Hôm đó trời cũng mưa tầm tả...Khoảng
thời gian hai năm Danh vừa trải qua mà
trong lòng chàng vẫn còn ngỡ ngàng không
tin được những chuyện vật đổi sao dời.
Nhưng giờ đây lủi thủi bước, cái ba lô
trên vai,chàng biết và linh cảm mình
đang bước vào ngỏ cụt của đời mình. Mới
năm phút trước đây chàng giã từ hai chị
em Mai và Thu ở cỗng trại lính cũ. Hai
chị em cùng khóc và chàng cũng nghẹn
ngào không nói được lời nào....
Cơn lốc dữ của thời cuộc đã phút chốc
thổi tung, đổi nhào định mệnh của hàng
triệu người miền Nam nước Việt. Tháng tư
năm 1975, chính quyền miền Nam Việt Nam
sụp đỗ kéo theo cả một sụp đổ dây chuyền
trên đời sống của hàng triệu công nhân
viên chức. Danh là bác sĩ bệnh viện Bình
Dân, nhưng cấp bậc tại ngũ của chàng là
Trung Uý Quân Y. Trong cơn lốc của thời
cuộc, bác sĩ Danh và cái gia đình nhỏ bé
của chàng loay hoay như con kiến trên
cái miệng chén, bò quanh bò quẩn mà
không tìm được lối ra. Danh đã tìm đủ
đường để thoát thân cùng với gia đình
nhưng cuối cùng đành phải bỏ cuộc, đơn
giản là chàng không thể tháo thân cho
chỉ một mình chàng. Còn Mai, còn mẹ nàng,
còn Bé Tâm mới lên ba, còn Thu...chàng
không thể trong cái khung cảnh hỗn loạn
đến cùng cực của đất nước có thể lo toan
cho chính chàng thì hòng gì bảo bọc cả
cái gia đình nhỏ của chàng đào thoát?
Danh cuối cùng xuôi tay theo số phận...
Thì cái số phận của chàng đã tới ngõ
cùng. Chỉ trong vòng một tháng sau, lệnh
của Ủy Ban Quân Quản Thành Phố Hồ Chí
Minh gọi mọi công nhân viên chức, quân
nhân phải ra trình diện học tập cải tạo
trong vòng hai tháng . Danh không tin họ
chỉ muốn như vậy, chàng nghĩ đến việc tù
đày trong thời gian dài. Họ cần ổn định
chính quyền và tình thế, cách thức tốt
nhất là nhốt lại những nhân viên điều
hành chế độ cũ. Danh nghĩ họ chưa chém
đầu mình là may mắn rồi nên đành chấp
nhận những ngày tù ải trước mắt. Nhiều
người bạn ngây thơ tin rằng chính quyền
mới chỉ muốn vậy nên họ ...sốt sắng
trình diện để hy vọng rằng sau hai tháng
về làm lại cuộc đời. Nhưng Danh thì
không...Chàng còn nhớ như in lúc chàng ngồi với
hai chị em Mai và Thu đêm hôm đó. Hai
chị em đều lo lắng khi trong tình trạng
tranh tối tranh sáng như lúc này thì
chàng phải trình diện học tập. Danh dặn
dò Mai lo cho vấn đề bệnh tim của nàng,
và mẹ nàng. Chàng nắm tay Mai khi thấy
nàng rưng rưng muốn khóc. Chàng xoay
sang Thu ôn tồn dặn dò nàng cố gắng xoay
sở lo cho gia đình cho đến khi chàng trở
ra. Chàng không muốn mọi người nuôi hy
vọng hão huyền nên nói thực những suy
nghĩ và chuẩn bị của chàng. Và như vậy
chàng bắt mọi người đối diện với sự thật
và chuẩn bị cho những ngày đen tối trước
mắt. Bác sĩ Danh vốn lớn lên trong dòng
dõi gia đình được huấn luyện trong tinh
thần nhà võ nên chàng quen ứng phó và đề
phòng với tình huống khó khăn. Chính cái
tinh thần quan sát địch thủ khi lâm trận
trong những cuộc huấn luyện cam go của
ông nội chàng từ nhỏ, cộng thêm những
năm tháng rèn luyện ở võ đường Nhu đạo ở
Sài Gòn, giúp chàng nhận chân ra tình
thế.
Danh âm thầm chuẩn bị cho mình số thuốc
men cần thiết nếu ước đoán của chàng
không sai về cái gọi là “hai tháng học
tập cải tạo”. Cái ba lô của chàng chỉ có
thuốc men, áo quần loại vải bền, lương
khô, đường và muối....
Ở cái cổng trại lính cũ, chàng đã ôm cái
thân thể mảnh mai của Mai siết nàng chặt
trong vòng tay như ngầm nói chia tay.
Mai khóc nên chàng cũng ngẹn lời không
nói được tiếng nào. Khi chàng quay sang
Thu thì nước mắt cũng ràn rụa trên mặt
người con gái.Chàng nhìn Thu như muốn
ghi khắc trong tâm khảm của mình hình
ảnh người tình sâu kín tận đáy lòng mà
không thể nói cùng ai. Cuối cùng thì Thu
cũng ôm chàng . Danh ghì người con gái
vào lòng...da thịt nóng ấm của nàng bây
giờ là nỗi nhớ nghìn trùng ngăn cách...Chàng
chỉ nói được câu dặn dò:
“-Em nhớ lo cho chị Mai, mẹ và Bé Tâm hộ
anh..”
thì ngẹn lời vì Thu khóc nức nở trên vai
chàng...
Danh quay đi lủi thủi bước trên con lộ
vào trại lính...nước mưa nhạt nhoè trên
mặt người bác sỉ trẻ.Hình như .nước mắt
chàng đang hòa lẫn trong nước mưa...Hình
ảnh chót khi chàng quay lại nhìn là bóng
dáng hai chị em Mai và Thu co ro trong
mưa lạnh ...nhạt nhoè trong ánh mắt của
chàng...
*
* *
Ðúng như Danh dự đoán, sau khi lọc ra
thành phần trình diện theo từng nhóm tùy
theo cấp bậc ban nghành, từng đoàn tù
cải tạo bị di chuyển đi niều nơi khác
nhau. Danh theo một nhóm lên một chiếc
xe vận tải bít bùng. Tay bộ đội súng AK
trên tay gườm gườm mắt canh gác.
Trại Xuyên Mộc Long Khánh là nơi bọn
chàng bị chuyển đến. Cái trại phòng thủ
cũ này bây giờ được biến thành trại tù,
những hàng kẽm gai dăng đầy. Danh lủi
thủi theo đoàn người bước vào trại,
những ngày lao tù bắt đầu từ đây, chàng
thầm nghĩ. Nhìn đám bạn tù lôi thôi lếch
thếch, đủ cỡ tuổi đủ thành phần, chàng
thấy ngao ngán cho những ngày trước mắt.
Danh chuẩn bị cho những bất trắc chàng
có thể tiên liệu. Mớ thuốc men chàng tìm
chỗ cất giấu trong khe giường ngủ và
trong túi áo quần. Trong ngày đầu tiên
tập họp, nhóm quản giáo cho biết là toàn
bộ bọn chàng cần ra sức “học tập tốt,
lao động tốt, kiểm điểm tội ác tốt” thì
mới mong được “cách mạng” ân xá trở về
đoàn tụ gia đình sớm. Khi được hỏi là
bao lâu thì tên cán bộ cười mĩm bảo rằng
là tùy theo thành tích và chỉ tiêu của
mỗi người! Có nghĩa là không có bản án
và thời gian nào rõ ràng, Danh chua chát
nghĩ.
Ngày mới của chàng bắt đầu bằng những
buổi đi lao động đốn cây về làm thêm
trại để trại viên có thêm chỗ ngủ. Danh
hít thở không khí trong lành của một
ngày tháng sáu. Còn tốt hơn là bị nhốt
trong khám tối, chàng tự an ủi mình.
Ðiều đầu tiên Danh nghĩ đến là bảo vệ
sức khỏe để tránh bệnh tật và chịu đựng
cho đến khi được thả. Chàng ngầm theo
dõi hơi thở ra vào theo cách luyện nội
công gia truyền của ông nội chàng truyền
thụ. Và ngay cả khi đốn cây chàng cũng
vung rựa theo cách thức của người có
luyện võ, đây là phương cách tốt nhất để
giữ gìn thể lực.
*
* *
Ngày tháng cứ như vậy mà đi qua. Danh
bây giờ da mặt rạm nắng, chàng trông gầy
đi, đen đúa, dạn dầy mưa nắng, nhưng rắn
rõi vững chắc trong từng bước đi. Bạn bè
tù cải tạo rất nể phục chàng qua tư cách
và tinh thần hay giúp đỡ che chỡ bạn tù
đồng cảnh ngộ với chàng. Thuốc men chàng
có, chàng chia cho các bạn tù. Những
viên thuốc tây của chàng còn quý hơn
vàng trong lúc này. Nó đã cứu mạng nhiều
người tù cho nên anh em rất quý mến
chàng.
Hôm đó như thường lệ, nhóm của chàng gồm
năm người theo chân một tay bộ đội đi
đốn cây rừng. Khu rừng gần bọn chàng đã
đốn sạch nên bọn họ phải phá lau sậy đi
vào xa sâu hơn.Khi vào được khu rừng thì
bọn chàng tìm ra được một lô cây gỗ quý..
Tên bộ đội báo cáo với trưởng trại ngày
hôm sau. Trong ánh mắt ngạc nhiên của cả
nhóm người tháp tùng để vào tham quan
đám gỗ là một cô bộ đội. Cả đám cứ liếc
nhìn cô gái như một của lạ vì lâu ngày
không gặp bóng dáng đàn bà. Cô gái bộ
đội khá xinh xắn, mông vú vun tròn, chật
chội trong bộ đồ màu xanh ô liu.
Cái mông cô nhịp nhàng theo nhịp
bước.Mặt cô tròn, má lúm đồng tiền,
không đẹp nhưng có duyên.
Danh mĩm cười làm quen thì ngạc nhiên
cho chàng cô gái cũng liếc mắt nhìn
chàng rồi quay đi khẽ mĩm cười. Khi vào
rừng bắt đầu đốn gỗ thì đám gỗ quý này
rất cứng. Với những dụng cụ thô sơ bọn
chàng có cả đám họp sức làm cũng đốn nỗi
một cây. Khi kéo cây đỗ xuống thì đám tù
tính toán không đúng. Thay vì đỗ xuống
theo hướng chính bắc thì cái cây nghiêng
sụp xuống theo hướng đông bắc. Cái cây
sụp xuống thật bất ngờ và ở phía đó là
cô bộ đội đang đứng. Đám tù kêu to cho
cô nghe thấy và tránh đi, đến lúc cô
thấy cái cây sắp ngả sụp trên đầu mình
cô bộ đội vùng tránh, nhưng lại bị vấp
té. Danh phóng người tới nhanh hơn ánh
chớp, chàng chạy và trong một thế nhào
lộn nhu đạo tuyệt chiêu chàng lăn mình
ôm cô gái tránh cái cây rừng đổ xuống đè
cô trong đường tơ kẻ tóc.
Mặt cô xanh lè như tàu lá vì sợ trong
lúc Danh nằm đè lên cô gái. Cô gái lấy
lại bình tĩnh rồi mặt cô đỏ hồng. Danh
đứng đậy đưa tay cho cô nắm kéo cô đứng
theo. Cô gái lúng túng nói cám ơn. Giọng
cô miền bắc nghe ngọt ngào. Lâu quá mới
có hơi hướm đàn bà, Danh thầm nghĩ lòng
thấy vui vui. Cái mềm ấm trên ngực người
con gái bộ đôi vẫn còn lương vương trên
người chàng.
*
* *
Ngày hôm sau chàngg được lệnh lên trình
diện trại phó. Chàng lầm bầm không biết
chuyện gì nữa đây. Ðến lúc vào cái căn
trại của người trại phó, Danh bật ngửa
trong ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái bộ
đội hôm qua chàng cứu mạng ngồi sau cái
bàn giấy rộng. Cô vẫn mặc bộ áo quần
xanh bộ đội, nhưng trông chỉnh tề và ...duyên
dáng hơn. Cô gật đầu chào chan2g rồi cất
tiếng ..hà nội:
“-Chào anh. Tôi mời anh lên đây là đặc
biệt để cảm ơn anh đã xả thân cứu mạng
tôi ngày hôm qua...”
Danh lịch sự đáp lễ:
“-Dạ “báo cáo cán bộ trại phó...”
Cô gái cười khúc khích:
“-Anh này “học tập” tốt nhỉ.. Gọi tôi là
Thu Mai được rồi... Ðể dành cái danh
xưng kia khi ra ngoài văn phòng này anh
nhé.”
Danh thấy nhói trong tim nghĩ thầm đến
tên cô gái Thu Mai, trùng tên của hai
chị em người vợ và người yêu của chàng
đang dõi lòng trông đợi chàng ngoài kia..
Danh nghe cô gái hỏi:
“-Anh là Trung uý Quân Y Bệnh viện Bình
Dân ?”
Danh vẫn giữ khoảng cách:
“-Thưa cô... phải”
Cô gái giọng bình thản:
“-Hồ sơ ghi là anh học tập tốt, lao động
tốt...”
Danh yên lặng theo dõi. Cô tiếp tục nói:
“-Tôi chỉ nói riêng chuyện này với anh:
tôi sẽ tìm cách can thiệp cho anh về sớm
vì anh có khả năng tốt phục vụ nhân dân.
Liệu ngày mai anh có thể theo tôi lên
bệnh xá để kiểm tra và nhận một số thuốc
về cho trại được không?”
Dĩ nhiên Danh nhận lời dù sao cũng là
nghề của chàng và điều thứ hai là có một
ngày tránh công tác đốn cây cực nhọc
ngoài rừng.
*
* *
Buổi sáng hôm sau, Danh lên trình diện
cô gái Trại Phó, chàng ngạc nhiên khi
nhìn thấy cô gọn gàng trong bộ bà ba đen.
Cái eo thon, hai gò vú vun tròn căng
cứng , bờ mông tròn..Trông cô xinh xắn
không ngờ. Danh hơi nuốt nước miếng,
chàng cảm thấy thèm đàn bà. Hình ảnh Thu
mồn một trong tâm trí. Chiếc xe jeep nhà
binh cũ được trưng dụng thổi tung bụi mù
trên đường ra khỏi trại tù. Hai người
lính vũ trang cùng theo trên xe. Khi
chiếc xe đến bệnh xá thì đã trưa. Côgái
đưa Danh đến lãnh thuốc. Danh ngao ngán
nhìn mớ thuốc lăng nhăng chàng lãnh
trong cái thùng thuốc. Chiếc xe phải
được dùng để chở một số lương thực, hai
người bộ đôi hẹn cô trại phó sẽ trở lại
vào lúc ba giờ chiều. Cô gái kéo Danh
xuống “căng tin” để uống nước. Cô cười
duyên dáng:
“-Em đãi anh nhé”
Giọng cô ngọt như đường. Danh cười vui
vẻ theo cô. Cái ly nước ngọt có đá lạnh
Danh uống sau sáu tháng trong tù là mùi
vị ngon ngọt mát lạnh chàng chưa bao giờ
có được trước đây. Vậy mới thấm cảnh ngộ
tù đầy, Danh thầm nghĩ. Chàng nghe giọng
cô gái bên tai:
“-Anh này làm gì ngẩn người thế kia”
Danh ngẩn lên nhìn cô gái thì chàng đột
nhiên thấy choáng ngợp vì vẻ đẹp lạ lùng
của cô. Cô cười hai má lúm đồng tiền
xinh xắn. Mắt cô long lanh, hai má ngâm
ngâm hồng hồng vì phơi nắng. Cái nút áo
bà ba phía trên bật ra một nút, có lẽ cô
cởi ra cho thoáng, lộ một chút da thịt
trắng hồng. Danh lúng túng trả lời:
“-Nước ngọt mát uống ngon quá...lâu ngày
tôi chưa được uống nước ngọt ngon như
thế này..cảm ơn cô...”
Cô gái cười tươi tắn:
“-Không có chi..anh đừng khách sáo..”
Này uống nước xong anh theo tôi vào nghỉ
một chút trước khi về”
Danh bình thản:
“-Tôi theo cô”
Cái chỗ nghỉ ngơi mà cô gái nói đến là
phòng ngủ của bác sĩ trưởng bệnh xá. Cô
gái có chìa khoá vào phòng. Cô giải
thich cho Danh nghe là người bác sĩ
trưởng bệnh xá là anh ruột của cô.
”-Anh ấy đang đi công tác nên cho tôi
mượn tạm phòng riêng khi cần.”
Khi cữa phòng đóng lại thì Danh thấy cô
gái ôm lấy chàng. Mùi mồ hôi... mùi con
gái bốc lên khứu giác chàng. Cái bản
năng con đực trong Danh vùng dậy mạnh mẽ.
Chàng không kịp suy nghĩ gì hơn. Hai tay
chàng hấp tấp trên cái gò vú tròn trĩnh.
Chàng bóp nắn... vú căng cứng trong lòng
bàn tay. Danh lòn tay lên giựt tung mấy
cái nút áo bà ba..
Bựt ..bựt.. bựt. cái vạt áo mở ra. Tim
Danh đập thình thịch. Tay chàng chạm lên
làn da êm ả...chàng vòng tay ra sau mở
tung cái nịt vú....Cô gái rên giọng kích
thích. Tay Danh chụp nhanh trên hai bầu
vú to tròn mịn màng. Chàng xoa nhẹ rồi
hấp tấp cúi xuống...môi chàng đáp trên
hai núm vú hồng ..vú cô gái tròn trắng
hấp dẫn..Danh nút chùn chụt cái núm vú
nhọn căng mềm mềm trong môi miệng. Chàng
dìu cô gái về phía cái giường ở góc
phòng. Thả cô gái nằm trên giường chàng
nhanh chóng thoát y....
(Hết Phần
13 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
14) |