Ngay khi dó mô~i cä.p tình nhân trong phòng này dê`u má tựa vai kê` nhưng Nhược Lan và Thu Phàm thì có khác. Nhược Lan nhìn mô.t cä.p trai gái dìu nhau di ngang qua bàn nàng ngô`i rô`i nàng di chuyê?n ánh mä't sang Thu Phàm cười, nụ cười thâ.t hàm súc khiê'n cho người ta khó lòng suy doán nụ cười dó â?n chứa gì. Thu Phàm suy nghĩ, tại sao nàng cùng ta dê'n dây nghe nhạc? Giữa hai người dê`u tự di tìm mô.t giải dáp. Tiê'ng nhạc dang du dương quyê'n rũ, tâm hô`n của họ cũng hoà vào trong tiê'ng nhạc dó. Tình yêu là gì? Hai chữ tình yêu nhiê`u khi buô`n cười thâ.t, nó khiê'n cho người hiê.n thực trở nên mơ ảo, người già càng trở nên trẻ trung. Tình yêu có mô.t sức mạnh vô biên, nó có thê? khiê'n cho chiê'n tranh bô.c phát, khiê'n cho người hiê`n lành trở nên dữ tợn. Bô~ng Thu Phàm như thức tỉnh, bây giờ chàng dã ý thức dược tính châ't quan trọng của tình yêu dô'i với loài người, nó gâ`n như là mục dích mà người dời theo duô?i, nê"u thiê'u hai chữ tình yêu thì cuô.c dời mâ't di giá trị và ý nghĩạ Bây giờ chàng dã sáng mä't lên rô`i, chàng dã hiê?u rõ tại vì lý do gì mà Nhược Lan nói nàng không có mô.ng. Ngày xưa người ta lâ'y dạo dức dê? do lường tình yêu, muô'n yêu nhau phải hô.i dủ diê`u kiê.n môn däng hô. dô'ị Nhưng ở các quô'c gia tây phương hay chính tuô?i trẻ của chúng ta nữa, dô'i với quan niê.m yêu dương dã biê'n dô?i di nhiê`ụ Nê'u trong người của mình có mang chủ nghĩa duy ái tình hay trọng ái tình thì mình không câ`n phải quan tâm dê'n những diê`u kiê.n gì ngoài ái tình nữa, chúng ta chỉ biê't ái tình là ái tình thê' thôi, yêu tức là yêu, không yêu tức là không yêụ Ái tình không bị chi phô'i bởi dạo dức và pháp luâ.t, nó là vâ'n dê` siêu nhiên, nó là vâ'n dê` chí cao, chí thuâ`n, chí thiê.n và chí mỹ. Nó không bị ràng buô.c bởi bâ't cư" mô.t ngoại cảnh nàọ Nê'u không thì không nên bàn dê'n hai chữ ái tình. Mà hiê.n bây giờ Thu Phàm và Nhược Lan cũng dang lâ?n quâ?n trong hai quan niê.m trên. Hai người dê`u ưa thích nhau, nhưng thâ.t ra hai bên còn do dự diê`u gì. Nhược Lan cười hỏi: - Anh dang suy nghĩ chuyê.n gì thê'? -Tôi dang suy nghĩ tại sao cô không có mô.ng. -Mô.ng của tôi dã tan vỡ rô`ị -Cô có thê? dê.t lại mô.t giâ'c mô.ng khác, cuô.c sô'ng của cô hiê.n nay tô't dẹp lä"m kia mà? Nhược Lan bùi ngùi nói: -Cuô.c sô"ng như thê' gọi dược là cuô.c sô"ng hay saỏ Chỉ có hai mẹ con hơn nữa con bé lại mâ't dạy quá. Thu Phàm hỏi: -Thê' còn ba của Mô.ng Linh dâủ -Cháu là dứa con hoang, xin tha thứ cho sự thành thâ.t của tôị -Không phải thê', lẽ ra phải trách tôi quá dường dô.t mới dúng. Nét mä.t của Nhược Lan hơi buô`n buô`n nói: -Tôi không muô'n nhä'c dê'n dĩ vãng, dời tôi khô? lä"m. Thu Phàm an ủi: -BÂ't cứ ai cũng có mô.t câu chuyê.n dĩ vãng, nê"u thâ.t câu chuyê.n dó tô't lành thì quả dáng ghi nhớ nhưng dĩ vãng dã trở thành quá khứ mâ't rô`ị -Trong xã hô.i ngày nay lòng người hiê?m dô.c, di dê"n dâu cũng dê`u nghe người ta nói hiê.n thực, thực tê'. -Nê'u khi nào câ`n, cô cho tôi biê't thì tôi sẽ cô' gä'ng hê't sức dê? giúp dỡ cô, mä.c dù tôi từ trong hiê.n thực dê'n dây, mä.c dù tôi từng nê'm thâ't bại trong trường dời, nhƯng tôi không nản lòng, tôi nhâ't dịnh phải câ`m bút, tôi phải viê't tâ't cả những gì thiê.n ác trong cõi dời nàỵ -Tôi cảm thâ'y sự quen biê't giữa chúng ta như mô.t giâ'c mợ Sự quen biê't này dô'i với tôi là mô.t niê`m vinh ha.nh. -Cô không nên nói khách sáo như vâ.ỵ -Có lẽ anh ngạc nhiên vê` tôi lä'm phải không? -Cô muô"n nói vâ'n dê` gì? -Vê` thân phâ.n của tôị Thu Phàm gâ.t dâ`u, Nhược Lan ngó xuô'ng thâ.t lâu rô`i nàng dùng khän lau mä't. Thu Phàm vô.i hỏi: -Có phải tại tôi gợi lên tâm sự buô`n của cô? -Nê'u tôi có thê? nói rõ cho anh nghe thì anh có thông cảm với tôi không? -Tôi hiê?u biê't cô. -Nê'u mô.t ngày nào dó anh dã rõ cuô.c dời tôi thì anh còn dô'i dãi với tôi như hiê.n giờ không? -Chúng ta quen nhau là hiê.n tại, quá khứ không câ`n biê't dê"n nó làm gì, chỉ có hiê.n tại là thực tê' nhâ't. Thu Phàm trâ`m ngâm giây lát rô`i như nhớ lại nói: -Ô` quên nữa, dê? tôi di gọi diê.n thoạị -Anh còn viê.c phải làm saỏ -Không, tôi câ`n diê.n thoại cho người bạn tí. Bây giờ Thu Phàm dứng bên cạnh diê.n thoại quay sô' và nói: -Tôi là... giáo sư Phàm dâỵ -Giáo sư dó hả, chị Linh di rô`i, tôi cản chị ta lại nhưng không dược, có lẽ chị â'y di nhảy dâ`m dó. Thu Phàm hỏi: -Cô ta di vũ trường nào em có biê't không? -Có lẽ chị â'y di Hỷ Lâm Môn. -Thôi dược, dê? thâ`y nghĩ cách. Thu Phàm gác ô"ng diê.n thoại rô`i trở vê` chô? ngô`i nói với Nhược Lan: -Bây giờ tôi dã có ý kiê'n haỵ -Ý kiê"n thê' nàỏ Thu Phàm nhìn Nhược Lan cười: -Nhưng cô có dô`ng ý không? Ðâu anh nói tôi nghe nàọ Ðâu cô thử doán coi có dúng không? -Thuô.c vê` loại nàỏ -Nê'u nói ra thì khác nào cho cô biê't trước. Nhược Lan lâ?m bâ?m: -Hôm nay chúng ta xem triê~n lãm, nghe nhạc... -Còn nữả -Tôi dã kê? chuyê.n con Mô.ng Linh cho anh nghẹ -Tôi dịnh mời cô xem xuâ't chiê'u bóng 5giờ. -Phim gì thê'? -Cô chọn dị -Tô't hơn hê"t là xem phim vui,vì cuô.c dời quá buô`n chán, chúng ta không nên xem phim buô`n nữạ -Vâ.y thì chúng ta xem... Thâ.t ra Thu Phàm chưa biê't tuô`ng nào hay, chàng vô.i gọi bô`i bàn mang cho chàng mô.t tờ báọ Nhược Lan trông thâ'y cử chỉ có khi giô'ng trẻ con của chàng mà nàng mở mô.t nụ cười thâ.t hô`n nhiên.
Sau khi coi xong cuô'n phim "Dại Tâ'n Kích" Thu Phàm cũng như Nhược Lan dê`u thâ'y lòng khoan khoáị Hai người bước ra khỏi rạp hát thì thành phô' dã lên dèn rô`ị -Tô'i rô`i anh nhỉ. Thu Phàm cuô'i dâ`u nhìn dô`ng hô` thâ'y mới hơn sáu giờ mô.t tí, chàng cười: -Cô dói rô`i chớ gì, chúng ta tìm mô.t nơi dùng cơm nhé. Nhược Lan trả lời: -Cũng hơi dóị Thu Phàm thäm dò ý kiê'n: -Bữa nay chúng mình không vào tiê.m dùng cơm nhưng di än phâ't phơ vài tô mì hay hoành thánh dê? thay dô?i mùi vị nhé. -Ừ, chúng ta di än hoành thánh Sơn Dông. Hai người vui vẻ nä'm tay nhau lên taxị Ngô`i trong xe Nhược Lan nói: Ði chơi nên có mô.t chiê'c xe nhà. -Nhà của cô ở ngoại ô thành phô' nên mua lä'm. -Mua xe thì dược rô`i, nhưng mướn không nô~i tài xê' dó chứ, thời buô?i bây giờ mướn người khó khän lä'm, nhâ't là gia dình tôi lại không có dàn ông con traị -Thê' thì mướn tôi lái xe chọ -Anh lại nói dùa nữa, tôi dâu có dám dùng anh làm tài xê'. -Tôi chỉ làm nghĩa vụ thôi, tôi không lãnh lương. -VÂ'n dê` không phải tiê`n lương hay không tiê`n lương mà là có ai dám bảo dảm rä`ng mô.t nhà vän nô?i tiê'ng mà lái xe cũng giỏi hay không? Nghe Nhược Lan nói thê', Thu Phàm cười xoà: -Cô không tin câ.y tôi saỏ -Không. Nhược Lan trả lời gọn như thê' khiê'n cho Thu Phàm có phâ`n ngơ ngác, kê' dó nàng lại cười xòa lên: -Tôi nói dùa với anh thê" mà, tôi chỉ e rä`ng sä'm xe hơi rô`i Mô.ng Linh không chịu ở nhà học bài, con bé dó có xe thì chả khác nào hô? thêm vâỵ Ðúng, chúng ta không phải hạng người câ`n có xe hơi dê? giao tê' nên sä'm xe cũng vô ích, có khi di bô. còn có lợi cho sức khỏe hơn Bây giờ hai người xuô'ng xe, chä?ng biê't họ cô' ý hay là do sự sä'p xê'p của Thượng Dê' mà hai người không nói mà lòng ưa thích di bên nhau, họ di bô. dưới tàn cây bên lê` dường, họ kê? chuyê.n cho nhau nghe, họ bàn bạc với nhau, họ nhä'c lại chuyê.n phim hô`i nãy vừa mới xem, rô`i họ nói tới các tài tử màn bạc ngoại quô'c, rô`i sau cùng nhä'c tới chuyê.n tự vâ.n của cô dào Lạc Dê' trong hãng phim Show, Nhược Lan hỏi: -Chä?ng biê't tại sao Lạc Dê' lại lâ'y Trâ`n Hâ.u, anh chàng â'y là con người bạc tình bạc nghĩạ Nghe Nhược Lan hỏi, Thu Phàm cười: -Theo cô, Lạc Dê' nên lâ'y hạng dàn ông như thê' nào mới phảỉ -Lẽ dĩ nhiên là phải giô'ng như anh. -Cô lâ`m rô`i, theo tôi Trâ`n Hâ.u không có gì sai cả, nê'u có lâ`m lô~i là do lâ`m lô~i của Thượng Dê' mà thôị -Thê' nghĩa là saỏ Hai người trâ`m ngâm khi bäng ngang qua ngã tư dường,qua khỏi dường Thu Phàm tiê'p tục giải thích: Ðứng trên quan niê.m thuâ`n dô.ng vâ.t mà nói thì con dực theo duô?i con cái là lẽ tâ't nhiên, nhưng có diê`u con người là vạn vâ.t chi linh, con người biê't phân biê.t thiê.n ác, nhưng tôi hỏi cô mô.t diê`u nhé, giữa thiê.n và ác, khoảng cách nó có bao xa dâụ Nhược Lan tiê'p tục trâ`m ngâm, Thu Phàm nói: -Nê'u sự kê't hợp giữa Lạc Dê' và Trâ`n Hâ.u là do thủ doạn dê hèn của hä'n thìquả thâ.t hä'n là con người xâ'u xa, nhưng chúng ta ai cũng công nhâ.n rä`ng họ từng yêu nhau, cùng nhau có mô.t niê`m hoan lạc, vì tình yêu mà hai người dã tạo dược mô.t dứa con, diê`u này chứng minh rä`ng họ dê`u cô' tâm di tìm hạnh phúc, nhưng có diê`u Thượng Dê' dã gán cho con người mô.t cái tô.i là mới chuô.ng cũ vong. Nhược Lan phản dô'i: Ðó cũng tùy theo từng người chứ. Thu Phàm vô~ vai Nhược Lan rô`i tiê'p tục nói: -Xin cô dừng hùng biê.n, vì chúng ta dang nghiên cứu mô.t vâ'n dê`. Thí dụ như cô dang mä.c mô.t chiê'c áo, lâu ngày cô lại muô'n thay chiê'c áo dó di hay là thay kiê?u áo khác dó là mô.t hiê.n tượng tâm lý của con người, lẽ dĩ nhiên thì vợ chô`ng không thê? thay dô?i như vâ.ỵ Áo quâ`n là vâ.t dụng, còn con người thì có tâm linh, vả lại trạng thái tâm lý mô~i người có khác. Có người thích theo duô?i tình yêu, họ coi tì`nh yêu là mục dích của họ dê? vươn tới, họ coi nó như mô.t quán dịch ở bên dường. Trâ`n Hâ.u là hạng người deo duô?i tình yêu, sự kê't hôn của ông ta với Lạc Dê' chỉ là mô.t trạm trong cuô.c dời của ông ta, khi ông ta dừng lại dịch quán dó lâu quá thì däm ra chán, ông ta muô'n tìm tới mô.t dịch quán dä`ng trước nữa, cái thiên tính dó hay là nói cho dúng hơn là cái tâ.t xâ'u dó dê`u có trong con người chúng ta, bởi thê' tôi nói dó là lô~i Thượng Dê'. -Tôi chịu thua anh, nhưng tôi tin rä`ng anh không phải hạng người dó. -Tôi là người khÔng tin Thượng Dê',vì thê' tôi tạo ra mô.t thứ dạo dư"c của riêng tôi dê? chô'ng lại Thượng Dê'. -Hai chữ dạo dư"c của anh nói có phải là dạo dức của loài người không? -Loài người không có dạo dức, loài người chỉ biê't có cường quyê`n, người ta chỉ biê't cóthê' lực. -Như vâ.y anh là người phâ~n thê' rô`ị -Không, lời nói củaa tôi có cän cứ dâ'y chứ, chä?ng hạn như các bâ.c dê' vương hay cường hào ác bá tự cô? chí kim, vì họ có tiê`n, có thê' lực, họ áp bức kẻ khác, họ có vô sô' thê thiê'p. Thu Phàm thở phì rô`i cười: -Họ không tôn trọng dàn bà con gái,mà họ cũng không tôn trọng chính họ nữa, dạo dư"c của họ không có diê?m tựa, nói cho dúng hơn chỉ có tác dụng cho những người thê' cô dùng làm vũ khí phòng thân mà thôị -Anh nói tiê'p di, tôi thích nghe triê't lý của anh lä'm. Thu Phàm lä'c dâ`u, cười rô`i nói: Ðêm dẹp như thê' này mà tôi di nói nhảm, hèn chi... Nhược Lan tei^'p lời: -Hèn chi không có bạn gái phải không? Nói xong Nhược Lan mới cảm thâ'y mình lỡ lờị Thu Phàm nói: Ðúng , cô nói dúng. Nhưng tôi không biê't tại sao người ta dùng bạn gái hòa lâ~n với tình yêu, tại sao người ta coi hai chữ bạn gái râ't huyê`n bí. Theo tôi thì tình yêu là mô.t diê`u râ't tự nhiên... Nói tới dây bô~ng mä.t của Thu Phàm ửng dỏ, chä?ng biê't tại chàng thâ"y mình không có khả näng nói chuyê.n yêu dương hay là tại chàng nhút nhát trước chuey^.n yêu dương. Dô.t nhiên chàng hỏi Nhược Lan: -Bạn gái không phải là tình yêu phải không? -Theo anh thì có râ't ít người có tình yêu chân chính. Ðúng ngoài vâ'n dê` lợi hại, ngoài vâ'n dê` lợi dụng lâ~n nhau, trai gái ở bên cạnh nhau thô' lô. tâm tình là mô.t diê`u hiê'm có...ô`, xin miê~n châ"p cho sự thành thâ.t của tôị Ðô'i với tình yêu anh có mô.t sự nhâ.n thức sâu sä'c lä'm. Bây giờ hai người không hẹn mà cùng ngô`i xuô'ng chiê'c bäng bên vê. dường. Nhược Lan nói: -Con dường này dẹp ghê., vừa mát mẻ vừa rô.ng rãi, hơn nữa lại râ't ít xe cô. -Con dường này chính phủ mở ra dành riêng cho chúng ta dê'n dây tản bô. -Anh luôn luôn tỏ ra là nhà mô phạm, nhưng tôi dâu có phải học trò của anh dâụ Bây giờ Nhược Lan lại tỏ ra nũng nịu, như nàng thiê'u nữ vừa mới biê't yêu, nàng từ từ dựa dâ`u lên vai chàng. Thu Phàm cúi mä.t nhìn dô`ng hô`, lúc bâ'y giờ dã bảy giờ rô`ị Hai người ngô`i dưới tàn cây lưa thưa, lẽ ra chàng phải day mä.t lại hôn lên mä.t nàng mô.t cái, nhưng chàng không làm như vâ.y, dường như chàng sợ sê.t diê`u gì dó. Chàng cảm thâ'y hơi â'm của Nhược Lan dựa vào người chàng, chàng cảm thâ'y â'm áp, chàng ngửi dược mùi thơm thọ Bâ't giác Thu Phàm lại nhớ dê'n Mô.ng Linh, chàng thâ`m nghĩ, có lẽ giờ này cô ta dã vê` nhà rô`i thì phảị Trên dời này có thiê'u gì cách giáo dục con người, nhưng chàng cho rä`ng chỉ cócách cảm hóa người ta là quan trọng nhâ't. Chàng hy vọng rä`ng chàng từ từ có thê? cảm hóa Mô.ng Linh, phải làm sao khiê"n cho cô bé thâ"y rä`ng chàng cũng như Nhược Lan dê`u lo lä'ng cho nàng. Khi vê` dê"n nhà thì Tú dứng ở cửa nhìn chàng lom lom, Thu Phàm liê`n ý thức ngay Mô.ng Linh chưa vê` nhà, chàng ám ý bảo Tú dừng nói cho Nhược Lan biê't, nhưng không ngờ Nhược Lan lại hỏi ngay: -Mô.ng Linh coi sách ở trên lâ`u phải không? Ðạ chị Linh vừa än cơm xong, má với giáo sư dói chưả Thu Phàm mượn cớ lên lâ`u dê? dóng cửa phòng Mô.ng Linh lại, xong xuôi chàng lại xuô'ng lâ`u, vừa xuô'ng tới dưới thì dụng dâ`u Nhược Lan, chàng vô.i hỏi: -Cô mê.t rô`i chứ, có câ`n nä`m nghĩ không? -Không, tôi không mê.t, chä?ng biê't con Mô.ng Linh dang làm gì ở trên? -Cô bé dang gục dâ`u trên bàn ngủ, có lẽ cô ta mê.t mỏi quá, kê. nó, dê? cho cô ta nghĩ mô.t lát di, chút nữa tôi sẽ dạy cô tạ -Chä?ng biê't ngủ quên mô.t chút sẽ bị lạnh däm ra cảm thì nguỵ -Tôi dã lâ'y chiê'c khän lông choàng cho cô bé rô`i, cô khỏi phải lo, tôi dịnh hỏi cô mô.t chút chuyê.n. Thu Phàm cô' tình châ`n chờ mô.t lát rô`i nói tei^'p: -Chúng ta ra ngoài vườn tản bô. mô.t tí nhé. Ðê? tôi di thay quâ`n áo dã. Thu Phàm nói dùa nhä`m mục dích ngän chä.n không cho Nhược Lan lên lâ`u: -Bô. cô dịnh thi dua với sä'c dẹp của hoa ngoài vườn dó phải không?
|