Chiều hôm đó, Tuyết Kha lại bị Từ Viễn Hàng
gọi đến nhà. Trải qua sự cật vấn của mẹ, bây giờ đến lượt
cha.
- Tuyết Kha, ba nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng con lại
dính vào với Diệp Cương! Con đã mụ mất rồi. Nghe ba, con nên
lập tức cắt đứt với anh ta!
Từ Viễn Hàng trong phòng khách khích động kêu lên. Toàn thể
phòng khách, tất cả mọi người đều lánh đi, đương nhiên, Lâm
Vũ Nhạn cũng không có mặt. Tuyết Kha co rụt trong một chiếc
sofa, buồn bực cắn móng tay, bị động nghe tiếng rống to của
Từ Viễn Hàng trong lòng mơ hồ nghĩ: ông cứ phản đối đi, ông
có lý do phản đối, ông không sao chịu đựng nổi Diệp Cương
bởi vì anh ấy từng có một đoạn tình với “người vợ nhỏ tuổi”
của ông! Trời đất ơi! Nàng rối trí nghĩ: giữa người và người,
sao có thể tạo thành quan hệ phức tạp như thế? Phải, hôn
nhân, đều là cái họa do hôn nhân gây nên! “Hôn nhân” tạo
thành rất nhiều quan hệ người với người không sao hình dung
nổi. May mà Diệp Cương không phải là thân nhân của Vũ Nhạn.
Giả sử hôm ấy trong hôn lễ người mà nàng gặp không phải là
tình nhân cũ của Vũ Nhạn, mà là thân nhân của Vũ Nhạn, thí
dụ như là anh của Vũ Nhạn, giả sử nàng cùng anh của Vũ Nhạn
yêu đương không biết có phải là mang tội loạn luân không?
Tâm tư nàng bay đi xa, bay đi xa, bay đi xa.
- Tuyết Kha, mày có nghe tao nói hay không? - Từ Viễn Hàng
đứng ngay trước mặt nàng, trừng mắt nhìn nàng - Tao nói cho
mày biết, Diệp Cương tuyệt đối không phải là đối tượng của
một cô gái tốt, anh ta sẽ làm hại mày! Khi mày bị làm hại
muốn rút lui thì đã quá muộn rồi. Mày có nghe tao nói hay
không? Mày phải chấm dứt lai vãng với anh ta! Chấm dứt lập
tức!
Tuyết Kha gắng sức tập trung tư tưởng, chăm chú nhìn chạ Từ
Viễn Hàng nghiêm túc biết bao, nghiêm trọng biết bao, sôi
nổi biết bao, ông không giống người cha bình thường nữa. Từ
Viễn Hàng là rượu, dịu dàng giống như rượu, dù cho bốn mươi
lăm tuổi, vẫn khiến thiếu nữ hai mươi tuổi phát điên lên.
Bây giờ, cha không phải là rượu, ông là núi băng, núi băng
có thể khiến tàu thủy bằng thép chìm xuống đáy biển. Nhưng
mỗi một tế bào, mỗi một thớ thịt của Tuyết Kha đều biết,
nàng không phải là tàu thủy bằng thép, sự nghiêm khắc dữ dội
của cha tuyệt đối không ảnh hưởng nổi tới nàng.
- Ba - Nàng kiên định mà rành rọt nói - Ba điện thoại gọi
con đến, ba bảo có chuyện quan trọng nói với con. Bây giờ
con đã tới, ba cũng đã nói rồi, ba có thể để cho con về được
không?
- Tuyết Kha! - Từ Viễn Hàng vẻ không tin, nhìn sững nàng.
Ông nghiến răng, xoắn tít đầu lông mày, ngồi vào sofa trước
mặt Tuyết Kha - Tuyết Kha, - Ông lại kêu, tiếng nói dịu dàng
hơn, ông đang gắng sức khiến giọng nói ôn hòa thành khẩn -
Con nghe một chút đạo lý, được không?
- Việc này căn bản không có đạo lý! - Tuyết Kha ưỡn thẳng
sống lưng - Con gặp một người, con cùng anh ấy yêu đương. Đó
là việc giữa con và anh ấy, không có quan hệ với người khác!
Ba có thể không thích anh ấy, má có thể không thích anh ấy,
toàn thế giới đều không thích anh ấy, chỉ cần con thích anh
ấy! Bây giờ, ba đã biểu lộ rõ thái độ của ba, con cũng đã
biểu lộ rõ thái độ của con. Ba không thể can thiệp vào đời
sống tình cảm của con, giống như con không thể can thiệp vào
việc riêng của ba vậy! Đừng cho rằng, con rất hài lòng về
việc tái hôn của ba, đừng cho rằng, con có thể chấp nhận một
bà vợ tuổi còn trẻ của ba! Nhưng, con có thể như thế nào?
Con đã nói với ba lời tàn nhẫn ư? Con đã đánh giá thấp Lâm
Vũ Nhạn ư? Nói thực, ba, chỉ bởi vì về huyết thống ba là ba
của con, con ở hàng con cái, cho nên biến thành không có
quyền nói. Về đạo lý, địa vị của ba và con là bình đẳng! Con
không có phép can thiệp chuyện của ba, ba cũng không có phép
can thiệp chuyện của con.
Từ Viễn Hàng kinh lạ nghe, nhìn nàng một lát. Ông thở nặng
nề, lồng ngực nhô lên hạ xuống dữ dội.
- Ba không phải là can thiệp vào chuyện của con - Ông lắc
lắc đầu buồn rầu nói - mà là yêu con. Tuyết Kha, ba không
phải là một người cha trọn trách nhiệm...
- Lại thế rồi! - Tuyết Kha từ trong sofa nhảy lên, không
nhẫn nại nổi đi đến bên cửa sổ, buồn bực dùng tay cuốn tua
trên màn cửa sổ, kìm nén nói - Mấy ngày nay, con nghe má nói
có lỗi nhiều đối với con, nghe má nói má là một người mẹ
không trọn trách nhiệm! Bây giờ, ba lại cũng nói y như vậy!
Hình như con và Diệp Cương yêu nhau, là bởi vì ba với má hai
người ly hôn. Các vị chẳng lẽ không biết, giữa cái đó không
có một chút liên hệ nào hay sao?
- Có quan hệ - Từ Viễn Hàng khẽ nói - Nếu ba không ly hôn
với má con, con sẽ không có cơ hội gặp được Diệp Cương.
Tuyết Kha từ phía trước cửa sổ ngẩng đầu lên.
- Ba! - Nàng dằn từng chữ một nói - Anh ấy không phải là ma
quỷ! Anh ấy cũng là bạn của gia đình ba! - Nàng cố ý dùng
chữ “gia đình ba”, để ngầm chứa cả nhân vật khác nữa.
- Phải. - Từ Viễn Hàng vội vã nói - Cho nên, ba càng thêm tự
trách. Tuyết Kha - Ông nhìn xói nàng, hết sức cố chấp - Ba
muốn con cùng anh ta chấm dứt lai vãng!
- Không! - Tuyết Kha ngắn gọn mà kiên định, nàng nhìn trân
trân Từ Viễn Hàng. Trong lòng nhanh chóng bốc lên một luồng
lửa giận, cha sao có thể bá đạo như vậy, lại vô tình như
vậy! ông dựa vào đâu mà nói với nàng “Ba muốn con cùng anh
ta cắt đứt lai vãng”? Chỉ bởi vì ông là cha, chỉ bởi vì ông
không thích chàng? Hay là bởi vì Diệp Cương từng là “tình
địch” của ông? Phải, từ “tình địch” biến thành bạn trai của
con gái, cái đó khiến ông khó mà chịu đựng nổi! Đây là cha,
ông chỉ là không kham nổi thứ khó chịu đựng đó!
- Con nhất định phải cắt đứt lai vãng với anh ta! - Từ Viễn
Hàng lại nói, trong tiếng nói đã mang ý mệnh lệnh rõ rệt.
- Không, không, tuyệt đối không.
- Con bị ma quỷ làm mê lú rồi! - Từ Viễn Hàng đùng đùng đứng
lên, đi loạn xạ khắp nhà, giọng nói đã hết sức không ổn định
- Con biết, Diệp Cương không phải là nhân vật trong mộng
tưởng của con. Anh ta coi đời là trò trẻ con, đùa bỡn với
tình cảm. Chuyện yêu đương của anh ta và con, vĩnh viễn sẽ
không có kết quả!
- Chúng ta lại quay lại vấn đề cũ rồi - Tuyết Kha chán nản
nói - Kết quả mà ba nói tức là hôn nhân!
- Thế thì kết quả mà con nói là cái gì?- Từ Viễn Hàng bực
dọc hỏi.
- Con không có cái gọi là kết quả - Nàng trầm giọng nói -
Kết hôn hay không đối với con đều không quan hệ, con chỉ cần
hai người yêu nhau.
- Nếu có một ngày anh ta không yêu con nữa?
Nàng sững sờ, ngước mắt nhìn cha:
- Giống như khi ba không yêu má ư? Các vị từng kết hôn, khi
ấy ba làm như thế nào?
- Tuyết Kha - Ông tức giận hét - Được, hôm nay tao không có
cách nào nói lý lẽ với mày! Chỗ đứng của tao không vững, nói
gì mày cũng sẽ không nghe! Mày đi đi! Tao không nói chuyện
với mày nữa! Nhưng tao nói cho mày biết... - Ông mạnh mẽ nói
- Tao sẽ bằng bất kể giá nào khiến hai đứa chúng mày chia
tay! Mày không nghe tao, không quan hệ, tao sẽ tìm Diệp
Cương đến nói chuyện!
Tuyết Kha nhướng mi mắt lên, vẻ không tin, nhìn cha.
- Ba sẽ không! - Nàng nói.
- Tao sẽ! - Từ Viễn Hàng kiên định nói - Tao sẽ đòi anh ta
rời bỏ mày, tao sẽ nói với anh ta, anh ta đang làm tàn hủy
một sinh mệnh tốt đẹp...
- Anh ấy sẽ không nghe ba! - Nàng lại nói.
- Thật ư? Thử xem! Anh ta sẽ nghe tao! - Từ Viễn Hàng nhìn
xói vào con gái - Anh ta sẽ nghe tao, bởi vì dưới cái vẻ
ngoài kiêu ngạo, anh ta có một trái tinh tràn đầy mặc cảm tự
ti, can bản không thể đối mặt với hiện thực! Tao sẽ đánh
thức cái mặc cảm tự ti của anh ta! Tao sẽ làm vậy!
Tuyết Kha vô cùng kinh ngạc nhìn cha, bỗng toàn thân lạnh
giá. Nàng nhận ra một điều, cha có một câu nói có thể là
đúng, dưới cái vẻ ngoài kiêu ngạo của Diệp Cương, chàng có
một trái tim tự tị Nàng thấy lạnh từ chỗ sâu nội tâm lạnh
ra, lạnh mãi đến xương sống. Nàng nhìn sững Từ Viễn Hàng.
Tại sao? Tại sao phải hận chàng như vậy? Tại sao phải nhìn
chàng bằng cách thù hằn như vậy? Bỗng nhiên, nàng thấy được
rằng, mình có thể làm sai, nàng không nên cãi nhau với cha,
không nên nói những lời cứng rắn ấy, cái đó chỉ có thể kích
thích cha khiến ông càng tức giận chàng. Nàng nên mềm một
chút, nàng nên “cầu” cha thông cảm. Nàng đờ người ra mấy
giây, sau đó nàng đi lại, nắm lấy tay cha.
- Ba - Tiếng nàng mềm đi, mềm mà tràn đầy khẩn cầu thành
thật - Đừng làm như vậy. Xin ba đừng làm như vậy. Mấy năm
nay, con tuy không ở bên cạnh ba, nhưng ba vẫn biết, con đối
với ba rất sùng bái rất lưu luyến. Lưu luyến đến cả ba kết
hôn với Lâm Vũ Nhạn, con cũng không ghen. Ba, Ba đừng làm
một việc sẽ khiến ba hối hận. Nếu ba quả thật làm chia rẽ
chúng con... - Nàng bỗng nghẹn lại, nước mắt trào ra, nàng
xúc động, nghẹn ngào nói - Con sẽ hận ba, hận ba đến chết!
Mà, nếu ba quả thật chia rẽ chúng con... sinh mệnh của con,
cũng không có ý nghĩa gì nữa! Ba làm, làm được, con tự sát!
- Tuyết Kha - Từ Viễn Hàng kinh hãi kêu lên, bị mấy câu này
của nàng làm sợ đến đờ ra - Con đang uy hiếp ba...
- Là uy hiếp, uy hiếp rất nghiêm chỉnh! - Tuyết Kha xách túi
xách lên, quay người chạy ra cửa lớn - Nhưng con sẽ nói được
làm được! Con nhất định sẽ! - Nàng dùng tay ôm mặt bật khóc
chạy ra khỏi cửa lớn nhà họ Từ.
Tối hôm đó, khi nàng và Diệp Cương gặp nhau ở can nhà ấy,
tâm tình nàng vẫn không yên ổn, nàng xem ra nhợt nhạt, mệt
mỏi mà tiều tụy. Đáy mắt nàng còn dấu vết mất ngủ, cằm hóp
vào. Đầu mày nàng khẽ nhíu, khi cất nhắc chân tay, đều mang
một vẻ buồn rầu va bất lực không nói ra được. Diệp Cương
chăm chú nhìn nàng, nhìn nàng rất sâu sắc. Tất cả những buồn
bực của nàng đều không tránh khỏi ánh mắt Diệp Cương.
- Chuyện gì thế? Tuyết Khả - Chàng dịu dàng nói - Em có tâm
sự?
- Ồ! - Nàng khẽ hầm hừ, dựa chếch trong sofa, nhìn Diệp
Cương một cái. Đôi mắt Diệp Cương dịu dàng mà tế nhị, mang
cái cưng chiều, mang cái thương mến. Quen biết Diệp Cương
lâu như vậy, nàng quen thuộc mỗi ánh mắt nhìn của chàng, bất
luận lúc nào, trong mắt chàng vẫn mang một vẻ lạnh lùng cao
ngạo khiến người không đo lường nổi. Dù ở lúc chàng nhiệt
tình nhất, chàng cũng có cái lạnh lùng cao ngạo này. Nhưng,
tối nay, chàng rất dịu dàng. Hừ! Lúc chàng dịu dàng như vậy,
hà tất đi phá hoại không khí? Nàng bưng ly trà, nhắm thứ trà
gói thơm dịu mà thấm tận lòng người, tránh né, nói khẽ một
câu - Không có chuyện gì.
Chàng lấy đi ly trà từ tay nàng, dùng hai tay nắm chặt tay
nàng. Lại đưa tay lên khẽ phẩy một lọn tóc ngắn trước trán
nàng, nâng cằm nàng lên, chàng nhìn mắt nàng rất kỹ càng.
- Em biết không? Tuyết Khả - chàng nói - Mắt em giấu không
nổi bí mật. Mỗi lần trong lòng em không vui hoặc buồn bực,
đôi mắt to của em biến thành mờ mịt, mà tròng mắt rất đen
rất đen của em liền biến thành màu xám. Hiện giờ, mắt em ở
trong tình huống như vậy. Nói cho anh biết, cái gì đang quấy
nhiễu em? Là anh chàng Bảy bốn bảy ư?
Phải, bảy bốn bảy cũng là vấn đề. Bảy bốn bảy vẫn khiến nàng
có nỗi đau ngầm và mặc cảm phạm tội. Bảy bốn bảy vẫn khiến
nàng trong lòng đau khổ mà thắc thỏm không yên.
- Không hoàn toàn là Bảy bốn bảy - Chàng thấp giọng nói - Em
còn có vấn đề khác - Chàng lại đang xuyên vượt ý nghĩ của
nàng, thứ sức xuyên vượt ấy khiến nàng vừa kinh lạ vừa chấn
động. Chưa hề có người có thể nhìn thấu nàng như chàng! -
Tại sao không nói? Là... - Chàng do dự thốt ra - Là anh
khiến em chịu oan ức phải không?
Nàng giật nảy người ngước mắt nhìn chàng, ánh mắt sâu thẳm
của chàng sâu sắc biết bao! Mỗi cái nhìn đăm đăm của chàng
đều khiến nàng tim đập mạnh, động tâm, chua xót. Thứ ánh mắt
ấy không được phép nhìn người con gái khác. Nếu chàng có một
ngày biến tâm, nàng cũng chỉ có một con đường có thể đi.
Nàng nghĩ mãi nghĩ mãi, mắt đã ươn ướt, lông mi cũng đã ướt.
Phải, không cần chàng bảo đảm, không cần chàng hứa hẹn,
không cần chàng gánh trách nhiệm, không cần chàng có hợp
đồng, không cần tất cả mọi cái thế tục... không cần gì hết,
chỉ cần chàng yêu nàng! Nhưng, chính giống như lời má nói,
trong cái “yêu” chẳng lẽ không bao hàm hứa hẹn, gánh trách
nhiệm bảo đảm ư? Nàng chăm chú nhìn đôi mắt sâu thẳm của
chàng, nói không ra lời, chỉ là ngây người tha thiết chăm
chú nhìn chàng.
Cái nhìn đăm đăm mang nước mắt đó khiến chàng chấn động mà
bất an.
- Tuyết Kha - Chàng khẽ gọi - Chuyện gì thế? Chuyện gì thế?
Nói cho anh biết! Xin em nói cho anh biết - Chàng hôn ngón
tay lạnh giá của nàng, hôn má lạnh giá của nàng, hôn môi
lạnh giá của nàng. - Em sao toàn thân lạnh ngắt thế? - Chàng
hỏi - Em lạnh ư? Anh lấy chiếc áo len khoác cho em.
Nàng kéo chàng lại:
- Đừng đi - Nàng khàn giọng nói - Em không lạnh.
- Em lạnh - Chàng nói - Nếu thân thể em không lạnh, thì tâm
hồn em rất lạnh.
- Anh nhìn thấu người đến thế kia ư? - Nàng nói - Thế thì
anh nhất định nhìn thấu chuyện mà em buồn bực!
- Không. Anh nhìn không thấu! Chỉ đoán được ra... dù sao, có
liên quan đến anh phải không?
- Vâng, có liên quan đến anh - Nàng nghĩ một chút - Nhưng,
em không muốn anh phiền lòng, em cũng không muốn anh dây
vào, cho nên anh bất tất hỏi thêm nữa.
Chàng chăm chú nhìn nàng:
- Là mẹ em hay là cha em? - Chàng bỗng hỏi - Các vị phản đối
việc em lai vãng với anh ư? Bởi vì anh là một người không
chịu trách nhiệm, căm hận hôn nhân? Ở bên anh, tương lai của
em sẽ biến thành trống rỗng mà nguy hiểm, vốn dĩ, anh là một
người trống rỗng mà nguy hiểm. Phải thế không? Các vị phản
đối ư? Các vị trách móc em ư? Các vị muốn ngăn cản em sa vào
cạm bẫy, sợ em vĩnh viễn không vươn mình lên được ư?
Nàng nhanh chóng nhìn chàng, nhớng mi mắt lên, lòng đầy kinh
ngạc.
- Anh... - Nàng ấp úng nói, toàn thân mềm yếu mà kiệt sức -
Anh cái gì cũng đoán ra được!
Chàng nhìn sững nàng một lát. Đột nhiên, chàng đứng lên, một
mình đi đến bên cửa sổ nhìn ra xạ Chàng đốt một điếu thuốc,
bắt đầu nhả khói, dùng tay chống kính cửa sổ hạ xuống, chàng
nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Trong sắc đêm, đèn lửa muôn
nhà của thành phố Đài Bắc đang lấp lánh. Chàng đứng như vậy,
nhìn đèn lửa muôn nhà, hút thuốc, lặng lẽ không nói.
Nàng chăm chú nhín bóng lưng chàng, có phần lo sợ, có phần
đau khổ, có phần hoang mang chăm chú nhìn bóng lưng chàng,
trong lòng điên cuồng nghĩ: yêu là gì? Yêu là gì? Yêu rốt
cuộc là gì? Một câu hứa hẹn quả thực đáng sợ đến thế ư? Một
câu bảo đảm quả thực đáng sợ đến thế ư? Dù cho “hứa hẹn sống
chết với nhau” cũng không chịu có câu thề ư? Vấn đề mẹ nhắc
bắt đầu xao động trong lòng nàng. Dù cho “hứa hẹn sống chết
với nhau” cũng không cam tâm bị buộc chặt ư? Anh quả thật
yêu tôi ư? Anh quả thật hiểu được chữ “yêu” ư? Bỗng nhiên,
nàng hoang mang nhớ lại, Bảy bốn bảy cái hôm biểu lộ ý “yêu”
đối với nàng, tự trách không nên bủn xỉn nói câu “tôi yêu
cố. Nhưng, Diệp Cương đã nói chữ “yêu” với nàng chưa? Chàng
đã thừa nhận yêu nàng chưa? Chàng đã nói “yêu” nàng chưa?
Nàng toàn thân lạnh run.
Chàng vẫn đứng đấy, ra sức hút thuốc lá. Nàng cũng ra sức
nhìn chăm chú bóng lưng chàng. Thế nào? Nàng vẫn không sao
thoát khỏi ảnh hưởng cha mẹ mang đến cho nàng. Dù rằng nàng
ở trước mặt cha mẹ cứng rắn mà kiên quyết, giờ này phút này,
lại mềm yếu đến một chút niềm tin cũng không có. Chàng yêu
nàng ư? Chàng cần nàng ư? Quả thật yêu nàng ư? Quả thật cần
nàng ư?
Bỗng nhiên, nàng ngồi không ổn nữa, từ trong sofa nhảy lên,
nàng chạy về phía chàng, không nghĩ gì hết, ôm lấy lưng
chàng từ phía sau, dán má lên lưng chàng, nàng run rẩy khẽ
kêu:
- Diệp Cương, anh rốt cuộc có cần em không? Cho em một câu,
để em có thể trả lời lại cha mẹ em!
Chàng toàn thân đều cứng đọ Sống lưng ưỡn thẳng, chàng đứng
đấy không hề động đậy. Tim nàng trĩu xuống, trĩu xuống, trĩu
mãi xuống... không ngừng không ngớt trĩu mãi xuống. Chàng là
ai? Diệp Cương? Một cái tên? Một người đàn ông dám yêu mà
không muốn bị buộc chặt? Tim nàng tiếp tục trĩu xuống, tiếp
tục trĩu xuống. Trả lời em đi, Diệp Cương! Đừng im lặng như
vậy, Diệp Cương!
Bỗng nhiên, Diệp Cương quay người lại, đẩy nàng ra, chàng đi
thẳng đến bên bàn dụi tắt đầu mẩu thuốc. Sau đó, chàng ngẩng
đầu lên, nhìn chòng chọc nàng, đôi mắt của chàng biến thành
dữ dội biết bao, lạnh lẽo biết bao, u ám biết bao, tất cả
những cái đằm thắm ngọt ngào, tế nhị, dịu dàng... toàn thể
đều biến mất.
- Thì ra, cô cũng giống như tất cả các cô gái khác? - Chàng
nói rất gấp mà sắc bén - Cô và họ đều giống nhau! Nếu tôi
biểu thị tình cảm với cô, cô liền muốn tóm bắt lấy tôi! Cô
đòi tôi cho cha mẹ cô một câu, cho họ câu gì? - Chàng nâng
cao tiếng nói, nộ khí vọt lên khóe mắt chàng - Tôi một đời
không trao đổi gì với bất cứ người nào! Tôi không lừa dối
cô! Tôi không thể cho cha mẹ cô bất cứ lời nào! Giả sử cô
muốn làm một cô con gái ngoan, về bên cha mẹ cô đi! Về bên
Bảy bốn bảy đi! Tôi sớm đã nói với cô, tôi sẽ không vì cái
tình yêu mắc dịch này mà đem mình nhốt vào trong lồng! Dù
cho vì cô, tôi cũng sẽ không! Tôi cho rằng cô không giống
với mọi người. Tôi cho rằng cô và tôi là người cùng một
loại. Tôi cho rằng cô thoát tục mà vượt lên thường tình. Kết
quả, cái mà cô cần vẫn là cái mà người thông thường cần:
“hôn nhân, bảo đảm, lời hứa, và một người đàn ông bị cô xỏ
mũi!” - Chàng lắc đầu nặng nề, tiếng nói vẻ mặt đều gay gắt
- Không! Tuyết Kha! Tôi hiểu rồi! Tôi nhận rõ cô rồi! Tôi
yêu không nổi cô!
Nàng lật đật lùi lại phía sau, lật đật ngẩng đầu nhìn chàng,
lật đật lùi đến bên cửa. Người nàng dựa sát vào cửa, mắt mở
rất to rất tọ Há miệng, nàng muốn nói gì, lại thốt không ra
tiếng. Diệp Cương trước mắt nàng, bỗng biến thành xa lạ biết
bao, xa xăm biết bao... Nàng không sao cưỡng lại nổi ý nghĩ
của mình, nàng không biết mình có phải là lầm hay không?
Nhưng, chỗ sâu trong nội tâm nàng lại linh hội được sắc bén
biết bao mùi vị của “bị thương tổn”. Yêu là gì? Yêu rốt cuộc
là gì? Nàng không hiểu, nàng hoàn toàn không hiểu! Nàng cũng
không có sức để nghĩ, để nghiên cứu, nàng bị giày vò càng
lúc càng mạnh, càng lúc càng thêm nặng bởi cảm giác “bị
thương tổn”. Nàng bị nỗi đau đớn giống như gào gan xé ruột
chinh phục. Há miệng, nàng chỉ là không ngừng hít hơi. Lát
sau, nàng mới “loáng thoáng” nghe thấy một tiếng nói, “dường
nhu” là phát từ trong miệng nàng:
- Anh không cần tôi, anh trước nay không cần tôi. Ba má nói
đúng, anh đối với tôi chỉ là gặp dịp thì vui chơi! Anh không
yêu tôi, anh không dám yêu tôi, bởi vì bản thân yêu là trách
nhiệm! Tôi cũng đã hiểu, tôi cũng đã hiểu...
- Phải! - Chàng rống to, bắp thịt cùng mặt vặn vẹo đi, ánh
mắt càng thêm ghê rợn, lông mày xoắn lại một cách đáng sợ,
toàn thể bộ mặt đều dữ tợn - Tôi là ma quỷ! Tôi là ma quỷ
chuyên môn đùa rỡn với tình cảm! Cô đã hiểu! Cô đã hiểu cô
hãy chạy cho nhanh! - Chàng tiến đến sát nàng, đôi mắt dữ
tợn ấy phóng lớn trước mắt nàng giống như cảnh đặc tả điện
ảnh - Cô đúng đấy! Tôi chỉ là gặp dịp thì vui chơi! Yêu được
lâu, tức là trò diễn được lâu. Trong cái yêu của tôi không
có trách nhiệm! Cô đòi tình yêu chịu trách nhiệm, đi tìm anh
chàng hát dân ca của cô! Đi đi! Đi đi! Đi đi! Cô đừng ở
trước mặt tôi giày vò tôi! Cô đi đi! Đi cho nhanh!
Cả người nàng giống như tờ giấy dán lên cửa, nàng đã lùi đến
không thể lùi thêm nữa. Ngẩng đầu, nàng tiếp tục mở to mắt
nhìn trân trân chàng, trong lòng cực kỳ đau khổ. Đây là kết
thúc ư? Đây là kết thúc ư? Đây là kết thúc ư? Nàng chịu
không nổi cái đó. Hoặc giả, nàng chưa từng có được chàng,
nhưng nàng lại chịu đựng không nổi cái “mất” đó. Bỗng nhiên
thấy kiêu ngạo và gang trì đều không còn nữa. Bỗng nhiên,
nàng thấy mình nhỏ bé đến giống như một ngọn cỏ nhỏ dưới gót
chân chàng. Bỗng nhiên, nàng thấy chỉ cần không “kết thúc”,
gì cũng đều nén chịu được, gì cũng đều có thể! Nàng phấn
đấu, tốn sức, nhún nhường khuất phục buột miệng ra mấy câu
mà chính mình cũng không tin:
- Tôi... tôi sai. Đừng... đừng đuổi tôi đi! Xin anh... đừng
tức giận, tôi... tôi không đòi anh chịu trách nhiệm, không
đòi... lời hứa, không đòi... không đòi... không đòi... gì
hết...
- Cô nói dối! - Chàng hét to, dữ tợn mà hung bạo. Ngay cả sự
chịu khuất của nàng cũng không sao khiến chàng hồi phục lại
hình người. Chàng lại thành một quái vật, sẽ “bắn tên bừa
làm bị thương người”. Tất cả “tên” của chàng đều nhằm bắn
vào nàng - Cô có đòi! Gì cô cũng đòi! Cô là ngụy quân tử giả
vờ đóng vai thanh cao! Cô giả dối! Cô dung tục! Cô tầm
thường! Cô không phải là cô gái trong lòng tôi! Tôi coi
khinh cô! Tôi coi khinh cô! Tôi coi khinh cô! - Chàng hét to
với nàng.
- Không! Không! Không! - Nàng lắc đầu, ra sức lắc đầu - Diệp
Cương - Nàng lầm bầm kêu khẽ, buồn khổ chìa tay ra - Diệp
Cương, Diệp Cương, đừng la ó, tôi... tôi... - Nàng bị cái tự
ti của mình làm cho sợ hãi, cổ họng nghẹn lại, thần trí mê
mụ, nàng thốt không ra lời.
- Cô đi đi! - Chàng cuồng loạn đẩy người nàng ra, thô bạo mở
cửa lớn. Mặt xanh xám, hai mắt trợn tròn, chàng lại rống to
vào mặt nàng - Cô tại sao không xéo về chỗ cũ của cô đi!
Nàng dùng hai tay ôm lấy tai, cuối cùng rống lên thành
tiếng:
- Anh là thằng điên! Anh là đao phủ! Anh giết chết tất cả
tình cảm của tôi! Tôi đi! Tôi đi! Tôi cũng sẽ không trở lại
nữa! Tôi cũng không muốn gặp anh nữa! Tôi đi! Tôi đi! Tôi
đi!...
Nàng cuối cùng quay người chạy thẳng ra. |
|