Hai chậu Kim trản hoa và Kim ngũ thảo đêù
được đặt trên bệ cửa sổ phòng của Bảo Lâm.
Mâý ngaỳ liên`, Bảo Lâm bận chấm baì thi nên ít khi rời phòng.
Nhiêù lúc tình cờ nhìn lên, hai chậu hoa trước mặt lại làm Bảo
Lâm suy nghĩ. Lạ thật, cả hai đêù là maù vàng, nhưng Kim trản
hoa thì lại nở cùng lúc nhiêù cánh. Những cánh hoa maù vàng e
ấp giữa lá xanh, còn Kim ngũ thảo, cả chậu chỉ có duy nhất một
cành vươn cao với hoa. Bất giác Bảo Lâm nhớ đến câu "người gầy
như cánh hoa vàng".
Vâng, "người gầy như cánh hoa vàng".
Mâý ngaỳ gần đây, Bảo Lâm đã gầy hơn xua, chỉ vì Bảo Lâm nghĩ
ngợi nhiêù hơn. Có nhiêù chuyện đáng suy nghĩ. Những suy nghĩ
đó khiến nàng đôi lúc như ngẩn ngơ. Ví dụ như chuyện Bảo Lâm
nhận hai chậu hoa, như lời Trúc Vỹ nói. Nêú Bảo Lâm nhận hai
chậu hoa naỳ có nghĩa là Bảo Lâm đã tha thứ, đã nhận lời xin
lỗi của luật sư Thắng. Thế rồi nước cờ kế tiêp' của ông ta sẽ
là gì? Bảo Lâm suy nghĩ rồi chợt phát hiện: Long` ta đang thấp
thỏm chờ đợi? Chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra ư?
Rồi tối hôm ấy, Bảo Lâm vừa cộng điểm thi của học sinh xong,
và coi như công việc của một niên học đã hoan` tất, lúc đó
khoảng hơn tam' giờ thì tiếng chuông điện thoại reo.
- Alô, ai đâý?
Bảo Lâm hỏi, long` vẫn nghĩ là chị em nhà họ Ngô, hoặc của Từ
Sâm thôi, thì bên kia một giọng đan` ông vang lên:
- Cộ.. Bảo Lâm đâý phải không?
Tiếng của luật sư Thắng, Bảo Lâm thấy tim mình đập mạnh:
- Dạ.
- Cộ.. Cô khỏe chứ?
- Dạ.
Bảo Lâm lại dạ. một tiếng dạ rất ngọt ngaò. Bảo Lâm cảm thấy
không hiểu tại sao mình hôm nay lại yêú đuôí như vậy.
- Em... Em có thấy nóng không?
- Nóng ư?
Bảo Lâm không hiểu Ta. Thắng muốn nói gì. Nhưng rồi đột nhiên
Bảo Lâm thấy không khí trong nhà nóng thật.
Đêm muà hạ mặc dù mặt troì đa lặn từ lâu nhưng caí nóng như
đuà dươí đất tỏa lên, làm không khí ngột ngạt. Bảo Lâm đưa tay
lên sờ ót, nói:
- Vâng, trơì khá nóng!
- Tôi biết có một quán cà phê, không khí rất dễ chịu, phong
cảnh hữu tình. Cô có nhận lời mơì của tôi đến đấy uống cà phê
không?
Bảo Lâm chợt thấy buồn cười. Hôm nay ông Thắng có vẻ khiêm tốn
quá, không còn caí giọng lưỡi ra lệnh như cũ. Một sự đổi thay
quá lớn. Bảo Lâm nói không suy nghĩ:
- Vâng, tôi nhận lời.
- Vậy thì mươì phút nữa tôi sẽ đến đón cô nhé?
Ông Ta. Thắng đã gác maý. Bảo Lâm đứng yên mâý giây. Rồi không
hiểu sao Bảo Lâm lại thấy long` reo vui. Mươì phút, chỉ có
mươì phút! phải trang điểm nữa chứ?
Bảo Lâm mở tủ, định thay aó, nhưng rồi lại thấy không có lâý
một chiếc aó nào vừa ý. Bảo Lâm nhớ tơí chiếc aó maù trắng của
Trúc Vỹ và dang' dấp quý phaí của cô bé mà ngượng ngùng. Thôi
thì khỏi thay gì cả, Bảo Lâm nhìn vào kiếng. Chiếc aó ngắn tay
maù mỡ gà, với chiếc robe vàng điểm nâu, cũng không đến nỗi
tồi. Thế thì thay làm gì? Nhưng dù gì cũng nên thoa tí son,
phấn nhạt.
Bảo Lâm nhìn vào kiếng, một khuôn mặt xanh xao xuất hiện. Đôi
mắt tròn mở to, dáng dấp yêú đuôí. Tiểu thuyết thường mô tả
người đẹp phải có đôi mắt long lanh, môi hông`, lan` da trắng,
maí tóc đen mượt. Còn ta chỉ có maí tóc là tàm tạm.
Bên ngoaì cửa đã có tiếng coì xe, thế naỳ thì không trang điểm
kịp nữa. Bảo Lâm vội vớ lâý chiếc ví, chạy vội ra phòng khách
định hỏi xin phep' cha. Nhưng vừa tơí nơi, Bảo Lâm đã thấy cha
đứng ở đâý, chắp tay sau đít tơí lui, như đang suy nghĩ điêù
gì.
Thấy Bảo Lâm ông nói với một vẻ lo lăng':
- Con ra phố ư?
- Vâng.
- Ði vớị..ông luật sư đó?
Bảo Lâm đáp với một chút ngại ngùng:
- Dạ! Có gì không cha?
- Thôi được. Nhưng mà...
Bảo Lâm nhìn cha:
- Cha ạ! Có phải cha không thích thấy con qua lại với ông ấy?
Ông Vĩnh Tú hỏi và bước tôí đặt tay lên vai con:
- Chỉ là một sự qua lại thôi ư? Thôi đi đi, con cũng không nên
suôt' ngaỳ ở nhà, con còn trẻ, cần phải có bạn bè. Nhưng mà
với Ta. Thắng thì con cần phải cẩn thận một chút. Thân gaí nên
cảnh giác là tốt hơn con à! Ông ta không còn trẻ, kinh nghiệm
từng trải nhiêù hơn con. Vả lại, đôí với phụ nu hình như ông
ta có nhiêù tai tiếng. Dĩ nhiên là với những người có tiên`,
có thế như ông ấy chuyện đó không làm sao tránh khỏi. Có điêù
cha muốn con nên cảnh giác một chút, cẩn thận một chút. Nhiêù
khi mọi việc chỉ là tin đồn. Mà thôi, chuyện con tiếp' xúc với
ông ta chỉ là chuyện qua lại bình thường, phải không?
Bảo Lâm thấy bối rối. Nàng không còn thấy yên ổn nữa. Cha có
ngụ ý gì? Nhưng không còn kịp nữa rồi, tiếng ken` xe bên ngoaì
thúc giục. Thôi thì để về nhà sẽ hỏi rõ hơn. Bảo Lâm vội vã
nói:
- Con sẽ làm theo điêù cha dặn.
Rồi Bảo Lâm bước ra cửa. Luật sư Thắng đang ngồi bên tay lạí
chờ. Bảo Lâm ngạc nhiên hỏi:
- Bác taì đâu mà ông phải laí xe?
Ông Ta. Thắng cười nói:
- Tôi thích thế naỳ hơn. Chuyện nhờ bác taì là chuyện bất đắc
dĩ. Trên phương diện giao tế làm ăn đoì hỏi, hoặc khi đưa mẹ
tôi và Trúc Vỹ đi đâu, chứ nào tôi có thích đi xe phải nhờ
người khác laí đâu.
Bảo Lâm nhìn Ta. Thắng. Hôm nay ông ta khoác bộ âu phục trắng,
cà-vạt đỏ, trông trẻ và đẹp trai. Chợt nhiên nhìn lại cách ăn
mặc của mình, nàng thấy hơi ngượng.
Xe dừng trước một cao ốc, họ xuống xe vào thang maý lên lâù.
Quán cà phê năm` tận tầng trên cùng. Khung cảnh thật lịch sự,
các chiêu đaĩ viên ăn mặc chỉnh tề, lịch sự và lễ phep'. Bảo
Lâm chợt có mặc cảm tự ti. Tự nhiên một cảm giác buồn buồn,
choáng hết cả tâm hồn nàng. Họ ăn vận sang hơn cả nàng.
Phải nói đây là một nơi ăn chơi sang trọng thì đúng hơn. Căn
phòng thật rộng, có cả san` nhảy. Ta. Thắng chọn chiếc ban`
cạnh bên khung cửa kính. Từ đây nhìn ra, thành phố như thu gọn
bên dươí. những rừng đen` lấp lánh, con lộ với những chuỗi đen`
giống như chuỗi hạt trân châu nhấp nhaý. Xe cộ qua lại không
ngớt.
Bảo Lâm quay lại nhìn Ta. Thắng. ông ta có vẻ rất tự nhiên.
Ánh sáng trong phòng vừa đủ. Cách baì trí sang trọng. Có tiếng
nhạc nhẹ vang lại và những cặp tình nhân đang diù nhau. Bản
nhạc khá quen thuộc nhưng Bảo Lâm không biết tên. Để phá vỡ
không khí yên lặng. Bảo Lâm hỏi:
- Bản nhạc gì thế ông?
Ông Ta. Thắng không đáp, lâý bút ra viết lên khăn tay maý chữ:
"Em đã chiêú sáng đơì tôi".
Bảo Lâm thấy tim đập mạnh, ngẩng nhanh lên, bắt gặp ánh mắt
như biết nói của Thắng.
Bảo Lâm thấy ngượng đỏ mặt. Bồi ban` đã bước đến, Ta. Thắng
hỏi:
- Lâm muốn dùng mon' gì?
- Cho cà phê thôi.
Ta. Thắng gọi hai ly ca phê, rồi nói:
- Ðúng ra Lâm nên gọi mon' kem đặc biệt, ở đây kem nơi naỳ khá
nổi tiếng. Nhất là mon' kem Pháp. Nó gồm có kem, hạnh đaò, anh
đaò. Thử cho biết nhé.
Bảo Lâm gật đầu:
- Vâng.
Thế là Ta. Thắng gọi thêm mon' kem.
Chỉ một lúc sau, là mọi thứ được mang ra. Bảo Lâm không biết
nên ăn mon' nào trước, nên hớp một hớp cà phê hay là ăn thêm
một muỗng kem.
- Ông thấy đâý. Ăn thế naỳ có nóng có lạnh, có ngọt, có đắng...
- Nhưng như vậy thì Lâm đã hưởng hết hương vị của cuộc đơì còn
gì?
Bảo Lâm giật mình nhìn Ta. Thắng. Anh chàng suy nghĩ gì mà nói
vậy? Phải chăng? Bảo Lâm bối rối nhìn xuống.
- Tôi lại nói sai gì nữa ư?
Bảo Lâm lắc đầu nhè nhẹ:
- Không có, chỉ tại câu nói của ông làm tôi suy nghĩ.
Ta. Thắng đốt một điêú thuốc:
- Lâm có biết là từ trước đến giờ tôi không hề ngại chuyện lỡ
lời trước mặt đan` bà, vậy mà không hiểu sao, trước mặt Lâm
tôi lại thấy có mặc cảm làm saỏ tôi chợt thấy mình già đi
nhiêù.
Bảo Lâm vừa ăn kem vừa nhìn lên:
- Ông nói thật đâý chứ? Hay chỉ là nhưng~ lời khách saó?
Ta. Thắng nhìn Bảo Lâm chậm rãi:
- Tôi cần gì phải làm thế với Lâm? Tôi nói thật đâý, có lẽ vì...
tôị.. yêụ..Lâm.
Bảo Lâm giật mình, nàng mở trừng mắt:
- Tai sao?
Ta. Thắng nói nhanh:
- Tại sao là sao?
Bảo Lâm nói:
- Ông cũng thấy đâý, tôi đâu phải là người con gaí điển hình
trong mắt ông. Tôi không đẹp, không theo thơì thượng, tôi bình
thường hơn cả bình thường, rụt rè quá đáng, lại không còn trẻ,
không có sức hấp dẫn, không biết sống theo traò lưu. Không
biết chơị.. trò chơi của tình yêu. Tôi sống bảo thủ, ương
ngạnh, chỉ gây phiên` hà cho người khác hơn là mang đến tình
yêu mật ngọt.
- Lâm nói hết chưa?
Bảo Lâm lắc đầu chầm chậm:
- Chưa.
- Vậy cứ nói đi.
Đầu vẫn lảng vảng lời răn của cha. "Coi chừng trên phương diện
giao thiệp với đan` bà, hắn khá tai tiếng" Bảo Lâm run giọng
nói:
- Tôị.. tôi không phải là đôí tượng để anh đuà giỡn. tôị..
Giọng nói của Bảo Lâm cang` run hơn:
- Tôi có thể tưởng đó là thật...
Ta. Thắng nhìn thẳng Bảo Lâm, rồi đột ngột đứng day.
- Ông làm gì đâý?
Bảo Lâm hỏi, Thắng chợt nói:
- Chúng ta ra san` nhảy đi!
Bảo Lâm nhìn ra san` nhảy. Khách không nhiêù lắm, một điệu
Mambo. Chợt nhiên nàng nhớ đến lời của Từ Sâm ban` về Duy
Trâm, Bảo Lâm vội nói:
- Tôi không biết nhảy disco hay tango.
Ta. Thắng nói:
-đDây không phải là Disco! Anh cũng không muốn thấy em nhảy
biểu diễn, mà chỉ là muốn được gần em... gần em một chút.
Ta. Thắng keó Bảo Lâm ra san` nhảy, ôm sát nàng vào long`. Ta.
Thắng đưa nàng đi theo tiếng nhạc và nói nho nhỏ:
- Anh cho em biết nhé, ngay caí hôm đầu tiên em bước chân vào
phòng khách nhà anh, là em đã khiến anh chú ý. Ban nãy em vừa
bảo là, em tầm thường, không đẹp, không biết đuổi theo thơì
thượng, không có gì xuất sắc. Nêú em nghĩ như vậy thì không
đúng đâu. Trong mắt anh, em rất đẹp. Đương nhiên không phải là
caí đẹp của minh tinh taì tử, mà là caí đẹp của nội tâm. Một
caí đẹp kin' đaó. Nhiêù lúc đôí diện với em, anh chợt thấy
mình tâm` thường, thô tục vô cùng. Bảo Lâm!
Ta. Thắng tiêp' tục, giọng nói như van naì:
- Hãy bỏ hết mọi chiếc mặt nạ ngụy trang. Chúng ta haỹ nhìn
thẳng vào nhau. Thú thật với em, anh rất yêu tự do, anh không
muốn bị bất cứ người đan` bà nào cột chân mình lại. Mâý năm
qua, anh rất thỏa man~ với cuộc sống độc thân mà mình có,
nhưng rồi sự xuất hiện của em, đã làm cuộc sống bình thản kia
đảo lộn hết. Bảo Lâm! Tai em không nghĩ về mình, thành thử em
không biết, caí cao ngạo, bất cần một cách thoát tục của em,
cộng thêm caí nhạy cảm trong ứng xử, caí tự cao tự đại, caí cố
chấp. Tất cả những caí đó làm anh choáng, anh bị mê hoặc.
Vâng, em không có những bộ aó sang trọng, không có những đồ
trang sức đắt tien`, không trang điểm, không đua đoì thơì
thượng, em hơi bảo thủ, nhưng không hiểu sao anh lại thích em
vô cùng. Tất nhiên, anh muốn em phải mặc đẹp hơn, anh cũng
thích ăn mặc đẹp. Nhưng vấn đề đó không phải là vấn đề chính.
Caí chính là... Em biết không...
Ta. Thắng kề môi sát vào tai Bảo Lâm:
- Anh yêu em.
Bảo Lâm thấy như muốn ngạt thở, nàng tựa đầu vào vai Ta.
Thắng, nàng không nói được gì cả, cũng không nhìn được vì mắt
đã nhoà lệ rồi.
Ta. Thắng tiêp' tục nói:
- Em có nhớ nụ hôn đầu tiên của chúng ta trong thư phòng
không? Có lẽ baý giờ anh cũng chưa biết tại sao mình lại làm
như vậy, vì anh không có thơì gian để suy nghĩ, anh đã bị em
phản kháng và bắt đầu phân tích. Anh cố tìm đủ mọi lý lẽ để
biện bạch, để trốn tránh sự thật. Nhưng cuôí cùng anh mới thấy
mình thua. Anh đã bị em chiếm ngự. Bảo Lâm! bây giờ thì anh
hiểu chính mình rồi. Anh không thể sống thiêú em. Có điêù anh
không biết là em có cùng một suy nghĩ như anh không?
Bảo Lâm yên lặng, chỉ tựa đầu vào vai Thắng. Ông Ta. Thắng lo
lắng hỏi dồn:
- Bảo Lâm, em nói đi. Sao em không nói gì ca?
Bảo Lâm vẫn yên lặng với hai dong` nước mắt.
- Hay là em chê anh? Anh già lắm phải không?
Bảo Lâm chỉ lắc đầu.
- Em nói đi! Sao không nói! Em không nhẫn tâm nói hai tiếng từ
chôí ư?
Ta. Thắng cắn nhẹ lâý môi, cương quyết:
- Anh đã chuẩn bị sẵn sang` rồi đây, em cứ nói thật. Đừng
thương hại anh, cũng đừng nể nang gì anh cả, hãy nói thật
long` em.
Bảo Lâm không thể yên lặng mãi, không thể đê? Ta. Thắng hiểu
lầm. Bây giờ thì nàng đa ~hiểu ra, tại sao Từ Sâm bao giờ
trước mặt nàng cũng chỉ là một đứa con nít mới lớn. Thì ra vì
sự hiện diện của người đan` ông naỳ. Đúng rồi. Dáng dấp trưởng
thành, chững chạc của ông ta, đã đi vào tiềm thức nàng từ lâu.
Có lẽ nàng đã yêu Ta. Thắng từ lâu lắm rồi.
Bảo Lâm bắt đầu nói giọng ấp úng:
- Tôi đã nóị.. ông làm thế... tôi sẽ tưởng là thật đâý!
Ta. Thắng trừng mắt:
- Tưởng là thật! thế Lâm nghĩ là tôi nói đuà ư?
Bảo Lâm nói:
- Tôi cũng không biết là... ông nói thật long` đâý chứ?
Ta. Thắng hỏi:
- Trơì đất! Maĩ đến giờ phút naỳ Lâm còn hỏi như vậy được sao?
Anh đã nói, anh không biết bị bất cứ người đan` bà nào cầm
chân, nhưng mà nêú bây giờ, em đến với một người đan` ông nào
khác có lẽ anh sẽ hoá điên mất. Vì vậy, em phải là của anh, em
phải là vợ anh.
Bảo Lâm xúc động ôm sat' Ta. Thắng vào người. Bước chân của
hai vẫn đêù theo điệu nhạc, nhưng bây giờ thì đã có xuất hiện
nụ cười. Nụ cười trên môi, trên mắt Bảo Lâm:
- Ông có hôí hận vì điêù ông vừa nói không?
Ta. Thắng có vẻ bồn chồn:
- Hôí hận? Tại sao lại phải hôí han? Em nói đi, em đông` ý hay
là khước từ?
Bảo Lâm hỏi một cách nhẹ nhang`:
- Ông thấy sao? Tôi thấy ông khờ thật. Giả sử như bây giờ ông
có thấy hôí hận, định rút lại lời nói đó, tôi cũng không cho
đâu.
Ta. Thắng như chựng lại. Chàng như vừa nghe được lời Chuá phán
truyên`. Chàng siết chặt tay Bảo Lâm nói:
- Không được, phải rời khỏi đây ngay.
Bảo Lâm ngạc nhiên:
- Tại sao vậy?
Ta. Thắng mở to mắt nhìn Bảo Lâm:
- Tai sao ư? Bởi vì anh muốn kiêm' một chỗ vắng vẻ nào đó, để
được hôn em.
11
Đề án kiến trúc của Từ Sâm đã được ban giam' đốc thông qua.
Ngoaì số tiên` thưởng, Từ Sâm còn được cấp trên khen ngợi và
đề bạt lên làm trưởng phòng thiết kế. Đôí với gia đình họ Ngô,
đây làmột sự kiện lớn.
Vợ chồng Thúy Bình, Thúy Du đêù tập trung họp đâỳ đủ ở nhà.
Mọi người vui vẻ, nhưng caí không khí vui vẻ khuấy động đó,
hâù như đêù do phaí nữ gây ra. Dù gì nhà naỳ cũng âm thịnh
dương suy. Mâý cô con gaí nói năng lanh lợi, đan` ông thường
hay bị lep' vế, thường bị biến thành đôí tượng để mâý cô chọc
cười. Lúc đó thường mâý anh con trai trở thành hề. Chẳng hạn
có lần, không hiểu lý do gì, Thúy Du ngồi tơí đâu cũng mang
theo goí ô mai. Hôm ấy không hiểu tại sao không có nó. Đang
ngồi chung trong phòng khách, Thúy Du chợt gọi chồng:
- Anh Kính oi!
Từ Kính như hiểu ra, lên tiếng:
- Ô mai!
Rồi chạy bay ra khỏi phòng khách, xông ra ngoaì cổng. Mọi
người rất ngac nhiên, chưa hiểu thì bà Ngô đã bước tơí, bà đã
từng làm mẹ nên không có gì qua mặt được bà. Bà nhìn Thúy Du
cười, caí cười haì long` và mọi người như chợt hiểu ra. Thế là
mục tiêu chính từ Từ Sâm đã chuyển sang Thúy Du, nàng đã có
tin vui! thế là đề taì đã thay đổi. Thúy Du lâý chông` mới nửa
năm mà đã có tin mừng, còn Thúy Bình lâý chông` đã ba năm lại
không có gì hết. Gia đình họ Lê nôn nóng, Lê Vinh cang` nôn
hơn.
Nhìn Thúy Bình, Lê Vinh nói:
- Tôi gia hạn cho cô từ đây đến cuôí năm, phải ăn ô mai, bằng
không thì...
Thúy Bình nhìn chồng cười hỏi:
- Thì sao?
Lê Vinh đáp tỉnh bơ:
- Thì tôi sẽ không khách saó gì nữa, tôi phải làm một man`
"cầu thê" kiêm' vợ hai.
Thúy Bình hỏi:
- Ông dam' không? Nêú ông "câù thê" tụi naỳ không biết "câù
phu" lại à?
Lê Vinh hét lên:
- Gan thật! thật quá lắm!
Rồi quay sang bà Ngô, Lê Vinh nói:
- Mẹ xem đâý, con gaí của mẹ lớn gan quá không?
Bà Ngô cười an ủi Lê Vinh:
- Con đừng sợ! Con mẹ, mẹ biết, nó chỉ giỏi có caí miệng thôi
chứ không dam' làm đâu. Mà con caí trong nhà naỳ kỳ lắm, không
phải chỉ có mâý đứa con gaí không, mà con trai cũng vậy.
Từ Sâm la lớn:
- Ồ mẹ! Sao me lại keó con vào đâý làm gì? Con thấy con rất
lành mạnh đâu có tật gì đâu?
Thuỳ Tâm chen vào:
- Anh mới lắm tật đâý chứ?
Từ Sâm quay sang trừng em:
- Hứ! Tật gì mi nói ra xem? nói xem?
Thúy Bình nói:
- Thôi giỏi rồi! Con của mẹ thế nào mẹ không biết à? Cậu đừng
tưởng cậu lên chức trưởng phòng rồi là cậu ngon nhé. Con trai
gì mà hai mươi lăm tuổi đầu rồi, vẫn phải bam' viú vào mâý
chị. Ngay cả chuyện đi cua đaò cũng chưa biết. Anh Vinh đâu?
- Dạ có!
Lê Vinh bước ra đứng nghiêm, chaò theo kiểu nhà binh.
Thúy Bình nói:
- Anh đem hết kinh nghiệm tán gaí của mình ra dạy cho cậu ba
nó xem.
Lê Vinh tròn mat':
- Tôi ử tôi nhớ là lúc đó... Khi tán tỉnh em, là lúc em đang
đoì laí xe gắn maý. Tôi hứng chí anh hùng, bước ra dạỵ không
ngờ tiểu thơ nhà tôi đạp maý chưa xong đã ham rồ ga. Chiếc xe
vọt tơí một caí, tung vào bờ tường. "Rầm" là ngã lộn nhaò, cả
người lẫn xe. Cô bị lỗ maú đầu. Tôi thất kinh phải đưa ngay
vào bệnh viện. Bác si thấy vết thương trên đầu em rộng quá
mắng anh: "Tai sao cậu lại làm cho một người đẹp thế naỳ mang
sẹo thế? bây giờ cậu phải xử trí sao?" tôi tưởng là em sắp
chết đến nơi, nên buột miệng nói: "tôi sẽ cươí cô ấy làm vơ.".
Có ai ngờ đâu em lại lớn mạng như vậy? Em không chết mà lại
sống khỏe, làm anh phải cươí em. Như vậy có kể là anh đã "tán"
em không? Kinh nghiệm naỳ đâu thể truyên` cho Từ Sâm được?
Câu chuyện của Lê Vinh khiến cả nhà cười ầm lên. Thật ra thì
Lê Vinh không xạo. Chuyện đó có phần thật, vết sẹo tren đầu
Thúy Bình còn đó. Trước sự cười đuà của mọi người, Thúy Bình
không giấu được sự tẽn tò:
- Nói kiểu anh, thì ra là tôi đã dùng khổ nhục kế để câu anh
ư?
Lê Vinh đứng ra xa một chút:
- Làm sao tôi biết được?
Thúy Du nhảy vào cứu bồ cho chị:
- Ðưn`g tưởng bở nhé! Nhưng chi. Bình đâu phải bảo anh kể
chuyện anh cua chị ấy như thế nào đâu? Mà chỉ muốn anh đem
chuyện anh đã tán tỉnh mâý cô khác kia kià.
- Cô nào đâu?
Thuỳ Tâm bâý giờ mới nhập cuộc:
- Còn cô nào nữa, cứ kheó đóng kịch thôi, công tử họ Lê ạ...
Công tử có muốn tôi kể ra sơ sơ mâý caí tên mà tôi đã biết
không?
- Ðừng, đừng, đừng!
Lê Vinh vội vã ngăn lại. Rõ rang` anh chàng cũng có chút tai
tiếng trong chuyện tán tỉnh phụ nữ.
Mâý lần dự tiệc chiêu đaĩ, thù tạc trong thương vụ, Lê Vinh đã
gặp mâý đoá hoa biết nói. Rồi cũng đổ bể, truyên` từ miệng
người naỳ qua người khác, ít họ xít cho nhiêù. Lê Vinh đã phải
khổ sở thu xếp, bây giờ nêú moi ra, sẽ khổ cỡ nào. Lê Vinh van
naì Thùy Tâm:
- Thôi mà, cô Út cô tha cho tôi nhờ. Đừng để tôi phập phồng
không yên giấc.
Nhưng Thúy Bình không buông tha:
- Nêú anh là con người quang minh chính đại thì có gì phải sợ
chứ?
Lê Vinh đột nhiên ho sặc sụa. Thúy Bình nhìn chồng cười hỏi:
- Anh làm sao thế? Cảm mạo hay bị viêm họng vậy?
Lê Vinh rõ rất thông minh chuyển ngay đề taì:
- Không phải không phải đâụ tôi có chuyện đang suy nghĩ đây.
Xem nào, cậu Từ Sâm năm nay hai mươi lăm tuổi rồi, mà chưa có
bạn gaí thì quả dở vô cùng.
Lời của Lê Vinh chua dứt, thì chuông điện thoại reo vang, Thùy
Tâm ngồi gần điện thoại nhất lên đỡ lâý ống nghe. Vừa nghe,
Thùy Tâm vừa nhiú maỳ:
- Ồ, có điện thoại của anh Từ Sâm đây naỳ. Cô nào gọi cho anh
mà giọng nói nghe nhaõ nhẹt vậy?
- Ho. La đâý!
Từ Sâm vội khoát tay:
- Hãy nói với cô ta là không có mặt ở nhà. À... à đi xa lắm
rồi. Công ty phaí đi công tác xạ.. hay đã đi Mỹ hay Phi châu
gì cũng được. Phải đi ba tháng...hay cả năm cũng được.
Thùy Tâm trố mắt nhìn anh:
- Anh đừng tưởng ai cũng ngu như anh à? Làm gì có chuyện đi Mỹ
hay Phi châu? Người ta chỉ cần phôn tơí sở làm của anh là rõ
cả mọi việc.
Từ Sâm thấy có lý, bứt tóc:
- Mạc cô ta nói gì thì nói. Cứ bảo tôi không có ở nhà là được.
Thùy Tâm buông mâý ngon' tay che kin' ông' nói ra, rồi nói vào
maý:
- Anh ấy đi vắng rồi. Không biết mâý giờ nữa mới về.
- Caí gì? Tôi là ai à? Tôi là vợ chưa cươí của anh ấy!
Rồi Thùy Tâm đặt maý xuống, nhìn Từ Sâm cười:
- Xong rồi, đã giup' anh giải quyết được mọi việc rồi đâý.
Lê Vinh có ve ngẩn ra:
- Thật tình tôi không hiểu. Tại sao mâý người ai cũng bảo là
cậu nhà ta chưa có ban gaí, bây giờ lại có người gọi điện
thoại đến chứ? Mâý người định phá tôi ư?
Từ Sâm lắc đầu:
- Caí cô naỳ ghê gớm lắm. Tôi đã trông thấy qua một lần, cô ta
không kem' caí bà "Meò rừng" hay "Hồ ly tinh" gì của anh đâu
anh Vinh ạ.
Từ Sâm nhìn mọi người, chợt nhiên thấy bực dọc. Caí sung sướng
được khen thưởng vì bản thiết kế như cất cánh bay đi, chàng
lặng lẽ rời khỏi đam' đông lên lâù, khep' cửa lại, ngã mình
xuống giường, trừng trừng nhìn lên trần nhà.
Chầm chậm như một cuôn' phim, trước mắt chàng hiện ra một
khuôn mặt, một đôi mắt đen nhaý, nước da trắng đứng đâý. Chiếc
aó phất phơ trong gió lộng. Cô bé rực rỡ dươí ánh nắng mai,
như một nàng tiên. Từ Sâm thở daì, nghiêng người nhìn ra cửa
sổ. Từ Sâm ơi, Từ Sâm! Mi làm gì thế? Mi giống như Bảo Lâm đã
nói, mi ngây ngô, ấu trĩ, chưa trưởng thành. Mi gặp ai yêu đó.
Đầu tiên mi đã bị caí nghiêm trang của Bảo Lâm thu hút, sau đó
mi không thoát khỏi sự quyến rũ của Duy Trâm rồi bây giờ mi
lại thấy Trúc Vỹ như một nàng tiên nữ. Như vậy, rõ là đã có
chuyện rắc rôí! Từ Sâm quay người lại up' mặt vào gối. Hình
an?h Trúc Vỹ như hiện ra rõ hơn trong đầu. Không được! Từ Sâm
ngồi dậy. Ta phải nghĩ ra cách làm thế nào để quen với Trúc
Vỹ. Bằng không có lẽ ta sẽ điên mất.
Những lúc gần đây, sau ngaỳ gặp Trúc Vỹ trong sân nhà Bảo Lâm,
Từ Sâm không làm sao quên được hình bóng ấy. Giọng nói êm và
thanh như tiếng chim hót kia cứ lảng vảng trong đầu chàng.
- Chậu naỳ là kim ngư thảo, caí tên nghe lạ quá phải không cô.
Từ Sâm hết nằm xuống rồi ngồi dậy. Chàng thấy bức rứt không
yên. Cuôí cùng chàng phải đứng dậy đến phòng vệ sinh, rửa mặt,
nhìn vào kiêng'.
- Mi chỉ gặp cô ta một lần, mi không hề quen biết, sao vậy?
Bảo Lâm bảo mi chưa trưởng thành. Mi làm gì cũng như khùng
khùng điên điên. Mi không thể si mê người ta qua dung nhan bề
ngoaì được, hãy vững vàng một chút. Bây giờ, trước mắt là làm
thế nào để làm quen voi cô gaí ấy đã. Nhưng làm thế nào để
quen! Cách đơn giản nhất là điện thoại cho Bảo Lâm, nhờ Bảo
Lâm giup' đỡ, nhưng mà Từ Sâm ơi! Tại sao làm caí gì thì mi
cũng phải cần người khác giup' đỡ? Mi không thể độc lập, bao
giờ mi mới tự lập được, mới trưởng thành chứ?
Rồi như một cơn lốc, Từ Sâm xông ra ngoaì cửa, chạy bay xuống
câù thang, trước sự kinh nhạc của mọi người, chàng chạy ra
ngoaì nhà. Từ Kính gọi với theo:
- Cậu Sâm ơi, cậu Sâm, cậu làm gì đâý? Cậu đi đâu vậy?
- Tôi đi ra phố mua mâý mon' quà.
Quả thật, Từ Sâm đã mua cả lô hang`. Phần lớn là sách, phải
nói là toan` loại sách thực vật học. Vợ chồng ông Ngô Trọng
Nhan` tưởng con trai định đổi ngành.
Thế rồi có một ngaỳ, khi Trúc Vỹ đang cùng bà nội ngồi nói
chuyện vãn trong phòng khách, thì vú Ngô bước vào nói:
- Cô ơi, có ông thợ làm vườn đến, ông ấy bảo là mang đến cho
cô mâý chậu hoa quý và hiêm'.
Trúc Vỹ mừng rỡ vừa chạy ra vừa hỏi:
- Thế có phải ông Văn hôm trước không? ông ấy có hứa sẽ mang
đến một số hoa lạ mà.
Vú Ngô nói:
- Không phải ông Văn, ông naỳ còn trẻ lắm. Chắc có lẽ là con
trai ông ta ấy, tôi đã đưa cậu ta ra mảnh đất sau bụi trúc
rồi, cậu ấy có mang theo mươì mâý chậu hoa.
Trúc Vỹ đã ra tơí vườn, nàng chạy vội về phía mảnh đất mới
được vun xới sau vườn trúc. Mảnh đất mà lúc mới mua, nhà luật
sư Thắng định làm một sân quần vợt.
Sau đó vì công việc quá bận nên ông bỏ dở dự tính naỳ. Mảnh
đất trở thành bãi cỏ dại và ông giao cho Trúc Vỹ, sau ngaỳ bỏ
thi đại học. Trúc Vỹ đa bỏ khá nhiêù ngaỳ công để vun xới,
chăm sóc nó, nàng đa trồng một luống kim trản hoạ một số hoa
nở vào muà thu, ngoaì ra còn trồng một số loaì hoa hiêm' nữa.
Trúc Vỹ vừa qua khỏi rừng trúc, là thấy gã làm vườn ngay. Hắn
có thân hình cao lớn, vai rộng tóc đen, hắn mặc sơ mi trắng,
một quần jean đa bạc maù, đang đứng chắp tay ngắm nghiá thửa
đất. Dươí chân hắn ta là những chậu hoa tim' có, đỏ có.
Nghe tiếng chân, hắn quay lại. Trúc Vỹ bất giác giật mình. Anh
chàng có khuôn mặt khá quen thuộc. Vầng trán rộng, đôi mắt đen
và chiếc miệng có dang' dấp tinh nghịch kia hình như mình đã
gặp đâu rồi. Đúng rồi! Trúc Vỹ đã gặp ở nhà cô giaó Lâm.
Trơì đất! vậy mà vú Ngô lại hiểu lầm, lại nói người ta là thợ
làm vườn. Anh chàng naỳ Vỹ biết rất rõ. Con trai duy nhất của
một đại thương gia.
Trúc Vỹ chợt thấy buồn cười, nụ cười hồn nhiên. Nụ cười đã làm
cho Từ Sâm ngẩn ngơ bối rối. Hôm nay Trúc Vỹ mặc aó maù xanh
lá non, tóc daì đánh thành hai chiếc bim'. Trông Trúc Vỹ tươi
mát như cành cỏ dại trong mưa.
Trúc Vỹ vừa cười vừa nói:
- Ồ, thì ra là anh! tôi nhớ tên anh rồi, anh có phải là Từ Sâm
không?
Long` Từ Sâm vui như mở hội. Nàng đã biết tên của ta.
- Vâng! Trúc Vỹ!
Từ Sâm cố tình kêu tên một cách thân mật.
- Tôi mang hoa đến cho cô naỳ!
- Ồ!
Trúc Vỹ trề môi, thaí độ ngây ngô chân chất vừa lôi cuôn' vừa
khiến người ta chú ý.
- Xưa tôí giờ chưa có ai tặng hoa cho Vỹ cả, hen` gì...hen`
gì.
- Hen` gì thế nào?
- Hen` gì vú Ngô chẳng bảo anh là thợ làm vươn`.
Từ Sâm đáp một cách tỉnh khô:
- Thì tôi là thợ vườn đây! tôi đến đây để dạy Vỹ làm vườn.
Trúc Vỹ nhướng maỳ ngạc nhiên:
- Anh đến dạy tôi làm vườn ư?
- Vâng, Vỹ đến xem naỳ.
Từ Sâm keó tay Trúc Vỹ đến gần, cổ tay mềm mại mat' rượi của
Trúc Vỹ làm Từ Sâm giật mình:
- Tay của Vỹ như có điện vậy đó.
Trúc Vỹ cười giả lả nói:
- Có điện? Anh nói gì lạ vậy?
Từ Sâm nói:
- Thôi bỏ qua đi! Tôi hay nói chuyện không đâù không đuôi, cô
giaó Lâm của cô đã từng phê bình tôi còn khờ khạo ngây thơ
lắm.
Trúc Vỹ cười ngặt ngheõ. Nói đến cô giaó là nàng thấy vui,
nàng ngây thơ hỏi:
- Thế ư? Cô Lâm cũng có dạy anh à?
Từ Sâm thấy lúng túng:
- À, mà...
Rồi chàng suy nghĩ một chút nói tiêp':
- Ờ...ờ..cô ấy cũng có dạy tôi.
Trúc Vỹ thích thú:
- Dạy anh môn gì vậy?
Từ Sâm nhớ đến lời Bảo Lâm chỉnh, liên` nói:
- Thì dạy tôi cách làm người, cách sống độc lập, cách tự nhận
xét, suy nghĩ để trưởng thành. Nói chung là đủ mọi thứ.
Trúc Vỹ nhìn Từ Sâm với caí nhìn chia sẻ:
- À! Cô Lâm là một cô giaó tôt', anh có thấy như vậy không?
Như tận đâý long`, Từ Sâm gật đầu đông` ý với Trúc Vỹ:
- Vâng, một cô giaó tốt nhất thế giơí.
Lời của Từ Sâm làm Trúc Vỹ thích thú. Nàng nhìn thẳng Từ Sâm
dù sao cũng gặp một người học cùng thâỳ. Người nhà cả mà! Trúc
Vỹ nghĩ như vậy nên cư xử với Từ Sâm thân thiết hơn.
- Anh bảo là anh cũng biết trồng hoa nữa phải không?
Từ Sâm quay qua:
- Cô nhìn tôi không giống à?
Trúc Vỹ lắc đầu, làm caí nơ bươm bươm' trên đầu như lay lay
đôi cánh.
- Không! Anh to lớn quá, trông giống như một thể thao gia.
Từ Sâm hãnh diện:
- Thì tôi cũng là thể thao gia đâý chứ! tôi chơi bóng rổ, bơi
lội, đá banh, chạy đua, đều khá cả. Nhưng tôi cũng biết trồng
hoa nữa đâý.
- Ồ.
Trúc Vỹ nhìn Từ Sâm với ánh mắt khâm phục. Rồi quay xuống nhìn
mâý chậu hoa. Có một chậu cây có thân mong` nước, chân đứng
thẳng, maù xanh đậm. Nàng chưa hề thấy qua lọai naỳ bao giờ,
nên cất tiếng hỏi. Từ Sâm làm như rất sành sỏi:
-đDây là loại "san hô xanh". Cô nhìn xem nó giống san hô
không? Có điêù lại maù xanh đậm.
Trúc Vỹ nói:
- Vâng giống quá, bây giờ tôi mới có nghĩ ra!
Nàng cuí xuống nhìn một chậu hoa khác, có lá to maù lục, hoa
lại maù đỏ, viên` vàng. Những cánh hoa nở cong, rung rinh
trong gió như e lệ. Trúc Vỹ hỏi:
- Còn đây là hoa gì?
- Còn đây là loại gai lan, một loaì có gốc gác từ Phi Châu.
Hiện nay nó đã thích ứng với khí hậu ở đây. Tôi đa quan sát
vườn hoa của cô, phần lớn là loaì nở vào muà xuân, chỉ có kim
trản hoa và cúc, huệ là nở vào muà hè và thu. Tôi thấy cô cần
phải trồng thêm một số loaì hoa muà đông, như vậy vườn sẽ có
hoa trong suốt bôn' muà. Xuân, hạ, thu, đông đêù có hoa nở như
vậy, vườn naỳ là thế giơí của hoa.
Trúc Vỹ nhìn Từ Sâm với đôi mắt long lanh.
- Anh nói đúng, nhưng tôi tìm maĩ mà chẳng thấy hoa nào nở
trong muà đông cả.
Từ Sâm nhun' vai:
- Không tìm thấy à? Thiêú gì, chẳng hạn như loaì hoa gai lan
naỳ, hoa chuông vàng, anh đaò, kỳ lân, thủy tiên... Tất cả đêù
đơm hoa tiết lạnh.
Trúc Vỹ hỏi:
- Có loaì là kỳ lân nữa ư? Caí tên nghe ngộ quá hen'!
Nàng thật sự ngac nhiên, tưởng răng` mình biết tên rất nhiêù
loại hoa, không ngờ so với anh chàng naỳ thật trí thức về hoa
của mình kem' xa.
Từ Sâm lựa một chậu hoa mang đến trước mặt Trúc Vỹ. Hình dáng
bên ngoaì của nó giống như phật thủ, có điêù rất nhiêù gai, và
hoa nhỏ maù đỏ.
- Ðây là hoa kỳ lân. Nó là hai loại maù, đỏ và vàng. Nêú cô
biết cách chăm sóc thì có thể ra hoa quanh nam, nhưng ở muà
thu và đông thì hoa nở rộ hơn. Trong` nó phải có ánh nắng đâỳ
đủ, không được đọng nước, đất phải là đất cat', dĩ nhiên là
ngoaì những yêú tố đó ra, giống như những loaì hoa khác, nó
đoì hỏi phải chăm sóc kỹ cang`.
Trúc Vỹ tròn mắt nhìn Từ Sâm, cô nàng đã hoan` toan` bị thuyết
phục.
Trúc Vỹ nói như van xin:
- Anh có săn~ sang` dạy tôi những thứ đó không?
Từ Sâm nói một cách tự haò:
- Rất sẵn sang`!
Ánh mắt như hồ thu của Trúc Vỹ thật lôi cuôn'. Bất giác Từ Sâm
gaĩ đầu lẩm bẩm:
- Trơì đất! Trên cõi đơì naỳ, chắc tôi chết mất, chết mất! tôi
đang chết dần, chết trong đôi mắt xanh biếc của nàng. Trơì ơi.
Trúc Vỹ tò mò bước tơí nhìn thẳng vào mặt Từ Sâm:
- Anh nói gì thế?
Từ Sâm vội vã lắc đầu:
- Không có gì hết.
Trúc Vỹ chỉ vườn hoa và nói:
- Anh thấy đâý, cha tôi đã giao mảnh đất trống naỳ cho tôi để
tôi biến nó thành vườn hoa. Anh thấy tôi nên trồng những loại
hoa gì cho thích hợp?
Từ Sâm chăm chú, ngắm nghiá mảnh đat', rồi ngồi bẹp xuống.
chàng bắt đầu móc trong tuí ra một tờ giâý trăng'. Từ Sâm bắt
đầu thiết kế, Trúc Vỹ tò mò ngồi xuống cạnh. Từ Sâm vẽ rất
nhanh, những vong` cung, những chiếc cột gỗ tròn. Trúc Vỹ có
cảm tưởng như Từ Sâm đang vẽ để thiết ké nhà.
- Anh làm gì thế? Nhà em rộng lắm rồi, không cần cất thêm, em
muốn làm vườn hoa thôi. Em hỏi anh cần trồng hoa gì thôi mà.
Từ Sâm nhìnlên, cố găng' giải thích:
- Tôi chỉ muốn thiết kế hoa viên, chứ đâu có cất nhà? Khu vườn
nhà em có trồng đủ thứ, nhưng lại thiêú một nhà kính. Tại sao
ta lại không lợi dụng mảnh đất naỳ cất một nhà kin' ấm? Trúc
Vỹ biết không, có nhiêù loại hoa cần phải trồng trong nhà như
hoa lan, các loai kiểng nhiệt đới.
Trúc Vỹ nhớ sực ra, hình ảnh nhà kính với hang` trăm lọ lan
treo đâỳ loại lan có maù sac' muôn maù ngan` vẻ, thật thích
thú. Trúc Vỹ nắm lấy tay Từ Sâm giục:
- Vâng thì anh haỹ vẽ, vẽ đi!
Từ Sâm tiêp' tục vẽ, vẽ một cách say mê. Nhà kính bắt đầu hình
thành dáng dấp, nó giống như mô hình của một viện nghệ thuật
hơn là một nhà kính.
Từ Sâm vừa vẽ vừa giải thích:
- Ðây chỉ là phác thảo thôi, bao giờ đồ đạc đâỳ đủ mới có vẻ
tỉ lệ thích hợp.
Trúc Vỹ tò mò:
- Làm sao anh lại biết vẽ thế?
Từ Sâm cười hãnh diện nói:
- Vì tôi có học qua ngành kiến' trúc. Hiện tôi đang làm viec
ơ? Sở xây dựng cơ mà.
Trúc Vỹ ngạc nhiên:
- Anh đã theo học qua kiến trúc? Ồ! vậy là anh thông minh lắm,
giỏi lắm. Vì anh vừa vẽ giỏi, thiết kế nhà cửa giỏi, anh lại
là thể thao gia, lại rất am tường về nghệ thuật hoa viên nữa.
Trúc Vỹ mở to mắt nhìn Từ Sâm khâm phục:
- Anh thật là tuyệt vơì!
Từ Sâm đỏ mặt. Những lời tán tỉnh đơn sơ của Trúc Vỹ làm chàng
thấy xâú hổ. Chàng ngồi ngay người lại, thật thà thú nhận.
- Nghe naỳ, Trúc Vỹ. Tôi thật tình biết vẽ, biết thiết kế đồ
án, biết chút ít thể thao, nhưng tôi không biết trồng hoa đâu.
Trúc Vỹ không tin:
- Sao lại không? Anh biết nhiêù về đặc tính, maù sắc, cách
thức trồng, thơì gian sống và cả tên tuổi của hoa. Như vậy thì
làm sao anh lại cho răng` không biết trồng hoa?
- Tất cả những thứ đó đêù qua sách vở.
Trúc Vỹ chau maỳ:
- Qua sách vở? Em không hiểu gì cả.
Từ Sâm nói:
- Vậy thì anh nói thật nhé! từ hôm gặp Vỹ ở nhà cô giaó Lâm,
là anh như mất hồn. Anh nghĩ phải tìm đủ mọi cách để gần guĩ
em. Anh biết em thích trồng hoa, thế là anh đi mua hơn hai
mươi quyển sách về hoa cỏ về đọc ngấu nghiến, rồi đến mâý vườn
hoa hỏi thăm mâý ông chăm sóc vườn. Tích luỹ một số kinh
nghiệm lý thuyết và anh mò đến đây.
Trúc Vỹ nhướng maỳ, nàng có ve kinh ngạc nhìn Từ Sâm:
- Anh muốn nói là anh đã vì em mà nghiên cứu về hoa cỏ naỳ?
Từ Sâm cười nhìn Trúc Vỹ rồi gật đầu sung sướng:
- Ðúng vậy.
Trúc Vỹ chớp chớp mắt, đôi mắt đen như ngẩn ngơ. Nàng ngồi
trên cỏ, chiếc vaý xoè rộng, hai tay đan vào nhau yên lặng.
Từ Sâm nhìn cô gaí. Nỗi lo lắng không đâu ụp đến. Từ Sâm nghĩ:
- Hỏng hết rồi! Ta đã vụng về quá. Nói chi những lời như vậy,
coi như bao nhiêu công phu tan theo mây khoí cả rồi.
Từ Sâm cắn lâý môi, khó xử.
thời gian như châm` chậm trôi. Chợt Trúc Vỹ ngẩng lên nhìn Từ
Sâm. Ánh mắt vẫn sáng long lanh. Nàng nhìn Từ Sâm rồi nói,
giọng nói của cô gaí nghe nhẹ như gió thổi:
- Cảm ơn anh nhé! Chưa có ai vì em mà hành động như vậy. Anh
nói làm em muốn khóc quá.
Trúc Vỹ chớp chớp mắt, và nàng khóc thật. Ngọn gió vui tươi
như vây lâý người Từ Sâm.
- Ồ!
Chàng đưa tay nắm lâý tay Trúc Vỹ, nắm một cách rụt rè. Từ Sâm
lo Trúc Vỹ hoảng sợ. Đây là lần thứ hai họ gặp nhau, mới chỉ
hai lần thôi. Taó bạo quá chăng? Có điêù trong phút giây linh
thiêng nào đó, Từ Sâm chợt hiểu ra, tình yêu là gì. Thì ra nó
không phải là tình thương hại, lại cũng không phải là sự bốc
đồng. Tình yêu trước hết bắt rễ từ sự trân trọng, yêu quý,
sùng baí, rồi sau đó ươc' mơ và có cả sự rung động chân thành
của cảm xúc và còn nhiêù thứ nữa.
Như bị choáng ngộp trước niềm vui quá lớn, Từ Sâm như quên
hết. Chàng chỉ biết răng`, trên thảm cỏ xanh, cô bé ngồi trước
mặt kia mắt đang bị khoí tình yêu làm cay xè đến nỗi phải ứa
lệ. Điêù đó làm chàng sung sướng, muốn nhảy cỡn lên, muốn la
toáng lên cùng đất trời. Im lặng. Bỗng nhiên Từ Sâm như dạn dĩ
hơn, gọi:
- Trúc Vỹ naỳ?
Cô bé ngước mặt lên, chờ đợi.
- Dạ!
Từ Sâm sung sướng hỏi nhỏ:
- Có bao giờ em bị khoí làm cay mắt chưa?
Trúc Vỹ gật đầu nhè nhẹ, rồi đáp:
- Nhiêù nữa là khác, mâý hôm ở nhà phụ vú ngô nâú cơm em bị
hoaì chứ gì.
Từ Sâm cười hỏi:
- Không phải, loại khoí đặc biệt kia, khoí không có lửa nhưng
vẫn cay xé mắt kìa!
Như chợt hiểu ra, Trúc Vỹ hai má đỏ bừng, cười bẽn lẽn, trả
lời thật nhỏ như chỉ để hai người nghe thôi:
- Ðây là lần đầu.(Hết
Chương 5 ... Xin xem tiếp
Chương 6) |