COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

BIỆT LY ƠI CHÀO MI

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8]

Chương 6

flower

Suốt muà hè, Bảo Lâm sống trong cảm giác bay bổng. Cuộc sống khá bận rộn. Bảo Lâm ít có mặt ở nhà. Cũng may là có người làm phụ chăm sóc cho me. Bệnh tình của bà Tố Trinh lúc gần đây khá lên trông thấy rõ. Sau ngaỳ Bảo Lâm ngã lên đống mảnh chai, bà như hôì phục phần nào ý thức, không còn dằn vặt Bảo Lâm nữa. Đôi lúc bà tỉnh hẳn, không còn nói nhảm hay đập phá nữa.
Ông Vĩnh Tú cũng cảm thấy tuy muà thu đã trôi qua, nhưng trên khuôn mặt, tren mắt, trên môi con gaí ông, muà xuân vẫn còn phảng phất. Muà xuân đến với Bảo Lâm đó là một niềm vui, một an ui của người cha. Chứ trước giờ, cứ thấy con ủ dột, hoaì vọng về mối tình tan vỡ, tuy không nói ra nhưng trong thâm tâm ông, ông không yên lòng.
Rồi ông Vĩnh Tú hiểu được một điêù, đó là cần phải nói chuyện với Tạ Thắng. phải làm sáng tỏ chuyện của Bảo Lâm với Thắng. Nhưng ông chưa kip nói ra ý kiến thi Tạ Thắng tự đến.
Hôm ấy là một buổi tối, trong căn phòng chật hẹp, một cuộc nói chuyện thẳng thán giữa hai người. Bảo Lâm thì cố tình lánh mặt, vì Bảo Lâm hiểu rằng trong những cuộc nói chuyện như vậy, sự hiện diên. của mình sẽ làm không khí mất tự nhiên. Bảo Lâm đã đến nhà của chị em Du, Bình chơi. Khi Bảo Lâm trở về thì đêm đã khuya và Tạ Thắng cũng không còn ở dâý. Ông Vĩnh Tú chắp tay sau đít đang đi tơí đi lui trong phòng khách. Thaí độ ông trang nghiêm. Bảo Lâm vào nhà, nhìn cha, đã cam thấy lo âu. Không biết hai người đã nói với nhau những gì, Bảo Lâm hiểu tính ông Tú. Cha có một tâm hôn` khép kín, còn Tạ Thắng? Đương nhiên là một con người cao ngạo, kiêu hãnh. Cuộc nói chuyện rất có thể đã có những va chạm. Bảo Lâm sợ nhất chuyện đó. Nàng len len' nhìn cha, khuôn mặt cha như có ve suy nghĩ, nặng nề...
Bảo Lâm nghĩ, vậy là nguy rồi. Cha đã có định kiến về Thắng trên phương diện quan hệ với phaí đẹp, bây giờ nêú họ lại va chạm nhau khì khó xử vô cùng. Rồi có thể cha bắt ta cắt đứt quan hệ với Tạ Thắng. Ta phải làm saỏ phải xử trí sao đây chứ?
Bảo Lâm rụt rè gọi:
- Cha!
Ông Vĩnh Tú quay sang nhìn con gaí, rồi ngồi xuống ghế, ông rót một ly trà chậm raĩ uống.
- Bảo Lâm, hẳn con phải hiểu Tạ Thắng đã đến đây với mục đích gì chứ?
Bảo Lâm hôì hộp. Thật ra nàng chỉ muốn Tạ Thắng đến làm quen. Một cách trải đường cho những lần sắp đến.
- Anh ấy nói là đến để thăm cha.
Ông Vĩnh Tú nhìn con gaí:
- Không phải chỉ là thăm suông. Ông ấy đến đây để xin phép cha cươí con đâý!
- Cươí con?
Bảo Lâm mở to mắt nhìn cha, nàng không ngờ Tạ Thắng dám đề cập thẳng chuyện đó. Bảo Lâm lo lắng, không hiểu phản ứng của cha ra sao.
Ông Vĩnh Tú chậm raĩ hỏi:
- Bảo Lâm! Cha hỏi thật con nhé? Con có yêu Tạ Thắng đến độ nhận lời lâý Thắng làm chồng không?
- Dạ..cha...
Bảo Lâm nhìn xuống, nàng không trả lời thẳng câu hỏi. Nhưng ánh mắt, thaí đô. Bảo Lâm là một câu trả lời xác đáng nhất, còn gì nữa.
- Nghĩa là con đồng ý chứ gì?
Bảo Lâm hơi lúng túng, gật nhẹ đầu, lo ngại nhìn cha. Ông Vĩnh Tú ngồi yên, Bảo Lâm hôì hộp nhìn cha chờ đợi.
- Cha... Cha không đồng ý à?
Ông Vĩnh Tú bỗng nói:
- Qua đây naỳ con.
Bảo Lâm giống như chú dê non, đến đứng trước mặt cha. Ông Vĩnh Tú nắm lâý tay nàng:
- Tạ Thắng là một người đàn ông khá lôi cuốn lại có tên tuổi. Bên cạnh ông ấy còn có một mẹ già lớn tuổi và một đứa con riêng mươì tám. Như vậy, nêú con chấp nhận làm vợ cho một người đàn ông như thế thì khá vất vả đâý. Không đơn giản đâu. Nhưng nêú con thật tâm yêu thì cha cũng nghĩ là một người đã từng va chạm, nhiêù khổ đau và hiền hậu như con, mọi thứ rồi cũng ứng phó được, cha tin là con sẽ thành công. Miễn sao con đã hỏi kỹ lòng mình trước khi quyết định là được.
Bảo Lâm nhìn cha cảm động:
- Cha... Cha đã đồng ý rồi ư?
Ông Vĩnh Tú cười:
- Muốn không đồng ý cũng khó. Tạ Thắng có cách nói rất thuyết phục, rất cương quyết. Cha đã tự hỏi, nêú cha không đồng ý thì anh ta có thể bắt cóc con đưa đi không? Bảo Lâm, quả thật cha không ngờ. Cha lại có thể có một chàng rể nổi tiếng như vậy. Cha chỉ không vui vì Tạ Thắng tuổi lớn hơn con nhiêù quá! Nhưng mà cậu ấy lại thuyết phục rất hay. Rõ ràng ngoaì Tạ Thắng ra, không thể có người đàn ông thứ hai nào có thể hiểu được, cảm phục được caí cao ngao, cố chấp, tự tin và bản lĩnh của con. Với Tạ Thắng, những đứa con trai khác bằng tuổi con, nói như ông ta, trước mắt con chỉ là những đứa con nít mới lớn. Cha không làm sao khác hơn được. Bảo Lâm, con cần có một người bạn là người đàn ông đã trưởng thành, có kinh nghiệm sống, từng trải. Người đàn ông đó không ai khác hơn là Tạ Thắng. Nói thật, cha vui lòng.
Bảo Lâm chău maỳ:
- Anh ấy đã nói với cha như vậy, hay tự cha nhận xét?
- Tạ Thắng là con người tự tin, cao ngạo, võ đoán. Nêú không có những điêù đó, con có yêu anh ta không?
Bảo Lâm đỏ mặt:
- Ồ, cha!
Ông Vĩnh Tú buông tay con gaí ra rồi nói:
- Ðó con thấy không? Cha hiểu con mà. Thôi được rồi, cha cũng đa quyết định và Tạ Thắng muốn cuối năm nay sẽ cử hành hôn lễ. Con cũng không ccònnhỏ nhắn gì, con phải lập gia đình. Nhưng cha cũng đã nói cho Tạ Thắng biết là con gaí của cha ngoaì caí khối óc ra, cha không có của hoì môn nào để con mang theo cả. Nhà ta ngheò như con biết đâý.
- Ồ cha! Cha thật khiêm tốn.
Ông Vĩnh Tú nhìn con triù mến:
- Không phải sao! Con của cha có khá nhiêù ưu điểm về tinh thần. Có hiêú naỳ, chịu cực khổ naỳ, nhẫn nhực naỳ, biết lo cho người khác hơn bản thân mình.
Bảo Lâm quỳ xuống dươí chân cha, mắt đâỳ lệ:
- Cha, cha có biết là cha có khuyết điểm to lắm không?
- Caí gì thế?
- Cha quá yêu con, lúc nào cha cũng nghĩ tốt về con, chứ nào con được như cha nói đâu.
Ông Vĩnh Tú vuốt lâý maí tóc Bảo Lâm, lòng xốn xang. Sau khi Bảo Lâm đi lâý chồng rồi, nhà sẽ còn lại ai? Ông đã già, vợ lại bệnh hoạn, con trai thì đã chết yểu.
Cuôí cùng rồi cuộc đơì naỳ dâng hiến cho ông caí gì? Đành rằng mỗi người có một só phận riêng, nhưng cuộc đơì của ông sao nghiệt ngã quá. Bảo Lâm hỏi:
- Cha à! Mẹ có biết chuyện naỳ chưa?
Ông Vĩnh Tú gật đầu nói:
- Có lẽ biết phần nào. Con biết là nhà chúng ta vách gỗ, cửa gỗ. Nói caí gì ở phòng naỳ, phòng kia nghe hết. Nhưng mà mẹ con ở nhà trong, không có ra ngoaì naỳ, nên Tạ Thắng không thấy. Cha định là từ từ rồi sẽ cho mẹ con biết, vì bây giờ cha không đoán được phản ứng của mẹ con sẽ thế nào. Mong sao, bệnh của mẹ con dứt hẳn, đó cũng là niềm vui lớn của gia đình ta. Mẹ hết bệnh, con lâý chồng xứng đáng, còn niềm vui nào lớn hơn. Từ từ rồi cha sẽ nói.
Bảo Lâm gật đầu. Nàng cũng đang phân vân sau khi lâý chồng, cha sẽ sống ra sao? Tội nghiệp cha già, mẹ bệnh, nhà lại không còn người. Nhưng rồi Bảo Lâm cũng ngẩng lên nhìn cha nói:
- Cha yên tâm đi, con lâý chồng cha sẽ khong mất con gaí đâu, traí lại cha sẽ có thêm một đứa con trai đâý.
Ông Vĩnh Tú thở daì. Bảo Lâm, con quả là đứa con gaí đáng yêu. Mong rằng trơì đất sẽ phù hộ, để con maĩ maĩ sống trong hạnh phúc.
Thế là mọi chuyện coi như đã quyết định. Ở nhà ho. Tạ, tin đó được loan đi với caí không khí vui tươi. Nội của Trúc Vỹ nắm lâý tay Bảo Lâm, ngắm nghiá một cách haì lòng. Bà quay sang nói với vú Ngô:
- Vú thấy không, tôi đã nói rồi, Bảo Lâm có dáng dấp đẹp, có trình đô lại thông minh. Nhát định phải có hạnh phúc. tôi cũng không ngờ nó lại là con dâu của mình, quả thật con trai tôi tốt phúc lắm.
Tạ Thắng nói:
- Mẹ naỳ! Chưa gì mẹ lại đề cao Lâm như vậy. Mẹ làm như con không ra gì vậỷ thế naỳ mà Lâm lên chân thì mệt cho con đâý.
Bà cụ cười nhìn Tạ Thắng:
- Con nghe naỳ. Con làm như con hiền lắm không bằng, làm gì có ai ức hiếp được con chứ?
Rồi quay sang Bảo Lâm, bà tiếp:
- Bảo Lâm, con nghe mẹ, đừng sợ nó, nêú nó mà có làm gì con cứ mách lại mẹ, mẹ sẽ cho nó biết tay.
Tạ Thắng ngồi phịch xuống ghế:
- Vậy là nguy rồi. Thế naỳ thì cuộc đơì con từ đây về sau sẽ ra sao?
Bảo Lâm gỡ rôí. Nàng gọi bà cụ bằng cac'h xưng hô của Trúc Vỹ:
- Nội à! Anh ấy sẽ không hiếp đap' con được đâu, vì bênh cạnh con còn có Trúc Vỹ kia mà.
Bà cụ chỉnh ngay:
- Con phải thay đổi cac'h xưng hô chứ. Từ đây con gọi ta là "me.". Là "me." đàng hoàng có nhớ không?
Bảo Lâm đỏ mặt. Trúc Vỹ mở to mắt tò mò hỏi:
- Nội ơi, thế từ đây về sau, con goi là "cô giaó" hay phải sửa lại là "me."?
Bảo Lâm càng lúng túng hơn, cô định nói thì bác taì đã đi vao nói với Trúc Vỹ:
- Cô chủ. Cậu Sâm bảo tôi vào đây nói cô ra xem nhà kính có được không?
- Vâng.
Trúc Vỹ thích thú, bỏ mọi người ở lại, chạy nhanh ra vườn. Cô bé đẹp như một cánh bươm'. ông Tạ Thắng nhìn theo con gaí rồi lại như nhớ ra điêù gì, ông quay sang nắm lâý tay Bảo Lâm, nói với mẹ.
- Xin lỗi mẹ, con có việc cần nói riêng với Bảo Lâm.
Bà cụ cười:
- Ðâý thấy chưa. Mới đó mà chúng đã mơì mẹ đi chỗ khác chơi rồi đó.
Tạ Thắng không để ý đến lời trac'h yêu của mẹ, keó Bảo Lâm vào thư phòng, chàng khép cửa lại ôm lâý nàng với một nụ hôn, Bảo Lâm có vẻ bất mãn:
- Anh kỳ quá! Đang nói chuyện vui vẻ với mẹ, anh lại keó vào đây làm gì?
- Anh có chuyện muốn thẩm vân' em.
Bảo Lâm trcòn mát:
- Thẩm vấn em? Anh lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi? Đây đâu phải toà án, em cũng đâu có tội tình gì?
Tạ Thắng nhún vai:
- Em có thấy là anh đang cất caí gì trong vườn không?
- À.
- Ðó là một nhà kính.
- Rồi sao?
- Ðương nhiên em phải biết, đó là ý kiến của ai chứ? Ai đang ở ngoaì ấy làm đốc công, ai đã khiến cho Trúc Vỹ mất ăn mất ngủ.
-đa.
Tạ Thắng nhìn vào mắt Bảo Lâm:
- Thôi được rồi! Cách đây không bao lâu, em có cho anh biết là em có hẹn, mà người hẹn với em bâý giờ là con trai của Ngô Trọng Nhàn tức Từ Sâm. Vậy bây giờ em giải thích đi. Caí tên Từ Sâm hôm ấy với tên Từ Sâm naỳ có phải là một không?
- Vâng, là một.
- Như vậy có nghĩa là thế nào?
Bảo Lâm ngập ngừng:
- Anh đừng hung dữ nữa, em mới giải thích.
- Anh mà hung dữ?
- Chứ sao? Anh vừa dữ và cay nghiệt. Anh nói chuyện với em mà hạch sách như với kẻ thù. Anh tham vân' bị can. Em không thích caí lôí hỏi chuyện của anh như vậy.
Tạ Thắng trừng mắt:
- Ðừng đuôí lý mà quay sang buộc tội anh như vậy.
- Chứ anh nghĩ Từ Sâm là người tình của em à?
- Phải.
- Từ Sâm là em trai của người bạn học cũ thân nhất của em. Em đã biết hắn hơn mươì năm qua. Từ Sâm bằng tuổi đứa em trai đã mất của em. Em xem hắn như em ruột mình, thì caí tình cảm đó, caí hẹn đó không phải tự nhiên lắm ư? Nếu Sâm là đứa em trai, thì cùng đi với em đến bệnh viện đâu có gì sai traí? Đúng không?
- Ðúng.
- Lúc đó anh mơì em ăn cơm trưa, mà thaí độ anh lại cao ngạo, hách dịch thì làm sao em bằng lòng được.
- Thế ư?
- Nên em đem chuyện Từ Sâm ra, một là chọc tức anh, hai là em không thể vì chuyện dùng cơm với anh mà bỏ đi caí hẹn có từ trước, không lẽ em mê ăn đến quên chữ tín?
- Ờ!
- Em quen thân với chị của Từ Sâm anh biết mà? À! Từ Sâm còn tìm đến gặp em. Kể hết caí ngu của anh ta trong chuyện bị gaí "mồi chaì" caí đó anh thấy có lạ không?
- À!
- Từ Sâm dám đem chuyện đó ra kể vì hắn tin cậy em. Cũng tình cờ hôm ấy, anh sai Trúc Vỹ mang hoa đến nhà cho em. Họ gặp nhau. Bắt buộc em phải giơí thiệu hai người quen nhau chứ!
- Ờ!
- Anh đương nhiên hiểu. Trúc Vỹ là đưá con gaí thế nào? Con trai nhìn thấy là phải mềm lòng ngay.
- Ờ.
- Trúc Vỹ năm nay mươì chín, tuổi thiêú nữ mộng mơ. Từ Sâm thì hai mươi lăm. Họ bị hấp dẫn nhau, làm bạn nhau chuyện đó đâu có gì lạ?
- Ðúng rồi, không có gì lạ hết.
- Vậy thì anh có gì bất mãn em?
- Có.
- Caí gì?
Tạ Thắng keó Bảo Lâm vào lòng:
- Em vừa thao thao bất tuyệt, em vừa dữ lại vừa cay nghiệt. Em nói chuyện với anh như là một kẻ thù, bộ em ghét anh lắm sao.
Bảo Lâm chợt buồn cười. Cũng may là nàng chưa bi. Từ Sâm làm mềm lòng, cũng may là Từ Sâm chỉ là một đưá em trai. Tình cảm của hai người còn lành mạnh chưa có một hành động nào để hôí hận, bứt rứt. Bằng không chẳng biết bây giờ phải ăn làm sao, nói làm sao? Phải thành thật nhận rằng có lúc Từ Sâm đã làm nàng xao xuyến, nhưng caí xao xuyến của một thứ tình cảm sẻ chia, giãi baỳ của một người chị đôí với em, chứ không phải là tình yêu. Với Từ Sâm có khác chút, nhưng đó chỉ là một phút bồng bột, mềm yêú thường có ở lứa tuổi mới lớn.
Tạ Thắng nhìn người vợ sắp cươí thỏa mãn, nàng như gỡ được gánh nặng trong tim. Tạ Thắng nghĩ ngợi:
- Ccòn chuyện giưã Từ Sâm và Trúc Vỹ, chúng nó là những đưá trẻ mới lớn. Tiên Đồng với Ngọc Nữ. Hãy để chúng phát triển tự nhiên, 40 tuổi đầu như ta vẫn còn phải săn bắt tình yêu thì nói gì tuổi trẻ.
Nghĩ vậy, Tạ Thắng giả vờ làm mặt nghiêm lại:
- Anh muốn cảnh giác em một việc.
- Việc gì?
- Từ đây về sau không có quyền chất vấn anh.
Bảo Lâm mở to mát:
- Hử? Câu nói đó để em nói mới đúng chứ?
Tạ Thắng nói:
- Anh nói đúng hơn. Anh đã là luật sư. Nhà có một luật sư đủ rồi, không cần phải có thêm một người thứ hai. Em nghe rõ chưa. Không được sử dụng ngôn ngữ lạnh lùng của hành chính trong nhà.
- Caí đó... Tất cả đêù do em học được của anh cơ mà?
- Bây giờ không cho học nữa.
Bảo Lâm nhun' vai, giả vờ:
- Có một chuyện, không biết anh biết chưa?
- Chuyện gì?
- Anh ích kỷ, ngạo mạn, cố chấp và bá đạo quá!
- Khoan.
- Sao vậy?
- Em vừa bảo là có một chuyện, mà nãy giờ em đa baỳ ra 4 chuyện rồi.
Bảo Lâm không nhịn được hét lên:
- Ồ! thật chịu không nổi ông, ông là... ông là..
Bảo Lâm nói mà không biết sử dụng chữ gì cho thích hợp thì Tạ Thắng đã tiếp lời:
- Ông là... người đàn ông dễ thương quá, phải không?
- Ồ! nói mà không biết mắc cỡ.
Bảo Lâm quay lưng đi ra cửa, miệng nói:
- Ðể em đi tìm Từ Sâm.
Tim Tạ Thắng nhảy nhót:
- Tìm Từ Sâm? Em đi tìm hắn chi vậỷ bây giờ Từ Sâm đã là ban của con gaí anh rồi cơ mà?
- Em tìm hắn để nhờ hắn đo xem mặt anh daỳ cỡ nào.
Tạ Thắng chụp lâý Bảo Lâm, siết chặt vào người:
- Bảo Lâm! Em có biết là em đáng yêu cỡ nào không? Anh không làm sao sống mà thiêú em được.
Bảo Lâm thở ra, up' mặt vào lồng ngực người yêu, nghe tiếng tim đập rộn rã trong lồng ngực chàng. Tất cả những buồn đau cũ coi như đã qua hết, quên hết...bây giờ chỉ nên nghĩ đến hạnh phúc. Hai chữ "hạnh phúc" thôi.
- Em đang nghĩ gì thế?
- Em đang nghe tiếng đập của tim anh.
- Thế ư! Nó đập thế nào?
- yêu em...em yêụ..yêu em....
Tạ Thắng xúc động nói:
- Cám ơn em! Anh biết anh có rất nhiêù khuyết điểm. Anh ich' kỷ, ngạo mạn, cố chấp, bá đạo. Anh sẽ sửa đổi.
- Không cần! Em thấy chúng đêù đẹp.
- Caí gì đẹp?
- Những khuyết điểm mà anh vừa nói.
- Thật ư?
- Thật! Khi đã yêu, thì tất cả khuyết điểm của người yêu đều biến thành ưu điểm. Đúng hơn, khi yêu, ta cũng phải yêu cả điêù tốt lẫn điêù xâú ở người yêu của mình.
Tạ Thắng cuí xuống nhìn Bảo Lâm, mắt chợt ươn ướt. Hạnh phúc như cơn gió mát giữa trưa hè thổi tơí. Cả hai người đắm đuôí nhìn nhau. Hạnh phúc như đang vây chặt lâý ho.

13
Hạnh phúc phải chẳng chỉ là một cơn gió thoảng đến thật nhanh và ra đi cũng thật nhanh? Mâý năm trước, Bảo Lâm đã từng nắm giữ hạnh phúc trong tay. Bâý giờ, em trai chưa mất, mẹ chưa bệnh, La Dũng với nàng ở vào giai đoạn yêu nhau nồng chaý. Nhưng rồi bỗng chốc, mọi thứ đau buồn đến một cách dồn dập. Bảo Hoà chết, mẹ năm` liệt giường, rồi La Dung~ bỏ đi. Thiên đường trứơc mắt đột nhiên biến thành điạ ngục. Tất cả những niềm vui trở thành những nỗi đau khổ đâỳ nước mát. Có một khoảng thơì gian daì, Bảo Lâm đã ao ươc', phải chi ta đừng biết "hanh phúc" thì có lẽ ta đã không khổ đau đến đỗi ngã qụy như thế naỳ, phải chi ta đừng biết đến niềm vui, niềm vui quá lớn, thì có lẽ ta không đến nỗi buồn rũ rượi như thế naỳ. Phải chi ta đừng có quá nhiêù ảo tưởng về hạnh phúc thì có lẽ ta không đến nỗi thất vọng ê chề.
Bây giờ hạnh phúc lại đến, đến một cách tuyệt vơì hơn trước. Có lẽ vì sau bao ngaỳ đau khổ, hạnh phúc đã trở thành quý hiếm và cũng được trân trọng. Không thể để vuột khỏi tay lần nữa. Nhưng liệu Bảo Lâm có thể giữ chặt maĩ "hạnh phúc" được không?
Chuyện xảy ra ở một buổi chiêù, đã sắp đến ngaỳ khai giảng. Buổi sáng, Bảo Lâm vừa tham dự phiên họp phân công của toàn thể giaó viên, nàng đã từ chôí vai trò "chủ nhiệm" lớp vì Bảo Lâm nghĩ là muà thu năm nay, nàng sẽ rất bận rộn.
Buổi chiêù, Tạ Thắng phải dự tiệc, một bữa tiệc lớn của giơí doanh thương. Trước tơí giờ, ngay cả khi đã quen với Thắng, Bảo Lâm cũng không để ý xem Tạ Thắng có bao nhiêu cơ sở, bao nhiêu bất động sản hay cổ phần. Chuyện đó để từ từ biết sau, càng hay. Và không biết buổi tiệc chiêù nay, Thắng dự ở đâu không biết về lãnh vực mua bán hay trao đổi hàng hoá.
Chiêù nay Bảo Lâm rất rảnh rỗi. Chợt nhiên chuông cổng reo. Bà phụ việc bước vào cho biết là có một người đàn ông muốn gặp nàng. Bảo Lâm bước ra cửa. Lòng rất thanh thản. Những bụi hoa kim trản và kim ngư thảo đang nở rô. Trong san vườn. "Xin chia tay sự cao ngạo!" nàng chợt thấy buồn cười, một xúc động nhẹ nhàng thoáng qua.
Cổng mở, đứng bên ngoaì, thật bất ngờ lại là Tú Mẫn, thư ký riêng của Tạ Thắng. Lúc đầu Bảo Lâm ngạc nhiên, nghĩ là Thắng đã thay đổi ý kiến, không định gặp nàng tối nay ở nhà mà muốn gặp ở một điểm nào. Đó là chuyện Thắng thường làm. Nhưng những lúc như vậy Thắng sai bac' taì đến đon', hoặc một cú điện thoại baó trước. Bảo Lâm nhìn ra ngoaì, không có chiếc Mercedes quen thuộc của Thắng, chỉ có chiếc Thunderbird của Tú Mẫn.
- Ồ! Anh Thắng nhờ cậu đến à? Có chuyện gì không?
Tú Mẫn cười nhẹ:
- Dạ.. Chúng ta lên xe nói chuyện được chứ?
lại màn naỳ nữa! Thâỳ trò họ có vẻ giống nhau. Bảo Lâm nhún vai:
- Nhưng mà... Anh ấy gọi cậu đến đon' tôi ử được rồi, cậu đợi một chút, tôi sẽ thông baó cho cha tôi biết, thay đổi y phục một chút rồi tôi ra ngay.
Tú Mẫn nói:
- Khỏi phải thay y phục!
Bảo Lâm cũng không lâý gì làm ngac nhiên. Tạ Thắng bao giờ cũng vậy, lúc nào cũng như hôí hả. Không chờ đợi lâu được, Bảo Lâm đi vào nhà xin phép cha, rồi xách ví chạy ra cổng ngay. Hôm nay, Bảo Lâm mặc sơ mi ca rô, quần` nhung maù sữa. Hơi giản dị, mong là Tạ Thắng không đưa nàng đến nơi quá sang trọng.
Khi xe đã bát đầu lăn bánh, Bảo Lâm mới hỏi:
- Tạ Thắng ở đâu vậy?
- Ông ấy đang dự tiệc.
Bảo Lâm bối rối:
-đự tiêc à? tôi ăn mạc thế naỳ làm sao đến đâý được? Thôi quay lại, cho tôi về thay aó đi.
Tạ Thắng rất bình thản:
- Tôi đâu có đưa chị đến với ông ấy đâu?
Bảo Lâm ngac nhiên:
- Hở? Anh ấy không bảo anh đưa tôi đến buổi tiêc à? thế anh ấy bảo cậu đưa tôi đi đâu?
Tú Mẫn lạnh lùng nói:
- Ông ấy không bảo tôi đến đón chị.
Anh ta bẻ tay lạí quẹo qua cua, đưa xe vào đường dốc. Bảo Lâm kinh ngạc. thế naỳ thì cũng không phải đến nhà ho. Triệụ vậy đi đâu đây? Bảo Lâm quay lại:
- Cậu định đưa tôi đi đâu đây?
- Ðến Vườn Sen.
- Vườn Sen? Chỗ nào vậy? Tên một quán cà phê ư?
Tú Mẫn liếc nhanh Bảo Lâm, một nụ cười bí mật:
- Vườn Sen là một nơi được ông luật sư tậu bốn năm về trước, một biệt thự rất sang trọng mà chị cần phải biết.
- À!
Bảo Lâm thở phaò. Thì ra Tạ Thắng còn có một cơ ngơi trên ngọn nuí naỳ. Chàng không cho Bảo Lâm biết, có lẽ vì muốn dành cho nàng một sự ngac nhiên. Sự lo ngại biến mất, nhưng rồi Bảo Lâm lại thấy kỳ kỳ, nàng quay lại:
- Anh Thắng muốn cậu đưa tôi đến đây ư?
Mẫn lại cười, một nu cười nhạt, chợt nhiên nàng cảm thấy người thanh niên naỳ có caí gì không nghiêm chỉnh.
- Tôi đã nói rồi, ông Thắng không hề bảo tôi đến đon' chị, mà đó là ý của một người khác. Có người muốn gặp chị ở vườn Sen.
Bảo Lâm cắn nhẹ môi, nàng phập phồng lo sợ. thế naỳ là thế nào, chuyện gì sắp xảy ra đây?
Chiếc xe sau maý khúc quanh, đa đi vào con đường trải sỏi, và dừng lại trước đôi cổng sắt lớn, thiết kế câù kỳ với tâm' biển đồng "vườn Sen". Tú Mẫn nhấn chuông, cổng mở. Xe chạy vào trong và Bảo Lâm phải trố mát ngạc nhiên. Một hồ sen lớn năm` giữa sân trước. Bây giờ đang muà sen nở nên khung cảnh rất hữu tình. Tú Mẫn mở cửa xe nói:
- Chị xuống xe và có quyền ngắm cảnh tuỳ thích.
Bảo Lâm xuống xe. Trước mắt nàng là một khung canh tuyệt vơì và nên thơ. Hồ sen thật rộng, trước kia Bảo Lâm cứ nghĩ là sen chỉ có hai maù hồng và trắng. Vậy mà bây giờ trong caí hồ nước trong kia, sen tím, xanh nhạt, đỏ sậm và cả maù vàng nữa. Bảo Lâm đếm thử có hơn bảy sắc maù. Nhưng caí đó cũng không làm Bảo Lâm ngạc nhiên bằng những loại thực vật chung quanh bờ hồ. Nó cũng có dáng dấp như sen. Lá mọng nước. Chợt nhiên sau lưng Bảo Lâm có tiếng của ngươì phụ nu, giọng nói trong và êm ru:
- Loại cây này có ten là Thạch Liên. Nó không phải là loại hiếm, nhưng được tôi và Tạ Thắng trồng vì nó có chữ "Liên" trong ấy.
Bảo Lâm đứng lên, quay đầu lại. Ngươì đàn bà vừa xuất hiện có dáng dấp dong dỏng cao, da ngâm đen nhưng thật đẹp, thật quý phaí. Chị ta mặc chiếc aó daì bằng lụa, làm nổi bật đường nét hấp dẫn của cơ thể. Ngoaì một tí son môi, ngươì đàn bà không trang điểm gì cả. Nhưng vừa không kem' mặn mà duyên dáng. Khuôn mặt kia, Bảo Lâm cảm thấy như đã từng trông thấy ở đâu đó.
Ngườì đàn bà nhìn Bảo Lâm với nụ cười. Bà ta cũng đang ngắm nghía nàng.
- Cô là cô Lâm? Bảo Lâm? tôi đã nghe đến tên cô từ lâu, bây giờ mới trông thấy mặt, quả thật, cô khá đẹp. Chúng ta vào phòng khách nói chuyện chứ?
Bảo Lâm theo chân ngườì đàn bà một cách thụ động. Phòng khách thật sang trọng. Dươí nền trải thảm đâỳ maù hồng, salon maù sữa, tủ rương, lò sưởi Tất cả đêù được thiết kế đẹp mắt. Người đàn bà hỏi:
- Cô dùng rượu chứ?
Bảo Lâm vội trả lời:
- Cảm ơn, tôi không biết uống.
Chị ta gật gù rồi bảo cô tớ gaí:
- Cho một ly trà Trung Quốc nhé.
Rồi quay sang Bảo Lâm:
- Cô thích loại trà nào? Lá xanh, lá đỏ hay ướp hương?
Bảo Lâm vội trả lời, mắt không rời người nữ chủ nhân:
- Cho ướp hương đi.
Trà đã được mang ra. Bảo Lâm đưa mắt nhìn quanh. Trên lò sưởi, một bức ảnh phóng đại, hình của hai ngườị người đàn bà dĩ nhiên phải là nữ chủ nhân. Ccòn người đàn ông? Bảo Lâm chỉ nhìn thoáng qua là biết ngay Tạ Thắng.
Người đàn bà thấy Bảo Lâm nhìn ảnh, cười chua chát nói:
- Bức ảnh đó không đẹp lắm. Tôi còn một lô hình khác đẹp hơn. Những bức ảnh kỷ niệm lúc chúng tôi sang Âu Châu du lịch. Nêú cô muốn tôi sẽ mang ra cho xem...
- Cám ơn! cũng không cần thiết lắm.
Bảo Lâm cảm thấy maú trong tim như ngừng chảy. Một cảm giác khó chịu và ngột ngạt như vây lâý nàng. Ngồi đó mà đầu óc nàng liên tưởng đến chuyện phải nói với Thắng như thế nào sau naỳ. Bảo Lâm bưng ly trà lên hớp một hớp, muì trà thơm, tách trà đẹp. Bảo Lâm như sực nhớ ra, nàng nhìn thẳng người đàn bà trước mặt nói:
- Tôi biết chị là ai rồi. Chị là Lynh phải không?
Người đàn bà có vẻ ngạc nhiên nhìn Bảo Lâm:
- Ồ! Tại sao cô biết?
- Vì nêú tôi không lầm chi phải là người lai. Vì ngay cách baỳ trí trong phòng naỳ cũng cho thấy như vậy.
Lynh cười, caí cười rất tự nhiên:
- Vâng! Cô đã biết tôi là ai, thì tôi nghĩ là không còn gì phải giấu nữa. Phải, tôi có dòng maú Anh trong người.
Lynh nhìn Bảo Lâm nói tiếp:
- Tôi còn có một caí tên khác, dễ nghe hơn caí ten Lynh. Cô biết không? Tú Mỹ Liên!
Bảo Lâm nhỏm người lên, nàng khó giữ được sự bình thản mà naỹ giờ cô cố kiềm chế:
- Hèn gì... tôi cam thấy chị quen quá, thì ra chị là chị của Tú Mẫn.
Lynh cười thật ngọt:
- Vâng, Tú Mẫn là em ruột tôi! Tạ Thắng sống quá buông thả, tôi không thể không đặt người của mình cạnh anh ấy. Mâý tháng trước, Tú Mẫn đã nhắc tên cô cho tôi biết. Thật tình mà nói, tôi cũng không quan tâm lắm. Tinh' tình của Tạ Thắng tôi khá rõ, vui đâý nhưng rồi lại quên ngay. Tôi không muốn anh ấy biết chuyện tôi lúc nào cũng theo dõi. Nhưng rõ ràng là tôi đa lầm, tôi đã khinh thường quá. Đến nay kết cuộc như thế nào cô đa rõ.
Bảo Lâm yên lặng nhìn Lynh:
- Tạ Thắng từ xưa tơí nay nổi tiếng là một người không thích lập gia đình. Ông ấy học luật, lại hành nghề luật sư. Bản thân mục kích bao nhiêu vụ án ly dị. Có cặp vợ chồng con caí đầm đề, có đôi thì chỉ lâý nhau có mâý tháng, tờ hôn thú chưa raó mực. Nên theo như ông ấy đã nói, một mảnh giâý hôn thú ràng buộc hai người chỉ là một mảnh giaý lộn vô nghiã. Nêú không yêu nhau, thì trăm mảnh như vậy cũng không nghĩa lý gì. Lâý vợ là ngu!
Lynh lắc đầu, rồi tiếp:
- Không ngờ, bây giờ ông ấy lại đầu hàng lại chịu làm thằng ngu.
Bảo Lâm nhìn thẳng vào mặt Lynh:
- Cũng có thể là, giai đọan sống phóng túng của anh ấy đã châm' dứt! Khi ta đã thật tình yêu, Tất cả mọi lý luận cũ nhiêù lúc không còn hợp thơì, tình yêu có thể khiến con người thay đổi, để sẵn sàng biến thành thằng ngu như Thắng và khi yêu đôi lúc cũng tự mâu thuẫn với ta, tôi biết, đôí với người đàn ông lớn tuổi, khi yêu, ho yêu cuồng nhiệt và say dắm lắm, nhất là khi tình nhân trẻ tuổi hơn họ. Họ sẵn sàng chiù
Lynh gật gù:
- Giờ thì tôi hiểu tại sao Tạ Thắng lại mê cô như vậy.
Lynh bước tơí ngồi đôí diện với Bảo Lâm. Maù aó hồng của chị ta đang mặc nổi bật hẳn lên với maù sữa của ghế. Ly rượu trên tay, Lynh với thaí độ thật từ tốn nói:
- Thế cô có yêu Tạ Thắng không hơ? Bảo Lâm?
Lynh gọi đích danh Bảo Lâm, Lâm chẳng khách saó.
- Nêú không yêu thì làm sao nói đến chuyện hôn nhân.
Lynh trầm ngâm một chút nói:
- Caí đó cũng không nhất thiết! Có nhiêù người đàn bà đến tuổi lâý chồng là phải lâý chồng chứ cần gì phải yêu? Ngoaì ra cũng có thể lý do khác. Chẳng hạn như vì tiền, vì cuộc sống.... chẳng hạn. Đặc biêt với hoàn cảnh của Tạ Thắng chỉ cần hô lên mâý tiếng là có khối cô như cô.
Bảo Lâm trừng mắt, nàng có cảm giác bị xúc phạm:
- Chị tưởng tôi tâm` thường như vậy sao?
Lynh nói một cách khôn kheó:
- Không phải! Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải nói cô mà nói một cách chung chung vậy thôi. Được rồi!
Lynh thở daì nói tiếp:
- Bây giờ thì tôi biết là cô yêu Tạ Thắng. Nhưng còn chuyện Tạ Thắng có thật sự yêu cô. Yêu có daì lâu hay không thì phải xét lại. Cô khác tôi, chưa hẳn cô chịu nổi những bất ngờ như tôi đã gánh chịu đâu.
Bảo Lâm nghi ngờ:
- Chị nói vậy là sao? Chị muốn nói là Tạ Thắng không thật sự yêu tôi?
- Ðương nhiên là anh ấy yêu cô. Bằng không làm sao cươí cô chứ? Nhưng mà vấn đề ở đây là anh ấy sẽ yêu cô được bao lâu? yêu vì yêu hay chỉ vì bản năng chinh phục?
- Yêu vì yêu hay vì bản năng chinh phục? Chị nói gì tôi không hiểu?
- Tạ Thắng là con người cao ngạo. Anh ấy không bao giờ chịu thua trên mọi chiến trường nhất là với những người đàn bà đẹp mà ngang bướng, có bản lĩnh. Bảo Lâm! tôi không phô trương, nhưng tôi cũng thuộc loại đàn bà đó, và nhìn Lâm, tôi cũng thấy Lâm như vậy. Không phải dễ dàng mà Thắng có thể chụp bắt được Lâm, trừ trường hợp lâý nhau. Bảo Lâm, cô có suy nghĩ kỹ chưa? Chứ tôi thấy những cuộc hôn nhân như vậy thật nguy hiểm.
- Nguy hiểm?
Lynh hớp một hớp rượụ mắt như mơ màng:
- Ðúng vậy! Cô hãy nhìn tôi đây naỳ. Bốn năm trước, Tạ Thắng đã vì tôi mà xây "vườn Sen" naỳ. Nêú cô muốn, cô vào xem phòng ngủ tôi đi, cô sẽ rõ. Bốn bức tường trong phòng đó vẽ toàn hoa sen. Ngay caí giường tôi ngủ cũng hình hoa sen. Lúc baý giờ... tôi tưởng là Tạ Thắng đã biến thành người điên. Anh ấy thu thập, sưu tầm mọi loại sen, vì caí ten tôi là Lynh tức là sen đâý. Bảo Lâm cô thấy saỏ được chiù chương hết mình như vậy, cô có động lòng không? Nêú không yêu một cách điên cuồng làm sao có thể hành động như vậy được? thế là, tôi xiêu lòng, có điêù tôi ngu hơn cô một chút. Biết anh ấy không muốn lập gia đình, nên tôi cũng không dám đoì hỏi. Sau đâý Tạ Thắng lại cặp với La La, một vũ nữ, rồi Vân Nga. Chắc Lâm chưa gặp Vân Nga đâu. Con bé đó nhỏ xiú, nó chỉ lớn hơn Trúc Vỹ có mâý tuổi. Nó đẹp như một đóa sen trắng.
Bảo Lâm ngồi bật dậy. Nàng không còn giữ được bình thản nữa. Mắt mở to, những giọt nước mắt muốn lăn ra từ khoé mát.
- Tôi không tin những gì chị vừa nói đâu. Chị thêu dệt, chị muốn phá đám hôn nhân của chúng tôi.
Lynh vẫn tỏ ra lịch sự:
- Vậy ư? Nếu cô không muốn tin thì thôi. Có thể là tôi đang muốn phá đám đâý. Dù gì thì cô cũng là tình địch của tôị được rồi, Bảo Lâm, cô đừng tin tôi, đừng tin ca chuyện có La La, và Vân Nga trên đơì naỳ. Cô cũng có thể nói là trong caí thế gian naỳ không có người đàn bà nào ten là Tú Mỹ Liên và đã có một người đàn ông đã vì cô ta mà phải bỏ công, bỏ của ra xây dựng một "vườn Sen" rộng lớn. Rồi sau đó lẳng lặng bỏ đi không một lời từ biệt. Bảo Lâm, cô có quyền tự nhử lòng mình. Tất cả những gì tôi nói chỉ là biạ đặt, là laó, và Tạ Thắng ngoaì chuyện yêu cô ra không còn yêu bát cứ một người nào khác. Thực ra thì tất cả những chuyện phóng đãng cũ của Tạ Thắng cô có thể bỏ qua hết, chỉ cần chuyện tương lại, cô tin tưởng là được. Tôi cũng vậy, chúng ta phải sống với tương lại chứ ai lại dằn vặt, ray rứt vì quá khứ bao giờ?
Lynh thở daì tiếp:
- Vậy mà tôi tưởng chỉ có một mình tôi là ngây thơ khờ dại. Không ngờ trên đơì naỳ vẫn còn những người con gaí khác khờ khạo hơn cả tôi.
Lynh nhìn thẳng vào mặt Bảo Lâm:
- Nêú tôi không lầm thì xua kia. Cô cũng đã từng tin La Dũng như vậy? Cô tưởng là La Dũng chỉ có thể yêu một mình cô thôi, phải không?
Chỉ có đến lúc naỳ, Bảo Lâm mới bị quật ngã. Bị ngã thật sự. Nàng cắn nhẹ môi, để những giọt nước mắt không lăn xuống má. Traí tim đau nhoí.
Người đàn bà đang ngồi trước mặt nàng, đẹp chín muồi, an nói kheó leó, phong độ quí phảí. Người mà Tạ Thắng đã một thơì mê như điêú đổ, phải cất cả một "vườn Sen" tặng nàng. vậy thì, ta lâý caí gì để tin là Thắng sẽ suốt đơì yêu ta? Tú Mỹ Liên như vậy mà còn không giữ được Thắng thì tren đoì naỳ đâu còn người đàn bà thứ hai nào giữ được? Vả lại, khi nhướng đôi mắt đâỳ lệ nhìn Mỹ Liên, Bảo Lâm đã hiểu ngay, với dù bất cứ lý do gì thì Mỹ Liên đã nói thật. Rõ ràng là có chuyện La La rõ ràng có ca Vân Nga. Cả Tú Mỹ Liên và Bảo Lâm dính dấp đến nữa.
Bảo Lâm đứng day. Mọi cảm xúc như biến mất. Chỉ có caí choáng đang ngây ngất trong đầu:
- Xin lỗi, bây giờ tôi phải về.
Lynh dù gì vẫn có chút dòng maú Á đông trong người, cũng đứng day, đưa tay ra bắt lâý tay Bảo Lâm có vẻ thông cảm:
- Nêú cau chuyện của tôi làm Lâm khó chịu, thì cho tôi xin lỗi nhé!
Bảo Lâm cố dằn cơn đau trong lòng, nói:
- Chị không cần xin lỗi! Vì tôi biết là chị muốn như vậy, chị rất khó chịu về sự hiện diện của tôi trong cõi đơì naỳ. Vì vậy coi như ta huề nhé. Chị đa kể cho tôi nghe mọi thứ, làm cho tôi thấy nhân cách bị xúc phạm, chi rõ ràng đa đạt được mục đích. Nhưng tôi không trac'h, cũng không giận chi. Vì tôi đã làm chi buồn.
Rồi Bảo Lâm bỏ đi ra cửa. Nàng cố tỏ ra như bất cần, như thật bình thản như chẳng có chuyện gì xảy rạ không có muốn lộ sự yêú đuôí của mình, Bảo Lâm bước ra.
Mỹ Liên nhìn theo, rõ là một người con gaí cao ngạo. Thật lâu Liên mới nhớ ra, chạy theo gọi với:
- Ðể tôi bảo Tú Mẫn nó đưa cô về nhé?
Bảo Lâm nói không quay lưng lại:
- Không cần! một mình tôi gọi xe về được rồi.
Bảo Lâm bước thẳng lưng. Qua khỏi vườn hoa, ra khỏi cổng. Bây giờ nước mắt mới bắt đầu rơi xuống ràn rụa cả mặt. Tơí khoảng đường vắng, nàng để mặc cho nước mắt tuôn daì. Chảy đi, chảy đi những giọt nước mắt mà naỹ giờ ta kiềm ché, chảy đi cho vơi bớt sâù đau. Không lẽ tình yêu và hôn nhan lần naỳ rồi cũng như lần trước, tất cả chỉ là ảo ảnh? không lẽ, hạnh phúc, tình yêu là điêù không có thật. Và một dấu hỏi bỗng hiện lên trong đầu nàng, làm nàng xót xa không ít: không lẽ, ta cũng chỉ là trò chơi của Tạ Thắng, để rồi hai ba năm nữa, khi đã chán, hắn lại bỏ rơi ta như bao cô gaí khác?

(Hết Chương 6 ... Xin xem tiếp Chương 7)

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: August 25, 2002
This story has been read (Since August 25, 2002):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)