-Anh không cho em di chơi với hä'n. Hai người nä`m yên trên giường thâ.t lâu, có lẽ sau cơn thỏa mãn mọi người dê`u cảm thâ'y chán chường. Dô.t nhiên Bạch Bình nói: -Anh có biê't không? Em chán nản lä'm rô`ị -Chán sao em vâ~n tiê'p tục di với khách? -Em dã ngao ngán nê'p sô'ng này rô`i, em muô'n thay dô?i không khí anh nghĩ saỏ -Em muô'n thay dô?i như thê' nàỏ Có phải làm vợ bé người tả -Không, em muô'n lâ'y chô`ng dàng hoàng, em dịnh làm mô.t người vợ hiê`n, anh tin không, em sẽ lâ'y mô.t anh giáo viên. Nàng nä`m yên trên giường không nhúc nhích, dó là giâ'c mơ tô't dẹp của nàng dang mường tượng mình dang sô'ng trong thôn quê, buô?i sáng khi mä.t trời vừa ló dạng thì nàng ra sau vườn hái rau, nàng hát những bài dân ca, dê'n buô?i trưa làm cơm xong dợi chô`ng tan học vê` nhà...nàng quý mê'n giâ'c mơ dó, nàng không dám dô.ng dâ.y, nàng e rä`ng cử dô.ng thì giâ'm mơ sẽ bay di mâ't. Nhưng Khương lại phá vỡ giâ'c mơ của nàng: -Anh nói cho em nghe, em chỉ nghĩ thê' thôi, em không thê? thực hiê.n nó. Bạch Bình phâ~n nô., nàng giâ.n hä'n, nhưng nàng vâ~n nä`m yên không cử dô.ng. Khương ngô`i dâ.y dùng ngón tay quẹt ngang qua bä'p dùi nàng mô.t cái, nàng ực mình trô' mä't nói: Ðừng phá em, em bực mình lä'm. Khương châm mô.t diê'u thuô'c rô`i mä.c quâ`n áo vào, hä'n nói: -Em dã quên rô`i, em phải di chải dâ`u, bây giờ là hơn hai giờ rô`ị -Tôi phải lâ'y chô`ng, anh có nghe rõ không? Em không thê? tei^'p tục nghê` này nữạ -Muô'n lâ'y chô`ng thì lâ'y, nhưng em phải di chải dâ`u trước dã. Khương di ra khỏi phòng khách, tiê.n tay lâ'y bao thuô'c lá trên bàn bỏ vô túị Bạch Bình ngô`i dâ.y mä.c quâ`n áo vào, nàng nhìn gương mä.t mình ở trong gương, với khuôn mä.t khô khan, vàng vọt, hô'c hác, có lẽ dó là lý do chính thôi thúc nàng phải lâ'y chô`ng. Nàng di ra phòng khách rô`i vào phòng tä'm. Trong khi Bạch Bình vừa bước ra thì Khương nói ngay: -Em nhớ giữ lời hứa nghẹ Bạch Bình vào buô`ng tä'm rửa tay xong bước lại tủ nói: -Bây giờ em có hai ngàn tiê`n mä.t, anh lâ'y dỡ di tuâ`n tới em vê` sẽ tính saụ -Em có chi phiê'u không, dưa anh chi phiê'u cũng dược. Nàng mở tủ rút trong bóp ra mô.t tờ chi phiê'u nói: Ðây là bảy ngàn dô`ng, chuyê'n này nhiê`u lä'm em chỉ kiê'm dược nhiêu dó thôị Anh nhớ nói với ông Châu tô'i nay em không di làm. Khương nhìn tờ chi phiê'u rô`i nói: -Của công ty mâ.u dịch Thuâ.n Phong, dê? anh mang chi phiê'u dê'n dó bảo họ dô?i lại tiê`n mä.t cho anh. -Không dược, ông â'y nói thư hai tuâ`n sau mới có tiê`n. -Ông ta thei^'u gì tiê`n. -Thây kê. chớ, vì dó là uy tín mà, nê'u anh làm â?u từ rày vê` sau em hê't cách làm än với ông ta rô`ị -Như vâ.y em dưa cho anh thêm chút tiê`n lẻ. Bạch Bình móc bô'p dưa cho hä'n thêm näm träm dô`ng bạc, Khương nhâ.n lâ'y giâ'y bạc suy nghĩ mô.t lát rô`i nói: -Tuâ`n tới thứ mâ'y em trở vê` Dài Bä'c? -Có lẽ thứ tư hay thứ näm gì dó. -Sau khi vê` anh sẽ giới thiê.u cho em mô.t người, nhưng nhớ gọi diê.n thoại cho anh nhé. Bạch Bình ngâ?ng dâ`u dâ.y không nói näng chi hê't. Khương nói: -Chúc em hành trình may mä'n. Nói xong Khương ra di, Bạch Bình di mô.t vòng trong phòng nhưng chả thâ'y bao thuô'c lá của mình dâu cả. Nàng cảm thâ'y buô`n phiê`n, nàng câ`n có thuô'c dê? giải buô`n, chỉ có thuô'c lá mới khiê'n cho nàng tỉnh táọ Bây giờ nàng vô.i xuô'ng lâ`u mua thuô'c, ngoài trời ánh nä'ng chứa chan, nàng cảm thâ'y mä't mình nhức nhóị Xe cô., người di dường, tiê'ng ô`n ào, cõi dời này sao bâ.n rô.n thê'? Bạch Bình không hiê?u chính mình là như thê' nàỏ Nàng dã bị Khương làm tiê`n, dã bị Khương lợi dụng xác thịt, rô`i nàng di lừa gạt kẻ khác, nàng dụ dô~ khách än chơi dê? dưa vào sòng bạc gian lâ.n, rô`i nàng bán xác thịt, lâ'y tiê`n dó nàng bô`i bô? thân xác dê? rô`i tiê'p tục bán rẽ thân xác. Quả thâ.t nàng không biê't mình như thê' nàỏ Mô.ng Linh bäng qua phòng khách rô`i rón rén bước lên lâ`u, nàng cảm thâ'y tim mình phâ.p phô`ng, cúi mä.t nhìn dô`ng hô`, khi â'y vừa dúng mười hai giờ mười läm. -Chị Linh ơi, má với giáo sư dang chờ chị vê` än cơm dó. -Tao còn phải câ't sách vỡ nữa chứ, ừ mâ`y nói với má tao vê` nhà lâu rô`i nhưng vì nhức dâ`u tao không muô'n än cơm. -Không dược, chiê`u nay má với giáo sư phải di phô'. Mô.ng Linh mừng rỡ: -Họ di phô'? Nhưng họ di dâủ -Nghe nói má mời giáo sư với chị di xem xinê. -Ô kê, tao sẽ xuô'ng ngaỵ Mô.ng Linh thâ`m nghĩ, má mình hôm nay có vẻ từ bi bác ái quá, nàng cho rä`ng chiê`u thứ bảy dược di phô' là diê`u thích thú nhâ't. Nàng liê.ng cä.p sách lên bàn rô`i lâ.t dâ.t mở tủ ra tìm bô. áo quâ`n nàng ưa thích nhâ't quäng lên giường, nàng di thä?ng vào nhà tä'm rửa taỵ Khi nàng trở ra thì Nhược Lan dã dứng ở dâ`u giường của nàng. -Con Tú nói con không än cơm phải không? -Con không dói má à. -Con vê` hô`i nàỏ -Con vê` cũng khá lâu rô`ị -Con phải xuô'ng än cơm. Mô.ng Linh thâ'y má nàng có vẻ giâ.n nên nàng phải chiê`u lòng xuô'ng lâ`ụ Khi vừa xuô'ng tới phòng khách thì Thu Phàm hỏi ngay: -Em vê` dó hả Bài Anh vän bữa naỷ... Mô.ng Linh vô.i khoát tay ra dâ'u hiê.u bảo giáo sư dừng nói tiê'p. Nhược Lan xoay mä.t lại, Mô.ng Linh nhìn mẹ cười: -Giáo sư hỏi con bài Anh vän làm khá không, hôm nay con làm dỡ lä'm má ơị Nhược Lan nhìn Thu Phàm: -Thâ.t ha?? Thu Phàm nói: -Cô bé có trí nhớ tô't, nê'u chịu khó học hành thì khá lä'm. Nhược Lan cười: -Thôi con di än cơm, ừ giáo sư có câ`n nghỉ mê.t mô.t chút không, hay là... -Tôi chả sao cả chä?ng biê't Mô.ng Linh có mê.t không? -Con không mê.t dâu má. -Không mê.t thâ.t ha?? Má muô'n nhờ giáo sư ôn tâ't cả bài vở của con học trong tuâ`n nàỵ -Ý chê't. Mô.ng Linh trô' mä't, nàng nhớ rõ hô`i này Tú có nói với nàng là chiê`u nay má nàng mời di xem xinê mà tại sao bây giờ má nàng lại nói như thê', nàng cảm thâ'y rụng rời nói: -Má làm như giáo sư sẽ di khỏi dây nay mai không bä`ng chiê`u thứ bảy cũng bä't người ta ôn bàị -Con di än cơm trước di rô`i lát nữa má sẽ cho con biê't saụ Nhược Lan nháy mä't với Thu Phàm, hai người hiê?u ý nhau cườị Mô.ng Linh trông thâ'y trê` môi nói: -Con không chịu dâu, má kỳ ghê. -Kỳ cái gì? Hô`i nãy má bảo con än cơm rô`i má sẽ cho biê't sau chớ có gì dâu mà kỳ? -Bây giờ em chỉ trông câ.y vào giáo sư thôi, xin giáo sư dừng nhô't em ở nhà chiê`u thứ bảy tô.i nghiê.p. Bô~ng Thu Phàm lä'c dâ`u: -Chä?ng biê't tại sao cô bé ghét học hành dê'n thê'? Dợi Mô.ng Linh di vào phòng än Nhược Lan mới ngô`i xuô'ng salon nói: --Hô`i nhỏ cháu học khá lä'm, dê'n khi lên trung học thì càng ngày càng tê. (giô'ng MC ghê ), nhâ't là näm học tú tài cháu chỉ thích di chơi thôị -Phải hướng dâ~n từ từ mới dược. Trong khi Thu Phàm và Nhược Lan nói chuyê.n với nhau thì Mô.ng Linh cũng vừa än vừa suy nghĩ, nàng cho rä`ng nê'u di chung với hai người lớn này thì chä'c chä'n buô`n chán lä'm, nàng dã quyê't dịnh trong lòng, dợi lát nữa khi ra dê'n phô' thì nàng sẽ tìm cách chuô`n di chô? khác nhảy dâ`m có lẽ thích thú hơn. Än cơm xong cô bé lên thang lâ`u, khi vừa lên dược vài nâ'c thang thì má nàng gọi lại: -Mô.ng Linh, con di thay quâ`n áo dị Má mời con với giáo sư di xem xinê. _Xinê mà coi cái gì, má với giáo sư di di , con ở nhà ôn bàị Nhược Lan reo lên: -Chä'c bữa nay trời mưa quá. -Con thâ'y má không nên ở trong nhà hoài, phải di phô' chơi cho khuây khỏạ Nhược Lan nhìn Thu Phàm, nàng dang dò xét coi con nàng có dụng ý gì. Riêng Thu Phàm thì chàng dã nhìn thâ'y âm mưa của cô bé nên nói: -Nê'u vâ.y thâ`y ở nhà dạy em. -Khỏi giáo sư, chô? nào không biê't em khoanh tròn nói lại dợi giáo sư vê` hỏị Thu Phàm nói: -Thôi cũng dược. Nhược Lan nói: -Tôi mời anh Phàm xem mô.t tuô`ng hát, nghe nói tuô`ng "Giọt Lê. Thâ`y Trò" hay lä'm. -Có phải là bi kịch không? Ðường như là... -Cuô'i tuâ`n xem bi kịch lòng cảm thâ'y nä.ng nê` lä'm. Nhược Lan trâ`m ngâm giây lát, Mô.ng Linh dứng ở câ`u thang nói: -Vâ.y má mời giáo sư di nhảy dâ`m. Nàng trô' mä't nhìn con: -Má già rô`i mà nhảy dâ`m gì? -Vâ.y thì ngô`i phòng cà phê. -Ngô`i trong quán cà phê chán lä'm. Thu Phàm nói: -Chúng ta xem triê~n lãm hô.i họa, nghe nói ở Trung Sơn Dường mới mở triê~n lãm trình bày tranh thủy tháị Nhược Lan cười và nhìn lại mình mô.t lượt rô`i nói: -Vâng, giáo sư chờ tôi mô.t tí dê? tôi lên lâ`u thay áo quâ`n. Thu Phàm dứng dâ.y nói: -Tôi e rä`ng chiê`u nay có mưa, cô nên dem theo áo mưạ -Còn anh thìsaỏ Dê? tôi tự lo lâ'ỵ Thu Phàm thâ`m nghĩ, dã bao nhiêu näm nay, chàng tự sän sóc lâ'y mình. Nhược Lan di dô.ng thân hình thướt tha lên thang lâ`u, quả thâ.t Thu Phàm dã say dä'm bởi sä'c dẹp của nàng rô`ị Ánh mä't của chàng xuyên qua cửa sô? nhìn ra ngoài, mô.t cơn gió nhẹ luà tới, tơ liê~u phâ't phơ trươ/c cửa sô?, cành liê~u la dà trong cơn gió. Hơn nữa ở trên bâ`u trời xanh lơ kia có những cụm mây trä'ng dâ.t dờ trôi qua, cảnh tượng trước mä't chàng luôn biê'n dô?i, có khi bâ`u trời dang xanh lam bị mây trä'ng che khuâ't rô`i có khi mây xam lơ lửng bay ngang, tâ't cả tạo thành mô.t bức tranh mê ly, như dưa con người vào cõi mô.ng. Chàng tự nhủ dó có phải là mô.t bài thơ không? Chàng còn nhớ trước kia cũng cảnh tơ liê~u phâ't phơ trươ"c gió này, chàng và Thu Hà ở bên nhau, nhưng bây giờ Thu Hà thì saỏ Liê.u nàng còn nhớ dê'n cái cảnh này không? Hôm trước trong mô.t sự tình cờ chàng gä.p lại Thu Hà, mä.c dù nàng có cho dịa chỉ, chàng biê't dịa chỉ dó cách nhà Nhược Lan không xa lä'm, nhưng chàng không dủ can dảm dê'n viê'ng thäm nàng. Trong khi chàng miên man nghĩ ngợi như thê" thì bô~ng có tiê"ng nói với chàng: -Mời giáo sư dùng trái câỵ Tú dê? dĩa chuô'i trên bàn, Thu Phàm nói: -Cám ơn em, má cô di xem xinê nhưng tại sao Mô.ng Linh lại không di, có lẽ cô bé muô'n...di chơị Tú nhìn Thu Phàm nói: Ðúng rô`i, chị â'y muô'n di nhảy dâ`m. Chị â'y chỉ mê nhảy dâ`m thôị -Em dừng lâ.t tâ?y cô ta biê't chưạ -Tại sao thê'? Em dịnh cho má biê't chuyê.n nàỵ Thu Phàm dường như dã có kê' hoạch dê? dô'i phó với Mô.ng Linh hä?n hoi nên nói: Ðê? dó tôi lo cho, tôi dã có cách trị cô â'ỵ Nê'u chừng nào thâ'y cô ta di thì em diê.n thoại cho thâ`y biê't. -Nhưng thâ`y ở dâu mà em gọỉ -Lát nữa thâ`y sẽ diê.n thoại vê` dây cho em biê't sô' diê.n thoại thâ`y dang ở. Ngay khi dó Nhược Lan trên lâ`u di xuô'ng nói: -Chúng ta dị Tú à, con Linh dang dọc sách ở trong phòng, nê'u có ai di tìm nó thì bảo nó di vä'ng rô`i biê't không? -Má có vê` än cơm chiê`u không? Nhược Lan nhìn Thu Phàm rô`i nói: -Khỏi phải dợi, tới giờ cơm con cứ viê.c än trước. Hai người ra tới cô?ng nhà, Nhược Lan nói với Thu Phàm: -Tôi quên gọi diê.n thoại kêu taxi, chúng ta di bô. mô.t doạn dường nhé. (Dịch giả chú thích: ở thành phô' Dài Bä'c có trạm taxi, khách muô'n có xe dưa rước tâ.n nhà thì gọi diê.n thoại dê'n trạm rô`i người ta cho xe dê'n nhà) -Tôi di bô. quen rô`i, bô. cô tưởng tôi là bạch diê.n thư sinh hay saỏ Anh dừng hiê?u lâ`m, tôi không có ý dó dâụ -Bây giờ chúng ta dịnh di dâu dâỷ -Hô`i nãy anh dịnh di xem triê~n lãm hô.i họa mà? -Chä?ng biê't cô có thích hô.i họa không, nê"u miê~n cưỡng tôi e rä`ng không vuị Nhược Lan nói: -Tôi thích hô.i họa lä'm. -Vâ.y thì... sau triê~n lãm chúng ta di nghe nhạc. -Vâng, nhưng bâ't cứ ai cũng có quyê`n mời khách biê't chưả -Có quyê`n à? Chớ sao, thuở giờ tôi vâ~n tôn trọng... Nói tơ"i dó nàng nín lại và cười, Thu Phàm trô' mä't nhìn nàng, Nhược Lan từ từ dời ánh mä't di nơi khác. Mô.t lát sau nàng nói: -Anh dừng nhìn tôi như thê'. -Nhìn như thê' không dược hay saỏ -Không phải không dược, nhưng ánh mä't của anh chứa dâ`y trí tuê. khiê"n tôi có mä.c cảm tự tị -Cái khuyê"t diê?m lớn của cô là quá khiêm nhươ.ng. -Không, tôi không bao giờ biê't khiêm nhươ.ng. -Cô là người có học thức. -Anh khen tôi hay ngạo báng tôi dó? -Cả hai dê`u sai, dây chỉ là lời thành thâ.t thô't ra tự dáy lòng mà thôị Ngay khi dó có người di dường gâ.t dâ`u vơ"i Nhược Lan, Thu Phàm thâ"y vâ.y hỏi: -Cô không sợ người ta thâ'y cô di chung với tôi saỏ -Tôi dịnh hỏi anh như thê'. Nhược Lan cười, lúc â'y thâ.t tình Thu Phàm muô"n hỏi ba của Mô.ng Linh hiê.n giờ ở dâủ Nhưng chàng sợ hỏi thê' làm thương hại dê'n lòng nàng. Từ khi chàng dê"n nhà Nhược Lan tới nay chưa bao giờ nghe người trong nhà nhä'c dê'n chô`ng nàng, thâ.m chí dường như Mô.ng Linh cũng không hiê?u rõ nữạ Nhược Lan thâ'y Thu Phàm làm thinh nên hỏi: -Anh dang nghĩ gì dó? -Bữa nay tôi quên dê"n nhà bưu diê.n lãnh "Mäng Dá chiê`u thứ bảy người ta không làm viê.c. -Anh có câ`n tiê`n dê? xài không? -Không, tôi muô'n mau mô.t món quà dê? tä.ng cho Mô.ng Linh. -Tại sao phải tä.ng quà cho cháủ -Vì tôi thích cô bé, cô có biê't không, tôi cũng có chủ trương không học thuô.c lòng theo lô'i học từ chương ngày xưa, người học sinh chỉ câ`n có sức lãnh hô.i cao là dủ rô`ị Có mô.t sô' học sinh học bài như con vẹt nhưng thi cử có dâ.u gì dâu . Nhâ't là...ừ tôi có thê? hỏi cô mô.t diê`u này không? -Anh cư" hỏị -Phải chäng cô kiê?m soát Mô.ng Linh quá chä.t chẻ ? Dừng nên làm như vâ.y, phải làm sao cho cô ta cảm thâ"y học hành là mô.t viê.c nhẹ nhàng, và dừng râ`y la cô ta tại sao không ráng học, làm như vâ.y cô ta sẽ cảm thâ'y tâm lý mình bị uy hiê"p thường xuyên. -Tại tôi nóng lòng... -Cô nóng lòng thâ"y cháu thành công phải không? Tôi xin dám nói thêm mô.t câu nữa nhé, có lẽ mô.t khoảng thời gian nào dó cô thiê'u sän sóc cháu Linh. -Phải chäng cháu nói với anh như thê'? Thu Phàm lä'c dâ`u: -Cô bé mâ't cän bản ở bâ.c trung học. -Phải rô`i, thời gian dó tôi gởi cháu ở nhà người bạn, lúc â'y tôi quá bâ.n công viê.c. Ngay khi dó có mô.t chiê'c taxi chạy lại, Nhược Lan dưa tay bä't taxi rô`i hai người lên xẹ Nhược Lan lái câu chuyê.n sang hươ"ng khác: |
|