Ðêm tối thứ bảy hôm đó quả tình bác sĩ Danh không thể nào
quên nổi. Danh kẹt một phiên trực kéo dài đến nữa đêm tại
bệnh viện Bình Dân. Vừa hết giờ Danh nhảy lên chiếc Honda
chạy vội về nhà. Cái mệt mỏi của một ca trực với quá nhiều
bệnh nhân làm Danh chỉ muốn bay về nhà tắm rửa và lăn ra
giường nghỉ ngơi. Một lý do khác là Danh nhớ thằng con trai
bụ bẩm dể thương mới một tuổi của vợ chồng Danh. Mấy hôm
nay, Mai, vợ Danh phải về Cần Thơ thăm mẹ nàng đang bị đau
nặng. Bà cụ đã già lắm, tháng trước Danh có theo Mai về thăm
bà. Bà cụ tim mạch, huyết áp có nhiều vấn đề, thêm nữa tuổi
tác lại cao, nhiều khi không thể nào thực hành giải phẩu cấp
cứu nên Danh có nhờ cô bạn bác sĩ quen dưới đó theo dõi điều
trị chủ yếu bằng thuốc men. Mấy tuần nay, thời tiết trở trời
mưa gió bão lụt liên miên... Lúc Danh về đến căn nhà nhỏ ấm cúng của chàng thì đã gần một
giờ sáng. Nước ấm mát mẻ cuốn trôi đi những mệt nhọc của một
ngày vất vả ở bệnh viện. Chàng mặc cái quần pijamas dài, ở
trần, thoải mái bước ra phòng. Bé Tâm nằm ngủ ngon lành
trong nôi. Danh vỗ vỗ lên cái gối nhìn thằng con trai chu
môi thoải mái trong giấc ngủ êm ả. Thì trời đột nhiên đổ cơn
mưa dữ dội. Tiếng nước mưa dội trên mái nhà, sấm chớp sáng
lóe, vang động trong đêm khuya. Danh nghe tiếng sấm nổ vang
thật gần đâu đó, rồi đèn đóm tắt ngóm. Chàng thở dài thầm
nghĩ đến dự định đọc cuốn tiểu thuyết mới mua cũng không
thực hiện được, giờ lại thao láo trong đêm chờ cơn buồn ngủ
tới.
Danh lò mò bước ra định tìm cái cây đèn dầu thì bé Tâm thức
giấc, nó khóc vang trời. Lúc chàng bước ra gần đến cửa phòng
thì có người hấp tấp chạy vào đụng mạnh vào người Danh. Cả
hai đều giật mình nhưng Danh nhận ra ngay người đó là Thu,
em vợ chàng. Trong bóng tối lờ mờ, chàng cất tiếng:
“Thu đó hả.. là anh đây.”
Giọng Thu mừng rỡ:
“Ủa anh Danh về hồi nào em không hay. Nảy giờ em ngủ quên.
Nghe thằng Tâm khóc...”
Danh vươn tay định nói cám ơn Thu, thì trong bóng tối tay
chàng vô tình đụng phải người Thu. Danh rụt tay lại nói:
“Ðể anh đi tìm cây đèn dầu...”
Thực tình thì chàng đang lúng túng. Trong bóng đêm, tay Danh
lướt đụng vào Thu, chỗ chàng đụng vào là vú Thu, Danh không
lầm lẫn được cái vùng da thịt mềm căng tay Danh lướt trúng.
Và rõ ràng là Thu không mặc nịt vú, vì tay Danh có thể cảm
thấy được cái mềm mại của vú Thu. Danh bước tới thì cùng lúc
Thu cũng vội bước về phía cái nôi của bé Tâm. Hai người lại
đụng vào nhau, Danh theo phản xạ ôm lấy người Thu, hương da
thịt con gái xông lên mũi chàng, Danh lại ở trần không mặc
áo thành ra Danh lại càng rõ ràng hơn là vú Thu đang chạm
lên người chàng. Lần này thì Danh lúng túng ra mặt:
“Xin lỗi em.. tối quá không thấy đường. Em đứng đây chờ anh
một chút”
Danh xoay người chàng tìm thấy cái đèn bấm nhỏ trong túi áo
blouse trắng trên chiếc ghế.. Danh bấm đèn, bước ra ngoài
nhà bếp tìm cây đèn dầu. Lúc Danh đốt đưọc cái đèn, ánh sáng
tỏa ra thì chàng thở ra theo. Tự nảy giờ trong đầu chàng vẫn
lẩn quẩn về sự đụng chạm mới mẻ...trong bóng đêm...
*
* *
Lâu quá Danh không có cảm giác về chuyện gối chăn. Cả tháng
nay Danh phác giác ra vợ chàng cũng có vấn đề về tim mạch.
Mai đột nhiên than đau ngực, khó thở. Danh nhờ bạn bè chuyên
khoa về tim khám nghiệm thì biết ra Mai bị hở valve tim.
Việc giải phẩu thay valve rất nguy hiểm cho nên tạm thời họ
theo dõi và lượng định xem tình trạng tim của Mai có thể
hoạt động kéo dài mà không phải qua phẩu thuật . Danh nhớ
người bạn bác sĩ chuyên khoa tim mạch căn dặn hai vợ chồng
chàng:
“Tình trạng valve tim chị Mai khá nguy hiểm. Tạm thời tôi
phải dặn anh chị hai việc: thứ nhất, không nên có thêm con.
Tôi biết anh chị đã có với nhau một đứa con trai nên anh chị
cũng nên an tâm. Thứ hai: chị cũng không nên bị kích thích
quá mạnh, kể cả trong vấn đề chăn gối...”
Danh nhớ như in đêm hôm đó Mai ôm đầu chàng vào vú Mai.
Giọng Mai buồn buồn:
“Em xin lỗi anh, tim em nó yếu xìu , không kham nỗi những
sóng tình của anh cho em...”
Danh chặn vợ:
“Em khờ..Tụi mình đã có bé Tâm...không phải hai đứa mình đã
cho nhau trọn vẹn rồi sao...”
Thực ra Danh biết ý Mai muốn nói gì. Chàng vốn rất mạnh mẽ
và lọc lõi trong chuyện gối chăn: Mai đã cùng chàng kích
ngất trong bao lần ân ái. Tính chàng chung thủy, không lăng
nhăng với đàn bà ở ngoài sau khi lấy Mai, nên những cơn sóng
tình Mai nói thực sự là những đam mê xác thịt Danh dành cho
vợ. Danh vùi mặt vào vú Mai chàng hít nhẹ mùi da thịt quen
thuộc của vợ, rồi vỗ về:
“Em đừng lo, anh là bác sĩ , anh biết cách lo liệu cho anh
và em...”
Cả Mai và Danh đều ngầm hiểu là vần đề không đơn giản như
Danh nói, nhưng việc đối diện với bệnh tim của Mai là chuyện
cần kíp hơn nên họ tạm thời xếp qua một bên. Danh lao vào
công việc ở bệnh viện, ở phòng mạch tư. Mai cũng bận rộn lo
lắng cho thằng con nhỏ yêu quý của hai vợ chồng. Nhưng sức
khỏe của Mai sau khi bé Tâm sinh ra đời lại không khả quan.
Danh còn nhớ cái hôm con Tư Lành, con bé giúp việc cho hai
vợ chồng, xin nghỉ về quê lấy chồng thì chàng thấy Mai mệt
nhọc ra mặt. Danh biết, cho nên cả tháng nay chàng không bao
giờ quấy rầy Mai về chuyện đòi hỏi xác thịt vợ chồng.
Cho đến khi Thu, em kế của Mai, ở Cần Thơ lên thì chàng mới
thở ra. Thu đồng ý với sự sắp xếp của chị, nhận lời Mai lên
Sài Gòn ở chung với vợ chồng Danh, giúp chị tạm thời trông
nom bé Tâm, trong thời gian chuyển tiếp chờ khi trường Luật
khai giảng- Thu vừa mới đậu Tú Tài và đang ghi danh học Ðại
Học Luật Khoa.
*
* *
Danh lắc lắc đầu như muốn xua đi những ý nghĩ còn lương
vương trong đầu chàng. Ngoài kia, trời vẫn mưa bão dữ dội.
Danh bước vào phòng ngủ của chàng, ánh đèn trên tay Danh
mang theo ánh sáng vào căn phòng tối lù mù. Danh đặt cái đèn
dầu xuống cái bàn đọc sách. Lúc chàng nhìn lên về hướng Thu
đang đứng cạnh chiếc nôi của bé Tâm thì chàng sững người.
Ánh đèn hắt lên soi bóng Thu. Nàng mặc chiếc áo ngủ mỏng
manh của Mai thường mặc. Chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng nhẹ, màu
hồng, dài phủ người. Giữa lưng là sợi dây cột lõng lẻo giữ
hai tà áo. Thu dang tay vỗ vỗ lưng Bé Tâm... Ở góc tối căn
phòng Danh nhìn thấy vú Thu căng tròn lộ rõ qua làn vải mõng
manh...
Danh vẫn thích vợ chàng mặc áo ngủ như vậy, chàng vẫn thường
tháo tung sợi dây tách hai vạt áo Mai, lòn tay vào trong
Danh xoa nắn hai gò vú nhỏ xinh xắn của Mai. Hai núm vú Mai
cũng hồng hồng nhỏ xíu. Danh nút nhè nhẹ, cắn nhè nhẹ.làm
hai núm vú nhọn căng ..tay Danh vuốt ve mông Mai, kéo Mai
sát vào, đẩy Mai ngửa ra, chàng làm Mai mê đắm bằng lưỡi
vuốt ở lồn, môi mấp hột le....Chàng yêu Mai êm đềm ....
Danh thấy cương cứng ở dưới. Chàng bối rối vờ hỏi Thu như cố
gắng xua đuổi những hồi tưởng dục vọng trong đầu:
“Bé Tâm ngủ lại rồi hả Thu?”
Thì ngay lúc đó một làn chớp ghê ghớm sáng rực xẹt xuống ở
ngoài cửa sổ. Thu rú lên trong sợ hãi...tiếp theo sau đó là
tiếng sấm nổ ầm thực lớn. Theo phản xạ Danh bay người tới
Thu để che chở nàng. Thu cũng vậy, nàng cũng tìm đến Danh.
Cà hai gặp nhau trong vòng tay ôm.
Lúc da thịt Danh chạm vào Thu, thì người chàng như bốc lửa.
Những ý nghĩ dâm dục trong đầu Danh bỗng nhiên có chỗ bộc
phát. Vú Thu mềm ấm chạm vào ngực trần của Danh. Danh ghì
Thu vào lòng...Danh ôm chặt Thu thì phác giác Thu cũng đang
ôm chàng. Danh không cần biết vì Thu sợ hay vì lý do nào
khác, nỗi khao khát của da thịt, của dục vọng đột nhiên có
cơ hội bùng nổ...
Danh cúi xuống hôn lên mặt Thu, chàng thấy người con gái
ngửng mặt nhận những nụ hôn của khao khát của chàng mà không
phản đối. Môi Danh tìm môi Thu, đôi môi hồng khẻ mở. Danh
nghiêng mặt...môi chàng gắn chặt trên đôi môi mọng đỏ. Danh
kéo ghì người Thu sát vào chàng. Lưỡi chàng mầy mò tách làn
môi xinh, lách sâu vào trong. Thu hơi hé miệng cho chàng tìm
lưỡi nàng. Hơi thở cả hai người cùng gấp gáp hồi hộp như
nhau. Danh nút nhẹ lưỡi chàng quấn quít lưỡi Thu, ngọt ngào
trong môi miệng. Danh nuốt nước miếng trong miệng Thu.
Tim của Danh đập thình thịch, chàng biết chàng đang xuôi
theo tiếng gọi của dục vọng...
Ngoài kia, mưa vẫn rơi tạt dữ dội từng cơn...trong căn phòng
ngủ của bác sĩ Danh mưa bão cũng bắt đầu trên da thịt con
gái của Thu....
(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần 2) |