Bình Minh vừa lố dạng thì Thu Phàm thức dậy, những gì xảy ra hồI qua chàng không nghĩ tớI nó nữạ Tắm rửa xong xuôI chàng lật đật về nhà lo thu xếp đồ đạt, trong đó gồm có sách vở Và cả Một chồng bản thảọ Hôm nay là một sự Bắt đầu, là một ngày mớI có thể Mang đến cho chàng nhiều nay mắn chàng mong rằng trong khung cảnh thanh vắng tại nhà của Nhược Lan chàng có thể Sáng tác được tác phảm haỵ Mà chính Nhược Lan cũng có một tâm trạng giống như Thu Phàm để đón tiếp những gì sắp tớI, nàng lấy làm mừng rỡ khi tìm được một vị Giáo sư cho con mình. Nàng tin rằng sang năm con mình thế nào cũng thi vào được Ddại Học. Ở tại nhà của Nhược lan Mộng Linh nóI chuyện vớI Tú: Tao khôNg biết tại sao má cứ lo nếu trình độ Kém thì nhiều lắm là sang năm khôNg vào được Ddại Học là cùng. Má hy vọng chị Thi vào đại học, em muốn học mà không được, chị Lại không chịu học. Vậy thì kêu ông giáo sư nọ ôn bàI cho mầy đị BuổI sáng vừa thức dậy Mộng Linh muốn đi tìm đứa bạn chơI, vì bữa nay tốt trờI mùa mưa sắp tớI rồI, mấy ngày nay tốt trờI không đi chơI thì vàI bữa bước sang mùa mưa có muốn đi chơI cũng không đi được nữạ Bữa nay má nàng dặn nàng phảI ở nhà chờ giao sư đến, hôm nay là ngày đầu, phảI để cho giáo sư có một ấn tượng tốt vớI học sinh. Nhưng ngày chủ Nhật mà bắt nàng ở nhà quả Thực là một điều bực đốI vớI nàng. Nếu em được đi học khỏI phảI học kèm em cũng thi đậụ Mầy đừng có nóI khoét. Nếu em học hết chương trình Tú TàI không cần phảI cố gắng em cũng thi đậu Ddại Học. Chưa chắc, mầy không thấy trên đờI nầy thiếu gì ngườI đã cố gắng hết mình nhưng đã có mấy ngườI thi đậủ Theo chị Làm như thế nào mớI đậủ Không cần thi không cần học gì hết, tao muốn học nhảy đầm. Mộng Linh vừa nóI vừa đứng dậy nhảy múa, vì sơ ý chân nàng đá vào cạnh bàn. ÁI da, cáI bàn mắc dịch, đem bỏ nó khuất cho rồI đi, để nó ở trong phòng làm cản trở vô Ích. Nhược Lan chợt xuất hiện tại cửa nóI: Mộng Linh à, bộ con làm loạn đó hả, năm nay bao nhiêu tuổI rồỈ Tánh tình như con nít. Con biểu diễn một đường lả Lướt cho con Tú nó xem mà. Nhược Lan liếc yêu con và nóI: Con không biết mắc cỡ chút nào hết, con tập thể Dục thì coi dược, nếu khiêu vũ con ma mà coi chọ Má ơI, con muốn tập khiêu vũ? Con lo học bàI đàng hoàng trước đã. Con gáI mà học nhiều để làm gì? Con nóI bậỵ ThôI má đừng giận để con học. Con đâu có biết? khi cần đến thì con mớI thấy rằng mình học quá Ít. Nhược Lan nhìn Tú rồI dặn cô ta: Tú à, con đi thay quần áo đi, lát nữa giáo sư đến, má muốn mờI ông ta dùng cơm. Vâng à. Hôm nay má trưng diện đẹp lắm, con mớI thấy…. Nghe Mộng Linh khen mình như vậy, Nhược Lan cưỜI và kêu con đi tahy quần áo cùng đị Kế đó nàng ngồI ở bộ salon cầm báo lên đọc. Một lát sau Mộng Linh đứng ở đầu thang lầu nóI vọng xuống: Má, con thay áo quần rồI nè. Nhìn thấy con, Nhược Lan chau mày: Ý chết, Con sắm chiếc càn hồI nào mà ngắn thế, hơn nữa màu mè khó coi quá. Má không biết đó là chiếc mini jupe thịnh hành nhất hiện nay đấỵ Má không ưa thứ mini Jupe đó đâu, mau thay bộ khác đị Mộng Linh nhăn nhó: Má thật thấy ghét ghệ |