Mai
ngồi
dưới
ánh
đèn
lù
mù.
Ðiện
cúp
liên
miên
mấy
ngày
hôm
nay,
nhưng
chuyện
tối
sáng
bây
giờ
không
làm
nàng
bận
tâm.
Cuộc
đời
của
nàng
đang
trong
những
ngỏ
rẽ
ngoặt
ngoèo:
Danh
thì
trong
tù
cải
tạo,
má
nàng
cũng
giã
từ
cuộc
đời
thấm
thoát
mà
cũng
đã
sắp
tới
kỳ
giỗ
một
năm.
Nhưng
lần
ra
đi
cho
những
toan
tính
tương
lai
của
Thu,
đã
hơn
nửa
năm
qua,
làm
nàng
gần
như
tê
liệt
tứ
chi.
Ở
trong
cái
hoàn
cảnh
không
lối
thoát
thì
con
đường
của
Thu
và
Trung
chọn
lựa
cũng
khả
dĩ
tạo
ra
một
chút
ánh
sáng
cuối
đường
hầm.
Thu
còn
trẻ
lại
không
vướng
bận,
mà
nàng
cũng
biết
bản
tính
xông
xáo
ứng
phó
của
em
gái.
Mai
bước
đến
thắp
nén
nhang
trên
bàn
thờ
má
nàng,
ánh
mắt
bà
trong
bức
ảnh
nhìn
nàng
như
muốn
che
chở.
Mai
ứa
nưóc
mắt
khấn
nguyện
bình
an
cho
em
gái
và
chồng.
Cái
nỗi
cô
đơn
khủng
khiếp
do
sự
vắng
mặt
những
người
thân
xung
quanh
mình
thật
tình
quá
sức
chịu
đựng
của
nàng.
Bỗng
nhiên
nàng
thèm
vòng
tay
ôm,
nghe
lại
tiếng
nói
chăm
sóc
dịu
dàng
của
Danh.
Mai
nghĩ
nếu
có
Danh
bên
cạnh
nàng
lúc
này
có
lẽ
nàng
sẽ
vùi
mặt
vào
ngực
chồng
mà
khóc.
Nàng
cũng
thèm
nghe
tiếng
cười
nói
trong
như
chuông
vỡ
của
em
gái,
cái
không
khí
sôi
động
của
đủ
thứ
chuyện
kể
trong
những
va
chạm
hàng
ngày
của
Thu
lúc
nào
cũng
mang
lại
cho
đời
sống
nàng
một
chút
sinh
khí
năng
động
của
đời
sống
bên
ngoài.Nghe
tiếng
chân
bước
ra,
nàng
quay
lại
nhìn,
biết
đó
là
tiếng
chân
của
Lành.
Bây
giờ
nàng
chỉ
còn
trông
vào
sự
hiện
diện
và
phụ
việc
của
Lành,
cô
gái
giúp
việc
mà
nàng
mang
lên
từ
Cần
Thơ
trước
khi
Sài
Gòn
mất
tên.
Lành
không
còn
người
thân
ở
quê
nên
xin
ở
lại
với
nàng.
Tính
tình
Lành
hiền
lành
dễ
thưong
lại
rất
đơn
giản
và
thành
thực,
và
một
điều
nữa
là
má
nàng
gởi
gắm
Lành
cho
nàng,
bảo
là
nàng
trông
chừng,
giúp
đỡ
Lành
vì
má
Lành
và
bà
là
chỗ
thâm
giao
ở
quê
nhà.
Nàng
nghe
Lành
cất
tiếng
hỏi:
“-Chị
Mai
còn
thức
hả?”
Mai
cười
buồn:
“-Ừ,
chị
không
ngủ
được.”
Lành
bước
lại
gần:
“-
Em
ngồi
nói
chuyện
với
chị..”
Mai
trầm
giọng:
“Ừ
ngồi
đi
em.”
Lành
vừa
kéo
cái
ghế
thì
nghe
tiếng
gỏ
cửa.
Trong
đêm
vắng,
tiếng
gỏ
cửa
làm
cả
hai
giựt
mình.
Mai
và
Lành
nhìn
nhau
như
muốn
hỏi
là
chuyện
gì
đây.
Lành
bước
ra
cửa,
cô
cất
tiếng
hỏi:
“Ai
đó?”
Có
tiếng
đàn
ông
vang
vang
trả
lời:
“Mai
ơi,
mở
cửa
cho
anh.
Anh
Danh
đây...”
Mai
chạy
như
bay
ra
cửa,
nàng
gần
như
đẩy
Lành
ra
một
bên
vôi
vàng
mở
cửa.
Chân
tay
quýnh
quíu
nàng
quên
cả
cái
cửa
đã
khóa.
Nàng
khóc,
giọng
nàng
vỡ
vụn
trong
xúc
động:
“Anh
Danh,
anh
về
đó
hả.”
Tiếng
Danh
lại
vang
vang:
“Ừ
là
anh
đây...”
Lành
vội
vàng
giúp
Mai
mở
cửa.
Cánh
cửa
mở
ra .
Mai
lao
vào
trong
vòng
tay
của
người
chồng
đã
bao
ngày
xa
cách.
Nàng
khóc
ngon
lành
như
trẻ
thơ
trên
ngực
Danh.
Hơi
ấm
quen
thuộc
của
chồng
choáng
ngợp
tâm
hồn
nàng.
Danh
đứng
đó
ấp ủ
người
vợ
yêu
dấu
trong
vòng
tay
ôm
thật
chặt
của
chàng.
Chàng
cũng
ngẹn
lời
trong
giây
phút
tái
ngộ
sau
những
tháng
ngày
gian
khổ
sinh
tồn
trong
những
hoàn
cảnh
khắc
nghiệt
nhất
của
đời
tù
tội.
Cái
mềm
mại
ấm
áp
của
người
đàn
bà
trong
vòng
tay
như
làn
suối
mát
tưới
lên
những
nhọc
nhằn
đắng
cay
hằn
trên
da
thịt
và
tâm
hồn
chàng.
Mãi
một
lúc
sau,
chờ
cho
cơn
xúc
động
giảm
xuống,
Danh
vỗ
về:
“-Vào
nhà
đi
em”
Lúc
đó
Mai
mới
buông
chàng
ra.
Nàng
vừa
quẹt
tay
lau
nước
mắt
vừa
cười
nói
trong
mừng
rỡ:
“Ủa
em
mừng
quá
,
quên
cả
mình
đang
đứng
ở
cửa...”
Danh
ôm
hông
Mai
bước
vào
nhà,
chàng
gật
đầu
chào
Lành:
“Lành
đó
hả..”
Mai
lăng
xăng:
“Lành
ơi
nhà
mình
còn
gì
không
em...em
lo
cho
anh
Danh
ăn
dùm
chị...”
Mai
ôm
tay
Danh
kéo
lại
ánh
đèn
dầu:
“Cho
em
nhìn
anh
chút...”
Trong
ánh
mắt
nàng
Danh
có
thể
đọc
được
nỗi
mừng
rỡ
vô
biên,
ánh
mắt
sáng
long
lanh
ngập
tràn
yêu
thương,
ánh
mắt
còn
ướt
những
giọt
lệ
của
niềm
vui
tái
ngộ.
Rồi
Danh
lại
thấy
giòng
nước
mắt
ràn
rụa
trên
gương
mặt
người
vợ
trẻ,
chàng
mĩm
cười:
“-Anh
về
với
em
rồi,
sao
em
lại
khóc.”
Mai
quẹt
nước
mắt:
“-Anh
gầy,
đen
thui
.. ở
trong
đó
cực
lắm
phải
không
anh?”
Danh
lại
cười,
chàng
ghẹo
vợ:
“Bộ
thấy
anh
gầy
,
anh
đen
thui
rồi
không
thèm
thương
anh
nữa
phải
không?”
Mai
xà
vào
lòng
chàng:
“Em
yêu
anh..em
nhớ
anh..”
Danh
ôm
vợ
vào
lòng
,vòng
tay
chàng
xiết
chặt
cái
da
thịt
mềm
mại
của
ấm
áp,
Danh
đang
muốn
hôn
Mai
thì
thấy
Lành
bước
ra.
Cô
gái
lúng
túng
cất
tiếng:
“-
Chị
Mai
ơi
...khuya
quá
nhà
mình
không
còn
gì
...em
nấu
cháo
dậu
xanh
dược
không
chị..?”
Danh
quay
lại
bảo
Lành:
“Vậy
được
rồi...trong
trại
cải
tạo
anh
bị
đói
hoài..cầu
có
cháo
trắng
mà
ăn...”
Mai
ôm
Danh
quay
lại
nói
với
Lành:
“Vậy
đi
em,
lo
nấu
cháo
cho
chị...”
Danh
cất
tiếng
hỏi:
“Con
mình
ngủ
rồi
hả
em...còn
Thu
đâu?”
Mai
cầm
cái
đèn
dầu,
kéo
tay
Danh:
“Anh
vào
phòng
bé
Tâm,
con
nó
ngủ
trong
này..”
Danh
theo
chân
nàng
,
hai
vợ
chồng
nhìn
thằng
bé
đang
say
sưa
ngủ
.
Mai
định
đánh
thức
con
dậy
thì
Danh
kéo
tay
nàng:
“Ðể
con
ngủ
em...mai
anh
cũng
gặp
nó”
Mai
bước
theo
Danh
ra
lại
phòng
ngoài,
nàng
vừa
đi
vừa
nói:
“Thu
nó
theo
chồng
về
Cần
Thơ
rồi”.
..
Danh
ngạc
nhiên
hỏi:
Ủa..
Thu
nó
lấy
chồng
hồi
nào
vậy
em..”
Mai
nhẹ
nhàng:
“Ðược
hơn
6
tháng
rồi
anh...Khi
khác
em
nói
chuyện
Thu
cho
anh
nghe..”
“Rồi
nàng
kéo
Danh
nói
nhỏ:
“Vào
phòng
với
em...”
Danh
theo
Mai
vào
phòng
ngủ,
cành
cửa
vừa
khép
lại
sau
lưng
thì
chàng
ôm
Mai
hôn
ngấu
nghiến
trên
môi
nàng.
Mai
cũng
hấp
tấp
hôn
trả.
Nổi
nhớ
nhung
sau
bao
tháng
ngày
ngăn
cách
dồn
vào
nụ
hôn
trùng
phùng
của
vợ
chồng
.
Tay
Danh
lòn
vào
dưới
làn
áo
mỏng.
Chàng
rùng
mình
khi
chạm
vào
làn
da
lưng
mịn
màng
tươi
mát
của
vợ.
Chàng
ghì
sát
người
nàng
vào
mình.
Cái
mềm
mại
ấm
áp
quen
thuộc
của
vú,
cái
ngọt
ngào
say
đắm
của
nụ
hôn
làm
chàng
choáng
ngợp
trong
cái
hạnh
phúc
nhỏ
nhoi
quen
thuộc
xa
vắng
đã
lâu.
Danh
lòn
tay
dưới
nịt
vú
vợ.
Bàn
tay
chàng
chụp
trọn
lên
làn
da
vú
mềm
mại,
cáí
núm
vú
nhỏ
xíu
...Danh
xoa
nhẹ
trên
vú,
chàng
nghe
Mai
rên
nhỏ...
“Nhớ
anh
quá
anh
ơi...”
Danh
ghé
tai
Mai,
chàng
thầm
thì:
‘Anh
cũng
nhớ
em
không
tưởng...
Ðể
anh
đi
tắm
đã....rồi
anh
cho
em
hết
cái
nhớ
của
anh...
Mai
vít
đầu
Danh
xuống:
“Tối
nay
em
cho
anh
hết
anh
ơi....”
Rồi
nàng
lăn
xăng
lo
cho
chàng
đi
tắm...thay
tấm
vải
trải
giường...
Danh
huýt
sáo
nho
nhỏ
một
bài
ca
của
Trịnh
Công
Sơn,
chàng
cởi
áo
bước
ra
ngoài,
vào
phòng
tắm.
Khi
bước
ra
ngang
qua
phòng
Lành,
bỗng
chàng
thấy
Lành
đang
đứng
sững
nhìn
chàng.
Danh
bắt
gặp
ánh
mắt
lúng
túng
của
cô
gái
trên
cái
thân
thể
rắn
rỏi
của
chàng.
Chàng
cười
nhẹ,
giọng
chọc
ghẹo:
“Cháo
nấu
cho
anh
chín
chưa....anh
đói
bụng
quá
xá
rồi..”
Lành
cũng
cười,
khuôn
mặt
cô
gái
tròn
phúc
hậu,
tươi
tắn
:
“Anh
đi
tắm
rồi
thì
chắc
cháo
cũng
chín...có
nước
nóng
để
em
pha
cho
anh
tắm
kẻo
lạnh..”
Cô
bước
xuống
nhà
bếp
theo
Danh,
mông
cô
gái
tròn
trĩnh,
làn
eo
thon
,
dưới
ánh
dèn
dầu
da
thịt
cô
gái
hiện
rõ
qua
làn
áo
bà
ba
mỏng
manh.
Ánh
mắt
Danh
vô
tình
chiếu
trên
khuông
ngực
tròn
căng
của
Lành.
Chàng
lúng
túng
xoay
ánh
mắt
đi
vì
bắt
gặp
Lành
không
mặc
gì
dưới
làn
áo.
Lành
cũng
nhận
ra
cái
hớ
hên
của
mình..cô
càng
quýnh
quíu
chân
tay.
Danh
vôi
vàng
trả
lời:
“Ừ
em
pha
cho
anh
thùng
nước
anh
quên
cầm
theo
áo
quần
thay
rồi.”
Chàng
xoay
lại
phòng
ngủ
lấy
theo
bộ
quần
áo
Mai
để
trên
bàn
ngủ.
Mai
cất
tiếng
hỏi:
“Anh
tìm
gì..”
Chàng
cười
nhẹ:
“Anh
quen
hồi
đó
chỉ
có
hai
vợ
chồng
mình,
quấn
cái
khăn
tắm
là
được
rồi..giờ
còn
con
Lành...phải
về
lấy
quần
áo...”
Mai
cười
theo:
“Tắm
lẹ
đi
anh..”.
Giọng
nàng
nũng
nịu
thúc
hối...Danh
vội
vàng:
“Ừ
anh
tắm
lẹ...”
Khi
Danh
xuống
bếp
thì
Lành
cũng
còn
loay
hoay
với
nồi
cháo.
Cô
xoay
người
lại
khi
Danh
bước
lại
gần.
Lần
này
Danh
không
dấu
diếm
ánh
mắt
nhìn
.
Dưới
làn
áo
bà
ba,
vú
cô
gái
hiện
rõ,
hai
núm
vú
nhỏ
căng
như
muốn
chọc
thủng
làn
vải
áo.
Hai
gò
bồng
đảo
tròn
trĩnh
khiêu
khích.
Lành
biết
Danh
đang
nhìn,
hơi
thở
cô
trở
nên
gấp
gáp.
Cô
ấp
úng:
“-Em
pha
nước
ấm
cho
anh
rồi
...anh
tắm
đi
kẻo
chi
Mai
chờ..”
Danh
nhẹ
nhàng:
“Cảm
ơn
em..”
Làn
nước
ấm
trong
cái
căn
nhà
ấm
áp
quen
thuộc
của
chàng
hình
như
cuốn
trôi
hết
cái
nhọc
nhằn
khổ
ải
của
những
năm
tháng
tù
đầy.
Danh
trông
tưoi
tắn
khỏe
khoắn
hơn
khi
chàng
ngồi
xuống
với
hai
người
đàn
bà
trên
bàn
ăn.
Mai
và
Lành
thay
nhau
kể
đủ
thứ
chuyện
vui
buồn,
khổ
ải
của
những
khi
chàng
vắng
nhà.
Chuyện
Thu
được
nhắc
tới
nhưng
Mai
không
nói
về
cái
dự
tính
đào
thoát
của
Thu
và
Trung.
Danh
ăn
sạch
nồi
cháo,
chàng
vỗ
bụng
khô
hài:
“Chu
choa,
tới
bây
giờ
anh
mới
biết
lại
thế
nào
là
ăn
no...
ăn
ngon.
Cảm
on
bà
xã...cảm
ơn
Lành...”
Cả
Lành
và
Mai
đều
phá
lên
cưới.
Sinh
khí
và
niềm
vui
hình
như
mang
lại
cái
hạnh
phúc
nhỏ
nhoi
của
những
người
trong
cái
nhà
đã
lâu
không
có
một
tiếng
cười
Một
lúc
sau
thì
Mai
kéo
Danh
:
“Thôi
vào
nghỉ
đi
anh..
để
Lành
nó
ngủ...”
Nàng
nháy
mắt
với
Lành.
Danh
bắt
gặp
ánh
mắt
đồng
lõa
của
hai
người
đàn
bà
..chàng
chưa
kịp
nghĩ
gì
thì
Mai
đã
kéo
tay.
Lúc
bước
vào
phòng
thì
điện
bật
sáng.
Mai
reo
vui:
“Có
anh
về
thì
điện
cũng
sáng
theo..
Mai
chồm
người
bật
cái
công
tắc
đèn
ngủ.
Nàng
ngồi
ở
mép
giường
chò
chồng.
Danh
ngồi
xuống
kế
bên
nàng.
Chàng
nâng
cằm
Mai
lên
.
Mai
ngưóc
mắt
âu
yếm
nhìn
chồng.
Danh
cúi
xuống.
Hai
người
hôn
nhau
như
vợ
chồng
đêm
tân
hôn,
nụ
hôn
nồng
nàn,
say
đắm,
ngọt
ngào,
kéo
dài
bất
tận....
(Hết Phần 24 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
25) |