COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Viet Casino - HTTP://WWW.VIET-CASINO.COM

NGỌN ĐÈN ĐÊM QUA

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]
[Chương 11][Chương 12][Chương 13][Chương 14][Chương 15][Chương 16][Chương 17][Chương 18]

Chương 8

flower

Ba ngày sau.

Khoảng chừng 5 [:0] 0 sáng, chuông điện thoại đầu giường Tuyết Kha bỗng reo lên. Nàng nhanh chóng giống như động tác phản ứng, lập tức cầm ống nghe lên. Ba ngày nay, máy điện thoại đã biến thành sự giày vò của nàng. Đêm ấy trên đỉnh núi Dương Minh, nàng từng cho chàng số điện thoại. Ba ngày nay, nàng hình như vì chuông điện thoại mà sống. Chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi... mỗi phút mỗi giây chờ đợi, giống như ngàn ngàn vạn vạn thứ nung nấu. Nàng một đời chưa từng, nếm trải mùi vị của “chờ đợi” mạnh mẽ như thế này.

- A lô? - Nàng nói khẽ vào ống nói, trong lòng còn có phần không khẳng định, rất có thể là Đường Vạn Lý gọi đến, Đường Vạn Lý ba ngày này đều điên điên dại dại quấn quít lấy nàng - Ai đấy? Tuyết Kha đây - Nàng trước tiên xưng tên.

- Tuyết Kha - Tiếng Diệp Cương trầm thấp mà mạnh mẽ, gần như ngay bên tai, nàng dường như có thể nghe thấy tiếng thở của chàng. Tiếng kêu gọi ấy đã khiến nàng toàn tâm khích động: Cảm tạ Thượng đế, chàng không quên nàng! Cảm tạ Thượng đế, chàng nhớ được điện thoại này, Cảm tạ Thượng đế, chàng chịu nhấc ống nghe lên gọi số cho nàng! Tuyết Kha, nghe rõ đây - Chàng nói rõ ràng - Mặc quần áo vào. Anh cho em thời gian mười phút. Anh ở trạm điện thoại phía ngoài chung cư của em. Em kéo màn cửa ra là có thể nhìn thấy anh! mười phút, thay đồ xong xuống dưới lầu. Anh đợi ở đây, quá giờ không đợi!

Mười phút? Nàng còn chưa kịp thở ra, điện thoại đã cắt. Nàng nhảy phắt xuống khỏi giường, xông thẳng đến bên cửa sổ, vén màn cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Quả nhiên, bên phố đối diện, chiếc xe của chàng, đậu ở đấy! Mà chàng đang dựa chếch bên trạm điện thoại hút thuốc! Trời còn sớm như vậy, đầy phố sương mù mịt. Chàng đứng trong sương mù đậm đặc, mọi cái đều mơ hồ, chấm “lửa nhỏ” trên đầu mẩu thuốc của chàng vẫn quen thuộc lóe sáng, đang phát tín hiệu “kêu gọi “ đối với nàng.

Mười phút, chàng chỉ cho nàng mười phút! Người đàn ông bá đạo biết bao! Nàng lật đật xông vào nhà tắm, rửa mặt súc miệng nhanh như chớp, túm lấy lược, chải tóc qua quít, mất mấy phút rồi nhi? Nàng tim đập càng mạnh, phải đợi tôi nha Diệp Cương! không thể quá thiếu nhẫn nại nha, Diệp Cương! không thể quả thực “ quá giờ không đợi” nha, Diệp Cương! Mở tủ áo nàng đưa mắt nhìn, đỏ cam vàng lục lam xanh tím, trời đất, nên mặc chiếc áo nào? Diệp Cương, anh thích màu nào? Cây trúc? Cây trúc? màu lục! nàng túm lấy chiếc áo đầm màu lục, trong cơn hấp tấp chui đầu vào trong tay áo. Gấp quá, vội quá, cuống quá, cứ coi như là mặc xong chiếc áo đầm lụa màu lục nhạt này, nhất thời lại tìm không được dây lưng da, hấp tấp với lấy chiếc khăn quàng dài màu trắng thắt vào lưng. Mất mấy phút rồi nhỉ không kịp nghĩ nữa, không kịp tính nữa, xách một cái túi xách nhỏ lên, nàng xông ra cửa lớn.

- Tuyết Kha! - TIếng mẹ từ phòng ngủ la lên - Mày đấy hả? Sao sớm thế đã đi học?

- Ồ, má! - Nàng cất cao giọng kêu - Sáng nay có việc gấp, con đi đây! Tối về nhà sẽ nói với má!

- Mày ăn sáng chưa? - Bùi Thư Doanh đang la lên: Uống sữa chưa?

- À má, con ăn rồi, ăn rồi! - Nàng trả lời bừa, chạy nhanh như bay ra phía ngoài cửa lớn.

Lao xuống cầu thang, chạy ra khỏi chung cư. Trên phố toàn là mù. Trời mới mờ sáng, đường phố vắng ngắt mà yên tĩnh, lầu gác đình đài, đều ở trong mù! Mù đẹp biết bao! không khí thanh tân biết bao! Buổi sớm nhiều ý thơ biết bao! Nàng băng qua đường phố, chạy thẳng đến bóng người đứng ở bên phố.

Diệp Cương quẳng đầu mẩu thuốc trong tay, hai tay túm lấy tay nàng. Chàng định thần nhìn nàng, đến mấy giây, họ đứng ở đấy, chỉ là nhìn nhau. Sau đó, chàng khẽ kéo nàng lại, dùng cánh tay quàng lấy nàng. Nàng dán đầu vào vai chàng, ngửi mùi hỗn hợp của thuốc lá và xà bông cạo râu trên người chàng, thấy rằng không có mùi nào càng dễ ngửi càng nam tính hơn. Chàng nói khẽ một câu bên tai nàng:

- Em thanh tân đến giống như hạt mưa buổi sớm.

Con nhím nhỏ biến thành hạt mưa nhỏ. Nàng vui thích. Chàng nói cái gì, nàng cũng đều vui thích. chàng dùng tay nắn bả vai nàng:

- Em sao lại mặc mỏng manh thế này? - Chàng hỏi khẽ, mang chút trách móc - Khí trời vẫn lạnh đấy!

Đúng thế, mới tháng ba mà! đúng thế, không khí buổi sớm lạnh, gió thổi trên người đều lành lạnh! Nhưng trời đất, chàng chỉ cho nàng có mười phút thôi! Chọn màu sắc đã mất đến hai phút! Nàng ngẩng đầu lên, không giải thích, chỉ là nhìn chàng cười ngốc nghếch.

- Mau lên xe đi! Đừng để bị lạnh - Chàng mở cửa xe.

Nàng chui vào xe. Chàng ngồi vào chỗ tay lái, lập tức chàng nổ máy xe lái về phía trước. Nàng ngây người mỉm cười nhìn chàng, trong lòng có một niềm vui ấm áp. Nàng không hề nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, không bận tâm chàng sẽ đưa nàng đến nơi nào. Chàng một tay lái xe, một tay chìa ra nắm chặt lấy cái tay xinh nhỏ của nàng.

- Sáng sớm hôm qua, anh cũng đã tới - Chàng bỗng nói.

- Cái gì? - Nàng kinh ngạc hỏi - Thật ư?

- Không chỉ sáng sớm hôm nay, còn cả sáng sớm hôm kia. Không chỉ sáng sớm, còn cả buổi tối.

- Thật ư? Thật ư? - Nàng chớp chớp mi mắt, không tin.

- Cái cậu biết hát ấy, cậu ta... tên là gì?

- Đường Vạn Lý.

- Phải rồi. Đường Vạn Lý. Anh nhìn thấy cậu ta đón em đến lớp. Anh nhìn thấy cậu ta đưa em về nhà. Anh đang tự hỏi mình, có phải là nhất định phải quấy rối đời sống của em hay không? Anh thấy được rằng, biện pháp tốt nhất là đừng lại xuất hiện nữa.

Nàng đăm đăm nhìn chàng, vẫn mỉm cười.

- Nhưng, anh vẫn xuất hiện - Nàng nói.

- Phải - Chàng quay đầu nhìn nàng, đột nhiên đổi đầu đề câu chuyện - Em trong vòng mười phút, sao lại có thể làm xong nhiều việc thế?

- Anh quả thật chuẩn bị quá giờ không đợi ư? - Nàng có phần hồi hộp hỏi lại.

- Có thể - Chàng nói thẳng thắn, nháy mắt với nàng một cái - Nhưng, cũng có thể làm không nổi.

- Trời ơi! - Nàng khẽ kêu thành tiếng - Anh quá bá đạo, quá độc đoán, quá tự tư, quá đáng sợ... - Nàng im miệng, nhìn chàng. Chàng đang mỉm cười, quẹo một vòng, xe chạy về phía một công lộ bằng phẳng. Nàng ngoẹo đầu, cười - Thứ kiếm cớ này không có nghĩa lý gì cả.



- Kiếm cớ cái gì?

- Mười phút ấy! - Nàng nói - Anh hôm nay không đợi em, ngày mai vẫn sẽ đến, ngày mai không đợi em, ngày kia vẫn sẽ đến!

- Có niềm tin đến thế ư? - Chàng hỏi.

Nàng sờ ngón tay chàng, ngón tay ấy thô lớn, bộ xương lồi ra, một cái tay đàn ông. Nàng nhìn mặt chàng, trán ra trán, mũi ra mũi, mắt ra mắt, đường nét phân minh, một khuôn mặt đàn ông. nàng bỗng có phần sợ hãi, không, nàng không có niềm tin, nàng không có chút niềm tin nào... Người đàn ông này là kiên quyết biết bao, có cá tính biết bao. Chàng vĩnh viễn là chủ nhân của bản thân mình. Chàng sẽ không đem sinh mệnh tình cảm và mọi cái của chàng, giao phó cho người khác.

- Không - Nàng nói - em không có niềm tin, cho nên, trong vòng mười phút em chạy xuống lầu, suýt nữa thì để kem đánh răng bết vào lược.

Nàng quay đầu, trong ánh mắt tươi cười lóe đầy nhiệt tình.

Xe chạy rồi lại chạy, cuối cùng xe đậu lại.

- Chúng ta xuống xe đi đi! - Chàng nói.

Nàng xuống xe. Từ cao nhìn xuống, nàng kinh ngạc phát hiện, họ lại ở một đỉnh núi cao cao. Từ đây nhìn xuốn gdưới không thấy một chút dấu vết đô thị nào, lại có thể nhìn thấy lòng sông dưới núi, một dòng khe nho nhỏ đang ngoằn ngèo ẩn ở đáy lòng sông. Chỗ cữa sông liền với biển, mặt trời đang từ từ nhôb lên. một mảng ánh sáng đốt đỏ trời, đốt đỏ biển, đốt đỏ lòng sông. Ngay cả bải cỏ xanh biếc cũng bị mặt trời nhuộm lên màu vàng kim. Chàng dắt nàng, họ sánh vai nhìn mặt trời mọc. Mặt trời mọc khiến người hoa mắt, khiến người không dám nhìn thẳng vào, khiến người nín thở. Nàng ngây người đứng, gió núi thổi tung tóc nàng., thổi tung váy nàng, mà mù, hơi mù trắng mờ mờ vẫn đeo bám ở gấu váy nàng.

Chàng dời ánh mắt từ mặt trời mọc sang khuôn mặt nàng. nàng mặt đầy ánh sáng, đầy nhiệt thành, đầy cảm động.

- Trời - Nàng thở hơi dài - Em chưa từng biết mặt trời mọc có thứ “khí thế” này và thứ “sức quyến rũ” này! Nó khiến người biến thành nhỏ bé biết bao, nhỏ bé biết bao! Nàng bỗng quay đầu lại, nhìn chăm chăm chàng - Tại sao anh chuyên đưa đến những nơi này, nơi khiến em mê lẫn, khiến em thở không ra hơi này?

- Chúng cũng khiến anh mê lẫn, khiến anh thở không ra hơi! - Chàng nói - Lúc nào anh tình cảm sa sút, anh liền sẽ đến chỗ này xem mặt trời mọc, hấp thu một chút tinh hoa của mặt trời. Nhìn ráng màu ánh sáng chói lòa muôn trượng, biển cả rộng lớn, không bờ, sẽ khiến người lòng dạ thoáng đãng - Chàng nhìn chăm chăm nàng, ánh mặt trời chiếu sáng góc tóc bên môi nàng - Anh ngăn không nổi dẫn em đến, muốn để cùng anh chung hưởng một chút thế giới tinh thần của anh.

Nàng nhìn chàng tha thiết.

Sau đó, nàng không còn có chỗ để nghĩ nữa, lao vào trong lòng chàng. chàng ôm chặt nàng, tìm đến môi nàng. Chàng tha thiết sôi nổi hôn nàng, sâu sắc, triền miên, nóng bỏng như lửa, hôn nàng, tất cả lại đều biến thành nóng rừng rực. Ánh mặt trời hun nóng má nàng, hun nóng môi nàng, hun nóng không khí mát mẻ, hun nóng trái tim họ.

Lát sau, chàng ngẩng đầu lên, nhìn nàng. Nàng đầy khích động, trái tim đập rộn mà máu trong cơ thể chảy như điên cuồng. Chưa từng trải qua thứ tình cảm ấy, chưa từng qua thứ cuồng nhiệt ấy. Nàng thấy trong mắt chứa đầy nước mắt, mà còn chảy đến môi.

Chàng mút nước mắt ấy, từ từ ngẩng đầu lên, dùng hai tay dằn mặt nàng xuống, chàng chăm chú nhìn đôi mắt ươn ướt của nàng.

- Tại sao khóc? Chàng khẽ hỏi.

- Bởi vì quá vui.

Chàng nhiệt thành chùi ngấn lệ ấy đi. Toàn thân lướt qua một cơn run rẩy.

Cái run rẩy đó làm kinh động nàng, nàng hỏi:

- Làm sao? Có chuyện gì không bình thường ư?

- Phải - Chàng khẽ nói - sợ anh không xứng đáng với nước mắt trong sạch như thế. Sự thực, em dường như không biết gì về anh.

Em biết được đủ nhiều rồi - Nàng nói, mỉm cười, dán mặt vào ngực chàng, lắng tai nghe tim chàng đập. hai tay nàng, ôm vòng lưng chàng thật chặt - Em biết câu chuyện của anh trước đây, nhiều đến giống như đèn lửa muôn nhà. Em biết ý nghĩ của anh, sâu xa giống như núi cao rừng rậm. Em biết tình của anh, mạnh mẽ đến giống như mặt trời mọc. Em biết tâm linh anh, sâu đến không thể lường, giống như biển cả - Nàng thở dài - còn có cái gì mà em cần biết nữa.

Chàng càng thêm run rẩỵ dùng sức đẩy nàng ra, chàng nhìn đăm đăm nàng.

- Tuyết Kha - Chàng kêu khẽ - Anh quả thật sợ em! Anh quả thật sợ em!

- Sợ cái gì của em?

- Sợ cái bản chất của em, em đem mỹ hóa từng chuyện một. Sợ em khiến anh biến thành nhỏ bé, sợ em khiến anh biến thành nhu nhược!

- Anh cũng từng sợ Lâm Vũ Nhạn ư? - Nàng buột miệng ra nói.

Chàng dùng ngón tay ấn trên môi nàng.

- Hứ! - Chàng dịu dàng khẽ hứ - Không nói đến nàng nữa, được không?

- Vâng - Nàng hối hận vâng theo - Xin lỗi.

- Anh mới có lỗi với em - Chàng nói.

- Tại sao?

- Nên quen biết em sớm hơn, nên giữa anh và em, không thêm vào tên của người khác - Chàng cắn răng rên rỉ - Hoặc giả, nên để cậu trai ấy có được em!

Nàng có phần mơ mơ màng màng, trong óc rất nhanh vụt qua cái tên Đường Vạn Lý. Nàng lắc đầu, muốn gạt cái tên ấy đi. Ánh mắt chàng xuyên vượt ý nghĩ của nàng.

- Không dám yêu cầu em - Chàng nói.

- Cái gì? - Nàng không hiểu.

- Không dám yêu cầu em tách xa cậu ta một chút, cậu Đường Vạn Lý ấy. Cũng sẽ không yêu cầu em, cũng không muốn yêu cầu em, càng không thể yêu cầu em!

- Chỉ mong anh dám, chỉ mong anh sẽ, chỉ mong anh muốn! - Nàng nói rất nhanh, có phầu buồn rầu - Phải, đó chính là mặt mà em không hiểu anh.

Chàng im lặng, nắm tay nàng. Chàng dẫn nàng đi tới rừng núi phía sau. Ở đấy có một con đường nhỏ thông thẳng tới chỗ sâu của rừng rậm. Trên đường nhỏ có lá rơi, có rêu xanh, có cỏ mềm. Bên đường nhỏ, trong bụi cỏ mọc từng bông hoa tím nhỏ non tươi. Họ lặng lẽ đi trên con đường nhỏ. Phía xa, truyền đến tiếng chuông chùa sớm, thanh thản lan xa, tiếng này tiếng tiếp khác, tạo cho núi rừng càng thêm trang trọng, càng thêm sinh động.

- Tuyết Kha - Chàng bỗng nói - Anh không đủ tốt! Anh không phải là người đàn ông trong mộng tưởng của thiếu nữ.

- Đừng nói! Nàng hồi hộp mở to mắt - Cho em thời gian, để em có thể hiểu anh! Yên tâm - Nàng gấp nắm tay anh - Em sẽ không biến thành gánh nặng của anh, càng sẽ không biến thành mối phiều lụy của anh. Anh biết anh là gì không?

- Là gì?

- Anh là một con hạc lẻ. Anh chỉ cần tự do bay lượn tự do đậu ở bất cứ nơi nào, đậu trên cây phượng hoàng, đậu trên cây ngô đồng, đậu trên cây trúc, hoặc giả, đậu trên cây lau. À, cây lau quá mềm yếu, nó không gánh chịu nổi anh. Nhưng, những cây khác, vẫn có thể gánh chịu nổi anh.

Chàng đứng lại, đôi mắt lóe sáng đen nhờ.

- Tuyết Kha! - Chàng kêu lên một tiếng.

- Gì kia?

- Anh không thể cho em cái gì.

- Em biết.

- Tất cả mọi cái thế tục anh đều không có - chàng lại nói.

- Em biết không Em không yêu cầu gì.

- Tuyết Kha - Chàng khẽ kêu, đột nhiên ôm nàng vào lòng, chàng nói rất nhanh bên tai nàng - Em quá thông minh, em quá sáng ý, em quá nhạy bén, em quá động lòng người... Em có quá nhiều chữ “quá”! Tuyết Kha, anh quả thật giận anh bị em hấp dẫn đến như vậy! - Chàng áp sát làn tóc dài bên tai nàng thầm thì nói - Tách xa cậu ta một chút.

Nàng nín thở.

- Anh nói gì? - Nàng cho rằng mình nghe lầm.

- Trước khi anh hối hận vì nói câu này, em nghe cho rõ: tách xa cậu ta một chút. Hàng ngày nhìn thấy cậu ta đưa đón em, anh sẽ điên mất.

Nàng bỗng vùi đầu vào lồng ngực của chàng, nước mắt nhanh chóng tràn ra.

- Anh không có cách nào ra lệnh cho em làm bất cứ việc gì - Nàng kiên định nói - Em sẽ tách xa anh ấy, không vì anh, mà vì em và anh ấy. Em không thể lừa dối tình cảm của anh ấy, cũng không thể đồng thời yêu hai người! Anh không từng nói câu ấy, em cũng không thể thấy câu ấy. Anh nghe đây, giả sử em tách xa anh ấy, là vì bản thân em, không liên quan đến anh. Em vừa không đòi sự bảo đảm của anh, vừ không đòi sự hứa hẹn của anh, càng không đòi sự chịu trách nhiệm của anh! Em và anh cùng tự do như nhau.

Sống lưng chàng ưỡn thẳng, lông mày nhướng cao cao, chàng dùng tay ôm cái vai nhỏ nhắn, cảm thấy sức mạnh ở đầu vai ấy. Phải, nàng là một cành trúc, một cành trúc lẻ loi đứng thă/ng ngạo nghễ vươn cao vượt lên trần tục! Nàng sẽ không thành gánh nặng của chàng, nàng sẽ không thành mối phiền lụy của chàng... Nhưng, trong khoảnh khắc này, chàng cơ hồ cho rằng mình hy vọng có gánh nặng này, cần mối phiền lụy này.
 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: May 25, 2005
This story has been read (Since May 25, 2005):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)