Anh không muốn à?
- Sao lại không?
- Vậy thì anh đừng quâý râỳ nữa, để em nghĩ xem nào!
Bảo Lâm nhìn lên trần nhà suy nghĩ:
- Như anh biết, có người con gaí cần tiền, người cần tình yêu,
người lại muốn tìm nơi nương tựa. Còn Duy Trâm? Cô ấy cần một
người chồng! Một người chồng có chút địa vị trong xã hội, có
tiền của. Trâm không cần tình yêu của chồng. Traí lại, nàng
còn có thể dựa vào đâý để thu hút đàn ông khác. Đúng rồi đó là
mục đích của Trâm, Trâm đang cần một người đàn ông như thế.
Tạ Thắng gật gù nói:
- Không phải chỉ có bâý nhiêu thôi đâu. Theo ý em thì Trâm đã
nhắm vào Sâm. Và cũng theo em thì Sâm có thể phủ nhận chuyện
đó được không? Anh cho răng` không! Từ Sâm còn ngây thơ, khờ
khạo lắm. Hắn không hề biết là bị giăng bẫy. Caí gì hắn cũng
tưởng là thật. Chỉ tội nghiêp cho Trúc Vỹ. Con bé không thể
sống thiêú Sâm, xa nhau nó co thể chết mất.
- Em thấy thì...
Bảo Lâm nghĩ đến thaí độ của Trúc Vỹ khi ngồi trong phòng
khách nhà ho. Ngô.
- Hay là chúng ta nên mơì Duy Trâm đến đây, nói chuyện đâu đâý
sòng phẳng coi điêù kiện của cô ấy thế nào?
Bảo Lâm nhắc điện thoại lên, nhìn Tạ Thắng:
- Anh tìm một điạ điểm thích hợp nào đi, ta sẽ bảo Từ Sâm đưa
cô ấy đến đâý. Mọi chuyện phải giải quyết nhanh chóng, không
thể để keó daì được.
Tạ Thắng suy nghĩ:
- Thật ra thì biết chỗ nào an toàn thích hợp. Hay là thế naỳ,
em cứ điện thoại bảo Từ Sâm 11 giờ mang Duy Trâm đến đây.
Chúng ta sẽ thảo luận sự việc trong thư phòng, chỉ có nơi naỳ
an toàn nhất.
- Anh không sợ là Trúc Vỹ nghe được à?
- 11 giờ, Trúc Vỹ đã ngủ. Vả lại, phòng ngủ ở trên lâù, Vỹ lại
không có thoí quen nghe lén.
- Thế còn mẹ và vú Ngô?
- Hai người đó ngủ còn sớm hơn.
Bảo Lâm vẫn thấy không yên tâm:
- Em thấy không ổn.
Tạ Thắng chau maỳ:
- Không còn cách nào khác! Chuyện naỳ, không tốt lành gì,
không lẽ nói giữa chốn đông người ư? Thôi em gọi dây nói đi,
bảo Sâm mang cô ấy lại đây. Anh muốn xem mặt cô ta thế nào?
- Vâng.
Bảo Lâm lẳng lặng đến bên maý điện thoại. Cả căn phòng im lặng,
chỉ có tiếng u u và tiếng bấm số vang lên từ phiá Bảo Lâm.
17
Đêm khá khuya, Từ Sâm đưa Duy Trâm vào thư phòng của luật sư
Thắng. Bảo Lâm chăm chú nhìn Duy Trâm. Trâm haỹ còn khá đẹp,
khá hấp dẫn. Với chiếc aó bó sát người maù nước biển, quần
nhung đen, những đường nét trên người Duy Trâm nổi bật hẳn lên.
Rõ ràng là bụng num núp cao. Nhưng có lẽ vì con so nên trông
không rõ lắm.
Tạ Thắng cũng ngắm Duy Trâm với caí nhìn của dàn ông. Đôi mắt
đen, đôi môi kheu gợi, chiếc muĩ nhỏ, mi sậm. Những đường nét
cong lồ lộ trên người. Chỉ cần nhìn thoáng qua là Thắng đánh
giá được ngay. Một con người sôi nổi, một thân hình bốc lửa.
Trách chi Từ Sâm không bị mê hoặc. Nếu ông luì lại được 20
tuổi, chưa hẳn ông không bị cuôn' hút trước sự hấp dẫn của Duy
Trâm.
Từ Sâm ngồi phịch xuống ghế. Anh chàng giống như chú gà đã
thua sau một trận quyết đâú, khuôn mặt mệt mỏi rã rời. Dươí
đôi mắt sắc của Tạ Thắng. Từ Sâm chỉ biết cuí mặt xuống lẩn
tránh.
- Con thấy xâú hổ quá bác ạ!
Thật ra thì Tạ Thắng thông cảm với Từ Sâm nhiêù hơn là giận
chàng. Nhưng dù gì, ở vị thế là cha của Trúc Vỹ, ông không thể
tỏ ra mềm yêú. Ông trừng mắt nhìn Từ Sâm, sắc mặt có vẻ giận
dữ:
- Bây giờ cậu mới biết ư? Cậu thấy đó, chỉ cần một phút mê mệt
nhỏ, một phút sai lầm, cậu phải trả caí giá thế nàỏ đâu phải
hôí hận là xoá hết được mọi thứ.
Bảo Lâm nhìn Thắng rồi nhìn Từ Sâm. cuộc đơì quả phức tạp.
Trong khi Duy Trâm đứng đâý với nụ cười, nụ cười thể hiện sự
đắc ý, sự chiến thắng.
Duy Trâm nhun' vai nói:
- Ôí trơì! Sao caí không khí có vẻ như đang xử án thế naỳ?
Tạ Thắng quay sang, chỉ ghế gần đâý nói:
- Mời cô ngồi.
Duy Trâm nói mà mắt liêc' daì:
- Không dám! luật sư cứ để tôi tự nhiên cho. Tôi ten Duy Trâm,
hẳn luật sư biết rồi. Thế nào, bà chị dâu của tôi cũng đã nói
hết về tôi cho luật sư biết. Tôi tin như vậy.
- Chị dâu của cô?
Tạ Thắng chau maỳ hỏi, Duy Trâm lại cười:
- Ồ! luật sư không biết à? Chị Bảo Lâm đây đã từng đính hôn
với ông anh ruột tôi là La Dũng. Lúc xưa hai ngươìyêu nhau tha
thiết lắm. Nếu ông anh tôi mà không ra nước ngoaì thì làm gì
Bảo Lâm đứng ở đây được.
Tạ Thắng tỏ ra thật bình thản:
- Vậy ử vậy thì cho tôi chuyển lời cảm ơn đến ông anh cô nhé.
Ông ấy đi nước ngoaì thật đúng lúc, thay đổi lòng dạ để lấy vợ
khác thật đúng lúc. Tất cả thật đúng, cho tôi cảm ơn. Nếu
không thì...
Bảo Lâm mỉm cười. Lời nói của Tạ Thắng sao ngập đâỳ tình yêu,
vừa tế nhị lại vừa sâu sắc. Câu nói của Tạ Thắng như gaó nước
tạt vào mặt Duy Trâm.
Nhưng bây giờ là chuyện giải quyết cho Từ Sâm chứ không phải
để đâú khẩu về vị trí của Bảo Lâm. Sự dứt khoát của Thắng làm
Bảo Lâm thấy nhẹ ngườị nàng nhìn về phiá Từ Sâm. Từ Sâm giống
như chú kiến trên chảo nóng, đứng ngồi không yên. Bảo Lâm nói
với Từ Sâm:
- Cậu cứ yên tâm, Trúc Vỹ đang ngon giấc. Anh Thắng đã bỏ viên
thuôc' ngủ vào sữa cho cô ấy uống. Ban naỹ tôi có lên lâù,
Trúc Vỹ ngủ ngon lắm, gọi maĩ không dậy.
Từ Sâm có vẻ yên tâm, quay sang Duy Trâm:
- Ðược rồi, bây giờ cô muốn nói gì cứ nói, nói rõ ra hết. Tôi
sẽ liệu cách giải quyết saụ..
Duy Trâm chớp chớp mắt:
- Hừ! tôi và anh đã nói chuyện từ sáng đến giờ, không lẽ anh
không biết ý tôi ư? Tôi không cần bất cứ gì hết. Tôi chỉ muốn
anh phải là cha thật sự của đứa bé trong bụng tôi. Anh làm,
anh phải có trách nhiệm, đơn giản thế thôi.
Tạ Thắng chen vào:
- Chậm tí nào? Cô Trâm, ai là cha của đứa bé trong bụng cô,
thì cô biết đó. Cô có bằng chứng gì mà bảo Từ Sâm là cha nó
chứ?
Duy Trâm tròn mắt:
- Ồ! muốn băng` chứng ư? Mâý người định tìm cách để chạy tội,
lật lọng à? luật sư Thắng, đây là nghề của ông phải không?
muốn bằng chứng? Nếu tôi không đưa ra băng` chứng là coi như
mâý người xù luôn chứ gì?
Duy Trâm quay sang Sâm, hất mặt lên lộ vẻ giận dữ:
- Từ Sâm! Anh tính sao? Anh định chơi trò phủ nhận à? Nếu thật
tình anh muốn như vậy thì coi như tôi thua vậy. Tôi dại dột,
tôi khờ dại, bị anh phỉnh phờ. Để giờ đây người ta xem tôi như
trò chơi, chơi xong nem' bỏ. Hừ! Từ Sâm, anh nói đi, chỉ cần
anh nói là anh không nhìn nó là con anh đị.. Chỉ cần anh lên
tiếng là tôi sẽ quay lưng đi ngay, tôi sẽ không quâý râỳ ai
hết, nói đi, tôi không ngờ anh tồi tệ, đốn mặt như vậy. Anh
nói đi!
Từ Sâm đỏ mặt:
- Caí đó...caí đó...
Anh chàng lúng túng không biết làm gì, quay qua câù cưú với
luật sư Thắng:
- Bác ơị.. Con xin bác, bác không nên làm thế, tội lỗi con làm
con chịu. Nếu không thì vô trách nhiệm quá.
Tạ Thắng thở ra, nghĩ caí thăng` naỳ sao nó ngu quá! Nhưng rồi
ông lại thấy cảm động và tội nghiệp Từ Sâm. Từ Sâm trong sạch
như tờ giaý trắng.
- Cậu Sâm, cậu có biết là nếu thật sự đứa bé trong bụng kia là
của cậu, thì cũng phải có chứng cứ chứ? Nếu không phải đợi bao
giờ sinh ra xong, thử maú, thì mới xác minh được.
Duy Trâm trừng mắt nhìn Tạ Thắng rồi nhìn Từ Sâm:
- Thôi tôi hiểu rồi! Mâý người muốn keó daì, muốn đợi tôi sinh
xong, thử maú đứa nhỏ? Được, nhưng mà trong lúc chờ đợi tôi
sinh đẻ thì Từ Sâm cũng là người bị tình nghi, bị theo doĩ.
Luật sư, ông là người hiểu luật, tôi hỏi ông: Kẻ tình nghi có
phải bị câu lưu không?
Luật sư Thắng nói:
- Cô lầm rồi! Khi không có đủ chứng cớ để thụ lý thì vụ án
không thể bị đưa ra truy tố.
Duy Trâm gật gù nhìn luật sư rồi quay lại nhìn Từ Sâm:
- Tôi hiểu, vậy thì tôi sẽ chờ ngaỳ sinh nở. Tôi sẽ đem đứa bé
đi thử maú, để rồi tôi sẽ làm một cuộc họp baó. Công bố mọi
chuyện mà các người đã làm hôm nay. Làm việc ấy để cho tất cả
mọi người đều biết, một luật sư tên tuổi, một công tử con của
đại thương gia, hai người toa rập nhau để hại tôi. Và cũng để
cho thiên hạ biết, ông luật sư nổi tiếng, nhân đạo đến mức
nào, và tên Từ Sâm ti tiện hèn mọn đến độ nào. Còn nữa, Từ
Sâm, tôi cảnh caó anh. Nếu anh dám tổ chức lễ cươí trước ngaỳ
tôi sinh đẻ, tôi sẽ mang caí bụng chửa naỳ ra quậy nát đám
cươí cho xem!
Duy Trâm trừng mát, nhấn mạnh:
- Tôi đã nhìn lầm con người anh. Anh cứ chống mắt mà xem! rồi
anh sẽ biết.
Từ Sâm bối rối:
- Ðừng Duy Trâm! tôi không hề phủ nhận việc làm của tôi, cô
khoan haỹ đi. Chúng ta từ từ thảo luận để đạt được thỏa thuận
nhất định. Thú thật, tôi không đến nỗi như vậy đâu.
Duy Trâm nhướng maỳ:
- Thỏa thuận? Anh đã không muốn nhận trách nhiệm, còn thỏa
thuận gì nữa? Anh đã không muốn làm lễ cươí với tôi, có nghiã
là anh không thừa nhận giọt maú của anh. Anh là con người vô
lương tâm. Đúng ra không phải là con người nữa. Con thú nó còn
biết thương con nó, còn anh....
Rồi Duy Trâm quay sang luật sư Thắng, nói như hét:
- Ông haỹ coi chừng con gaí ông đâý, đừng có tin tay đàn ông
naỳ. Rồi con gaí ông mang bụng chửa, phải xét nghiệm maú nữa
cho xem!
Tạ Thắng cố dằn cơn giận nói:
- Cô không cần phải la hét gì hết! bây giờ cô muốn giải quyết
vấn đề hay không?
Duy Trâm cất cao giọng:
- Giải quyết vấn đề? Caí đó đúng ra để tôi hỏi mâý người mới
phải chứ? Mâý người thật sự muốn giải quyết hay chỉ lo chạy
tội?
Duy Trâm đứng lên:
- Tôi không muốn nói nhiêù nữa. Tôi sẽ đi tìm luật sư, nếu mâý
người muốn chuyện naỳ rum` beng lên. Còn anh Từ Sâm, đúng ra
tôi định nói chuyện với anh băng` tình cảm, nhưng bây giờ thaí
độ của mâý người cho tôi thấy, tôi không thể không đưa vấn đề
naỳ ra toà. Thôi thì chúng ta sẽ gặp nhau ở đâý vậy.
Duy Trâm dợm chân như định bỏ đi.
- Khoan nào!
Naỹ giờ đứng một bên yên lạng, Bảo Lâm đột nhiên bước tôí nắm
lấy tay Duy Trâm:
- Làm gì phải giận dữ thế? Cô ngồi xuống đây.
Bảo Lâm keó ngược Duy Trâm về phiá ghế salon, nàng vuốt nhẹ
lên bàn tay Duy Trâm nói:
- Cô giận làm gì, ích lợi gì đâu? Làm thế chỉ có anh? hưởng
đến caí thai thôi. À mà Trâm có đi bác sĩ sản khoa khám định
kỳ chưa?
- Có chứ.
Duy Trâm nói nhưng thaí độ có vẻ dễ chịu hơn.
- Bác si baỏ sao? Mọi chuyện đều tốt đẹp cả chứ? Maú có tăng
cao hoặc thiêú dinh dưỡng không? phải lưu ý đến mâý vấn đề
naỳ, vì thường ngaỳ cô hay ăn kiêng, coi chừng có ảnh hưởng
đến baò thai đâý. Haỹ bảo trọng!
Duy Trâm quắc mát:
- Tại sao phải baỏ trọng? Có ai nhận là cha nó đâu mà phải bao
trọng?
Bảo Lâm cười nói:
- Ðừng nói như vậy! Có người cha nào lại không thừa nhận giọt
maú của mình. Trâm yên tâm đi, có tôi đây, dù sao cũng là đàn
bà với nhau, tôi sẽ đứng về phiá cô để làm rõ mọi viêc.
Duy Trâm quay qua nhìn Bảo Lâm:
- Chị nói thật chứ?
- Sao lại không?
Bảo Lâm quay sang nói nhỏ vào tai Duy Trâm:
- Sự liên hệ giữa hai ta khác. Tôi gần như có mặt bên Trâm một
khoảng thời gian daì, Trâm không nhớ ư? Có điêù tôi không ngờ
là Trâm lại làm mẹ trước tôi. Bác sĩ nào đã khám phụ khoa cho
Trâm vậy?
- Bác sĩ Lắm đâý.
Duy Trâm nói rồi chợt như cảnh giác:
- Bộ chị không tin là tôi có thai thật sao?
Bảo Lâm nói tiếp:
- Làm gì có chuyện đó, nhìn caí bụng cô là tôi biết ngay. Trâm
đừng nghĩ là ai cũng là kẻ thù của mình hết, được chứ? Có thai
chứ đâu phải gì đâu mà phải giả thiệt.
Bảo Lâm vỗ vỗ lên tay Duy Trâm cười hỏi:
- Thế bao giờ Trâm sinh vậy?
- Trung tuần tháng năm sang năm.
Bảo Lâm gật gù cười:
- Mâý ông bác sĩ bây giờ họ tính ngaỳ không sai lệch mâý đâu.
Họ nói chính xác đến ngaỳ giờ sinh lận.
Duy Trâm chợt ngẩng lên, taí mặt. nàng trợn mắt với Bảo Lâm:
- Chị.. chị hỏi để làm gì chứ?
Bảo Lâm không để ý tơí lời nói của Duy Trâm, quay sang Từ Sâm:
- Cậu có nhớ cậu đến Nam San ngaỳ nào không?
Từ Sâm chau maỳ:
- Tôi cũng không nhớ rõ lắm.
Bảo Lâm nói như ra lệnh:
- Haỹ nghĩ kỹ đi. Ở Nam San, mâý caí khách sạn họ có sổ lưu
cả. Tôi nhớ ra rồi, hôm ấy là ngaỳ đầu tiên, cậu có xe hơi
riêng phải không? Mua xe ngaỳ nào đương nhiên cậu phải biết.
Đúng rồi, đầu tháng saú, hôm đó trường của tôi dạy đang tổ
chức thi cuôí năm.
Từ Sâm reo lên:
- À. tôi nhớ ra rồi! hôm ấy là ngaỳ 2 tháng 6.
- Sau bữa đó, cậu có còn qua lại với cô Trâm naỳ không?
- Không! Hoàn toàn không.
Duy Trâm đột nhiên hét lên:
- Tôi nói sai rồi, bác sĩ baỏ là tôi sinh giữa tháng 3 đến
tháng 4.
Bảo Lâm đứng lên nhìn Duy Trâm:
- Cô đính chính quá muộn. Ngay trong lúc ngồi ở ghế nhà
trường, chúng ta đã học môn vệ sinh, sinh lý thường thức. Ai
cũng biết rõ một điêù là sự thụ thai ở người là 9 tháng 10
ngaỳ. Nếu cô bắt đầu có thai ở đầu tháng 6 thì trễ nhất là sẽ
sinh vào trung tuần tháng 3. Bác sĩ phụ khoa không thể nào
đóan sai đến cả tháng như vậy. Duy Trâm, cô hẳn biết rất rõ,
caí baò thai trong bụng cô không phải là của Từ Sâm. Cha nó là
ai, cô biết đâý, nhưng vì một dụng tâm nào đó, cô lại baỳ ra
trò naỳ. Vì cô biết Từ Sâm quá thật thà, cô đừng nên làm như
vậy. Cô muốn gì chúng tôi san sàng giúp đỡ, chứ đừng qua mặt
lừa gạt Từ Sâm! Như thế là quá mức, không nên làm nhu vậy cô
Trâm ạ!
- Mi là thứ phá hoại!
Duy Trâm đột ngột hét lớn và nhoaì người về phía Bảo Lâm, nắm
lấy tóc Bảo Lâm ghì xuống. vừa hét vừa khóc:
- Mi đã làm tao bị trúng kế, mi giả nhân giả nghĩa, mi hại ta,
đồ phù thủy, đồ hồ ly tinh! Hèn gì anh tao không lấy mi. Đồ
khốn nạn! Tao không ngờ, maỳ có khác nào con chó, chưa an cơm
của chủ đã sốt sắng lập công.
Tạ Thắng xông tôí chụp lấy tay Duy Trâm, tóc của Bảo Lâm gần
như bị đứt ra khỏi đầu.
- Buông ra! Bộ cô điên rôì hả?
Cùng lúc đó, Từ Sâm xông tôí ôm cứng lấy Duy Trâm:
-đuy Trâm, cô đừng có điên, buông tay ra, chúng tôi sẽ giúp cô
giải quyết vấn đề.
- Tôi phải giết nó chết, nó hại tôi!
Duy Trâm vừa hét vừa quay sang cắn lấy tay Từ Sâm. Cô nàng như
điên lên thật. Tạ Thắng phải dùng hết sức mới gỡ được tay Duy
Trâm ra, giải thoát được Bảo Lâm. Chàng diù Bảo Lâm ra một góc
phòng, đau lòng vuốt lấy tóc người yêu, hỏi:
- Có sao không em? Em bị đau lắm hở?
Bảo Lâm một tay vuốt tóc, một tay đưa xuống sờ lấy đầu gối. Vì
trong lúc lộn xộn ban naỹ, Bảo Lâm đã bị Duy Trâm đá một caí
thật đau vào chân. Tạ Thắng cuí xuống, thấy nơi đuì cua Bảo
Lâm sưng đỏ, chàng nói:
- Em ở đây nhé. Anh đi lấy thuốc ra xoa cho em, mong là chưa
đến nỗi bong gân.
Bảo Lâm nắm lấy Tạ Thắng:
- Không sao đâu anh ạ! Em không đến nỗi yêú đuôí như anh tưởng
đâu. Bảo Lâm nhìn qua, bây giờ Từ Sâm đã ấn Duy Trâm ngồi
xuống ghế. Cô nàng vẫn còn âm' ức, hét:
- Tại sao anh lại ôm lấy tôi? Anh làm gì chứ? Bộ anh định...
một lần chưa đủ sao?
Từ Sâm lớn tiếng:
- Im ngay! Cô mà còn ăn nói bậy bạ nữa, tôi sẽ đập cô vỡ mồm
đâý.
- Muốn đập cứ đập đi!
Từ Sâm giận dữ vung tay lên. Nhưng có lẽ vì từ xưa đến giờ
chàng không hề đánh đàn bà nên chàng lại buông tay xuống. Duy
Trâm lợi dụng cơ hội, đưa những ngón tay đâỳ mong' sắc cua
mình lên caò mạnh lên mặt chàng. Bốn vệt maú đỏ hiện lên trên
mặt chàng. Từ Sâm giận quá, tung trả một caí tát mạnh vào mặt
Duy Trâm.
Cô nàng bắt đầu lớn tiếng khóc, không phải chỉ khóc mà còn
chửi bới om som`.
Từ Sâm lấy khăn ra lau mặt. Những vết maú bám tren khăn làm
chàng giật mình:
- Chết rôì, thế naỳ Trúc Vỹ nhìn thấy thì sao đây?
Như để trả lời chàng, cửa phòng xịch mở.
Mọi người không hẹn nhìn ra. Trúc Vỹ trong chiếc aó ngủ maù
trắng đang đứng ở cửa, mở to mắt nhìn vào.
Cả phòng đột ngột yên lặng. Kể cả Duy Trâm đang khóc cũng phải
ngồi ngay người lại. Sự xuât' hiện của Trúc Vỹ quá bất ngờ làm
ai cũng khó xử.
Trúc Vỹ đang ngủ trên lâù, nghe tiếng khóc, vội vã chạy xuống,
lật đật đến độ quên cả mang dép. Nàng ngơ ngác và đẹp như
người trong tranh.
Tạ Thắng là người đầu tiên ý thức được sự căng thẳng của tình
hình, vội bước tơí định ngăn chặn:
- Trúc Vỹ, con lên lâù nhanh lên, ở đây người lớn đang nói
chuyện, con đừng vào quâý râỳ.
Nhưng Trúc Vỹ đã đẩy tay Tạ Thắng qua một bên, nàng đi thẳng
đến bên Từ Sâm, nói như mơ:
- Em biết là anh ở đây cơ mà. Em đang ngủ nhưng em nghe được
tiếng nói của anh. Vì vậy em biết là anh đến.
Trúc Vỹ lại đưa tay lên, đẩy chiếc khan muì xoa trên mặt Sâm
qua một bên:
- Ồ, anh bị thương rôì naỳ, đừng cử động nhiêù, nó đang rươm'
maú, coi chừng bị nhiễm trùng đâý, anh ngồi yên đi, để em đi
lấy thuốc nhé.
Trúc Vỹ bo? Từ Sâm ngồi đó, chạy vội ra ngoaì. Duy Trâm ngồi
thẳng lưng lại, cô nàng có vẻ thích thú:
- À. Thì ra Trúc Vỹ là cô bé naỳ.
Từ Sâm có vẻ bối rối:
- Cô Trâm tôi mong là cô đừng nói gì cho Trúc Vỹ biết hết,
đừng để cô ấy buồn, chúng tôi sẵn sàng làm mọi viêc giúp đỡ
cô.
Duy Trâm nheo mắt, chưa kịp nói gì thì Trúc Vỹ đã quay trở lại
với bông băng, thuốc đỏ. Cô bé vừa lau vết thương cho Từ Sâm
vừa nói:
- Anh làm sao thế? Anh đã va vào Hoa kỳ lân à? Hoa kỳ lân là
một loại hoa có nhiêù gai, thế mà anh chẳng để ý gì hết.
Ông Tạ Thắng sơ. Từ Sâm nói thật vội cướp lời:
- Từ Sâm nó đi trong vườn vấp ngã vào hoa kỳ lân nên bị sướt
mặt đâý.
Trúc Vỹ kêu lên:
- Ồ! Lỗi tại con cả, con đã mang nó vào vườn để hứng sương
đâý.
- Ha ha!
Duy Trâm đột nhiên cười lớn. Tiếng cười nghe chát chúa như
hét:
- Mâý người đóng kịch hay quá! Trúc Vỹ, cô nhìn kỹ xem, vết
thương ở mặt Sâm kia có phải là vết gai không?
Trúc Vỹ quay người lại, bâý giờ nàng như mới phát hiện ra có
một người lạ mặt trong nhà.
- Chị..chị là ai vậy?
Bảo Lâm bối rối can thiệp:
- Trúc Vỹ! đây là cô Trâm bạn của tôi đâý. Sâm bị trâỳ như
vậy, tôi thấy tốt nhất là Vỹ nên mang Sâm lên lâù xức thuốc
cho cậu ấy thì hơn.
Trúc Vỹ nắm lấy tay Từ Sâm nói:
- Vâng! Chúng ta lên lâù đi anh!
Nhưng Duy Trâm đã đứng dậy, cản trước mặt họ:
- Không được, phải ở lại đây!
Từ Sâm toát mồ hôì nói:
- Cô Trâm! Cô muốn làm gì thì phải nghĩ đến ân đức một chút
chứ!
Trúc Vỹ thì kinh ngạc, hết nhìn Từ Sâm lại nhìn Duy Trâm rôì
hỏi:
- Cô Trâm, cô định làm gì thế?
Duy Trâm quay sang Từ Sâm nói, giọng như đanh lại:
- Anh phải nói cho cô ấy biết tôi là ai? Mâý người đã giết con
tim của tôi, thì tôi, tôi cũng không để cho mâý người sống yên
ổn đâu!
Duy Trâm dọa, roì quay sang Trúc Vỹ, Trâm tiếp:
- Sâm không dám nói thì để tôi nói nhé. Vỹ biết không, tôi là
bạn gaí cua Từ Sâm đây. Chúng tôi rất thân nhau, thân đến độ
ngủ chung một giường, và đã có con, bây giờ Sâm chạy tội.
- Duy Trâm!
- Duy Trâm!
- Duy Trâm!
Không hẹn mà Bảo Lâm, Tạ Thắng và Từ Sâm cùng hét lên một
lượt.
Trúc Vỹ nhìn mọi người, Rôì quay lại nhìn Duy Trâm, khuôn mặt
ngây thơ của nàng có vẻ ngơ ngác:
- Chị vừa nói chị là bạn gaí của anh Sâm?
Trâm lớn tiếng nói:
- Tôi nhắc lại, không phải là bạn gaí thường đâu! Suýt tí nữa
hắn đã là cha của đứa con trong bụng tôi rôì, nếu mưu đồ của
tôi không bị lộ.
Trúc Vỹ có vẻ ngơ ngác hơn. Nàng chau maỳ nhìn Duy Trâm, rôì
quay nhìn Từ Sâm:
- Chị ấy nói gì mà em nghe không hiểu vậy?
Tạ Thắng bối rối, bước tơí định can thiệp thì Bảo Lâm đã nắm
tay chàng giữ lạị nàng lắc đầu ra dấu cho Tạ Thắng để yên. Bâý
giờ Tạ Thắng nghe Từ Sâm lên tiếng:
- Ðể anh kể hết cho em nghe nhé, trước khi anh quen em, anh đã
biết cô Trâm naỳ. Bọn anh đã từng cùng nhau khiêu vũ, đi tắm
biển và làm những chuyện khác...
Từ Sâm nói một cách lúng túng:
- Anh đã đưa cô ấy ra baĩ biển Nam San, ngủ ở đâý một đêm. Bây
giờ cô ấy đến đây, cô ấy bảo là đã có thai, bắt anh phải nhận
là cha của đứa bé, Trúc Vỹ, em có hiểu không?
Trúc Vỹ gật đầu, nhìn Từ Sâm.
- Nhưng mà, đứa bé đó không phải là con của anh, nên anh không
nhận! Chính cô Lâm đã giúp anh làm rõ viêc đó. Vì vậy Duy Trâm
rất giận, cô ấy làm anh và cả cô Lâm bị thương. Em hiểu chứ?
Duy Trâm cười một cách khó hiểu:
- Ha, ha! không ngờ anh lại dám giải thích rành mạch như vậy.
Trúc Vỹ bước qua nhìn Trâm với caí nhìn nghiêm nghị:
- Anh Từ Sâm của tôi không phải là tác giả caí baò thai trong
bụng chị chứ?
- À mà...
Duy Trâm đảo mắt nhìn Trúc Vỹ. Thaí độ của nàng khiến cô ta
không thể nói dối:
-đĩ nhiên là không phải.
Trúc Vỹ đặt tay lên vai Duy Trâm thật thà:
- Vậy thì chị yêu anh ấy nhiêù lắm không? Thiêú anh ấy chị vẫn
sống được chứ?
Duy Trâm đỏ mặt nói:
- Hắn là giống gì mà tôi không thể sống khi thiêú hắn? tôi
không hề yêu hắn, hắn chỉ là một tên ngaó thôi.
Trúc Vỹ thở nhẹ:
- Vậy thì chị xa anh ấy đi, chị không cần cơ mà! Trong khi em
yêu anh Sâm, em không thể sống thiêú anh ấy được.
Duy Trâm tròn mát, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Cô ta ngồi phịch xuống ghế, kêu lên:
- Trơì đất! Trên đơì naỳ còn có người ngây thơ như vậy được
sao?
Trúc Vỹ vẫn nhẹ nhàng:
- Sao? Chị Trâm? Chị tha cho anh ấy chứ? Chị đã caò anh ấy bị
thương như vậy là hả dạ rôì phải không?
Duy Trâm hỏi ngược lại:
- Thế còn cô? Cô cũng tha thứ cho Sâm à?
Trúc Vỹ quay lại nhìn Từ Sâm:
- Em không hề giận anh ấy, bởi vì anh ấy quen chị trước. Vậy
nếu anh ấy có yêu thương chị vì chị đẹp, đó cũng là chuyện tự
nhiên. Ngay em là con gaí, em cũng thấy chị thật quyến rũ cơ
mà. Sau đó anh ấy xa chị, có lẽ tại vì chị không yêu anh Sâm.
Anh Sâm đã yêu và được yêu. Em yêu anh ấy thật lòng, không có
gì để giận hay để tha thứ cả.
Duy Trâm tròn mắt:
- Cô... cô không sợ sau naỳ Sâm thay lòng đổi dạ, yêu một
người khác ư?
Trúc Vỹ lắc đầu, thaí độ thành tin' của một kẻ ngoan đạo khi
nhắc đến thượng đế:
- Anh ấy sẽ không bao giờ như thế.
Quay sang Từ Sâm, Trúc Vỹ hỏi:
- Sao? Anh có thay đổi không? Nếu có thì chắc tai em đã không
yêu anh như ý anh muốn.
Từ Sâm cảm thấy đôi mắt ươn ướt. Chàng không nói gì hết, cổ
họng như nghẹn lại. Trúc Vỹ đưa tay lên sờ mặt Từ Sâm có lẽ lo
lắng:
- Anh đau lắm không? Thôi chúng ta lên lâù đi, em sẽ băng vết
thương lại cho anh.
Quay sang Duy Trâm, Trúc Vỹ nói:
- Cảm ơn chị Trâm nhé. Chị rất tốt, chị đã nhường anh ấy cho
em. Thôi chaò chị
Trúc Vỹ nắm tay Từ Sâm bước ra ngoaì, khép cửa lại. Chợt nhiên
căn phòng chìm trong im lạng. Màn trình diễn vừa rồi cua Trúc
Vỹ ngoaì dự đóan của mọi người.
Thật lâu, Tạ Thắng mới lên tiếng:
- Thật tình mà nói, dù Trúc Vỹ là con tôi, nhưng chưa bao giờ
tôi hiểu được nó.
Bảo Lâm có vẻ suy nghĩ:
- Em thì thấy khác. Em nghĩ là tất cả chúng ta ở đây đều là
những con người bình thường, còn Trúc Vỹ, cô ấy toàn bích như
một thiên thần vậy.
Duy Trâm chợt buột miệng:
- Nếu không phải thế thì một là cô ấy quá thông minh, hai là
người ngu xuẩn nhất, chỉ có một trong hai lẽ đó.
Bảo Lâm suy nghĩ về cậu nói cua Duy Trâm:
- Chị có lý đâý.
Gian phòng lại chìm trong yên lạng. Mỗi người theo đuổi một ý
nghĩ riêng cua mình.
Duy Trâm thở daì, cô ta có vẻ chán chường, đứng dậy:
- Thôi bây giờ tôi phải về. Kịch đã diễn xong, quậy phá cũng
hết mình. Tất cả hoaì công, vô ích. Coi nhu tôi không đạt được
mục đích. Tôi là kẻ thất bại, thất bại một cách nhục nhã.
Bảo Lâm chợt nắm lấy tay Duy Trâm:
- Khoan đã, haỹ đợi một chút!
- Còn đợi gì nữa? tất cả đã nhạt nheõ hết roì.
Bảo Lâm nhìn thẳng vào mắt Duy Trâm nói:
- Có một chuyện còn chưa giải quyết. Có phải chủ nhân caí baò
thai trong bụng cô là của anh chàng Kiết Thụ chiêu đaĩ viên
hàng không của Hãng hàng không không?
Duy Trâm giật mình, cả Tạ Thắng cũng giật mình.
- Tại sao chị lại biết?
Bảo Lâm cười nói:
- Linh tính cho tôi thấy như vậy. Thật ra, có lần cô đã nói về
anh chàng đó cho tôi nghe rôì và một lần tôi được nghe chính
cô Lynh nói về quan hệ cua cô và anh chàng ấy. Hắn không chịu
nhận là chủ caí baò thai ấy à?
Duy Trâm trợn mắt:
- Sao không? hắn thèm rỏ daĩ chứ lại, nhưng mà hắn đang thất
nghiệp, hắn bị Lynh đuổi sở, mà tôi thì làm sao có thể lấy một
người chồng không có công an viêc làm chứ? tôi cũng không thể
phá thai.
-đuy Trâm, thế cô có thật tình yêu Kiết Thụ không?
Duy Trâm thú nhận:
- Phần nào thôi! Nhưng hắn lại vô tích sự quá. Lúc naỳ chả có
ý nghiã gì ca.
Bảo Lâm quay sang ông Tạ Thắng:
- Em thấy là anh nên gặp anh chàng trẻ tuổi đó. Hình như cơ sở
quảng caó cua anh cũng đang cần người phải không? Sao ta không
nhận hắn vào? Em nghĩ có lẽ hắn lo viêc ngoại giao cũng khá
đâý.
Tạ Thắng chau maỳ nhìn Bảo Lâm:
- Em nói đúng. Anh cần tuyển dụng hắn cũng nên.
Duy Trâm nghi ngờ nhìn hai người:
- Có thật là quý vị định sử dụng anh ấy không?
Tạ Thắng nói vơí Duy Trâm một cách khẳng định:
- Mai sáng, cô bảo hắn đến văn phòng gặp tôi. Nhưng mà phải
nhắc hắn muốn làm viêc lâu daì vơí tôi, không nên làm chuyện
lăng nhăng nữa đâý.
Duy Trâm thật sự xúc động. Cô ta căn' nhẹ môi rôì đột nhiên
"oà" lên khóc. Cô ta khóc một cách ngon lành. Nhìn thaí độ của
cô, ai cũng biết cô đang ăn năn, hôí hận về những việc mình đã
làm.
Duy Trâm ngẩng đầu lên, khuôn mặt đâỳ nước mắt:
- Tôi... tôi đã làm việc tầm bậy quá, phải không?
Bảo Lâm nói nhu vỗ về:
- Mỗi người chúng ta nhiêù lúc như vậy, hay làm những chuyện
không tính trước. Vả lại, vơí Trâm hoàn cảnh đã đẩy cô vào
chân tường, nên những gì cô làm vừa rôì có thể thông cảm được.
Thôi khuya rôì, cô cũng nên về nghỉ để tôi gọi taì xế đưa cô
về nhà nhé?
Duy Trâm gật đầu. Vaì phút sau, Duy Trâm đã ra khỏi nhà. Từ
Sâm và Trúc Vỹ thì ở trên lâù.
Trong thư phòng chỉ còn lại Bảo Lâm và Tạ Thắng. Họ cùng đứng
bên nhau nhìn ra ngoaì song cửa. Sau một buổi tối căng thẳng,
mọi chuyện được giải quyết ổn thoả.
Bâù trơì đang sáng dần. Tạ Thắng vòng tay qua ôm lấy Bảo Lâm:
- Em biết là...em có một khuyết điểm lớn lắm không?
- Gì thế?
- Em quá thông minh, nhạy bén.
Tạ Thắng nói và nghĩ đến phương thức mà Bảo Lâm đã dùng để lật
tẩy Duy Trâm.
- Vơí những người như em, đàn ông chúng anh phải đề cao cảnh
giác. Có lẽ anh nên giao vai trò luật sư của anh lại cho em
đảm nhận.
Bảo Lâm tựa đầu vào vai Tạ Thắng cười:
- Còn gì nữa không?
- Còn chứ. Nhưng mà như em nói, khi ta yêu một người nào đó,
ta nên yêu cả khuyết điểm của họ. Vì vậy anh không nói nữa.
Nắng đã bắt đầu xuất hiện, những tia nắng đầu tiên đáp xuống
hàng chậu kim trản hoa trên bệ cửa.
Tạ Thắng nhìn ra chợt giật mình:
- Ủa, ai đã mang hết những chậu kim ngư thảo đi đâu rôì? Chỉ
còn để lại kim trản hoa thôi?
- Em đâý, hai loại hoa naỳ để gần nhau coi đôí chọi nhau quá,
nên em dẹp bớt một loại.
- Nhưng em biết Kim trản hoa có ý nghĩa gì không?
- Biết chứ! Nó có nghiã là "biệt ly".
- Thế em không tin dị đoan à?
- Anh nghĩ là đặt thêm kim ngư thảo bên cạnh thì mọi sự tốt
lành ư?
- Ðúng rôì, để hai thứ cạnh nhau sẽ có nghĩa là "Giã biệt sự
cao ngạo".
Bảo Lâm nhìn:
- Chỉ để Kim trản hoa thôi, ý nghĩa sẽ hay hơn.
- Nghiã thế nào?
- Nếu ta để một hàng chậu chen chúc san sát vào nhau, nó sẽ có
nghiã là thế naỳ: Giã biệt sự biệt ly! Giã biệt sự biệt ly!
nói khác, không còn chia tay hay giã từ gì nữa cả.
Tạ Thắng kinh ngạc nhìn Bảo Lâm:
- Ðâý em lại có khuyết điểm. Em thông minh quá!
- Anh đã hứa là sẽ yêu cả khuyết điểm của em cơ mà?
Tạ Thắng lại ôm chầm lấy Bảo Lâm, hôn như mưa lên mắt, môi
nàng. Ca hai đắm chìm trong cơn mê hạnh phúc.
Nắng đã lên cao, nắng ban mai chiêú sáng trên những cánh hoa
còn ngậm sương đêm làm cho chúng lung linh và rực rỡ hẳn lên.
Nắng tràn vào thư phòng, nắng nhảy muá trên tường, nắng lâp'
lánh trong mắt cua Tạ Thắng và Bảo Lâm.
Hết |
|
| |
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
|
 |
|
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
|
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
|
|
Last Update: August 25, 2002
This story has been read (Since August 25, 2002):
|
|
 |
|
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|