COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Viet Casino - HTTP://WWW.VIET-CASINO.COM

NGỌN ĐÈN ĐÊM QUA

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]
[Chương 11][Chương 12][Chương 13][Chương 14][Chương 15][Chương 16][Chương 17][Chương 18]

Chương 2

flower

Cửa hàng ăn đó rất dễ chịu.

Chẵn hai mươi phút, hai người họ không nói câu nào, chỉ vùi đầu ăn. hai người đều ăn được rất nhiều chàng ăn hết một suất ăn nhanh, nàng ăn hết một đĩa lớn cơm gà cà-ri. Sau đó khí sắc và tinh thần họ đều khá lên nhiều. Bùi Tuyết Kha lại một lần nữa chứng thực cách nhìn của mình. Thì ra sự uể oải của tinh thần cũng chịu ảnh hưởng của xác thịt. Hèn chi người mắc chứng ưu uất, mười người thì có đến chín người gầy.

Cà phê đưa đến. Cà phê thật ngon, hương vị cà phê có tác dụng làm tỉnh người và lấy lại tinh thần. Nàng máy móc bỏ vào ly cà phê hai miếng đường, đổ sữa bò vào, dùng muỗng khuấy. Nàng chăm chú nhìn gợn lăn tăn và xoáy nước trong ly, không cần ngẩng đầu, nàng biết chàng lại hút thuốc, khói mù chầm chậm bay tới quyện với hơi nóng cà phê, hai thứ hương vị trộn lẫn: cà phê và khói. Nàng chun mũi ngửi, kỳ quái, hai thứ hương vị đó lại có một thứ hòa điệu nào đó, một thứ hòa điệu khiến người yên ổn.

- Tôi quả không hiểu nổi cô - Chàng bỗng mở miệng, tiếng không lớn, lại vẫn làm nàng sợ đến nảy người lên - Cô làm gì mà đi dự cái hôn lễ ấy? Tôi đánh cuộc... cha cô, à quên, vị Từ lão tiên sinh ấy không mong cô có mặt để nhắc nhở ông ta già bao nhiêu! May, mà tôi dẫn cô đi, nếu không, cô chuẩn bị làm gì ở đấy? Đợi gọi Vũ Nhạn một tiếng má à?

- Không được phép gọi ba tôi là lão tiên sinh! - Nàng gay gắt nói, trợn tròn mắt - Ông cũng biết, ba không già. Ông chín chắn, vững vàng, phong độ thanh thoát, thân thiết, nho nhã, mà lại dịu dàng, hết sức hết sức dịu dàng, khiến ông giống như một vị quốc vương. Ông là người thành công trong sự nghiệp, người thành công trong tình trường - Nàng trừng mắt nhìn chàng. - Ông đừng có lại “thua không nổi”!

Chàng trừng mắt lại với nàng, phun khói thuốc trong mắt như có điều gì nghĩ ngợi.

- Cô là một cô gái mâu thuẫn mà cổ quái.

- Thế nào?

- Cô mang đầy bụng oán hận đi dự hôn lễ. Cô hận cha cô, cô hận Lâm Vũ Nhạn nhưng cô cũng chịu không nổi người khác mắng họ.

- Phải - Nàng nhìn thẳng chàng - Tôi chịu không nổi.

Chàng cau mày, nhìn xéo nàng, bỗng chồm đến gần nàng, nhìn kỹ đôi mắt và khuôn mặt nàng.

- Này, Tiểu Bùi - Chàng nói - Cô xác định vị Từ Viễn Hàng này là cha cô ư? Cô có lộn không? Nếu cô nói ông ta là bạn trai của cô, tôi còn dễ tiếp nhận hơn.

- Ông là cha tôi! - Nàng nghiêm chỉnh nói - Nhưng tôi sáu tuổi đã rời xa ông. Nguyên nhân chủ yếu má và ông ly hôn, là bởi vì ông lúc nào cũng có bạn gái, lúc nào cũng được người khác phái hoan nghênh. Má thường nói, ông là không nên kết hôn, nhưng, ông lại kết hôn! Đó là nguyên nhân sự không hiểu nổi của tôi! Ông có thể giao du, ở chung với Lâm Vũ Nhạn, chỉ cần không kết hôn...

- Vũ Nhạn không phải là loại cô gái ấy! - Diệp Cương giọng trầm thấp nói. - Cô ấy không phải. Cô ấy xuất thân từ nhà thư hương, có sự giáo dục rất tốt đẹp, quá nhiều giáo dục truyền thống, lại thêm đầy đầu óc quan niệm đạo đức vô cùng ngu ngốc! Nếu cô ấy chịu ở chung với đàn ông, thì không đến lượt cha cô đi cưới cô ấy!

- Ông đang ám chỉ cái gì?

- Tôi không ám chỉ, tôi nói rõ ràng. Nếu tôi chịu lấy Vũ Nhạn, nếu tôi chịu cùng cô ấy đến lễ đường kết hôn, cũng sẽ không có Từ Viễn Hàng!

- Hả? - Nàng chuyển động tròng mắt, nhướng mi mắt lên - Thì ra Lâm Vũ Nhạn là cô gái ông không yêu là cô gái ông không chịu lấy, cô ấy không biết làm thế nào, muốn lấy chồng đến phát điên lên, liền túm lấy ba tôi lấp vào chỗ trống? - Nàng nhấp cà phê, rất đáng yêu thổi tan hơi nóng trên ly cà phê - Diệp Cương - Nàng lần đầu tiên gọi cái tên này, lại rất thuận miệng. Ông đoán thế nào?

- Thế nào?

- Ông nếu không phải là A Q ông sẽ căn bản không thua!

- Giải thích một cái xem.

- A Q bị đánh, liền nói: “Cứ coi như thằng khốn khiếp nó đánh mình! Ông không muốn đánh lại, nếu ông đánh lại...”.

- Bất tất nói với tôi A Q là thế nào, cái đó tôi vẫn hiểu - Chàng nghịch hộp quẹt máy trong tay, dựa nghiêng trong xô pha, ánh mắt u tối dừng trên mặt nàng - Giải thích câu bên dưới.

- Nếu ông không phải là A Q thì cái ông nói đều là sự thật. Bởi vì ông không chịu lấy Lâm Vũ Nhạn cho nên cô ấy chọn người khác mà lấy. Thế thì, ông thua mất cái gì? một cô gái ông đích thực không yêu?

Chàng cau mày.

- Khoan chút đã! - Chàng nói - Cô đem “yêu” và “hôn nhân” trộn làm một chuyện, đó là sai lầm thông thường nhất. Chẳng lẽ chỉ có hôn nhân mới biểu thị anh đích thực muốn yêu một cô gái?

Nàng có phần bối rối.

- Chẳng lẽ không phải? - Nàng hỏi lại

- Đương nhiên không phải! - Chàng tiếp nói - Hôn nhân là trình tự pháp luật con người đặt ra, là đôi bên nam nữ ký một tờ hợp đồng tùy thời có thể xé bỏ. Yêu đương cần ký hợp đồng, vì đôi bên không tin cậy nhau. Nếu đôi bên không tin cậy nhau, kết hôn để làm gì? Mẹ cô từng là bà Từ Viễn Hàng, đúng không? Mà cô, tối nay dự một hôn lễ, mắt nhìn thấy một cô gái khác trở thành bà Từ... Ha! - Chàng lắc đầu mạnh - Coi! Loài người sẽ dùng bao nhiêu là phương pháp, biến quan hệ đôi bên thành phức tạp! Chế tạo mâu thuẫn, chế tạo vấn đề, chế tạo đau khổ, chế tạo phiền não! Cô! - Chàng nhìn nàng sâu sắc - là một thí dụ!

- Tôi nghĩ - Nàng liếm môi, nhíu mày - Chúng ta đang bàn về ông mà không phải bàn về tôi!

- À phải, phải! - Chàng cười tự chế nhạo. - Chúng ta đang bàn về tôi. Chuyện Diệp Cương thất tình.

- Ông không thất tình, ông không...

- Tôi không? - Chàng hỏi lại.

- Tôi thấy được là ông không thất tình.

- Cô thấy được? - Chàng lại hỏi lại, giọng rất nghiêm chỉnh.

- Ông... Nàng vươn về phía chàng, đẩy ly cà phê xa một chút. Nàng bỗng có phần tha thiết, tha thiết muốn thuyết phục chàng, chứng minh chàng - Ông không đích thực muốn có Lâm Vũ Nhạn ư? Ông không đích thực muốn có cô ấy ư? Tôi thấy được rằng... đàn ông giống như ông, nếu hạ quyết tâm đích thực muốn có một cái gì, ông sẽ không mất đi. Cho nên, tôi thấy được rằng, ông quả thực không mất đi cái gì cả.

Chàng lặng lẽ nhìn nàng. Hồi lâu không nói gì.

- Cô có biết hay không. - Cuối cùng chàng chậm chạp mở miệng - Cô là một cô gái hết sức, hết sức đáng yêu và lương thiện.

Mặt nàng bỗng nóng lên. Lần đầu tiên trong đời được một người đàn ông khen ngợi cụ thể trực tiếp như vậy, khiến nàng lập tức thẹn thùng. Mà cùng với thẹn thùng đồng thời dâng lên trong lòng, còn có một thứ vui mừng và cảm giác thỏa mãn vi diệu.

- Cô có phần thuyết phục được tôi - Chàng khẽ thở dài - Ít nhất cô khiến tôi thấy tương đối được an ủi. Tôi nghĩ, về một phương diện nào đó mà nói, là cô đúng... - Chàng nghiêng đầu trầm tư, ánh mắt bỗng biến thành sâu không thể lường, biến thành ngưng đọng biến thành xa xăm - Tôi chắc là không hề đích thực yêu Lâm Vũ Nhạn.

- Tôi nghĩ... - Nàng thẹn thùng mà thẳng thắn nói tiếp - Con người ông có phần cổ quái, ông chắc là không đích thực yêu một cô gái nào!

“Cạch” một tiếng, hộp quẹt máy trong tay chàng rơi xuống đất. Chàng cúi người để nhặt hộp quẹt máy lên. Lúc chàng lại thẳng người lên, toàn thể đường nét trên mặt chàng đều biến đổi. Ánh mắt chàng bỗng lạnh lùng, khóe miệng trễ xuống, lộ ra hai đường nhăn sâu sâu bên môi. Lông mày chàng nhíu lại, giữa khoảng lông mày dựng lên mấy vệt hằn. Mắt chàng dưới ánh đèn chiếu rọi, biến thành xám nhờ nhờ, tròng mắt không đen láy nữa, mà chuyển làm một thứ màu nâu xám tôi tối. Sống lưng chàng ưỡn thẳng. Cái dịu dàng, chân thành và thứ nhiệt tình mới gặp mà như đã quen trong sắc mặt chàng, đột nhiên biến mất tăm. không biết tại sao, tựa như có một cái mặt nạ sắt chụp xuống đầu chàng, chàng bỗng vũ trang cho mình, toàn thân toàn tâm vũ trang cho mình. Tiếng chàng lạnh như sắt lạnh đụng vào nhau sang sảng:

- Cô muốn làm cái gì? Đối với một người lạ truy đến tận gốc tận ngọn? Cô vẫn có hứng thú nghiên cứu người vừa mới quen biết như thế ư? Cô không thấy rằng cô quá xuề xòa, xuề xòa đến quá mức ư?

Nàng giống như bị vụt một gậy. Mở to mắt, nàng không tin nhìn chàng chằm chằm. Nàng nói những gì? Chàng sao có thể mới phút trước khen ngợi nàng, lập tức lại trong phút sau sỉ nhục nàng? Chàng sao lại để biến đổi, dễ giận mà lại khó khăn bắt như thế? Người lạ. Phải! Đây là một người lạ nàng hoàn toàn không quen biết, nàng lại theo chàng ra khỏi một cửa hàng ăn, lại vào một cửa hàng khác! Nàng quá xuề xòa! Quá dễ ngồi cùng người khác xuề xòa đến gần như tùy tiện! Nàng bỗng đỏ bừng mặt lên, phùng hai má. Nàng từ chỗ ngồi đứng thẳng lên rất nhanh, suýt nữa đánh đổ ly cà phê - Nàng cầm xắc lên, không nói một lời quay người muốn đi ra phía ngoài. Chàng vội đi theo nói:



- Cô ăn no rồi muốn đi ư?

Nàng dừng bước, ngạc nhiên nhìn chàng. Chẳng lẽ chàng cho rằng mình muốn gạt chàng một bữa ăn uống? Trên đời sao lại có người đáng ghét như thế này? Nàng giang tay cướp lấy hóa đơn trong tay chàng, đầy nộ khí nói:

- Chúng ta ai trả phần người nấy.

- Tùy ý cô - Chàng bình thản nói, né người để cho nàng đi về phía trước. một vẻ lạnh lùng, ngạo mạn, làm cao.

Chàng là người thế nào? Kẻ ngông cuồng tự cao? Người điên? A Q? Đồ mắc dịch!

Nàng cắn răng, hất cao cằm, xông thẳng đến trước quầy. Chàng theo tới, cầm hóa đơn nhìn. Họ rất nghiêm chỉnh phân rõ số tiền, người nào trả phần người ấy. Cô gái ở quầy vẫn tò mò nhìn họ, lại cười hảo ý, chắc cho là một đôi tình nhân đang cãi nhau. Xúi quẩy! Quá là xúi quẩy! Nàng nghĩ dự cái hôn lễ xúi quẩy, gặp phải nhân vật xúi quẩy! Nàng quả thật muốn kêu to với cô gái ở quầy: Tôi không hề quen biết người mắc bệnh thần kinh này! Nhưng, không quen biết sao mày lại cùng anh ta nói nói cười cười vừa ăn vừa uống!

Xông ra khỏi cửa hàng ăn, gió đêm lại dịu dàng cuốn tới. Đêm đầu thu Đài Loan, đúng là lúc “khí trời đã lạnh mà chưa rét” Thứ đêm ấy, là thuộc về người tuổi trẻ. Thứ đêm ấy là thuộc tri kỷ và tình nhân. Tiếc rằng đứng bên cạnh nàng một là người bệnh thần kinh! Bệnh thần kinh! Phải, nàng quay đầu lại nhìn, người bệnh thần kinh ấy quả thực đang theo đằng sau nàng! Cúi đầu, chàng lầm lũi đi theo nàng, vẻ lạnh lùng trên mặt không biết đã biến mất lúc nào. Chàng hơi cắn môi, trầm ngâm không nói. Có cái ủ rũ và cảm giác cô quạnh khó hiểu, đè trên vai chàng, chất trên đầu mày chàng, chụp trên toàn thân chàng, dâng trong đáy mắt khóe môi chàng. Trong nháy mắt đi ra khỏi cửa hàng ăn như vậy, chàng lại biến đổi, biến thành một người khác. Nàng trừng mắt nhìn chàng, không bị cái vẻ ngoài của chàng mê hoặc, nàng bực bội.

- Ông theo tôi làm cái gì? Ông không đi đường của ông ư?

- Ủa! - Chàng dường như chợt tỉnh khỏi giấc mộng lớn. Ngẩng đầu chàng nhìn nàng, ánh mắt sâu sắc mà cổ quái. Sau đó, chàng cứng cỏi quay người đi, cứng cỏi ném ra một câu nói - Thế thì, tạm biệt!

Lưng chàng quay lại phía nàng, bước mạnh tới đầu phố sương mù ban đêm tràn lan, người có phần cứng đơ, bước chân có phần nặng nề. đèn đường hắt bóng chàng dài dài xuống mặt đất, càng kéo càng dài. Đèn đường đó, mù đêm đó, bóng đó, làm nổi bật thứ không khí mà miêu tả: có phần trơ vơ, có phần hoang vắng.

Nàng đứng đấy, đưa mắt nhìn theo bóng chàng sững sờ. Lạ thật, vừa rồi nàng quả thực hận chết được cái khoảnh khắc khó hiểu đột phát của chàng. một lúc sau, chàng đã đi xa, nàng mới định thần lại. Thở dài, nàng bị cái hiu quạnh, lạc lõng và thê lương của chàng truyền sang, bỗng thấy có cái gì cô độc không nói ra được, cái âu sầu không nói ra được, cái chua chát và hoang mang không nói ra được. Nàng bắt đầu đi dọc theo vỉa hè, chậm chạp về phía trước. Đi không biết bao lâu, nàng nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, theo bản năng nàng quay đầu lại một cái, Diệp Cương dừng bước chân, dừng hẳn ngay trước mặt nàng, ánh mắt nhìn thẳng nàng:

- Tôi đuổi theo cô, nói với cô hai câu - Chàng nói tiếng khàn khàn, dịu dàng, giống như gió đêm.

Nàng mở to mắt, nhìn chàng, không nói.

- Câu thứ nhất tôi lấy làm tiếc. Tôi không phải là rắp tâm muốn làm cô khó chịu. Tôi đột nhiên không khống chế nổi mình. Cô nên hiểu, cô rất tốt - Ánh mắt chàng êm đềm như nước - Tối nay, tôi rất thất thường, biểu hiện tồi tệ, cái đó đều là... Chàng dừng một chút bởi tại cái hôn lễ ấy.

Nàng tiếp tục nhìn chàng, có phần cảm động, trong lòng có thứ êm dịu nào đó đang rung lên, nhưng nàng vẫn cố chấp im lặng.

- Câu thứ hai, tôi rất vui được làm quen với cô - Chàng đứng một chút, đáy mắt lướt qua một vẻ gần như buồn khổ, vật lộn, mâu thuẫn. Chàng hít một hơi, gượng mỉm cười - Chúng ta tuyệt đối là đến từ hai thế giới khác nhau, lại gặp nhau trong một hôn lễ. Tôi có cái thất ý của tôi, cô có cái không hài lòng của cô. Tóm lại, trong khoảnh khắc hiện tại, chúng ta tuyệt đối có cảm giác hoang vắng giống nhau, đúng không?

Nàng chớp mi mắt, mắt hơi ướt, vẫn không nói

- Cho nên, câu thứ ba...

- Ông nói,... chỉ có hai câu thôi! - Nàng nhịn không nổi mở miệng, trong lòng đã hoàn toàn mềm đi. Sự khác biệt đột phát của chàng, bệnh thần kinh đột phát của chàng, đều không quan trọng. Cái quan trọng chỉ là cảm giác giây phút này, thứ cảm giác “gặp gỡ nhau lại sẵn quen nhau...”.

- Tôi đã nói chỉ có hai câu? Chàng ngạc nhiên hỏi, ngạc nhiên đến có phần khoa trương, khoa trương rất đáng yêu - Ờ, cô xem, tôi tối nay nói năng lộn xộn con số cũng tính không rõ, may mà tôi còn học máy tính điện tử đấy!

- Máy tính điện tử? - Nàng tò mò lặp lại một câu, máy tính điện tử là cái rất xa xôi, cái rất xa lạ.

- Máy tính điện tử là cái tốt hơn óc con người gấp trăm lần - Chàng nói - Máy tính điện tử là cái cơ giới hóa, không có cái cảm tính của óc người, cũng không có cái đau khổ của óc người. Nó sẽ không tự chuốc lấy phiền phức cho mình.

- Hả? - Mắt nàng mở càng to, có phần ngây thơ. Nhưng máy tính điện tử vẫn là cần óc người điều khiển.

- Chà - Chàng hầm hừ, nét cười cười hiện trên khóe môi - Cô là một cô gái rất làm phiền người, phản ứng lại nhanh, nói năng lại thẳng thắn. Thôi được. dù tôi có nói mấy câu chăng nữa, tôi đuổi theo, chủ yếu là để nói với cô, hiện giờ mới có chín giờ. Chúng ta mỗi người về nhà mình, có thể đều có một đêm dài dằng dặc khó mà chịu nổi. Tôi muốn trốn tránh nó, còn cô?

Nàng gật đầu, bị động nhìn chàng:

- Thế thì, đến “Âm nhạc thành”, được không? Chàng thận trọng hỏi - Ở đấy có thể khiêu vũ, có thể nghe âm nhạc. Chúng ta bất tất bàn gì thêm nữa. Nếu cô cho rằng tôi là A Q. là người điên, là người bệnh thần kinh, là kẻ ngông cuồng tự cao, là gì cũng không quan hê. Chúng ta đi khiêu vũ, để chúng ta tạm quên những chuyện nên quên đó đi!

Nàng kinh ngạc nhìn chàng. Đó là người thế nào? Chàng đọc được ý nghĩ của người khác ư? “Người đọc được lòng người khác”, tên một cuốn tiểu thuyết dịch. Con người này cũng đọc được lòng người khác! Chàng đọc ra các thứ danh từ nàng thầm chửi chàng trong lòng. Đáng sợ!

- Thế nào? Đi không? - Chàng lại hỏi.

Đi không? Đương nhiên muốn đi! Dù cho về sau không gặp lại nữa. Chỉ là để trôi qua cái đêm quạnh vắng mà buồn bã này. Chỉ là mối duyên tương ngộ này. Chỉ là vì tấm thành ý chàng đi rồi lại trở lại này. Chỉ là để chàng nói một câu, hai câu, ba câu, bốn câu... nhiều câu như vậy, cũng đáng đi! Đáng đi!

Thế là, họ đến Âm nhạc thành. Thế là, họ khiêu vũ một đêm. Thế là, họ cùng cười với nhau, cùng vui với nhau, cùng quên đi những chuyện nên quên. Tóm lại, họ ở trong tiếng nhạc, dưới ánh đèn qua một đêm, an lành, êm đềm, mang chút buồn thương nhè nhẹ, ưu sầu nhè nhẹ, men say nhè nhẹ.

Đêm ấy còn mang chút hơi thở lãng mạn, hơi thở lãng mạn nhè nhẹ.

Rất nhiều rất nhiều ngày về sau. Bùi Tuyết Kha vẫn thường thường nhớ lại cái đêm ấy. Nhưng bánh xe thời gian không ngừng chuyển động, đời sống vẫn cứ trôi đi đơn điệu mà có quy luật. Diệp Cương biến mất trong đời sống của nàng. Vốn dĩ, cái đêm ấy họ biết giữa họ vừa không có quá khứ vừa không có tương lai. Bởi vì, họ quen nhau quá bất ngờ, quan hệ quá vi diệu. Họ cũng không người nào muốn hướng đến tương lai.

Đêm ấy tất cả đều thành quá khứ, vẫn không diễn biến chương tiếp theo nữa. Bùi Tuyết Kha thỉnh thoảng nhớ đến, cũng có chút cảm giác lạ lùng. Đêm ấy, họ có trao đổi tên họ.

Chàng còn đưa nàng về đến cổng chung cư. Tuy chàng không gạn hỏi nàng ở số mấy lầu mấy và số điện thoại của nàng, nhưng nếu định tâm thăm dò mọi cái về nàng, quả thực là rất dễ dàng, rất dễ dàng.

Nhưng, chàng không thăm dò, chàng cũng không muốn hỏi.

Diệp Cương, cái tên đó dần dần nhạt đi trong cuộc sống của Bùi Tuyết Kha, cũng dần dần nhạt đi trong ký ức. Cuộc sống năm học thứ hai đại học là phong phú nhiều màu vẻ, bận rộn và lại dồi dào, vừa tràn đầy mộng ảo vừa tràn đầy lý tưởng. Nàng bận rộn, bận rộn quên cả Diệp Cương.
 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: May 17, 2005
This story has been read (Since May 17, 2005):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)