| Danh không bao giờ ngờ rằng việc cứu 
										mạng cô Trại Phó lại mang đến cho chàng 
										cái tình cảm chỉ xảy ra vỏn vẹn một lần 
										hôm chàng đi lãnh thuốc với cô. Sau lần 
										đó chàng vẫn mong gặp lại cô nhưng bóng 
										cô vẫn bặt vô âm tín. Dưới thân phận tù 
										chàng không mở miệng hỏi han gì được. 
										Cái dấu khắc của chàng trên cái vách gỗ 
										đã đếm được mười hai dấu...mười hai 
										tháng tù đã trôi qua...mười hai tháng 
										của những ngày đen tối nhất đời chàng... Sáng hôm đó chàng được gọi lên trại vì 
										có thân nhân vào thăm nuôi. Danh hồi hộp 
										bước lên chỗ gặp thân nhân, lòng mong 
										mỏi gặp lại Thu và Mai đốt nóng trong 
										từng bước đi của chàng. Khi vào đến nơi 
										chàng thấy Thu đứng đó. Ánh mắt chàng và 
										Thu từ xa đã quấn quít nhau trong nỗi 
										mừng rỡ không tả được tự đáy lòng hai 
										người. Chàng thấy nước mắt chảy thành 
										dòng trên mặt nàng. Danh bước vội..chàng 
										và nàng nắm tay nhau trong cảm xúc không 
										nói thành lời. Mãi một lúc sau, khi 
										những xúc động lắng dần xuống, Danh lên 
										tiếng trước:“- Em khỏe không?...còn Mai bé Tâm ...thế 
										nào...sao không đi thăm anh được?”
 
 Thu ngập ngừng trả lời:
 “-Chị Mai yếu đi nhiều. Anh đi rồi biết 
										bao nhiêu chuyện xảy ra. Má em mất rồi 
										anh biết không?”
 
 Danh sửng sốt:
 “-Má mất hồi nào...sao không tin cho anh 
										hay...”
 
 Nước mắt tuôn dài trên gò má, Thu nức nở:
 “-Cho anh hay chỉ làm anh xuống tinh 
										thần thêm...anh trong này có làm được gì 
										đâu..”
 
 Danh nghiến chặt răng. Thu nói đúng, 
										chàng không làm gì được trong thân phận 
										tù đày. Chàng buồn bả:
 “-Em nói đúng , anh lo cái mạng anh còn 
										chưa xong. Mai yếu ra sao, tim mạch có 
										vấn đề phải không?”
 
 Mặc kệ con mắt cú vọ của người cán bộ 
										canh tù, Danh và Thu gần như quên hết 
										cái bối cảnh chung quanh. Họ chuyện trò 
										không dứt như muốn nuốt trọn những ngày 
										tháng xa nhau. Trong mắt chàng là cả một 
										trời nhung nhớ, tay chàng nắm chặt bàn 
										tay nhỏ nhắn của nàng. Chỉ vậy thôi mà 
										chàng hình như nối lại được những rung 
										động nóng bỏng mà hai người đã trải qua. 
										Chàng lặng lẽ ngắm nhìn người yêu như 
										muốn giữ chặt trong trí nhớ đôi môi mọng 
										yêu kiều, ánh mắt trìu mến từ cặp mắt 
										nai tơ dịu hiền tình tứ. Mắt Danh lướt 
										trên hai gò bồng đảo căng tròn dưới 
										chiếc áo bà ba đen thô sơ. Chàng thấy 
										Thu nắm chặt bàn tay, má đỏ hống như 
										ngấm hiểu ánh mắt người yêu. Danh nói 
										nhỏ:
 “-Ở đây có những đêm mưa bão sấm chớp 
										giăng trời..anh nhớ em quá...em còn nhớ 
										không?
 
 Thu mĩm cười, má nàng hồng hồng như còn 
										thẹn thùng khi nhớ lại cái đêm nàng dâng 
										hiến trinh nguyên cho chàng, nàng thở 
										mạnh:
 “Em nhớ ...em nhớ...”
 
 Chàng và nàng nhìn nhau...trong ánh mắt 
										của Danh Thu nhận biết chàng đang nghĩ 
										gì..
 
 Nàng rùng mình...bàn tay Danh giựt tung 
										cái nút áo bà ba..lòn ra sau cái nịt 
										vú..vú trắng tròn căng nhung nhớ...tung 
										ra chờ đợi. Chàng cúi xuống miệng chàng 
										chụp lên hai núm vú hồng hồng căng cứng...Nàng 
										rên rĩ:
 “Em thèm anh nút vú em quá anh ơi...”
 Lưỡi môi miệng chàng tham lam trên hai 
										gò vú mịn..chàng vùi mặt vào đó...những 
										khắc khổ nhục nhằn của những ngày tháng 
										tù đày như tan biến trong cái êm dịu 
										tuyệt vời của hai bầu vú mêm mại.Chàng 
										chồm lên cắn nút dữ dội...Thu cong người 
										ưỡn vú cho chàng tha hồ rong chơi trên 
										đó..nàng nghe tê sướng cái cảm giác 
										tuyệt vời của người tình đầu đời mà nàng 
										tin tưởng trao thân.
 Bàn tay Danh tham lam mò mẫm vuốt ve 
										trên hai bờ mông tròn trĩnh, chàng tuột 
										quấn nàng xuống...rồi bế bỗng nàng lên 
										giường...lồn nàng ườt nhẹp trong thèm 
										muốn...chàng kéo nàng xuống...cặt chàng 
										ở ngay mép lồn ...nàng cảm thấy lồn bị 
										nong ra...cặt lút sâu vào nhẹ nhàng...kéo 
										ra vào cọ sát ....Thu rùng mình...nàng 
										níu chặt tay chàng....
 
 “Này hai anh chị kia .hết giờ rồi..về đi 
										thôi”
 Giọng Bắc the thé của gã bộ đội làm Thu 
										giật mình chợt tỉnh...
 Danh nắm tay nàng:
 “Em về, nhớ giữ gìn sức khỏe...tiếp tục 
										lo cho chị Mai và bé Tâm...anh chắc chắn 
										sẽ được tha về..”
 
 Thu rơm rớm nước mắt:
 “Em về chắc em nhớ anh em khóc hoài..”
 
 Giọng Danh cũng đục nước mắt:
 “Em đừng làm anh khóc...ráng lên...thế 
										nào anh cũng về...”
 
 Và như vậy hai người chia tay...Thu đứng 
										nhìn theo bóng chàng cho đến khi không 
										còn nhìn thấy được nữa mới lủi thủi quay 
										về...Con đường về đối với nàng sao xa 
										diệu vợi. Thu ngồi đó, trên chiếc xe lam 
										chở đầy người đi thăm nuôi giống nàng, 
										thẩn thờ như người mất hồn.
 **   *
 Cái xã hội trong buổi giao thời và đổ 
										đời sau 1975 là một xáo trộn tận gốc rễ 
										của những gì mà người miền Nam gầy dựng 
										trong suốt cuộc đời của họ. Gia đình bác 
										sĩ Danh là một trong hàng triệu gia đình 
										trong cơn lốc dữ đó. Danh, người cáng 
										đáng gia đình phải đi “học tập cải tạo”, 
										một hình thức tù tập trung, còn lại là 
										đàn bà con nít phải bương chải đối phó 
										với mưu sinh trong hoàn cảnh cực kỳ khó 
										khăn. Hai chị em Mai và Thu cũng ở trong 
										tình trạng chung như những người được 
										chính quyền mới xếp vào thành phần gia 
										đình “ngụy quân, ngụy quyền”. Bà cụ mẹ 
										Mai qua đời trong thời gian mấy tháng 
										sau đó làm hai chị em càng thêm rối rắm 
										về mặt tinh thần. Chính trong lúc này 
										Thu là người sẵn sàng chấp nhận thách đố 
										của đời sống. Nàng lợi dụng tình trạng 
										chính quyền mới cho phép sinh viên Ðại 
										học Luật Khoa cũ - nay đổi thành trường 
										Ðại Học Kinh Tế Thành Phố Hồ Chí Minh - 
										được tiếp tục theo học và sẽ được đào 
										tạo thành cán bộ quản lý kinh tế, để tạm 
										thời dò dẫm, tính toán bước đi cho cái 
										tương lai không rõ ràng trước mắt. Những 
										lúc không có lớp học, nàng tìm kế mưu 
										sinh...
 Một trong những người bạn học của nàng 
										là Trung. Trung để ý theo đuổi nàng đã 
										lâu. và là bạn học của nàng từ thời 
										trung học, nhưng nàng dững dưng trước 
										tình cảm của Trung, lúc nào cũng xem 
										Trung như một người bạn thân. Hình như 
										con tim có những lý lẽ riêng của nó để 
										nói tiếng yêu. Nàng vẫn thường nhủ lòng 
										như thế.
 
 Ở trong giai đoạn tranh tối tranh sáng 
										của thời thế, có những người lộ ra những 
										đặc tài mà bình thường không thấy ở họ. 
										Trung và Thu là những trường hợp này. Họ 
										là những kẻ mau chóng thay đổi để đáp 
										ứng với tình huống, bấc trắc. Chính vì 
										vậy trong lúc cần thiết để vươn lên mà 
										sống, hai người bạn cũ gặp nhau ở trường 
										và ở ..chợ trời. Tình trạng chợ đen là 
										hiện tượng tự nhiên trong bất kỳ một khu 
										vực nào bị cấm đoán cho dù ở những quốc 
										gia giàu có văn minh, huống hồ là trong 
										tình trạng nghèo khổ như miền Nam sau 
										1975. Chính quyền mới cấm đoán đủ thứ, 
										họ không có chính sách tự do lưu thông. 
										Hàng hoá và người dân đều không được 
										quyền tự do đi lại. Những kẻ đầu cơ thời 
										thế nhìn thấy đó là phương tiện kiếm 
										tiền. Chợ “ đen” mọc ra khắp nơi để đáp 
										ứng nhu cầu người tiêu thụ. Một trong 
										những thị trường đen lúc đó là thuốc tây. 
										“Cách mạng” vào thuốc tây trở nên khan 
										hiếm. Buôn bán thuốc tây kiếm lời đột 
										nhiên trở nên cái “nghề” dễ kiếm tiền...
 
 Trung gặp Thu trong cái chợ trời loại 
										như vây ở giữa phố xá Sài Gòn. Hắn bay 
										người tới mừng rỡ khi thây Thu. Hắn hấp 
										tấp:
 “Thu! đi đâu dzậy. Bộ kiếm thuốc hả”
 
 Thu cười vui khi gặp lại người bạn học:
 “Ủa Trung hả, đâu có kiếm thuốc gì đâu 
										... đang nghiên cứu thị trường kiếm kế 
										làm ăn... đói quá rồi”
 
 Khi nói chuyện thêm thì Thu biết ra 
										Trung đang buôn bán và kiếm ra tiền được 
										ở đây. Hắn sốt sắng chỉ dẫn nàng đường 
										đi nước bước để vào nghề. Huyên thuyên 
										một lúc Trung nói:
 “-Nếu Thu muốn, ngày mai quay lại “làm 
										ăn” dzới tui”
 
 Thu vui vẻ nhận lời mời cộng tác của 
										người bạn nhanh nhẹn này:
 “-Ðược, ngày mai tui gặp Trung.”
 (Hết Phần 
								15 ... Xin mời đón xem tiếp
											
											Phần 16) |