| 
        
        
          
            | 
            COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |  
            | 
            
             |  
            | Please click the banner to support Coi Thien Thai 
            ! |  
            | 
            
             |  
            | NGƯỜI VỢ "PƠ PHẾCH" |  
            | Tác giả: SịpE-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả, hãy gửi e-mail cho Cõi 
			Thiên thai, Cõi Thiên Thai sẽ chuyển cho tác giả)
 Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi 
            truyện
 |  
            | [Phần 
            1][Phần 
            2][Phần 
            3][Phần 
            4][Phần 
            5][Phần 
            6][Phần 
            7][Phần 
            8][Phần 
            9][Phần 
            10][Phần 
            11] |  
            | Phần 4 |  
            | 
             |  
            | 
              
              
                
                  | Chợt Loan tỏ vẻ ngập ngừng muốn nói điều gì đó, tuy vậy bàn 
					tay chị vẫn tiếp tục thỏa mãn bóp nắn anh. Ba Chạc chừng 
					ngạc nhiên nhưng không hỏi. Bàn tay chị chậm dần rồi dừng 
					hẳn lại, chị vẫn nắm giữ khúc thịt gân của anh mà dè dặt nói 
					: này anh, em có chuyện này muốn nói với anh. Chỉ nói được 
					bấy nhiêu, chị ngưng lại thăm dò. 
 Ba Chạc sững sờ không kém. Dù chưa hiểu vợ muốn đề cập đến 
					việc gì, nhưng anh cũng ngưng bàn tay đang mò măn vú chị và 
					cả bàn tay đang ngoáy tít trong hang cua. Anh lẳng lặng nhìn 
					chị, vậy mà những ngón tay còn tự phát se se lấy cái núm vú 
					đã sải nhọn ra.
 
 Chị Loan thở phào một cái như lấy đà và chập chững nói : anh 
					này, em thấy cậu bé ở trước nhà có vẻ gì là lạ. Mỗi lần 
					thoáng thấy em, cậu ta lúng túng làm sao. Cậu quính quáng 
					nhìn trộm em, có lần vội vàng đến vấp ngã, loạng choạng chao 
					đảo, phải ráng giữ, rồi vọt vào nhà.
 
 Ba Chạc nghe bắt tức cười : tưởng gì, có vậy mà làm anh 
					điếng hồn, tưởng là có tên nào muốn ám hại em. Và anh làm 
					như kẻ bồng dưng trở dại, bật ngửa hẳn người, xạng tay xạng 
					chân, cười không dứt. Đến lượt chị Loan ngơ ngác, chị hỏi 
					dồn : sao đương nhiên anh lại cười. Có điều thú vị à.
 
 Anh thương vợ, ngưng không cười cợt nữa. Chị Loan cũng khựng 
					bàn tay chẳng dám mằn cặc chồng. Hai người lơ đãng chờ đợi 
					phản ứng của nhau. Ba Chạc chờ cho vợ thấm dần sự lặng lẽ, 
					anh mới chậm rãi nói : phải thôi, ai nhìn thấy em mà không 
					bối rối. Cậu ấy trẻ, lại thấy em ngồm ngộp chịu sao cho nổi, 
					em bày biện hàng họ ra lồ lộ, đến anh còn chết lên chết 
					xuống nữa là.
 
 Chị Loan nheo nhéo lên : giờ mà anh còn chọc em nữa a. Em 
					muốn điên ruột lên, trái lại anh tỉnh queo. Chị sụt sịt muốn 
					khóc. Anh thấy tội nghiệp vợ. Anh trở lại xoa vú chị, an ủi 
					: em yên tâm, anh không trách gì em đâu. Cậu bé nhìn trộm 
					hay có mê em tí chút thì đã sao. Hồi anh bằng tuổi cậu ấy, 
					anh cũng nao nức vì đàn bà không kém. Hôm nào chợt thấy bà 
					mẹ cho con bú, anh ngẩn ngơ đứng chôn chân đi không nổi. Đến 
					khi thằng bé bú no, nhả vú, bà mẹ kéo vạt áo đậy lại thì anh 
					thở phào như vừa bị đoạt mất của quí. Bà mẹ thấy vẻ tiu 
					nghỉu của anh, bẽn lẽn, vội đứng dậy tọt vào nhà. Đêm đó, 
					thế nào anh cũng gặp tai nạn bắn máy bay, sáng ra đáy quần 
					ướt mẹp.
 
 Chị đang nhũn người như con chuột lội nước cũng phải bật 
					cười. Chị thú vị với câu chuyện của anh, biết là chồng chị 
					thuộc loại người đáo để, hèn gì gặp chị thì xoắn lấy không 
					tha. Thì ra máu dâm của anh vốn đã tích tụ như ngày còn thơ 
					ấu, nên có chị về gần bên bèn hùng hục không tha.
 
 Ba Chạc cảm thấy cử chỉ im lặng của vợ nên bảo chị : em để 
					việc đó cho anh. Miễn là em chỉ cho anh biết mặt mũi cậu ta 
					để anh đoán xem cậu ấy có giống anh ngày bé. Và để hóa giải 
					nỗi nặng nề xen giữa hai người, anh lại lăn vào tấn công chị. 
					Anh bốc hốt ào ào lên đôi vú, bóp chìn chịt vào cái lồn, xào 
					lăn, mò mẫm, day se, vuốt nắn, liếm láp khắp thịt da. Những 
					con giun ngoằn ngoèo hun đốt từng phân, từng tấc lên người 
					chị, làm chị lăn lộn mệt nhoài. Chị ú ớ kêu lên với vẻ sung 
					sướng tận cùng. Chị hăm hở ưỡn ngực, dạng chân cho anh thỏa 
					thuê sờ mó, anh thật ham hố đã bú, đã bóp, còn hôn chùn chụt 
					lên người chị nữa.
 
 Những ngón tay đầy ma lực của anh quyện hòa với chiếc lưỡi 
					rám như cạnh gai xới tung con người chị. Chị oằn oại trong 
					vòng tay yêu thương của chồng, lăn lộn theo đà xoay trở anh 
					muốn. Vú chị văng vật muốn nổi loạn, chỗ háng bỏng cháy như 
					bị lửa đốt, anh mằn kéo hai núm vú đến cứng lồi ra, móc thật 
					sâu vào lỗ lồn chị đùng đùng.
 
 Chị Loan nằm kềnh ra đó mà ý nghĩ thì vẩn vơ nhớ lại việc 
					cậu bé. Của đáng tội nếu cậu ấy có tò mò là vì chị cũng có 
					lỗi một phần. Sự trống tuếch trống toác của chị làm cho cậu 
					ta có lần nhìn thấy, khi chị giật mình ngoái lại thì chỉ kịp 
					thấy cậu lẩn vào nhà. Tại anh chồng chị nữa, ai đời lúc nào 
					cũng muốn chị khỏa thân mới chịu. Thành ra ngủ suốt đêm với 
					nhau, sáng ra đâu đã kịp mặc vào thứ gì. Ai dè cậu bé kế bên 
					tò mò xem trộm được. Cũng may bệ cửa sổ hơi cao, cậu bé chỉ 
					mới nghía vú chị, chứ phía dưới cửa sổ được lắp kính thì tai 
					họa còn trầm trọng biết bao.
 
 Hôm ấy, thấy vẻ hốt hoảng của cậu, chị tỏ ra thích thú. Chị 
					dấu chồng và hãnh diện vẻ đẹp đàn bà của mình. Chị tưởng 
					chẳng ai còn nhìn thèm thuồng chị vì chị lớn tuổi rồi, vậy 
					mà cậu bé thoáng trông bộ vú trần đã lấm la lấm lét, như bị 
					xe đâm sầm vào hắn. Chị đợi Ba Chạc đi khỏi nhà, chị vào 
					phòng tắm ngắm nghía tấm thân. Hai trái vú dạo này nghễu 
					nghện xồ xề ra, nặng trĩu xuống, núm bị anh ngậm cắn lôi ra 
					đến không lặn vào nổi, nhưng mà vẫn đầy đặn, tròn trịa. Cho 
					bàn tay vào dưới nâng lên vẫn thấy độ nặng, độ nhún cân phân.
 
 Chị hãnh diện về sắc đẹp chín dòn và quyến rũ đó. Ra đường, 
					dù đã ăn mặc kín đáo, vậy mà những cặp mắt xoi mói vẫn dán 
					sát vào. Ông/anh nào đi qua cũng chằm chằm vào chỗ ngực độn 
					cao của chị, có lần chị thấy như tay họ đang vò mằn ở vú. Có 
					ông mải lo ngắm mà loạng choạng đạp vào chân nhau, chúi nhủi. 
					Chị muốn bật cười mà vì lịch sự ngậm tăm. Chồng chị đi cạnh 
					bên, đợi cho họ bước qua xa xa, mới nhắn nhe chị : lão ấy 
					mết em đến bị vấp. Chị gạt phăng, chối đây đẩy. Anh còn nói 
					thêm : cũng may là em có mặc yếm, chứ không thì lão ấy đến 
					gục xuống mất. Anh nói mà cười khà khà. Chị đập túi bụi vào 
					tay anh nhõng nhéo : thôi, em không đi nữa, ta về thôi, anh 
					chọc em hoài.
 
 Chị đưa tay đặt lên vú, bóp nhè nhẹ như lúc anh sờ chị. Chị 
					tưng tưng từng bên vú như người tự khám ung thư mỗi ngày, 
					vặt vặt cái núm, ấn ấn chỗ quầng, vểnh đầu vú lên nhìn thôi 
					miên trân trố. Chị xem vú lại rờ xuống háng, con sò dầy cộm 
					một cục. Chị nhắm mắt lại tưởng tượng như cậu bé đang ngồi 
					ngắm chị. Cậu há hốc mồm, trợn to mắt mà nuốt ừng ực cơn rạo 
					rực trong tâm. Chị ghẹo đùa cậu : em thích chị lắm hả. Có 
					muốn chị cho sờ tí ti không. Cậu bé dấu mặt vào hai lòng tay. 
					Chị gỡ tay cậu ra và cầm đặt lên một bên vú. Cậu bé chưng 
					hửng, ngập ngừng nhìn chị. Chị khuyến khích áp tay cậu day 
					day lên chỗ vú. Như có phản xạ truyền vào, cậu bé nhúc nhích 
					bàn tay xoa xoa, trước còn dè dặt, sau bóp mạnh dần rồi hung 
					hăng xiết nắn.
 
 Đến lượt chị lim dim đôi mắt. Bàn tay khờ khạo của cậu bé 
					trở nên huyền nhiệm. Nó vằn vò một bên vú chị, lúc nhúc tựa 
					sâu giòi, lăn tăn như gợn nước. Cậu ngước mắt lên ướm hỏi 
					bâng khuâng, chẳng biết chị có hiểu gì chăng mà gật đầu 
					thuận ý. Thế là cậu bé úp nốt bàn tay bỏ không lên chiếc vú 
					còn trống. Hai tay mò mò nhồi bột, cái núm vú chuệc choạc 
					lòi ra lòi vô giữa kẽ tay cậu. Cậu rên lên hừ hừ. Cậu mải 
					miết ôm vò hai cái vú nhão nhoét, vừa vò vừa i a : ối, vú 
					chị to quá, bóp đã bàn tay, nhưng giá gì… Cậu buông lửng 
					không dám nói.
 
 Chị hiểu ngay nên gợi mở : em thích, em thèm à, chị cho đấy, 
					thử đi. Cậu bé phân vân, bụm chặt đôi vú nhìn một hồi, cái 
					miệng loe loe ra như muốn ngậm. Chị xê dịch người lại, ịn 
					cặp vú vào gần miệng bé, cậu trần trừ rồi đớp lấy ngay. Cậu 
					bú và đằn cái vú như con nít, quay quầng quầng cái núm trong 
					miệng, còn một tay thì bóp vặt khắp quầng, núm vú bên kia. 
					Cậu bé dù chỉ bú cái vú da mà cũng sặc lên sặc xuống, có lẽ 
					vì sợ bị cất bỏ. Cậu nhoáng nhoàng tạp lấy tạp để, chị phải 
					hét lên : từ từ, chị có lấy ra đâu mà vội. Và để cậu yên 
					lòng, chị nâng lấy đầu cậu giữ cho cậu bú đầy lên vú. Thằng 
					bé thỏa thuê mút chặt, giựt đầu vú ào ào. Chị nghịch tinh 
					thò tay xuống háng nó, chạm vào khúc gân đang dựng ngỏng. 
					Cậu bé giật nhỏm mình kẹp chặt lấy bàn tay chị giữ khe.
 
 Chị để yên cho cậu bé bú như bà mẹ san sẻ tình thương nuôi 
					đứa con của mình. Cậu bé bú hoài không no, buông vú này thì 
					chụp vú kia, có khi còn cắn mạnh một cái làm chị đau nhói. 
					Chị thấy hồn bay bổng vút cao như tiếng sáo trên rừng, lang 
					thang cùng trời cuối đất. Bỗng giật mình vì tiếng đồng hồ 
					reo, chị choàng tỉnh thấy mình đang mơ bậy. Sực nhớ đến giờ 
					trưa gần đến, chị tẽn tò bước ra lo sửa soạn bữa cơm. Đầu óc 
					chị luôn bị ám ảnh vì hình ảnh cậu bé.
 
 Sự việc này xảy ra đã khá lâu rồi, chị dấu kín trong lòng. 
					Vậy mà sao bỗng dưng bữa nay chị lại đem khai với anh tất. 
					May là anh thuộc loại người ba trợn, nên chẳng chút ghen 
					tương. Nhưng chị thắc mắc không hiểu giữa chị và cậu bé có 
					mối thần giao cách cảm nào mà khiến chị vớ va vớ vẩn như thế. 
					Chị dặn lòng từ nay phải thận trọng, đừng khuyến khích con 
					người ta có ý nghĩ không hay. Chị sẽ choàng áo vào trước khi 
					ra khỏi phòng chồng vợ để lỡ cậu bé có ngước trông lên cũng 
					bớt vẻ thèm thuồng. Thế nhưng chị lại nửa tội nghiệp cho cậu, 
					tại sao chị lại khắt khe cấm cản sự trầm trồ của cậu trước 
					vẻ đẹp trời cho. Chị có ích kỷ không, vì cậu chỉ nhìn chứ có 
					đụng chạm đến được đâu mà ngăn cấm.
 
 Từ nãy giờ, Ba Chạc thấy vợ bâng khuâng, hững hờ bàn tay 
					không vò bóp hòn dái và cặc anh nữa, nên lạ lẫm vô cùng. Anh 
					đánh thức chị : em nghĩ gì thế. Chị cuống cuồng chối lịa và 
					bóp vội chim anh. Anh thừa biết tỏng tòng tong, song vẫn lơ 
					là làm ngáo : ừ không có thì thôi.
 (Hết Phần 4 ... Xin mời đón xem 
					tiếp
					Phần 
					5) |  |  
            |  |  
            | Xin các bạn vui lòng nhấn 
            chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |  
            | 
			 |  
            | (VIETNAMESE 
            STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |  
            | Join Cõi Thiên Thai's 
            Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who 
            live in Viet Nam) |  
            | 
             |  
            | Last Update: February 8, 2007This story has been read (Since February 8, 2007):
 
 |  
            | 
             |  
            | This page is using Unicode 
            font - Please
            
            download Unicode Font here to readWeb site: http://www.coithienthai.com
 E-mail: [email protected]
 |  |