Suốt phần còn lại của ngaỳ hôm ấy, Từ Sâm và
Duy Trâm như dính liền nhau. Sau bữa cơm, họ đến bệnh viện để
thay thuốc thay băng cho Bảo Lâm. Vết thương diễn biến phức
tạp. Nó có khuynh huóng nhiễm trùng, nên bác sĩ phải chích
thêm cho Bảo Lâm một muĩ thuốc trụ sinh. Rời khỏi bệnh viện,
Bảo Lâm phải trở ngay về trường cho các tiết học buổi chiêù.
Buổi tôí nàng còn phải đến nhà luật sư Thắng để ôn baì cho
Trúc Vỹ, vì Bảo Lâm chưa thuyết phục được luật sư. Nghĩa là
Bảo Lâm vẫn tiếp tục dạy cho Trúc Vỹ học. Nhiêù lúc Bảo Lâm
thấy ngạc nhiên vì sự mâu thuẫn của luật sư Thắng, một luật sư
nổi tiếng của thành phố, một con người Âu hoá của thế kỷ hai
mươi tỏ ra rất phóng khoáng trong mọi việc, lại rất cố chấp và
cứng cỏi trong vấn đề giaó dục con caí.
Trên đường từ bệnh viện trở lại trước cổng trường của Bảo Lâm,
Duy Trâm mơí nhớ đến mục đích đi tìm Bảo Lâm của mình. nàng
keó Bảo Lâm qua một bên.
- Chị có biết là luật sư Thắng có liên hệ chặt chẽ với hãng
hàng không nào không?
Bảo Lâm chau maỳ:
- Thế à? tôi không hề biết điêù đó.
Duy Trâm nói:
- Ông ấy là một trong những người lanh~ đạo. Hang~ hàng không
nào cũng vậy, cũng cần có một luật sư làm cố vấn về phap' lý.
Ông Thắng không những là cố vân' mà ông ta còn phụ trách toàn
bộ vấn đề có liên hệ đến phap' luật và chuyện ký hợp đồng mua
ban' maý bay của công ty naỳ.
Bảo Lâm kinh ngạc:
- Cô có vẻ hiểu biết khá thành thạo về ông Thắng?
- Người ta cho tôi biết như vậy!
- Nhưng có chính xác không?
- Bảo đảm chính xác. Bạn tôi là Kiệt Thụ cho tôi biết cơ mà!
Thụ là nhân viên của hãng hàng không đó, anh ấy rất thân với
Lynh. Lynh cho biết hết mọi việc.
- Lynh là ai?
- Chị dạy học ở nhà luật sư Thắng mà không biết Lynh là ai sao?
- Thật sự tôi không biết.
- Lynh là người phụ trách, đại diện của hãng hàng không ở nước
ngoaì, cô ta cũng là...
Duy Trâm hạ thấp giọng nói:
- Người tình của luật sư Thắng. không lẽ chi không gặp bà ấy ở
nhà ông ta lần nào?
Bảo Lâm ngập ngừng:
- Vậy à? Ngay chính ông luật sư Thắng tôi thỉnh thoảng mơí găp.
Con` Lynh bà ấy là người nước ngoaì ư?
Duy Trâm đáp:
- Vâng! một người đàn bà lai dòng maú Anh, có thân hình rất
khêu gợi, khỏang trên ba mươi tuổi, rất đẹp.
Bảo Lâm gật đầu như hiểu ra:
- Thôi được rồi. Biết ông Thắng là một trong những nhà lãnh
đạo của công ty hàng không rồi cô định làm gì đây?
Duy Trâm vừa nhún vai vừa nói:
- Bây giờ thì tôi không muốn làm caí gì to tát nữa. Tôi muốn
làm chiêu đãi viên hàng không bình thường thôi.
- Nghiã là Trâm muốn tôi phải giơí thiệu với ông ta?
Bảo Lâm thấy rắc rối:
- Nhưng nghe nói muốn làm chiêu đãi viên hàng không phải qua
cuộc thi tuyển khó khăn lắm cơ mà?
- Chị đúng là nhà quê chánh cống! Thi tuyển chỉ là đon` hỏa mù,
nếu không quen biết lớn, còn lâu mơí vào làm được, dù chị là
người đâỳ taì năng.
Bảo Lâm thở daì nói:
- Cô Trâm. Tôi nghĩ là tôi bất lực, tôi chỉ đóng vai trò cô
giaó dạy kèm cho con gaí ông ta. Đôí với luật sư Thắng, tôi
it' có cơ hội để tiếp xúc thẳng với ông ấy, mà nêú có thì chỉ
đề cập đến chuyện dạy dỗ, chuyện học hành của con gaí ông ta.
Tôi thấy, nêú cô quen Lynh, sao không nhờ bà ấy giơí thieu?
- Nhưng tôi đâu có quen Lynh đâu?
- Thì caí ông chiêu đãi viên hàng không đó. Ông ấy giơí thiệu
qua cũng được.
Duy Trâm nhìn Bảo Lâm thật lâu như nhìn một con bup' bê trong
tủ kiếng:
- Tôi thấy chị có vẻ khờ khạo làm sao. Sức mâý mà Kiệt Thụ
chịu giơí thiệu tôi với Lynh. Lynh ghê lắm, có giơí thiệu đi
nữa bà ấy cũng không dun`g tôi đâu. Vì đàn bà đẹp bao giờ cũng
ganh với đàn bà đẹp. Chị hiểu chứ?
Duy Trâm chần chừ một chút rồi tiếp:
- Thôi thì thế naỳ nhé, tôi cũng không muốn làm chi khó xử.
Chị chỉ cần cố gắng thu xếp cho tôi một dịp để gặp luật sư
Thắng, còn công việc kế tiếp, để một mình tôi lo liệu.
Tiếng chuông vào học reo vang. Từ Sâm đứng gần đâý đã có vẻ
bực dọc. Anh chàng bước nhanh tơí:
- Hai người nói gì lâu thế?
Bảo Lâm nhìn Duy Trâm:
- Chuyện đó để tôi nghĩ lại xem, bây giờ đã đến giờ vào lớp
rồi. Tôi phải vào đây.
- Vậy tôi sẽ chờ điện thoại của chị nhé? Hẳn chị còn nhớ số
dây nói ở nhà tôi mà?
Bảo Lâm gật đầu, rồi quay vào trường. Trên đường đi vào, Bảo
Lâm còn nghe Từ Sâm với Duy Trâm nói chuyện với nhau. Sâm hỏi:
- Mâý người có chuyện gì giấu giếm mà nói sau lưng tôi vậy?
Duy Trâm nói giọng êm ru:
- Chúng tôi ư? Thì nói chuyện về ông anh tôi. Caí đó làm sao
nói trước mặt anh được. Trong trường hợp naỳ mong anh hết sức
thông cảm!
Bảo Lâm bực dọc lắc đầu bước nhanh vào lớp.
Tôí hôm ấy, Bảo Lâm lại chuẩn bị đến nhà luật sư Thắng. Khoảng
cách đến ngaỳ thi vào đai học chỉ còn hơn tháng. Càng gàn ngaỳ
thi, Bảo Lâm càng thấy không yên tâm, vì nàng hiểu rằng xác
xuất thi đậu của Trúc Vỹ chỉ khoảng mươì phần trăm thôi. Ngành
thi của Trúc Vỹ là đại học Văn Khoa, mà đôí với văn chương,
thi phú...caí gì Trúc Vỹ cũng không biết thì sao đậu cho được.
Có lần Bảo Lâm đã hỏi luật sư Thắng:
- Nêú lần naỳ Trúc Vỹ lại thi rớt, thì ông tính sao?
Luật sư Thắng nhìn Bảo Lâm, chậm rãi giọng hơi buồn:
- Chaú Trúc Vỹ học sớm một năm, vì vậy năm nay nêú rớt thì năm
tơí. Thi hoaì bao giờ đậu thì thôi!
Bảo Lâm không còn cách nào hơn? Cứ đê? Trúc Vỹ thi rớt ta sẽ
có dịp kiếm tiền daì daì. Nhưng ở đây phải tạo ra một phép
thắng lợi tinh thần mơí.
Mọi khi, Bảo Lâm dạy kèm cho Trúc Vỹ là ở trong phòng riêng
của cô nàng. Nhưng hôm nay vừa bước vào vườn hoa là Bảo Lâm đã
thấy Trúc Vỹ có mặt ở đâý. Trúc Vỹ đang luí cuí bên một cây
kiểng. Bên cạnh vẫn là anh chàng Tú Mẫn quen thuộc. Hình như
họ đang nghiên cứu cây cỏ. Dươí anh trăng, ánh đen`, nước da
đen rắn chắc của Tú Mẫn và làn da trắng mịn màng của Trúc Vỹ
như một sự đối lập, có điêù cả hai đêù đẹp.
Vừa nhìn thấy Bảo Lâm, Trúc Vỹ vội đứng lên với nu cười:
- Cô giaó, cô đến đây xem nè.
Chuyện gì mà họ có vẻ thích thú như vậy? Bảo Lâm bước tơí,
dươí ánh trăng, một loaì cây dạng lá kim, dáng dấp giống loài
phượng hoàng nhưng thân cay nhỏ hơn nhiêù. Giữa đám lá xanh
um, Bảo Lâm thấy có một đoá hoa maù đỏ tươi. Bảo Lâm ngạc
nhiên, nàng nghĩ là chỉ có loaì phượng hoàng ở phương nam mơí
nở hoa thôi. Chăm chú nhìn, thì cánh hoa kia thuộc loại cánh
đơn, nhụy hoa mang trên râu, thò ra ngoaì. Chung quanh cánh
hoa maù đỏ viền mép maù vàng. Mỗi làn gió thổi đến, cánh hoa
đung đưa, trông rất đẹp.
Bảo Lâm không ngăn được, buột miệng:
- Xưa tơí giờ, tôi không ngờ hoa phượng hoàng lại có thể đẹp
như vậy.
Trúc Vỹ cười nói:
- Dạ đây không phải là hoa phượng hoàng. Phượng hoàng nó cao
to lắm, còn đây là cây "Bướm hồng". không tin cô ngắm kỹ xem
có phải nó giống một cánh bướm đang bay chập chờn không? Có cả
cánh nè, thân nè và cả râu nữa!
Qua lơì giải thích của Trúc Vỹ, Bảo Lâm nhìn kỹ, rõ ràng cánh
hoa rất giống bướm. Một con bướm maù đỏ, đang vươn cánh, định
bay lên. Rõ thiên nhiên là một điêù kỳ dị.
Trúc Vỹ tiếp tục giải thích:
- Cây naỳ em mơí trồng năm ngoaí thôi mà năm nay đã trổ hoa,
thích thật!
Rồi Trúc Vỹ chỉ một cây khác có lá daì, có hoa maù hông` nói:
- Ðây là loại lan hẹ. đầu hè năm nay, tất cả loaì hoa nở rộ,
ngay cả loaì mẫu đơn lá kim, loại hoa hạt châu, hoa cần đỏ, cỏ
bá nhật, hoa phù dung. Loại nào cũng nở hết. Cô giaó, cô giaó
có biết loaì huệ trên không? Để em đem một chậu cho cô xem
nhé!
Trúc Vỹ vội keó tay Bảo Lâm đi về phiá kệ để đâỳ các chậu hoa.
Cô nàng lâý một chậu đưa cho Bảo Lâm. Đây là chậu có hoa maù
tím nhạt, những cánh hoa hình đũa tủa về phiá trước trông rất
dễ thương. Trúc Vỹ bỏ chậu hoa đó xuống, rồi bưng một chậu
khác lên, tiếp tục giơí thiệu:
- Ðây là lan đuôi trĩ, đây là thủy tiên, đây là nở ngaỳ, đây
là... Ồ! chắc chắn là cô phải yêu chậu hoa naỳ thôi.
Trúc Vỹ nâng một chậu hoa khác lên. Toàn bộ lá daì maù đỏ
thẫm, caí maù đỏ thật ngọt ngaò.
- Ðây không phải là hoa, mà toàn là lá. Nhưng đẹp quá phải
không cô? Caí tên nó cũng tuyệt đẹp, người ta gọi nó là "Nhạn
lai hồng". Cánh nhạn bay đến đỏ trơì. Em không biết tại sao
người ta lại đặt cho nó caí tên đó. Có lẽ mỗi năm khi có chim
nhạn bay về thì nó đổi sang maù hông` chăng?
Bảo Lâm kinh ngạc nhìn Trúc Vỹ. nàng không ngờ Trúc Vỹ lại có
kiến thức về thực vật phong phú như vậy, Bảo Lâm quay sang Tú
Mẫn hỏi:
- Có phải những caí naỳ là do anh dạy cho Vỹ không?
Tú Mẫn vừa cười vừa nói:
- Không phải mà ngược lại. Cô ấy dạy tôi nhiêù thứ, có điêù
tôi không có khiêú về ngành nghề naỳ, nên cứ quên maĩ, ví dụ
như loaì hoa sâu rọm maù đỏ kiạ..
Trúc Vỹ kêu lên:
- Trơì ơi! Đó là loaì thiếc kiến thảo cơ mà? nói sâu rọm nghe
dễ sợ!
Tú Mẫn cười chữa thẹn:
- Thiếc kiến thảo à? tôi cứ quên mãi!
Anh' mắt của anh chàng long lanh. Bảo Lâm ngươc' lên, Tú Mẫn
có caí vẻ đẹp lai lai làm sao ấy.
- Ai dạy cho em những kiến thức naỳ, Trúc Vỹ?
Trúc Vỹ ngây thơ trả lơì:
- Không ai dạy em cả.
Bảo Lâm nghĩ đến khả năng tiếp thụ baì vở của Trúc Vỹ, ben`
hỏi:
- Không làm gí có chuyện đó! Chắc chắn phải có người dạy cho
em biết tên các loaì hoa đó chứ?
Tú Mẫn chen vào:
- Chuyện đó hở? Vỹ học của ông làm vườn đâý. Cô nhìn xem kià,
cả khu vườn naỳ là một tay Vỹ trồng đâý, cô ấy bắt đầu trồng
hoa từ năm mươì hai, mươì ba tuổi. Mỗi làn ông thợ làm vườn
đến là Vỹ vây lâý hỏi đủ thứ. Hỏi cả tiếng đồng hồ luôn. Vỹ
yêu trồng hoa như mẹ yêu con. Hoa nào nên trồng trong tháng
nào, lúc bao lớn thì bon' phân, than'g nào ra hoa, ra hạt, Vỹ
đêù có thể nói vanh vách. Cô ta chỉ cần nhìn lá là phân biệt
được loaì...
Bảo Lâm kinh ngạc nhìn Trúc Vỹ:
- Thế ư? Có nghĩa là Vỹ có thể phân biệt và gọi tên hết tất cả
các hoa trong vườn cây?
Trúc Vỹ cười hãnh diện:
- Vâng.
Bảo Lâm chau maỳ:
- Làm sao em nhớ được?
Trúc Vỹ nhẹ nhàng:
- Sao không nhớ? Mỗi loaì hoa đêù có caí dễ thương của nó cơ
mà. Hon nữa, ngó vậy chứ chúng có những điêù khác nhau đâý.
Bảo Lâm chỉ một chậu hoa cúc nhỏ maù vàng, nói:
- Hoa cúc naỳ tháng nào gieo hạt tốt nhất?
Trúc Vỹ giải thích:
- Ðâý không phải là hoa cúc. Nó có caí tên nghe đẹp lắm, đó là
"Kim trản hoa". Gieo hạt vào muà xuân hay muà thu cũng được.
Loại hoa naỳ đúng ra nẩy mầm vào muà xuân và tàn vào muà hạ.
Nhưng nêú ta biết, cứ cánh hoa nào vừa tàn là ta cắt ngay thì
có thể có hoa nở tận cuối hạ luôn.
Bảo Lâm ngac nhiên nhìn Trúc Vỹ, nàng bắt đầu suy nghĩ.
Tú Mẫn nhìn Bảo Lâm rồi nhìn Trúc Vỹ. Anh chàng biết đã đến
giờ học của Trúc Vỹ rồi, nên nói:
- Trúc Vỹ, cô giaó đã tơí, lo chuẩn bị baì vở đi. Trong kỳ thi
tuyển đại học sắp tôí, không ai hỏi han gì đến hoa kim trản
của cô đâu. Cố gắng thi đậu đi cô bé, rồi ta còn nhiêù dịp bàn
luận về hoa mà.
Trúc Vỹ thở daì. Cô bé có vẻ thích thở daì. Chậm chạp đặt chậu
hoa vào vị trí cũ, rồi quay lại Bảo Lâm:
- Chúng ta lên lầu học chứ cô?
Bảo Lâm như bừng tỉnh, hỏi nhanh Trúc Vỹ:
- Hôm nay cha em có ở nhà không?
- Dạ có.
- Ở đâu?
- Dạ trong thư phòng của người đâý.
Bảo Lâm vội nói:
- Tốt! vậy em lên lâù trước chờ, tôi có chuyện cần nói với cha
em, sau đâý tôi sẽ lên dạy sau.
Trúc Vỹ ngoan ngoan~ đi vào nhà.
Bảo Lâm cuí xuống, một tay ôm lâý chậu Hoa kim trản tay kia ôm
chậu Nhạn lai hông`. Nàng bước vào phòng khách. Vú Ngô và nội
của Trúc Vỹ đêù ở cả trên lâù. Phòng khách vắng lặng, Bảo Lâm
đi thẳng đến thư phòng của luật sư Thắng. Nàng không gõ cửa mà
đẩy mạnh bước vào. Ông luật sư như đang gọi dây nói cho ai.
Ông có vẻ kinh ngac khi thấy Bảo Lâm ôm mâý chậu kiểng bước
vào. Ông không hiểu Bảo Lâm định làm gì. Chỉ thấy nàng đẵ.t
chậu hoa lên bàn như chờ đợi.
Tạ Thắng gác maý nói, bước tơí hỏi:
- Cô làm gì đâý?
Bảo Lâm chỉ vào chậu kim trản hoa hỏi:
- Ông biết đây là loại hoa gì không?
Ông Thắng không do dự nói:
- Hoa cúc.
- Con` caí naỳ?
- Hồng diệp!
Ông Thắng đap', vẫn không rời mắt Bảo Lâm.
- Rồi sao? Cô định làm gì thế?
- Ðây không phải là hoa cúc mà là kim trản hoa. Con` đây cũng
không phải là hoa hồng diệp mà là Nhạn lai hồng.
Bảo Lâm nói nhanh làm ông Thắng phải nâng cặp mắt kính lên
nhìn một cách lạ lùng:
- Nhưng mà nó là gì cũng được, cũng chỉ là hoa thôi. Caí đó
liên hệ gì đến tôi chứ? không cần biết tên ta vẫn có thể
thưởng thức nó được cơ mà?
- Ông và cả tôi, chúng ta đêù không biết tên những loaì hoa
naỳ, ngay ca? Tú Mẫn, bà Trúc Vũ và vú Ngô cũng thế. Trong nhà
naỳ không ai biết hoa cỏ gì ca ngoại trừ một người đó là Trúc
Vỹ.
- Ồ!
Ông Tạ Thắng chau maỳ nhìn Bảo Lâm.
- Trúc Vỹ không những biết được tên của hai loại hoa naỳ, mà
còn biết rõ tên các loaì hoa khác, lúc nào gieo trồng, bao giờ
bon' phân, bao giờ ra hoa kết hạt. Vỹ biết rất rành những kiến
thức chuyên môn làm vườn. Và ông, ông cũng không hề cho tôi
biết là...cả khu vườn của ông là do một tay của Vỹ vun trồng
nên.
Ông luật sư thắc mắc:
- Chuyện đó có quan trọng gì đâu? Vỹ nó thích trồng hoa nuôi
thú ngay từ nhỏ. Tôi nghĩ đó là bản năng của phụ nữ thôi.
Bảo Lâm lắc đầu nói:
- Không phải bất cứ một cô gaí nào cũng thích việc làm đó.
Điêù mà tôi muốn nói với ông ở đây là Trúc Vỹ không thuộc lâý
một chữ quốc văn, lịch sử. Nhưng cô ấy lại phân biệt một cách
rõ ràng sự khác biệt của từng cây, từng loại hoa. Cô ấy như
vậy mà ông là cha ông không hiểu gì về con cả. Ông lại cứ bắt
Vỹ phải thi vào văn khoa là thế nào?
Ông Tạ Thắng nhìn Bảo Lâm, ông có vẻ hiểu đôi chút điêù Bảo
Lâm muốn nói:
- Khá lắm, cô đã tìm ra sở trường của Trúc Vỹ. Đúng ra nó nên
thi vào ngành sinh hoá, để học môn thực vật học. không biết
bây giờ có kịp đổi không?
Bảo Lâm nói ngay:
- Ông sai rồi! Dù cho Vỹ có thi ngành nào, thì các môn thi như
văn, ngoại ngữ, toán... cô áy sẽ không làm được hết. Vì vậy,
không thi tốt hơn, riêng về khoảng kiến thức về cây cỏ, có caí
cô ấy rành hơn ca một sinh viên nông lâm. Nêú ông không tin
ngaỳ mai tôi sẽ mượn một sinh viên nông lâm đến ngay để ông
thấy.
- Ý cô muốn nói là.
- Tôi biết ông hoàn toàn hiểu ý tôị tôi đã từng nói với ông
nhiêù lần là Trúc Vỹ không cần phải vào đại học. Chưa hẳn mọi
kiến thức mà chúng ta cần có, đêù phải vào đại học hết. Ông
thử đoán xem những hiểu biết của Vỹ về cây cỏ kia là ở đâu Vỹ
có? Chỉ từ một ông thợ làm vườn, và tôi dám đoán chắc với ông,
là mâý ông thợ làm vườn kia cũng chưa hề đặt chân vào đại học.
thế mà họ cũng có một lĩnh vực chuyên môn đâý chứ.
Tạ Thắng trừng mắt nhìn Bảo Lâm:
- Tại sao cô cứ tìm mọi cách để tôi bỏ ý định bắt con Vỹ thi
vào đai học vậy?
Bảo Lâm nhìn ông luật sư với ánh mắt thành khẩn và nói:
- Bởi vì tôi thích cô bé ấỵ tôi không muốn thấy cảnh Vỹ cứ
thất bại trong thi cử, ông luật sư ạ. cuộc đời của ông là một
chuỗi thành công, ông chưa hề nếm qua nỗi đau của thất bại.
Ông có biết là nó chua chát lắm. Thất vọng lắm. Ông muốn Vỹ
phải thi vào đại học chẳng qua để thoả mãn caí cảm giác hư
vinh của ông mà thôi.
Luật sư Thắng liếc nhanh Bảo Lâm:
- Cô đã từng thất bại? Thất bại bao giờ mà biết được caí vị
đắng của nó? Diễn tả nó rành rọt như vậy?
Bảo Lâm ngẩng lên, đôi mắt tối hẳn:
- Tôi ử tôi đã từng thất bại.
- Bao giờ?
Bảo Lâm nói:
- Tôi đã kể với ông rồi mà! tôi đã từng có một vị hôn phu. Ông
ấy bây giờ đã có người yêu khác.
Luật sư Thắng giật mình, nhìn Bảo Lâm:
- Caí đó gọi thất tình chứ đâu phải là thất bại? Mà hai chuyện
đó hoàn toàn khác nhau. Thật bại là do ta, ta không làm hết
sức mình, không lường trước những khó khăn. Con` thật tình
thuộc tiếng nói của con tim, dù ta muốn đôi khi ta cũng không
ngăn cản được.
Bảo Lâm nói, mắt như phủ màn sương mỏng:
- Không chỉ là thất tình mà là thất bại. Caí đó đã khiến tôi
mất cả tự tin. Tôi có cảm tưởng mình trở nên thật già. Tôi
không còn dám tin vào tình yêu, dám yêu đương, cũng như dám
nghĩ là có người yêu tôi nữa!
Bảo Lâm thở daì rồi tiếp:
- Tôi cảm thấy mình xấu đi, già đi, và mất đi caí thơ ngây
ngaỳ nào. Đôi lúc tôi như con chim lỡ một lần suýt chết, đâu
đâu tôi cũng chỉ thấy tên gươm.
- Cô lầm rồi!
Ông Thắng nói, bất giác bước tơí cạnh Bảo Lâm:
- Cô sai rồi. Đôí với tôi, cô giống như một đóa hoa, một đóa
hoa vàng. Cô có vẻ yêú đuôí của hoa cúc, dáng cao quí như hoa
lan, thâm trầm và mỏng manh như hoa quỳnh. Ngay từ đầu, Bảo
Lâm đã thu hút tôi, làm tôi ngẩn ngợ..
Luật sư Thắng không nói hết lơì. Vì chợt nhiên, như có một sức
mạnh nào đó lôi cuôn', làm ông không thể kiềm chế được lòng
mình. Anh' mắt buồn buồn kia, chiêc' miệng nhỏ nhắn kiạ.. Và
ông đột nhiên vòng tay qua vai keó lâý Bảo Lâm vào lòng mình,
đặt môi lên môi Bảo Lâm.
thời gian như ngừng đọng. Trơì đất quay tron`. Trong vòng tay
người đàn ông, caí hôn nóng bỏng, sự tiếp xúc của da thịt, bản
năng phản kháng kêu gaò... Tất cả làm cho tâm trí Bảo Lâm như
bấn loạn. Lâu, đúng lâu lắm rồi, từ khi La Dũng là của người
khác, Bảo Lâm mơí hụt hẫng trong caí cảm giác ngây dại như thế
naỳ. Nàng thấy tâm trí mình trôi bồng bềnh, bồng bềnh như thơì
mơí lớn khi đón nhận nụ hôn đâù.
Chợt ý thức chống đôí của nàng vươn dậy. Thế naỳ là không
đúng, không đúng... Nhưng không hiểu sao Bảo Lâm không vùng
vẫy để thoát ra khỏi vòng tay của Tạ Thắng. Hình như mọi phản
ứng của nàng đêù bị tê liệt hẳn.
Khi Tạ Thắng ngẩng lên, ông vẫn không buông Bảo Lâm ra. Ông
thấy hai hàng nước mắt đang chảy daì trên má Bảo Lâm.
Nhưng rồi Bảo Lâm cũng tỉnh hẳn. Sao ta lại làm như vậy? Sao
ta dễ dàng chấp nhận như vậy. Không kheó ông ta coi thường ta,
xem ta như bao cô gaí khác. Đây là Tạ Thắng, một luật sư tên
tuổi lẫy lừng. một con người biết bao nhiêu người đàn bà sẵn
sàng dâng hiến. Đàn bà đôí với ông ta như một mon' đồ chơi.
Không! không thể được! Ông ấy không hề yêu ta, ông ấy có cả
tình nhân Lynh và nhiêù người đàn bà khác nữa. Tạ Thắng hôn
ta, một sự thương hại, lợi dụng, đuà giỡn. Hen` gì ông ta
chẳng tự tin. Chẳng bình thản như thế.
Bảo Lâm ơi, mi rõ ngu quá, mi đã một lần thất bại. Nêú mi còn
ngu xuẩn, cả tin một làn nữa, thì rõ ràng mi sắp sa xuống địa
ngục. Mi ngu xuẩn dại dột và hen` hạ quá. Đột nhiên, Bảo Lâm
dồn hết sức mạnh, đẫ?y Tạ Thắng ra. Nàng quay người bỏ chạy ra
cửa. Nhưng Tạ Thắng đuổi theo, chụp lâý tay Bảo Lâm.
- Em... Em làm gì vậy?
Nươc' mắt vờn quanh mi, Bảo Lâm nói:
- Hãy buông tôi ra! Cho tôi đi!
- Tại sao?
Bảo Lâm nghiến răng nói:
- Mặc dù tôi nhỏ nhoi, ngheò khổ. Nhưng tôi không muốn trở
thành trò chơi của ông đâu!
- Tại sao Bảo Lâm nghĩ vậy?
Tạ Thắng chau maỳ định nói thêm, thì chợt nhiên ông thấy có
bóng dáng người thoáng hiện nơi khung cửa sổ. Vậy là có người
len' nghe trộm bên ngoaì. Ông lớn tiếng hỏi:
- Ai đó?
Rồi ông bước nhanh ra, mở rộng cửa sổ. Bảo Lâm đã trông thấy
anh ta: không ai khác hơn là Tú Mẫn. Hắn đang rình bên ngoaì
cửa. Có lẽ hán cũng nghĩ rằng, Bảo Lâm cũng thường tình như
bao nhiêu người đàn bà khác, cũng tham tiền của danh vọng, Bảo
Lâm tự động hiến thân cho luật sư Thắng. Nêú không phải là cô
giaó dạy kèm cho Trúc Vỹ, sao lại vào phòng sách riêng của ông
Tạ Thắng làm gì? Sự xấu hổ làm đôi má Bảo Lâm đỏ gay. Nàng vội
mở cửa, chạy bay ra ngoaì. Nàng chạy hớt hải như bị ma đuổi.
- Bảo Lâm!
Tiếng của ông Tạ Thắng đuổi theo phía sau, nhưng Bảo Lâm đã
chạy ra khỏi phòng khách, vườn hoa và đã đến bên ngoaì cổng
ngôi biệt thự. Nàng vẫy tay đón một chiếc taxi.
Gieo mình xuống nệm xe, Bảo Lâm thấy đầu oc' mình quay cuồng,
cảnh vật bên ngoaì như nhoà dần, nhoà dần. Nàng cảm thấy xấu
hổ và thầm tự trách mình sao quá yêú đuôí. Phải chi lúc naỹ ta
đủ tỉnh taó để tat' Tạ Thắng một tát thì có lẽ giờ đây ta
không khổ sở như thế naỳ. Nhưng dù sao hương vị của nụ hôn bất
ngờ, rõ ràng ta không thể giấu lòng mình, nó cũng gây cho ta
một ít xôn xao.
7
Suốt đêm, Tạ Thắng không ngủ được. ngồi trong thư phòng, ông
như đắm mình trong suy nghĩ. Đôí diện với hai chậu hoa. Làn
đầu tiên sau ngaỳ vợ mất, Thắng mơí có dịp nhìn lại, phân tích
tình cảm bản thân mình. Mâý năm rồi, Thắng nghĩ lòng mình đã
chết. Nhưng trên đơì làm gì có người đàn ông lại "tắt lửa
lòng" ở vào caí tuổi naỳ. Mươì maý năm lăn lộn trên trường
đơì, bao nhiêu người đàn bà ở khắp mọi lứa tuổi đã qua tay,
đúng hơn phải nói là từ hai mươi đến bốn mươi. Luật sư Thắng
có mọi điêù kiện để thuyết phục, hấp dẫn người khác, và ít có
người đàn bà nào thoát khỏi sự lôi cuốn của luật sư Thắng, tự
ông, ông cũng biết caí sở trường đó của mình. Phóng khoáng,
khẳnh khaí, hoạt bát giaù có, những yêú tố hấp dẫn của đàn
ông, ông đêù có đủ, làm sao các cô lại không chết mê chết mệt
được. Nhưng những người đàn bà đã bước qua đơì ông, họ thuộc
thành phần nào? Luật sư Thắng chợt nghĩ đến Lynh, đến La La,
đến ca cô gaí chỉ hơn tuổi con gaí ông một ít, Vân Ngạ rồi đột
nhiên, ông lại nghĩ đến Bảo Lâm. Đoá hoa vàng anh, một cảm
giác ngẩn ngơ kỳ lạ. phải chăng vì mâý năm qua, ta chỉ sống
hưởng thụ vật chất, thiêú đi tình cảm, thiêú đi những nét rung
động thật sự. Phải chăng vì chưa tìm được đôí tượng để yêủ ông
chợt nhớ đến lơì nói của Bảo Lâm khi chạy ra cửa:
- Mặc dù tôi thấp hen`, ngheò khổ. Nhưng tôi không muốn trở
thành một thứ đồ chơi của ông!
Một Bảo Lâm cao ngạo, tự trọng, thông minh. nàng như một cánh
hạc bay trên trơì xanh, không nhuốm bụi trần. Thắng lại nhớ
đến lần gặp Bảo Lâm ngaỳ đầu tiên.
Những lơì đối thoại sắc ben' là những ấn tượng đầu tiên mà ông
có được khi tiếp xúc với Bảo Lâm. Một con người đặc biệt.
Tạ Thắng ngồi đâý, suy nghĩ. Khuôn mặt của Bảo Lâm như hiện
dần ra trước mắt. Thaí độ, phong cách, dáng đi, lơì nói. Ta bị
chinh phục vì thaí độ phản kháng chống đôí của Bảo Lâm chăng?
Tạ Thắng thở daì. Chỉ có một nụ hôn mà đã bi. Bảo Lâm phản
kháng như vậy, nhưng không có gì đáng trách. Bảo Lâm không
phải là Lynh, không phải La La, cũng không phải là những con
người sống buông thả, bất cần.
Ông đốt thêm một điêú thuốc, nhả khoí rồi nhìn màn khoí tỏa
rộng. Lâu lắm rồi ta không có cơ hội nhìn lại mình, càng nghĩ
Thắng càng thấy hổ thẹn. Thắng tự nhủ, trừ khi ta thật sự bằng
lòng, không thì đừng bao giờ đụng đến cô ấy.
Cảm giác bức rứt, pha lẫn một chút hối hận, lúc naỳ đang ngự
chiếm trong lòng ông. Hành động không suy nghĩ tối qua đã
khiến Bảo Lâm hoảng sợ. Từ đâý Bảo Lâm sẽ không còn đến nữa.
Vì tự aí, tự trọng của nàng đã bị tổn thương. Trừ phi Thắng
chấp nhận một điêù, đâý là đích thân đến, mơì Bảo Lâm trở lại,
không phải để tiếp tục vai trò một cô giaó dạy kèm mà là một
vai trò khác. Vai trò một kế mẫu của Trúc Vỹ.
Caí ý nghĩ đó vừa loé trong đầu và tim ông Thắng giật thót.
Bao nhiêu năm sống quen cảnh độc thân không bị sự ràng buộc
của gia đình, lẽ nào ta lại thay đổi? Con` bổn phận với con và
mẹ già? Con caí đã lớn, nên giờ giấc đôí với ông không có gì
là phải gò bó. Ông tha hồ đi lại với bao nhiêu cô gaí mà không
phải ngại ngùng. Bây giờ? cuộc sống buông thả mà ông đã ngán
đến tận cổ kia đã sắp phải kết thúc rồi ư?
Bảo Lâm! một cô gaí trẻ, một giaó viên trung học rất đỗi bình
thường. Nếp sống của cả hai khác hẳn, thơì gian quen cũng chưa
lâu. Vậy thì quyết định như vậy có quá vội vã không?
Ông Tạ Thắng lại đốt một điêú thuốc khác. Chiếc gạt tàn trên
bàn đã vun đâỳ những đẫ`u thuốc lá. Ông đứng lên, đi đi lại
lại trong phòng, lòng vẫn không dứt khoát nên phải thế nào.
Sau đâý ông nghe có tiếng động bên ngoaì. Vú Ngô đã thức dậy
và đang quét dọn. Kế đến ông nghe có tiếng xì xaò. Tiếng nói
chuyện của mẹ ông và Vú Ngô, rồi tiếng chân của Trúc Vỹ xuống
cầu thang.
- Nội ơi, hôm qua nội có thấy cô giaó đâu không?
- Không, bác taì không hiểu có mang xe tôí rước cô ấy không?
- Có, cô ấy đã đến đây, bảo con lên lâù, chờ trước nhưng rồi
sau đâý con không thấy cô lên. Con không biết là...
Giọng của Trúc Vỹ có vẻ lo lắng:
- Con có làm điêù gì khiến cô ấy buồn lòng không, mà cô ấy bỏ
về không nói với con một tiếng.
Tiếng bà cụ:
- Nhưng con thuộc baì chưa? Có lẽ tại con chưa làm baì, lại
không chú tâm đến baì vở, nên cô ấy giận chứ gì?
Trúc Vỹ thở daì:
- À! Nội biết không, baì học khó ghê lắm, mâý người thơì xưa
họ nói chuyện không giống chúng ta. Họ nói mà lưỡi như uốn
cong lại, chữ nghiã thì rắc rôí đâỳ những điển tích, điển cố.
- Uốn cong làm sao?
- Nội nghĩ xem chúng ta bây giờ nghĩ gì là nói nâý, còn đọc
sách xưa nội thấy đó, đụng tí là họ viết là: Ai ai! hoặc
hề...hỡi ơi!... Tử viết, Tôn viết...
- Ồ, kỳ thật!
Ông Tạ Thắng ngồi trong phòng nghe Trúc Vỹ nói chuyện mà buồn
cười. Ông đi ra cửa còn nghe bà cụ nói:
- Trúc Vỹ, vậy cha con muốn con thi vào đại học là để học cách
nói chuyện của người xưa đâý ư?
Trúc Vỹ nói:
- Vâng! Theo lơì cô giaó thì vào học ở Văn khoa, môn cổ văn
học toàn những thứ như vậy. Chắc con mà đậu vào đó được thì
con cũng phảị.. Hỡi ôi thôi!
- Nêú vậy tốt hơn con ở nhà đi, thi vào đại học mà làm gì? Ở
nhà trồng hoa, nuôi chim thú còn hay hơn. Chờ một thơì gian
nữa là lấy chồng đẻ con rồi, cần gì phải học chứ?
Trúc Vỹ có vẻ thẹn thùng, bẽn lẽn:
- Sao nội lại nói như vậy? Con không lâý chồng đâu! Ai lại lâý
chồng...
Bà cụ cười nói:
- Nói chuyện lạ không? Con gaí lớn lên phải lâý chồng, đó là
chuyện tư nhiên mà. Cha con đúng là điên rồi, tại nó không có
con trai nên muốn con đóng thế vai đâý. Nêú nó chịu khó suy
nghĩ một chút, chắc không bát con học đâu, mà là lo kiếm cho
con một tấm chồng xứng đáng. Ngay cả nó nữa. Nó cũng còn trẻ
cơ mà. Sao không cươí vợ để kiếm chút con trai nối dõi tông
đường chứ!
Trúc Vỹ cười nói nho nhỏ:
- Nội biết không, con nghe anh Mẫn nói cha có bồ rồi đó!
Bà cụ có vẻ vui:
- Thật không? Đâu con gọi thằng Mẫn đến đây để nội hỏi nó coi.
Bậy quá! một chút mềm yêú mà hư hết bột đường. Càng lúc càng
rắc rôí! ông Tạ Thắng lập tức mở cửa, bước ra. Sự xuất hiện
của ông làm mọi người giật mình.
Bà cụ giả lả:
- Ủa, sao con dậy sớm thế? Con ở trong đó từ lúc nào mà chẳng
ai hay vậy?
Ông Tạ Thắng cười nhẹ:
- Mẹ? Mẹ đừng nghe người ta đồn bậy nhé. Con chưa có gì đâu.
Quay sang Trúc Vỹ ông nói như ra lệnh:
- Trúc Vỹ, con vào thư phòng ngay, cha có việc cần nói với con
đây.
Trúc Vỹ sợ haĩ nhìn cha. Ban naỹ lỡ nói len', thế naỳ có lẽ
cha đã nghe hết rồi. Chăc' là sẽ bị luộc thôi, cô bé vội quay
sang nội câù cưú.
Bà cụ vội can thiệp:
- Tạ Thắng, nãy giờ mẹ với Trúc Vỹ nói đuà nhé, con đừng nghĩ
là nó hỗn. Nó không có lỗi gì đâu!
Tạ Thắng tức cười nói:
- Mẹ yên tâm! Có mẹ đỡ đầu con làm sao dạy nó được?
Rồi quay sang Trúc Vỹ, ông nói:
- Nào vô đây!
Trúc Vỹ cuí đầu, cắn nhẹ môi, lầm luĩ bước vào cửa như một kẻ
phạm tội, chuẩn bị ra đứng trước vành móng ngựa. Muì thuốc lá
còn lẩn khuất trong phòng xông lên muĩ nồng nặc khiến Trúc Vỹ
ho sặc sụa, Trúc Vỹ nhìn lên bàn, chiếc gạt tàn đâỳ ắp tàn
thuốc. Trên bàn còn hai chậu hoa: Kim trản hoa và Nhạn lại
hòng. Chúng đêù có vẻ kem' tươi.
Trúc Vỹ giật mình hỏi:
- Ồ cha, cha mang chúng vào đây làm gì? Hoa nó cần sương, cần
nắng mơí tươi, chứ cha ủ bằng thuốc lá thế naỳ nó sẽ heó cả,
không kheó nay mai nó chết mất.
Ông Tạ Thắng khép cửa, rồi bước tơí ghế ngồi xuống, nhìn Trúc
Vỹ với hai chậu hoa:
- Caí naỳ là do cô giaó của con mang vào đâý.
- Vậy ư?
Trúc Vỹ mở mắt to nhìn cha, ông Tạ Thắng đánh tiếng thăm dò:
- Không phải tối qua con đứng ngoaì cửa sổ nhìn vào thấy cả
rồi ư?
- Dạ không có, con ở trên lầu cơ mà? Con ngồi đợi cô, đợi hoaì
không thấy cô vào.
Trúc Vỹ nói với thaí độ lo lắng:
- Hay là cha đã đuổi cô giaó? Cô Lâm dạy rất hay, con không
biết baì, cô ấy vẫn kiên nhẫn giảng. Không mắng chửi con là
ngu như cô Nga. Cô Lâm còn khuyến khích, an ủi vỗ về con, bảo
con đừng lo lắng, từ từ rồi sẽ hiểu. Cô ấy đúng là một người
thâỳ, một người bạn rất cảm thông chia sẻ với con từng niềm
vui, nỗi buồn. Trước giờ con chưa gặp ai dễ mến như vậy.
Rồi Trúc Vỹ ngẩng lên nhìn cha:
- Tất cả lỗi tại con cả, con cố học mà học hoaì không nhớ.
Nhưng mà... cha đã nói gì mà cô Lâm không dạy con nữa vậy?
- À!
Ông Tạ Thắng thấy lúng túng, đôi mắt ngây thơ của con gaí làm
ông thấy hổ thẹn, phải đốt thêm điêú thuốc, ông mơí đủ can đảm
nói tiếp:
- Không có gì cả con ạ, cha không hề nói gì cô giaó con cả.
Trúc Vỹ thấy cha đốt thuốc, vội chạy ngay đến mở rộng cửa sổ
ra.
Cô cười với cha:
- Cây cỏ không những sợ khoí thuốc, mà nó còn sợ cả maý điêù
hoà nhiệt độ. Con đặt hai chậu hoa naỳ lên bệ cửa. Trông vẫn
đẹp, được không cha?
Ông Tạ Thắng gật đầu, yên lạng nhìn con gaí. Rồi nghĩ đến lơì
của Bảo Lâm ông chợt thấy thẹn. Rõ ràng là ông không hiểu rõ
con gaí ông bằng Bảo Lâm.
Ông hỏi:
- Trúc Vỹ, ba hỏi thật lòng con, con có thích cô giaó con
không?
Trúc Vỹ thành thật nói:
- Thích chứ! Ngay từ nhỏ, con đã được cha mướn cô giaó đến
dạy, nhưng chưa có cô nào dễ gàn như cô Lâm. Cô ấy không những
chỉ dạy chữ cho con mà còn hiểu con, thương con. Ngay trong
những lúc con không thuộc baì, cô ấy cũng chỉ nói: "không
trách em được vì những thứ ấy quá khó đôí với em".
Rồi Trúc Vỹ chau maỳ giọng ấp úng như cố tìm kiếm cách diễn tả
cho thích hợp. Nàng nói tiép:
- Có thể nói thế naỳ, các cô giaó khác dùng "tri thức" để dạy
con, còn cô Lâm? Cô ấy dạy con bằng tấm lòng. Thật đâý, cha ạ.
Vì vậy như con nói lúc nãy, con rất yêu quý cô Lâm.
Tạ Thắng yên lặng nhìn Trúc Vỹ. Ông hiểu điêù Trúc Vỹ muốn
nói:
- Con có biết là tối qua, cô giaó Lâm đã đến đây xin giùm con.
- Xin caí gì thế cha?
- Cô ấy nói, đại học chưa hẳn có điêù con muốn học. Và cô ta
nghĩ là con không cần phải thi vào đai học làm gì.
- À!
Trúc Vỹ nhìn cha với đôi mắt sáng:
- Rồi sao nữa chả rồi cha nói sao?
Ông Tạ Thắng lớn tiếng:
- Vì vậy, từ đây về sau cô Lâm và ca cô Nga đêù không cần phải
đến đây để dạy con nữa. Con cũng được miễn thi vào đại học.
Nhưng mà, haỹ nghe naỳ. Mảnh đất ở sau vườn trúc, cỏ dại nhiêù
quá. Cha giao mảnh đất đó cho con đâý. Nêú con không muốn học
nữa, thì cũng không có quyền ngồi không, con phải lao động.
Ông Tạ Thắng quắc mắt về phiá khung cửa sổ rồi nói tiếp:
- Con phải biến mảnh đất đó thành một vườn hoa, một vườn hoa
thật đẹp nghe không?
Trúc Vỹ như nín thở, mắt mở to mà không dám tin những gì vừa
nghe. Có thật như vậy không? Tuyệt quá.
Ông Tạ Thắng nói:
- Con có nghe rõ không chứ? Cha tha chuyện thi đại học cho
con, nhưng caí vườn hoa thì con phải chăm sóc cho thật tốt.
Trúc Vỹ bây giờ xác định đúng lơì cha nói là sự thật. nàng
chạy như bay đến bá lấy cổ cha, cảm động với những giọt nước
mắt sung sướng:
- Cha ơi, cha! Cha dễ thương quá! Con yêu cha vô cùng!
Ông Tạ Thắng cũng thật sự xúc động. Lâu lắm rồi, hai cha con
không có được phút giây thân mật thế naỳ. Ông yên lặng tận
hưởng những gì đang có. Trúc Vỹ giống như cánh bướm, hôn lên
tran' cha xong, nó bay ra khỏi phòng.
- Nội ơi nội! Cha bảo là con không cần thi đại học nữa, con
khỏi phải sợ chuyện thi rớt nữa rồi.
Ông Tạ Thắng tựa người vào ghế. thật không ngờ con gaí ông lại
sợ thi rớt như vậy. Bất giác ông nhớ tôí lơì nói của Bảo Lâm
mâý thang' trước đã nói với ông:
- ...Mặc dù cô ấy không thích học, nhưng vẫn phải học vì ông,
không muốn thi, vẫn phải thi vì ông. Cô ấy có đủ cá tinh'
riêng, nhưng vì ông mà không dám nghĩ đến, không phát huy được
tính độc lập của mình.
Bảo Lâm! Bảo Lâm! người con gaí yêú đuôí kia lại có một nhận
xét nhạy ben'. Con` ông! Một luật sư tiếng tăm lừng lẫy lại
quá vô tình.
Bảo Lâm! Bảo Lâm! ông Tạ Thắng vội lật quyển sổ tay ra, tìm
chỗ ghi gia cảnh Bảo Lâm. May quá, nhà cô ấy có điện thoại.
Lúc đầu Tạ Thắng nghĩ là nhà Bảo Lâm ngheò đến độ không gắn
được maý điện thoại. Ông quay số... vừa được hai số là chựng
lại. Ta sẽ nói gì đây? Sau chuyện hôm qua xảy ra, nói gì cho
Bảo Lâm hiểủ không kheó lại thêm rắc roí nữa! Lạ thật, ta chưa
bao giờ lúng túng trước một cô gaí, như đôí với Bảo Lâm. ông
Tạ Thắng đặt ống nói xuống. Đứng dậy đi thay aó, rồi tìm bác
taì xế.
Tú Mẫn vội bước vào. Bình thường, đến văn phòng, Mẫn vẫn cùng
đi với ông Thắng. Mạc dù chàng có xe riêng, nhưng đi chung như
vậy để ông Thắng dễ dặn dò công việc. Hôm nay, không hiểu sao
ông Thắng lại bảo:
- Cậu một mình lạí xe đến văn phòng trước nhé, đừng đợi tôi.
Lâý hồ sơ vụ an' ở Công Ty Bảo hiểm nghiên cứu trước, tôi có
lẽ đến hơi muộn, nêú có ai cần gặp tôi cậu cứ ghi âm lại, tôi
về đến sẽ giải quyết sau.
Tú Mẫn gật đầu, không nói nhưng chàng cũng thấy có chuyện lạ.
Một luật sư Thắng mọi khi bước ra khỏi nhà ăn mặc chải chuốt
lịch sự hàng ngaỳ, không hiểu sao hôm nay lại quên ca cạo râu!
Hai mươi phút sau, chiếc xe du lịch của luật sư Thắng đã ngừng
trước cổng nhà Bảo Lâm.
ông Thắng xuống xe, đứng ngắm ngôi nhà nhỏ của cô giaó. Trong
những năm gần đây, loại nhà naỳ hầu như biến mất gần hết. Thay
vào đó là những chung cư cao tầng, chỉ còn một ít căn hộ,
trong đó có nhà của Bảo Lâm. Ông bước tơí bấm chuông với một
chút căng thẳng hiện lên trên nét mặt. Mơí bảy giờ hai mươi,
còn quá sớm. Gọi cửa lúc naỳ là không tiện
Có tiếng bước chân đi ra, rồi cổng mở. Bảo Lâm trong chiếc aó
sơ mi ca rô đơn giản, chiếc quần jean đã bạc xuất hiện. Nàng
có vẻ hơi ngạc nhiên. Cánh tay bị thương vẫn còn băng.
- Chaò ông, ông đến đây có chuyện chi?
ông Tạ Thắng không đe ý đến câu hỏi.
- Hôm nay cô có giờ dạy chứ?
- Vâng.
- Mâý tiết.
- Bốn tiết.
- Thế còn buổi chiêù?
- Không có tiết nào.
Tạ Thắng nói nhanh:
- Vậy để tôi đưa cô đến trường nhé?
Bảo Lâm do dự, Tạ Thắng nói ngay, như sợ nàng chôí từ:
- Vì tôi có chuyện muốn nói với cô. Tôi đã suy nghĩ kỹ, cô nói
đúng. San'g nay tôi đã cho Trúc Vỹ biết nó không cần phải thi
đi học nữa.
- À!
Bảo Lâm chớp chớp mắt:
- Có phải ông đến đây đe thông baó cho tôi biết là tôi không
cần phải đến đâý dạy kèm cho Trúc Vỹ nữa, phải không?
Ông Tạ Thắng ngẩn ra. Thực tình thì ông chưa hề nghĩ đến điêù
đó. Ngay lúc đó, trong nhà có tiếng hỏi vọng ra của ông Vĩnh
Tú:
- Bảo Lâm! Có phải chị phụ việc đến phải không?
Bảo Lâm giật mình, nói lớn vào trong:
- Dạ, không phải.
Bảo Lâm nhìn Thắng. nàng không biết có nên moì Thắng vào nhà
không? Nhưng rồi nghĩ đến cảnh bè bộn trong nhà. Có thể mẹ sẽ
chạy ra, aó quần xốc xếch. Bây giờ cũng sắp đến giờ dạy học
rồi, Bảo Lâm hất nhanh tóc ra sau, nói:
- Ðược rồi, ông đợi một tí nhé, tôi vào trong lâý mâý quyển
sách. Hôm nay đi nhờ xe ông tơí trường vậy.
Bảo Lâm chạy vội vào nhà lâý mâý quyển sách, rồi bước ra ngồi
phiá sau xe với ông Tạ Thắng. Đây là lần đầu tien nàng ngồi
phía sau. Mâý làn trước, lúc còn dạy kèm cho Trúc Vỹ, mỗi lần
bác taì xế đến rước, Bảo Lâm đêù ngồi phía trước, vừa chuyện
vãn và vừa ngắm cảnh.
Bữa nay ngồi một mình phiá sau với ông Tạ Thắng, tự nhiên Bảo
Lâm bôí rôí. Nàng bỗng nhớ tơí nụ hôn đêm qua. Bất giác Bảo
Lâm xích ra xa một chút.
Ông Tạ Thắng lên tiếng, có vẻ săn sóc. Tất nhiên không hề đề
cập gì đến chuyện tối qua:
- Tay cô làm sao bị thương vậy?
Bảo Lâm nói nhanh:
- Tôi trượt ngã trên mảnh vỡ của ly nước.
- À, thế có nặng lắm không?
- Phải may tất ca mươì một muĩ. Bác sĩ nói sau naỳ mà lành rồi
vẫn phải mang sẹo.
Ông Tạ Thắng cuí xuống nhìn cánh tay băng của Bảo Lâm rồi nói:
- Chiêù nay tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện xem lại vết thương
nhé!
Bảo Lâm nhìn Tạ Thắng, chợt nghĩ:
- Sao ông ta lại tự tin như vậy? Ta sẽ đồng ý, không phản
kháng? Có lẽ ông nghĩ là với những người đâỳ quyền uy như ông
ta, con gaí, đàn bà nào được lọt vào mắt xanh ông ta coi như
một sự hãnh diện, một diễm phúc lớn.
Bảo Lâm cắn nhẹ môi. Nàng chợt thấy tức giận, giận cả chính
mình. Tại sao ta lại dễ daĩ như vậy? Tại sao cho ông ta biết
sự thật về vết thương, để ông ta thương hại? Bảo Lâm ơi, sao
mi dại dột quá.
Ông Tạ Thắng nói:
- Vậy nhé. Mâý giờ Lâm hết giờ dạy?
- Mươì hai giờ.
Bảo Lâm trả lơì một cách yêú ớt như không cưỡng được lòng
mình.
- Vậy thì mươì hai giờ, xe sẽ đậu ở đây chờ Lâm nhé?
- Ồ! không được!
Bảo Lâm đột ngột nhớ lại Từ Sâm. chàng đã nói là trưa nay sẽ
đến đưa Bảo Lâm đi thay thuốc. Vả lại, ta không thể dễ dãi
thế. Tai sao ta không muốn mà chẳng dám phản kháng. Dẫu sao ta
cũng có giá trị của ta chứ.
Bảo Lâm lắc đầu nói nhanh:
- Không! Trưa nay tôi có hẹn.
Ông Tạ Thắng có vẻ không tin hỏi lại:
- Có hẹn à? Hẹn gì thế?
Bảo Lâm nghĩ:
- À! ông ta nghĩ là mình bịạ ông ta tưởng mình chẳng hề được
ai đoaí hoaì. Một người đã bị bỏ rơi là coi như mất giá. Chỉ
có ông ta, một người thưà tiền, hấp dẫn mơí có quyền hẹn với
ta thôi.
Bảo Lâm nói nhanh:
- Anh ấy tên là Từ Sâm. Một kỹ sư ở Công Ty Xây dựng, con trai
của Ngô Trọng Nhàn. Anh ấy sẽ đến đây rủ tôi dùng cơm và đi
thay băng.
Tạ Thắng nhìn Bảo Lâm với ánh mắt khó hiểu:
- Thế ư? Ngô Trọng Nhàn. À! tôi biết ông naỳ. Nhưng con trai
của ông ấy hình như còn trẻ con mà.
Bảo Lâm ngồi thẳng lưng nói:
- Ðối với ông thì thế nhưng với tôi thì không phải. Anh ấy đã
tốt nghiệp đại học, đã thi hành nghiã vụ quân sự, đã hai mươi
bốn tuổi chứ đâu nhỏ nhoi gì.
Tạ Thắng bậm môi. Thì ra là như vậy. Đó là lý do tai sao Bảo
Lâm xa lánh, cự tuyệt. Hai mươi bốn tuổi! Caí tuổi đó là một
khoảng cách khá lớn. Ta thì bốn mươi hai. Ta có thể đương đầu
với một cậu bé hai mươi bốn? Tạ Thắng yên lạng, đẩy cửa xe ra.
Ông nói và tỏ ra lạnh lùng, bất cần:
- Vậy thì tạm biệt.
Bảo Lâm bước xuống xe quay lại nhìn Tạ Thắng, như định nói gì.
Nhưng đã thấy Tạ Thắng đóng sầm cửa lại, và ra lịnh cho bác
taì:
- Ðưa về văn phòng.
Chiếc xe rồ maý chạy thẳng. Tạ Thắng liếc nhanh ra cửa xe. Bảo
Lâm chưa vào lớp. Đứng ngẩn ra ở cổng trường như đang suy
nghĩ. Dáng gầy của nàng và maí tóc daì lộng trong gió. Trông
Bảo Lâm giống như một đoá hoa gầy guộc.
Xe đã chạy một khoảng xa, không còn thấy Bảo Lâm nữa, Tạ Thắng
liếm nhẹ môi, có một chút giận dữ bực tức trong lòng. Bảo Lâm
không có thân hình bốc lửa như La La, không có caí chín muì
của Lynh, thiêú caí nũng nịu của Vân Nga. Thân hình gâỳ gâỳ
như con meò ốm, có gì đặc biệt chứ? Sao ta lại phải suy nghĩ?
Dẹp bỏ, dẹp bỏ.
Tạ Thắng chợt vỗ mạnh lên băng trước, ra lệnh cho bác taì:
- Ðừng đến văn phòng, hãy đưa đến "Vườn Sen".
Chiếc xe thắng gấp, rồi quay đầu quẹo sang hướng khác. Tạ
Thắng vẫn chưa thấy hết giận. Bảo Lâm chỉ là một cô giaó. Có
gì quan trọng đâu? Tại sao cao ngạo thế? Thắng cảm thấy như
mình vừa chạm phải gai nhọn. Một đóa hoa hồng đâỳ gai nhọn.
Ông chợt nhớ tơí lơì của Trúc Vỹ ban sáng.
- Mâý cô giaó khác đã dùng "tri thức" để dạy con, còn cô Lâm?
Cô ấy sử dụng tấm lòng để dạy con!
Tạ Thắng chợt thấy bàng hoàng. Có đúng như Trúc Vỹ nhận xét
không? Có thể, có thể lắm, lơì của con gaí làm ông thay đổi ý
định.
Ông lại vỗ nhẹ lên băng trước lần nữa, nói với bác taì:
- Thôi, hãy quay lại văn phòng đi.
Chiếc xe một lần nữa quay đầu đổi hướng.(Hết
Chương 3 ... Xin xem tiếp
Chương 4) |