Ngay khi dó Nhược Lan thâ'y Tú di lại, nàng bèn hỏi Thu Phàm: -Anh Phàm thích än những gì? -Tôi sô'ng dô.c thân quen rô`i, än thứ gì cũng dược, món än miê`n Nam cũng thích, mà miê`n Bä'c cũng ưạ -Lát nữa tôi di chợ mua vê` cho anh än. Thu Phàm cảm thâ'y ái ngại bèn từ chô'i: -Cô dừng làm vâ.y coi kỳ lä'm. Nhược Lan liê'c chàng rô`i nói: Ðường như dêm qua tôi thâ'y anh viê't truyê.n phải không? -Vâng, dêm thu dẹp quá, trä`n trọc trên giường hoài không ngủ dược nên ngô`i dâ.y dä.t vài câu thợ -Có thê? cho tôi dọc thơ của anh không? -Nê'u cô thích thì tôi không từ chô'ị -Người ta nói dọc được bản thảo là diê`u thích thú. -Không chä'c gì tôi in thành tâ.p dê? phát hành, vì có khi tôi phát giác tôi sáng tác theo tình cảm của mình, chä?n hạn như khi buô`n hay vuị -Tác phâ?m như vâ.y mới chân thâ.t, lát nữa tôi lên lâ`u lâ'y nhé? Hai người cùng lúc nhìn nhau, giữa họ dê`u cảm thâ'y tình cảm của họ dang giao cảm với nhaụ -Người viê't vän dùng dê'n trí óc, nghe người ta nói än óc heo bô? óc, lát nữa di chợ mua vê` nâ'u súp cho anh än. -Nhược Lan... dừng..... làm vâ.y.... tôi ngại lä'm. Nhược Lan làm dáng nụng nịu rô`i nghiêm nghị nói: -Nê'u anh còn từ chô'i nữa thì tôi giâ.n cho mà coị -Nhưng cô dô'i dãi với tôi tử tê" như vâ.y khiê'n tôi cảm thâ'y khó chịụ Nhược Lan xách giỏ vừa dứng dâ.y vừa nói: -Tôi dã dä.n con Mô.ng Linh rô`i, tôi bảo nó thê' nào cũng phải vê` nhà än cơm trưa, chiê`u nay là cuô'i tuâ`n, nê'u có thê? thì chúng ta di xem xi nê. -Vâ.y thì dê? tôi mua vé. Nhược Lan nói: -Làm gì mà phải giành mua vé,ai mời mà không dược lẽ ra phải dê? tôi ủy lạo thâ`y trò mới dúng. -Bô. ra toà sao mà nói lý với lẽ, xin cô nhường cho tôi cái quyê`n mời khách, dê? tôi dược tỏ ra dàn ông con trai mô.t tí chớ. Hai người lại cười, nụ cười của họ thâ.t ngọt ngào và ôn tô`n. -Thôi dược, dê? tôi di chợ vê` sẽ tính. Nhược Lan vừa di ra tới cửa thì bị Thu Phàm gọi giâ.t ngược lại: -Buô?i sáng lạnh lä'm, cô nên mä.c thêm mô.t lớp áo nữa, coi chừng bị cảm dâ'ỵ Nhược Lan nở mô.t nụ cười thâ.t tươi và lä'c dâ`u, ngay khi dó lòng nàng vô cùng â'm cúng, vì nàng cảm thâ'y có người quan tâm dê'n nàng rô`ị Người phụ nữ cô dơn chỉ câ`n vài lời lo lä'ng như Thu Phàm vừa nói cũng dủ họ cảm dô.ng hơn muôn ngàn lời tán tỉnh của bọn dàn ông không thành thâ.t. Nàng thâ`m nghĩ, thứ hạnh phúc mà nàng không dám nghĩ tới từ lâu, bây giờ từ từ dã dê'n gâ`n, những niê`m hy vọng nàng dã giâ'u kín trong lòng giờ dây dã xuâ't hiê.n. Nó giô'ng như mô.t quả bom bâ't thình lình nô? ngay trước mä.t. Khương cởi chiê'c xe mô tô màu dỏ dừng lại ở góc dường gâ`n trước cửa trường học, tay kẹp diê'u thuô'c lá thâ.t ôn tô`n, mä't hướng vê` phía phải của trường. Mô.ng Linh quảy cä.p trên vai dạp xe di tớị -A lô. -Ừ. Mô.ng Linh liê'c Khương rô`i tiê'p tục chạy dị -Mô.ng Linh. -Anh làm gì dó? -Sao thê', ai làm em giâ.n vâ.y, bô. bị giáo sư phạt rô`i phải không? -Thôi dừng nói nữa tôi dã trê? giờ cơm rô`ị -Tô'i nay tám giờ anh dợi ở trước cửa nhà em nhé. Mô.ng Linh mä.t chù ụ: -Mô.t ông giáo sư, lại thêm má em nữa, em e rä`ng khó chuô`n ghê lä'm. Khương móc túi sau rút cây kèn tây ra thô?i mô.t cái rô`i nói: -Khi nào em nghe tiê'ng kèn này thì anh dã dê'n biê't chưả -Em phải vê` ngay, dói lä'm rô`ị -Anh mời em än cơm rô`i chúng mình bàn chuyê.n. -Bàn chuyê.n gì nữa, vê` trê~ chút nữa bị chửi chê't luôn. Mô.ng Linh vô.i dạp xe di, Khương dứng thừ người bên lê` nhìn và miê.ng lä'p bä'p: -Quả thâ.t hê't thờị Khương biê't rõ Mô.ng Linh không có ý ghét bỏ gì hä'n,nhưng mô.t mä.t tại vì má nàng dê~ ghét quá, mä.t khác ông giáo sư của cô ta chó má nữa . Nê'u ông ta quá nghiêm khä'c thì thê' nào hä'n cũng trừng trị ông ta giùm cho Mô.ng Linh. Rô`i bô~ng dưng Khương thò tay vào túi quâ`n và thâ~n thờ mô.t phút, vì ngay khi dó trong người hä'n không còn dô`ng bạc nào cả, vả lại thuô'c lá cũng hê't sa.ch. Hä'n cởi xe lại góc dường dä`ng kia chô? bán thuô'c lá móc hê't túi còn dược có hai cä'c chỉ mau bô'n diê'u lẻ. Hä'n châm lửa mô.t diê'u phà khói thâ.t mạnh, rô`i hä'n nhớ diê`u gì dó bèn chạy xe dê'n trạm diê.n thoại công cô.ng quay sô'. -A lô, Bạch Bình dó hả, anh là Khương dây,em ở nhà dợi anh nhá, anh sẽ dê'n ngaỵ -Em phải di chải dâ`u anh ơi, ba giờ chiê`u nay còn phải di làm. -Ừ dợi anh dê'n rô`i hãy di nhé. Gác diê.n thoại lên Khương dê'n nhà của Bạch Bình, hä'n dựng xe ở ngoài hàng ba rô`i chạy vô.i lên lâ`u ba, dưa tay bâ'm mạnh lên chuông diê.n. Tiê'ng của phụ nữ hỏi: -Ai dó? -Anh. Mở cửa ra, Bạch Bình quan sát Khương mô.t lượt nhưng không nói näng chi, nàng di lại bàn trà dô't mô.t diê'u thuô'c, từ từ nhả khóị Khương ngô`i phịch xuô'ng sa lon nhìn Bạch Bình cười, nụ cười của hä'n thâ.t nham nhở. Bạch Bình mä.c chiê'c củn trä'ng và màu hô`ng, mä.t chưa phâ'n son, nhìn thoáng qua có phâ`n xanh xao, môi không mô.t chút máụ Cô nàng di mô.t vòng trong phòng khách nhỏ bé rô`i ngô`i dô'i diê.n với Khương hỏi: -Anh tìm em có viê.c chỉ -Anh nhớ em mà. Ðừng có giả dò, có chuyê.n chi thì nói mau, em phải di chải dâ`u ngay bây giờ, buô?i chiê`u em có chút viê.c. Mä.t của Khương sâ`m lại nói: -Chỉ có viê.c dó thôi chớ có viê.c gì. -Anh cũng biê't nữa à? -Chớ sao, ít có ai lừa dược anh. Bạch Bình thay dô?i sä'c mạ(t hỏi: -Anh dê'n dây với mục dích gì? Khương nhìn thân hình của Bạch Bình rô`i nói: -Anh dã nói rõ rô`i, ừ mà dêm qua em ngủ với thä`ng nàỏ -Biê't rô`i thì còn làm bô. gì nữạ Khương gác chân lên bàn nói: -Phâ`n của anh dâủ Baạch Bình cười: -Anh mạnh tay quá. Khương dụi tä't tàn thuô'c lá nói: Ðó là luâ.t lê., bô . em muô'n nuô't trọn hay saỏ Hôm trước em cũng nuô't trọn mô.t lâ`n hai chục ngàn rô`ị -Anh dã lâ'y hê't bao nhiêu rô`i, anh thử hỏi lại lương tâm xem. -Lươ ng tâm? Em cũng có lương tâm saỏ Nê'u có lương tâm thì tại sao lại dê? hä'n bán hê't dô`ng hô` cà rá dê? mau vé máy bay vê` nước? -Nhưng em dã làm cho hä'n thỏa mãn. Khương hỏi thä?ng: -Bây giờ tính làm saỏ -Hä'n kêu em di du lịch với hä'n mô.t tuâ`n lê~ rô`i sẽ tính, em thâ'y hä'n là người tô't, hä'n thâ.t thà lä'm. Khương cười hả hả: -Thâ.t thà mà bä't con gà dô?i con vịt phải không? Tô'i nay em dưa hä'n dê'n nhà thä`ng Lâm tại Bä'c Dâ`u nhá. -Hä'n nói xưa nay hä'n chưa biê't dánh bạc là gì hê't, hä'n dâu có chịu dê'n dó. -Vâ.y thì dê? anh dưa vê`, thôi chào em. Khương di ra cửa, Bạch Bình không nhìn hä'n, mô.t lát sau nàng như nhớ lại diê`u gì chạy vô.i ra kéo tay Khương lại hỏi: -Anh câ`n bao nhiêu em dưa chọ -Tiê`n của em thô'i lä'm, dê? lại em xài dị Bạch Bình như nän nỉ: -Thú thâ.t với anh là dêm nay có mô.t con cá mâ.p lä'm. -Cá mâ.p bä`ng chiê'c ghe lường không? -Nhưng giá trị của nó có thê? mua dược mô.t chiê'c ghe lường. -Thôi dược. Khương trở vào ngô`i ở bô. ghê' salon, bô~ng hä'n nhìn thâ'y chai rượu tây trong tủ rượu, hä'n tự dô.ng mở tủ lạnh lâ'y hai cục dá nhỏ bỏ vào ly rô`i châm rượu, hä'n bưng ly lên kê vào miê.ng uô'ng ngaỵ -Ý chê't, anh chưa än cơm, có thứ gì lót lòng không? Bạch Bình mở tủ lạnh bưng nữa con gà luô.t ra dê? trên bàn, Khương thâ'y có thịt gà là än mô.t cách ngon lành. -Con Kim bị thä`ng nào dä't di rô`i em? Bạch Bình liê'c hä'n: -Em không biê't, nhưng kê. nó chứ. Dàn bà dường như thiê'u hä?n tình thương làm chung mô.t nghê` với nhau thường hay ganh tỵ lâ~n nhau, chỉ trích ,bôi nhọ nhau, mà những người dàn bà trong xã hô.i hạ lưu càng bôi nhọa nhau dữ dô.i hơn. Än hê't nữa con gà rô`i Khương xô cái dĩa qua mô.t bên và châm mô.t diê'u thuô'c. Bạch bình bưng dĩa di nơi khác, nàng nhìn dô`ng hô` thâ'y dã mô.t giờ hơn. -Em phải di chải dâ`u ngay bây giờ, ba giờ chiê`u hä'n gọi lại cho em. -Nä`m với anh mô.t tí rô`i hãy dị Bạch Bình vừa di vào buô`ng vừa nói: -Anh thâ'y di Dài Trung có thích không? -Em dịnh dưa hä'n di chơi hô` Nhâ.t Nguyê.t có dúng không? Bạch Bình gâ.t dâ`ụ Khương nói: -Coi chừng hä'n bị sang dô.c dó. -Không sao dâu em có mang thuô'c theo mà. Bô~ng Khương như nô?i ghen: |
|