Vừa ở chợ về, dì Hưng đã vội vã nói với Tài : này vợ chồng
nhà phía trước bữa nay có ghé hàng dì hỏi han về cháu. Dì
nói bâng quơ thế thôi, nhưng Tài chột dạ, tưởng chừng vừa bị
một tảng đá nặng, sù sì, từ trên cao đổ ập đè lên ngực. Cậu
ngộp thở, chết lặng, nhưng không dám mở miệng, e thất thố.
Dì Hưng cũng lẳng lặng dè chừng, rồi tiếp : bà ấy hỏi han
cháu là thế nào với dì. Ấy rồi cả hai rối rít khen cháu quá
sức. Hai người hẹn là nay mai sẽ mời cả nhà ta sang chơi làm
thân.
Tài thở phào ra. Anh băn khoăn không biết lời đó là thật
lòng họ nói ra hay là xã giao. Còn chuyện mời mọc thì quả
thật chẳng hiểu thế nào. Đã hai lần, cậu bị bà chị bên ấy
bắt gặp nhìn trộm, dù thờ ơ đến đâu, cũng rõ mười mươi là
Tài thấy rất rõ cảnh chị khỏa thân. Lần trước cậu chỉ nhìn
thấy phía trên, e có khi bất cập, chị hớ hênh, không cụ bị.
Nhưng buổi sáng tỏ tường, hai ông bà cứ đè nhau ra sờ sờ
soạng soạng, mông đít thè le, chả lẽ hai người tỉnh bơ, coi
thiên hạ dưới đuôi con mắt.
Chao ôi, thấy bộ vú chị ấy, Tài đã nực. Mửa thốc tinh ra mà
vẫn nứng bề bề, cặc dái đêm nằm ê ẩm, dựng cỏng lên mà ớn.
Chả vậy mà khi dì kêu khớp bị đau thì cậu vội xun xoe xin
được bóp tay, bóp chân, để rồi bị mà mắt nhìn dì ra chị ấy.
May mà cậu mới đè dì bóp lấy bóp để bên ngoài áo, không,
thực tình bữa đó cậu nghĩ là đang bóp vú chị và cởi tuột áo
chị hẳn hòi, nên hùng hổ sấn vào vo, bú. Khi dì sững sờ gọi
giật, cậu chết điếng trong tim. Quên vú dì thì khả dĩ còn
quên được, nhưng vú chị thì đeo đẳng suốt đời. Cứ mường
tượng cả hai quả bưởi tròn xoe, cái núm đầy nhọn, tòe loe
như hoa súng, miệng Tài đã hau háu mở to. Cái vú đó mà ngày
ngày được ngậm vô nút thì sướng vui biết mấy. Chị ấy ăn gì
mà vú to như vậy. Phụ nữ Phi Châu, da đen cũng chỉ to đùng
đến vậy là cùng. So với giới nữ Việt Nam, chắc chị thuộc vào
cỡ ngoại hạng, thây lây, nếu ở bên nhà khó tìm số nịt vú nào
che đậy nổi.
Nếu Tài được là chồng của chị ấy, chắc cậu sẽ cấm chị mặc đồ
lót, cứ để thế cho thong thả, vú thở hít không khí thỏa thuê
sẽ nở nang hơn. Mặc mẹ thiên hạ, tay nào nhìn chết ráng chịu,
miễn là chị với cậu dung dăng dung dẻ đi bên nhau, vú lừng
lững như cặp đèn pha xe tải, cho thiên hạ nghía mà thèm thôi,
còn tay nào loạng choạng sờ vô là cậu tương bỏ mẹ luôn.
Cặp vú ấy làm sao chồng nào nhịn cho nổi. Nhìn bộ mặt chồng
chị (dù chưa thấy lần nào), Tài cũng nghĩ chắc là lão ngẩn
tò te khi nhìn hai vú vợ. Đố lão khỏi xun xoe đến gạ xin sờ
chút hay đòi bú cho qua cơn. Miệng lão chắc không bao giờ
khép kín vì nây vú cộm thế kia thì bố ai khép được khi đã
được cho ngậm một lần (mà nào phải chỉ một lần).
Thôi thì vú mớm kể cũng được đi. Còn lồn nào thua, nào kém.
Có kho cả ơ cũng vẫn thừa để dành kho tiếp. Nó lùm lùm một
đống cao nhòng, lại vểnh lên không khác đuôi con trai, thập
thò như chuột, hai mép rực sợi chỉ đỏ thẫm màu. Lông thì lum
lúp như bụi sậy, đen mướt như lãnh Mỹ A, bụm khum cả gò Vệ
Nữ như ngôi mồ trinh nữ. Lúc người chồng vạch ra, hai mép hả
to hau háu, lại nhấp nháy đảo lia, miệng lão khứa mấp máy
như chỉ chực cắn vào mà xé, mà rứt. Đã thế, cửa nẻo để ngỏ,
hai người cứ vồ vập lấy nhau, bú chụp, làm trò khỉ trên
giường.
Tài chẳng có vai trò gì mà cũng ghen lồng ghen lộn. Cậu nghĩ
lão ăn mãi cũng nên nhường cho cậu một phen, chỉ cần bú vú
chị một lần và đụ chị một phát thôi là cậu trả lại vợ cho
lão ngay. Hôm đó, cậu thấy thoáng chị nhăn mặt. Chị tỏ vẻ
hốt hoảng khi nhận ra chuyện chồng vợ bị lộ để cậu nhìn, xen
vào. Vậy rồi chị lại kéo chồng ập vào người, phải chăng chị
muốn đánh tháo để cậu kịp vọt đi. Cậu vừa nép vào thì anh
chồng cũng quay ra, đâu còn Tài ở đó nữa. Tâm lý đàn bà thật
rắc rối, trách sao đàn ông cứ mụ mẫm, mù mờ. Có sống bao lâu
với nhau thì anh chồng vẫn ngây ngô như con nít, ví như
người lạc vào đền thờ mê cung không tìm thấy lối ra.
Với mẫu người đó, với khéo khôn đó, với vú lồn lồ lộ cạnh
bên, chém chết đố anh chồng nào cả gan khỏi bị vợ đánh lừa,
ma mị. Nhưng mà tại sao hai anh chị lại cất tiếng mời dì
cháu cậu, trước nay có bao giờ như thế này đâu. Hay là tương
kế tựu kế, họ muốn mời dì cháu cậu sang chơi, rồi huỵch toẹt
sẽ hài tội cậu tò mò nhìn trộm mới hả. Đầu óc Tài lùng bùng,
loăng quăng tơ vò trong đó. Cậu đập tay đùng đùng lên mặt
bàn, cơ hồ muốn xô toẹt mọi vật đang dàn ra ở đó.
Nhưng dù có hết sức muốn tránh thì tình huống cũng không
tránh khỏi. Gần ngày cuối năm thì lời mời thành sự thực. Dì
Hưng dọn hàng sớm, hối Tài sửa soạn để kịp đi. Tài làm theo
mà tâm rối tơ vò loạn xạ. Anh theo chân dì như kẻ mất hồn.
Càng bước vào gần cửa, bước đi càng nặng trịch.
Vợ chồng đon đả đón dì cháu cậu. Cười vui như chẳng hề có
việc xảy ra. Họ đưa thẳng khách vào phòng tiếp, giới thiệu
những món ăn đã sắp sẵn trên bàn. Mọi người mở lời chúc nhau
về một năm mới sắp đến. Anh chồng lim dim mắt vời Tài ra
ngồi cạnh, thân tình như bạn cũ. Lão hỏi cậu về chuyện học
hành, rồi nhân tiện hỏi ý cậu uống gì để anh lấy. Tài còn
nhùng nhằng chưa quyết thì lão mớm ý ngay : ngày tư ngày tết,
ta cũng nhắp tí rượu cho ấm bụng nhé. Nói rồi, lão đứng lên
ra búp phê lấy chai rượu, chọn hai cái ly chân cao, thật
trong, thật sạch, rót ra. Lão trân trọng đưa một ly cho Tài,
còn một ly cầm trong tay. Cả hai nâng ly cao với lời chúc “
A votre santé “. Lão uống một mạch, trong khi Tài còn cầm
giữ trong tay. Anh chồng uống xong, đặt ly xuống, nhìn thấy
ly Tài còn đầy, lão giục : uống đi chứ, còn làm ly khác.
Trong khi ấy, chị vợ lăng xăng chạy ra chạy vào, dì Hưng
theo một bên. Hai người thân vui bên nhau như người nhà. Tài
còn vơ vẩn lo âu, chẳng hiểu sao là sao. Lòng anh vang vang
như trống chầu ngày hội. Cậu chụp lấy cái ly, ngửa cổ nốc
một hơi. Chất rượu nồng trôi tuột vào cổ họng như một ngọn
lửa nhen, chạy suốt vào bao tử, gây nóng rực từng đoạn. Mặt
anh hừng lên, đỏ như gấc, lao đao trăm ngàn ngọn sóng bủa
vây.
Tài đứng vụt dậy, xin phép đi nhà tắm. Anh lảo đảo bước chân,
lạng quạng. Dường như điện đèn tắt ngóm cả, dường như trái
đất chợt ngừng quay. Chị vợ đang òn ả nói chuyện với dì Hưng,
thoáng nhìn thấy, loạng choạng chạy lại, hỏi dồn : có gì thế.
Tài quay lại, mặt mày tái mét, tay run lẩy bẩy. Dì Hưng cũng
nhao người lên. Chị vợ cản lại : bà cứ ngồi chơi, để tôi hỏi
cậu ấy xem sao.
Tài đã vào bên trong phòng tắm, lục xục gì rất lâu trong đó.
Chị kiên nhẫn chờ bên ngoài. Đến khi có tiếng giật nước, cửa
mở và Tài trở ra. Cậu vẫn đi loạng choạng, chị hỏi to : sao
tự nhiên lại thảm hại vậy. Tài bất đắc dĩ phải nói thật to
cho mọi người nghe rõ : em chưa uống rượu bao giờ, nên say
nhanh. Cậu không ngờ xưng tiếng “ em “ ngon lành với chị như
vậy. Chị đã nép sau chỗ khuất của cánh cửa, chị nắm lấy cánh
tay Tài dặn nhỏ : chưa ai đoán chuyện gì đâu, đừng hốt hoảng,
cứ tỏ ra vui mới được. Chị giật giật cánh tay Tài cho thêm
phần sức mạnh vào câu nói.
Tài choáng váng. Một khủyu tay anh chạm vào khoảng vú chị.
Tài không cho đó là sự vô tình, mà dường như chị cố ý làm
vậy để cậu tin tưởng. Tài lí nhí hạ giọng thấp nói với chị :
em xin cám ơn. Chị tha cho cái lỗi tò mò em nhìn thấy chị
hai lần. Từ đó, lòng em lúc nào cũng không yên, em rất lo,
chỉ sợ chị mét lại với anh. Tài nói xong ngước nhìn lên, mắt
đọng nước. Chị chủ nhà thở phào và đáp theo : chị hốt hoảng
có nói, nhưng lão không tin. Tài chưng hửng sao chị lại dùng
đúng cái chữ “ lão “ để gọi chồng như vậy.
Chị chủ phố chuyển ngay sang giọng lớn : ấy, uống chưa quen,
bị thế thôi. Ngồi một lát sẽ tỉnh lại. Rồi chị đỡ dẫn Tài ra
chỗ dì. Dì Hưng nhìn cháu không nói gì. Tài ngồi xuồng, bình
tĩnh lại, cơn nôn nao hạ dần, chị chủ phố loanh quanh chạy
lấy khăn, lấy nước mát đưa cho cậu giải rượu. Anh chồng chị
xà quầng bên những ly rượu vô chót chót, một mình.
Dì Hưng phụ dọn các món ăn vừa làm xong bày ra cạnh đó. Thừa
lúc bà đi, chị chủ phố nói với Tài : đừng hoảng hốt, chỉ
khiến người khác nghi ngờ. Chuyện qua rồi để cho qua, cứ tự
nhiên qua lại, nhớ đấy. Tài nghe mà không tin lỗ tai mình.
Thế là sao. Ở người đàn bà này đang toan tính gì, biết là
cậu đang mê điên mê đảo, nhìn chị như bị thu hút mù lòa, mà
chị lại còn rủ rê Tài năng lui tới nhà chị là sao. Chịu,
chịu, xin lạy các bà, con xin chịu phép.
Ngồi vào bàn ăn, Tài vẫn lỏng chỏng lơ chơ, bồng bềnh như
chân không chạm đất. Mọi người ăn nói ào ào, Tài với địa vị
nhỏ nhất, nên lầm lì ít nói, cốt yếu chỉ nghe. Chị chủ nhà
lịch sự gắp tiếp thức ăn cho cậu. Hôm nay, chị mặc chiếc áo
lụa xẻ màu vàng nghệ, cổ hở rộng, chỗ ngực thêu hai lá to ôm,
ví tựa hai bàn tay xòe ra. Chị nhón người, hai cái vú nhúng
nhính, gặp chất láng của vải áo càng loang loáng đung đưa,
lúc lắc, đè oằn xuống. Tài phải vờ cay ớt, nuốt nước miếng
ực ực. Chỉ nhỏn nhoẻn cười, biết thừa sự thèm thuồng của cậu
trai.
Bữa ăn kéo dài rất lâu. Anh chồng có vẻ say nên xin phép lên
nghỉ trước. Dì Hưng giúp chị thu dọn, nhưng chị doãi ra, mời
dì ngồi uống nước. Nhưng khi dì đùn Tài ra phụ thì chị không
phản đối. Tài đi nhiều lần thu chén đĩa đặt vô sink, chị em
tránh nhau ở chỗ hẹp. Thỉnh thoảng chị chủ bảo Tài : thì ra
em là cháu của bà ấy. Chị lại tưởng là người ở trọ. Em lên
học à.
Chị thân mật, nhưng chính sự thân mật làm cho Tài thấy ngán
ngại thêm. Cậu cố thu mình lại để không va chạm, còn chị thì
cứ khơi khơi coi cậu như em. Có một lúc, chị chợt hỏi Tài :
chị hỏi thật, em thấy chị thế nào. Tài lúng túng, chị khuyến
khích : em nói đi, đừng ngại. Tài đi lòng vòng bên ngoài,
rất xa xôi, rất ướm dọ, hẳn nhiên là khen chị đẹp. Chị cười
vui vẻ, nhưng khươi gợi thêm : đẹp mà đẹp thế nào, phải đi
vào cụ thể cơ.
Tài ngập ngừng mãi. Sau cùng cậu đánh bạo thưa : em nói, chị
đừng giận nhé. Chị gật đầu. Tài vọt miệng nói một thôi : vú
chị thiệt đẹp, to mà chắc. Em ước ao sau này lấy được một
người vợ có vú to và cứng săn như thế. Chị chủ thoáng đỏ mặt,
Tài hấp tấp nói luôn, sợ không còn dịp khác : và “ chim “
chị còn “ pơ phếch “ hơn nữa. Em thú thật từ hôm thấy chị
một lần, em mất hồn.
Khi dì cháu ra về, chỉ có chị chủ phố tiễn khách. Dì Hưng
chúc tết anh chị, Tài cũng chúc theo. Lợi dụng lúc chỉ còn
chị em cạnh nhau, Tài nói rất nhỏ : em yêu chị. Bữa nào chị
lại cho em nhìn chị một lần, em thèm quá. Chị chủ nhà cười
ruồi, không đáp.(Hết Phần 9 ... Xin mời đón xem
tiếp
Phần
10) |