Khuya.
Tuyết Kha về đến nhà như thế nào, nàng hoàn toàn không nhớ
được, chỉ mơ hồ nhớ được một số mảnh sự việc: mình từng đáp
xe buýt, từng đi một đoạn đường dài dài, từng đứng sững ở
một đầu phố nào đó, không có mục đích đếm đèn đường, từng
đứng trước chỗ đường rầy và mặt lộ giao nhau, đưa mắt nhìn
xe lửa chạy vút qua... còn đã làm những gì, không biết được.
Thời gian và không gian đối với nàng biến thành vô nghia...
Nhưng sau cùng nàng vẫn về được nhà, về đến ngôi nhà nàng và
mẹ nương tựa nhau mà sống.
Bùi Thư Doanh vừa nhìn thấy Tuyết Kha liền sợ đến đờ người
ra. Sắc mặt Tuyết Kha trắng nhợt đến giống như tên nàng,
trên môi không còn chút sắc máu. Cả người nghiêng ngã lay
lắc, giống như một người làm bằng hồ giấy, đang bị gió mạnh
thổi ập vào, lúc nào cũng có thể bạt, lúc nào cũng có thể đổ.
Bà kinh hãi kêu, lao tới, kinh hãi kêu đỡ lấy Tuyết Kha,
kinh hãi kêu lên một tràng lời:
- Con làm sao thế, Tuyết Khạ Con đụng xe ư? Con bị thương ư?
Ở đâu? Con bị thương ở đâu? - Bà gấp rút sờ cánh tay, bả vai,
trán và chân nàng. - Chỉ có mất máu quá nhiều thì mới tạo
thành nhợt nhạt đến mức như vậy! Tay bà run rẩy lướt trên
toàn thân nàng, tay bà, ấn cái tay dịu dàng đầy mẫu tính lên
trái tim vô cùng đau đớn của mình.
- Má - Nàng dịu dàng khẽ gọi - Con nghĩ, con sắp chết mất.
Bùi Thư Doanh càng thêm hoang mang rối trí. Bà vội đưa Tuyết
Kha vào phòng ngủ. Tuyết Kha vừa nhìn thấy giường, nàng lập
tức ngã xuống giường, mãi đến lúc đó, nàng mới thấy đã suy
sụp, suy sụp trong một thứ mệt nhọc gần như tuyệt vọng.
- Con nằm yên, má gọi điện thoại đi mời bác sĩ. - Bùi Thư
Doanh kéo chăn bông, đắp cho Tuyết Kha, phát hiện toàn thân
nàng đều lạnh ngăn ngắt.
Tuyết Kha giơ tay kéo mẹ lại:
- Má, đừng mời bác sĩ. Con không sao cả. - Nàng khẽ nhíu
mày, đang gắng sức, cẩn thận sắp xếp lại các ý nghĩ của
mình, nhớ lại sự việc đã xảy ra. - Con quả thật không sao
cả, má đừng sợ hãi như vậy. Con nằm một lát sẽ khỏi, con chỉ
là... đang trả giá. Con nghĩ, con đang trả giá cho sự trưởng
thành. - Nàng bỗng ôm choàng lấy cổ mẹ, ngậm lệ nói - Má,
con yêu má.
Lập tức, nước mắt trào ra trong mắt Bùi Thư Doanh, hai chân
bà mềm đi, ngồi xuống cạnh giường Tuyết Khạ Bà đăm đăm nhìn
Tuyết Kha, phát hiện má nàng hơi khôi phục một chút sắc máu.
Tay nàng, dưới sự che chở của đôi tay đầy mẫu tính của bà,
cũng dần dần ấm dịu lại. Bà nhìn chằm chằm Tuyết Kha, yếu
đuối biết bao lại kiên cường biết bao, đó là con gái bà.
Nàng toàn thân đều là mâu thuẫn, tư tưởng mâu thuẫn, tình
cảm mâu thuẫn... Nàng đã nói, nàng là thể tổng hợp mâu
thuẫn, cái gì cũng mâu thuẫn, ngay cả thông minh và ngu dại
cũng đồng thời tồn tại. Đó là con gái bà. Nhưng bây giờ nó
đích thực đã bị thương, đã bị thương nặng. Muốn khiến một
con người mâu thuẫn bị trọng thương không dễ dàng bởi vì y
vẫn có một lá chắn riêng để bảo vệ mình. Là ai khiến nàng
bàng hoàng chới với như vậy? Là ai khiến nàng tuyệt vọng mà
tiều tụy như vậy? Bà dùng tay nắm chặt tay Tuyết Kha, vuốt
ve nàng, dịu dàng với nàng. Chỉ mong sao, ở lúc này, “người
mẹ” còn có thể có ích một chút!
- Muốn ăn chút gì không? - Bùi Thư Doanh dịu dàng hỏi - Má
pha cho con ly sữa nóng, được không?
- Vâng. - Tuyết Kha vâng theo nói, thần trí tỉnh táo được
nhiều, ý chí cũng rõ ràng hơn nhiều, chỉ có vết thương trong
lòng, vẫn đang rỉ máu.
Bùi Thư Doanh bưng sữa nóng đến. Tuyết Kha ngồi lên, nửa
người dựa trên lưng giường, đằng sau chẹn đầy gối, dùng hai
tay nắm ly sữa, nàng để hơi nóng tỏa khắp toàn thân. Uống
một ngụm sữa, chất lỏng nóng ấm từ cổ họng rót thẳng vào dạ
dày, nàng dễ chịu hơn nhiều. Trời, gia đình, đó là ý nghĩa
của gia đình. Tuy chỉ có hai mẹ con, nhưng vẫn tràn đầy ấm
áp, vẫn là một bến cảng tránh gió, an toàn.
Nàng chăm chú nhìn ly sữa, nhìn hơi nóng bốc lên. Bùi Thư
Doanh chăm chú nhìn nàng, nhìn khuôn mặt tiều tụy của nàng.
Trong nhà rất tĩnh lặng. Mẹ không gặng hỏi gì, Tuyết Kha
thấy mẹ quả thật rất hiểu người. Sức hiểu người ấy, trong
lòng nàng bỗng co thắt lại, vụt nhớ lại cảnh ở nhà Diệp
Cương.
Cảnh ấy rốt cuộc biểu hiện cho cái gì? Nàng đau lòng hồi
tưởng, đau lòng suy nghĩ, đau lòng phân tích, đau lòng cân
nhắc về tâm thái của mình lúc ấy. Là một câu nói của nàng
phá hủy mọi êm đềm vốn có. Một câu nói? Một yêu cầu của nàng
đối với chàng! Hừ, biết rõ chàng không thể chấp nhận bất kỳ
yêu cầu nào. Biết rõ chàng kháng cự bất cứ yêu cầu nào. Tại
sao còn yêu cầu chàng? Mình không phải rất sáng suốt cởi mở
ư? Rất đợt sóng mới ư? Đi ở mũi nhọn thời đại ư? Nhưng, nàng
đã yêu cầu! Tuy không nói ra thật minh bạch rõ ràng, nhưng
trí lực của chàng vượt hơn mọi người một bậc, chàng có thể
đọc ra tất cả ý nghĩ của nàng. Cho nên, chàng biết nàng đã
bắt đầu “yêu cầu”, sau đó sẽ bắt đầu đi tìm “kết quả”. Cho
nên, chàng nổi nóng. Cho nên, chàng đuổi nàng ra khỏi cửa.
Cho nên, chàng đành lòng vung đao chém loạn, chấm dứt một
cuộc tình. Cho nên, chàng biến thành một người điên bất phân
phải trái!
- Má! - Nàng thấp giọng, nghĩ ngợi sâu xa và nói - Trong
tình yêu có thể có yêu cầu không?
Bùi Thư Doanh nhíu mày, bối rối nhìn nàng.
- Má không hiểu rõ ý con, Tuyết Khạ Yêu cầu cái gì? Yêu cầu
một việc đối phương làm không nổi là đòi hỏi khắt khẹ Yêu
cầu một việc đối phương làm được là tự nhiên.
- Yêu cầu một lời hứa thì sao? - Tiếng nàng càng khẽ.
- Lời hứa không cần yêu cầu. - Bùi Thư Doanh thành thật nói
- Lời hứa lời thề đều cùng tồn tại với tình yêu! “Trên trời
nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền
cành”, người xưa nói về tình yêu hay hơn chúng ta bây giờ.
Có thứ quyết tâm cùng sống chết với nhau, mới xứng đáng gọi
là tình yêu.
Tuyết Kha tha thiết nhìn mẹ, tha thiết muốn nắm được những
gì đó.
- Nhưng lời thề sẽ thay đổi! Thế thì, lời thề và lời hứa
liền biến thành không chút ý nghĩa!
- Không! - Bùi Thư Doanh trịnh trọng nói - Trước đây, má
cũng nghĩ như vậy. Nhưng trải qua một đoạn đời đài, má phát
hiện, nó vẫn có ý nghĩa. Thay đổi là việc về sau, lúc đang
yêu đương, không ai sẽ hy vọng về sau thay đổi. Hai người
đang yêu nhau, chỉ muốn giây giây, phút phút, giờ giờ, ngày
ngày, tháng tháng, năm năm ở bên nhau, thế còn chưa đủ, còn
hy vọng có thể “kiếp sau lại kết duyên”. Đó là tình yêu!
Trong tình yêu lý tính rất ít, bản thân tình yêu có dục vọng
chiếm hữu, ai chịu đựng nổi người mình yêu đi với người
khác? Tuyết Kha - Bà nhìn thẳng nàng - Con biết tại sao có
hôn nhân không? Đó không chỉ là một tờ giấy, đó là hai người
đang yêu nhau, thề với nhau muốn suốt đời ở bên nhau. Thề
không đủ, còn cần người chứng. Người chứng không đủ, còn cần
nghi thức. Nghi thức không đủ, còn cần chứng thư! Má đến nay
vẫn không tin rằng, một người đàn ông đích thực đang yêu
đương, sẽ không theo đuổi lời thề suốt đời ở bên nhau! Trừ
phi... - Bà cắn răng, quyết tâm tàn nhẫn nói ra - Anh ta yêu
không đủ! Đang lúc yêu, đã tính xong đường rút lui trước.
Đang lúc yêu, đã nghĩ đến lúc biến tâm, lúc “không yêu
nữa”... Trời, Tuyết Kha, đang lúc yêu thắm thiết, yêu đến
chết đi sống lại, con có nghĩ đến việc ba năm, năm năm, mười
năm về sau, con sẽ biến tâm hay không? Con quyết sẽ không
nghĩ. Cho nên, hôn nhân, nhìn theo quan điểm thế tục là một
thứ trình tự pháp luật, trong ánh mắt người yêu, là một câu
thề suốt đời ở bên nhau! Cho nên, hôn nhân tuy nhiều vấn đề
như vậy, không thể tin cậy như vậy, vẫn có rất nhiều đôi
trai gái thật lòng yêu nhau vẫn thích lao vào.
Tuyết Kha đăm đăm nhìn mẹ, trong lòng xao động. Rất ít khi
cùng mẹ trò chuyện sâu mà thành thật như thế này. Rất ít khi
nghe mẹ phân tích cặn kẽ thấu suốt như thế này. Lần đầu tiên
nàng lĩnh hội được, Bùi Thư Doanh không chỉ là một “Phụ nữ
trung niên” ngoài bốn mươi tuổi, cũng là một phụ nữ đích
thực hiểu tình cảm, biết được tình cảm!
Tuyết Kha dựa trên gối, nghĩ ngợi sâu xạSự “đồng ý” với mẹ,
mang lại đau nhức trong chỗ sâu nội tâm. Vết thương ấy đang
xé ra, xé ra xé ra... càng xé càng rách, càng xé càng rách,
càng xé càng sâu... cuối cùng tim đã nát, nát thành mảnh
vụn, nát thành tro bụi. Trước đây chưa hề tin “tim” sẽ
“nát”, bây giờ mới biết, nó quả thực đã nát, nát be nát bét,
nát đến hết cách cứu chữa. Mẹ nói đúng. Anh ta Diệp Cương,
yêu nàng không đủ sâu. Là nàng, nhất tâm tình nguyện yêu anh
tạ Cho nên, anh ta không có lời hứa, không có quyết tâm
“suốt đời ở bên nhau”. Phải, phải, phải, anh ta không yêu
nàng, không đích thực yêu nàng. Hoặc giả, anh ta một đời
không yêu bất kỳ một người con gái nào, kể cả Lâm Vũ Nhạn,
cho nên anh ta để Lâm Vũ Nhạn đi lấy chồng! Nàng dùng tay
kéo chăn, xoắn vặn chăn. Hiểu rồi, quả thực hiểu rồi. Anh ta
không yêu nàng! Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp Cương, anh ta
không từng đích thực yêu nàng. Nàng đau lòng nhấm nháp vết
thương của mình, nhưng mỗi lần như thế đau đớn lại càng sâu.
Bùi Thư Doanh đăm đăm nhìn Tuyết Kha, biết nàng đang chữa
chạy vết thương. Sắc mặt nàng xanh trắng không định, mà ánh
mắt hoang mang như đánh mất cái gì. Bùi Thư Doanh biết, vết
thương ấy cần thời gian để lành lại, mình không có năng lực
làm nổi. Bà nuốt nước mắt cúi người xuống, khẽ hôn gò má
nhợt nhạt của Tuyết Kha, lấy đi ly sữa rỗng trong tay nàng,
bà nói:
- Ngủ một giấc đi, Tuyết Khạ Ngày mai tỉnh dậy, con sẽ thấy
dễ chịu hơn một chút. Dù sao, đời một người, đều sẽ trải qua
một số việc. Nhưng việc ấy, dù lúc bấy giờ nghiêm trọng đến
thế nào, rốt lại sẽ biến thành quá khứ.
Ngọn đèn đêm quạ Nàng nghĩ. Một ngọn đèn đêm qua trong biển
đèn ngàn vạn.
Nàng vuốt phẳng gối, muốn ngủ, dù sao, hôm nay không thể
nghĩ gì nữa, dù sao, hôm nay sắp qua... đột nhiên, chuông
điện thoại đầu giường reo lên.
Nàng nhìn trân trân máy điện thoại. Mấy giờ rồi? Không biết.
Là ai gọi đến? Không biết. Nàng ngước mặt nhìn mẹ. Vì vậy,
Bùi Thư Doanh nhấc ống nghe lên.
- Ai đấy? - Bùi Thư Doanh hỏi, nhìn đồng hồ tay, một giờ hai
mươi lăm phút sáng.
- Tôi là Diệp Cương. Tôi muốn nói chuyện với Tuyết Kha!
Quả nhiên là anh ta! Trong trò chơi tình yêu, điện thoại vẫn
cứ đóng một vai trò. Bà ngước mắt nhìn Tuyết Khạ Tuyết Kha
mặt đầy buồn khổ, mắt đầy mê lẫn, thâm tâm yếu đuối và chới
với. Nàng nhìn mẹ tựa như van lơn, biết là chàng gọi đến,
không biết có nên nghe không, không biết có cần nghe không,
không biết chàng tại sao phải gọi đến? Không biết, không
biết, không biết, không biết gì hết!
Bùi Thư Doanh tha thiết nhìn Tuyết Kha, lại nói vào ống
nghe.
- Xin lỗi - Bà lãnh đạm mà ôn hòa nói - Tôi là mẹ nó, nó đã
ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy gọi lại!
Bà toan cắt điện thoại, đối phương lập tức cấp thiết tiếp
nói:
- Không, cô ấy chưa ngủ. Cửa sổ của cô ấy còn sáng ánh đèn,
cô ấy chưa ngủ. Thua bác, xin chuyển lời giùm với cô ấy,
cháu trong vòng ba phút sẽ đến gặp cô ấy!
“Cách” một tiếng, điện thoại cắt. Bùi Thư Doanh kinh ngạc
nắm ống nghe, kinh ngạc quay đầu nhìn Tuyết Kha, kinh ngạc
nói:
- Anh ta nói trong vòng ba phút sẽ đến. Thế là thế nào? Anh
ta biết con chưa ngủ, anh ta nhìn thấy đèn sáng...
Trời đất, chàng ở dưới lầu, chàng lại từ dưới lầu gọi lên.
Hà tất làm thế? Việc gì phải thế? Việc gì phải thế? Đã đuổi
nàng ra khỏi cửa rồi, đã rống lên với nàng rồi, đã nói ra
những lời tàn nhẫn nhất rồi, hà tất còn gặp nữa. Việc gì
phải gặp nữa. Nàng dùng hai tay ôm lấy đầu, đầu nàng lại
choáng váng, lại đau nhức. Trái tim đã nát thành tro cũng sẽ
đau, mỗi một hạt tro đều đau, ngàn ngàn vạn vạn thứ khổ sở,
ngàn ngàn vạn vạn ý hận... Chuông cửa reo gấp, nàng buột
miệng vội kêu:
- Không gặp anh ta, con thề không gặp anh ta!
Bùi Thư Doanh vội vàng ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng
lại, lại xuyên qua phòng khách, ra mở cửa lớn.
Diệp Cương đứng thẳng ngoài cửa. Đó là lần đầu tiên Bùi Thư
Doanh nhìn thấy người đàn ông này: thân hình cao, tóc đen
rậm, một đôi mắt sâu thẳm, sắc bén, đôi mắt ấy thành trọng
điểm của toàn thân chàng, đôi mắt ấy không phải là biển,
không phải là rừng, không phải là đêm, không phải là mặt
trời mọc... Tuyết Kha đã lầm. Đôi mắt là lửa, người ấy cũng
là lửa, một vầng lửa đang cháy, mang tất cả đặc chất của
lửa: sáng rực, nóng bỏng, mạnh mẽ, mà còn có sức phá hủy.
- Thưa bác - Diệp Cương mở miệng, tiếng nói kiên quyết mà
khàn khàn - Cháu đến thăm Tuyết Kha.
- Nó đã ngủ rồi...
Chàng đẩy cửa phòng, len vào trong nhà, quay người lại đóng
cửa phòng. Chàng chăm chú nhìn Bùi Thư Doanh, thấp giọng
nói:
- Tha thứ cho cháu thiếu lễ độ, tha thứ cho cháu đêm khuya
đến thăm, tha thứ cho cháu không mang lại cho bác một ấn
tượng tốt. Cháu bây giờ muốn gặp Tuyết Kha, không gặp cô ấy,
cháu sẽ không đi.
Bùi Thư Doanh vừa kinh lạ vừa ngạc nhiên. Nhưng trong chớp
mắt này, bà hiểu tại sao Tuyết Kha lại mê người đàn ông này.
Anh ta kiên định, quật cường, vững vàng đứng giống như một
trái núi thép. Mà mắt anh ta, trời đất, trong đôi mắt đó đầy
lửa cháy rực. Anh ta là lửa, có thể đốt cháy bất cứ cái gì,
có thể phá hủy bất cứ cái gì. Bà đúng là có phần sợ anh tạ
Lùi lại đằng sau một bước, bà gắng gượng, phấn đấu nói:
- Nó... không muốn gặp anh!
Chàng ngước mắt lên, nhìn cửa phòng Tuyết Khạ Bùi Thư Doanh
theo bản năng ngăn trước cửa, nói gấp gáp:
- Không được, anh không được vào! Nó vừa mới khá được một
chút, lúc nó về nhà, đúng là giống như người chết...
- Cháu biết - chàng ngắn gọn nói - Cháu theo cô ấy, đi hết
già nửa thành phố Đài Bắc. - Hả? - Bùi Thư Doanh sửng sốt,
bà không biết Tuyết Kha từng đi qua già nửa thành phố Đài
Bắc.
Đúng lúc bà đang sửng sốt, “soạt” một tiếng, cửa phòng mở.
Tuyết Kha, người “thề rằng không gặp anh ta”, đang vịn khuôn
cửa đứng. Nàng mặc quần áo trắng, nghiêng ngả lắc lư đứng
tựa hồ dùng đầu ngón tay gạt một cái, là sẽ ngã xuống. Mắt
nàng mở rất to, tóc rối loạn rủ xuống trước ngực. Nàng nhìn
Diệp Cương, hai mắt thẳng đơ, không hề chớp.
- Anh đến làm gì? - Nàng hỏi.
Chàng vừa nhìn thấy nàng, giống như bị truyền nhiễm, sắc màu
trên mặt lập tức mất hết. Chàng cũng nhợt nhạt như nàng,
nhìn chằm chằm nàng, tiến về phía trước hai bước. Bùi Thư
Doanh lùi lại, bà hồi hộp mà hoang mang lùi lại ra xạBà
không biết hai đứa trẻ này đang làm gì, không biết rốt cuộc
chúng đang chơi thứ trò chơi gì? Bà hoảng loạn thật sự. Anh
chàng Diệp Cương này không đơn thuần. Anh chàng Diệp Cương
này không thể dùng thước đo đạo đức để đo lường là người tốt
hay xấu. Anh chàng Diệp Cương này là kỳ quái là khó hiểu.
Nhưng trong tấm lòng làm mẹ của bà, có một thứ mềm yếu nào
đó đang xao động. Anh chàng Diệp Cương này, đúng là mê
người.
- Tuyết Kha, - Diệp Cương mở miệng, chàng chìa tay ra tựa hồ
muốn đỡ nàng, bởi vì Tuyết Kha liêu xiêu chực đổ. Bả vai
Tuyết Kha cũng theo bản năng, kháng cự, lay động một cái,
chàng lập tức rút tay về, buông thõng bên người. - Anh đến
xin lỗi, anh đã điên anh không biết mình nói những gì -
Chàng rất khó khăn nói, hình như một đời chàng chưa từng nói
hai chữ “xin lỗi”.
- Anh bất tất! - Nàng ngắn gọn nói.
- Thế thì anh đến nói với em một câu! - Anh càng khó khăn
nói sắc mặt càng trắng nhợt, trong tiếng nói xen lẫn đau
khổ.
- Câu gì?
- Anh cần em. - Chàng chật vật, buồn khổ nhả ra ba chữ đó,
giống như người làm xiếc từ trong miệng nhả ba cây đinh sắt,
mỗi cây đinh sắt có thể đều nhuộm vết máu trong cơ thể
chàng.
Đầu nàng hơi nghiêng đi, dựa trên cửa. ánh mắt nàng không
rời mặt chàng. Nàng không nói, đáy mắt lấp loáng nghi ngờ,
hoang mang và không tin cậy.
- Anh cần em. - Chàng nhắc lại lần nữa. - Anh một đời chưa
từng cần một người nào mạnh mẽ như thế. Cái đó đối với anh
là một việc quá đau khổ, một việc anh không muốn thừa nhận,
nó trái với tất cả mọi nguyên tắc của anh. Trời, Tuyết Kha,
Anh không muốn làm tổn thương em! Nếu anh không có cách nào
dùng phương thức của anh yêu em, thế thì, chỉ có thể dùng
phương thức của em yêu em! - Chàng ngừng một chút, hít vào
ngụm hơi lớn, tựa hồ dùng sức mạnh toàn thân đè nén một thứ
đau khổ nào đó trong lòng. - em muốn anh làm thế nào, anh sẽ
làm như vậy, chỉ cần không xảy ra việc như đêm nay nữa!
Tuyết Kha! em không nên lọt vào trong cuộc đời của anh!
Nhưng, em đã lọt vào, mà anh... Chàng nhíu mày - Anh đã đầu
hàng! Tuyết Kha, anh đã đầu hàng.
Nàng lập tức lao tới chàng. Chàng giang cánh tay ra để cả
người nàng đều lọt vào trong vòng tay chàng. Đầu chàng vùi
trong tóc nàng, lần lượt hôn tóc nàng, hôn tai nàng, miệng
lầm bầm, mê mụ khẽ nói:
- Từ nay về sau không được hứng gió lạnh ở Thiên Kiều, không
được đến đường rày dẫm lên tà-vẹt, không được lắc lư lảo đảo
chậm rề rề trên đường phố xe chạy như bay... em làm anh sợ
chết khiếp, em làm anh sợ chết khiếp!
Tuyết Kha nép sát vào chàng, cánh tay quàng lấy lưng chàng,
mặt dán lên bả vai chàng, nước mắt điên cuồng trào ra, thắm
ướt áo của chàng.
Bùi Thư Doanh khịt khịt mũi, dùng tay chùi ngấn nước mắt. Đồ
ngốc! Bà mắng mình, có gì mà phải khóc nhỉ? Chàng trai “ôm
chủ nghĩa độc thân” ấy sụp rồi, đầu hàng rồi. Tình yêu, lại
một lần chứng minh lý luận chỉ là lý luận, khi anh yêu, anh
chỉ muốn mãi mãi lâu bền!
Thật vậy ư? Bà lại ngước mắt lên, nhìn sâu Diệp Cương, trong
lòng vụt dâng lên cơn nghi hoặc. Diệp Cương xoắn tít lông
mày, giữa hai đường lông mày dựng lên mấy vệt hằn sâu, mắt
chàng buồn khổ nhắm chặt, đau khổ và bất lực dường như viết
rõ ở đầu mày cuối mắt và trước trán. Thế nào! Thừa nhận tình
yêu của mình lại đau khổ như thế ư? Bất lực như thế ư? Gắng
gượng như thế ư? Bà kinh ngạc nhìn chàng, hết sức hoang
mang. Chàng quả thực đang kháng cự mạnh mẽ cái gì!
Bùi Thư Doanh lặng lẽ lui ra, cảm thấy một đám mây đen dày
và nặng, đang từ ngoài cửa sổ bay vào nhà, u ám im lim lặng
lẽ chụp xuống toàn thể gian phòng. |
|