Tuyết Kha tìm kiếm Diệp Cương như điên cuồng.
Chàng không có ở trong căn hộ độc thân.
Chàng không có ở văn phòng.
Chàng cũng không có ở nhà cha chàng.
Thỏ khôn có ba hang, chàng không có ở hang nào. Vũ Nhạn vẫn
đi cùng Tuyết Kha, lái xe đưa nàng đi khắp nơi tìm. Họ lái
xe đến Dương Minh Sơn, không có ở chỗ ngắm biển đèn; lái xe
đến thành âm nhạc, không có ở thành âm nhạc; lái xe đến quán
ăn quán cà phê thường đến, không có, không có ở bất kỳ nơi
nào hai người từng đến.
Đêm đến, Vũ Nhạn mệt đến lả người.
- Tôi đưa cô về nhà - Vũ Nhạn nói - Tìm thế này không được
gì. Thành phố Đài Bắc quá lớn, anh ấy có thể lánh ở bất kỳ
xó góc nào. Tìm thế này tìm ba ngày cũng không thấy. Văn
phòng nói anh ấy khá nhiều ngày không đi làm. Cha anh ấy
cũng không gặp anh ấy. Anh ấy có thể rời khỏi Đài Bắc đến
một địa phương khác rồi.
- Không cần đưa tôi về nhà - Tuyết Kha xuống xe - Cô về đi
tôi một mình đi trên phố.
- Tôi tốt nhất là đưa cô về! - Vũ Nhạn có phần hoang mang.
- Không. Tôi cam đoan tôi rất khỏe, tôi muốn tản bộ một chút.
Cô đi đi! Ba tôi nhất định đang tìm cô - Nàng đẩy Vũ Nhạn
lên xe, quay đầu đi. Trên đường phố đèn lửa huy hoàng, cô ta
bất lực lắc đầu, lái xe đi.
Tuyết Kha một mình đi dạo trên đường phố không có mục đích,
mỗi bóng người cô độc đều khiến nàng chú ý. Diệp Cương, anh
ở đâu? Đi rồi lại đi, xuyên qua đường phố này đến đường phố
khác. Mỗi khi gặp một trạm điện thoại, lại vào chia ra gọi
ba cú điện thoại: căn hộ độc thân không có người nghe, văn
phòng hết giờ làm, nhân viên trực ban nói chàng không có ở
đó, người nhà họ Diệp trả lời nói không về quạ Bất luận gọi
bao nhiêu điện thoại đều bặt không tin tức. Đêm, dần dần
khuya, đèn nê- Ông đầu phố từng ngọn một tắt. Hai chân nàng
đi đến nỗi vừa mỏi vừa đau. Vào trạm điện thoại cuối cùng,
nàng trước hết gọi điện thoại về nhà cho Bùi Thư Doanh, chỉ
ngắn gọn nói:
- Má, con rất khỏe, đừng lo cho con!
- Con đang ở đâu? - Bùi Thư Doanh nóng ruột hỏi.
- Đừng lo! Má, con vẫn khỏe, rất khỏe, có thể về muộn một
chút, má ngủ trước đi, đừng đợi con.
Vội vã cắt điện thoại, lại lần lượt gọi ba số điện thoại
khác. Vẫn như vậy. Tìm không được người. Nàng đứng ở đầu phố
đêm tối, nhìn xe nườm nượp qua, có xe của Diệp Cương không?
Có không? “Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi
thủ, na nhân khước tại đang hỏa lan san xứ” Khắp các nơi
làng tìm chàng trăm ngàn lần, vụt quay đầu lại, người ấy
đang ở nơi đèn lửa gần tàn...
Câu đẹp biết bao, ý cảnh đẹp biết bao, “nỗi mừng choáng
ngợp” đẹp biết bao! Nàng quay đầu bên trái một lượt, quay
đầu bên phải một lượt, đường phố vẫn là đường phố, xe phố
vẫn là xe phố, đèn phố vẫn là đèn phố. Người ấy không có ở
nơi đèn lửa gần tàn!
Sau cùng, nàng phát hiện mình đi vào chung cư của Diệp
Cương. Lên lầu, nàng máy móc đi đến cửa gian phòng ấy, biết
rõ bên trong không có người, nàng vẫn nhấn chuông cửa. Bốn
chung quanh lặng như tờ. Đêm đã khuya, các hộ trong tòa lầu
lớn đã khóa chặt cửa, cái cửa trước mặt nàng cũng khóa, nàng
không đi vào được. Nhưng nàng đã quá mệt quá mệt, suốt cả
buổi chiều đến tối, nàng “truy tầm” vài ngàn vài vạn dặm!
Vài ngàn vài vạn thế kỷ! Diệp Cương, anh ở đâu? Diệp Cương,
anh ở đâu? Nàng dựa lưng lên cửa, không tự chủ nổi, nàng từ
từ trượt xuống, ngồi trên thảm trước cửa.
Dùng tay ôm đầu gối, nàng co quắp trong bóng tối. Trên lối
đi có một ngọn đèn nhỏ, vừa hay ánh sáng không chiếu tới
đây. Nàng tựa đầu trên cửa, nàng nghĩ, nàng chỉ cần nghỉ
ngơi một cái, nghỉ ngơi một cái ở chỗ gần Diệp Cương nhất.
Nàng quả thực quá mệt quá mệt, không chỉ mệt nhọc về thân
thể, còn mệt nhọc về tinh thần, không chỉ mệt nhọc, còn cả
thất vọng, thất vọng càng lúc càng sâu, thất vọng càng lúc
càng nặng. Diệp Cương, để tôi gặp anh! Để tôi gặp anh! Để
tôi gặp anh! Trong lòng gào thét tram ngàn lần, người ấy
không có ở nơi đèn lửa gần tàn!
Thời gian không biết trôi qua bao nhiêu lâu, nàng lại ngồi
đấy và ngủ thiếp đi.
Khi Diệp Cương đi ra khỏi thang máy, cầm chìa khóa cửa
phòng, đi đến cửa, nhìn thấy Tuyết Kha, chàng hoàn toàn ngây
người ra. Nàng co quắp ở đây, gầy gầy nhỏ nhỏ, bộ mặt nhợt
nhạt dựa trên đầu gối, tóc dài xõa ra, che lấp nửa mặt, lông
mi rậm rủ xuống, đầu mày khẽ nhíu lại, góc mắt ươn ướt. Trái
tim chàng vụt co rút lại, chàng ngồi xổm xuống, đăm đăm nhìn
nàng, dùng ngón tay nhè nhẹ vuốt góc mắt nàng, nước mắt thấm
ướt ngón tay chàng. Chàng nhắm mắt, lắc lắc đầu, đó là ảo
tưởng! Chàng lại mở mắt, nàng vẫn ngủ ở đấy, nhất định ngủ
không được dễ chịu, nàng nhíu mày ưỡn mình lên, bỗng nhiên
nàng tỉnh dậy. Mở mắt, nàng lập tức nhìn thấy Diệp Cương!
Nằm mơ rồi, nàng nghỉ, cười với bộ mặt trong mợ Trong mơ có
thể nhìn thấy Diệp Cương, chi bằng đừng tỉnh nửa thì tốt
hơn, nàng lập tức lại nhắm mắt lại. Nước mắt dọc theo khóe
mắt lăn xuống, bên môi nàng lại hé cười, miệng lầm bầm nói
khẽ:
- Diệp Cương, tôi hình như tìm thấy anh, hình như...
Diệp Cương trong lòng một cơn quặn thắt dữ dội, mắt lập tức
ươn ướt. Khom lưng xuống, chàng ẵm Tuyết Kha lên. Mở cửa
phòng, chàng ẵm nàng đi vào trong phòng. Bị lay như vậy,
Tuyết Kha thực sự tỉnh lại.
Nàng nhướng lông mi, phát hiện mình ở trong cánh tay Diệp
Cương, chàng lúc ấy sâu thẳm như biển, sôi sục như lửa, sáng
rực như đèn, tối đen như đêm... giống rừng, giống mặt trời
mọc, giống đôi mắt của toàn thể vũ trụ đang ngây nhìn mình.
Nàng dùng thời gian vài giây, muốn làm rõ đó có phải là thực
không, hay là mình đang nằm mở Diệp Cương ôm nàng vào phòng,
đóng cửa phòng, bật sáng đèn treo. ánh đèn ấy chói mắt nàng.
Nàng nghiêng đầu đi tránh ánh sáng ấy, né tránh một cái, môi
nàng chạm vào bâu áo trên vai chàng: nàng biết là thực!
Trong phút chốc, ngàn sầu vạn hận đều trào lên trong lòng,
nỗi buồn từ trong mà đến, hễ phát ra là không thể dừng. Há
miệng ra, nàng không nghĩ gì, cắn mạnh vào đầu vai chàng một
miếng, hận chàng chết được, hận chàng chết được, hận chàng
chết được! Cắn chết chàng! Cắn chết chàng! Cắn chết chàng!
Diệp Cương bị nàng cắn đến nỗi dướn người lên. Chàng cúi đầu
nhìn nàng, nước mắt đang điên cuồng tuôn chảy trên mặt nàng,
nàng liều mạng cắn chàng, tựa hồ muốn cắn chàng thành mảnh
vụn. Chàng không động, tim đau nhói, mắt nóng lên mà ẩm ướt.
Chàng để nàng cắn, để nàng phát tiết, chàng cứ ẵm nàng như
vậy mắt không chớp ngây nhìn nàng. Nàng buông miệng ra, quay
đầu lại nhìn chàng, muốn nói, nghẹn ngào mà không thể thành
tiếng, nước mắt chảy vào trong tóc, trong dái tai... Chàng
đặt nàng lên giường. Ngồi ở cạnh giường, chàng đăm đăm nhìn
nàng, cầm một cái mùi xoa, cẩn thận chùi ngấn nước mắt cho
nàng. Sau đó, chàng bỗng ôm chặt lấy nàng, áp đầu nàng trước
ngực, để nước mắt ấy hun bỏng người chàng.
Nàng bỗng đẩy chàng ra, co rụt lại phía sau dựa trên đầu
giường. Ngấn nước mắt nhem nhuốc đầy mặt, tóc rũ rượi xõa
trước ngực, bết trên má nàng. Mắt nàng và nước mắt đồng thời
là ngọn lửa, là ngọn lửa có thể thiêu hủy tất cả, Thủy hỏa
đồng nguyên.Nước lửa cùng nguồn... Đó là hai cái giếng sâu,
hai cái giếng sâu vừa là lửa vừa là nước. Diệp Cương nát
lòng nhìn hai cái giếng sâu ấy, dìm chết đi, thiêu chết đi,
chết cũng không hối, chết cũng không hối, chết cũng không
hối.
- Diệp Cương! - Nàng kêu lên, cuối cùng dùng sức kêu lên -
Anh là đồ ngốc! Anh là đồ khốn! Tại sao phải đem mình biến
thành ma quỷ? Tại sao đối với tôi hung ác tàn nhẫn như vậy?
Anh không biết anh đang mưu sát tôi ư? Tôi chết đối với anh
có cái gì hay? Anh có biết, anh hủy diệt ấn tượng của tôi
đối với anh so với bất cứ chuyện gì còn tàn nhẫn hơn không?
Sao anh dám làm như vậy? Sao anh dám? Sao anh nhẫn tâm làm
như vậy? Chẳng lẽ tôi đối với anh còn chưa đủ chiều theo,
còn chưa đủ nghiêm chỉnh, còn chưa đủ tri kỷ? Anh có bất kỳ
đau khổ nào, anh tự gánh chịu lấy, tôi ngay cả tư cách chia
gánh đều không có hay sao? Anh mắng tôi, anh đánh giá thấp
tôi, anh sỉ nhục tôi... cho rằng như vậy tôi sẽ rút lui,
biến mất khỏi cuộc đời anh, anh sẽ không bận bịu, không có
gánh nặng, không có cảm giác về trách nhiệm? Được! - Nàng
bướng bỉnh hất đầu, nhảy xuống khỏi giường, xông tới cửa sổ
lớn hạ xuống đất - Tôi nhảy lầu! Tôi chết, xem anh có phải
là giải thoát được hay không? - Nàng không hề làm ra bộ, đẩy
cửa sổ, gió đêm thổi vào mặt, thổi tung làn tóc dài của
nàng. Nàng xông tới ban công. Diệp Cương sợ nhủn người, lao
tới, chàng cố sống cố chết ôm lấy nàng, lôi nàng về giường.
Nàng vùng vẫy, còn muốn chạy ra cửa sổ lớn hạ xuống đất. Do
đó, chàng nhanh chóng mà cuồng loạn áp môi lên môi nàng.
Giây lát, chàng ngẩng đầu lên, buồn khổ mà sôi nổi nhìn
nàng, trong ánh mắt là nỗi buồn bã và thương tiếc không bờ
không bến.
- Em sao lại ở đây? - Chàng khàn khàn hỏi - Anh đã mấy ngày
không về đây. Anh biết em đang tìm anh, nhân viên ở văn
phòng nói, họ nói em đã gọi mấy chục cú điện thoại. Em biết
không? Anh về đây chỉ là muốn tĩnh một cái, suy tính anh có
cần gọi điện thoại cho em hay không hoặc giả là - Chàng xoắn
tít đầu lông mày - một đi cho rảnh.
Nàng hồi hộp ngước mắt đăm đăm nhìn chàng, lúc đó mới phát
hiện chàng không biết nàng đã gặp Đỗ Ức Bình, không biết tất
cả ngọn nguồn sự việc, tất cả nỗi khổ tâm của chàng, nàng
đều biết rõ. Chàng chỉ là từ nhà và văn phòng, biết nàng
đang tìm chàng, cho rằng nàng về tình cảm lại một lần khuất
phục, cho rằng nàng chẳng qua chỉ là “chịu nhún cho yên
việc” mà thôi.
- Một đi cho rảnh? - Nàng hỏi - Anh muốn đi đâu?
- Mỹ quốc.
- à, Mỹ quốc - Nàng gật gật đầu - Mỹ quốc không phải là bên
trời, Mỹ quốc là một quốc gia, hiện giờ ai ai cũng có thể
làm hộ chiếu đi du lịch, đi Mỹ không khó! Anh cho rằng đến
Mỹ là thoát nổi tôi phải không? Tôi sẽ đuổi theo đến Mỹ!
Chàng chăm chăm nhìn nàng, mắt ướt ướt, tròng mắt mù nước,
đen sâu, khiến người động tâm, khiến người chua xót, khiến
người đau lòng!
- Tuyết Kha! - Chàng tốn sức đọc cái tên đó - Anh có đáng
hay không? Đáng được em yêu như vậy hay không? Sau khi anh
nói những lời khốn kiếp như vậy hôm đó, em còn yêu anh ư?
Anh có đáng hay không?
Nàng ngồi nửa người trên giường, lặng lẽ nhìn chàng. Hồi
lâu, nàng không nói chỉ là lâu dài, si mê chăm chú nhìn
chàng, ánh mắt đó nhìn làm chàng đờ ra, tan ra. Chàng cuống
quít nhảy lên, đi rót nước sôi, làm chén đĩa đụng nhau kêu
lanh canh. Chàng lại chạy đi đóng cửa sổ, mở máy lạnh, làm
vang ầm cả nhà. Quay cuồng xong, chàng trở về bên giường.
Mắt nàng không hề chớp tiếp tục si mê nhìn chàng. Chàng đã
sụp đổ. Đi lại, chàng quỳ xuống thảm trước giường, chìa hai
tay cho nàng, nắm chặt lấy tay nàng.
- Anh không biết tại sao lại nói những lời ấy - Chàng cầu
xin tha thứ - Anh nhất định là điên rồi! Anh đột nhiên tinh
thần thất thường một chút, không biết mình đang làm gì...
- Ồ, anh biết chứ, anh cố ý nói thế.
Tuyết Kha khẽ nói, ngồi đến bên giường, nâng đầu chàng lên
đầu gối mình, đẻ chàng dựa vào mình. Nàng có phần mơ hồ, có
phần bối rối, có phần sợ hãi... Phải, sợ hãi, nàng quả thật
sợ hãi. Nàng muốn nói ra tâm sự của chàng, nàng muốn giải
tất cả câu đố, nhưng, đột nhiên, nàng sợ hãi. Lâu nay, từ
quen nhau đến yêu nhau, chàng dùng hết các thứ phương pháp
phòng ngừa nàng biết quá khứ của chàng, thậm chí không dẫn
nàng đến gặp cha chàng, người nhà của chàng. Chàng thà rằng
có thể đem mình biến thành đáng ghét, cũng không chịu nói ra
nỗi khổ tâm của chàng. Chàng cố tình giấu giếm như thế, nàng
có thể nói toạt ra được không? Nàng có thể không? Nàng đang
trong do dự bất định, chàng đã cay đắng mà nói:
- Anh không phải là cố ý, anh không cố ý làm thương tổn em.
Mỗi lần khiến em đau lòng anh còn đau khổ gấp trăm lần so
với khiến em đau lòng! Đã nói những lời khốn kiếp ấy, anh
hận không thể giết chết mình,ngàn dao lóc thịt làm muôn
mảnh! Trời! - Chàng đau khổ thở dài - Tuyết Kha, anh không
biết làm thế nào, em hỏi anh có cần em không. Em không hiểu,
em không hiểu... anh muốn có em biết bao! Muốn có em điên
cuồng biết bao! Trong cuộc đời không có em, dường như không
có ý nghĩa gì! Em không hiểu...
- Em đã hiểu! - Nàng buột miệng ra không khống chế nổi mình
nữa. Người đích thực yêu nhau không thể có bí mật, đích thực
yêu nhau cần trần trụi đối với nhau. Nàng quên sợ hãi, quên
lo lắng, quên sự “kỵ húy” đối với thiếu sót của bản thân
trong nhân tính, nàng quên rất nhiều rất nhiều cái, rất
nhiều bí ẩn trong chỗ sâu của tâm linh loài người nàng còn
chưa thể linh hội được. Nàng buột miệng ra nói - Em hiểu cả
rồi, Diệp Cương, em đã gặp Đỗ Ức Bình.
Chàng giật mình kinh hãi, lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt
chàng vụt biến thành màu tro, thân thể chàng cứng đơ, ánh
mắt cứng đơ, bắp thịt trên mặt cứng đơ... Chàng ngồi trên
thảm, nhìn thẳng nàng, cả người đều “hóa thạch”.
Nàng có phần hoảng sợ, nắm lấy tay chàng, tay chàng cũng
cứng như đá, tất cả các bắp thịt đều cang thẳng. Nàng gấp
rút sờ ngón tay chàng, gấp rút sờ tóc chàng, gấp rút sờ má
chàng, gấp rút nói một hơi:
- Em không bận tâm, em không bận tâm gì hết. Anh hiểu không?
Diệp Cương, em biết anh sợ cái gì, em biết một số ngày này,
anh sống vừa mâu thuẫn vừa đau khổ như thế nào! Diệp Cương
anh nghe em nói. Không quan hệ, cái gì cũng không quan hệ,
anh vẫn có tư cách yêu đương, anh vẫn có tư cách kết hôn!
Việc mà anh sợ, là cái mà mỗi một người chúng ta đều sẽ sợ.
Nhưng, có thể không cần con, có thể không đẻ, bất kể bác sĩ
nói thế nào, chỉ cần quyết tâm không đẻ con, thì không có
vấn đề gì hết, phải thế không? Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp
Cương, Diệp Cương! - Nàng bồn chồn, lay tay chàng, lay bả
vai chàng, lay chàng, ra sức lay chàng - Anh nghe em nói,
Diệp Cương, em yêu anh, em muốn sống chung với anh! Em sẽ
không dẫm lại vết xe đổ của Đỗ Ức Bình...
Diệp Cương bỗng nhảy lên. Chàng hung bạo gạt tay nàng ra.
Chàng lập tức lồng lộn, lòng trắng mắt chàng đỏ ngầu lên, bộ
mặt chàng trắng bệch giống như người chết, môi miệng chàng
hoàn toàn không có sắc máu. Chàng túm lấy cánh tay nàng,
dùng sức, hung dữ, xách thẳng nàng từ giường lên. Chàng
nghiến răng nghiến lợi, vô cùng bi phẫn hét lên:
- Cô tại sao muốn đi gặp nàng? Cô tại sao nhất định muốn xé
da tôi ra, đi nghiên cứu bộ xương tôi? Ai cho cô cái quyền
ấy? Ai cho phép cô làm như vậy? Cô lật lên tất cả màu sắc
che chở tôi! Cô đã nhìn thấy một mặt tôi không thể đối diện
với đời người nhất! Trời hỡi! - Chàng ngửa mặt lên trời hét
to - Đó là yêu ư? Đó là yêu ư? Đó là yêu ư? Cô còn dám nói
cô yêu tôi ư?
- Ồ, em yêu, em yêu, em yêu! - Nàng hét liền một chặp, sợ
nhũn người, sợ đờ người mà còn vô cùng hối hận. Không nói
toạc ra! Không nên nói toạc ra! Té ra, chàng sợ việc này đến
như vậy! Té ra đòn đánh và vết thương chàng phải chịu nặng
đến như vậy! - Nàng hoảng loạn ôm chàng, vuốt ve chàng, hôn
chàng, kéo chàng, kêu lên - Đừng nghi ngờ em, nếu không phải
là quá yêu anh, em đã không đi truy cứu! Nhưng, em đã nói em
không bận tâm, em sẽ không vì cái đó mà coi thường anh! Em
sẽ không...
- Nhưng, tôi sẽ! - Chàng rống to, rống to vào mặt nàng,
trong mắt lồi ra tiếng nói giống như pháo nổ, trong mỗi nổ
vỡ đều toát ra đau khổ và tuyệt vọng - Tôi sẽ bận tâm! Tôi
sẽ coi thường chính tôi! Cô không hiểu ư? - Chàng dùng sức
đẩy nàng ra, đẩy nàng ngã lên giường. Chàng đi vòng quanh
nhà, giống như một con thú bị nhốt trong lồng, chàng dùng
tay dứt tóc mình, dậm chân nhảy chồm lên - Bây giờ cô đã
biết, bây giờ cô biết hết cả rồi! Tôi không phải là chống
lại hôn nhân, tôi không có tư cách bàn đến hôn nhân! Không
có tư cách yêu, không có tư cách sinh hoạt, không có tư cách
đòi một gia đình! Cái tự trọng tôi gắng sức ngụy trang, đều
không còn nữa! Tôi đem da tôi lột sạch! Cô, cô, cô! - Chàng
dừng trước mặt Tuyết Kha, kẽ mắt rách hết - Cô tại sao muốn
vạch trần tôi? Cô tại sao muốn vạch trần tôi? Cô tại sao
không vứt bỏ tôi? Cô tại sao muốn làm như vậy... - Tiếng
chàng khàn, tuyệt vọng và đau đớn bóp vặn toàn thể bộ mặt
chàng.
Tuyết Kha hoàn toàn ngây người ra.
- Em đã nói em không bận tâm! - Nàng chỉ biết lặp lại câu đó
- Em cam đoan không bận tâm, thật đấy, thật đấy! Diệp Cương!
Anh thử thách em xem, anh thử thách em xem, em không bận
tâm! Em muốn lấy anh, em muốn sống chung với anh...
- Im mồm! - Chàng hét to - Cô sao có thể lấy tôi? Cô cần một
gia đình đầm ấm, cô cần rất nhiều con, cô càn con cháu đầy
nhà... Cô có thể tưởng tượng con cháu đầy nhà, mắt quýp
xuống, thè đầu lưỡi ra, giống như dòi bò ở trước mắt cô...
- Đừng nói như vậy! - Tuyết Kha kêu ré lên, dùng hai tay bịt
tai.
- Ha ha ha ha! - Diệp Cương ngẩng đầu cười rộ, nước mắt từ
đôi mắt to, nam tính, kiên cường lăn ra - Cô chịu không nổi!
Tôi chỉ mới nói một cái, cô đã chịu không nổi! Cô, đầy đầu
óc thi từ, đầy đầu óc văn học. Bây giờ cô nên biết, không
phải là thơ, không phải là văn học, không phải là nghệ
thuật! Có người sinh ra đã sẵn định là xấu xí, há chỉ xấu
xí, mà là tàn nhẫn, bàn làm gì đời này, bàn làm gì kiếp sau!
Trời, không đẹp không đẹp! Không đẹp chút nào! Đó là việc
tàn nhẫn nhất! Tuyết Kha, cô sao sẽ không bận tâm, tôi bận
tâm! Sự thực, cô cũng bận tâm! Cô mẫu tính biết bao lại dịu
dàng biết bao, cô nhiệt tình biết bao lại lương thiện biết
bao! Cô mỹ lệ biết bao lại ưu tú biết bao! Cô van nhã biết
bao lại cao quý biết bao!... Cô là tập trung tất cả ưu điểm.
Cô khiến tôi yêu đến phát điên phát cuồng! Nhưng, tôi không
thể hủy hoại cô! Tôi từng hủy hoại một cô gái! Một cô gái
cũng ưu tú như cộ Tôi không thể hủy hoại người thứ hai!
Tuyết Kha, cô biết không? - Chàng nâng cao tiếng nói, trong
tiếng nói đang rỏ máu - Thượng đế cho cô sinh mệnh, là bảo
cô kéo dài! Thượng đế cho tôi sinh mệnh, là bảo tôi cắt đứt!
Tôi không có tương lai! Cô mới có tương lai! Tôi đã từng hối
hận nghìn lần vạn lần, không nên trêu vào cô, không nên yêu
cô, không nên buông thả tình cảm của tôi, tôi hận mình, hận
mình đến chết, tại sao làm không nổi chuyện không yêu cô,
không tiếp cận cô! Trời, Tuyết Khạ Tôi bây giờ đã biết, tôi
không phải là một người, tôi là một động vật ghê rợn...
- Diệp Cương! - Tuyết Kha lại kêu ré lên, nước mắt cũng trào
ra - Anh không thể nghĩ như vậy, anh không phải là vậy, anh
cũng ưu tú và tốt đẹp...
- Câm mồm! - Chàng lại hét - Đừng dùng loại chữ ưu tú và tốt
đẹp đối với tôi! Loại chữ ấy sẽ như con dao đâm vào tim tôi!
Tôi nói cho cô biết! Tôi không là gì cả! Cô chỉ cần nhìn
thấy đứa trẻ ấy, mắt quýp xuống, thè đầu lưỡi ra, một đời sẽ
không biết nói, sẽ không lớn lên... - Chàng dùng hai tay sợ
hãi ôm lấy đầu mình, nhắm nghiền mắt, tựa hồ muốn gắng sức
thoát khỏi ký ức ấy. Nhưng, chàng thoát không nổi. Nhảy
người lên, chàng ôm đầu loạng choạng lảo đảo chạy khắp nhà.
Tuyết Kha nhảy xuống khỏi giường, kinh hoảng mà đau khổ muôn
phần túm lấy tay chàng, khóc và kêu lên:
- Đừng như vậy! Đừng nghĩ như vậy! Đừng nghĩ như vậy!
- Đừng đụng vào tôi! - Chàng gay gắt kêu to - Vĩnh viễn đừng
đụng vào tôi! Vĩnh viễn đừng đụng vào tôi! Vĩnh viễn đừng
đụng vào tôi! - Chàng đẩy nàng ra. Bỗng nhiên, giống như thú
rừng muốn tìm đường ra, chàng xông đến bên cửa phòng, mở cửa
lớn, chàng xông ra ngoài. Tuyết Kha theo đằng sau, khóc đuổi
theo ra, khóc kêu:
- Diệp Cương! Anh đi đâu? Diệp Cương! Anh đi đâu?
- Tránh khỏi cô! - Chàng không quay đầu lại, kêu - Tránh
khỏi cô!
Chàng lao vào thang máy. Nàng đuổi theo, vào một thang máy
khác.
Chàng từ thang máy ra, chạy về phía phố lớn. Nàng khóc đuổi
theo đằng sau. Diệp Cương xông tới phố lớn, lập tức, chàng
chui vào xe của chàng. Nàng ở đằng sau khóc lên:
- Diệp Cương! Quay lại! Diệp Cương! Đừng!
Xe ầm một tiếng nổ máy, lao như tên bắn về phía đường phố
đêm đen. Tuyết Kha đứng bên đường cái, nước mắt đầy mặt, mở
to mắt, nhìn trừng trừng chiếc xe giống như say rượu xông
xáo ngang dọc ngoằn ngèo trên đường phố, nàng uổng công kêu:
- Cẩn thận... cẩn thận... Diệp Cương! Diệp... Diệp...
Tiếng nàng cứng lại trong bầu trời đêm, mắt nàng nhìn thấy
phía đối diện chạy lại chiếc xe tải lớn mười bánh chở đầy
hàng hóa. Chiếc xe tải ấy có đôi mắt giống như đuốc lửa đang
phóng nhanh như baỵ Chiếc xe nhỏ say rượu của Diệp Cương,
đón chiếc xe tải lớn ấy, không nghiêng không chếch tông vào.
- Diệp... Cương!
Tiếng nàng và tiếng xe vỡ nát đồng thời vang lên ghê rợn
trong bóng đêm. Nàng thấy được tiếng của mình, đã kêu đến
tận phía ngoài không gian, mà chiếc xe nhỏ của Diệp Cương,
giống như một đống gỗ chất, đang trước mắt nàng, vỡ vụn, vỡ
vụn... vỡ vụn ra.
Nàng ngậm miệng lại, không kêu la nữa, hai chân mềm nhũn quỵ
xuống, nàng nói khẽ một câu:
- Diệp Cương, trải qua nhiều đòn đánh như vậy anh cuối cùng
lại bị tôi giết.
Nàng ngã xuống, không còn ý thức gì nữa. |
|