Màn đêm đa buông xuống tự lúc rời khỏi "vườn
Sen", Bảo Lâm chưa về nhà. Nàng gọi một chiếc taxi đi thẳng
đến trung tâm thành phố. Vào một trạm điện thoại công cộng,
gọi dây nói về nhà, baó cho cha biết là sẽ không về dùng cơm.
Ông Vĩnh Tú, không hề biết chuyện vừa xảy ra. Ông chỉ nghĩ là
Bảo Lâm cùng đi với Tạ Thắng, nên cũng không hỏi.
Rồi tiếp nối, Bảo Lâm bắt đầu một buổi lang thang. Nàng đi từ
góc phố naỳ đến góc phố khác, đứng trước khung kính baỳ hàng
của các cửa tiệm, đi ngang rạp xinê. Nàng đi maĩ, đi mãi. Hai
chân mỏi nhừ vẫn đi. Đi mà đầu óc lại quay cuồng. Ta rồi sẽ
làm gì? Phản ứng ra saỏ sẽ giải quyết sự việc thế nào?
Bảo Lâm vừa đi vừa nghĩ. Thực ra, nàng đã biết Lynh từ lâu. Có
điêù không hiểu sao, trong suốt giai đọan quen rồi đi đến yêu,
Bảo Lâm lại không hề nhớ đến Lynh. Có lẽ vì Bảo Lâm cứ chủ
quan cho răng`: đó không phải là chướng ngại cản trở con đường
đến với hạnh phúc của nàng. Vậy mà, bây giờ, phải nói là từ
lúc rơì "vườn Sen" bao nhiêu niềm tin của Bảo Lâm biến mất. Có
lẽ "vườn Sen" đã nhốt kín niềm vui hạnh phúc của Bảo Lâm lại
rồi. Có lẽ những gì biết được ơ? "Vườn Sen" như một cơn baõ xô
ngã nhaò toà lâu đaì mộng ước mà bâý lau nay nàng ấp ủ, thêu
dệt.
Nêú Lynh là một người đàn bà phóng đãng, cười nói cợt nhả, "Vườn
Sen" là một chốn ăn chơi sa đọa, có le Bảo Lâm sẽ dễ chịu hơn.
Đằng naỳ, Lynh lại có dang' dấp cao quý, ăn nói điềm đạm, vậy
mà Tạ Thắng lại có thể ruồng bỏ được. như vậy rõ ràng, Tạ
Thắng là một con người thế nào?
Rồi sẽ có một ngaỳ nào đó đến phiên ta, ta cũng bị hất hủi xua
đuổi như một con chó ghẻ chứ có gì. Bảo Lâm thấy Tạ Thắng
không còn đang' tin cậy nữa. Anh ấy là một người không thích
đuà giỡn với tình yêu. Có thê? Lynh nói đúng, bản năng chinh
phục là động cơ chính đê? Tạ Thắng đến với mình, và để đạt
được mục đích, anh không từ bỏ bất cứ một phương tiện nào, xây
cho Lynh cả một Vườn Sen, đâu có nghĩa lý gì so với những lời
ngon ngọt và cuộc đính ước với ta, và đó là điêù làm Bảo Lâm
đau khổ nhất.
Trong caí tình cảm rối rắm đó, Bảo Lâm lại thấy tôt' nhất nên
xa lánh Thắng. Nhưng nêú xa Thắng rồi, ta sẽ sống ra saỏ một
lần thất bại là một lần đau khổ. Bảo Lâm không quên được câu
nói của Liên:
- Bây giờ tôi biết rõ là Bảo Lâm đang yêu anh ấy. Tôi cũng
mong là Thắng thật lòng yêu Lâm và yêu lâu daì. Lâm không được
như tôi đâu. Tôi biết là Lâm sẽ không chịu nổi những thử thách.
Vâng, ta không có đủ sức để chịu nổi thử thách. Giả dụ có một
ngaỳ nào đó, Bảo Lâm biến thành Tú Mỹ Liên thứ hai. Lâm nghĩ,
có lẽ ta sẽ chết mất. Nêú biết được dư vị hạnh phúc rồi đánh
mất, thà là không biết hạnh phúc là thế nào thì hơn. Ôi! hạnh
phúc, mi chỉ là chiếc bóng của chính ta, suốt đơì ta chạy đuổi,
nắm bắt nhưng mi bao giờ cũng ngoaì tâm` tay của ta.
Đêm đã khuya, đôi chân đã mỏi nhừ, nhìn vào đồng hồ, mươì một
giờ khuya. Bảo Lâm chợt nhớ ra tối nay ta có hẹn với Tạ Thắng.
Nhưng mà Tạ Thắng bây giờ với nàng đã ở bên bờ thế giơí khác
biệt. Vậy mà có lúc ta cứ tưởng có thể hoà hợp được. Nêú sáng
suốt một tí, ta nên tra? Tạ Thắng lại cho Mỹ Liên. Họ tuy
chẳng có hôn thú, nhưng họ đã thật sự sống chung với nhau. Ta
không có quyên` làm tay cướp đoạt. Ta phải hiểu biết một chút.
Ta phải cao hơn người khác một chút.
Mỏi quá rồi, không thể đi tiếp, Bảo Lâm bước vào một quán cà
phê. Gọi một tách thật nóng. Nhấp lâý nước đen có vị đăng đắng
như cuộc đoì nhiêù gian truân và khổ ải của ta. Lòng lại nghĩ,
hay ta gọi dây nói cho Tạ Thắng. Ta cho chàng biết hôm nay bận,
không thể gặp Thắng? vừa nghĩ Bảo Lâm vừa đứng dậy một cách
maý móc, bước đến bên maý điện thoại.
Người nhận điện thoại là Trúc Vỹ, vừa nghe như giọng nói của
Bảo Lâm, cô bé đa reo lên:
- Ồ, cô đâý à? Cô đi đâu vậy? Cha gọi điện thoại hàng trăm bận
đến nhà cô, mà vẫn nghe nói cô chưa về, cha gọi ca sang nhà
anh Từ Sâm. Cô làm cha em muốn phát điên lên. Bây giờ cha đang
đến nhà cô đâý. Nhưng suốt buổi tối nay cô đi đâu thế?
Ồ, thế thì không được! Cha me ở nhà sẽ hoảng lên. Bảo Lâm vội
quay số về nhà, lập tức có tiếng ông Vĩnh Tú ở bên kia đầu dây:
- Bảo Lâm, con đi đâu vậy? Con làm mọi người quýnh quáng lên.
Đuà gì kỳ cục thế? Khuya rồi sao con không về? Con ở đâu đâý...
được rồi, có người muốn nói chuyện với con.
Điện thoại hình như đã chuyên` qua tay người khác, rồi Bảo Lâm
nghe giọng lo lắng:
- Bảo Lâm!
Nước mắt lập tức rơi xuống. Bảo Lâm căn' môi. Sao ta lại hèn
yêú như vậỷ vừa nghe đến giọng nói của chàng là xúc động ngay.
Nước mắt nàng vẫn giọt vắn giọt daì, hai tay run lập cập. Bảo
Lâm cố trân' tĩnh lại.
- Bảo Lâm!
Tạ Thắng gọi thêm một lần nữa. Linh tính baó cho chàng biết là
đã có chuyện gì đó không hay lắm xảy ra. Thắng hôí hả nói:
- Bảo Lâm, em ở đâu, anh sẽ đến đón em ngay.
Bảo Lâm nói với nước mắt:
- Không, không, không! tôi không muốn trông thấy mặt anh nữa.
Tạ Thắng kinh ngạc:
- Bảo Lâm! chuyện gì thế? Cha em nói là trưa nay anh đã cho
đon' em đi, nhưng anh đâu có làm chuyện đó đâu? Ai lại đon' em
vậy? Tại sao giờ em lại không gặp mặt anh? từ chiêù tôí giờ em
ở đâu chứ?
Bảo Lâm cắt ngang:
- Tạ Thắng. tôi không muốn gặp anh lúc naỳ. Tôi cần phải suy
nghĩ. Có những chuyện không thể ngờ, không thể ngờ được. Sao
mà cuộc đơì nó rối rắm và phức tạp quá. Thôi, anh hãy để cho
tôi yên, đơì tôi khổ sở đã nhiêù rồi.
Bảo Lâm nói một cách lung tung:
- Có chuyện tôi cần phải có thời gian để suy nghĩ, vì vậy tạm
thoì tôi không gặp anh.
Ben kia đầu dây yên lạng, sau đó giọng nói của Tạ Thắng như
đanh lại:
- Anh không hiểu! Bảo Lâm, anh không hiểu em nói gì hết.
Bảo Lâm nói:
- Anh chỉ cần biết là tôi không muốn gặp anh. Anh haỹ dành cho
tôi một tuàn. Trong tuàn lễ đó xin anh đừng đến quaý raỳ tôị
tôi cần phải suy nghĩ cho kỹ về chuyện lấy anh, phải nghĩ kỹ.
Lúc trước tôi nghĩ chuyện lấy anh đơn giản quá.
Giọng của Tạ Thắng chợt cắt ngang:
- Anh muốn biết ban chiêù ai đến đon' em.
- Hở?
Bảo Lâm chưa biết trả lời sao thi Tạ Thắng lại hỏi tiếp:
- Có phải La Dũng không? phải không? Hắn ở nước ngoaì quay về.
Hắn đã thôi vợ và quay về định gặp lại em phải không?
Giọng của Tạ Thắng giận dữ. Thắng thường hay suy luận thế.
- Vì vậy, em đã trễ hẹn với anh, em không muốn gặp lại anh,
muốn suy nghĩ lạị..?
Bảo Lâm ngẩn rạ nàng hoàn toàn bất ngờ. Vô lý thật! Nhưng rồi
một ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Sự giận dữ của Thắng giúp Bảo
Lâm thực hiên ý định trả thù. Tạ Thắng đang ghen. Thì ra,
chàng cũng có nhược điểm, chàng cũng biết đau khổ. Thế tai sao
Thắng không nghĩ... Thắng lại làm người khác khổ sở thế naỳ
chứ?
Bảo Lâm nói, giọng lanh lùng:
- Anh đóan đúng đâý, La Dũng đã về, vì vậy tôi cần phải có
thơì gian để suy nghĩ lại. "Tình cũ không rủ cũng tơí" mà, anh
không nghe người ta nói vậy sao?
Tạ Thắng nói như hét trong maý:
- Nghe naỳ! Hăn' đã từng bỏ rơi em, hăn' nào có chung tình
chung tiêc' gì đâu, hăn' có mới nới cũ. Còn em, không lẽ em
vẫn còn mơ tưởng tơí hắn?
Bảo Lâm bàng hoàng, đột nhiên nổi giận:
- Anh không có quyên` nói xâú người ta, anh cũng nào có hơn gì
đâu? Từ xưa tơí nay anh đuà giỡn tình yêu với bao nhiêu người
khác rồi? Anh chung tình lắm à?
Tạ Thắng nói như nghiến răng:
- Ồ! Tình yêu của hăn' đôí với em còn to tát như vậy saỏ mới
có một buổi chiêù mà em đã quên mất anh. Tôt'!
Tạ Thắng nói lơn':
- Anh sẽ dành cho em một thơì gian, anh sẽ không quâý râỳ em,
không cần phải là một tuần. Mà em muốn bao lâu cũng được. Nêú
em không tìm đến anh thì anh cũng không đến gặp em đâu, được
chứ?
Bảo Lâm chậm raĩ quay lại chỗ ngồi. Tiếp tục quậy tách cà phê
mà cảm thấy rã rời. Thơì gian trôi qua. Đêm đa khuya. Khách đã
về cả, quán sắp đóng cửa. Ta không thể ngồi maĩ ở đây tơí sáng.
Bảo Lâm thở daì, trả tiên`, đứng dậy và đi ra khỏi quán.
Bây giờ phải về nhà. Ở nhà chắc chăn' là cha đang chờ đợi. Bảo
Lâm không biết phải trả lời cha thế nào. Nhưng nhà là địa điêm
cuôí cùng để nghỉ ngơi. Bảo Lâm chợt thấy mệt mỏi vô cùng,
nàng chỉ ao ước có ngay một chiếc giường để ngã vật ra đó ngủ
một giấc cho thoải maí. Và quên đi, quên tất cả những muộn
phiên`, khổ đau của cuộc sống.
Bảo Lâm gọi chiếc taxi và quay về nhà.
Tơí trước cửa, xuống xe, nhìn theo bóng xe khuất, Bảo Lâm tựa
người vào cột, tìm cách để giải thích với cha nhưng tìm maĩ
vẫn không có một lý do chính đáng. Bảo Lâm thấy nhức đầu quá,
nàng cuí xuống mở ví, lâý chià khoá mở cửa. Thôi thì chuyện gì
cũng để mai tính vậy.
Đột nhiên trong bóng tối, có một bóng đen nhảy ra. Rồi một bàn
tay thật rắn nắm lâý tay Bảo Lâm. Nàng giật mình quay lại, bắt
gặp ánh mát của Tạ Thắng. ánh mắt thật dữ dội làm Bảo Lâm muốn
nín thở. Dươí ánh đèn đường khuôn mặt chàng như tượng sap',
nàng chợt thấy sợ haĩ lo âu.
- Ði theo anh!
Tạ Thắng nói như ra lệnh. Bảo Lâm vùng ra nhưng không rứt nổi
bàn tay của Thắng. Nàng đành phải đi theo.
- Ui cha, anh làm đau tay tôi rồi nè. Anh đã hứa là không quâý
râỳ tôi rồi cơ mà?
- Hừ! Từ đây về sau, em đừng bao giờ tin lời hứa của thăng`
đàn ông nào cả.
Tạ Thắng keó nàng đi thêm một khoảng, bâý giờ Bảo Lâm mới thấy
là chiếc xe Thắng đang nàm trong bóng tối. Anh chàng đã cố ý
đậu xe nơi đây chờ nàng.
Mở cửa xe, Tạ Thắng đẩy Bảo Lâm vào, rồi chàng vòng qua bên
kia rồi vào tay lạí. Bâý giờ Bảo Lâm có thể đẩy cửa xe để
thoát ra ngoaì nhưng không hiểu sao nàng vẫn ngồi yên. Có lẽ
vì cảm thấy bỏ chạy cũng vô ích, không thể không đôí diện với
Thắng, đôí diên với sự thật. Bảo Lâm mệt mỏi dựa lưng ra sau.
Nỗi uất ức và sự mệt mỏi làm nàng không dằn được lòng. Nước
mắt bắt đầu chảy. Thật tình nàng không muốn chảy nước mắt
trong hoàn cảnh naỳ. Nhưng không hiê^?u saọ.. Có lẽ đàn bà
thua đàn ông ở chỗ đó. Dù sao nước mắt vẫn làm vơi đi bao sâù
muộn, bao uẩn ức chồng chất trong lòng.
Dươí ánh đèn lờ mờ, Tạ Thắng chăm chú nhìn Bảo Lâm. Chàng đã
nhìn thấy những giọt nước mắt. Bàn tay chàng đưa lên lau nhẹ
mặt nàng.
- Em khóc! Tại sao! Em không muốn xa anh?
Bảo Lâm nhắm mắt không đap'.
- Em đã sung sướng bên người tình cũ từ chiêù tơí giờ chưa đủ
sao còn khóc?
Tạ Thắng lạnh lùng nâng cằm Bảo Lâm lên:
- Em khóc vì hăn' hay vì anh thế?
Bảo Lâm vẫn yên lặng. Sau đó, đột nhiên, Bảo Lâm thấy Tạ Thắng
đã keó nàng vào lòng, đặt lên môi nàng. Bảo Lâm giật mình vùng
vẫỵ nàng cố đẩy Thắng ra, mở cửa định bỏ chạy, nhưng Tạ Thắng
đã giữ nàng lại được.
- Bây giờ em không cho tôi hôn nữa. Có nghĩa là hăn' đã hôn
em? Em vẫn còn yêu hăn'? phải không? Tôi chỉ là một vai phụ,
một nhân tình hờ, một kẻ đến sau muộn màng? Khi vai chính xuất
hiện, tôi bị dẹp qua một bên, phải không?
Tạ Thắng nâng căm` Bảo Lâm lên nói như hét:
- Sao không nóỉ nói đi chứ? Cô đừng hòng dùng kế hoãn binh một
tuần lễ. Cô phải trả lời dứt khoát ngay bây giờ. Vâng, ngay
bây giờ.
Bảo Lâm nín thở. Vòng tay của chàng siết mạnh làm nàng thấy ê
ẩm toàn thân. Nàng vùng vẫ, và không còn dằn được, Bảo Lâm
hét:
- Anh buông tôi ra, buông ra! không có La Dũng nào ca. Anh
đừng đóan mò, đừng phịa chuyện . Ban chiêù chính Tú Mẫn đến
đây, hăn' đưa tôi đến một nơi có tên là "vườn Sen". Anh biết
chỗ đó chứ? Và tôi đã gặp bà ấy. Tú Mỹ Liên! tôi đã thấy cả
caí ao sen bảy maù của hai người!
Bảo Lâm hổn hển thở, nước mắt ràn rụa:
- Anh buông tôi ra không? Anh làm tôi ngạt thở, bộ anh định
giết tôi à?
Tạ Thắng buông nàng ra. Chàng có vẻ không tin những gì vừa
nghe. Rồi Thắng lại ôm Bảo Lâm keó sát nàng lại gần, mặt Bảo
Lâm trắng bệch làm Thắng sợ haĩ.
- Em haỹ bình tĩnh không kheó lại ngất xỉu bây giờ?
- Vậy thì anh làm ơn mở cửa xe ra!
Tạ Thắng vội đẩy kính xe ra. Gió đầu thu luà vào mát lạnh.
Nàng lâý tay che mát, có le vì đèn đường choí quá, cũng có lẽ
vì nàng không muốn nhìn mặt Thắng. Nàng vẫn còn giận dữ. Con
người hay thay đổi! Hay traó trở!
- Em bảo là... Em vừa đến "Vườn Sen"?
Bảo Lâm yên lặng. Tạ Thắng đưa tay lên gaĩ đầu.
- Nghĩa là hoàn toàn không có chuyện La Dũng? phải không? Anh
đúng là thằng ngu, anh bị tẩu hỏa nhập ma rồi, cứ nghĩ bậy
nghĩ bạ, thì rạ.. Tú Mẫn lúc nào cũng dom` ngó. Caí thằng chết
tiệt đó, anh phải giết hăn'!
Tạ Thắng cho nổ maý, Bảo Lâm giật mình:
- Anh định làm gì vậy?
- Chúng ta đến "Vườn Sen". Anh phải làm cho rõ chuyện. Mỹ Liên
đã nói gì với em để em giận dữ như vậy?
Bảo Lâm chụp lâý tay laí của Thắng, khiến chàng phải vội tắt
maý. Bảo Lâm trừng mắt:
- Tôi không đến "Vườn Sen", sẽ không bao giờ tôi đến đâý nữa.
Tôi không hề giận Mỹ Liên, mà chỉ giận anh. Anh là một con
người vô tình vô nghĩa, có trăng quên đèn. Tai sao anh có thể
xây cả một Vườn Sen cho bà ấy mà anh lại không cươí bà tả phải
chăng anh chỉ thích đuà bỡn với tình yêu? Anh là kẻ thù của
đàn bà? Anh đã bỏ rơi bao nhiêu người như Tú Mỹ Liên?
Tạ Thắng yên lặng nhìn Bảo Lâm, rồi cho xe nổ maý.
- Anh định đi đâu nữa đâý?
Thắng nói một cách xúc động:
- Ðến nhà anh! Chúng ta không thể cứ ngồi trong xe cãi nhau
thế naỳ, vả lại, anh nghĩ là em cũng mệt rồi, em cần một nơi
thoải maí, uống nước nghỉ ngơi, rồi sẽ nói chuyện sau. Em yên
tâm, mọi viêc đâu còn đó.
Bảo Lâm nghĩ:
- Không cần! tôi không cần anh lo lắng quan tâm. Anh đã sử
dụng phương thức naỳ để làm mềm lòng bao nhiêu người rồi? Bao
nhiêu người đã bị anh chinh phục....
Nhưng Bảo Lâm lại chỉ ngồi yên, nàng nói chứ không có cử chỉ
phản đôí. Nàng ngả người ra sau nệm. Mệt mỏi quá! Mệt mỏi vô
cùng, xe lăn bánh, lướt êm. Nguyên cả một buổi chiêù, rồi buổi
tối. Bảo Lâm không con khả năng suy nghĩ, phân tích. bây giờ
chỉ muốn ngủ thôi và quên đị...
Không biết bao lâu, Bảo Lâm choàng tỉnh. Toàn thân được đắp
bởi aó khoác của Thắng, và mình lại nằm trong thư phòng chàng.
- Bảo Lâm, em uống tí sữa nhé?
Bảo Lâm ngồi dậy, muì sữa nóng làm nàng thấy đoí bụng. Nàng đỡ
lâý ly sữa ực một hơi. Tạ Thắng sau đâý đặt Bảo Lâm năm`
xuống. Đầu óc Bảo Lâm vẫn còn chập chờn. Nàng nghĩ chỉ cần
nghỉ ngơi một chút là sẵn sàng nói chuyện thẳng thắn với
Thắng. Nhưng rồi Bảo Lâm lại không ngờ, mệt mỏi quá sức, cặp
mắt như riú lại và chỉ một thoáng là nàng lại chìm lỉm vào
giấc ngủ chập chờn.
Bảo Lâm thiếp đi vào lúc nào không biết. Caí ấn tượng cuôí
cùng của Bảo Lâm là còn lưu lại là Tạ Thắng sau khi đặt nàng
năm` yên đã hôn nhẹ lên trán nàng.
Bảo Lâm tỉnh lại lần thứ hai khi nắng đã rực rỡ bên ngoaì song
cửa. Hai chậu hoa kim trản và kim ngư trên bệ cửa sổ đang khoe
sắc. Bảo Lâm ngồi nhỏm dậy, mới hay Tạ Thắng đang ngồi bên
cạnh nàng với điêú thuốc trên tay:
- Em dậy rồi à? Em đoí không?
Chẳng đợi Bảo Lâm trả lời, Tạ Thắng vỗ tay ra hiệu, chỉ một
lúc sau Trúc Vỹ đẩy cửa bước vào với caí mâm trên tay. Cà phê,
trứng ráng, bánh mì bơ, Trúc Vỹ đặt tất cả lên bàn với nụ cười
tươi như hoa:
- Cô ơi, còn nóng lắm naỳ, cô ăn đi, em nâú đâý. Cô thử xem có
ngon không?
Bảo Lâm bưng ly cà phê lên hớp một hớp.
- Trứng naỳ em trang' đâý, cô ăn thử xem.
Bảo Lâm ăn thêm miếng bánh mì phết trứng.
Trúc Vỹ có vẻ rất vui, quay sang nhìn cha:
- Con mang phần an của cha vào đây luôn nhé?
Tạ Thắng lắc đầu ra dấu. Thế là Trúc Vỹ bưng lâý mâm không
bước ra ngoaì, nhưng vừa đến cửa cô nàng lại quay người lại,
laú taú thanh minh cho cha:
- Cô ơi, con không hiểu sao cô lại giận cha? Cô không nên giận
như vậy, cô không thấy là cha gần như thức suôt' đêm qua không
ngủ, ngồi cạnh cô ư?
Bảo Lâm bối rối, không hiểu chuyện gì đó có thật không. Căn
phòng bây giờ chỉ còn có hai người.
Bảo Lâm ngồi bó gối yên lặng, nàng không muốn nói gì với
Thắng, nhưng cũng không biết nên xử trí ra sao, một cảm giác
mâu thuẫn vây chặt nàng. Tạ Thắng nói:
- Coi như em ngủ như vậy khá đủ rồi! Anh nghĩ bây giờ ta có
thể nói chuyện một cách thẳng thắn. được chứ?
Bảo Lâm muốn không nghe nhưng vẫn ngồi yên không phản ứng gì.
- Anh không biết là Tú Mỹ Liên đã nói gì với em, nhưng anh
hiểu rất rõ Liên, taì diễn đạt cô ấy rất thuyet' phục. Nói
năng hoạt bát, lanh lợi, phải nói là Mỹ Liên miệng lươĩ, cô ấy
đẹp, có làn da mặn mà của các cô gaí vùng nhiệt đơí cộng với
phong cách ứng xư? Á Đông, một thứ pha trộn, đúng hơn là một
thứ hoà nhập rất haì hoà, vì vậy, đã có một thơì anh yêu cô ấy
say đắm, phải nói là thật say đắm.
Tạ Thắng ngưng lại một chút nhìn Bảo Lâm rồi tiếp:
- Em cần phải biết rõ một điêù, anh không phải là một người
đàn ông hoàn hảo. Mọi điêù bắt nguôn` từ chuyện me. Truc' Vỹ
mất sớm. Trong cuộc sống xã hội, ngay trước khi gặp Mỹ Liên,
anh đã từng chung chạ với biết bao người đàn bà khác. Nhưng
thú thật với em, anh không hề sống thật với một người đàn bà
nào. Vì anh không tìm thấy ở họ một tình yêu như ý muốn. Traí
lại, đó chỉ là một thứ gió trăng qua đường. Sau đâý anh quen
với Mỹ Liên. Thật tình mà nói, anh bị thu hut' ngay từ đầu.
Anh thật sự yêu và đã xây cho Liên "vườn Sen" bốn năm trước
như em đã biết. Chỉ có tình yêu mới làm được chuyện như vậy,
phải không Bảo Lâm? Đúng ra anh không muốn nói nhiêù về chuyện
đó, nhưng nêú không nói, em sẽ cho là anh dối trá, giấu giếm,
em sẽ không tha thứ cho anh. Mỹ Liên ngoaì caí đẹp, thông
minh, có taì ra, cô ấy còn là giam' đốc chi nhánh của hãng
hàng không nước ngoaì. Cô ấy có nhiêù tiên`, giỏi dắn. Phần
lơn' những bản thiết kế ơ? Vườn Sen, phải nói là do cô ấy nghĩ
ra. Mỹ Liên như vậy đó, nên cô ta là kẻ chinh phục. Nói đúng
hơn, cô ấy là kẻ chinh phục mới phải. Mà kẻ đi chinh phục bao
giờ cũng tham lam, tựa như có một chiếc aó lông, không đủ,
muốn có thêm chiếc thứ hai, không phải chỉ đồ vật, trang sức,
mà ngay cả đàn ông cũng thế!
Bảo Lâm quay lại nhìn Thắng trừng mắt:
- Ðừng vì chị ấy lật tẩy anh, rồi anh chụp mũ trả thù như vậy,
không tôt' đâu.
Tạ Thắng dịu dàng nói:
- Anh không đến đỗi tồi như vậy đâu em ạ! Bảo Lâm, em nên nhớ
một điêù là con người đến độ tuổi nào đó, chỉ có thể đeò bồng
với một khuôn mẫu. Mỹ Liên thích chinh phục đàn ông, caí đó
cũng biểu lộ một ý thích thôi, chứ không phải là caí tội. Cô
ấy là loại đàn bà thích tự do. Cô ta có quan điểm phóng khoáng
về vấn đề trai gaí. Có lần Mỹ Liên đã thắc mắc, xã hội chúng
ta sao cho phép đàn ông lang bang meò mỡ, còn đàn bà lại không
được? Anh không biết trả lời sao, nhưng phải thú thật một điêù
là sau đó anh phát hiên Mỹ Liên không chỉ có một mình anh mà
còn có những bạn trai khác. Anh cũng không nhỏ nhoi đến độ kết
án hành vi đó. Có điêù anh là người đàn ông Á Đông, anh không
thể chịu được sự viêc như vậy, vì thế anh không cươí Mỹ Liên.
Tạ Thắng ngừng lại, đốt tiếp một điêú thuốc:
- Mỹ Liên không phải là người đàn bà dâm đãng, lẳng lơ, cũng
không xấu xa theo nghĩa phương Tây. Cô ấy là mẫu người đàn bà
thích sống theo bản năng mình. Muốn yêu là yêu, muốn làm là
làm, không có gì phải sợ phải giấu giếm. Cả với anh cũng vậy,
Mỹ Liên công khai nên không thể kết tội. Chẳng những thế, Liên
còn khuyến khích anh hãy đến với những cô gaí khác. Khuyến
khích một cuộc sống tự do, tình yêu tự do và bảo như vậy cuộc
sống mới phong phú, mới đúng là cuộc sống. Và như vậy, ở đây
có sự đôí lập giữa hai nền văn hoá, giữa hai quan niệm sống,
đông và tây.
Bảo Lâm cắt ngang:
- Anh rõ ràng đang chụp mũ chị ấy! Anh nói xâú đàn bà, chị ấy
không phải loại người như vậy! Nêú thật su Mỹ Liên muốn anh
sống bương thả, tại sao lại đặt Tú Mẫn ở nhà anh để theo dõi
hành động anh chứ?
Tạ Thắng gật đầu:
- Em có lý. Mỹ Liên khuyến khích anh qua lại với những cô gaí
khác, nhưng đâu có khuyến khích anh yêu họ đâu?
- Em không hiểu. Một cách sống, nói như anh rất lạ?
- Mỹ Liên phân biệt chuyện giao du trai gái và tình yêu một
cách rõ ràng. Phải thành thật nhận định là Mỹ Liên còn yêu
anh. Nhiêù người đàn bà chấp nhận chuyện chồng mình lăng nhăng
ngoaì phố nhưng không chấp nhận chuyện chồng có vợ nhỏ. Với Mỹ
Liên cũng thế. Vì vậy cô ta không sợ chuyện anh liên hệ với La
La hay với Vân Nga.
Tạ Thắng hít một hơi thuốc tiếp:
- La La với Vân Nga đêù là vũ nữ, họ đêù đẹp, mỗi lần có
chuyện xích mích với Mỹ Liên là anh đêù đến với họ. Anh được
chiù chuộng, chăm sóc an ủi. Họ biết thân phận mình, không đoì
hỏi gì ở anh hết. đâý em thấy, ngoaì Mỹ Liên ra, ành còn La La
và ca Vân Nga nữa. Như vậy ành là một con người phóng đãng
phải không?
Bảo Lâm yên lạng:
- Vậy thì em nghe đây. Anh thề với em, La La hay Vân Nga gì
cũng vậy, họ chỉ là những nét chấm phá trên phương diên tình
cảm. Họ chỉ là bóng râm trong buổi trưa hè. Họ chẳng có một ý
nghĩa gì với anh cả. Có chăng, là Mỹ Liên. Có một thơì thật sự
anh yêu Mỹ Liên, chỉ đến lúc em xuất hiện anh mới hoàn toàn
quên được cô ấy.
Bảo Lâm trừng mắt nói:
- Không cần phải đến "vườn Sen" tôi đã biết chuyện giữa anh và
Lynh. Trước đó tôi đã nghe người ta nói về người tình của anh,
giam' đốc một chi nhánh hàng không. không phải chỉ có tôi mà
hâù như người nào quen biết với anh cũng biết chuyện đó.
- Em đã biết trước?
Bảo Lâm gật đầu.
- Thế... tại sao em không hạch sách anh? Tại sao?
Bảo Lâm đỏ mặt nói:
- Bởi vì em không nghĩ là chuyện lại trở nên nghiêm trọng như
vậỵ trước đó có người đã nói cho em biết nhiêù về anh, nhưng
em nghĩ đó là chẳng qua chỉ là chuyện lăng nhăng bình thường.
Và em không có quyên` can thiệp vào những chuyện xảy ra trước
ngaỳ anh quen biết em. Vả lạị..
- Vả lại sao?
- Vả lại, em đã từng nói, khi ta thật sự yêu người nào thì ta
cũng sẵn sàng yêu khuyết điểm của họ. Riêng với tình cảm,
trước nay em vẫn hình dung đơn giản, caí quan trọng là những
ngaỳ sắp đến chứ không ai chấp nhận với những gì đã qua. Bây
giờ em mới thấy mình lầm, em không làm được điêù đó.
Tạ Thắng nắm lâý tay Bảo Lâm lên, hôn vào những ngón tay búp
măng của nàng:
- Ðó không phải là "yêu ca khuyết điểm", mà thật sự là một sự
tha thứ. Như vậy em chấp nhận được chứ?
Bảo Lâm yên lặng, Tạ Thắng tiếp:
- Em hãy lắng nghe anh kể hết, bao giờ anh kể xong, em kết tội
anh cũng được, thế nào?
Bảo Lâm vẫn yên lặng, một sự yên lặng keó daì. Tạ Thắng tiếp
tục kể:
- Muà xuân năm nay. Mỹ Liên đột nhiên phải lòng một nam chiêu
đaĩ viên hàng không, nhân viên của cô ấy. Anh chàng naỳ có tên
là Kiết Thụ, mới có 25 tuổi. Thụ là một thanh niên hoạt bát,
khỏe mạnh đẹp trai. Mỹ Liên là người đàn bà laõ luyện, đương
nhiên bắt sống Thụ một cách dễ dàng. Anh không đồng ý, dù gì
Thụ cũng là con trai mới lơn', tuổi tác lại cách Liên khá xa.
Sự chống đôí của anh lại được Liên coi như là ghen, và Liên
thích thú tiến xa hơn nữa. Anh chợt hiểu ra, trong thâm tâm
Liên hành động như vậy là vì Liên sợ tuổi thanh xuân nhanh
chóng phải tàn, và Liên cố tình chinh phục những thanh niên
trẻ hơn để chứng minh là mình vẫn còn đâỳ đủ sức quyén rũ.
Việc làm naỳ của Liên thật đáng sợ. Anh không làm sao chịu
được, và thế là anh cắt đứt ngay sự liên hệ tình cảm.
Bảo Lâm như chợt nhớ ra:
- Chiêu đaĩ viên hàng không? Caí tên naỳ nghe quen quá. Thế
sau đâý anh chàng naỳ thế nào?
Tạ Thắng hỏi:
- Thụ à? À, hăn' là một thanh niên khá thông minh, biết là để
tình trạng kia keó daì sẽ bị bất lợi, nên rút chân ra kịp.
Nghe nói, hăn' cũng có nhân tình là một diễn viên điện ảnh
không nổi tiếng mà phóng đãng lắm. Điêù đó khiến Mỹ Liên ghen
tức. Em biết không? Mỹ Liên có tính ngang ngược lại kiêu
hanh~, Liên chủ trương là mình có quyên` bỏ rơi người khác chứ
không để ai hất hủi lại mình. Vì vậy sau đó Liên buộc anh
chàng kia thôi viêc. Chuyện naỳ cả công ty hàng không đêù
biết, và như vậy em nghĩ xem, anh có thể chịu được không?
Bảo Lâm nhìn Tạ Thắng suy nghĩ.
- Thật ra, Lâm biết không? Anh không muốn đem chuyện đó kể lại
cho em nghe làm gì. Anh thật tình không muốn bêu riếu những
caí xâú, caí dở của Liên. Vì dù sao cô ấy cũng là người đã yêu
anh. Dù sao cô ấy cũng đã một thơì làm anh điêu đứng. Đem
những chuyện xâú đó ra kể cho em nghe là một hành động không
mâý tôt' đẹp. Nhưng hôm nay anh nói là vì bất đắc dĩ, anh
không muốn em cứ hiểu lầm, em cứ nghĩ anh là một thăng` đàn
ông vô trách nhiêm. Vì vậy, có gì không phải, có gì quá đáng,
mong em thông cảm bỏ qua cho.
- Thật ư?
Tạ Thắng thành thật nói:
- Thật! Trước khi biết em, anh thật tình không rõ mình thế
nào. Sự xuất hiện của em, thú thật, em không có caí hấp dẫn và
lôi cuốn của Mỹ Liên, nhưng caí trong trắng, hiên` lành, caí
dễ thương, đặc biệt là caí vẻ đẹp bên trong, caí chiêù sâu tâm
hôn` của em làm anh xúc động.
Nước mắt như chực tràn ra trên má, Bảo Lâm phải cắn nhẹ môi:
- Anh đã quên một điêù, đó là Mỹ Liên vẫn còn yêu anh, yêu tha
thiết.
- Phải yêu không? Hay chỉ là vì tự aí? Ta có quyên` bỏ rơi
người khác, chứ người khác không có quyên` bỏ rơi ta? Caí đó
cũng không biết. Có điêù bây giờ anh mới thấy là mình dại dột.
Sao không kể hết mọi thứ cho em biết trước? để em khỏi bị xúc
động như thế naỳ! trước tơí giờ, anh có một sự sai lầm là, cứ
tưởng sự liên hệ tình aí với La La, Vân Nga và cả với Mỹ Liên
là một sự kiện bình thường, bây giờ anh mới thấy mình sai lầm.
Và quả thực, sự thật không hề đơn giản như vậy.
Bảo Lâm ngồi yên suy nghĩ. Thắng nói tiếp:
- Hôm qua anh tưởng La Dũng đã quay về, nghĩ đến chuyện em và
Dũng hạnh phúc bên nhau, hôn nhau là anh như điên lên. Đầu óc
anh khi tức giận, anh hay suy diễn theo kiểu đó.
Tạ Thắng nhìn lên đôi mát chàng đỏ ngâù:
- Haỹ tha thứ cho anh. Bây giờ chỉ xin em một điêù, đâý là hãy
cho phép anh được chôn hết những dĩ vãng xâú xa, anh hứa từ
đây về sau chỉ biết có em thôi. Duy nhất chỉ có mình em thôi.
Bây giờ tâm hồn anh cũng đã mỏi mệt, anh không thích lông bông
nữa, anh muốn có một chỗ yên bình để nương tựa. Trúc Vỹ giờ
cũng đã khôn lớn, rồi chẳng mâý chốc anh có chaú ngoại. Vì
vậy, hơn lúc nào hết, giờ đây anh muốn quên, quên tất cả để
sống với em thôi.
- Em sợ là anh không giữ lời. Rồi sẽ có người đàn bà khác hoặc
anh sẽ quay trở lại vườn Sen. Bâý giờ em... anh biết đâý, con
người em rất ich' kỷ rất độc taì, hay ghen....
Tạ Thắng cuí xuống, không để cho Bảo Lâm tiếp tục nói. Thật
lau chàng mới ngẩng lên:
- Nêú sau naỳ anh con đến Vườn Sen, hay lăng nhăng với một
người đàn bà nào khác, thì xin trơì cho anh xuống địa ngục,
cho anh chết bất đắc kỳ tử.
Bảo Lâm bụm miệng Tạ Thắng lại:
- Thôi không cần thề nữa. Em tin, em tin rồi.
Mặt trơì đã lên cao, nắng đã rọi đến tận nơi họ ngồi. Nắng
choí chang bao trum` lâý cả căn nhà. Ngoaì kia gió nhẹ làm
rung rinh mâý cành hoa trong vườn. Đàn bướm từ đâu đó bay tơí
chập chờn những lum` hoa. Thơì tiết thế naỳ, hứa hẹn một ngaỳ
đẹp trơì, và cứ nhìn caí nắng vàng hoe theo kiểu naỳ, thì sắp
tơí sẽ không mưa. Vâng, trơì sẽ không mưa nữa, một ngaỳ quang
đãng bắt đầu.
15
Lần đầu tiên Trúc Vỹ đến nhà của Từ Sâm. Đây dĩ nhiên là một
sự kiện lớn. Hôm ấy ca nhà gần như có mặt đông đủ. Vợ chồng
Thúy Bình, Thúy Du. Ca? Bảo Lâm cũng được mẹ của Từ Sâm gọi
điện thoại đến.
Buổi tối hôm ấy, không khí trong phòng khách giống như không
khí ngaỳ tết. Chỉ còn thiêú tiếng phaó thôi. Cậu con trai duy
nhất đã từng bị chê bai là khù khờ, ngây thơ hôm nay bỗng rùng
mình biến thành người lớn. Nhìn Trúc Vỹ, mâý ông anh rể cho là
Từ Sâm tốt phước, đúng là "meò mù vớ cá rán"!
Trúc Vỹ hôm nay trang điểm lộng lẫy, lần đầu tiên đến nhà bạn
trai. Trúc Vỹ được nội và vú Ngô chăm sóc kỹ càng. Một chiếc
robe đỏ viền kim tuyén rộng, tóc daì thả tự nhiên với sợi thắt
lưng to bản maù bạc. Trúc Vỹ ngồi giữa phòng khách trở thành
mục tiêu chú ý của mọi người.
Mẹ của Từ Sâm nhìn Trúc Vỹ, bà có ve thật vui, thật haì lòng.
Bà quay sang Từ Sâm, không thể không thừa nhận một điêù, Từ
Sâm kheó chọn quá. Con bé có vẻ ngoan ngoan~ và dễ thương làm
sao? Nó chỉ ngồi đó yên lặng nhìn mọi người, với nụ cười chúm
chim' trên môi. Bà không dằn lòng được buột miệng nói:
- Trúc Vỹ, con trai của bác nêú nó có làm gì không phải, nó ức
hiếp con thì cứ mách lại bác biết. Ở đây đàn bà con gaí nhiêù
hơn đàn ông con trai, con đừng sợ gì hết.
Từ Sâm phản đôí:
- Mẹ, người ta mới lần đầu tiên đến đây, mẹ đã bắt thang như
vậy, còn ra thể thống gì? Cho mẹ hay nhé, Trúc Vỹ khác, Trúc
Vỹ không bao giờ dam' làm eo với con đâu.
Trúc Vỹ cười:
- Tai sao em phải làm eo với anh chứ?
Từ Sâm nói như reo lên:
- Ðó, mẹ thấy chưa? Con đã nói rồi cơ mà.
Thúy Bình gật gù làm ra vẻ hiểu:
- À cậu lượm ở đâu caí phươc' to thế? Có lẽ trơì đaĩ người
khờ. Chứ chị không tin là với caí bản tích của em, em lại chaì
được Trúc Vỹ, trừ trường hợp có sự giúp sức của ai đó, như Bảo
Lâm chẳng hạn. Rõ con trai nhà naỳ tôt' phước quá!
Chuyện yêu nhau giữa Bảo Lâm và Tạ Thắng ca nhà ho. Ngô naỳ ai
cũng biết, nên chuyện đó cũng hay trở thành đề taì cho những
buổi trà dư tửu hậu.
Có lần Bảo Lâm đã thở daì nói với Thúy Du:
- Óc tò mò của chị em bà phải nói là nhất thế giơí, phải ghi
vào sách kỷ lục mới được.
Bây giờ chuyện của Từ Sâm lại gắn với caí tên Bảo Lâm, thế là
muĩ duì dư luận xoay chiêù:
- Bảo Lâm, mi nói thật đi, có phải là mi là bà mai không?
Bảo Lâm thật thà nói:
- Thật tình thì lúc đầu tôi chỉ có công giơí thiệu cho hai
người quen nhau thôi. Còn những diễn biến sau đó thì hoàn toàn
không liên hệ gì với tôi cả. Vả lại, quý vị cũng nên hiểu cho
dạo naỳ Từ Sâm cũng lém lỉnh lắm chứ không ngu ngơ như ngaỳ
nào đâu.
Từ Sâm đắc ý nói:
- Ðó mâý người thấy chưả tất cả đêù do tôi chủ động, tôi tự
tìm hiểu mà.
Thuỳ Tâm chen vào:
- Ông anh cả của tôi ạ, ông đừng vội hí hửng như vậy, tôi thấy
ông càng lúc càng khù khờ ra, có lẽ Trúc Vỹ ăn phải buà mê
thuốc bả gì của anh đâý.
Thúy Du nói:
- Thì cô cứ hỏi Trúc Vỹ thử xem.
Bất chợt Từ Sâm bước tơí cạnh Trúc Vỹ ngồi xuống:
- Trúc Vỹ em thấy đâý, mâý bà chằn nhà anh họ muốn biết, tại
sao em lại yêu anh. Nói đi em, nói cho họ nghe đi em.
Lời của Từ Sâm làm Trúc Vỹ đỏ mặt. Cô bé chớp chớp mắt, lúng
túng không biết trả lời sao. Bảo Lâm thấy vậy bước tơí cạnh Từ
Sâm cười nói:
- Cậu điên thật, không lẽ cậu muốn đâú với họ ư?
Từ Sâm thật thà:
- Nhưng mà chính tôi, tôi cũng muốn biết điêù đó. Trúc Vỹ đã
yêu gì ở tôi nào?
Bảo Lâm nói:
- Cậu hay thật. chuyện đó tại sao cậu không đợi lúc chỉ có hai
người mà hỏi. Lại làm rum` beng giữa chốn đông đảo thế naỳ? Lạ
đơì thật. chuyện của hai người mà lại la toán lên cho mọi
người cùng biết à?
- Tôi muốn mọi người đêù nghe để họ làm chứng luôn.
Bảo Lâm phì cười:
- Tôi chịu thua thôi, đúng cậu là một thành viên của gia đình
vui nhộn naỳ.
Mọi người cười ồ. Sau tiếng cười, Thuỳ Tâm vẫn không chịu
bương tha Trúc Vỹ, cô bé cứ vây lâý câu hỏi cũ:
- Nói đi, chị Trúc Vỹ. Câu hỏi ban naỹ chị chưa trả lời cơ mà.
Trúc Vỹ bị ép buộc, mặt đỏ như quả taó chín. Cô nàng chớp mắt
một lúc mới nói được:
- Thưa bác, ban naỹ ở đây ai cũng baỏ anh Sâm là anh chàng khù
khờ. Nhưng thật ra theo con thấy thì con mới là người khờ khạo
hơn nhiêù. Có nhiêù điêù con không biết, con phải nhờ đến anh
Sâm. Con thấy anh ấy thông minh, anh ấy biết rất nhiêù thứ.
Anh ấy giỏi chuyên môn, cất nhà thiết kế xây dựng... Ngoaì ra,
còn biết bơi, biết khiêu vũ. Anh ấy cũng còn biết trồng hoa
biết đủ thứ. Như vậy làm sao baỏ anh Sâm ngu ngơ được? phải
nói là anh ấy thông minh nhất thế giơí. Anh ấy lại khoẻ mạnh.
Đứng gần anh ấy con thấy mình yêú đuôí làm sao. Có anh ấy, làm
gì con cũng yên tâm. Con không sợ bất cứ điêù gì cả.
Trúc Vỹ nhìn lên thở daì:
- Còn thì vụng ăn vụng nói, caí gì cũng không diễn đạt được.
Con không bằng một góc của mâý chị nhà naỳ. Chỉ biết nói là
con yêu anh Sâm. Yêu với tất cả những gì anh ấy có. Con cảm
thấy mình không thể sống thiêú anh ấy được.
Trúc Vỹ nói xong, không khí trong nhà như lắng xuống. Mọi
người ngẩn rạ người dễ xúc động nhất là me. Sâm. Mắt đỏ hoe.
Trúc Vỹ nhìn mọi người ngac nhiên vì không hiểu tại sao mọi
người lại lặng im.
- Ủa sao vậy? Em đã nói gì không phải?
Từ Sâm ngồi thẳng lưng dậy, vòng tay qua ôm lâý Trúc Vỹ. Bây
giờ không có gì xâú hổ hay e thẹn nữa. Quên hết rụt rè chàng
nói:
- Em không nói gì sai cả. Không sai lâý một câu. Em đã đưa anh
lên tận mây xanh. Bây giờ nêú em không kiếm được caí thang cho
anh bước xuống, thì có lẽ anh sẽ ở maĩ trên ấy. Trúc Vỹ!
Từ Sâm nói một cách xúc động:
- Anh xin hứa với em trước mặt mọi người, anh sẽ để hết quãng
đơì còn lại của mình để yêu em, để bảo vệ và che chở cho em.
Lại một bất ngờ khác, căn phòng rơi vào yên lặng. Thúy Bình là
người đầu tiên nhạy bén nhất. Cô ta vỗ tay lên tíêng:
- Chị Mai, chi Mai đâu rồi, mang rượu sâm banh ra. Xin lỗi
nhé, tình huống naỳ không thể không uống rượu được. Thuỳ Tâm,
em đi lâý ly ra đây. Còn anh Vinh làm gì anh đứng ngẩn ra như
vậy? Chuẩn bị rót rượu cho mọi người đi, chúng ta cùng uống
chúc mừng.
Câu nói của Thúy Bình như đánh thức mọi người. Tiếng vỗ tay
lập tức vang lên. Căn phòng bỗng trở nên ôn` aò sôi động. Rượu
được mang ra rồi có tiếng cụng ly. Thúy Du cũng rót một ly đặt
vào tay Trúc Vỹ, làm Trúc Vỹ bối rối quay sang Bảo Lâm:
- Thưa cô, em uống được chứ?
Bảo Lâm nói:
- Ðược, không phải chỉ có em mà tôi cũng uống nữa đây.
Thế là mọi người cụng ly. Bà Ngô ôm Trúc Vỹ vào lòng sung
sướng. Còn Vinh, sau ba làn cụng ly chợt thở ra.
Thúy Bình ngạc nhiên nhìn chồng:
- Anh làm sao vậy?
Vinh nhìn về phiá Trúc Vỹ nói:
- Thấy cậu Sâm hạnh phúc mà tôi buồn cho thân phận tôị nhớ lúc
còn trẻ nào có kém gì cậu ấy đâu, vậy mà...
- Vậy mà saỏ vậy mà sao?
Thúy Bình trừng mát nhìn chồng. Vinh vòng tay qua lưng vợ giả
vờ hát theo một giọng dân gian:
- Nương nương ơi, đệ đã say rồi. Xin nàng hãy nới tay!
Lập tức ca gian phòng ngập đâỳ tiếng cười. Rượu lại rót ra đâỳ
ly cho mọi người. Khi Từ Sâm rót đến ly Bảo Lâm, nàng đưa tay
chận miệng ly nói:
- Thôi, tôi không thể uống tiếp được đâu.
Từ Sâm cười nói:
- Không được, Bảo Lâm, chị phải đặc biệt uống với tôi một ly.
Gọi là ly rượu đền ơn.
Câu nói của Từ Sâm có nhiêù ý nghĩa. Bảo Lâm không thể từ
chối. Ngay lúc đó Thúy Du lại lên tiếng:
- Từ Sâm, chết mi rồi.
- Chuyện gì thế?
Từ Sâm ngac nhiên hỏi, Thúy Du tiếp:
- Cậu thấy đâý, vấn đề hôn nhân của cậu với Trúc Vỹ chỉ còn là
vấn đề thơì gian. Còn chuyện giữa Bảo Lâm và ông Tạ Thắng
cũng~ thế. Bao giờ Bảo Lâm lâý Tạ Thắng xong, Bảo Lâm sẽ trở
thành mẹ của Trúc Vỹ. Bâý giờ cậu sẽ tính sao? Gọi Bảo Lâm là
"me." hay bằng gì nào?
Từ Kính huà theo chân vợ:
- Ðúng rồi! Cậu Sâm, bây giờ cậu tập gọi Bảo Lâm bằng "mẹ" đi
là vừa.
- Trơì đất!
Bảo Lâm kêu lên, nàng ngã phịch xuống ghế. Rượu đã bắt đầu
ngấm, nàng vỗ nhẹ lên trán.
- Ngay cả Trúc Vỹ tôi còn không cho phép thay đổi cách xưng hô
nữa là. Thôi được rồi, mâý người cứ giữ nguyên cho tôi, biết
đâu một ngaỳ nào đó, con của Trúc Vỹ với con tôi lại chẳng gọi
nhau băn`g tên thôi.
Mọi người lại cườị không hiểu sao ở đây có nhiêù tíêng cười
đến thế. Bà Ngô có vẻ quan tâm keó Bảo Lâm lại gần hỏi:
- Thế nào, sắp làm lễ cươí rồi à?
- Có lẽ cuối năm.
Bà Ngô lo lắng hỏi:
- Thế còn mẹ của con thì sao? Bà có đỡ hơn không?
- Con cũng không biết, nhưng lúc gần đây thì mẹ con có vẻ tỉnh
taó. Ít nổi giận, ít nói nhảm hơn. Cha con bảo có lẽ vì chuyện
con sắp lâý chồng, khiến người có ý thức vai trò làm mẹ, nên
không loạn trí nữa.
Bà Ngô nói:
- Có lẽ như vậy. Bác phải cảm on con nhiêù lắm vì chuyện hôn
nhân của Từ Sâm, phần lớn là do sự giúp đỡ của con, bác biết.
Bảo Lâm mỉm cười nói:
- Bác không cần cảm ơn con. Theo con thấy mọi thứ chỉ là do
duyên số. Từ Sâm và Trúc Vỹ gặp nhau cũng chỉ là do một tình
cờ. Tất cả bắt đầu từ những chậu hoa. Bác có tin là có số mệnh
không?
Bà Ngô cười:
- Bác chỉ nghĩ là con sẽ có một tương lai đâỳ hạnh phúc.
Tối hôm ấy họ uống rượu tôí khuya, sau đâý có điên thoại của
Tạ Thắng. Ông ấy nói với Từ Sâm:
- Mâý người làm gì thế? Sao lại giữ con gaí và vợ chưa cươí
của tôi kỹ thế tôi ở nhà một mình buồn quá, cậu nên đưa Trúc
Vỹ về được rồi. Bao giờ lấy nhau xong hai người mặc sức nói
chuyện.
- Vâng, con sẽ đưa Trúc Vỹ về ngay.
Mọi người ai bắt đầu về phòng naý. Từ Sâm với một traí tim
ngập đâỳ hanh phúc, lấy xe hơi ra, đưa Bảo Lâm về trước rồi kế
đến Trúc Vỹ, lòng tràn ngập niềm vui.
Xong công việc, Từ Sâm lạí xe về nhà. Chàng huýt saó không
ngừng trên xe. Lòng vui như chưa bao giờ vui thế.
Đã đến cổng, Từ Sâm bấm coì, cửa mở, chàng cho xe từ từ lăn
bánh về phiá nhà để xe. Chợt nhiên có một cô gaí nhảy ra chận
trước đầu xe.
Từ Sâm giật mình. không phải là người trên hành tinh khác rơi
xuống, cũng không phải ma quỉ. Một người con gaí bằng da bằng
thịt đứng đâý! Traí tim Từ Sâm muốn ngừng đập. Đôi mát đẹp,
chiếc aó daì bó sát thân maù đỏ. Đúng chính xác là La Duy
Trâm.
Từ Sâm vội tắt đèn, cơn say như bay mất. Duy Trâm chậm raĩ
bước tơí. Duy Trâm nói với giọng rất nhỏ nhẹ:
- Tôi có thể vào ngồi trong xe để nói chuyện với anh một chút
không? Chúng ta vẫn là bạn cơ mà, phải không?
Từ Sâm không làm sao khác hơn là mở cửa. Duy Trâm ngồi xuống
cạnh tay laí:
- Tôi đã nhiêù lần gọi dây nói đến văn phòng của anh và cả ở
nhà, nhưng nơi nào cũng bảo là anh đi vắng. Tôi biết anh bây
giờ rất bận. Nào phải cất nhà kính, phải đưa đón cô bạn quý,
vì dù sao anh cũng sắp làm chú rể rồi.
Từ Sâm cuí đầu, bậm lấy môi. Dù gì chàng cũng thấy mình đã
sai, đã hành động một cách hồ đồ ở baĩ biển Nam San. Dù sao
trong thâm tâm Từ Sâm, chàng thấy mình có lỗi về caí đêm hôm
ấy. Từ Sâm nói một cách bứt rứt:
- Xin lỗi Trâm nhé! Tôi biết là mình không phải, tôi có lỗi
nhưng dù gì mình vẫn là bạn nhau cơ mà?
Duy Trâm hậm hừ:
- Bạn à? Bạn mà anh lại cư xử như vậy ư? Anh lánh mặt, không
tiếp điện thoại, anh trốn tôi như trốn một con rắn độc.
Duy Trâm quay qua mắt đâỳ vẻ giận dữ:
- Anh có biết là tôi đến tìm anh lần nào người nhà của anh vừa
thấy tôi là bảo anh không có ở nhà. Ngay đầu hôm nay, tôi cũng
có đến, tôi đứng ngoaì nhìn vào thấy đèn trước sáng choang,
tôi nghe thấy ca tiếng cười của mọi người. Mà cô tớ của anh
cũng không cho vào.
Tim Từ Sâm đập mạnh. May thật! Nếu chị Mai không biết, cho
vào, thì chuyện sẽ diễn biến ra sao? Trận đụng mặt với Trúc
Vỹ, chắc Trúc Vỹ sẽ chết mất. Chàng vội lợi dụng ngay "sự vắng
mặt" chớp nhoáng vừa rồi, nói:
- Ðúng vậy, lúc đầu tôi đâu có mặt ở nhà. Trâm nghe tiếng cười
có lẽ là của cha tôi đó.
Duy Trâm trừng mắt nhìn Từ Sâm:
- Anh không có ở nhà mà tíêng cười của anh lại vang dội ra
ngoaì cửa rồi sau đó anh lại ra ngoaì, bên naỳ một cô bên kia
một cô. Đưa người naỳ về rồi đưa người khác. Sao anh nói dối
giỏi thế?
- Trâm... Trâm đã theo dõi tôi?
Duy Trâm nhun' vai nói:
- Tôi không dư thời gian đến độ như vậy đâu. Tôi thấy anh laí
xe ra ngoaì trên xe có hai cô gaí...Lúc đó tôi không nhảy ra
chận đầu xe là gì giữ thể diện cho anh. Vì tôi biết, sớm muộn
gì anh cũng sẽ quay lại. Tôi đứng đây đợi xem anh sẽ giải
quyết sự viêc ra sao?
- Giải quyết?
Từ Sâm thấy khó hiểu. Chuyện gì nghiêm trọng như vậy? Chàng
quay sang:
- Duy Trâm cô nói thế là thế nào?
- Anh mới có người yêu?
- Vâng?
- Có phải con gaí duy nhất của luật sư Thắng không?
- Vâng.
Duy Trâm gật gù:
- Hừ! vậy là anh đã câu được con cá xộp rồi đâý.
Từ Sâm giật mình. Chàng chợt nhớ ra có lần Bảo Lâm đã nói, Từ
Sâm là con cá lớn mà Duy Trâm đang thả câu. Bây giờ Duy Trâm
lại sử dụng từ ngữ naỳ để am' chỉ chàng. Thật Từ Sâm không
ngờ, giữa con người với con người lại có thể sử dụng cách hình
dung đó. Từ Sâm chợt thấy như bị xúc phạm. Giữa chàng với Trúc
Vỹ chỉ có tình cam chứ nào có ẩn ý gì.
Từ Sâm nói:
- Duy Trâm, cô đừng nói như vậy! Tôi thật sự có lỗi và đã xin
lỗi cô, nhưng tôi xin cô đừng bôi bác chuyện tình cảm giữa tôi
với Trúc Vỹ. Chúng tôi thật sự yêu nhau, chứ không hề lừa dối.
Và như cô biết đâý gia đình tôi đủ sức cung cấp tiên` bạc cho
tôi, chứ tôi khỏi phải câu cá câu kiết gì cả.
Từ Sâm nói một cách thật thà, không nghĩ đến phản ứng của Duy
Trâm.
- Anh yêu cô ấy?
- Vâng.
- Vậy anh tính sao với tôi?
Từ Sâm ngẩn ra:
- Cô.. Cô.
Duy Trâm vừa thở vừa nói:
- Tôi đã bị anh chiếm đoạt. Anh đã cướp mất đơì con gaí của
tôi. Bộ anh quên chuyện xảy ra ở baĩ biển Nam San rồi ư?
Từ Sâm nhắm mắt, hai tay ôm lấy đầu. Rõ ràng Từ Sâm rất mong
là chuyện ở baĩ biển Nam San chỉ là một cơn ác mộng, một cơn
ác mộng thoáng qua.
Từ Sâm nói một cách yêú đuôí:
- Duy Trâm! tôi phải làm gì để cô tha thứ cho tôi chứ?
- Tha thứ à? Ở đây không phải là vấn đề tha thứ hay không. Từ
Sâm! Anh cũng không phải là đứa con nít mới lớn, anh phải có
trách nhiêm với hành vi của mình. Anh có nhớ không? hôm ấy tôi
đã bảo anh đừng mà anh có nghe tôi đâu. Anh cứ làm tơí.
Từ Sâm vội vã nói, chàng sợ phải nghe thêm những tiếng khó
nghe. Mồ hôi đã ướt đẫm lưng chàng.
- Thôi được rồi. Cô haỹ nói đi, cô muốn tôi phải làm gì? Trách
nhiệm gì nào?
Duy Trâm nói rõ từng tiếng một:
- Anh phải cươí tôi.
Từ Sâm taí mặt, chàng tưởng mình nghe lầm:
- Tai sao tôi phải cươí cô?
Duy Trâm lặp lại, không nhìn Từ Sâm mà nhìn ra khung kính xe:
- Tôi bảo anh phải cươí tôi, bởi vì tôi đã có con với anh!
Từ Sâm cảm thấy như trơì đất sắp nổ tung. Chàng ngồi yên như
pho tượng, mọi thứ đêù bất động. Ngay cả hơi thở và quả tim
cũng thế. Chàng nghe đầu óc mình quay cuồng, hai lỗ tai lùng
bùng với những tiếng kêu rất lạ. Chàng toát mồ hôi, trước caí
tin mà Duy Trâm vừa cho chàng hay. Trơì ơi! Ta đã có con với
Duy Trâm rồi sao? Như thế là tất cả đa sụp đổ hoàn toàn. Rồi
ta sẽ ăn nói làm sao với Trúc Vỹ đây? Còn mặt muĩ nào nhìn cô
ấy? Tội nghiệp Trúc Vỹ trắng tinh như tờ giâý, còn mình chỉ là
tên vô lại ham vui. Ôi! thật là nhục nhã. biết phải xử sự ra
làm sao trước tình cảm của cha Trúc Vỹ dành cho mình? rồi còn
Bảo Lâm, còn gia đình nữa. Ta chỉ có nước độn thổ mới mong
trốn chạy được mọi người.(Hết
Chương 6 ... Xin xem tiếp
Chương 7) |