COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Advertisement with Coi Thien Thai for low prices!

NGƯỜI VỢ "PƠ PHẾCH"

Tác giả: Sịp
E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả, hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên thai, Cõi Thiên Thai sẽ chuyển cho tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện

[Phần 1][Phần 2][Phần 3][Phần 4][Phần 5][Phần 6][Phần 7][Phần 8][Phần 9][Phần 10][Phần 11]

Phần 1

flower

Lần đầu tiên, Ba Chạc nhìn thấy vợ đứng làm bữa ăn trong bếp với cặp kính cận trên mắt, anh nhìn sững không chớp. Đây đâu phải là điều lạ lùng vì vợ chồng đã ăn ở với nhau gần chục năm rồi, mà sao anh chưa hề thấy vợ tuyệt vời như thế.

Cũng may là anh nhẹ nhàng bước vào nên chị chưa hề hay biết, nhưng lặng lẽ đứng ngắm vợ từ phía sau, anh không khỏi hãnh diện về sắc đẹp của chị. Người chị đẫy đà, có hơi phục phịch, song lại nhẹ nhàng khoan thai, đáng mặt là một phụ nữ đầy quyến rũ.

Nhìn đôi hông nẩy nở, cặp mông tròn trịa, láng lẫy dưới chiếc váy hoa nhẹ, Ba Chạc chỉ muốn đưa tay ra sờ bóp vào thử, nhưng chị đang mải mê nấu món ăn, anh không nỡ đưổi xua đi sự mơ mộng của chị. Anh biết chắc rằng giá anh có sàm sỡ luồn tay vào dưới váy chị để dò lần lên đôi chân dài thì chắc chị cũng không trách cứ gì đâu, nhưng với anh cứ để nỗi thèm thuồng ôm ấp chị rùng rùng trong tâm khảm mới thấy hả hê.

Đã bao lần rồi, vợ chồng anh quấn quít nhau như mật, ngày nào cũng là một ngày mới của cả hai. Tay trong tay nhau mà vẫn hoàn toàn khác, cơ hồ như họ vừa sống với nhau hôm nay, mới đây, nên còn vô cùng mặn nồng và lưu luyến.

Vợ chồng lấy nhau mãi vẫn chưa có con nên rảnh rang để mà cung phụng nhau rất mực. Anh lo cho chị, chị yêu quí anh, môi liền môi, má liền má. Gia đình lúc nào cũng giống chốn thần tiên hoan lạc. Chị nhõng nhẽo anh, anh bắt đền chị, phụng phịu, dỗi hờn, rồi lại bật cười khanh khách với nhau ngay như đôi trẻ.

Anh vẫn ca tụng chị là thần tượng của mình. Nằm cạnh nhau, nói năm điều ba chuyện là anh lại kể lể với chị về sự say đắm của anh. Anh dùng con người chị như một sơ đồ nghệ thuật để diễn tả sự nao nức của lòng. Anh khen từ khuôn mặt đến từng cơ phận trên người chị. Anh có lối ví von rất lạ, kêu gọi danh xưng của từng món trên thân hình chị bằng một tiếng rất gợi cảm.

Anh không dùng những danh từ như “ vành trăng “ hay “ mày ngài mắt phượng “, hay “ liễu yếu đào tơ “ mà lại điển hình hóa bằng những địa danh của quê hương yêu dấu. Chẳng hạn, anh gọi mặt chị là bưởi Biên Hòa vì dáng nó tròn vành vạnh như trăng. Bạn bè xầm xì câu “ mặt sao ngao vậy “, ý nói mặt to thì ắt hẳn của ở dưới cũng to, anh nghe mà không giận, trái lại còn hãnh diện là khác. Chả hễ là đàn ông, ai không muốn vợ mình có lồn bự hay sao, các ông nào vờ vĩnh chê bai chẳng qua chỉ là tự dối. Vì thật ra ông nào cũng thích có cái lồn to để sờ, để mân cho đã, các cụ ta vẫn chẳng phê phán câu “ sờ lồn béo, đéo lồn gầy “ là sai chăng.

Lại nữa, với đôi vú chị, anh gọi là Bến Tre vì chúng to, dầy cui, trắng au như dừa ở đó. Người ta đồn gái Bến Tre tắm bằng nước dừa nên ai cũng trắng trẻo dễ thương. Chị không là dân Bến Tre vậy mà “ xôi “ của chị không thua gì dừa bản xứ. Nó đầy và nằng nặng, chạm tay vào mát mẻ làm sao, còn nói chi đặt miệng vào hôn hay liếm bú thì chỉ còn nước lịm dần mà chết. Hai bầu vú căng cong lóng lánh, được điểm bằng hai quấng tròn vo với hai núm đỏ hồng, trông y hệt đóa sen chúm chím. Anh đã biết bao lần ôm vò, bóp bú mà lạ, sao chẳng thấy chán, thấy chê. Anh hay nói giỡn : có cấm chợ cả năm anh cũng chẳng đói, mỗi ngày chỉ cần gặm vú em nút một hơi là khỏe lại ngay. Chị biết anh chọc, song cũng thích, lại giả vờ trách mắng : anh chỉ được cái nói bậy. Có gia thất rồi mà không bỏ máu dê, ra đường thấy đàn bà con gái chỉ lom lom nhìn vào vú như muốn xé toang áo họ ra. Về lại còn phê bình vú bà này lớn, vú chị kia to. Anh nghe chị mắng chỉ cười chạy tội, lại khéo nịnh thêm : ấy, tại các bà muốn khoe ra thì mình nhìn, chớ sao sánh được với em.

Đến vùng cấm ở háng chị thì anh khen tấm khen tắc. Anh bảo lồn chị đúng là hương hoa xứ Huế vì nó khum khum như bưởi thanh trà. Quả vậy thật, khi chị nằm ngửa ra thì y hệt nửa quả bưởi đang bám vào nơi háng. Những múi bưởi rành rành mở banh ra dưới cơn gió lăn tăn, những sợi lông tựa những tép xôn xao mời gọi. Mùi hương thoảng qua từ vật báu đó ngọt ngào như mùi mật, anh lim dim cặp mắt như tìm một định danh. Mắt anh nhìn xa xăm, lờ đờ lãng đãng và bất thình lình ồ lên vỗ đánh đét vào đùi, phán một câu xanh rờn làm chị mở tròn mắt : à đúng rồi, quê hương Hà Tĩnh, chỉ có ở đó mật của ong mới tới độ tuyệt hảo. Chị cũng phải cười ré lên vì sự so sánh của anh, chị hất ra : thôi đi anh, anh khen quá làm em nhột. Ai đời chỗ em dùng đi tiểu lại có mùi lạ lùng đó. Anh lấp liếm : chứ không à, rồi gục vào đòi khám để chứng minh. Chị co rúm người lại vì thấy vẻ hung hăng của anh.

Nhưng dù chống ngăn cách nào thì chị vẫn không đẩy lui được anh ra, trái lại còn làm đà cho anh lăn vào như điếu đổ. Anh đằn chị ra, rúc đầu vào ngoáy tít. Tóc anh đâm lởm chởm vào khoảng háng để trần của chị, châm chọc vùng da non nhạy bén làm chị rinh rich cười. Một lúc thì ngả kềnh ra không xô đẩy nổi, anh hầm hồ phá phách nửa trái bưởi hả hê. Mũi anh chọc chọc vào hít hà liên tục, quậy đùng đùng chỗ háng chị muốn tét bét tanh banh.

Anh hít, anh ngửi, anh hôn, anh ngắm, vành chỗ này, tách chỗ kia, đám lông lào xào dưới lòng tay anh như răng lược. Chị trân mình lên đón nhận sự ve vuốt của anh. Những ngón tay như chiếc đũa đâm nhanh và rút lẹ, day chỗ mu, móc trong lỗ, vuốt cái hạt, đằn nơi khe, lưỡi anh thè ra thụt vô trông vô cùng dâm đãng. Chị rất sợ cái lưỡi nham nhám đó vì đã bao lần nó làm cho chị phải nổi điên. Nó chèo, nó chọc, nó lết, nó lia, ôi chao mớ thịt vốn mềm dịu bỗng cương lên từng lúc. Và hẳn nhiên khí nhễu nhão ra, nhuốm ướt đầy cả háng. Anh hả toác miệng ra chờ đợi, đăm đăm nhìn cả mu, cả môi, cả yếm lồn giựt giựt xôn xao. Thế là không dằn được, anh từ từ úp mặt vào lồn chị, giữ im để hít sâu hơi hướm đàn bà.

Chị nín thở nằm im ra đó, chờ mà không biết chờ cái gì. Bàn chân chị ngứa ngáy làm sao, cứ muốn co duỗi cho thoải mái mà tựa như con chuột sợ quắn người trước con mèo tinh nghịch. Anh giúp chị hạ đi cơn rạo rực, bằng cách nhẹ nắm lấy hai cổ chân chị mà mở từ từ ra. Anh gác từng chiếc giò lên vai để cái lồn chị bảy ra toàn vẹn trước tia nhìn nóng bỏng của anh.

Anh hôn vào bàn chân, quanh qua phía trên, gặm dần từng ngón chân chị vào miệng, mút mát, nhằn nhằn như ăn xương gà. Da chân chị nổi gai, những chiếc gai nhu nhú làm anh tăng thêm độ gặm mút. Đồng thời lưỡi anh cũng bắt đầu liếm. Anh liếm da bên trong, da bên ngoài, kể cả gót chân, móng chân và kéo dài lên xuống từng chiếc đùi. Chị nhúc nhích người vì nhột, cái nây quăng qua quật lại như lăn quăn, cái lồn tầy huầy như sóng cuộn, chỗ háng nhấp nhô như diều.

Bỗng anh giữ chịt lấy hai giò chị kéo hổng lên cho phần mông nâng cao. Và chưa chi anh ào ào liếm vào chỗ háng chị. Lưỡi con thuồng luồng nhóc nhách bò vào cái hang đầy rêu ướt át, nó liếm những giọt sương đọng bám ở đó và cố lau sạch bụi bặm rêu rong phủ đầy. Lưỡi anh chạm đến đâu thì thịt mềm ở đó ầm ầm nổi loạn. Nó cương dần lên và cứng lại dưới miệng lưỡi anh. Anh liếm chăm chỉ, chị bị xóc quá sâu nên đùi quậy lung tung. Mỗi lần vùng vằng thì nửa trái bưởi càng áp sát vào môi miệng anh nhiều hơn nữa. Anh liếm, anh liếm, giữ chặt lấy giò chị, ghì cho mông không xoay chuyển hầu lồn chị nằm trọn chỗ miệng anh.
Anh ê a liếm, bú, nút lồn mà rên, mà ca cẩm như chó : ôi, lồn vợ tôi, sao mà to mà dầy, mà ngon, mà thơm, mà ngọt thế ni. Hèn chi người ta nói mật Nghệ Tĩnh cũng ví như mùi lồn phụ nữ. Anh tranh nhau nói với chị : em ơi, cho anh bú lồn em nghe. Đừng bắt anh nhịn mà tội nghiệp. Chị nghe xúc động lắm, đáng lẽ chị la mắng anh nói tầm xàm tầm bậy, song lại thương anh mà bật ngửa người ra. Cái lồn trịn vào mặt anh một vùng như cái thúng úp, anh bú xào xào và ngúc ngắc cái miệng lung tung. Chị sướng quá, cái lồn được dằn vặt đúng độ, kẹp hai giò khóa nghiến mặt anh. Anh ngộp muốn chết mà lại không nhả lồn ra cứ cạp.

Bất đồ, chị nín hơi lâu quá, xả nghe cái rột. Đang ngọt ngào hương vị Nghệ Tĩnh, anh chợt ré lên : ôi mắm bà giáo Thảo ở đâu đổ tùm lum ra vậy. La cự thì la mà miệng vẫn gặm bú tỉnh queo. Cái lồn xoay tứ tung, vài sợi lông rời ra giắt vào kẽ răng anh nhồn nhột. Anh phải tách bớt giò chị ra mà nhổ phì phì, những sợi lông tơ đen rơi lòa xòa trên bắp vế. Chị thấy anh bắt ho hen phải dặn vói theo : của anh chớ của ai mà sợ mất, bú từ từ kẻo sặc mất vui. Anh hít từng hơi dài và điều chỉnh mức độ gặm vào lồn, nút nghe chóc chóc.

Chị muốn thử hỏi anh nên nhong nhỏng nói ra : nghe nói hồi chưa cưới em, anh ưa đi rình coi lồn đàn bà lắm hả. Anh gãi đầu gãi tai chống chế cho qua : đâu có nà, tại mấy thằng bạn ôn dịch thấy em hay ghen nên chọc cho em tức. Chớ lồn đâu sẵn mà để anh coi. Chị bĩu môi không tin, chị đáp trả treo : thôi đi tía, cái mặt anh mà hiền. Ngay lấy em về rồi mà anh còn trầm trồ là mấy con bạn em đứa này lồn to, đứa kia vú bự. Em mà dễ ngươi là anh đè mẹ mấy con bạn em ra mà bú như bú em bây giờ.

Rồi chị nghiêm trang dặn dò anh : em nói thiệt trước để anh liệu. Anh có muốn dòm lồn hay bóp vú ai thì cố nhịn mà về nhà biểu em cởi cho muốn làm sao cũng được nghe. Chớ loạng quạng rình mò có ngày bị mấy mẻ la lên anh muốn hiếp dâm là ở tù mệt nghỉ. Anh nghe mà xẻn lẻn, ú ớ nín khe.

Thú thiệt là mấy cô bạn của chị cũng ác. Nhè lúc chị vắng nhà là a thần phù vô chọc ghẹo anh. Có chị thì nói mát nói mẻ : cha chị đi rồi làm anh ngơ ngẩn dữ a. Có chị lại bặm trợn hỏi anh : sao anh ngó em có giống chị không. Những lúc đó, anh chỉ muốn thò tay bóp vô vú ả vì anh biết là ả nứng lồn muốn được anh chơi, nhưng anh rét, lỡ thình lình vợ về bắt gặp thì điếc. Cho nên anh lửng lơ con cá vàng với ả : em mặc đồ kín um như vầy thì sao anh biết nổi, bữa nào em phải cho anh ghé qua nhà hé mắt dòm sơ thì mới phán đoán thiệt hư. Cô ả chừng cũng chịu đèn nên đả đớt thách thức, anh bấm bụng tiếc hùi hụi, hăm he trong lòng : rồi có ngày con chết đó con.

Ấy mảng dòm chị say sưa đến quên cả thực tại. Đến khi chị quay lại thấy anh, hỏi anh về hồi nào, anh bẽn lẽn thở ra : chèn ơi, vợ anh “ pơ phếch “, anh đứng nãy giờ chết trân không chịu nổi, cưng ơi.

(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2)

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(VIETNAMESE STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: February 5, 2007
This story has been read (Since February 5, 2007):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)