COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Advertisement with Coi Thien Thai for low prices!

TÌNH ĐÊM MƯA BÃO

Tác giả: Kinh Dinh
E-mail:
nqd55***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện

[Phần 1][Phần 2][Phần 3][Phần 4][Phần 5][Phần 6][Phần 7][Phần 8][Phần 9][Phần 10][Phần 11][Phần 12]
[Phần 13][Phần 14][Phần 15][Phần 16][Phần 17][Phần 18][Phần 19][Phần 20][Phần 21][Phần 22]
[Phần 23][Phần 24][Phần 25][Phần 26][Phần 27][Phần 28][Phần 29][Phần 30][Phần 31][Phần 32][Phần 33]

Phần 32

flower

Tiếng đập cửa cùng tiếng gọi ồn ào làm Danh tỉnh giấc. Chàng mở mắt mệt mỏi chồm người ngồi dậy. Giấc mơ hãi hùng vẫn còn trong tâm trí, Danh bước ra cửa cất tiếng hỏi :
“-Ai đó?

Giọng chàng cau có, đêm Giáng Sinh chàng muốn yên tĩnh nghỉ ngơi thì có người phá khuấy. Danh nghe tiếng trả lời:
“Hê, mở cửa lẹ dùm, Hùng đây.

Danh mở nhanh cánh cửa. Hơi lạnh của ngày mùa đông tuyết giá ở Virginia thổi hắt vào mặt Danh làm chàng tỉnh hẳn người. Danh làu nhàu:
“-Ði đâu mà giờ này còn mò tới đây?”

Hùng cười ha hả trả lời:
“Mẹ kiếp. Tối nay Giáng Sinh, ông nằm chèo queo ở nhà một mình làm gì. Ði chơi với bọn tui.”

Danh lại hỏi:
“Ði chơi cái gì?”

Hùng vổ vai chàng:
“Thì đi nhảy đầm, uống rượu, và nghe Hồ Thu hát”

Danh nhún vai:
“Có gì lạ đâu?”

Hùng lại cười:
“-Có chớ, ông phải đi nghe Hồ Thu hát. Ông là người mê nhạc Trịnh Công Sơn, ông nghe tôi lần này mới được. Nhất định tối nay phải kéo ông ra khỏi nhà.
Mẹ kiếp, Ông định trùm chăn nhất định tu phải không?”

Danh cười. Người bạn mới trẻ tuổi này của chàng sống bạt mạng, làm việc cũng dữ mà chơi bời thì phải kể là có hạng. Hùng hay chửi thề, kiểu của Lệnh Hồ Xung, nhân vật hắn yêu thích trong chuyện kiếm hiệp lừng danh Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung.

Nhưng lý do chàng và Hùng gắn bó nhau như bạn thân tình là những ngày trôi nỗi phiêu bạt trên trại tỵ nạn Puleau Bidong, Mã Lai. Giấc mơ hãi hùng chợt hiện ra trong tâm trí chàng không thiếu một chi tiết. Danh rùng mình. Tự nhiên chàng muốn đi ra khỏi nhà, và uống thật say. Ðể quên.

Danh nói nhanh với Hùng:
“Bạn chờ tui một chút. Tui đi thay áo.

Hùng cười ha hả:
“-Dậy mới được chớ!”

Trên đường đi đến điạ điểm dạ hội Giáng Sinh, Danh ngồi yên lặng nghe Hùng huyên thuyên nói chuyện. Giấc mơ. Không . Không phải là giấc mơ mà là sự thực. Sự thực của kinh hoàng . Sự thực của mất mát . Chuyện xảy ra đã hơn năm năm, mà chàng vẫn còn thấy rõ việc đã xảy ra như mới ngày hôm qua. Nó khắc sâu hằn trong ký ức của chàng, rồi len lỏi vào những giấc ngủ. Từng chi tiết. Từng giây phút . Trùng trùng sống lại. Những đêm mất ngủ làm Danh già nhanh. Tóc chàng bỗng chốc bạc trắng không ngờ.
Danh nhắm mắt...

*
*   *

Sáu năm trước đó...

Danh là người sống hạnh phúc hơn nhiều người trong cùng hoàn cãnh như chàng sau những năm đi tù “cải tạo”. Danh nhắm mắt mà hình ảnh của Mai và Lành hiện ra trong tâm trí chàng không thiếu một chi tiết. Cả hai cùng là vợ của chàng. Hai người đàn bà cùng yêu chàng không suy tính, dâng hiến tình cảm và thể xác trong mê đắm và hoan lạc của thương yêu. Những đêm vùi mình vào da thịt ấm áp của hai người vợ là những chuỗi sung sướng của hạnh phúc da thịt trọn vẹn cho nhau.
Cho đến lúc có người bạn thân cũng là bác sĩ ở Cấn Thơ liên lạc với chàng bàn soạn cho một chuyến vượt biển tìm tự do.

Tự do. Tự do.

Hai tiếng này không còn mang nhiều ý nghĩa với chàng lúc này. Nhưng vào những năm tháng lúc đó, bị trói chặt trong những ràng buộc của thiếu thốn vật chất và một chế độ chính trị xuẩn động thì quả tình Tự Do là niềm hy vọng le lói còn lại,như một thứ ánh sáng cuối đường hầm đối với chàng. Danh âm thầm chuẩn bị móc nối với tổ chức của người bạn để cùng với Mai, Lành và bé Tâm đào thoát.

Mai cũng đồng ý theo chàng vì nàng cũng hy vọng tìm lại được Thu và Trung đã vượt biển 6 tháng trước đó. Lá thư Thu gởi về nhà cho Mai rất vắn tắt chỉ báo cho Mai biết rằng nàng chuẩn bị cho một chuyến chở phân bón rất xa và sẽ đi vắng rất lâu. Mai nói với Danh:
“Vậy là Thu nó đã đi rồi. Cầu trời Phật che chở cho nó mọi sự bình an.”

Mai nói mà giọng sủng nước mắt. Có điều Danh không bao giờ ngờ được là chuyến đi của cái gia đình nhỏ bé của chàng lại rơi vào số phận của hàng trăm ngàn người Việt Nam bất hạnh trên đường đi tìm một bến bờ tự do.

Danh còn nhớ cái ngày kinh hoàng của số mệnh nghiệt ngã, một lần nữa chụp phủ trên chàng. Những năm tháng tù đày vừa chưa nguôi ngoai vết thương thì lần này định mệnh xáng bổ lên đời chàng một nhát dao chí tử.

Một nhát chém cho đến bây giờ vẫn là vết thương chảy máu trong lòng chàng... 

(Hết Phần 32 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 33)

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(VIETNAMESE STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: January 22, 2007
This story has been read (Since January 22, 2007):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)