COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

MÙA THU QUEN NHAU

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]
[Chương 11][Chương 12][Chương 13][Chương 14][Chương 15][Chương 16][Chương 17][Chương 18]
[Chương 19][Chương 20][Chương 21][Chương 22][Chương 23][Chương 24][Chương 25][Chương 26]

Chương 14

flower

-Anh lại ngaọ tôi nữa rô`ị
-Nê'u không thì câ`n gì phải thay quâ`n áọ
Hai người cùng cười, Thu Phàm di theo Nhược Lan ra vườn, rô`i họ dứng lại dưới mô.t giàn hoạ Nhược Lan nói:
-Nói di, anh dịnh hỏi tôi viê.c gì dó thì nói dị
-Vườn bông rô.ng lớn như vâ`y tại sao không câu vài ngọn dèn, nê'u dêm không có träng có lẽ kinh khủng lä'm.
Nhược Lan cảm thâ"y buô`n cười:
Ðó là diê`u anh dịnh hỏi tôi dó phải không, bô. anh sợ ma à?
-Không, tôi chỉ muô'n nói rä`ng cảnh vâ.t ở dây giô'ng như cảnh giới thâ`n tiên trong giâ'c mô.ng.
Lẽ ra ban dâ`u chàng dịnh nói cảnh vâ.t ở dây giô'ng như cảnh mà Quỷ Hô` Tiên Nữ trong truyê.n Liêu Trai Chí Dị của Bô` Tùng Linh, nhưng sau cùng chàng lại nói giô'ng như cảnh trong mô.ng.
Nhược Lan ngạc nhiên:
-Tại sao bữa nay anh có ý nghĩ như vâ.ỷ
-Vì dêm nay là dêm vui nhâ't trong dời tôị
-Thâ.t thê' à?
Dôi mä't của Nhược Lan bâ't giác sáng ngời lên, tự nhiên nàng dựa người sát vào Thu Phàm, hai người không hẹn mà tay nä'm chä.t tay nhau, toàn thân của Nhược Lan dê`u run râ?y, nàng không còn kìm hãm mình dược nữa, thê' là nàng ngã người vào lòng Thu Phàm. Lúc bâ'y giờ ánh träng bị dám mây che khuâ't, cảnh vâ.t xung quanh vô cùng thanh vä'ng, dê"n nô?i người ta có thê? nghe tiê'ng dâ.p của hai con tim. Tại sao hai người dang say dä'm như thê'? phải chäng bởi dêm thủ phải chäng bởi khung cảnh thanh vä'ng? phải chäng bởi hoa thơm hay bởi người quyê"n rũ nhaủ BÂy giờ khuôn mä.t của Thu Phàm bị mờ dâ`n trước mä't Nhược Lan, nàng nhä"m mä't lại, dường như nàng dang chờ dợi mô.t ly rượu cam lô` rót vào tâ.n tâm linh khô cä`n của nàng. Bây giờ bô'n vành môi họ tiê'p xúc nhau, mô.t nụ hôn thâ.t dài dược hai người ra sức thực hiê.n, mô.t nụ hôn dài, dài như mô.t thê' kỷ. Lúc bâ'y giờ Nhược Lan run râ~y càng dữ hơn, dôi má nàng nóng bỏng, bô~ng dưng nàng mở mä't hé hé và phát ra mô.t thứ ánh sáng huyê`n hoä.c. Thu Phàm cũng dang nhâ.n thâ'y diê`u này, chàng hiê?u rõ hai người dang nhu câ`u những gì. Sau cùng chàng hỏi:
-Cô dang nghĩ gì dó?
-Tôi dang kính mê'n anh.
-Tôi không xứng dáng...
Ðừng nói thê', phải chäng anh chê tôỉ
Nhược Lan hơi buô`n, Thu Phàm thâ'y vâ.y dùng môi mình che khuâ't môi nàng và dê? cho hai con tim hòa chung mô.t nhịp. BÂy giờ tình yêu dang trâ`m lä.ng, tình yêu dang nở hoa trong hai con tim cô dơn, và khiê'n cho lòng nàng dâ.y sô'ng.
Màn dêm dày dặt, dèn dường lờ mờ, Khương dưa Mộng Linh dến trước cửa rồi hắn dịnh dưa tay bấm chuông thì bị Mộng Linh gạt tay:
-Không dược, về khuya thế này mà bấm chuông bị má chửi cho mà biết.
-Vậy dến nhà anh cho dược việc.
-Nói tầm bậy, anh dỡ tôi leo tường vào trong.
-Trèo tường? Coi chừng cảnh sát trông thấy cho rằng chúng ta ăn trộm ăn cắp gì dó diệu về bót là nguy lắm.
Cuối cùng Mộng Linh cũng dạp lên vai của Khương leo vào trong, nàng nói thật nhỏ:
-Bye byẹ
Trong khi Khương chưa kịp dáp lễ thì nàng dã bỏ chạy thẳng vào trong. Khương thờ thẫn dứng nhìn bờ tường một lát rồi mới rời khỏi nơi dây ra về. Trên môi của hắn ngậm một diếu thuốc, hắn từ từ tháo lỏng cà vạt ra, rồi hắn sờ vào túi quần, trong túi của hắn có một xấp giấy bạc, hắn dang nghĩ cách dể xài số bạc nàỵ Sau cùng hắn liệng diếu thuốc xuống dất lẩm bẩm:
Để ta dến sòng bạc trước dã, tới dâu thì tớị
****
Mộng Linh nhẹ tay xô cánh cửa phòng khách rồi dứng sau lưng Tú hỏi:
-Tú à, má với giáo sư chưa về hay saỏ
Tú hết hồn lấy tay che miệng:
-Quỷ nè, làm tôI hết hồn.
Đừng có ồn, tao hỏi má về chưả
-Về từ lâu rồị
-Mày nói với má làm saỏ
-Em nói với má rằng sau khi má và giáo sư di chẳng bao lâu thì chị cũng di luôn, mà bây giờ cũng chưa về, lên lầu di, má với giáo sư dang giận chị dấỵ
Mộng Linh quýnh lên:
-Tao với mày không thù không oán sao mày hại tao hả Tú?
Tú cười xòa rồi kéo tay Mộng Linh bước lên lầu, vừa di vừa kể những gì xảy ra cho Mộng Linh nghe, hơn nữa còn cho nàng biết chuyện giáo sư cố tình che giấu chuyện nàng di chơi giùm cho nàng nữa nếu không có giáo sư thì thế nào nàng cũng bị má chửi cho một trận nên thân. Nghe Tú nói Mộng Linh di thay quần áo rồi lấy sách vỡ ngồi vào bàn như dang học bàị Cô ta hỏi:
-Ê, hồi nãy mày nói giáo sư tốt như thế nàỏ
-Chị không biết à, nếu lỡ má biết chuyện này thì giáo sư sẽ bị liên lụy vì cố tình che giâ"u cho chị chớ sao nữạ
Mộng Linh hỏi tiếp:
-Mày có thấy má yêu ông giáo sư không?
-Tôi không biết, tại sao chị không hỏi má?
-Bộ mày tưởng tao khùng hay saỏ
-Như vậy chị hỏi em làm gì, em cũng như....
Mộng Linh cắt ngang:
-Thôi dừng nói nữa, tao dói rồi, mày coi có thứ gì ngon không dọn cho tao ăn coị
Tú mỉa mai:
Đi chơi mà không có bạn trai mời ăn à, nhục nhã ghê không.
-Có chứ sao không, bị tao ăn cơm Tây không quen nên không no dó chứ, tụi con trai nịnh tao biết bao nhiêu mà kể, bạn trai cũng biết là bao nhiêu, nhà lầu xe hơi tùy tao lựa chọn.
Dứt lời nàng cất tiếng hát:
"Em dừng bỏ anh
Em dừng bỏ anh
Em di anh sẽ u buồn
Em di anh sẽ gầy mòn"
Mộng Linh vừa hát vừa múa tay làm bộ ti.ch. Tú nói:
-Em thấy chị sắp sửa diên rồi, bọn con trai của chị toàn là cao bồi du dãng.
-Ai nói vơ"i mày như thế? Tao cảnh cáo mày nhé, mày dừng có phá hoại danh dự tao, anh Khương lần nào dê"n mời tao di nhảy dầm cũng "com lê" dàng hoàng chơ" bô.. Ừ tao quên cho mày hay, tao dã biết nhảy diệu soul rồi mày ơi, mày có muô"n tao di vài dường cho mày xem không?
Điệu soul là diệu gì?
-Mày dúng là lô can (local)
-Chị Tây lắm nhưng tôi e có ngày chị rơi xuô"ng Dại Tây Dương thì có.
-Mày dừng có lên mặt với tao, mày muô"n chết không?
Tú vội bỏ chạy ra ngoài và di xuống lầụ Vừa xuống tới dưới thì dụng dầu Nhược Lan, bà ta hỏi :
-Mày chưa ngủ sao Tú?
Đạ chưa, chị Linh bảo dói, con di làm thức ăn cho chị ăn.
-Thôi khỏi, trong phòng của má có bánh, con lấy dưa cho chị ăn rồi di ngủ.
Tú hỏi Thu Phàm:
-Thưa giáo sư có cần dùng nước không à?
-Cám ơn em, em di ngủ dị
Nhược Lan vừa bước lên lầu vừa hỏi Thu Phàm:
-Anh Phàm có dói không, nếu dói dể tôi di làm diểm tâm cho anh. (Theo người Tàu ăn diểm tâm là ăn lót lòng chứ không có nghĩa thuần túy ăn sáng)
-Thôi khỏi chúng ta vào phòng dọc sách ngồi nói chuyện cũng dược.
Bỗng Nhược Lan tỏ vẽ mừng rỡ nói:
-Mộng Linh bây giờ biết chăm học rồị Chẳng biết tôi nên dền dáp anh như thê" nào dâỷ
Dó là lời nói có hai ý nghĩa, Thu Phàm nói:
-Cô dừng nói thế, dó là bổn phận của tôi mà.
Mộng Linh xô cửa bươ"c vào nói:
-Thưa giáo sư vơ"i má di chơi mới về dó à?
-Má về lâu rồi nhưng con dã ngủ gục, giáo sư còn sợ còn lạnh còn lấy khăn lông dắp cho con nữa dó.
Mộng Linh sực nhớ lại hồi nãy Tú có nói cho nàng biết giáo sư che chở cho nàng nên nói:
Đạ con biết.
-Con biết mà làm bộ ngủ phải không?
-Không phải má à, con chỉ cảm thấy dường như có người dắp mền cho con, con tưởng rằng con Tú dó chớ. Con dói quá má ơị
-Con dợi một chút, má di làm thức ăn cho con với giáo sư cùng ăn.
Sau khi Nhược Lan di khỏi, Mộng Linh thè lưỡi nhìn Thu Phàm nói:
-Cám ơn giáo sự
Thu Phàm cười rồi vỗ dầu nàng hỏi:
Đi chơi vui chứ?
-Giáo sư cũng thích di chơi lắm phải không?
-Người không biết di chơi thì không biết học.
Mộng Linh dắc ý nói:
Đúng, tư tưởng của giáo sư tiến bộ lắm, giáo sư cũng bảnh trai lắm nhưng dã có bạn gái chưả
-Chưạ
-Tại sao à?
-Vì... dâu em doán thử coỉ
-Vì giáo sư dặt diều kiện cao quá phải không?
-Không, tại vì thầy không có nhiều thời giờ dể kê"t bạn, có bạn gái dối vơ"i nhà văn là xa xí phẩm.
-Thầy nói thế không dúng.
-Nói làm sao mơ"i dúng?
-Thầy có muốn em giới thiệu bạn gái cho không? Chị ấy thích xem tiểu thuyết lắm.
-Cám ơn em khi nào cần thầy sẽ nhờ dến em.
Thu Phàm nhìn nàng với ánh mắt hiền hòa nói tiếp:
-Bắt dầu từ dêm mai, thì giờ ôn bài sẽ dược rút ngắn di, dợi dến khi bãi trường sẽ ôn bài nhiều hơn.
-Theo em nghĩ có học cách mấy di nữa cũng không thi vào dại học nổị
Tại sao thế?
-Vì trường học quá ít, mà số sinh viên quá dông, lẽ dĩ nhiên phải có người thi hỏng.
Đừng nản lòng.
-Em hỏi thầy, dứa con gái dậu Cử Nhân rồi dể làm gì?
-Còn phải tùy theo quan niệm của mỗi người chớ.
Thu Phàm trả lời thế, nhưng thật ra chàng dã ngơ ngác trước câu hỏi của Mộng Linh. Thật vậỵ Mảnh bằng Cử Nhân dể làm gì? xuất ngoại không? người xuất ngoại không nhất thiết phải có bằng Cử Nhân, mà dã xuất ngoại rồi thì saỏ Cầm mảnh bằng Cử Nhân trong tay xuất ngoại dể di rửa chén, rồi cố giật hay xin xỏ mảnh bằng Tiến Sĩ trở về nươ"c dể lấy le với dồng bào mình, hay là khoe khoang với những người chưa dược may mắn xuất ngoại, hay là trở về nước dể viết lách, hay trước tác gì dó, nhưng thử hỏi dã có mấy người xuất ngoại trở về nước trước tác ra hồn một tí? Tổ quốc gặp nguy nàn, dất dai bị giày xéo, giang sơn dã biến sắc, dồng bào dang kêu gào, hạng người dược gọi là thanh niên trí thức của thời dại có nghỉ tới diều dó chăng? Cuộc sống ở Dài Loan an nhàn lắm, hạnh phúc lắm, con người sống trong hạnh phúc dường như không bao giờ ý thức dược sự quý báo của nó.
Thấy Thu Phàm trầm ngâm Mộng Linh hỏi:
-Thầy dang suy nghĩ gì dó?
-Thầy dang nghĩ dến lời nói của em khi nãy, nghĩa là dậu bằng cử nhân rồi làm gì? Chúng ta không nên vì một mảnh bằng mà di học, mục dích của sự học là dể tìm hiểu sự vật, dể tìm hiểu cuộc sống con ngườị
Mộng Linh phụ họa theo:
Đúng, em cũng có ý như thầy vậỵ
Ngay khi dó Nhược Lan bước vào dể thức ăn lên bàn rồi vui vẻ nhìn Thu Phàm và con gái nói:
-Hai người dang nói chuyện gì thế?
-Con dịnh giới thiệu bạn gái cho giáo sự
Nhược Lan nhìn Thu Phàm:
-Có thật như vậy không?
-Má hỏi thế làm sao giáo sư dám trả lờỉ
-Mộng Linh nói dùa dấy, chúng tôi dang bàn dến việc dậu Cử Nhân rồi xuất ngoạị
Mộng Linh chọc tức mẹ:
-Má chỉ biết bắt buộc con học, nhưng má có biết sau khi dậu Cử Nhân dể làm gì không?
-Kiếm tiền dể nuôi mẹ chớ làm gì?
-Kiếm tiền khó lắm má ơi, chỉ có cách là làm ca sĩ, làm tài tử diện ảnh thì mới dễ kiếm tiền thôị
Dột nhiên nét mặt của Nhược Lan tím lại tay nàng run run nói:
-Con nói bậy, con muốn trụy lạc hay saỏ
-Cô Lan...
-Thưa giáo sư, bài ôn xong rồi giáo sư di nghỉ di, dể tôi nói chuyện với con tôi một lát.
-Giáo sư coi má em có kỳ không?
Những lời nói khi nãy của Mộng Linh là vô tình nhưng Nhược Lan cảm thâ"y nó là sao dấy, dường như nó dã dánh trúng tim den của nàng, Nhược Lan không thể dằn cơn xúc dộng nên day mặt nhìn ra cửa sổ, nàng ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài rồi thở dàị Thu Phàm thấy vậy dưa mắt ra dấu cho Mộng Linh xin lỗi mẹ, cô bé hiểu ý nói ngay:
-Thưa má...
-Cái gì?
-Xưa nay con thường ăn nói bừa bãi, xin má tha lỗi cho con.
-Tánh của con tới già cũng không thể dổi dược.
-Trẻ con ăn nói thiếu suy nghĩ, xin cô dừng chấp cháu, hơn nữa những lời nói của cháu dã phản ánh dược hiện thực xã hội dấy chứ.
-Con gái không nên có tư tưởng như vậy, bộ tưởng rằng mình có sắc dẹp, có giọng ca hay là theo duổi những thứ trụy lạc và lao dầu vào xã hội xa hoa thế saỏ
Thu Phàm không trả lời, chàng trầm ngâm thật lâu rồi từ giã hai mẹ con Nhược Lan trở về phòng của mình. Chàng cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao vì lời nói của con gái mà Nhược Lan giận dữ dến thế? Chẳng lẽ tánh tình dàn bà con gái thường hay thay dổi một cách dột như thế hay saỏ Chàng nhớ hồi nãy nàng dã tỏ ra rất dịu dàng trước mặt chàng khi hai người nói chuyện với nhau dưới giàn hoa, nhưng tại sao dối với một bé gái, mà người dó chính là con ruột của nàng mà nàng lại hà khắc dến thế? Thời dại bây giờ là như thế, chẳng lẽ dứa con gái không có quyền nói lên những gì của lòng mình dang ao ước hay saỏ
-Mộng Linh à, hồi nãy má vô tình giận con... nhưng má thương con, vì ngày xưa ba con cũng sa dọa nơi vũ trường, trước kia ba con là con người tốt, nhưng vì say mê một vũ nữ mà thân bại danh liệt con biết không?
-Nhưng má không thể vì thế mà dâm ra ghét hết những người làm nghề ca hát hay vũ nữ.
-Nhưng ít ra má không thể trông thấy con gái mình bước vào hồng trần.
-Con nói là nói thế chớ con có ý dịnh làm ca sĩ hay vũ nữ dâu mà má giận?
-Má muốn con ăn học dàng hoàng, dể mai sau trở thành người hữu dụng của quốc giạ
-Con sẽ nghe theo lời má.
Mộng Linh là dứa con gái khôn ngoan, cô bé biết cách làm cho mẹ vui, khi nào mẹ nàng buồn thì nàng tìm lời an ủi mẹ, khiến cho má nàng hết buồn ngaỵ
Nhược Lan dưa con về buồng ngủ rồi nàng dắp chăn cho con, nàng nhìn con với ánh mắt hiền từ và hôn nhẹ lên trán của con rồi hỏi:
-Con còn ghét giáo sư nữa không con?
Mộng Linh lắc dầu, hai người nhìn nhau cười, Nhược Lan nói:
-Ngày mai là Chủ Nhật, mẹ con mình mời giáo sư di du ngoạn một bữạ
-Con xin lỗi má bữa nay không thể di chơi chung với má và giáo sự
-Má với giáo sư chỉ xem một tuồng hát thôị
Mộng Linh nhìn mẹ rồi ngập ngừng:
-Má nhận thấy giáo sư có...
-Có cái gì, con cứ nói thẳng cho má nghe nàọ
-Có thích má không?
Nhược Lan ngượng ngập trước mặt con:
-Con quỷ nè, con nghĩ tới chuyện dó chi vậỷ
-Nếu má thương giáo sư, ông ta sẽ hết lòng yêu má.
-Tại sao con biết?
Mộng Linh nói thật hồn nhiên:
-Trong thời gian gần dây con thấy ông ta quan tâm dến má nhiều nhất.
Nhược Lan cười xòa rồi hỏi:
-Bộ con không thích có người quan tâm dến má hay saỏ
-Thích chớ sao không má, nhưng ngày mai chúng ta sẽ mời giáo sư di dâu chơi hả má?
-Con chọn dỉ
Đi họp dêm nghe nhạc hay là di nhảy dầm cũng dược.
-Không, má dịnh di ngoại ô thành phố chơị
-Má làm như vậy không công bằng.
-Tại sao không công bằng?
-Chúng ta mời giáo sư thì phải hỏi ý kiến giáo sư trước dã, tại sao chúng ta quyết dịnh trược như vậỷ
-Ừ cũng dược.
-Theo con chúng ta nên bắt thăm dể quyết di.nh.
Đừng có nhiều chuyện.
Mộng Linh kéo mền trùm dầu lại rồi nói:
-Thôi con ngủ, má về phòng dị
Nhược Lan vói tay tắt dèn phòng rồi khép cửa lại di ra ngoàị Dêm dang vắng vẻ, bên ngoài cửa sổ có ánh trăng, cũng có tiếng ếch kêu nữạ Dêm thu vắng vẻ như thế, lòng nàng góa phụ dang nghĩ gì???
Thu Phàm dở cuốn khái luận Triết Học Tây Phương ra xem, chàng dể ý hai câu như thế này, "sống là ngẫu nhiên, chết là tất nhiên" nghiền ngẫm hai câu dó khiến chàng liên tưởng những ý nghĩa tương tự như vậỵ Chàng cho rằng ở trên dời này tất cả mọi sự gặp gỡ dều là ngẫu nhiên, chẳng hạn như giữa chàng với Thu Hà, mà sự chia ly lại là tất nhiên, vì chết cũng là một hình thức phân ly mà thôị
Dêm nay chàng không buồn ngủ, nhưng dọc sách thì không có tinh thần. Chàng nằm trên giường nghe nhạc, dể cho từng âm thanh gõ nhẹ vào hồn chàng.
Bất giác chàng cảm thấy có người lãng vãng ngoài cửa, chàng vội bước xuô"ng mở cửa rạ Bên ngoài là một bóng hình thướt tha yểu diệu, mặc chiếc áo ngủ dài lê thê, tóc buông xỏa ngang vai, xem thoáng qua như vị nữ thần trong dêm vắng. Bóng hình dó từ từ quay mặt lại, trên nét mặt hơi buồn, Thu Phàm ngạc nhiên gọi:
-Nhược Lan, cô chưa ngủ saỏ
Nàng không trả lời nhưng quay mặt di nơi khác.
-Nhược Lan.
Thu Phàm bước ra ngoài dứng bên cạnh nàng, mũi chàng ngửi dược mùi thơm phơn phớt của da thịt dàn bà, mùi hương giống như mùi hoa mạt lê ,khiến cho lòng người ngây ngất.
-Vì lời nói của con mà cô giận saỏ
Bỗng Nhược Lan cười, nụ cười nhẹ nhàng như hoa bạch thụy liên ở dưới hồ. Nàng lắc dầu nói:
-Tôi mới dỗ Mộng Linh ngủ, anh chưa ngủ saỏ
Đêm trăng dã khiến cho tôi mất ngủ.
-Tôi cũng không ngủ dược, chúng ta vào phòng dọc sách nói chuyện chơi di anh.
Mở cánh cửa phòng dọc sách ra, ánh trăng từ ngoài rọi vàọ Nhược Lan dịnh dưa tay mở dèn nhưng bị Thu Phàm cản lại và nói:
-Ngồi dưới ánh trăng nói chuyện có vẻ thú vị hơn, có lẻ dêm nay là dêm khó quên nhất.
Nhược Lan từ từ ngã người vào lòng của Thu Phàm, mặt nàng cọ vào ngực chàng, rồi chầm chậm ngẩng dầu nhìn Thu Phàm và nói:
-Mộng Linh nó thích anh.
-Vâng.
-Anh nhận thấy nó có hy vọng thi vào dại học không?
-Không vào dược dại học cũng không có nghĩa là không có tương lai, cô dừng lo việc dó.
-Con gái dã dậu Tú Tài mà không vào dược dại học thì saỏ
-Có thể cho cô ta học thứ gì cô ta thích, dể cô ta làm những gì cô ta ưạ
-Anh nói thế sao dược?
-Cô phản dối lời nói của tôi phải không, mà quả thật vậy, một giáo sư dạy tư không nên dưa ra ý kiến như thế, nhưng tôi thấy chúng ta dã là bạn tốt với nhau rồi nên mới dám mạo muội dưa ra ý kiến dó. Ở trên dời này bất cứ việc gì nếu quá cưỡng ép dều thất bại cả. Mặc dù cha là nhà khoa học, nhưng con cái không thích khoa học, nhưng bắt buộc nó phải học cho kỳ dược thì kết quả chả di dến dâu cả. Nếu con thích nghệ thuật, thích hội họa, cho nó học văn chương hay hội họa thì có thể trở thành nhà văn hay họa sĩ.
Thu Phàm ngồi trên ghế salon dưa mắt nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời trong vắt, rồi chàng lại nhìn dãy núi xa xạ Nhược Lan dứng dậy bước dến bên cửa sổ nàng ngước nhìn sao ở trên trời và bầu trời cao vời vợị Có mấy cụm mây dang bay lơ lửng, nàng thầm nghĩ, mây dang bay hay là nàng dang baỷ.
Nhược Lan lấp bấp:
Đường như chúng ta dang ngồi trên một con thuyền.
-Có lẽ tại cô dang nhìn mây bay nên tưởng tượng như mình dang bay, tôi nhơ" một nhà thơ nói một câu:"Những người dang yêu dều là thi nhân cả"
Gió thu hiu hắt từng cơn dưa tới, Nhược Lan nói:
Đúng chúng ta dang bay, bay dến một phương trời vô di.nh.
Rồi nàng cất tiếng hát khe khẽ:
"Mãn thuyền minh nguyệt tẩm hư không,
Lộc thủy vô ngần dạ khí xung,
Thi tứ phù trầm tường ảnh lý,
Mộng hồn dao duệ lỗ thanh trung,
Tinh thần lãnh lạc bích dàm thủy,
Hồng nhạn bi minh hồng mậu phong"
Giọng hát của nàng thật thấp, nhưng mỗi chữ dều rất rõ ràng, Thu Phàm cảm thấy say sưa và dắm duối, chàng nhắm nghiền dôi mắt lại nói:
-Giọng hát của cô hay tuyệt.
-Cám ơn lời khen tặng của anh.
Đây không phải khen tặng, mà là tại tiếng hát của cô làm mê hoặc, tôi nhớ man mán dược nghe qua bài hát này một lần, nhưng chẳng biết ở dâủ
Nhược Lan cười nhợt nhạt nhưng không trả lờị Thu Phàm nói:
-Vì chuyện Mộng Linh khi nãy mà cô giận tôi phải không? Tôi biết cô dương dảm dang hai vai trò, vừa là nghiêm phụ vừa là hiền mẫụ
-Mộnh Linh là hy vọng duy nhất của tôi, tất cả hy vọng của tôi dều gởi gắm vào nó.
-Thế thì cô vất vả quá.
Nhược Lan cười hời hợt rồi bước lại bên cạnh Thu Phàm nói:
-Anh có muốn uống chút rượu không?
Thu Phàm thăm dò:
-Tôi e rằng saỵ
-Nhà văn phải biết uống rượụ
-Cám ơn cô, dể tôi ngồi dây một tí, nếu cô cho tôi nghe thêm vài bài hát hay nữa là niềm vinh hạnh cho tôị
-Anh dợi một lát di, chút nữa tôi sẽ hát cho anh nghẹ
Nói xong Nhược Lan di ra ngoài, Thu Phàm thầm nghĩ, chắc kiếp trước mình tốt dường tu lắm thì phải, nếu không thì cớ sao bây giờ mình lại dược ngồi trong căn phòng nàỷ Dịa vị của mình hiện nay không phải là giáo sư dạy kèm mà trở thành chủ nhà mất rồi, chàng phải dùng những từ ngữ dẹp dẽ nhất dể viết một cuốn tiểu thuyết ghi nhớ lại khoảng thời gian nàỵ
Nhược Lan từ ngoài bước vào hai tay bưng hai ly rượu cười tủm tỉm:
-Rượu sâm banh uống không saỵ
Nàng dưa một ly cho Thu Phàm, chàng luýnh quýnh dứng dậy cầm ly, chàng sơ ý dể ly rượu nghiêng chảy vào người Nhược Lan
Ái da, xin lỗi cô, tôi sơ ý quá.
Nhược Lan nói:
-Anh Phàm, tôi không muốn nghe anh nói thế.
-Nhưng tôi dã lỡ làm ướt cả áo của cộ
Nhược Lan ngồi dối diện với Thu Phàm nâng ly lên nói:
-Rượu sâm banh mà có sao, nào chúng ta cùng cạn lỵ
-Mời cộ
Lúc bấy giờ hai người dều trầm mặc, hai người chỉ nhìn nhau nhưng không nói, nhưng trong ánh mắt của họ như chứa muôn ngàn lời tình tứ. Dêm dã khuya lắm rồi, màn dêm dang dầy dặc, sương khuya khiến cho người ta có cảm giác lành la.nh. Màn sương tỏa lên từ dãy núi dằng kia, rồi nó bao phủ cả căn biệt thự họ dang ở, vầng trăng bị màn sương che khuất dã trở nên mông lung, người ngồi trong nhà cũng bắt dầu mỏi mệt. Nhưng tiếng ca của Nhược Lan vẫn còn văng vẳng bên tai Thu Phàm:
"Dời người như màn sương
Người ta yêu nhau rồi xa nhau"

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: February 7, 2005
This story has been read (Since February 7, 2005):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)